Hạ Nhi dùng hết lực đẩy cậu ra nhưng vì cơ thể quá nhỏ nên đối với Sơ Vỹ không hề hấn gì. Ngay lúc này có một thế lực mạnh kéo Sơ Vỹ ra khỏi Hạ Nhi, lực kéo khá mạnh khiến cậu ngã phịch xuống đất.
Giọng nói quen thuộc truyền vào:
- Tứ thiếu gia Phó gia, tôi không nghĩ cậu có sở thích bắt nạt bạn nữ đấy!
Hạ Nhi thấy bất ngờ.
- Ủa thì ra là anh Kỳ Đông - anh Vũ Kiệt!
Sơ Vỹ ngẩn đầu lên nhìn hai người bọn họ.
- Hai tam thiếu gia, chuyện này không liên quan tới hai người. Xen vào làm gì?
- Bớt lo chuyện bao đồng đi!
Kỳ Đông và Vũ Kiệt cùng lên tiếng trấn áp lời Sơ Vỹ.
- Đương nhiên liên quan rồi vì Hạ Nhi là bạn của bọn tôi được chưa?
Con ngươi Sơ Vỹ trợn tròn lên nhìn Hạ Nhi, giây sau thì cắn môi bỏ đi.
Kỳ Đông đỡ Hạ Nhi, cẩn thận hỏi han các thứ.
- Hạ Nhi,em không sao chứ? Tên đó có làm gì em không?
- Em không sao. Cảm ơn hai anh!
- Ừm, nếu lần sau nó có bắt nạt em thì gọi hai anh, bọn anh nhỏ vậy thôi chứ tinh thông võ thuật lắm á!
Nói hết Kỳ Đông lên tiếng hỏi Hạ Nhi: Mà Hạ Nhi, em có thích Sơ Vỹ như bao người khác không?
Hạ Nhi trả lời cực kỳ nhanh: Em ghét cậu ta!
Kỳ Đông phì cười trả lời: Ừm vậy được rồi!
- Sau này em tiếp tục tránh xa thằng đấy ra nhé, nó không phải hạng người tốt lành gì đâu.
Nói xong thì cũng sắp bắt đầu vào tiết học nên Kỳ Đông và Vũ Kiệt đi về lớp. Trên đường đi Vũ Kiệt lên tiếng hỏi Kỳ Đông:
- Này Kỳ Đông! bình thường cậu đâu có xen vào chuyện của tên Sơ Vỹ đó đâu, mà hôm nay cậu lại trực tiếp ra mặt có phải là vì Hạ Nhi không?
- Hôm qua lúc tớ tìm cậu, phải nói rằng thật sự rất bất ngờ khi thấy cậu ngồi bên cạnh con gái đó! Ở cái trường này biết bao nhiêu bạn nữ nói chuyện mà cậu toàn phớt lờ người ta thôi.
Kỳ Đông đứng khựng lại vài giây, lúc sau anh trả lời: Cậu thấy tớ bây giờ như nào?
- Quả thật lần đầu gặp nhưng tớ rất ấn tượng Hạ Nhi, dù nhỏ bé nhưng khí chất lại mạnh mẽ và thẳng thắn!
Kỳ Đông vừa nói vừa nở nụ cười ấm áp. Lý Vũ Kiệt nghiên đầu nhìn sắc thái Kỳ Đông thì cậu làm ra biểu cảm hề hước.
- Tớ đang thấy gì vậy trời? Tảng băng này đang cười hả?
- Cậu bây giờ như thằng ngốc vậy! Đừng nói cậu thích Hạ Nhi nha?
Kỳ Đông quay mặt đi rồi trả lời: Tớ chưa rõ là thích em ấy kiểu nào nhưng mà lòng thấy vui khi mà Hạ Nhi không thích thằng nhóc Sơ Vỹ như bao người khác.
Vũ Kiệt đứng như trời trồng, mặt vô cảm xúc tâm trí cứ nói đi một câu: Cậu ta phải là Kỳ Đông mình biết không trời? Mới gặp con gái người ta mấy lần mà có tình cảm như vậy rồi sao?
^_^
______________________________________
« Kết thúc ngày học là vào buổi chiều nắng nhẹ cùng những cơn gió nhẹ xì xào, trợ lý Trác Thần đã đậu xe sẵn trước cổng trường đợi Hạ Nhi. »
- Tiểu thư, mời lên xe!
