Dạo này theo cái bụng càng lớn, Lương Doanh đã ngủ nhiều hơn. Cho nên công việc của cô cũng dần dần đưa Giang Tiềm tiếp nhận lại, mặc dù cô vẫn đến công ty nhưng chẳng theo được Mục Thanh mấy mà thời gian đa phần là ngủ.
Mục Thanh đã muốn đưa cô về Mục gia rồi nhưng Lương Doanh nói còn sớm, không làm gì quá lâu cô sẽ chán.
“Sếp, chuyện Cảnh gia bên kia có cần nói cho Lương Doanh biết không?”
Hắn nói nhỏ.
“Không cần, nếu cô ấy tự phát hiện thì thôi.”
Nói thì nói vậy chứ trừ khi cô ra đường, gặp phải nếu không rất khó để biết.
Giang Tiềm gật đầu xem như đã rõ.
Cảnh gia tam thiếu gia bên kia giờ xào xáo vui như tết, chẳng biết sẽ duy trì được bao lâu. Sợ đến lúc Lương Doanh phát hiện thì mọi chuyện đã đâu ra đấy rồi.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến cái gì, rất thần bí ghé vào Mục Thanh hớn hở nói: “Trương Hàng kia đã về nước rồi sếp.”
Chuyện Mục Khả Hân dính dáng với Trương Hàng Giang Tiềm là duy nhất người may mắn được biết. Mỗi lần hắn nghĩ tới cảnh Cảnh Minh kia biết cái thai trong bụng Mục Khả Hân không phải của hắn mà là của Trương Hàng thì lại háo hức đến mất ngủ, chỉ hận sao không được thấy ngay. Nhưng đúng là để càng lâu, Cảnh Minh kia càng đắc ý, Mục Khả Hân càng kiêu ngạo thì cái đài này ngã xuống mới té được đau nhất.
Sướng!
“Trương gia cũng đủ yếu bóng vía, sếp mới dọa một trận đã vội vàng mang hắn về.”
“Trương Hàng phải về là chuyện tất yếu rồi, bà Trương thương nhất là hắn, chỉ hận không giữ hắn bên người, sao có thể để hắn ở nước ngoài lâu được.”
Mục Thanh lắc đầu, thấu triệt nói.
“Sếp nói đúng.”
Giang Tiềm gật đầu, ngẫm nghĩ một đỗi lại nói: “Chính là Lương gia kia, tôi sợ Lương Chính sẽ quấy rầy Lương tiểu thư.”
Ánh mắt Mục Thanh bỗng xẹt qua một tia ánh sáng lạnh: “Ông ta không có thời gian đâu.”
…
Buổi tối, Mục Thanh vẫn tìm thời gian nói với Lương Doanh: “Dạo này em càng ngày càng dễ mệt, hay là ở nhà đi.”
Tháng thứ năm thai nhi xem như ổn định nhưng gánh nặng nó mang lại cũng nhiều hơn. Bụng nặng đi không nói, chân còn dễ rút gân. Có đôi lần nửa đêm anh thấy cô tỉnh lại đi tiểu, sau đó lăn lộn vì nhức chân. Bình thường cô ngủ rất nghiêm chỉnh.
“Ở nhà có mẹ cùng em, sẽ không chán đâu. Em có thể cùng mẹ đi dạo, đi chăm sóc sắc đẹp, đi mua sắm… Tóm lại rất nhiều cơ hội cho em vận động.”
Mục tổng có thể nói là dùng hết công phu miệng lưỡi ra thuyết phục người con gái hai mắt đã muốn lim dim kia.
Anh cũng đủ thâm, toàn tìm lúc thần trí cô mơ hồ, dễ lừa gạt nhất mà nói, lại không sợ cô sẽ quên.
Ngẫm đến chuyện cô có thể nhớ được trong lúc đó anh lại thấy buồn cười.
“Vợ à, em thấy sao?”
Nói nói, anh dán lại bên cạnh người con gái, dán cô sát rạc, hơi thở quấn quýt bên tai cô.
Lương cô nương bị nhột, khẽ nghiêng đầu né tránh.
Mục tổng ta lại dán tiếp vào, người chạy người truy, ám muội dần dần lan tràn.
Năm tháng rồi… Mục tổng ta trong lòng thầm sinh tà niệm.
Lương cô nương vẫn còn chưa có ý thức nguy hiểm tới gần, còn tưởng anh đang nói chuyện ở nhà, bị anh ép như vậy cô chẳng có mấy kháng cự nhanh chóng đầu hàng. Âm thanh nhỏ yếu nói: “Em biết rồi.”
“Biết cái gì?”
Mục tổng xấu xa giả bộ nhấn mạnh.
“Ngày mai sẽ qua nhà mẹ, ở với bà.”
Lương cô nương như thể hết xăng, lơ mơ đáp, dáng vẻ kia trong mắt Mục tổng lại ngây ngô đáng yêu muốn chết.
“Không phải ở với bà. Buổi tối anh cũng sẽ về đó.”
