Câu trả lời làm hắn kinh ngạc, liền hỏi ngược lại cô:
- Không thể nào! Tao biết hậu duệ của Lục gia đều tài năng nhưng mày chỉ mới sáu tuổi làm sao biết dùng súng được?
Hạ Nhi nhún vai, phì cười!
- Sáu tuổi thì sao chứ? Tôi sẽ không để yên nếu mấy người hại người thân của tôi đâu!
- Ông biết tôi bắn rồi thì tính làm gì? Lấy súng bắn trả lại tôi sao?
Phó Hoài nhìn vô cặp mắt phát sáng nhẹ trong bóng tối, ánh mắt lộ rõ đang coi ông như một kẻ thù xấu xa. Dựa vào câu trả lời của Hạ Nhi gã mỉm cười rồi thốt lên:
- Quả nhiên mày không phải đứa trẻ bình thường! Mày luôn làm kì đà cản mũi mọi kế hoạch của tao, lúc đầu tao cũng xem nhẹ nghĩ mày chỉ là con nhóc nhưng giờ đã rõ!
- Mày đã biết trước tất cả rồi đúng không? Bao gồm mày không rơi vào bẫy của Sơ Vỹ?
Dứt lời, không gian quanh họ rơi vào trạng thái tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng súng và tiếng la lối ầm ĩ bên ngoài. Hạ Nhi tiến tới vài bước, mắt đối mắt với gã rồi trả lời. Cô không do dự hay che giấu điều gì nữa.
- Đúng vậy! Tất cả âm mưu gian ác của nhà ông tôi đều biết. Kể cả việc tôi biết mục đích mà con trai út của ông tiếp cận tôi nên từ đầu tôi đã vạch ra ranh giới với cậu ta!
Tên Phó Hoài chỉ biết cười!
- Haha! Nếu biết trước có cảnh này thì tao đã thuê sát thủ khử mày bằng mọi giá rồi!
Nghe hắn nói, Hạ Nhi vừa nhớ ra một việc mà gần đây cô luôn để tâm.
- Tôi thắc mắc, tại sao trước đây nhà ông lại muốn giết tôi tận cùng như vậy? Các người chưa rõ việc tôi cản trở kế hoạch là do trùng hợp hay cố ý mà?
Gã cười như điên rồi trả lời:
- Lý do đơn giản mà, lúc trước cả nhà tao dự tính sẽ diệt trừ từ từ năm thằng anh của mày trước nhưng mà phút chót mới nhận ra mày mới chính là con kì đà thật sự. Nơi nào có sự hiện diện của mày là mọi kế hoạch của Phó gia đều tan vỡ!
- Mày biết câu châm ngôn của người Phó thị không? “Kẻ nào dám cản trở con đường phát triển của Phó thị, thì sẽ loại bỏ tất cả!
Hạ Nhi biết được lý do, thấy cái lạnh bao phủ lấy cơ thể cô bởi vì mục đích không từ thủ đoạn của ông ta.
- Ông quá độc đoán rồi đó!
- Phó thị cũng là tập đoàn quyền lực, tại sao ông cứ bày mưu tính kế hại Lục thị hoài vậy hả?
Gã cười như điên rồi trả lời:
- Hahaha!
- Nhưng tao không muốn vị trí đó! Cái tao muốn đó là vị trí số một của Lục thị! Tao muốn tất cả phải cúi đầu và e dè mỗi mình Phó gia thôi mày hiểu không?
- Qua bao nhiêu thế hệ Phó thị vẫn chưa một lần sánh ngang hàng cùng Lục thị. Mày biết Phó gia rất khó chịu khi mà mọi thứ đều bị Lục thị vượt mặt không? Tại sao cùng là tập đoàn nhưng Lục thị qua hàng trăm năm vẫn vững chắc với ngôi vị số một kia chứ?
- Nếu như theo cách bình thường không hạ bệ được Lục thị thì tao sẽ đánh úp và soán ngôi vua thôi!
Nhìn vào hành động cuồng loạn, lòng tham không đáy của gã mà cô cạn lời. Biết nói gì với người có dã tâm, âm mưu bẩn này đây?
- Phó tổng ông quá tham lam rồi đó!
- Nếu ông muốn tập đoàn Phó thị giống Lục thị vậy thì tìm cách nào quang minh chính đại mà phát triển nó đi!
