Quỳnh Nương vừa nghe đã hiểu, chắc người sáng suốt của Hình Bộ cũng là người Lang Vương sắp xếp.
Chiêu này của Lang Vương có thể nói là vừa hung hiểm vừa lớn mật, nếu bị nghi ngờ xuất xứ của phong thư kia, chẳng phải là biến khéo thành vụng sao?
Sở Tà nghe xong nghi ngờ của nàng cười lạnh một tiếng: “Chỉ sợ không có người tới hỏi, loại chuyện chết không đối chứng này còn phải nghi ngờ, chẳng lẽ bị bổn vương vu oan hắn? Bổn vương muốn xem rốt cuộc là ai!”
Ăn hết một đĩa hạt dưa nhỏ, Quỳnh Nương thấy hơi no, nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu không phải hôm qua ta trùng hợp phát hiện, vậy thập hoàng tử sẽ thế nào?”
Lang Vương chải mái tóc dài của hắn: “Dĩ nhiên là có bổn vương sắp xếp người cứu, nhưng nếu hôm qua Khê Quý Phi thật sự đè nàng xuống, làm thương ái phi và hài nhi của bổn vương, vậy lần này nhi tử nàng ta không chết đuối, chưa biết chừng sẽ có lần sau!”
Quỳnh Nương chợt giương mắt nhìn hắn, hắn khép hờ mắt, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại lộ ra hàn ý không rét mà run.
Nàng bỗng nhớ tới lời Thượng Vân Thiên nói hắn sẽ hành thích vua, trong lòng run lên, cứ cảm thấy người bừa bãi như hắn nếu thật sự nổi tính, có lẽ là cái gì cũng làm ra được.
Nghĩ vậy, nàng thấy con đường phía trước có gió tanh mưa máu đang ẩn náu, vì thế giữ chặt cổ hắn, kéo hắn tới gần mình một chút, trịnh trọng nói: “Mặc kệ thế nào, chàng cần phải biết, chàng là người sắp làm phụ thân, bất kể làm cái gì cũng phải nghĩ đến hài nhi và ta.”
Lang Vương thấy dáng vẻ nghiêm trang răn dạy người của nàng buồn cười, bèn bế nàng lên, nhẹ nhàng đong đưa thân thể: “Thật hoài nghi kiếp trước nàng làm mẫu thân chưa đủ nghiện, ai cũng phải bắt được mà giáo huấn, đợi hài nhi ra đời rồi cho nàng giáo huấn được không?”
Quỳnh Nương bị hắn nói mà cứng lại, nhớ tới mình kiếp trước bỗng lúng ta lúng túng.
Nhưng Lang Vương không biết một câu trong lúc vô ý của mình chọc trúng chỗ đau của Quỳnh Nương. Hắn ôm tiểu nương của hắn nói chuyện, lâu rồi chưa ôm nàng tán gẫu vui vẻ tự tại như vậy, hắn cảm thấy thời gian bình đạm ở cùng nhau như vậy cũng có thoả mãn vô tận.
Án Thập hoàng tử bị kẻ gian hãm hại vẫn đang điều tra, ngoài dự kiến của Lang Vương là, không có ai nghi ngờ phong thư tràn đầy sơ hở kia.
Thứ nhất là mấy thần tử nhiều chuyện trong triều đã lĩnh giáo được sự lợi hại của phúc tướng Lang Vương, lười tìm xúi quẩy. Thứ hai, đó là hung phạm ẩn giấu sau lưng vẫn xem như thông minh, thầm nuốt bồ hòn vào.
Chẳng qua Khê Quý Phi u oán cả ngày, miệng vết thương của thập hoàng tử cảm nhiễm, tuy rằng cứu trị kịp thời nhưng miệng vết thương thối rữa, để lại một vết sẹo. Ban đầu nàng ta còn có thể hận Lang Vương, nhưng bây giờ không tìm thấy hung phạm, tất nhiên là suốt ngày sầu khổ mắng, nghi ngờ là thủ đoạn độc ác của phi tần nào đó trong cung đề tranh sủng.
Có điều mây đen ảm đạm mà Tương Khánh cung mang đến cho toàn bộ hoàng thất, rốt cuộc bị cảm giác năm mới gần đến xua tan đi.
Sau khi Lang Vương ra khỏi Hoàng Tự bèn dâng thư lên hoàng đế, thỉnh cầu về Giang Đông. Nhưng Hoàng đế đâu chịu làm? Ông còn hỏi Lang Vương có phải vẫn chưa hoá giải hết thiệt thòi phải chịu lúc đó đúng không? Nếu không vì sao phải trở về Giang Đông, đây chẳng phải là khiến tặc nhân nghĩ lầm quân thần xa lòng, nhạo báng sau lưng sao?
Xưa nay có thể nói Gia Khang Đế là minh quân nói có sách, mách có chứng. Mới đầu liệt kê từng chuyện đáng tiếc khi quân thần xa lòng, Lang Vương về Giang Đông sẽ thiên nhân vĩnh cách(1) với ông, nói xong lời cuối cùng, mắt rồng rơi lệ, làm người ta không đành lòng rời đi.
