Trước đó vài ngày, vì bắt cóc náo loạn hội đèn lồng của kinh thành nên Gia Khang Đế đã trách phạt phủ doãn thật nặng, không ngờ, trị an không những không cải thiện, ngược lại càng trầm trọng hơn.
Đích nữ Liễu gia, trắc phi của An Nghiệp vương lại bị bắt cóc giữa ban ngày. Vậy dù được cứu về cũng đã mất hết danh tiết.
Liễu đại nhân cũng nhục nhã đến nỗi hận không thể lập tức đâm cột trên triều, An Nghiệp vương càng khóc lóc trần tình với phụ hoàng.
Cả kinh thành đều đã điều động người nghiêm trị ác tặc, nhưng đạo phỉ bắt cóc trắc phi lại không đòi tiền chuộc, ngược lại giống như một đi không trở lại, không thấy động tĩnh.
Ai cũng không biết, trắc phi mà bọn họ đoán là bị bắt cóc đến núi sâu phụ cận, lúc này đang ở tầng hầm ngầm dưới phủ trạch của Nhị hoàng tử.
Ả ta bị tặc nhân che miệng mũi ngất xỉu, lúc tỉnh lại thì đã ở dưới tầng hầm ngầm này.
Liễu Bình Xuyên khủng hoảng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng lúc ả ta nhìn thấy Thượng Vân Thiên bèn nhào tới như bị điên, túm cổ áo hắn hỏi: “Thượng Vân Thiên, có... có phải ngươi cũng trọng sinh không, vì sao phải hại ta! Vì sao phải hại ta?”
Thượng Vân Thiên cực lực nhẫn nại, rũ mắt lạnh lùng nhìn ả ta: “Ta hại ngươi thế nào? Xuẩn phụ vô tri, ta chỉ đang cực lực vãn hồi xu hướng suy tàn của chúng ta mà thôi.”
Liễu Bình Xuyên nhìn hắn chằm chằm, nam nhân sắc mặt tối tăm này trùng lên nam nhân luôn mang sắc mặt âm trầm của kiếp trước.
Giờ nàng ta mới thấy rõ, quả nhiên Thượng Vân Thiên cũng trọng sinh, hắn là Thượng Vân Thiên mang theo vô tận chán ghét và căm hận với ả ta mà trọng sinh.
Buồn cười lúc đầu ả ta còn cho rằng có thể thay đổi tất cả, vãn hồi trái tim hắn lần nữa.
Bây giờ nghĩ lại, hắn cực lực khuyến khích mình gả cho Thái Tử, chẳng lẽ là đã sớm biết cuối cùng Thái Tử bị phế, không thể làm trữ quân? Tâm tư ác độc thế này mà ả ta lại không nhìn ra sớm!
Thượng Vân Thiên hiểu Liễu Bình Xuyên, nếu lúc này không khiến ả ta ngừng khóc nháo lại thì sẽ không nói được gì.
Vì thế hắn nắm lấy cổ tay ả ta nhè nhẹ nói: “Ta đang cứu ngươi, nếu ngươi không nghe ta, vậy cuối cùng ngươi sẽ có kết cục như những phu xe tôi tớ đó!”
Tiếp theo, hắn thấp giọng vội vàng giải thích chuyện hai người bọn họ trọng sinh là do bị hiến tế. Sau đó nói: “Nếu bị phát hiện ngươi không phải người phúc chỉ, vậy ngươi sẽ bị diệt khẩu, cái nào nặng cái nào nhẹ, chính ngươi ước lượng đi!”
Liễu Bình Xuyên khiếp sợ, trong lòng càng mang hận ý vô tận.
Đến tột cùng là Thôi Quỳnh Nương này dẫm phải vận cứt chó gì, nàng ta lại có khả năng là người trọng sinh phúc chỉ lớn kia.
Chẳng trách sau khi nàng ta trọng sinh, tuy lưu lạc đến Thôi gia nhưng vận may lại không hề giảm, hơn nữa còn sửa lại số mệnh cho Lang Vương xui xẻo, con đường làm quan thông thuận, được nhiều long sủng.
Nhớ lại lúc mình bị bắt cóc, còn có tình trạng thê thảm của những phu xe đó, Liễu Bình Xuyên giật mình, run rẩy hỏi: “Ta nên làm thế nào mới có thể giữ được tính mạng?”
Sắc mặt Thượng Vân Thiên hơi trầm xuống: “Hiện giờ chúng ta cùng mệnh, hiển nhiên ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi, nhưng trước tiên cũng cần ngươi đủ thông minh… biết cách phối hợp!”
Lúc nói chuyện, hắn lấy ra hai cái hộp nhỏ, một hộp là thuốc dán giống màu da, một hộp khác lại là thuốc màu đỏ tươi như chu sa…
Thượng Vân Thiên rất biết kinh doanh nhân mạch, người canh cửa trông coi địa lao đã bị hắn mua chuộc, cho nên hắn đến đi cũng rất im lặng. Lúc hắn ra khỏi địa lao, vừa mới quẹo đến núi giả bỗng thấy Đại Di hòa thượng vừa đến vương phủ, cùng đi đến đại lao với Nhị hoàng tử.
