Sắc mặt Cố Vân Niệm tỏ vẻ đầy sợ hãi, bước sang bên cạnh tránh né, vừa bước qua liền oa lên bật khóc và chạy về phía trước, giống như một đứa bé bị dọa cho sợ hãi.
Đến người trưởng thành nhìn thấy bọn họ đều tỏ vẻ khiếp sợ, huống chi một cô bé chưa lớn, không bị dọa khóc mới là lạ.
Người này cũng không để ý. Cố Vân Niệm cảm thấy may mắn vì những gói thuốc lấy được từ Dược lão kia đã ném tất cả vào không gian.
Vừa về đến nhà, vừa mở cửa vào, Cố Vân Niệm trong nháy mắt đem các gói thuốc từ không gian lấy ra và cầm trên tay, sau đó đóng cửa lại.
Nghĩ đến nam nhân trên gác mái kia buổi tối còn chưa ăn cơm, nàng đem cháo nấu lên, sắc thuốc rồi mới cầm theo ngân châm cùng cồn, băng gạc leo lên trên mái gác.
"Cô đã trở lại!" Cố Vân Niệm đầu vừa chuẩn bị ló đầu ra, liền nghe nam nhân thấp giọng nói.
Duỗi tay bật công tắc đèn bên cạnh cầu thang, sau khi đèn sáng lên, Cố Vân Niệm nhìn thấy nam nhân đang ngồi dựa vào tường, bặm môi lấy đà, trong tay đang cầm một thanh chủy thủ.
Cố Vân Niệm nhìn ra được sự căng thẳng của người nam nhân, cơ bắp trên người căng chặt lại là vừa mới thả lỏng ra, hiển nhiên câu hỏi kia chỉ để thử xem ai lên gác.
Nếu người đi lên gác không phải nàng, thanh chủy thủ trong tay hắn chỉ sợ sẽ lập tức lao về phía cổ của người đi lên.
Cố Vân Niệm chớp chớp mắt, nghĩ nhìn đến những người hung ác đang dò xét trên đường, nói: "Anh không cần lo lắng, bọn họ sẽ không lục soát đến nhà của tôi đâu".
Ánh mắt của người nam nhân biến đổi, "Cô biết có người đang tìm tôi?"
"Biết mà!" Cố Vân Niệm cong môi cười, thoạt nhìn rất là thiện lương, miệng tủm tỉm cười nhìn rất duyên và ngọt ngào.
"Trên đường tôi nhìn thấy rất nhiều người mặc quần áo màu đen, có vẻ rất hung dữ đang tìm một người nào đó, còn có người đi vào tiệm thuốc hỏi có thấy ai đi mua thuốc cầm máu cùng cồn và băng gạc không".
Nam nhân mày nhăn lại, lo lắng mà nhìn nàng, "Cô không sao chứ? Bọn họ có gây phiền toái cho cô không?"
Cố Vân Niệm cười thần bí: "Không có việc gì đâu! Tôi có thể cứu anh trước mắt họ mang về nhà, đem một chút thuốc về không phải dễ hơn sao. Anh nằm xuống đi, nên bắt đầu giải độc cho anh. Anh cũng đừng khẩn trương, nhà tôi cách nơi bọn họ tìm và lục soát rất xa, mà có tìm tới đây cũng sẽ không nghĩ đến là anh trốn ở trên này".
Nàng giơ tay chọc vào ngực nam nhân ngịch ngợm, oài, không thể không nói, dáng người nam nhân này nhìn thật đẹp, rất nam tính.
Lúc mặc quần áo nhìn hơi gầy, khi cởi quần áo lại thấy có da, có thịt hồng hào. Trên người cơ bắp đầy đặn, rắn chắc, dùng ngón tay chọc lên có chút cứng cáp, lại có tính đàn hồi.
Người nam nhân cười trừ, bắt lấy ngón tay đăng nghịch ngợm của Cố Vân Niệm, như đột nhiên phát hiện, trước mắt mình cô bé này thật không giống một đứa trẻ con.
Hắn ngoan ngoãn nằm xuống, liền thấy Cố Vân Niệm trước ngực hắn nhẹ nhàng vung lên, trên người đã có một số ngân châm được cắm lên.
Thật nhanh!
Hắn đồng tử co rụt lại, Cố Vân Niệm động tác rất nhanh, ngay cả hắn cũng chưa thấy rõ chiêu thức ấy như thế nào làm được, thậm chí không có chút nào cảm giác nào.
Cố Vân Niệm lại không biết là đã mang đến cho hắn kinh diễm đến mức nào, hắn thầm nghĩ hiện tại mình không có nội lực, nếu không trực tiếp dùng nội lực để bức độc ra sẽ đơn giản hơn nhiều, không cần nàng dùng ngân châm chậm rãi bức độc ra.
Liền tính nội lực không thể tiết lộ, cũng có thể mượn ngân châm để che dấu, nhưng cũng chỉ dùng mấy cây ngân châm là được, đâu giống hiện tại, nàng ta dùng đến hơn trăm cây ngân châm cắm xuống.
Cố Vân Niệm vừa nghĩ, một bên không chút để ý mà nói: "Đúng rồi, số tiền của anh tôi đã để lại tiệm thuốc của ông chủ tiệm. Tôi không sử dụng phương thuốc mà là tự tay bốc, phải đợi xem còn lấy thêm loại thuốc nào nữa không, sẽ đi tính tiền thêm một thể
Nàng liền nhìn về phía nam nhân thấy hắn nhíu mày lại, còn tưởng rằng nam nhân kia thấy nàng dùng quá nhiều tiền, nhưng hắn lại hỏi:" Có đủ tiền không?"
/3419
|