Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
Chương 58 - Tiếng lòng của Kỳ Đông - Vỡ lẽ khi biết được chân tướng năm xưa
/72
|
< 10 phút sau. > > >
Két…!!! Tới nơi ~
Kỳ Đông cùng Vũ Kiệt được ba mình dẫn lên tầng của Hạ Nhi đang nằm là ở lầu 30… đi thang máy mà lòng nóng như lửa, cứ muốn bay thẳng lên một lèo chứ họ thấy lâu quá!!!..
Ting ~
Thấy căn phòng cần đến ở ngay trước mắt, hai người sốt sắn đi vội vã đến nhưng trước khi vô thì điều đầu tiên cả hai thấy là bộ dạng mệt mỏi, tiều tụy của Hạo Hiên và Thiên Phong ngồi ở dãy ghế gần cửa. Hai người chào họ, Lý Vũ Kiệt nhìn cặp mắt mở chẳng muốn lên thì thắc mắc: Anh Hạo Hiên - anh Thiên Phong, bao nhiêu ngày rồi hai anh chưa nghỉ ngơi vậy?
Chăm chú xem tài liệu đến nỗi không để ý xung, hai anh giật mình ngước lên nhìn!
- Hửm… hai đứa về nước rồi à!?!.. ‹ Giọng nói uể oải của Hạo Hiên! ›
- Bọn anh chẳng nhớ mấy ngày mình chưa nghỉ ngơi nữa. Chỉ biết từ khi Hạ Nhi không tỉnh lại, tụi anh hầu như không ngủ ngon được! ‹ Thiên Phong vẻ mặt lộ rõ rệt ra sự mệt mỏi, tiều tụy trả lời! ›
Kỳ Đông nhìn họ rồi khẽ nói: Cách đây 3 năm, em có thấy vụ lùm xùm giữa hai nhà Lục - Phó nhưng mà chỉ biết là họ có mưu tính hãm hại Hạ Nhi với tập đoàn nhưng không thành thôi, sâu hơn thì em không biết!
- Thêm nữa tất cả trang báo hàng đầu thế giới đều ghi rằng sau khi Phó thị bị bắt thì Lục thị trở nên quyền lực và vững chắc hơn, mọi người đều đang ca tụng chấn động mấy năm qua đấy ạ!
Hạo Hiên chẳng buồn suy nghĩ, nở nụ cười đau lòng trả lời: Haa… tập đoàn quyền lực hơn, danh tiếng vang xa hơn nhưng mà… còn Hạ Nhi của tụi anh thì sao?
- Người ngoài chỉ biết được danh tiếng của Lục thị đang lẫy lừng chứ đâu biết cái giá đổi bằng mạng sống con bé…
- Anh nghĩ em biết tình trạng Hạ Nhi rồi, vào trong đi!
Cạch!.. mở cửa!
Hai người vội vã vào trong, cửa vừa mở không khí liền khác hẳn bên ngoài. Bên ngoài náo nhiệt bao nhiêu thì bên trong yên ắng bấy nhiêu. Chẳng có ai ở đây ngoài vệ sĩ thân cận của Hạ Nhi, hai cậu bạn thân lập tức tiến tới giường cô đang nằm và cả hai đều có biểu cảm sốc đến ngây người, ngỡ ngạc trước những gì ở trước mặt mình. Họ phải dụi mắt mấy lần, muốn chắc ăn rằng bản thân không bị hoa mắt!
Gương mặt năm đó hồng hào tròn xoe dễ thương như quả hồng vừa ửng chín, mà giờ đây lại thiếu sức sống và hô hốc như vậy. Cơ thể cũng không khác là bao khi chỉ phát triển được chút ít thôi, còn lại thì tất cả nằm bất động như tượng.
Lý Vũ Kiệt sững sờ, tay bịn miệng lên tiếng: Ôi trời, điều kinh khủng này thật sự một đứa trẻ như Hạ Nhi phải chịu đấy sao???
Vũ Kiệt…???
- Kỳ Đông… cậu không sao chứ?
Vũ Kiệt hỏi vậy do là cậu thấy sắc thái Kỳ Đông vẫn chưa hết sốc, nãy giờ nhìn Hạ Nhi mà ánh mắt không muốn tin là sự thật. Trong đầu anh bỗng dưng nảy số liên hồi… Mãi vài phút sau thì anh đứng gần hơn, nắm nhẹ tay Hạ Nhi, miệng bắt đầu từng dòng suy nghĩ trong não.