(1) Người sống còn ở nhân gian, người chết đã quy thiên, từ đây vĩnh cửu chia lìa không thể gặp nhau nữa.
Cuối cùng Lang Vương vẫn phải ở lại kinh thành ăn tết.
Quỳnh Nương tiếc nuối mình xuất giá quá sớm, không thể ở lại nhà thân nương ăn tết, nhưng Lang Vương lại thấy đây không phải việc gì khó, hắn đón nhạc phụ nhạc mẫu Thôi gia và cả đại cữu tử của mình đến.
Trong phủ chợt có thêm nhiều người, quản gia Sở Thịnh vô cùng bận bịu, mặt già phiếm ánh đỏ, nói ngày xưa vương phủ không náo nhiệt như vậy, đến năm sau lại có thêm tiểu chủ tử chẳng phải là không khí càng vui vẻ sao!
Lưu thị và Thôi Trung đều cảm thấy không ổn, lén lút đi hỏi nữ nhi, phu thê bọn họ trở về ăn tết là được.
Quỳnh Nương đang khâu giày nhỏ đầu hổ cười nói: “Nương, đừng câu nệ, nếu đã là người một nhà thì người đừng xem chàng như Vương gia, chàng có tôn quý thế nào đi chăng nữa cũng là nữ tế của nhị lão hai người, hiện giờ chàng muốn làm tròn đạo hiếu, mọi người cùng nhau ăn tết không phải vừa hay sao? Lúc trước Vương gia sợ mọi người ở trong phủ bị gò bó, cảm thấy không được tự nhiên nên đặc biệt mở vườn trong phủ, cả phòng bếp nhỏ cho hai người, những đầu bếp nha hoàn đó đều để hai người sai khiến, như ở nhà thôi, chớ có cảm thấy không được tự nhiên.”
Lưu thị cũng là người trời sinh lanh lẹ, nghe Quỳnh Nương nói thế liền cười: “Vậy ta và cha con ở đến mùng bốn sẽ đi, cũng không phật hiếu tâm của con và Vương gia. Chẳng qua đừng động đến kim chỉ nữa, trong phủ nhiều tú nương như vậy, đâu đến lượt con động thủ, cẩn thận đang có mang, làm hỏng mắt… Đúng rồi, Vương gia bảo ta chọn giúp hai bà vú, con xem…”
Quỳnh Nương cắn đầu sợi chỉ, ngữ khí kiên định: ”Tạm thời không cần chọn, nếu sữa của con đủ thì con sẽ tự mình cho bú.”
Lưu thị chần chờ nói: “Nhưng ta thấy quý phủ nhà cao cửa rộng đều có bà vú, hiện giờ con lại không phải nhi tức của gia đình bình dân, sao có thể đích thân cho hài tử bú? Chẳng phải sẽ bị chê cười sao?”
Quỳnh Nương cười nói: “Hài nhi của mình, đương nhiên phải đích thân chăm sóc, nghĩ đến cảnh người ngoài chạm vào hài tử của con, con cảm thấy không được tự nhiên, dù sao đây cũng là chuyện đóng cửa nhà mình, ai thích cười thì cười đi, mặc kệ bọn họ…”
Lưu thị biết xưa nay nữ nhi của mình luôn có chủ ý, bà xem như tuổi nàng nhỏ, lần đầu tiên mang thai nên thấy mới mẻ, không biết ở cữ khổ sở, nghĩ chuyện cho oa oa bú quá nhẹ nhàng, nhưng lại chẳng thể lay động nàng nên thôi.
Dẫo sao Lưu thị cũng hoài song bào thai nhìn nhi nữ cùng nhau lớn lên, không thấy mình cho hài tử bú có cái gì không tốt.
Chẳng qua nghĩ mình lại không thể tận mắt nhìn thấy Quỳnh Nương lúc nhỏ học nói, tất nhiên là trong lòng có tiếc nuối, bà hy vọng cháu ngoại chưa xuất thế giống mẫu thân nhiều hơn, đền bù tiếc nuối trong lòng.
Trước đầu năm, cửa hàng của Quỳnh Nương càng bận rộn, phu nhân tiểu thư các phủ đều phải thêm đồ mới, tốt nhất là không giống với người khác, cho nên vải dệt quý báu của cửa hàng Thôi Ký đều bị mua mất, cắt đứt khả năng người khác dùng vải dệt giống mình làm y phục.
Cũng may hai huynh muội nhà Công Tôn có khả năng, sắp xếp song hành đường thuỷ và đường bộ, mười mấy ngày nay thuyền hàng tới lui không ngừng.
Quỳnh Nương còn vào cung đưa vải dệt cho Thái hậu và các phi tần có quan hệ tốt vài lần. Đúng lúc gặp mẫu phi của Ung Dương công chúa, Quỳnh Nương hỏi hôn sự của công chúa, mẫu phi Hinh phi của Ung Dương sầu khổ nói: “Có rất nhiều tài tuấn tốt mà nó đều chướng mắt, lại nhìn trúng một ma ốm, còn khuyên thế nào cũng không được, đúng là làm người phát sầu. Ngươi và nó thân thiết, nếu có thể khuyên được nó thì tốt quá.”
