Lương Doanh không chút cảm xúc nói: “Cậu không đoán nổi đâu.”
Mục Khả Hân nhất thời không dám nhìn vào trong đôi mắt trong suốt đến không thấy đáy của Lương Doanh. Không biết từ lúc nào, Lương Doanh mà cô ta biết đã thay đổi đến mức cô ta nhận không ra, cũng kiêng dè e ngại không dám đối diện.
Lương Doanh lại cứ thờ ơ dùng đôi mắt mang theo biển cả sâu thẳm lạnh lẽo kia, cứ như có thể nhìn thấy đáy biển âm u trong mắt cô nhìn Mục Khả Hân: “Tôi nhảy xuống biển đấy.”
Đừng nói là Mục Khả Hân, cả Lương Chính đang đứng đờ ra một bên nghe đến đần người nãy giờ đều giật cả mình, chấn kinh không tin nổi.
“Biển đêm tối tăm, đổi lại là cậu chắc không dám nhảy xuống đâu nhỉ?”
“Càng chẳng nói lúc đó tôi bị cậu đánh thuốc, mệnh đã định là chết mất xác trong miệng cá.”
“Đừng nói xui xẻo.”
Mục tổng vốn đang đứng một bên bỗng nhiên lên tiếng nhìn cô răn dạy.
Biểu tình lạnh nhạt của Lương cô nương hơi đông lại một chút, lúc nhìn anh vậy mà nổi lên một tia sinh khí chói mắt, không còn cái vẻ trầm trầm tử khí như mới nãy nữa.
Có vẻ như cô đã chịu nghe lời anh, nhưng khi lại tiếp tục nhìn người khác vẫn vô cảm như vậy: “Dù sao thì Khả Hân, mặc kệ cậu cảm thấy tôi coi thường cậu cỡ nào thì tôi, từ trước tới nay đều khinh thường làm việc đó. Cuộc sống của tôi không cần phải tiếp nhận những thứ vô nghĩa mà cậu coi trọng, tranh giành, đấu tranh đến mức không ra hình người. Nội tâm cậu tự ti, không phải do tôi. Mà tôi chỉ là tấm gương khiến cậu nhìn thấy sự tự ti đó thôi. Nhưng đó đâu phải do tôi, cậu lại cứ muốn hủy tôi.”
Vậy tôi không ngại đáp trả lại. Còn cậu cứ tận hưởng nhân quả mà mình tạo ra đi.
Nói đến đây cô vươn tay với người đàn ông bên cạnh. Anh lập tức nắm lấy tay cô, dịu dàng đỡ cô dậy.
Hai người thong dong rời đi, mặc kệ tất cả phía sau.
Bỏ ngoài tai tiếng thét điên loạn của Mục Khả Hân.
“Doanh Doanh!”
Hai người Lương Doanh dừng lại, quay đầu nhìn người đã đuổi theo họ. Ánh mắt thờ ơ, không hề giống người vừa đi vả mặt người khác,
Lương Chính nhìn thấy hai người phía trước chịu ngừng lại, vội vàng đuổi tới vốn định nói gì lại phát hiện mình nói không ra lời. Đối diện với đứa con gái mình từng vô cùng yêu thương nâng niu, ánh mắt không rõ là áy nấy hay hối hận.
Lương Doanh nhìn ông ta, không hiểu sao lại bỗng nhiên đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Mục Thanh cũng nhìn cô, đáy mắt đều là bao che cùng cưng chiều, cả cổ vũ. Cho cô dũng cảm đi làm chuyện mình muốn làm.
Lương cô nương mặt mày bất giác giãn ra, như nắng mọc sau mưa. Sau đó cô mới quay qua nói với Lương Chính: “Ba, dừng lại sớm đỡ hối hận.”
“Cảnh gia chưa chắc là lối thoát của ba, có khi lại là vực sâu không đáy sẽ nuối chửng ba. Nếu ba còn muốn giữ cơ ngơi của mẹ và ba cùng tạo dựng nên thì buông tha được cái gì thì buông tha đi, có khi còn có thể giữ lại được cái gì đó, tương lai còn quật khởi được.”
“Con gái đã tìm được hạnh phúc, không cần ba bận tâm hay áy náy.”
…
“Hu hu mẹ… Mẹ ơi…”
Gì vậy… Ai đang khóc vậy? Sao lại có tiếng khóc của trẻ con…
“Mẹ ơi đừng bỏ con hu hu…”
Tiểu Mãn?
Là tiểu Mãn!!!
Giống như một tia sáng xẹt qua chân trời, Lương Doanh chợt bừng tỉnh giữa ngàn vạn cơn mê. Sau đó lại không khỏi mờ mịt nhìn xung quanh.