- Giờ tôi đưa cô tới bệnh viện kiểm tra vết thương nhé!
Hạ Nhi lên xe nhưng bây giờ tâm trạng cô cứ bị sao đãng nãy giờ, tiểu Soba lại xuất hiện bên vai Hạ Nhi.
[ Kí chủ. ]
[ KÍ CHỦ. ]
Hạ Nhi mới giật mình!
- À... hả?
[ Nãy giờ cậu làm sao vậy? ]
[ Sao nhìn thẫn thờ thế a? ]
Hạ Nhi giải thích: Chỉ là tớ cảm thấy hình như đã quên một việc gì đó rất quan trọng.
- Tâm trạng tớ rất bất an, Soba cậu có cách gì không?
Lúc này Soba hiện lên một loạt ảnh các người anh của Hạ Nhi.
[ Kí chủ, hệ thống nhắc nhở: Một trong năm người anh của cậu sẽ gặp chuyện liên quan tới tính mạng. ]
[ Người đó là ai thì cậu phải tự nhớ. ]
Nghe vậy mí mắt Hạ Nhi giật nảy lên như đã nghĩ ra được gì đó, cô bỗng hét lên:
- Đúng rồi! Trác Thần, anh hai em bây giờ đang ở đâu, làm gì?
Hạ Nhi tự nhiên hét lớn làm Trác Thần đang lái xe cũng giật nảy theo.
- Vâng... nhị thiếu gia đang ở biệt thự, đang nói chuyện với đại thiếu gia của Phó gia ạ!
Hạ Nhi chồm người qua chỗ Trác Thần.
- Trác Thần, mau chở em về biệt thự nhanh đi!
Trác Thần không hiểu lý do Hạ Nhi nói vậy.
- Nhưng tiểu thư chúng ta cần đến bệnh viện mà ạ.
- Không cần nữa, nhanh mau chở em về!
Trác Thần buộc làm theo, lập tức quay đầu xe.
[ Kí chủ, có chuyện gì mà cậu gấp gáp dữ vậy? ]
- Tớ nhớ ra rồi Soba, ngày này kiếp trước anh Diệp Thần nhận hợp đồng show diễn thời trang của Phó gia trên một du thuyền.
- Và anh ấy đã bỏ mạng khi đang diễn vì bị một con sóng đánh vào, ngã xuống nước và không thể chồi lên vì trang phục quá nặng chì anh ấy xuống.
- Ban đầu ai cũng nghĩ rằng đó là tai nạn ngoài ý muốn nhưng thiệt ra là Phó gia đã tính từ trước.
- Cố tình chọn một nơi thường có con sóng như vậy và cũng đã chuẩn bị một chiếc thuyền để họ thoát khỏi đó.
- Tớ phải ngăn chặn vụ này lại mới được Soba à!
Mười phút sau đã về tới biệt thự, Trác Thần chưa kịp mở cửa xe thì bé con đã vèo xuống một nước một trong sự ngỡ ngàng của anh và quản gia.
Cô chạy thẳng vào phòng khách tìm Diệp Thần.
Đứng trước cửa phòng khách, Hạ Nhi đang thở dốc và ráng lấy lại bình tĩnh.
Cạch! ( tiếng mở cửa)
- Anh hai, em về rồi nè!
Diệp Thần cảm thấy vui khi thấy Hạ Nhi.
- Ý nhóc con của anh về rồi, tới đây với anh nào!
Hạ Nhi chạy thẳng và được Diệp Thần, lúc này trước mặt có một người thanh niên, dáng người cao ráo cùng gương mặt tuấn tú điển trai. Thoát nhìn sơ qua rất giống Phó Sơ Vỹ. Người đó mỉm cười nhìn Hạ Nhi và cô cũng đã biết đó là ai.
- Anh hai, đó là ai vậy?
Cô phải cố hết sức để không bị lộ ra gì cả.
Người đó bèn lên tiếng: Nghe mẹ tôi nói vị này là tiểu thư Lục gia đấy à?
- Xin chào, tôi là Phó Nhất Nam - con trai lớn của Phó gia!
Hạ Nhi giả vờ hỏi Diệp Thần.
- Anh hai, anh ấy đến có việc gì vậy?
