Tào Đức Thắng bị Lang Vương dùng nói làm cho nghẹn, một lúc lâu không nói tiếp được gì, nhưng hắn tới đây tức là đã có chuẩn bị, vì vậy sau khi quẫn bách lập tức ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Từ trước đến nay Vương gia ngài dũng mãnh, chỉ cần không tự mình tìm đường chết, ai dám đoạt quân công của ngài chứ? Ngài xem triều đình có người lấy chứng cứ tham tấu ngài, thánh thượng cũng khó xử, lúc này mới phái người xuống tra rõ, nếu có cái gì bất mãn, ngài có thể nói thẳng với thánh thượng, đừng làm khó mấy ban sai chúng ta!”
Đúng lúc này, Quỳnh Nương từ doanh trướng đi ra, nói với bọn Tào Đức Thắng: “Vương gia vừa mới diệt phỉ trở về, thêm nữa trọng thương trước đó chưa lành, phải nghỉ ngơi một lúc, mong các vị đại nhân để ta đổi thuốc cho Vương gia rồi thẩm tra sau…”
Lúc này Nhị hoàng tử Lưu Diệm nhướng mày tiếp lời: “Trọng thương? Đây là chuyện từ khi nào?”
Quỳnh Nương tiến lên dỡ giáp xuống thay Lang Vương, lộ ra vải trắng băng bó trước vạt áo, có lẽ là do mấy ngày nay duỗi kéo kịch liệt nên bên trong lại chảy ra vết máu đỏ tươi.
Quỳnh Nương cũng chẳng kiêng dè, tháo vải băng ra trước mặt mọi người, vết trúng tên thật sâu vẫn chưa khép lại, da thịt phồng lên.
Lang Vương phi bảo nha hoàn bưng nước và thuốc trị thương tới, nhanh tay lẹ chân lau miệng vết thương đổi thuốc cho Vương gia. Nàng vừa băng bó vừa nói: “Vương gia vừa tới Giang Đông liền giao chiến với trùm thổ phỉ, trong loạn quân bị mũi tên nhọn đâm thủng ngực, vậy cho nên Vương gia hôn mê mấy ngày mới tỉnh. Thúc công có báo cho triều đình, nhưng Vương gia tỉnh dậy lại phái người khoái mã triệu hồi người mang tin tức về, nói bây giờ đang là lúc giao chiến giằng co, nếu lâm thời đổi tướng sẽ tổn hại sĩ khí, chỉ cần chàng chưa ngã xuống, tuyệt đối sẽ không lâm trận lùi bước…”
Một nữ tử mảnh mai hai tròng mắt rưng rưng băng bó việng vết thương cho phu quân mang thương thế ra trận, người bảo vệ quốc gia hy sinh quên chết này lại bị vu hãm thành phản tặc?
Bi thiết rưng rưng như vậy, dù là Hồ đại nhân luôn có ấn tượng không tốt với Lang Vương cũng có chút ngượng ngùng, ông ho khan hai tiếng rồi nói: “Thánh thượng mới chỉ bảo Thái Tử và thần tra rõ thôi, vẫn chưa nói Lang Vương là phản tặc, nếu Lang Vương vừa mới trở về từ trận chiến thì nghỉ ngơi chỉnh đốn đi, để lát nữa bàn lại.”
Vì thế cứ như vậy, Lang Vương dẫn Quỳnh Nương trở về doanh trướng.
Nhưng vào doanh trướng rồi Quỳnh Nương lại đóng miệng, ngàn vạn ngôn ngữ muốn hỏi thật sự quá nhiều, nàng không biết nên hỏi từ câu nào.
Lúc này Lang Vương đã quên rằng khi hắn rời đi, hai người cãi cọ không vui. Hắn ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, thấp giọng nói: “Bổn vương trở về quá muộn, bọn họ có khiến nàng thiệt thòi không?”