Hắn mím chặt môi, tuy rằng vừa rồi hắn bắt bẻ điểm yếu tiếc mạng của Liễu Bình Xuyên nhưng hắn cũng thấp thỏm, chỉ mong nữ nhân kia đừng làm gì ngu xuẩn, nói ra Quỳnh Nương mới là người phúc chỉ trọng sinh chân chính.
Lại nói về Nhị hoàng tử và Đại Di hòa thượng sau khi vào hầm, hắn ẩn nấp ở chỗ tối, chỉ để Đại Di hòa thượng đi kiểm nghiệm thân phận của ả ta.
Đại Di hòa thượng vươn cánh tay, bàn tay to nắm chặt túm lấy cánh tay Liễu Bình Xuyên, lộ ra ấn ký kia —— đây rõ ràng là một chữ Vạn đỏ tươi, nhìn qua rất chói mắt.
Đại Di hòa thượng dùng tay cọ cọ, xác định không phải là bút mực vẽ lên, lúc này mới vui mừng nói: “Quả nhiên nàng ta là người may mắn!”
Nhị hoàng tử ẩn nấp trong chỗ tối khẽ nhếch lông mày, yên lặng nghe Đại Di hòa thượng nói: “Nàng ta là người may mắn, phúc duyên thâm hậu, nếu ngài muốn hưởng thụ thì đợi bần tăng làm, hấp thu tất cả phúc duyên của nàng ta…”
“Hòa thượng thối, ngươi xác định có bản lĩnh này sao?” Liễu Bình Xuyên vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng.
Đại Di hòa thượng rụt rè nói: “Đời này bần tăng chuyên nghiên cứu đạo luân hồi, trên thế gian này chỉ sợ mình ta có bản lĩnh này.”
Liễu Bình Xuyên nghĩ ngợi, cười lạnh: “Ta đúng là người có phúc duyên lớn, đời trước Lang Vương lưu luyến si mê ta nhưng ta không muốn làm thiếp thị của hắn, trăm phương nghìn kế trộm về Liễu gia. Lúc đó hắn không cam lòng nên mới bố trí lập đàn để ta trọng sinh. Có điều ta không yêu hắn nên đời này mới gả cho Thái Tử. Số mệnh của Thái Tử là chết thảm trong cung loạn lạc, nhưng bởi vì thú ta nên lúc này mới sửa được mệnh, sớm phế trữ, lại giữ được thánh tâm, tuổi già vô lo. Nếu ngươi hại ta, chỉ sợ phúc duyên không đến tay, ngược lại làm thương phúc căn của mình!”
Những lời này đều là Thượng Vân Thiên bảo ả ta nói, trong lúc vội vàng ả ta cũng không biết mình nói có chu toàn không, ả ta cực lực trấn định, nhìn phản ứng của người đang ẩn nấp trong bóng tối.
Thật ra Đại Di hòa thượng cũng không hề nắm chắc, tuy ông ta tự tin kiếp trước mình có thể giúp người ta luân hồi, nhưng bây giờ chưa đủ trình độ nên không có gì đáng nói. Bị Liễu Bình Xuyên nói vậy, ông ta nghẹn lời do dự.
Hiển nhiên Nhị hoàng tử ẩn nấp trong bóng tối phát giác Đại Di hòa thượng không đủ tự tin. Đúng lúc này, hắn rốt cuộc giật giật, lộ nửa mặt ra cười nói: “Nói vậy nghĩa là ai thú ngươi mới được ban phúc lợi, được chu toàn đúng không?”
Liễu Bình Xuyên nhìn thấy Nhị hoàng tử liền biết Thượng Vân Thiên không lừa mình chuyện này, ả ta nghĩ ngợi, quỳ rạp xuống đất nói: “Nhị hoàng tử, ngài là người phúc duyên tề thiên chân chính, nếu không phải kiếp trước phản tặc tác loạn, nhất định ngài sẽ bước lên bảo toạ cửu ngũ chí tôn, ta nguyện phụ tá Nhị hoàng tử trở thành chân long thiên tử, cùng chung vinh hoa phú quý với hoàng tử.”
Lưu Hi nhìn Liễu Bình Xuyên, cười nói: “An Nghiệp trắc phi nói vậy làm bổn vương khó xử, chẳng lẽ ngươi bảo bổn vương rút đao đoạt ái, tranh đoạt trắc phi với đại ca sao?”