Diệp Thần trả lời:
- Cậu ta có dự án mở show trình diễn thời trang trên du thuyền vào mùa đông tới, nên đến đây mời anh tham gia. Anh đang phân vân không biết đi hay không.
- Hay em chọn giúp anh nha!
Hạ Nhi ngó thấy có một bản hợp đồng trên bàn, cô nhìn rồi hỏi Nhất Nam.
- Đại thiếu gia, em xem hợp đồng này được không?
- Được, tiểu thư cứ tự nhiên! [ anh ta đáp lại ]
Sau khi Xem qua một lượt bé con đặt câu hỏi cho Nhất Nam.
- Show diễn ở trên biển Nazare Bồ Đào Nha?
- Đây chẳng phải là nơi vào mùa đông xuất hiện những cơn sóng sao?
Phó Nhất Nam thấy bất ngờ với câu hỏi đó.
- Thật bất ngờ, tiểu thư còn nhỏ mà biết đọc chữ rõ ràng và hiểu về nơi đó vậy sao?
- Đúng là vậy nhưng Phó gia có chuẩn bị đồ bảo hộ nên không cần lo lắng đâu tiểu thư!
Phó Nhất Nam nói dễ nghe như vậy làm bé con không hề thoải mái, cô biết rằng làm gì có chuyện chuẩn bị đồ bảo hộ như anh ta nói. Trong thâm tâm cô nhìn Nhất Nam rồi suy nghĩ:
( Bà mịa nó! Mấy người có chuẩn bị đồ bảo hộ cho anh hai của tôi đâu. Kiếp trước là mấy người đắc ý chứ lần trọng sinh này coi tôi ngán đường mấy người như nào.)
Thâm tâm nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Hạ Nhi đang cố tình ngăn Diệp Thần lại.
- Dù có đồ bảo hộ nhưng vẫn nguy hiểm, anh hai đừng đi được không? “...”
Hạ Nhi nắm chặt áo Diệp Thần đôi mắt tha thiết anh đừng đi, Diệp Thần cũng hiểu ý cô công chúa nhỏ của mình nên đáp lại câu trả lời cho Nhất Nam.
- Cậu Phó hợp đồng này tôi từ chối, thật sự tôi cũng không hứng thú lắm với show diễn trên du thuyền cho lắm!
Giọng nói quen thuộc truyền vào:
- Tứ thiếu gia Phó gia, tôi không nghĩ cậu có sở thích bắt nạt bạn nữ đấy!
Hạ Nhi thấy bất ngờ.
- Ủa thì ra là anh Kỳ Đông - anh Vũ Kiệt!
Sơ Vỹ ngẩn đầu lên nhìn hai người bọn họ.
- Hai tam thiếu gia, chuyện này không liên quan tới hai người. Xen vào làm gì?
- Bớt lo chuyện bao đồng đi!
Kỳ Đông và Vũ Kiệt cùng lên tiếng trấn áp lời Sơ Vỹ.
- Đương nhiên liên quan rồi vì Hạ Nhi là bạn của bọn tôi được chưa?
Con ngươi Sơ Vỹ trợn tròn lên nhìn Hạ Nhi, giây sau thì cắn môi bỏ đi.
Kỳ Đông đỡ Hạ Nhi, cẩn thận hỏi han các thứ.
- Hạ Nhi,em không sao chứ? Tên đó có làm gì em không?
- Em không sao. Cảm ơn hai anh!
- Ừm, nếu lần sau nó có bắt nạt em thì gọi hai anh, bọn anh nhỏ vậy thôi chứ tinh thông võ thuật lắm á!
Nói hết Kỳ Đông lên tiếng hỏi Hạ Nhi: Mà Hạ Nhi, em có thích Sơ Vỹ như bao người khác không?
Hạ Nhi trả lời cực kỳ nhanh: Em ghét cậu ta!
Kỳ Đông phì cười trả lời: Ừm vậy được rồi!
- Sau này em tiếp tục tránh xa thằng đấy ra nhé, nó không phải hạng người tốt lành gì đâu.