- Hoá ra… đây là lí do mà 3 năm trước em nói sau này có thể không gặp được em sao Hạ Nhi?
- Em biết trước chuyện rồi đúng không? Tại sao em không nói với anh một lời nào hết vậy?.. Nếu biết thì anh thề sẽ không đi du học đâu… nhưng sao em không nói gì hết vậy…!
‹ Hức… hức › ›
"Kỳ Đông… cậu đây là…? Vũ Kiệt đơ người, mắt chớp liên tục trước đôi mắt đang khóc của Kỳ Đông, theo cậu biết tam thiếu gia Hoắc gia từ nhỏ đã lạnh như hố băng, là người mặc kệ méo thèm quan tâm chuyện đời ra sao nhưng mà hình ảnh bây giờ quá khác…
Kỳ Đông thẫn thờ nhìn Hạ Nhi, tay anh từ từ chạm đến mặt cô rồi dừng ở gò má không còn hồng hào như xưa… anh lẳng lặng thầm thì với cô rằng:
- Lời hứa ba năm trước có phải em hứa đại đúng không Hạ Nhi?
- Anh muốn sau khi trở về sẽ chính thức theo đuổi em nhưng mà… em bảo đừng thích em vì người chịu thiệt là anh…
- Vậy mà suốt 3 năm qua anh chẳng hay biết gì, anh thất bại rồi… Hạ Nhi em tỉnh lại đi, em muốn rời bỏ thế giới này rồi… bỏ luôn anh sao?
Những lời thì thầm của cậu thiếu gia vang vọng trong phòng nhưng mà có nói thế thì cô cũng không có phản ứng gì hết. Chỉ nằm im như khúc gỗ… đến tận thời gian này Kỳ Đông mới hiểu được hết lời nói bí ẩn 3 năm trước Hạ Nhi từ chối việc anh theo đuổi… Lý Vũ Kiệt buồn sầu nhìn Kỳ Đông có biểu hiện như thế… lòng anh cũng chẳng muốn thấy ngày hội tụ lại buồn rầu như vậy!
Két…!!! Tới nơi ~
Kỳ Đông cùng Vũ Kiệt được ba mình dẫn lên tầng của Hạ Nhi đang nằm là ở lầu 30… đi thang máy mà lòng nóng như lửa, cứ muốn bay thẳng lên một lèo chứ họ thấy lâu quá!!!..
Ting ~
Thấy căn phòng cần đến ở ngay trước mắt, hai người sốt sắn đi vội vã đến nhưng trước khi vô thì điều đầu tiên cả hai thấy là bộ dạng mệt mỏi, tiều tụy của Hạo Hiên và Thiên Phong ngồi ở dãy ghế gần cửa. Hai người chào họ, Lý Vũ Kiệt nhìn cặp mắt mở chẳng muốn lên thì thắc mắc: Anh Hạo Hiên - anh Thiên Phong, bao nhiêu ngày rồi hai anh chưa nghỉ ngơi vậy?
Chăm chú xem tài liệu đến nỗi không để ý xung, hai anh giật mình ngước lên nhìn!
- Hửm… hai đứa về nước rồi à!?!.. ‹ Giọng nói uể oải của Hạo Hiên! ›
- Bọn anh chẳng nhớ mấy ngày mình chưa nghỉ ngơi nữa. Chỉ biết từ khi Hạ Nhi không tỉnh lại, tụi anh hầu như không ngủ ngon được! ‹ Thiên Phong vẻ mặt lộ rõ rệt ra sự mệt mỏi, tiều tụy trả lời! ›
Kỳ Đông nhìn họ rồi khẽ nói: Cách đây 3 năm, em có thấy vụ lùm xùm giữa hai nhà Lục - Phó nhưng mà chỉ biết là họ có mưu tính hãm hại Hạ Nhi với tập đoàn nhưng không thành thôi, sâu hơn thì em không biết!
- Thêm nữa tất cả trang báo hàng đầu thế giới đều ghi rằng sau khi Phó thị bị bắt thì Lục thị trở nên quyền lực và vững chắc hơn, mọi người đều đang ca tụng chấn động mấy năm qua đấy ạ!