Cô… Đây là sao?
Lương Doanh hoang mang phát hiện mình đang bồng bềnh giữa không trung. Vốn là chết rồi càng không có biểu tình, trên khuôn mặt như được đắp nặn từ sương khói tràn ngập hoang mang không hiểu làm sao cả.
Nhưng rất nhanh cô đã không còn tâm trí để trước tiên tìm hiểu chuyện này thì đã bị tình cảnh trước mặt hấp dẫn.
“Khóc cái gì mà khóc! Thứ dã chủng không biết từ đâu ra, có im lặng hay không!!”
“Hu hu!! Mẹ ơi!”
“Thằng con hoang này!!”
Mục Khả Hân bị âm thanh kia làm phiền não đến khó chịu liền muốn đưa tay đánh nó.
Mắt thấy cảnh tượng đang diễn ra, Lương Doanh chẳng kịp suy nghĩ mà lao xuống: Mục Khả Hân! Tránh xa con tôi ra!
Thời điểm đó bảo vệ con là phản ứng của bản năng, Lương Doanh không kịp nghĩ bản thân bây giờ có thể làm gì được không. Tới lúc mắt thấy mình có thể hất cái tay đang đánh tới của Mục Khả Hân bay ra, cũng làm cô ta giật mình cả kinh lùi lại, Lương Doanh thật sự chấn động. Nhưng cô nhanh chóng từ bỏ tự hỏi mà giang tay bảo vệ trước mặt con mình.
“Cái gì vậy!?? Thật tà môn!!!”
Mục Khả Hân bị một trận biến cố khó hiểu này dọa cho xanh mặt, vu vơ mắng chửi hòng che giấu hoảng sợ trong lòng.
“Mẹ!”
Đúng lúc đó tiểu Mãn đang khóc bên cạnh thi thể của mẹ mình vốn không biết bản thân vừa mém chút bị đánh, càng không biết tình huống vừa rồi bỗng nhiên hô lên.
Ánh mắt của Lương Doanh và Mục Khả Hân đều đồng loạt hướng về tầm mắt của nó. Người sau thì kinh sợ giật lùi thêm năm ba bước nữa về phía sau, điệu bộ tránh như tránh tà. Chắc là cô ta đang nghĩ có khi nào hồn ma của Lương Doanh còn chưa đi, đang bảo vệ bên cạnh con mình hay không.
Xem như cô ta nghĩ không sai đi. Lương Doanh vốn cũng giật mình khi nhìn thấy bản thân toàn thân lạnh toát không còn sinh khí nằm trên giường đơn của bệnh viện, cuối cùng lại chỉ còn kinh mang.
Cô… Đây là sao?
Đây là… Lúc cô vừa mới chết… Nhận ra điều này Lương Doanh kinh sợ vô cùng.
Nhưng cái khiến cô khủng hoảng nhất là… Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ… Tất cả… Cái gì là trọng sinh đều chỉ là mơ? Rồi tại sao cô lại tỉnh lại vào lúc này…
Lương Doanh có chút không tiếp thu nổi sự thật này.
Đổi lại là trước đây, cô sẽ thản nhiên tiếp nhận hết thảy, giống như lúc biết tiểu Mãn không phải con của Cảnh Minh, biết bạn thân thông đồng với chồng mưu hại mình. Tính cách cô đạm bạc, mấy năm trời vẫn không hề yêu Cảnh Minh, có lẽ tiểu Mãn không phải con hắn cô còn thấy nhẹ nhỏm. Có lẽ mọi chuyện nên như vậy, cô không hợp với Cảnh Minh, anh ta muốn yêu ai thì yêu. Thứ còn lại cô để ý là đứa nhỏ tiểu Mãn mới gần bốn tuổi của mình, liệu nó sẽ ra sao sau khi cô chết. Cho nên bây giờ cô còn ở đây… Mà không phải tan biến.
Nhưng mà sau khi cô đã trải qua một đoạn nhân sinh không hề giống kiếp này, mắt thấy mọi thứ đã kết thúc, cô xem như đã trả thù được người hại mình, cô sẽ có một cuộc sống hạnh phúc bên người đàn ông kia, hiện tại nói với cô tất cả chỉ là một giấc mộng… Cô…
“Mẹ ơi, mẹ dẫn con theo với…”
Giữa lúc đó, một âm thanh mang theo quyến luyến cùng không tha mạnh mẽ giật tỉnh Lương Doanh từ trong hoang mang.
Đợi cô mở choàng mắt ra nhìn đến là cảnh con trai nhỏ muốn đâm đầu vào tường, cô kinh hãi: Đừng! Tiểu Mãn!
