Hai đứa nhỏ sinh ra an toàn, nhưng cô ta lại bị rong huyết mém chết.
“Tôi muốn gặp con.”
Vất vả lắm mới còn sống, Mục Khả Hân vừa tỉnh lại liền tìm con.
Ban đầu y tá chăm sóc cô ta không định cho nghe theo, nhưng cô ta la hét đòi con, y tá không còn cách nào liền đi hỏi ý y tá trưởng.
Mục Khả Hân ngồi trong phòng bệnh đã có ý thức Trương gia chỉ muốn cháu mà bỏ mặt cô ta rồi. Khả năng rất cao cô ta sẽ không được nhìn thấy con, trong lòng không khỏi mưu tính nghĩ cách cướp con trở về. Bởi vì chỉ có nắm lấy đứa nhỏ thì cô ta mới mong một đời không lo.
Cạch.
“Con tôi đâu…”
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, Mục Khả Hân theo bản năng quay đầu lại mở miệng đòi con. Nhưng âm thanh của cô ta nhanh chóng bị kẹt trong cổ họng khi nhìn thấy người vừa vào phòng.
Cảnh Minh.
Đúng vậy đấy.
Mục Khả Hân nói không hết hoảng sợ của mình lúc đó. Còn người đàn ông mấy tháng không gặp kia lại nhìn cô ta nở nụ cười nham hiểm như ma quỷ vừa chầm chậm tiến lại gần.
“Sau đó Mục Khả Hân biến mất.”
Biến mất?
Lương Doanh giật mình nhìn Mục Thanh.
Anh ôm cô nói: “Đúng vậy, cô ta bị Cảnh Minh mang đi đâu không ai biết. Cảnh Minh thì vẫn xuất hiện trước mặt mọi người như bình thường.”
“Anh tìm kiếm một thời gian mới biết Mục Khả Hân bị Cảnh Minh ném vào một nhà chứa ở Châu Phi.”
Đến bây giờ sợ rằng đã chẳng còn ra hình dạng.
Lương Doanh im lặng không nói gì.
Mục Thanh nhìn cô: “Nếu em còn muốn…”
Lương Doanh vô thức lắc đầu.
Cô không biết sự trừng phạt này là đủ hay chưa, nhưng quả thật sau khi nghe xong nội tâm của cô đã dần lắng xuống. Có lẽ đó là tận cùng của Mục Khả Hân, cô không muốn người đàn ông của mình lại bẩn tay vì cô ta. Cô biết anh nhất định đã ở sau lưng làm rất nhiều chuyện, đã quá đủ.
Lương Doanh mệt rã rời vuốt mặt.
“Vậy ra đã qua chín tháng…”
Vậy mà cô bỗng nhiên quên mất nhiều chuyện như vậy… À không phải, sau khi nghe Mục Thanh kể lại, cô có cảm giác như “đúng rồi, chính là như vậy”.
Có lẽ cô chỉ là tạm thời bị quá khứ kích thích nên quên mất.
Phải, không chỉ Mục Khả Hân, Cảnh Minh sau đó cũng bị Mục Thanh dưới nhiều hành động âm thầm mà không thể giống như kiếp trước nuốt lấy Lương gia… Lương gia, đúng rồi. Lương gia sau khi Lương Chính chịu nghe cô khuyên thì đúng lúc rút lui. Mục Thanh nể tình cô để Lương gia rút về an toàn nhưng không trợ giúp gì thêm nữa. Lương gia rời khỏi H thành, mang theo những gì còn sót tìm một nơi mới, tìm kiếm khởi đầu mới.
Còn Cảnh Minh sau khi không nuốt được Lương gia, lại thêm Mục Thanh ở sau lưng đâm chọt, giờ chỉ là một tên quản lý nhỏ thuộc một công ty chi nhánh tại thành phố khác của Cảnh gia. Khả năng cả đời không lật mình nổi.
Đối với Cảnh Minh luôn muốn thoát khỏi số phận của mình, đó là một kết cục tàn khốc. Mà đó có lẽ chưa phải kết thúc của hắn ta.
Những kẻ đã hại cô đều nhận được quả báo.
Còn cô, thuận lợi sinh ra đứa nhỏ tiểu Mãn.
Đứa nhỏ cũng đã bốn tháng tuổi.
Nghĩ đến nó, Lương Doanh bỗng hô lên: “Tiểu Mãn!”
“Tiểu Mãn đang ở chỗ mẹ. Được rồi, để anh đi bế nó về cho em.”
Vì trấn an tâm tình của vợ, Mục tổng đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng nửa chừng anh bị kéo lại, vì Lương cô nương bỗng nhiên không cho anh đi.
“Sao vậy? Anh sẽ không bay đi mất.”
Mục tổng khẽ trêu.
Nhưng rồi nhìn thấy biểu tình chấp nhất đến ngây ngô của cô, anh không trêu nữa, quay ngược lại ôm cô: “Được rồi, anh không đi. Anh gọi mẹ đem con về nhé.”
Lúc này Lương cô nương mới gật đầu.