Hạo Hiên chẳng buồn suy nghĩ, nở nụ cười đau lòng trả lời: Haa… tập đoàn quyền lực hơn, danh tiếng vang xa hơn nhưng mà… còn Hạ Nhi của tụi anh thì sao?
- Người ngoài chỉ biết được danh tiếng của Lục thị đang lẫy lừng chứ đâu biết cái giá đổi bằng mạng sống con bé…
- Anh nghĩ em biết tình trạng Hạ Nhi rồi, vào trong đi!
Cạch!.. mở cửa!
Hai người vội vã vào trong, cửa vừa mở không khí liền khác hẳn bên ngoài. Bên ngoài náo nhiệt bao nhiêu thì bên trong yên ắng bấy nhiêu. Chẳng có ai ở đây ngoài vệ sĩ thân cận của Hạ Nhi, hai cậu bạn thân lập tức tiến tới giường cô đang nằm và cả hai đều có biểu cảm sốc đến ngây người, ngỡ ngạc trước những gì ở trước mặt mình. Họ phải dụi mắt mấy lần, muốn chắc ăn rằng bản thân không bị hoa mắt!
Gương mặt năm đó hồng hào tròn xoe dễ thương như quả hồng vừa ửng chín, mà giờ đây lại thiếu sức sống và hô hốc như vậy. Cơ thể cũng không khác là bao khi chỉ phát triển được chút ít thôi, còn lại thì tất cả nằm bất động như tượng.
Lý Vũ Kiệt sững sờ, tay bịn miệng lên tiếng: Ôi trời, điều kinh khủng này thật sự một đứa trẻ như Hạ Nhi phải chịu đấy sao???
Vũ Kiệt…???
- Kỳ Đông… cậu không sao chứ?
Vũ Kiệt hỏi vậy do là cậu thấy sắc thái Kỳ Đông vẫn chưa hết sốc, nãy giờ nhìn Hạ Nhi mà ánh mắt không muốn tin là sự thật. Trong đầu anh bỗng dưng nảy số liên hồi… Mãi vài phút sau thì anh đứng gần hơn, nắm nhẹ tay Hạ Nhi, miệng bắt đầu từng dòng suy nghĩ trong não.
- Hoá ra… đây là lí do mà 3 năm trước em nói sau này có thể không gặp được em sao Hạ Nhi?
- Em biết trước chuyện rồi đúng không? Tại sao em không nói với anh một lời nào hết vậy?.. Nếu biết thì anh thề sẽ không đi du học đâu… nhưng sao em không nói gì hết vậy…!
‹ Hức… hức › ›
"Kỳ Đông… cậu đây là…? Vũ Kiệt đơ người, mắt chớp liên tục trước đôi mắt đang khóc của Kỳ Đông, theo cậu biết tam thiếu gia Hoắc gia từ nhỏ đã lạnh như hố băng, là người mặc kệ méo thèm quan tâm chuyện đời ra sao nhưng mà hình ảnh bây giờ quá khác…
Kỳ Đông thẫn thờ nhìn Hạ Nhi, tay anh từ từ chạm đến mặt cô rồi dừng ở gò má không còn hồng hào như xưa… anh lẳng lặng thầm thì với cô rằng:
- Lời hứa ba năm trước có phải em hứa đại đúng không Hạ Nhi?
- Anh muốn sau khi trở về sẽ chính thức theo đuổi em nhưng mà… em bảo đừng thích em vì người chịu thiệt là anh…
- Vậy mà suốt 3 năm qua anh chẳng hay biết gì, anh thất bại rồi… Hạ Nhi em tỉnh lại đi, em muốn rời bỏ thế giới này rồi… bỏ luôn anh sao?
Những lời thì thầm của cậu thiếu gia vang vọng trong phòng nhưng mà có nói thế thì cô cũng không có phản ứng gì hết. Chỉ nằm im như khúc gỗ… đến tận thời gian này Kỳ Đông mới hiểu được hết lời nói bí ẩn 3 năm trước Hạ Nhi từ chối việc anh theo đuổi… Lý Vũ Kiệt buồn sầu nhìn Kỳ Đông có biểu hiện như thế… lòng anh cũng chẳng muốn thấy ngày hội tụ lại buồn rầu như vậy!
/72
|