Mục Khả Hân nhất thời không dám nhìn vào trong đôi mắt trong suốt đến không thấy đáy của Lương Doanh. Không biết từ lúc nào, Lương Doanh mà cô ta biết đã thay đổi đến mức cô ta nhận không ra, cũng kiêng dè e ngại không dám đối diện.
Lương Doanh lại cứ thờ ơ dùng đôi mắt mang theo biển cả sâu thẳm lạnh lẽo kia, cứ như có thể nhìn thấy đáy biển âm u trong mắt cô nhìn Mục Khả Hân: “Tôi nhảy xuống biển đấy.”
Đừng nói là Mục Khả Hân, cả Lương Chính đang đứng đờ ra một bên nghe đến đần người nãy giờ đều giật cả mình, chấn kinh không tin nổi.
“Biển đêm tối tăm, đổi lại là cậu chắc không dám nhảy xuống đâu nhỉ?”
“Càng chẳng nói lúc đó tôi bị cậu đánh thuốc, mệnh đã định là chết mất xác trong miệng cá.”
“Đừng nói xui xẻo.”
Mục tổng vốn đang đứng một bên bỗng nhiên lên tiếng nhìn cô răn dạy.
Biểu tình lạnh nhạt của Lương cô nương hơi đông lại một chút, lúc nhìn anh vậy mà nổi lên một tia sinh khí chói mắt, không còn cái vẻ trầm trầm tử khí như mới nãy nữa.
Có vẻ như cô đã chịu nghe lời anh, nhưng khi lại tiếp tục nhìn người khác vẫn vô cảm như vậy: “Dù sao thì Khả Hân, mặc kệ cậu cảm thấy tôi coi thường cậu cỡ nào thì tôi, từ trước tới nay đều khinh thường làm việc đó. Cuộc sống của tôi không cần phải tiếp nhận những thứ vô nghĩa mà cậu coi trọng, tranh giành, đấu tranh đến mức không ra hình người. Nội tâm cậu tự ti, không phải do tôi. Mà tôi chỉ là tấm gương khiến cậu nhìn thấy sự tự ti đó thôi. Nhưng đó đâu phải do tôi, cậu lại cứ muốn hủy tôi.”
Vậy tôi không ngại đáp trả lại. Còn cậu cứ tận hưởng nhân quả mà mình tạo ra đi.
Nói đến đây cô vươn tay với người đàn ông bên cạnh. Anh lập tức nắm lấy tay cô, dịu dàng đỡ cô dậy.
Hai người thong dong rời đi, mặc kệ tất cả phía sau.
Bỏ ngoài tai tiếng thét điên loạn của Mục Khả Hân.
“Doanh Doanh!”
Hai người Lương Doanh dừng lại, quay đầu nhìn người đã đuổi theo họ. Ánh mắt thờ ơ, không hề giống người vừa đi vả mặt người khác,
Lương Chính nhìn thấy hai người phía trước chịu ngừng lại, vội vàng đuổi tới vốn định nói gì lại phát hiện mình nói không ra lời. Đối diện với đứa con gái mình từng vô cùng yêu thương nâng niu, ánh mắt không rõ là áy nấy hay hối hận.
Lương Doanh nhìn ông ta, không hiểu sao lại bỗng nhiên đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Mục Thanh cũng nhìn cô, đáy mắt đều là bao che cùng cưng chiều, cả cổ vũ. Cho cô dũng cảm đi làm chuyện mình muốn làm.
Lương cô nương mặt mày bất giác giãn ra, như nắng mọc sau mưa. Sau đó cô mới quay qua nói với Lương Chính: “Ba, dừng lại sớm đỡ hối hận.”
“Cảnh gia chưa chắc là lối thoát của ba, có khi lại là vực sâu không đáy sẽ nuối chửng ba. Nếu ba còn muốn giữ cơ ngơi của mẹ và ba cùng tạo dựng nên thì buông tha được cái gì thì buông tha đi, có khi còn có thể giữ lại được cái gì đó, tương lai còn quật khởi được.”
“Con gái đã tìm được hạnh phúc, không cần ba bận tâm hay áy náy.”
…
“Hu hu mẹ… Mẹ ơi…”
Gì vậy… Ai đang khóc vậy? Sao lại có tiếng khóc của trẻ con…
“Mẹ ơi đừng bỏ con hu hu…”
Tiểu Mãn?
Là tiểu Mãn!!!
Giống như một tia sáng xẹt qua chân trời, Lương Doanh chợt bừng tỉnh giữa ngàn vạn cơn mê. Sau đó lại không khỏi mờ mịt nhìn xung quanh.
