Hiện giờ chút sức còn lại của cô chỉ đủ đẩy văng Lục Cảnh và phu nhân do lúc nãy cô sử dụng sức lực quá nhiều, Lục Cảnh và phu nhân thì bị văng ngược ra xa khỏi đó. Còn Hạ Nhi bị kiệt lực không né kịp. Quả bom phát nổ khiến ai ở gần đó đều bị thổi bay, có điều Hạ Nhi là người đứng gần quả bom nhất nên cô gần như hứng trọn nguyên cú nổ. Trần nhà và tường hội trường bị nứt vỡ, khói bay dày đặc, phủ kín mít tầm nhìn.
Lục Cảnh - phu nhân và năm người anh chứng kiến sự việc liền hét khản cổ tên Hạ Nhi. Do họ đứng xa nên quả bom không ảnh hưởng gì mấy, chỉ chảy máu nhẹ và trầy xước sơ sơ do mấy mảnh xi măng quẹt vào.
Gã Phó Hoài chứng kiến điều đó liền cười điên rồ, nụ cười của gã trông cứ như mấy tên biến thái!
- Haha! Bom nổ rồi! Bom nổ rồi!
- Con nhóc sao chổi đó chết rồi, cho vừa mấy người Lục thị lắm! Dám chống lại Phó gia sao, haha!!!
Lục Cảnh liền nhận ra quả bom đó là của Phó gia, sắc thái trở nên điên tiết. Ông quay qua cho hắn viên đạn vô ngực!
- Phó Hoài tên khốn kia!
« Đoàng. »
“Hức…!!!
Viên đạn đó dường như chưa kết liễu được mạng của gã, giây sau chỉ bị choáng váng vì bị mất máu nhiều thôi. Lục Cảnh lập tức hạ lệnh thép cho người của ông!
- Thiên Lẫm, cậu muốn làm gì thì làm! Miễn là giữ mạng của tên đó lại cho ta! Để ta tra tấn và bắt hắn phải trả giá cho việc hại con gái ta!
- Những người còn lại thì “hốt” luôn mấy tên sát thủ kia và giữ lấy đám người Phó thị nhanh lên đi!
Đàn em cùng cấp dưới nhận lệnh!
- ------------------------
Bên này, Lục phu nhân chạy lại đỡ nhẹ đầu Hạ Nhi lên, ai cũng sửng sốt và hoảng hốt vì đầu cô bễ bết máu vì cú nổ hất văng người cô đập mạnh vào tường. Máu gần như nhuộm trọn mái tóc xoăn nhẹ của cô, sắc mặt trắng bệch. Khắp nơi cơ thể đều có vết thương và máu đang rỉ giọt.
Năm anh trai gào hét khản giọng tên cô nhưng mà mắt đã nhắm lại. Cô đã mất ý thức, không động đậy, không trả lời. Tình thế nguy kịch phải buộc đưa cô tới bệnh viện, họ ẵm cô ra tới cửa chính nhưng không hiểu sao nó lại bị kẹt cứng ngắt. Lục Cảnh và Thiên Phong mỗi người tung một cước, một chưởng mở nó ra!
< Rầm >
Cửa vừa mở, họ nháo nhào chạy ra nhanh chóng, Lục Cảnh khựng lại nhìn cuộc chiến chưa kết thúc mà phân vân. Năm người con trai lớn hầu như không ai còn muốn ở đây quyết chiến nữa. Trong lúc phân vân “có nên ở lại để xử bọn người Phó gia hay không” thì có hai cánh tay đặt lên vai ông.
Tiếng nói dứt khoát truyền vào tai ông đó là Ngự Đình, bên cạnh là Lẫm Việt.
Ngự Đình: Lục Cảnh cậu và phu nhân lo cho Hạ Nhi đi! Mọi chuyện còn lại để hai tôi lo cho!
Hoắc Lẫm Việt gật gù, đồng ý lời của ông lớn còn lại: Đúng đó Lục Cảnh, cậu đừng lo lắng! Tôi hiểu ý cậu, sẽ giữ lại mạng sống của họ để cậu trút giận cho thỏa đáng!