Lúc nói lời này, bàn tay anh ở dưới chăn đã lần vào trong váy ngủ dài rộng thùng thình của Lương cô nương.
Từ dùi non hướng lên.
Váy ngủ trước đã bị cuốn đến đùi trên do cử động lúc ngủ, lúc này lại thành ra thuận lợi cho Mục tổng ta giở trò lưu manh với cô vợ nhỏ đang có thai năm tháng.
Như vậy chưa đủ, anh còn cố ý chen đùi vào dưới chân cô, nâng một chân dài nõn nà của cô vắt qua bên hông mình. Tư thế này quá mức sổ sàng, hạ thân người con gái gần như là bị anh banh ra, rộng mở dưới chăn. Váy ngủ cũng theo đó tiện đà bị kéo lên mà không cần anh phải làm gì. Thời điểm đó bàn tay ngón ngón hữu lực kia vẫn không ngừng ve vãn nơi dùi non mịm màng, kích thích tế bào nhạy cảm của người con gái thức tĩnh, run lên.
“A…”. ngôn tình sủng
Âm thanh mềm mại yếu ớt này quả thật có khả năng kích thích dục vọng trong lòng người đàn ông.
Chẳng có chút sức lực, cũng chẳng biết phản kháng. Chính là đợi anh đến xơi tái.
Lương cô nương bị xúc cảm râm ran đầy kích thích kia quấy rối, giữa cơn buồn ngủ khiến đầu óc cô trở nên chậm chạp, cô chỉ biết đưa mắt ướt nhẹp nhìn anh. Cảm xúc trong đôi mắt kia Mục Thanh lại chẳng thấu. Nhưng ít nhất bản năng dễ xấu hổ vẫn khiến cô làm ra hành động như đưa tay xuống muốn ngăn lại tay anh đang làm càn trên đùi mình, còn đang có xu hướng vờn đến thánh địa riêng tư nhất của cô như thể ám chỉ. Một tay kia bị anh bắt giam từ lúc nào, chỉ có thể vô thức co rút những đầu ngón tay theo cử động chết người của anh.
“Vợ…”
Mục Thanh không thèm để ý chút sức lực đang đẩy tay mình, nên làm gì thì làm náy, vừa gọi vừa ghé lại nhỏ vụn hôn lên bên khóe môi ngọt ngào của vợ mình.
Thơm ngào ngạt. Hấp dẫn chết người.
Người con gái đang mang thai trên người dần dần nhiều thêm một loại hương sữa ngọt ngào, kích thích từng dây thần kinh dục vọng của anh nổ đì đùng.
Dần dần bàn tay anh đã không nhịn được cám dỗ mà lần lên trên. Đi tìm nơi phát ra mùi vị thơm ngon đó.
Mục Thanh đã muốn đưa cô về Mục gia rồi nhưng Lương Doanh nói còn sớm, không làm gì quá lâu cô sẽ chán.
“Sếp, chuyện Cảnh gia bên kia có cần nói cho Lương Doanh biết không?”
Hắn nói nhỏ.
“Không cần, nếu cô ấy tự phát hiện thì thôi.”
Nói thì nói vậy chứ trừ khi cô ra đường, gặp phải nếu không rất khó để biết.
Giang Tiềm gật đầu xem như đã rõ.
Cảnh gia tam thiếu gia bên kia giờ xào xáo vui như tết, chẳng biết sẽ duy trì được bao lâu. Sợ đến lúc Lương Doanh phát hiện thì mọi chuyện đã đâu ra đấy rồi.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến cái gì, rất thần bí ghé vào Mục Thanh hớn hở nói: “Trương Hàng kia đã về nước rồi sếp.”
Chuyện Mục Khả Hân dính dáng với Trương Hàng Giang Tiềm là duy nhất người may mắn được biết. Mỗi lần hắn nghĩ tới cảnh Cảnh Minh kia biết cái thai trong bụng Mục Khả Hân không phải của hắn mà là của Trương Hàng thì lại háo hức đến mất ngủ, chỉ hận sao không được thấy ngay. Nhưng đúng là để càng lâu, Cảnh Minh kia càng đắc ý, Mục Khả Hân càng kiêu ngạo thì cái đài này ngã xuống mới té được đau nhất.
Sướng!
“Trương gia cũng đủ yếu bóng vía, sếp mới dọa một trận đã vội vàng mang hắn về.”
“Trương Hàng phải về là chuyện tất yếu rồi, bà Trương thương nhất là hắn, chỉ hận không giữ hắn bên người, sao có thể để hắn ở nước ngoài lâu được.”
Mục Thanh lắc đầu, thấu triệt nói.
“Sếp nói đúng.”
Giang Tiềm gật đầu, ngẫm nghĩ một đỗi lại nói: “Chính là Lương gia kia, tôi sợ Lương Chính sẽ quấy rầy Lương tiểu thư.”
Ánh mắt Mục Thanh bỗng xẹt qua một tia ánh sáng lạnh: “Ông ta không có thời gian đâu.”