Quỳnh Nương lắc đầu, nói: “Nếu Thánh thượng đã phái hai vị hoàng tử đến, vậy nhất định trên triều đình đã trình bằng chứng, trước đây Bạch gia đã từng phái người tiếp cận ca ca ta Truyền Bảo, ta đã bí mật phái người nhìn chằm chằm hắn, mà trước đây hắn cũng có chút kỳ quặc, tuy ta đã xử lý, còn tưởng rằng chỉ là thương gia ác ý cạnh tranh, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện này, chỉ sợ là có chỗ không ổn, phải nói kỹ càng với Vương gia…”
Tuy hai người mấy ngày không gặp, lúc này đây có thể gặp lại nhưng lại không có thời gian cho nhi nữ tình trường, Lang Vương nghe Quỳnh Nương nói xong, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Hắn ôm vòng eo mảnh khảnh của Quỳnh Nương nói: “Nàng làm tốt lắm, bổn vương đã trở về rồi, còn lại giao cho bổn vương xử lý, Thái Tử đã âm mưu đánh bại bổn vương lâu rồi, lần này cũng nên cho hắn nếm thử lợi hại!”
Thật ra sở dĩ lần này ồn ào như vậy, là do nhà thuyền Thôi Ký truyền ra trên thuyền Thôi Ký treo đĩa bài đen thông đồng với hải tặc.
Phải biết rằng các nhà thuyền chính quy, trên thuyền treo đĩa bài được quan gia phát, bảo đảm không có trở ngại gì ở ven bờ các bến tàu.
Nhưng bởi vì Kích Thủy Khách hung hăng ngang ngược, có vài nhà thuyền có đĩa bài đen, nhìn đĩa bài này là biết ý nghĩa, tiến cống đủ cho đạo phỉ, bọn họ tránh được khổ cực bị cướp thuyền, được cho qua.
Nếu là các nhà thuyền khác còn đỡ, dù sao cũng chỉ là kiếm cơm, nhưng Thôi Ký chính là sản nghiệp trên danh nghĩa Lang Vương phi, một tướng quân diệt phỉ lại dung túng chính thê tiến cống cho đạo phỉ, làm người ta chẳng thể chịu đựng nổi.
Lúc phu thê Lang Vương đều không ở kinh thành, Thái Tử phái người kê biên tài sản của nhà thuyền Thôi Ký, nghe nói lục soát ra đĩa bài đen trên thuyền, bằng chứng như núi không thể chống chế, còn có người thỉnh tấu nói là Lang Vương vốn là trùm sau lưng đạo phỉ, lúc này mới trở nên càng nghiêm trọng.
Lúc Lang Vương đang nói chuyện, Thái Tử và Nhị hoàng tử ba vị khâm sai tới ngoài doanh trướng của Lang Vương, cất cao giọng nói: “Hoàng mệnh trong người, đặc biệt tới điều tra đại doanh của Lang Vương, mong Lang Vương thứ lỗi!”
Nói rồi phất tay lệnh cho mấy tư nhân của phủ nội giám trong kinh thành đi điều tra đại doanh.
Ngoài dự kiến của Thái Tử, Lang Vương không ngăn cản, mặc cho những tư nhân đó đi lục tung.
Nói cũng lạ, mấy người tư hình đó như là biết đồ vật được giấu ở đâu, chưa đến một lát đã tìm được mấy phong thư ở lớp cuối cùng của đệm giường. Con dấu hình con cá trên thư đúng là hình đĩa bài đen mà Thái Tử đã triển lãm trước đó.
Việc doanh trướng của chủ soái bị điều tra đã ồn ào đến doanh địa.
Bởi vì sợ người điều tra động tay động chân, Sở Quy Hoà mang theo người ở một bên nhìn, ngay cả Hà Nhược Tích cũng đứng ngoài doanh địa cách không xa không gần.
Lúc những người đó lục tung, Quỳnh Nương rảnh rỗi liếc Hà Nhược Tích một cái.
Không biết có phải cô nương xinh xắn đó không ăn sáng không, mặt trắng bệch không có màu sắc.
