Chương 30- Hận đến xương tủy
Bà lão Cố không ngờ rằng những người hàng xóm bình thường nhìn bà ta gây chuyện với Vân Thủy Dao, đều sẽ giúp bà ta phụ họa, những người hàng xóm của bà ta hôm nay lại tập chung cùng nhau bảo vệ Vân Thủy Dao.
Đâu có ngờ rằng, những người này cảm thấy, con dâu nào không bị mẹ chồng hành hạ, em chồng gây khó dễ. Cho dù chồng của Vân Thủy Dao đã chết, con gái vẫn là người nhà của họ Cố, Vân Thủy Dao lại không tái hôn, vì vậy tôn vinh mẹ chồng là chuyện nên làm.
Nhưng bình thường có phụ họa giúp đỡ cũng chẳng sao, bây giờ suýt chút nữa đã giết người rồi, có lẽ đã khác.
Cố lão bà bị ép, buộc phải lùi lại mấy bước, được con dâu lớn và con dâu thứ ba đỡ lấy. Con dâu lớn cúi đầu ghé vào tai bà ta thì thầm một câu: “Mẹ, cô."
Cố lão bà vừa nghĩ đến đứa con gái còn đang chịu khổ trong tù, lập tức trượt xuống, lăn lộn trên đất gào khóc: "Trời ơi! Đời tôi thật khốn khổ! Con dâu bất hiếu của tôi, hại bà già này, nhiều tuổi như vậy vẫn phải nhìn con gái ngồi tù... Số tôi khổ... để tôi chết đi cho xong..."
Quý Thiên Trúc nhìn chằm chằm đến nỗi đôi mắt của cô gần như không còn khung hình, nhìn đến nỗi chết lặng.
Không ngờ vừa rồi bà lão còn có một vẻ mặt kiêu ngạo, giây tiếp theo lại lăn lộn trên mặt đất, nước mắt, nước mũi ròng ròng.
Nhìn dáng vẻ bị người ta ức hiếp của bà lão Cố, nếu không phải nhìn thấy cảnh tượng lúc trước, còn tưởng rằng Vân Thủy Dao bất hiếu, ép người già đến bước đường cùng.
Kỹ năng diễn xuất này, ngay cả những diễn viên giỏi nhất cũng không thể sánh được.
Quý Thiên Trúc quay đầu nhìn Cố Vân Niệm, thấy cô một mặt lạnh lùng nhìn bà cụ Cố đang lăn lộn trên mặt đất, thờ ơ, thậm chí trong mắt cô còn có sự căm ghét sâu sắc.
Đờ đẫn một lúc, hỏi: "Bà ấy luôn như vậy sao?"
"Đúng vậy" Cố Vân Niệm thấp giọng giễu cợt nói: "Cứng không được, thì đến mềm. Lăn lộn ở cổng nhà máy nơi mẹ em làm việc, mắng mẹ em là bất hiếu, thiếu chút nữa mất việc, buộc mẹ không còn cách nào khác, mỗi tháng phải đưa cho bà ấy hơn nửa tháng lương..."
Đôi mắt của Cố Vân Niệm đỏ hoe, ký ức về từng lần, từng lần cưỡng ép của Cố lão bà vẫn còn mới.
Khi Quý Thiên Trúc nhìn thấy những giọt lệ trong mắt của Cố Vân Niệm, cô ấy cảm thấy đau đớn trong lòng, đưa tay gạt nhẹ những giọt nước mắt và nhẹ nhàng an ủi cô, "Sau ngày hôm nay, người nhà Cố gia sẽ giải quyết, sẽ không làm phiền em nữa rồi."
“Ha ha!” Cố Vân Niêm cười nhẹ, ý tứ không rõ ràng.
Với sự vô liêm sỉ của người nhà họ Cố, sẽ buông tha cho bọn họ sao?
Một khi cô và Vân Thủy Dao sống tốt hơn một chút, người của Cố gia nhất định sẽ như đỉa hút máu quấn lấy, không cách nào đuổi được.
Chỉ là trước đây Cố lão bà ồn ào như vậy, còn có người lên tiếng nói giúp bà ta, nhưng hôm nay không một ai dám nói.
Có người không đành lòng phải ra mặt giảng hòa, cũng bị những người xung quanh cản lại.
Những người kéo người lại đều đã nhìn thấy cảnh tượng thê thảm máu chảy khắp mặt đất ngày hôm đó, đến giờ nghĩ lại vẫn thấy ớn lạnh, sao còn nói được.
Con dâu lớn và con dâu thứ ba của bà lão Cố đều có chút lúng túng. Trước đây chỉ cần bà lão Cố ra tay khóc lóc om sòm là sẽ không có gì bất lợi, căn bản không cần bọn họ ra mặt. Bọn họ cũng không giống như mẹ chồng, có thể ra mặt khóc lóc la lối
Cố lão gia vẻ mặt buồn bã ngồi xổm trên mặt đất hút một điếu thuốc dài, thấy bầu không khí quá bế tắc, một giọng nói yếu ớt nhưng chính trực từ phía sau đám người truyền đến.
"Thím hai, chẳng qua là mâu thuẫn trong gia đình mà thôi. Sao cô có thể nhẫn tâm tống em chồng vào tù như vậy. Cô nhẫn tâm nhìn bào lão đã lớn tuổi như này, còn phải nhìn con gái đi ngồi tù, nhẫn tâm thấy cảnh các cháu trai, cháu gái tuổi còn nhỏ mà đã không có mẹ rồi.”
Một cô gái mềm mại, trong sáng và quyến rũ bước ra trong bộ váy trắng, khẽ nhíu mày khiến người ta chỉ hận không thể đưa tay vuốt nét sầu muộn trên hàng lông mày của cô.
/3419
|