Sau đó Lương cô nương ôm con trong lòng, nhìn đứa con còn nhỏ nhưng quả thật chính là tiểu Mãn đứa bé kia, cô rốt cuộc mới có tâm trạng nhỏ nhẹ thủ thỉ với anh chuyện trở về quá khứ. Mục Thanh nghe xong cũng giật mình không kém.
Sau đó anh nghĩ có khi cũng không phải là mơ, Lương Doanh có lẽ trong lúc ngủ thật sự đã xuyên hồn trở về. Có khi ông trời chỉ muốn cho cô một kết thúc viên mãn thật sự, nhưng anh lại sợ gần chết.
Nếu cô không trở lại… Anh nghĩ cũng không muốn nghĩ.
Lương Doanh không biết chuyện này đã dọa anh.
Nhưng một thời gian sau đó Mục tổng đêm nào cũng hoảng hốt canh vợ đến hai mắt thâm quầng, sắp tự thành quy luật sinh hoạt mới, ngày ngủ đêm thức tận mấy tuần. Sau đó dưới sự bảo đảm của vợ con sẽ không biến mất mới không còn hoang mang lo sợ nữa.
Vì chuyện này mà Lương Doanh đã liên tục cười vui vẻ rất lâu.
“Vợ à, em không thương anh chút nào sao…”. Đam Mỹ Cổ Đại
Mục tổng đáng thương ôm vợ tố khổ. Anh vì vợ mà mất ngủ, vợ lại cười.
Mặc dù vợ cười rất xinh đẹp.
Nhưng tâm linh anh vẫn tổn thương lắm, cầu an ủi.
Lương cô nương cong cong mi mắt chân thành nói: “Mục Thanh, gặp được anh là điều may mắn nhất em từng có.”
“…”
Được rồi, đường mật này anh vẫn ăn.
Vợ anh thật đáng ghét! Lúc nào cũng bất thình lình thả thính anh!
“Vợ, anh yêu em.”
“Chúng ta đừng xa nhau nhé.”
Kiếp trước đã bỏ lỡ em, kiếp này sẽ không thế nữa.
“Ừm, Mục Thanh.”
Hoàn.
…
Xong rồi, chúc mừng chúng ta đã cùng nhau đi đến kết thúc.
Hôm qua tính up cho hết nhưng vì sửa lại đoạn kết cho viên mãn hơn nên đến hôm sau mới đăng luôn. Chính vì vậy mà bộ này đã định sẽ không có phiên ngoại, tác giả cho rằng đã rất viên mãn rồi.
Cảm ơn mọi người đã yêu mến, nếu đọc hoàn thì cho tác giả một cái đánh giá 5* nhé. Hẹn gặp lại.
“Tôi muốn gặp con.”
Vất vả lắm mới còn sống, Mục Khả Hân vừa tỉnh lại liền tìm con.
Ban đầu y tá chăm sóc cô ta không định cho nghe theo, nhưng cô ta la hét đòi con, y tá không còn cách nào liền đi hỏi ý y tá trưởng.
Mục Khả Hân ngồi trong phòng bệnh đã có ý thức Trương gia chỉ muốn cháu mà bỏ mặt cô ta rồi. Khả năng rất cao cô ta sẽ không được nhìn thấy con, trong lòng không khỏi mưu tính nghĩ cách cướp con trở về. Bởi vì chỉ có nắm lấy đứa nhỏ thì cô ta mới mong một đời không lo.
Cạch.
“Con tôi đâu…”
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, Mục Khả Hân theo bản năng quay đầu lại mở miệng đòi con. Nhưng âm thanh của cô ta nhanh chóng bị kẹt trong cổ họng khi nhìn thấy người vừa vào phòng.
Cảnh Minh.
Đúng vậy đấy.
Mục Khả Hân nói không hết hoảng sợ của mình lúc đó. Còn người đàn ông mấy tháng không gặp kia lại nhìn cô ta nở nụ cười nham hiểm như ma quỷ vừa chầm chậm tiến lại gần.
“Sau đó Mục Khả Hân biến mất.”
Biến mất?
Lương Doanh giật mình nhìn Mục Thanh.
Anh ôm cô nói: “Đúng vậy, cô ta bị Cảnh Minh mang đi đâu không ai biết. Cảnh Minh thì vẫn xuất hiện trước mặt mọi người như bình thường.”
“Anh tìm kiếm một thời gian mới biết Mục Khả Hân bị Cảnh Minh ném vào một nhà chứa ở Châu Phi.”
Đến bây giờ sợ rằng đã chẳng còn ra hình dạng.
Lương Doanh im lặng không nói gì.
Mục Thanh nhìn cô: “Nếu em còn muốn…”
Lương Doanh vô thức lắc đầu.
Cô không biết sự trừng phạt này là đủ hay chưa, nhưng quả thật sau khi nghe xong nội tâm của cô đã dần lắng xuống. Có lẽ đó là tận cùng của Mục Khả Hân, cô không muốn người đàn ông của mình lại bẩn tay vì cô ta. Cô biết anh nhất định đã ở sau lưng làm rất nhiều chuyện, đã quá đủ.
Lương Doanh mệt rã rời vuốt mặt.