- Cho ông biết trước khi muốn thành ông vua thì phải tu rèn qua nhiều giai đoạn khó khăn thì mới thành ông vua thực thụ được! Còn kẻ đánh úp nham hiểm như ông thì toại vị không được lâu đâu!
- Ông nghĩ người ngoài sẽ cúi mình trước kẻ ác độc và đầy âm mưu như ông sao?
Gã và Hạ Nhi kỳ cùng tiếng nói, câu nào của cô hắn cũng phản lại.
- Im đi!
- Tại sao tao phải tốn công làm chuyện đó chứ? Nếu bây giờ tao tiêu diệt hết đám ruồi bu quanh ngai vàng, giết ông vua có phải nhanh hơn không? Chắc mày hiểu những kẻ muốn cướp ngôi vua đều làm như vậy hết sao!
Chứng kiến biểu cảm điên khùng, lòng tham nham hiểm của gã mà cô nghiến răng nghiến lợi.
- Ông nghĩ mình có thể dễ dàng loại bỏ được những người con mang huyết thống, danh con nhà họ Lục được hả?
Tên kia dửng dưng đáp:
- Tất nhiên rồi! Một khi đã muốn chiếm ngôi vua là phải thành công chứ! Nhưng mà mày đừng nghĩ tao sẽ nhân nhượng cho mày nha!
Hạ Nhi lắc đầu ngao ngán, ông ta từng bày trò giết cô giờ thì nói đừng nghĩ hắn nhân nhượng cho mình.
- Ha mắc cười quá! Từng mưu sát tôi hai lần mà giờ ông nói không nhân nhượng tôi, ông làm màu làm mè gì thế?
Gã căng hai con mắt ra nhìn cô, gã nghĩ Hạ Nhi đang khiêu khích hắn. Liền nhào tới do là vai phải hắn đang bị thương khá nặng nên không cử động mạnh được. Tay trái hắn tung cú đấm thẳng vào người Hạ Nhi, cô tinh ý nhanh tay lẹ chân né qua một bên. Nhờ vào dáng người nhỏ nhắn nên cô dễ dàng lọt qua cánh tay của hắn. Cô cũng đáp trả bằng đòn đấm múc vô ba sườn của gã.
- Một người cao to đi đánh một đứa trẻ ông không biết nhục hả?
- Không thể nào! Tao biết hậu duệ của Lục gia đều tài năng nhưng mày chỉ mới sáu tuổi làm sao biết dùng súng được?
Hạ Nhi nhún vai, phì cười!
- Sáu tuổi thì sao chứ? Tôi sẽ không để yên nếu mấy người hại người thân của tôi đâu!
- Ông biết tôi bắn rồi thì tính làm gì? Lấy súng bắn trả lại tôi sao?
Phó Hoài nhìn vô cặp mắt phát sáng nhẹ trong bóng tối, ánh mắt lộ rõ đang coi ông như một kẻ thù xấu xa. Dựa vào câu trả lời của Hạ Nhi gã mỉm cười rồi thốt lên:
- Quả nhiên mày không phải đứa trẻ bình thường! Mày luôn làm kì đà cản mũi mọi kế hoạch của tao, lúc đầu tao cũng xem nhẹ nghĩ mày chỉ là con nhóc nhưng giờ đã rõ!
- Mày đã biết trước tất cả rồi đúng không? Bao gồm mày không rơi vào bẫy của Sơ Vỹ?
Dứt lời, không gian quanh họ rơi vào trạng thái tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng súng và tiếng la lối ầm ĩ bên ngoài. Hạ Nhi tiến tới vài bước, mắt đối mắt với gã rồi trả lời. Cô không do dự hay che giấu điều gì nữa.
- Đúng vậy! Tất cả âm mưu gian ác của nhà ông tôi đều biết. Kể cả việc tôi biết mục đích mà con trai út của ông tiếp cận tôi nên từ đầu tôi đã vạch ra ranh giới với cậu ta!
Tên Phó Hoài chỉ biết cười!
- Haha! Nếu biết trước có cảnh này thì tao đã thuê sát thủ khử mày bằng mọi giá rồi!
Nghe hắn nói, Hạ Nhi vừa nhớ ra một việc mà gần đây cô luôn để tâm.
- Tôi thắc mắc, tại sao trước đây nhà ông lại muốn giết tôi tận cùng như vậy? Các người chưa rõ việc tôi cản trở kế hoạch là do trùng hợp hay cố ý mà?