Lúc thư từ bị tra ra, Thái Tử nhìn Lang Vương ôn tồn cười hỏi: “Số thư từ này có tiện để ta đọc không?”
Lang Vương ngồi ngay ngắn trên ghế chủ soái thị vệ bên cạnh đưa đến, chỉ mặc sam ngắn, vừa uống canh gà Quỳnh Nương nấu lúc sáng vừa nghiêng mắt nói: “Thái Tử, xin lỗi, đúng là không tiện.”
Thái Tử nghe vậy, ý cười càng sâu, Hồ đại nhân ngay thẳng bên cạnh không nhịn được nói: “Nói gì vậy? Có người mật báo ngươi thông đồng với đạo tặc, số thư từ này là bằng chứng, không cho Thái Tử đọc thì sao có thể chứng minh ngươi trong sạch?”
Lang Vương lại uống một ngụm, chậm rãi nói: “Nếu là như thế, vậy làm phiền Hồ đại nhân ngài thay tuyên đọc, để người ở đây nhìn xem, dòng chữ nào trong thư tiết lộ bổn vương có tâm mưu phản!”
Hồ đại nhân đi ra phía trước, cầm thư lên, cẩn thận giữ sáp phong thư hoàn chỉnh để làm chứng cung trình đường rồi rút giấy viết thư ra bắt đầu cao giọng đọc.
“Lang ta mở thư thấy hỉ, nay phân biệt đã nhiều ngày, tình khó nhịn, đêm từ từ…”
Hồ đại nhân tuổi tác không nhỏ, làm người đứng đắn, cuộc đời chưa từng nói mấy lời nóng rát này với phu nhân nhà mình, bây giờ mới chỉ đọc nửa câu đã cảm thấy gương mặt nóng cháy, râu dê nhếch cao.
Quỳnh Nương hít sâu một hơi, không nói gì cúc lễ với Lang Vương, xoay người chạy như bay, muốn đâm đầu vào cây cột thô to buộc ngựa trong doanh trại.
Thúy Ngọc mau tay nhanh mắt, ngăn cản Vương phi, khóc nỉ non nói: “Vương phi, ngài làm sao vậy? Vì sao lại luẩn quẩn trong lòng như vậy?”
Hỉ Thước cũng nằm sấp trên mặt đất, kéo váy của Vương phi nhà mình mà gào khóc, kêu đừng.
Tảng đá lớn trong lòng Hà Nhược Tích đột nhiên rơi xuống đất.
Quả thật là có gian tình! Nếu không vì sao Quỳnh Nương lại chột dạ!
Thật ra mấy phong thư đó là vị Thượng đại nhân kia giao cho nàng ta, chỉ nói là thư tư thông của Quỳnh Nương gửi cho nam tử mặt đen kia, lúc ấy hắn đã mở ra cho nàng ta đọc một phong, ngôn ngữ trong đó nóng bỏng, trước đó Hà Nhược Tích đã từng nhìn thấy tranh chữ Quỳnh Nương viết trong phủ, trên giấy viết thư đúng là chữ viết của Quỳnh Nương.
Chỉ là không biết Thượng đại nhân thần thông thế nào mà làm ra bằng chứng nam nữ này tư thông được. Lúc ấy Hà Nhược Tích chỉ cảm thấy trong lòng phẫn hận và vui sướng.
Phẫn hận là Quỳnh Nương không biết tích phúc, chà đạp tấm chân tình của Vương gia như vậy. Vui sướng chính là, có thư này trên tay, còn sợ gièm pha không ra ngoài sáng của tiện phụ thương nhân kia sao?
Vì thế nàng ta thuận theo lời Thượng đại nhân, tìm cơ hội thừa dịp Quỳnh Nương không có ở doanh trại, trộm lẻn vào ngụy trang mấy phong thư này thành thư chưa gửi nhét xuống dưới giường.