Nói xong thì cũng sắp bắt đầu vào tiết học nên Kỳ Đông và Vũ Kiệt đi về lớp. Trên đường đi Vũ Kiệt lên tiếng hỏi Kỳ Đông:
- Này Kỳ Đông! bình thường cậu đâu có xen vào chuyện của tên Sơ Vỹ đó đâu, mà hôm nay cậu lại trực tiếp ra mặt có phải là vì Hạ Nhi không?
- Hôm qua lúc tớ tìm cậu, phải nói rằng thật sự rất bất ngờ khi thấy cậu ngồi bên cạnh con gái đó! Ở cái trường này biết bao nhiêu bạn nữ nói chuyện mà cậu toàn phớt lờ người ta thôi.
Kỳ Đông đứng khựng lại vài giây, lúc sau anh trả lời: Cậu thấy tớ bây giờ như nào?
- Quả thật lần đầu gặp nhưng tớ rất ấn tượng Hạ Nhi, dù nhỏ bé nhưng khí chất lại mạnh mẽ và thẳng thắn!
Kỳ Đông vừa nói vừa nở nụ cười ấm áp. Lý Vũ Kiệt nghiên đầu nhìn sắc thái Kỳ Đông thì cậu làm ra biểu cảm hề hước.
- Tớ đang thấy gì vậy trời? Tảng băng này đang cười hả?
- Cậu bây giờ như thằng ngốc vậy! Đừng nói cậu thích Hạ Nhi nha?
Kỳ Đông quay mặt đi rồi trả lời: Tớ chưa rõ là thích em ấy kiểu nào nhưng mà lòng thấy vui khi mà Hạ Nhi không thích thằng nhóc Sơ Vỹ như bao người khác.
Vũ Kiệt đứng như trời trồng, mặt vô cảm xúc tâm trí cứ nói đi một câu: Cậu ta phải là Kỳ Đông mình biết không trời? Mới gặp con gái người ta mấy lần mà có tình cảm như vậy rồi sao?
^_^
______________________________________
« Kết thúc ngày học là vào buổi chiều nắng nhẹ cùng những cơn gió nhẹ xì xào, trợ lý Trác Thần đã đậu xe sẵn trước cổng trường đợi Hạ Nhi. »
- Tiểu thư, mời lên xe!
- Giờ tôi đưa cô tới bệnh viện kiểm tra vết thương nhé!
Hạ Nhi lên xe nhưng bây giờ tâm trạng cô cứ bị sao đãng nãy giờ, tiểu Soba lại xuất hiện bên vai Hạ Nhi.
[ Kí chủ. ]
[ KÍ CHỦ. ]
Hạ Nhi mới giật mình!
- À... hả?
[ Nãy giờ cậu làm sao vậy? ]
[ Sao nhìn thẫn thờ thế a? ]
Hạ Nhi giải thích: Chỉ là tớ cảm thấy hình như đã quên một việc gì đó rất quan trọng.
- Tâm trạng tớ rất bất an, Soba cậu có cách gì không?
Lúc này Soba hiện lên một loạt ảnh các người anh của Hạ Nhi.
[ Kí chủ, hệ thống nhắc nhở: Một trong năm người anh của cậu sẽ gặp chuyện liên quan tới tính mạng. ]
[ Người đó là ai thì cậu phải tự nhớ. ]
Nghe vậy mí mắt Hạ Nhi giật nảy lên như đã nghĩ ra được gì đó, cô bỗng hét lên:
- Đúng rồi! Trác Thần, anh hai em bây giờ đang ở đâu, làm gì?
Hạ Nhi tự nhiên hét lớn làm Trác Thần đang lái xe cũng giật nảy theo.
- Vâng... nhị thiếu gia đang ở biệt thự, đang nói chuyện với đại thiếu gia của Phó gia ạ!
Hạ Nhi chồm người qua chỗ Trác Thần.
- Trác Thần, mau chở em về biệt thự nhanh đi!
Trác Thần không hiểu lý do Hạ Nhi nói vậy.
- Nhưng tiểu thư chúng ta cần đến bệnh viện mà ạ.
- Không cần nữa, nhanh mau chở em về!
Trác Thần buộc làm theo, lập tức quay đầu xe.
[ Kí chủ, có chuyện gì mà cậu gấp gáp dữ vậy? ]
- Tớ nhớ ra rồi Soba, ngày này kiếp trước anh Diệp Thần nhận hợp đồng show diễn thời trang của Phó gia trên một du thuyền.
