“Việc quan trọng bây giờ là tìm Doanh Doanh!”
Bà ta khôn khéo đem vấn đề ném lại trên người Lương Doanh, quả thật đã thành công dời đi lực chú ý của Lương Chính.
Nhưng bà ta vẫn quá biết cách xoa dịu Lương Chính, không để cho ông ta có chút ấn tượng xấu gì với mình, quyết tâm làm một người mẹ tốt mà còn có thể gây xích mích giữa ông ta và Lương Doanh: “Ông cũng đừng gấp, chắc nó chỉ đi đâu đó chơi rồi quên về thôi. Chưa nói hôn sự của nó đã định rồi, bản thân Doanh Doanh cũng là đứa bé ngoan, sẽ không để cho cha nó lo lắng đâu.”
“Được rồi mà.”
Hứa Duệ Hà khích tướng thì khích tướng nhưng vẫn biết điểm dừng mà ra sức vuốt ngực cho ông ta.
Hứa Duệ Hà năm nay mới tới bốn mươi, thân hình được bảo dưỡng tốt. Bàn tay vẫn còn mềm mại kia lập tức đem cơn bực bội còn sót lại cuối cùng của Lương Chính vuốt phẳng.
Lương Chính làm người đàn ông vô cùng chuẩn mực, thậm chí là giống như những người đàn ông gia trưởng thời xưa. Ông ta trước nay không để ý những chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà, chỉ cần gia nghiệp thuận lợi thì vạn sự đều tốt. Trong mắt ông ta chỉ có con trai là cần được chú trọng, con gái có dạy nhiều hơn sau này cũng bị gả ra ngoài, giúp được gia đình là chuyện tốt nhất ông ta để ý.
Dù sao Hứa Duệ Hà cũng sẽ không để con mình chịu thiệt thòi, cách nghĩ của ông ta đều là chuyện tốt với bà ta.
Nhưng không nghĩ tới ngay sau khi bình tĩnh lại Lương Chính bỗng nói: “Biết vậy ban đầu để Thục nhi tới.”
“Thằng bé Cảnh gia kia tính tình rất tốt, còn được Chảnh lão gia ưu ái, so với mấy người anh của nó có triển vọng hơn nhiều. Ai cưới nó cũng đều tốt.”
Lương Chính chỉ lo nói, không thấy vẻ mặt hai mẹ con Hứa Duệ Hà biến đổi.
Chỉ là Hứa Duệ Hà bình tĩnh lại rất nhanh, càng không để cho đứa con gái chưa trải đời, dễ mất bình tĩnh của mình lên tiếng đã giành trước nói: “Thục nhi năm nay vẫn còn đi học mà ông. Cậu ba Cảnh gia đã đến tuổi thành gia lập thất, khai chi tán diệp rồi, bên đó sẽ không muốn đợi thêm mấy năm đâu.”
“Ài, còn không phải vì vậy ta mới để Doanh nhi tới sao.”
Lương Chính bất đắc dĩ hưởng ứng.
Lương Thục có muôn vàn điều bất mãn đều bị mẹ mình chặn lại hết, chỉ đành hậm hực khoanh tay ngồi đó. Nhưng trong lòng cô ta sao không phải đang chê bai Cảnh Minh không còn non nước.
Hắn chỉ là con của tiểu tam sinh ra, còn không có danh có phận sao xứng với cô ta chứ.
Cũng may mẹ mình vô tình biết được chuyện xấu của nhà họ Cảnh, nếu không để cô ta gả vào Cảnh gia, sau này nhất định sẽ chịu hết nhục nhã. Cho dù được Cảnh lão gia yêu thương thì sao chứ, Lương Thục làm người đã từng âm thầm hay công khai nghe không ít lời người ta dị nghị về mẹ mình, thật sự không muốn đến khi kết hôn vẫn còn chịu khuất nhục này.
Ở đây chỉ có Hứa Duệ Hà biết tâm sự trong lòng cô ta, nhưng nếu cô không tem tép cái miệng thì bà mới không cần quan tâm. Bà ta chỉ lo ở bên cạnh Lương Chính, hiền huệ mà dỗ ngọt ông ta. Không khí trong phòng khách nhất thời tốt đẹp, có sự êm ấm nên có của một gia đình khiến tâm tình Lương Chính tốt lắm.
Cho đến lúc từ ngoài cửa đi vào một người.
Lương Doanh. ngôn tình sủng
Người đã mất tích hai tháng nay, ai tìm cũng không thấy.
“Chị Doanh Doanh!”