Mới vừa rồi Thái Tử nói mấy phong thư này là thư từ qua lại với phản tặc mưu nghịch, nàng ta còn bị dọa không nhẹ, lén ngó Thượng Vân Thiên phía sau Thái Tử, cho rằng mình bị Thượng đại nhân lợi dụng.
Mà Thượng đại nhân lại không nhìn nàng ta, phảng phất như không quen biết.
Nhưng hiện tại Hồ đại nhân vừa đọc lên, nàng ta mới yên lòng, rõ ràng đây là thư tư tình của nam nữ, thấy Quỳnh Nương xấu hổ và giận dữ, vì thế nàng ta nhân cơ hội này, nhẹ giọng nói: “Danh dự của Giang Đông Lang Vương không thể để vấy bẩn, Hồ đại nhân đọc hết chứng minh sự trong sạch của Vương gia đi!”
Lời này vừa nói ra, Lang Vương mắt sáng như đuốc, lập tức âm trầm trừng Hà Nhược Tích.
Nhưng Hồ đại nhân thật sự không đọc tiếp tình tình ái ái được, lắc đầu phất tay, đưa thư cho Nhị hoàng tử bên cạnh.
Nhị hoàng tử đọc nhanh như gió, đọc một lúc, bất đắc dĩ nói: “Đây… đây rõ ràng là thư Vương phi viết cho Vương gia, cứ đọc tiếp trước công chúng như vậy, đúng là không ra thể thống gì.”
Hà Nhược Tích nghe vậy, đôi mắt bỗng nhiên trừng lớn, mà vẻ mặt của Thượng Vân Thiên ẩn phía sau Thái Tử càng cứng đờ, thầm nghĩ: Không có khả năng, hắn đã bắt chước thể chữ của Quỳnh Nương viết thư thông đồng với đạo phỉ và giao nộp triều cống. Đầu tiên là lấy thư nam nữ tư thông lừa Hà Nhược Tích, sau đó thừa dịp nàng ta chưa chuẩn bị mà đánh tráo, sáp thư vẫn chưa bị gỡ ra, sao lại biến thành thư Quỳnh Nương viết cho Lang Vương rồi?
Thái Tử nghe vậy cũng nhận thư tới vội vàng đọc một lần, vẫn còn không tin, lại mở ra phong thứ hai, phong thứ ba…
Hiển nhiên Lang Vương phi không thể chịu được lời của mình với phu quân bị người ta đọc được, nàng xấu hổ và giận dữ vạn phần, khóc kêu muốn đâm cột, dáng vẻ mảnh mai yêu kiều làm người ta thương tiếc.
Lang Vương cắn răng hận nói: “Thái Tử đọc đủ chưa? Có muốn hai người phu thê chúng ta thân thiết trước mặt ngài không, để ngài nhìn đủ đã mắt mới được? Hôm nay có người huỷ hoại thể diện của ái thê ta, khoản nợ này sẽ bẩm báo đến trước mặt vạn tuế, bổn vương cũng muốn tính rành mạch!”
Thái Tử bị động, lúc xoay người hung hăng trừng mắt nhìn Thượng Vân Thiên một cái, xấu hổ hỏi: “Nếu là thư của ngài và Vương phi, vì sao bên trên lại có ấn ký phản tặc?”
Lúc này, Quỳnh Nương chưa mở miệng, nha hoàn Hỉ Thước đã nói: “Thái Tử điện hạ, thỉnh ngài phái người đi hỏi một chút, ấn ký hình con cá của Kích Thủy Khách vốn không phải hắn tự nghĩ ra, mà là ấn ký thần sông của một thế hệ, của ngư dân Giang Đông thích dùng nhất, cầu phúc cho người ra biển bình bình an an. Vương phi chúng ta nhìn thấy ở chợ, cố ý mua về làm vòng tay cầu phúc cho Vương gia, ngày thường cũng sẽ thuận tay dùng nó làm sáp ấn đè phẳng thư từ. Kích Thủy Khách cũng không biết xấu hổ, hoá ra lại coi đồ án này như cờ đạo phỉ của mình!”
/366
|