Lục Cảnh bèn mỉm cười, ông có thể an tâm giao cho hai người bạn thân chí cốt của mình! “Ngự Đình, Lẫm Việt nhờ hai người nha!
Ngay sau khi Lục Cảnh chạy ráo riết ra ngoài xe, họ liền đóng sầm cửa lại. Cặp mắt bật chế độ máu lạnh và chết chóc, cả hai đồng thanh hét lên.
- Người đâu, ở đây còn bao nhiêu tên ngoan cố chống chọi lại chúng ta thì giải quyết hết luôn đi!
- Ngoại trừ phải giữ mạng sống toàn bộ người Phó gia ra, còn lại tên nào sắp ngủm rồi thì cứ tiếp tục hành hạ, hẹo rồi thì thôi! Phải cho chúng thấm trải nỗi đau xương máu là gì mới được!
Đàn em: Vâng ông chủ!
Người phe Lục thị bắt đầu nổi lên, họ dốc hết sức để thanh trừng cho hoàn tất ải cuối cùng này. Tiếng súng thả ra đạn liên hồi, tiếng hét, tiếng cầu xin, van nài kêu inh ỏi bên trong. Trông không khác gì một chiến trường tàn ác to lớn cả!
- ------------------------------------
Tình hình của Hạ Nhi không ổn chút nào, do không kịp gọi cứu thương nên Lục Cảnh sai trợ lý lái xe tới bệnh viện. Nguyên nhà cô bây giờ rất run rẩy nhìn tình trạng ấy, nắm tay cô với hy vọng mọi chuyện không quá muộn màng. Gương mặt trắng bệch gần như như tờ giấy. Phu nhân áp tai vào ngực để nghe nhịp đập trái tim còn không, hơi thở bắt đầu dần yếu dần đi!
Lục Cảnh hối thúc trợ lý chạy nhanh, cậu ta liền chạy với vận 100km trên một giờ. Người ngoài đường nhìn vào cũng nghĩ chiếc xe ấy đang đi tới thiên đường hay gì mà phóng nhanh như vậy!
« Vài phút sau »
Két… Cạch!
Vừa tới chỗ, họ đạp cửa xe ra và phóng xuống lao vào trong. Ai thấy tình trạng Hạ Nhi cũng ngạc nhiên và kinh hãi!
Lục Cảnh - phu nhân và năm người anh chứng kiến sự việc liền hét khản cổ tên Hạ Nhi. Do họ đứng xa nên quả bom không ảnh hưởng gì mấy, chỉ chảy máu nhẹ và trầy xước sơ sơ do mấy mảnh xi măng quẹt vào.
Gã Phó Hoài chứng kiến điều đó liền cười điên rồ, nụ cười của gã trông cứ như mấy tên biến thái!
- Haha! Bom nổ rồi! Bom nổ rồi!
- Con nhóc sao chổi đó chết rồi, cho vừa mấy người Lục thị lắm! Dám chống lại Phó gia sao, haha!!!
Lục Cảnh liền nhận ra quả bom đó là của Phó gia, sắc thái trở nên điên tiết. Ông quay qua cho hắn viên đạn vô ngực!
- Phó Hoài tên khốn kia!
« Đoàng. »
“Hức…!!!
Viên đạn đó dường như chưa kết liễu được mạng của gã, giây sau chỉ bị choáng váng vì bị mất máu nhiều thôi. Lục Cảnh lập tức hạ lệnh thép cho người của ông!
- Thiên Lẫm, cậu muốn làm gì thì làm! Miễn là giữ mạng của tên đó lại cho ta! Để ta tra tấn và bắt hắn phải trả giá cho việc hại con gái ta!
- Những người còn lại thì “hốt” luôn mấy tên sát thủ kia và giữ lấy đám người Phó thị nhanh lên đi!
Đàn em cùng cấp dưới nhận lệnh!