Lương Du vừa thấy cô liền vui vẻ reo lên, bất kể cái trừng mắt của Lương Thục.
Lương Doanh nào có giống đêm hôm đó, nhiệt tình quyến rũ như lửa. Lương Doanh bây giờ mới là Lương Doanh người người đều biết, nhưng lại do với Lương Doanh trước đây càng thêm lạnh nhạt xa cách. Càng thiếu cái sự dịu dàng ít ỏi trong con người cô trước đây mà nhiều ra sự trầm tĩnh lạnh lùng trải đời.
Đối với Lương Du ít nhiều có chút thật tâm đối đãi, cô hơi nhẹ gật đầu với cậu. Nhưng cũng chỉ như thế, bởi chung quy ra cách một tầng máu mủ như cách sông Hoàng Hà.
Hai tháng không thấy, ai biết trông cô lại càng thêm tự tin lãnh diễm hút mắt người. Cô vừa xuất hiện, trên người chỉ mặc một bộ đồ đơn giản, áo sơ mi cùng váy chữ A đến đầu gối, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ dài ngang váy, chân mang một đôi sanldal thôi nhưng lập tức khiến Lương Thục bị lu mờ.
Vốn nên quát giận, ánh mắt Lương Chính cũng không khỏi lấp lánh. Ông ta bất giác nhớ đến người vợ trước của mình, trong lúc vô tình ánh mắt ông ta nhìn cô bất ngờ dịu đi thấy rõ.
Chuyển biến này đương nhiên mẹ con Hứa Duệ Hà không muốn thấy rồi.
Cho nên bà ta giành trước lên tiếng: “Doanh Doanh, dạo này con đi đâu vậy? Cũng không nói một tiếng với cha con. Dì nhớ con còn chưa nhận công việc gì mà.”
Thật ra kiếp trước Lương Doanh chẳng có cơ hội làm việc gì sau khi ra trường đã phải gả cho Cảnh Minh. Tương lai cũng bị trôn vùi từ đó.
“Đúng vậy Doanh nhi, con đã đi đâu thế!? Cảnh Minh đến tìm con mấy lần cũng không gặp được.”
Như được Hứa Duệ Hà nhắc nhở, Lương Chính càng nói càng không vui. Có hơi lên giọng chất vấn.
Bà ta khôn khéo đem vấn đề ném lại trên người Lương Doanh, quả thật đã thành công dời đi lực chú ý của Lương Chính.
Nhưng bà ta vẫn quá biết cách xoa dịu Lương Chính, không để cho ông ta có chút ấn tượng xấu gì với mình, quyết tâm làm một người mẹ tốt mà còn có thể gây xích mích giữa ông ta và Lương Doanh: “Ông cũng đừng gấp, chắc nó chỉ đi đâu đó chơi rồi quên về thôi. Chưa nói hôn sự của nó đã định rồi, bản thân Doanh Doanh cũng là đứa bé ngoan, sẽ không để cho cha nó lo lắng đâu.”
“Được rồi mà.”
Hứa Duệ Hà khích tướng thì khích tướng nhưng vẫn biết điểm dừng mà ra sức vuốt ngực cho ông ta.
Hứa Duệ Hà năm nay mới tới bốn mươi, thân hình được bảo dưỡng tốt. Bàn tay vẫn còn mềm mại kia lập tức đem cơn bực bội còn sót lại cuối cùng của Lương Chính vuốt phẳng.
Lương Chính làm người đàn ông vô cùng chuẩn mực, thậm chí là giống như những người đàn ông gia trưởng thời xưa. Ông ta trước nay không để ý những chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà, chỉ cần gia nghiệp thuận lợi thì vạn sự đều tốt. Trong mắt ông ta chỉ có con trai là cần được chú trọng, con gái có dạy nhiều hơn sau này cũng bị gả ra ngoài, giúp được gia đình là chuyện tốt nhất ông ta để ý.
Dù sao Hứa Duệ Hà cũng sẽ không để con mình chịu thiệt thòi, cách nghĩ của ông ta đều là chuyện tốt với bà ta.
Nhưng không nghĩ tới ngay sau khi bình tĩnh lại Lương Chính bỗng nói: “Biết vậy ban đầu để Thục nhi tới.”
“Thằng bé Cảnh gia kia tính tình rất tốt, còn được Chảnh lão gia ưu ái, so với mấy người anh của nó có triển vọng hơn nhiều. Ai cưới nó cũng đều tốt.”