Cô… Đây là sao?
Lương Doanh hoang mang phát hiện mình đang bồng bềnh giữa không trung. Vốn là chết rồi càng không có biểu tình, trên khuôn mặt như được đắp nặn từ sương khói tràn ngập hoang mang không hiểu làm sao cả.
Nhưng rất nhanh cô đã không còn tâm trí để trước tiên tìm hiểu chuyện này thì đã bị tình cảnh trước mặt hấp dẫn.
“Khóc cái gì mà khóc! Thứ dã chủng không biết từ đâu ra, có im lặng hay không!!”
“Hu hu!! Mẹ ơi!”
“Thằng con hoang này!!”
Mục Khả Hân bị âm thanh kia làm phiền não đến khó chịu liền muốn đưa tay đánh nó.
Mắt thấy cảnh tượng đang diễn ra, Lương Doanh chẳng kịp suy nghĩ mà lao xuống: Mục Khả Hân! Tránh xa con tôi ra!
Thời điểm đó bảo vệ con là phản ứng của bản năng, Lương Doanh không kịp nghĩ bản thân bây giờ có thể làm gì được không. Tới lúc mắt thấy mình có thể hất cái tay đang đánh tới của Mục Khả Hân bay ra, cũng làm cô ta giật mình cả kinh lùi lại, Lương Doanh thật sự chấn động. Nhưng cô nhanh chóng từ bỏ tự hỏi mà giang tay bảo vệ trước mặt con mình.
“Cái gì vậy!?? Thật tà môn!!!”
Mục Khả Hân bị một trận biến cố khó hiểu này dọa cho xanh mặt, vu vơ mắng chửi hòng che giấu hoảng sợ trong lòng.
“Mẹ!”
Đúng lúc đó tiểu Mãn đang khóc bên cạnh thi thể của mẹ mình vốn không biết bản thân vừa mém chút bị đánh, càng không biết tình huống vừa rồi bỗng nhiên hô lên.
Ánh mắt của Lương Doanh và Mục Khả Hân đều đồng loạt hướng về tầm mắt của nó. Người sau thì kinh sợ giật lùi thêm năm ba bước nữa về phía sau, điệu bộ tránh như tránh tà. Chắc là cô ta đang nghĩ có khi nào hồn ma của Lương Doanh còn chưa đi, đang bảo vệ bên cạnh con mình hay không.
Xem như cô ta nghĩ không sai đi. Lương Doanh vốn cũng giật mình khi nhìn thấy bản thân toàn thân lạnh toát không còn sinh khí nằm trên giường đơn của bệnh viện, cuối cùng lại chỉ còn kinh mang.
Cô… Đây là sao?
Đây là… Lúc cô vừa mới chết… Nhận ra điều này Lương Doanh kinh sợ vô cùng.
Nhưng cái khiến cô khủng hoảng nhất là… Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ… Tất cả… Cái gì là trọng sinh đều chỉ là mơ? Rồi tại sao cô lại tỉnh lại vào lúc này…
Lương Doanh có chút không tiếp thu nổi sự thật này.
Đổi lại là trước đây, cô sẽ thản nhiên tiếp nhận hết thảy, giống như lúc biết tiểu Mãn không phải con của Cảnh Minh, biết bạn thân thông đồng với chồng mưu hại mình. Tính cách cô đạm bạc, mấy năm trời vẫn không hề yêu Cảnh Minh, có lẽ tiểu Mãn không phải con hắn cô còn thấy nhẹ nhỏm. Có lẽ mọi chuyện nên như vậy, cô không hợp với Cảnh Minh, anh ta muốn yêu ai thì yêu. Thứ còn lại cô để ý là đứa nhỏ tiểu Mãn mới gần bốn tuổi của mình, liệu nó sẽ ra sao sau khi cô chết. Cho nên bây giờ cô còn ở đây… Mà không phải tan biến.
Nhưng mà sau khi cô đã trải qua một đoạn nhân sinh không hề giống kiếp này, mắt thấy mọi thứ đã kết thúc, cô xem như đã trả thù được người hại mình, cô sẽ có một cuộc sống hạnh phúc bên người đàn ông kia, hiện tại nói với cô tất cả chỉ là một giấc mộng… Cô…
“Mẹ ơi, mẹ dẫn con theo với…”
Giữa lúc đó, một âm thanh mang theo quyến luyến cùng không tha mạnh mẽ giật tỉnh Lương Doanh từ trong hoang mang.
Đợi cô mở choàng mắt ra nhìn đến là cảnh con trai nhỏ muốn đâm đầu vào tường, cô kinh hãi: Đừng! Tiểu Mãn!
/71
|