…
Buổi tối, Mục Thanh vẫn tìm thời gian nói với Lương Doanh: “Dạo này em càng ngày càng dễ mệt, hay là ở nhà đi.”
Tháng thứ năm thai nhi xem như ổn định nhưng gánh nặng nó mang lại cũng nhiều hơn. Bụng nặng đi không nói, chân còn dễ rút gân. Có đôi lần nửa đêm anh thấy cô tỉnh lại đi tiểu, sau đó lăn lộn vì nhức chân. Bình thường cô ngủ rất nghiêm chỉnh.
“Ở nhà có mẹ cùng em, sẽ không chán đâu. Em có thể cùng mẹ đi dạo, đi chăm sóc sắc đẹp, đi mua sắm… Tóm lại rất nhiều cơ hội cho em vận động.”
Mục tổng có thể nói là dùng hết công phu miệng lưỡi ra thuyết phục người con gái hai mắt đã muốn lim dim kia.
Anh cũng đủ thâm, toàn tìm lúc thần trí cô mơ hồ, dễ lừa gạt nhất mà nói, lại không sợ cô sẽ quên.
Ngẫm đến chuyện cô có thể nhớ được trong lúc đó anh lại thấy buồn cười.
“Vợ à, em thấy sao?”
Nói nói, anh dán lại bên cạnh người con gái, dán cô sát rạc, hơi thở quấn quýt bên tai cô.
Lương cô nương bị nhột, khẽ nghiêng đầu né tránh.
Mục tổng ta lại dán tiếp vào, người chạy người truy, ám muội dần dần lan tràn.
Năm tháng rồi… Mục tổng ta trong lòng thầm sinh tà niệm.
Lương cô nương vẫn còn chưa có ý thức nguy hiểm tới gần, còn tưởng anh đang nói chuyện ở nhà, bị anh ép như vậy cô chẳng có mấy kháng cự nhanh chóng đầu hàng. Âm thanh nhỏ yếu nói: “Em biết rồi.”
“Biết cái gì?”
Mục tổng xấu xa giả bộ nhấn mạnh.
“Ngày mai sẽ qua nhà mẹ, ở với bà.”
Lương cô nương như thể hết xăng, lơ mơ đáp, dáng vẻ kia trong mắt Mục tổng lại ngây ngô đáng yêu muốn chết.
“Không phải ở với bà. Buổi tối anh cũng sẽ về đó.”
Lúc nói lời này, bàn tay anh ở dưới chăn đã lần vào trong váy ngủ dài rộng thùng thình của Lương cô nương.
Từ dùi non hướng lên.
Váy ngủ trước đã bị cuốn đến đùi trên do cử động lúc ngủ, lúc này lại thành ra thuận lợi cho Mục tổng ta giở trò lưu manh với cô vợ nhỏ đang có thai năm tháng.
Như vậy chưa đủ, anh còn cố ý chen đùi vào dưới chân cô, nâng một chân dài nõn nà của cô vắt qua bên hông mình. Tư thế này quá mức sổ sàng, hạ thân người con gái gần như là bị anh banh ra, rộng mở dưới chăn. Váy ngủ cũng theo đó tiện đà bị kéo lên mà không cần anh phải làm gì. Thời điểm đó bàn tay ngón ngón hữu lực kia vẫn không ngừng ve vãn nơi dùi non mịm màng, kích thích tế bào nhạy cảm của người con gái thức tĩnh, run lên.
“A…”. ngôn tình sủng
Âm thanh mềm mại yếu ớt này quả thật có khả năng kích thích dục vọng trong lòng người đàn ông.
Chẳng có chút sức lực, cũng chẳng biết phản kháng. Chính là đợi anh đến xơi tái.
Lương cô nương bị xúc cảm râm ran đầy kích thích kia quấy rối, giữa cơn buồn ngủ khiến đầu óc cô trở nên chậm chạp, cô chỉ biết đưa mắt ướt nhẹp nhìn anh. Cảm xúc trong đôi mắt kia Mục Thanh lại chẳng thấu. Nhưng ít nhất bản năng dễ xấu hổ vẫn khiến cô làm ra hành động như đưa tay xuống muốn ngăn lại tay anh đang làm càn trên đùi mình, còn đang có xu hướng vờn đến thánh địa riêng tư nhất của cô như thể ám chỉ. Một tay kia bị anh bắt giam từ lúc nào, chỉ có thể vô thức co rút những đầu ngón tay theo cử động chết người của anh.
“Vợ…”
Mục Thanh không thèm để ý chút sức lực đang đẩy tay mình, nên làm gì thì làm náy, vừa gọi vừa ghé lại nhỏ vụn hôn lên bên khóe môi ngọt ngào của vợ mình.
Thơm ngào ngạt. Hấp dẫn chết người.
Người con gái đang mang thai trên người dần dần nhiều thêm một loại hương sữa ngọt ngào, kích thích từng dây thần kinh dục vọng của anh nổ đì đùng.
Dần dần bàn tay anh đã không nhịn được cám dỗ mà lần lên trên. Đi tìm nơi phát ra mùi vị thơm ngon đó.
/71
|