Lương Chính chỉ lo nói, không thấy vẻ mặt hai mẹ con Hứa Duệ Hà biến đổi.
Chỉ là Hứa Duệ Hà bình tĩnh lại rất nhanh, càng không để cho đứa con gái chưa trải đời, dễ mất bình tĩnh của mình lên tiếng đã giành trước nói: “Thục nhi năm nay vẫn còn đi học mà ông. Cậu ba Cảnh gia đã đến tuổi thành gia lập thất, khai chi tán diệp rồi, bên đó sẽ không muốn đợi thêm mấy năm đâu.”
“Ài, còn không phải vì vậy ta mới để Doanh nhi tới sao.”
Lương Chính bất đắc dĩ hưởng ứng.
Lương Thục có muôn vàn điều bất mãn đều bị mẹ mình chặn lại hết, chỉ đành hậm hực khoanh tay ngồi đó. Nhưng trong lòng cô ta sao không phải đang chê bai Cảnh Minh không còn non nước.
Hắn chỉ là con của tiểu tam sinh ra, còn không có danh có phận sao xứng với cô ta chứ.
Cũng may mẹ mình vô tình biết được chuyện xấu của nhà họ Cảnh, nếu không để cô ta gả vào Cảnh gia, sau này nhất định sẽ chịu hết nhục nhã. Cho dù được Cảnh lão gia yêu thương thì sao chứ, Lương Thục làm người đã từng âm thầm hay công khai nghe không ít lời người ta dị nghị về mẹ mình, thật sự không muốn đến khi kết hôn vẫn còn chịu khuất nhục này.
Ở đây chỉ có Hứa Duệ Hà biết tâm sự trong lòng cô ta, nhưng nếu cô không tem tép cái miệng thì bà mới không cần quan tâm. Bà ta chỉ lo ở bên cạnh Lương Chính, hiền huệ mà dỗ ngọt ông ta. Không khí trong phòng khách nhất thời tốt đẹp, có sự êm ấm nên có của một gia đình khiến tâm tình Lương Chính tốt lắm.
Cho đến lúc từ ngoài cửa đi vào một người.
Lương Doanh. ngôn tình sủng
Người đã mất tích hai tháng nay, ai tìm cũng không thấy.
“Chị Doanh Doanh!”
Lương Du vừa thấy cô liền vui vẻ reo lên, bất kể cái trừng mắt của Lương Thục.
Lương Doanh nào có giống đêm hôm đó, nhiệt tình quyến rũ như lửa. Lương Doanh bây giờ mới là Lương Doanh người người đều biết, nhưng lại do với Lương Doanh trước đây càng thêm lạnh nhạt xa cách. Càng thiếu cái sự dịu dàng ít ỏi trong con người cô trước đây mà nhiều ra sự trầm tĩnh lạnh lùng trải đời.
Đối với Lương Du ít nhiều có chút thật tâm đối đãi, cô hơi nhẹ gật đầu với cậu. Nhưng cũng chỉ như thế, bởi chung quy ra cách một tầng máu mủ như cách sông Hoàng Hà.
Hai tháng không thấy, ai biết trông cô lại càng thêm tự tin lãnh diễm hút mắt người. Cô vừa xuất hiện, trên người chỉ mặc một bộ đồ đơn giản, áo sơ mi cùng váy chữ A đến đầu gối, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ dài ngang váy, chân mang một đôi sanldal thôi nhưng lập tức khiến Lương Thục bị lu mờ.
Vốn nên quát giận, ánh mắt Lương Chính cũng không khỏi lấp lánh. Ông ta bất giác nhớ đến người vợ trước của mình, trong lúc vô tình ánh mắt ông ta nhìn cô bất ngờ dịu đi thấy rõ.
Chuyển biến này đương nhiên mẹ con Hứa Duệ Hà không muốn thấy rồi.
Cho nên bà ta giành trước lên tiếng: “Doanh Doanh, dạo này con đi đâu vậy? Cũng không nói một tiếng với cha con. Dì nhớ con còn chưa nhận công việc gì mà.”
Thật ra kiếp trước Lương Doanh chẳng có cơ hội làm việc gì sau khi ra trường đã phải gả cho Cảnh Minh. Tương lai cũng bị trôn vùi từ đó.
“Đúng vậy Doanh nhi, con đã đi đâu thế!? Cảnh Minh đến tìm con mấy lần cũng không gặp được.”
Như được Hứa Duệ Hà nhắc nhở, Lương Chính càng nói càng không vui. Có hơi lên giọng chất vấn.
/71
|