- ------------------------
Bên này, Lục phu nhân chạy lại đỡ nhẹ đầu Hạ Nhi lên, ai cũng sửng sốt và hoảng hốt vì đầu cô bễ bết máu vì cú nổ hất văng người cô đập mạnh vào tường. Máu gần như nhuộm trọn mái tóc xoăn nhẹ của cô, sắc mặt trắng bệch. Khắp nơi cơ thể đều có vết thương và máu đang rỉ giọt.
Năm anh trai gào hét khản giọng tên cô nhưng mà mắt đã nhắm lại. Cô đã mất ý thức, không động đậy, không trả lời. Tình thế nguy kịch phải buộc đưa cô tới bệnh viện, họ ẵm cô ra tới cửa chính nhưng không hiểu sao nó lại bị kẹt cứng ngắt. Lục Cảnh và Thiên Phong mỗi người tung một cước, một chưởng mở nó ra!
< Rầm >
Cửa vừa mở, họ nháo nhào chạy ra nhanh chóng, Lục Cảnh khựng lại nhìn cuộc chiến chưa kết thúc mà phân vân. Năm người con trai lớn hầu như không ai còn muốn ở đây quyết chiến nữa. Trong lúc phân vân “có nên ở lại để xử bọn người Phó gia hay không” thì có hai cánh tay đặt lên vai ông.
Tiếng nói dứt khoát truyền vào tai ông đó là Ngự Đình, bên cạnh là Lẫm Việt.
Ngự Đình: Lục Cảnh cậu và phu nhân lo cho Hạ Nhi đi! Mọi chuyện còn lại để hai tôi lo cho!
Hoắc Lẫm Việt gật gù, đồng ý lời của ông lớn còn lại: Đúng đó Lục Cảnh, cậu đừng lo lắng! Tôi hiểu ý cậu, sẽ giữ lại mạng sống của họ để cậu trút giận cho thỏa đáng!
Lục Cảnh bèn mỉm cười, ông có thể an tâm giao cho hai người bạn thân chí cốt của mình! “Ngự Đình, Lẫm Việt nhờ hai người nha!
Ngay sau khi Lục Cảnh chạy ráo riết ra ngoài xe, họ liền đóng sầm cửa lại. Cặp mắt bật chế độ máu lạnh và chết chóc, cả hai đồng thanh hét lên.
- Người đâu, ở đây còn bao nhiêu tên ngoan cố chống chọi lại chúng ta thì giải quyết hết luôn đi!
- Ngoại trừ phải giữ mạng sống toàn bộ người Phó gia ra, còn lại tên nào sắp ngủm rồi thì cứ tiếp tục hành hạ, hẹo rồi thì thôi! Phải cho chúng thấm trải nỗi đau xương máu là gì mới được!
Đàn em: Vâng ông chủ!
Người phe Lục thị bắt đầu nổi lên, họ dốc hết sức để thanh trừng cho hoàn tất ải cuối cùng này. Tiếng súng thả ra đạn liên hồi, tiếng hét, tiếng cầu xin, van nài kêu inh ỏi bên trong. Trông không khác gì một chiến trường tàn ác to lớn cả!
- ------------------------------------
Tình hình của Hạ Nhi không ổn chút nào, do không kịp gọi cứu thương nên Lục Cảnh sai trợ lý lái xe tới bệnh viện. Nguyên nhà cô bây giờ rất run rẩy nhìn tình trạng ấy, nắm tay cô với hy vọng mọi chuyện không quá muộn màng. Gương mặt trắng bệch gần như như tờ giấy. Phu nhân áp tai vào ngực để nghe nhịp đập trái tim còn không, hơi thở bắt đầu dần yếu dần đi!
Lục Cảnh hối thúc trợ lý chạy nhanh, cậu ta liền chạy với vận 100km trên một giờ. Người ngoài đường nhìn vào cũng nghĩ chiếc xe ấy đang đi tới thiên đường hay gì mà phóng nhanh như vậy!
« Vài phút sau »
Két… Cạch!
Vừa tới chỗ, họ đạp cửa xe ra và phóng xuống lao vào trong. Ai thấy tình trạng Hạ Nhi cũng ngạc nhiên và kinh hãi!
/72
|