Liễu Bình Xuyên nửa ngẩng đầu nói: “Thiếp vẫn luôn ngưỡng mộ Nhị hoàng tử tài học uyên bác, mưu trí vô song. Có điều Nhị hoàng tử thánh quyến dày nặng, sớm được thánh thượng chỉ định hôn nhân, thiếp chỉ hận vô duyên không thể quen biết nhị hoàng tử từ sớm. Thiếp gả cho An Nghiệp vương là một tay phụ thân sắp xếp, không phải ý muốn của thiếp, mà trước nay An Nghiệp vương cũng hờ hững với thiếp, ly tâm với thiếp, không phải lương quyến. Hiện giờ thiếp bị tặc nhân bắt đi, thanh danh đã hỏng, dù trở về cũng không được An Nghiệp vương và phụ thân dung thứ, vì vậy khẩn cầu nếu Nhị hoàng tử chịu thu lưu thiếp, hiển nhiên thiếp sẽ tận tâm cống hiến sức lực cho Nhị hoàng tử.”
Dứt lời cúc lễ thật sâu, sau đó nửa ngẩng đầu, mị hoặc nhìn đệ đệ của phu quân mình.
Nhị hoàng tử dịu dàng nói: “An Nghiệp trắc phi đúng là tốt tính, trước đó bổn vương phái thủ hạ đi, lúc mời Vương phi lại quấy nhiễu trắc phi, chẳng lẽ ngươi không tức giận sao?”
Liễu Bình Xuyên vội vàng nói: “Người muốn làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, thiếp có được cơ hội tốt gặp gỡ Nhị hoàng tử, vui mừng còn không kịp, nào có tức giận. Nếu Nhị hoàng tử không ghét thiếp liễu yếu đào tơ, vậy đêm nay thiếp sẽ hầu hạ Nhị hoàng tử thật tốt.”
Nhị hoàng tử cười nhạt không nói, chỉ bảo: “Nếu Liễu tiểu thư chịu ưu ái bổn vương, vậy hiển nhiên bổn vương thụ sủng nhược kinh rồi.”
Tiếp theo như là tán gẫu, Nhị hoàng tử hỏi một vài chuyện sắp xảy ra. Liễu Bình Xuyên biết Nhị hoàng tử muốn xác minh ả ta có phải người trọng sinh không, hiển nhiên biết gì nói hết.
Ả ta không nói dối, vừa khéo mấy ngày nữa đến Tết Trùng Dương, mấy ngày trước tết đúng là trong kinh thành đã xảy ra vài chuyện lớn, một chuyện trong đó là lúc nữ nhi của Tiền thượng thư Công Bộ ăn táo trên xe ngựa bị hạt táo nghẹn họng, đi đời nhà ma.
Không lâu sau khi Liễu Bình Xuyên nói chuyện này ra, có tôi tớ Nhị hoàng tử phái ra bẩm báo, đúng là nữ nhi của Tiền thượng thư ăn táo nghẹn chết.
Kiểu chết riêng biệt kỳ quặc này đúng là khó có thể làm lại. Nhị hoàng tử mỉm cười, không quan tâm có phải Liễu Bình trọng sinh hay không, nhưng đúng là ả ta có thể đoán được tương lai.
Hắn luôn nghi ngờ Thượng Vân Thiên không nói hết với mình, bây giờ lại có Liễu Bình Xuyên, hắn cũng không thể hoàn toàn tin tưởng ả ta. Nhưng có hai người cùng nói thì dễ nhìn ra sơ hở hơn, càng để tránh cho Thượng Vân Thiên cho rằng mình có thể để một mình hắn chi phối.
Nghĩ vậy, hắn đứng dậy nâng Liễu Bình Xuyên lên, vuốt hai tay ả ta, hờ hững nói: “Một khi đã thế, vậy bổn vương sẽ thương tiếc Liên Nương, thành nhân duyên với ngươi…”
Mấy ngày nay kinh thành ồn ào gà chó không yên vì chuyện trắc phi của An Nghiệp vương bị bắt cóc.
Ngoài đội nhân mã của kinh thành đi tìm ở các đỉnh núi ra, mấy vị hoàng tử cũng thay phiên xuất động để biểu thị tình huynh đệ thắm thiết. Cuối cùng ngay cả Lang Vương cũng bị ép đi tìm một ngày để biểu hiện đồng tâm với hoàng thất.
An Nghiệp trắc phi bị bắt, Nhị hoàng tử cũng phái tất cả thị vệ trong phủ mình ra đi tìm khắp kinh thành. Một thị vệ trong đó tên là Thành Đại, xuất thân không cao nhưng quen biết không ít du côn vô lại, vừa khéo một tên vô lại ức hiếp quả phụ ngoại ô vào đêm nhìn thấy mấy người khả nghi.
Thành Đại không chịu buông tha bất cứ manh mối gì, lập tức bẩm báo cho Nhị hoàng tử, dẫn vài thị vệ đến phía đông ngoại ô kinh thành dưới sự chỉ dẫn của du côn kia, tìm tòi từng nhà, thật sự phát hiện mấy mao tặc(1), trong lúc hỗn chiến tất cả mao tặc đều mất mạng, sau đó phát hiện An Nghiệp trắc phi bị bắt dưới tầng hầm.
(1) Cách gọi miệt thị của đạo phỉ, tặc nhân.
Lúc này, các phiên bản tình sử trắc phi bị mao tặc nhục nhã được lưu truyền ào ào.
/366
|