Thừa dịp Ung Dương công chúa cải trang xuất cung, đến cửa hàng của nàng bảo nàng phối đồ mặc, Quỳnh Nương uyển chuyển nói công tử Thân gia không phải lương xứng.
Ung Dương công chúa khó hiểu, Quỳnh Nương không thể nói rõ, chỉ nói hình như thấy thân mình Thân công tử gầy yếu đi một ít.
Thật ra Quỳnh Nương không nói Ung Dương công chúa cũng nhận ra, nhưng dung mạo công tử kia xuất chúng, thật sự mê hoặc mắt nàng, bèn chần chờ nói: “Thân gia nói tuy rằng công tử nhà hắn hơi ốm yếu nhưng thân mình vẫn khoẻ mạnh, không đáng lo ngại.”
Quỳnh Nương thật sự không đành lòng để Ung Dương dẫm vào con đường thủ tiết kiếp trước, dứt khoát làm rõ câu chuyện: “Nếu nam nhi không cường kiện, tương lai sẽ ảnh hưởng đến con nối dõi, ta thấy công chúa vẫn chưa kết tình nghĩa quá sâu với Thân công tử, phải thận trọng lựa chọn, nếy không thì gả đi cũng như không gả…”
Nàng nói rất hàm súc, nhưng Ung Dương công chúa đuổi theo đến chết cũng không buông, Công Tôn nhị cô nương đang rảnh rỗi ghi chép hàng nhập lần sau sau quầy, thật sự không nhịn được nữa liền vòng qua từ sau quầy nói: “Như gà con bị bệnh, eo không có lực, không bằng ngươi dứt khoát tìm nữ nhân đi!”
Ung Dương công chúa bị thanh niên bỗng lao ra làm cho hoảng sợ. Cẩn thận nhìn kỹ lại, là nam sắc trước đây nàng chưa từng nhìn thấy. Một thân màu đồng cổ, mày kiếm anh khẩu, anh khí bức người, chỉ một cái liếc mắt này, Thân công tử trắng như gạo nếp bị ném ra sau đầu.
Vì thế nàng kéo Quỳnh Nương nhỏ giọng hỏi: “Vị công tử này là?”
Không đợi Quỳnh Nương giới thiệu, Công Tôn nhị cô nương ôm quyền nói: “Tại hạ Công Tôn nhị, vị tiểu thư này, tại hạ có lễ.”
Quỳnh Nương biết rõ sở thích giám định cái đẹp của Ung Dương công chúa, thấy mắt Ung Dương công chúa sáng lên, nàng vội vàng nói: “Nhị cô nương, đừng tùy tiện mở miệng trêu đùa, vị này là đường đường công chúa, còn không mau chào hỏi?”
Ung Dương công chúa rõ ra vị công tử này hoá ra là cô nương, nàng hoàn toàn thất vọng, lúc Công Tôn nhị cô nương mượn cớ lui ra, nhìn bóng dáng nàng ấy lẩm bẩm nói: “Nếu là nam tử thì tốt biết bao…”
Có điều trải qua chuyện này, tầm giám định sắc đẹp của Ung Dương lại lên một độ cao mới, nàng thấy Thân công tử bệnh tật như vậy quả nhiên không phải bản sắc của nam nhi chân chính, ngay cả nữ nhân cũng không bằng.
Cuối cùng chọn trúng công tử của Thiệu gia Lạc Dương, để hoàng đế hạ thánh chỉ.
Thiệu gia biết văn hiểu lễ, trong sạch đáng giá phó thác chung thân. Quỳnh Nương thấy chuyện đáng tiếc kiếp trước đã thay đổi, trong lòng cũng trở nên sáng sủa hơn chút, nàng thấy vận mệnh của Sở Tà cũng nhất định sẽ thay đổi.
Hết năm, mọi người trong triều cho rằng vạn tuế sẽ tuyên bố người kế nhiệm Thái Tử trước năm mới, nhưng mắt thấy đã vào năm rồi mà vạn tuế vẫn ngậm miệng không nói.
Một đám người trong triều vô cùng sốt ruột, nhưng Lưu Diệm được đồn làm Thái Tử kế nhiệm lại thong dong tự nhiên.
Lúc vào cung chọn thịt về phủ ăn tết, các vị thần tử đi tới bên cạnh Lang Vương cười hỏi: “Lâu rồi chúng ta chưa uống rượu, lát nữa chọn thịt, có muốn đến phủ ta uống một ly không?”
Nếu là bình thường thì Lang Vương sẽ không từ chối, nhưng hôm nay hắn chỉ xách thịt trong tay nói: “Mấy ngày nay Vương phi thai nghén kinh lắm, không chịu được mùi rượu, bổn vương kiêng rượu nhiều ngày rồi, mong sau này nhận được lời mời của nhị điện hạ.”
/366
|