Gã cười như điên rồi trả lời:
- Lý do đơn giản mà, lúc trước cả nhà tao dự tính sẽ diệt trừ từ từ năm thằng anh của mày trước nhưng mà phút chót mới nhận ra mày mới chính là con kì đà thật sự. Nơi nào có sự hiện diện của mày là mọi kế hoạch của Phó gia đều tan vỡ!
- Mày biết câu châm ngôn của người Phó thị không? “Kẻ nào dám cản trở con đường phát triển của Phó thị, thì sẽ loại bỏ tất cả!
Hạ Nhi biết được lý do, thấy cái lạnh bao phủ lấy cơ thể cô bởi vì mục đích không từ thủ đoạn của ông ta.
- Ông quá độc đoán rồi đó!
- Phó thị cũng là tập đoàn quyền lực, tại sao ông cứ bày mưu tính kế hại Lục thị hoài vậy hả?
Gã cười như điên rồi trả lời:
- Hahaha!
- Nhưng tao không muốn vị trí đó! Cái tao muốn đó là vị trí số một của Lục thị! Tao muốn tất cả phải cúi đầu và e dè mỗi mình Phó gia thôi mày hiểu không?
- Qua bao nhiêu thế hệ Phó thị vẫn chưa một lần sánh ngang hàng cùng Lục thị. Mày biết Phó gia rất khó chịu khi mà mọi thứ đều bị Lục thị vượt mặt không? Tại sao cùng là tập đoàn nhưng Lục thị qua hàng trăm năm vẫn vững chắc với ngôi vị số một kia chứ?
- Nếu như theo cách bình thường không hạ bệ được Lục thị thì tao sẽ đánh úp và soán ngôi vua thôi!
Nhìn vào hành động cuồng loạn, lòng tham không đáy của gã mà cô cạn lời. Biết nói gì với người có dã tâm, âm mưu bẩn này đây?
- Phó tổng ông quá tham lam rồi đó!
- Nếu ông muốn tập đoàn Phó thị giống Lục thị vậy thì tìm cách nào quang minh chính đại mà phát triển nó đi!
- Cho ông biết trước khi muốn thành ông vua thì phải tu rèn qua nhiều giai đoạn khó khăn thì mới thành ông vua thực thụ được! Còn kẻ đánh úp nham hiểm như ông thì toại vị không được lâu đâu!
- Ông nghĩ người ngoài sẽ cúi mình trước kẻ ác độc và đầy âm mưu như ông sao?
Gã và Hạ Nhi kỳ cùng tiếng nói, câu nào của cô hắn cũng phản lại.
- Im đi!
- Tại sao tao phải tốn công làm chuyện đó chứ? Nếu bây giờ tao tiêu diệt hết đám ruồi bu quanh ngai vàng, giết ông vua có phải nhanh hơn không? Chắc mày hiểu những kẻ muốn cướp ngôi vua đều làm như vậy hết sao!
Chứng kiến biểu cảm điên khùng, lòng tham nham hiểm của gã mà cô nghiến răng nghiến lợi.
- Ông nghĩ mình có thể dễ dàng loại bỏ được những người con mang huyết thống, danh con nhà họ Lục được hả?
Tên kia dửng dưng đáp:
- Tất nhiên rồi! Một khi đã muốn chiếm ngôi vua là phải thành công chứ! Nhưng mà mày đừng nghĩ tao sẽ nhân nhượng cho mày nha!
Hạ Nhi lắc đầu ngao ngán, ông ta từng bày trò giết cô giờ thì nói đừng nghĩ hắn nhân nhượng cho mình.
- Ha mắc cười quá! Từng mưu sát tôi hai lần mà giờ ông nói không nhân nhượng tôi, ông làm màu làm mè gì thế?
Gã căng hai con mắt ra nhìn cô, gã nghĩ Hạ Nhi đang khiêu khích hắn. Liền nhào tới do là vai phải hắn đang bị thương khá nặng nên không cử động mạnh được. Tay trái hắn tung cú đấm thẳng vào người Hạ Nhi, cô tinh ý nhanh tay lẹ chân né qua một bên. Nhờ vào dáng người nhỏ nhắn nên cô dễ dàng lọt qua cánh tay của hắn. Cô cũng đáp trả bằng đòn đấm múc vô ba sườn của gã.
- Một người cao to đi đánh một đứa trẻ ông không biết nhục hả?
/72
|