- Và anh ấy đã bỏ mạng khi đang diễn vì bị một con sóng đánh vào, ngã xuống nước và không thể chồi lên vì trang phục quá nặng chì anh ấy xuống.
- Ban đầu ai cũng nghĩ rằng đó là tai nạn ngoài ý muốn nhưng thiệt ra là Phó gia đã tính từ trước.
- Cố tình chọn một nơi thường có con sóng như vậy và cũng đã chuẩn bị một chiếc thuyền để họ thoát khỏi đó.
- Tớ phải ngăn chặn vụ này lại mới được Soba à!
Mười phút sau đã về tới biệt thự, Trác Thần chưa kịp mở cửa xe thì bé con đã vèo xuống một nước một trong sự ngỡ ngàng của anh và quản gia.
Cô chạy thẳng vào phòng khách tìm Diệp Thần.
Đứng trước cửa phòng khách, Hạ Nhi đang thở dốc và ráng lấy lại bình tĩnh.
Cạch! ( tiếng mở cửa)
- Anh hai, em về rồi nè!
Diệp Thần cảm thấy vui khi thấy Hạ Nhi.
- Ý nhóc con của anh về rồi, tới đây với anh nào!
Hạ Nhi chạy thẳng và được Diệp Thần, lúc này trước mặt có một người thanh niên, dáng người cao ráo cùng gương mặt tuấn tú điển trai. Thoát nhìn sơ qua rất giống Phó Sơ Vỹ. Người đó mỉm cười nhìn Hạ Nhi và cô cũng đã biết đó là ai.
- Anh hai, đó là ai vậy?
Cô phải cố hết sức để không bị lộ ra gì cả.
Người đó bèn lên tiếng: Nghe mẹ tôi nói vị này là tiểu thư Lục gia đấy à?
- Xin chào, tôi là Phó Nhất Nam - con trai lớn của Phó gia!
Hạ Nhi giả vờ hỏi Diệp Thần.
- Anh hai, anh ấy đến có việc gì vậy?
Diệp Thần trả lời:
- Cậu ta có dự án mở show trình diễn thời trang trên du thuyền vào mùa đông tới, nên đến đây mời anh tham gia. Anh đang phân vân không biết đi hay không.
- Hay em chọn giúp anh nha!
Hạ Nhi ngó thấy có một bản hợp đồng trên bàn, cô nhìn rồi hỏi Nhất Nam.
- Đại thiếu gia, em xem hợp đồng này được không?
- Được, tiểu thư cứ tự nhiên! [ anh ta đáp lại ]
Sau khi Xem qua một lượt bé con đặt câu hỏi cho Nhất Nam.
- Show diễn ở trên biển Nazare Bồ Đào Nha?
- Đây chẳng phải là nơi vào mùa đông xuất hiện những cơn sóng sao?
Phó Nhất Nam thấy bất ngờ với câu hỏi đó.
- Thật bất ngờ, tiểu thư còn nhỏ mà biết đọc chữ rõ ràng và hiểu về nơi đó vậy sao?
- Đúng là vậy nhưng Phó gia có chuẩn bị đồ bảo hộ nên không cần lo lắng đâu tiểu thư!
Phó Nhất Nam nói dễ nghe như vậy làm bé con không hề thoải mái, cô biết rằng làm gì có chuyện chuẩn bị đồ bảo hộ như anh ta nói. Trong thâm tâm cô nhìn Nhất Nam rồi suy nghĩ:
( Bà mịa nó! Mấy người có chuẩn bị đồ bảo hộ cho anh hai của tôi đâu. Kiếp trước là mấy người đắc ý chứ lần trọng sinh này coi tôi ngán đường mấy người như nào.)
Thâm tâm nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Hạ Nhi đang cố tình ngăn Diệp Thần lại.
- Dù có đồ bảo hộ nhưng vẫn nguy hiểm, anh hai đừng đi được không? “...”
Hạ Nhi nắm chặt áo Diệp Thần đôi mắt tha thiết anh đừng đi, Diệp Thần cũng hiểu ý cô công chúa nhỏ của mình nên đáp lại câu trả lời cho Nhất Nam.
- Cậu Phó hợp đồng này tôi từ chối, thật sự tôi cũng không hứng thú lắm với show diễn trên du thuyền cho lắm!
/72
|