“Vậy ra đã qua chín tháng…”
Vậy mà cô bỗng nhiên quên mất nhiều chuyện như vậy… À không phải, sau khi nghe Mục Thanh kể lại, cô có cảm giác như “đúng rồi, chính là như vậy”.
Có lẽ cô chỉ là tạm thời bị quá khứ kích thích nên quên mất.
Phải, không chỉ Mục Khả Hân, Cảnh Minh sau đó cũng bị Mục Thanh dưới nhiều hành động âm thầm mà không thể giống như kiếp trước nuốt lấy Lương gia… Lương gia, đúng rồi. Lương gia sau khi Lương Chính chịu nghe cô khuyên thì đúng lúc rút lui. Mục Thanh nể tình cô để Lương gia rút về an toàn nhưng không trợ giúp gì thêm nữa. Lương gia rời khỏi H thành, mang theo những gì còn sót tìm một nơi mới, tìm kiếm khởi đầu mới.
Còn Cảnh Minh sau khi không nuốt được Lương gia, lại thêm Mục Thanh ở sau lưng đâm chọt, giờ chỉ là một tên quản lý nhỏ thuộc một công ty chi nhánh tại thành phố khác của Cảnh gia. Khả năng cả đời không lật mình nổi.
Đối với Cảnh Minh luôn muốn thoát khỏi số phận của mình, đó là một kết cục tàn khốc. Mà đó có lẽ chưa phải kết thúc của hắn ta.
Những kẻ đã hại cô đều nhận được quả báo.
Còn cô, thuận lợi sinh ra đứa nhỏ tiểu Mãn.
Đứa nhỏ cũng đã bốn tháng tuổi.
Nghĩ đến nó, Lương Doanh bỗng hô lên: “Tiểu Mãn!”
“Tiểu Mãn đang ở chỗ mẹ. Được rồi, để anh đi bế nó về cho em.”
Vì trấn an tâm tình của vợ, Mục tổng đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng nửa chừng anh bị kéo lại, vì Lương cô nương bỗng nhiên không cho anh đi.
“Sao vậy? Anh sẽ không bay đi mất.”
Mục tổng khẽ trêu.
Nhưng rồi nhìn thấy biểu tình chấp nhất đến ngây ngô của cô, anh không trêu nữa, quay ngược lại ôm cô: “Được rồi, anh không đi. Anh gọi mẹ đem con về nhé.”
Lúc này Lương cô nương mới gật đầu.
Sau đó Lương cô nương ôm con trong lòng, nhìn đứa con còn nhỏ nhưng quả thật chính là tiểu Mãn đứa bé kia, cô rốt cuộc mới có tâm trạng nhỏ nhẹ thủ thỉ với anh chuyện trở về quá khứ. Mục Thanh nghe xong cũng giật mình không kém.
Sau đó anh nghĩ có khi cũng không phải là mơ, Lương Doanh có lẽ trong lúc ngủ thật sự đã xuyên hồn trở về. Có khi ông trời chỉ muốn cho cô một kết thúc viên mãn thật sự, nhưng anh lại sợ gần chết.
Nếu cô không trở lại… Anh nghĩ cũng không muốn nghĩ.
Lương Doanh không biết chuyện này đã dọa anh.
Nhưng một thời gian sau đó Mục tổng đêm nào cũng hoảng hốt canh vợ đến hai mắt thâm quầng, sắp tự thành quy luật sinh hoạt mới, ngày ngủ đêm thức tận mấy tuần. Sau đó dưới sự bảo đảm của vợ con sẽ không biến mất mới không còn hoang mang lo sợ nữa.
Vì chuyện này mà Lương Doanh đã liên tục cười vui vẻ rất lâu.
“Vợ à, em không thương anh chút nào sao…”. Đam Mỹ Cổ Đại
Mục tổng đáng thương ôm vợ tố khổ. Anh vì vợ mà mất ngủ, vợ lại cười.
Mặc dù vợ cười rất xinh đẹp.
Nhưng tâm linh anh vẫn tổn thương lắm, cầu an ủi.
Lương cô nương cong cong mi mắt chân thành nói: “Mục Thanh, gặp được anh là điều may mắn nhất em từng có.”
“…”
Được rồi, đường mật này anh vẫn ăn.
Vợ anh thật đáng ghét! Lúc nào cũng bất thình lình thả thính anh!
“Vợ, anh yêu em.”
“Chúng ta đừng xa nhau nhé.”
Kiếp trước đã bỏ lỡ em, kiếp này sẽ không thế nữa.
“Ừm, Mục Thanh.”
Hoàn.
…
Xong rồi, chúc mừng chúng ta đã cùng nhau đi đến kết thúc.
Hôm qua tính up cho hết nhưng vì sửa lại đoạn kết cho viên mãn hơn nên đến hôm sau mới đăng luôn. Chính vì vậy mà bộ này đã định sẽ không có phiên ngoại, tác giả cho rằng đã rất viên mãn rồi.
Cảm ơn mọi người đã yêu mến, nếu đọc hoàn thì cho tác giả một cái đánh giá 5* nhé. Hẹn gặp lại.
/71
|