“Ba sẽ không ở sau lưng con đốc thúc con qua lại nhiều với Mục Thanh?”
“Dù sao ba cũng chỉ cần đạt được mục đích thôi, kể cả có đạp con gái ba xuống, dần dần trở nên hèn mọn trong mắt người ta.”
Lương Chính rốt cuộc không mở miệng nổi nữa. Ông ôm tim như thể sắp ngất đến nơi, nhưng lại không thể nói ra một lời phản bác lại trước đôi mắt thanh minh trong suốt của người con gái.
Lại lúc không khí như bị đè nén đến thở không nổi này, Lương Doanh bỗng nhiên như quả bóng bị chọt thủng, mềm giọng nói: “Ba, có một sự thật không thể thay đổi. Con là con gái ba.”
“Hiếu thuận với ba là đạo làm con, con gái sẽ không về già để ba cô đơn. Sẽ phụng dưỡng ba lúc xế bóng. Con của con cũng sẽ hiếu thuận với ông ngoại. Thế nhưng ba, ba đừng nghĩ lợi dụng chúng con vì tư lợi, nó khiến lòng người rét lạnh, ba à.”
“Có lẽ không có ba sẽ không có con bây giờ, làm con phải trả hiếu cho ba…”
Mục Thanh bỗng nhiên ngắt lời cô: “Đợi chúng tôi kết hôn, lễ tiết Mục gia sẽ đưa đầy đủ. Đó là sính lễ của Mục gia cho con dâu. Doanh Doanh không cần của hồi môn thì Mục gia vẫn công nhận cô ấy.”
“Nhưng mà Mục gia không có truyền thống lấy hôn nhân ra làm chính trị. Trừ sính lễ, Mục gia sẽ không liên danh thương trường với Lương gia bất cứ hạng mục nào. Lương tổng có thể cầm cái danh kia ra ngoài làm gì, Mục gia không quan tâm. Nhưng có vấn đề gì không liên quan đến Mục gia. Lương tổng có thể nghĩ cẩn thận trước khi làm.”
“Xin phép chúng tôi đi trước.”
Nói xong anh dứt khoác ôm eo người con gái phần bụng hơn bốn tháng đã nhô lên nhưng phần lớn đều bị chiếc váy trên người che mất rời đi, không để cô nói lời nào nữa.
Hai người trực tiếp rời khỏi bữa tiệc, mặc cho Lận tổng thấy họ nói chuyện xong muốn chạy tới bắt chuyện đều không ngừng lại bước chân.
Sau đó Lương Chính có vì bị đả kích mà suy tim đột quỵ hay không Mục Thanh không quan tâm, anh trước không có đưa cô về nhà mà chống hết nửa sức nặng trên người cô, chậm rãi cùng cô dạo bước trên đường.
“Thoải mái hơn chưa?”
Được một đỗi anh mới nhẹ giọng hỏi. Lương cô nương chậm rì rì gật đầu.
“Em có thể không cần nói nhiều với ông ta như vậy. Em xem, xúc động quá mức sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em và cả đứa nhỏ.”
“Xin lỗi anh.”
Lương cô nương vẫn dịu ngoan như vậy. So với dáng vẻ hùng hổ mới nãy thì như hai người khác nhau vậy.
Mục Thanh biết, có lẽ mới đầu cô chỉ là muốn cho Lương Chính biết suy nghĩ của mình mà thôi, để ông thôi đánh chủ ý lên người anh. Nhưng tình thân là thứ rất khó bảo muốn không để bụng là có thể quên đi. Nói một hồi Lương Doanh vẫn bị sự thật rét lạnh lòng kia kích thích, cảm xúc hỗn loạn. Nếu không phải anh ôm cô thì anh đã không nhận ra cô khác thường rồi. Ai bảo biểu tình của người con gái có tính lừa gạt đáng sợ như vậy, nhìn từ bên ngoài là nhìn không ra.
“Em cứ nghĩ ông ấy thật yêu mẹ.”
Lương Doanh bỗng nhiên tức cảnh sinh tình nhỏ giọng nói. Giọng điệu có chút mê mang.
“Có lẽ trước đây ông ta yêu. Nhưng thứ tình yêu đó dần dần bị thay đổi theo thời gian.”
Mục Thanh nhạt giọng phân tích.
“Mẹ anh với ba anh không có vậy.”
Lương cô nương biện giải.
“Em nói đúng.”
Mục Thanh bật cười: “Cho nên là do ông ta thôi.”
“Cho dù không còn tình yêu thì người ta cũng sẽ có trách nhiệm với thân nhân, ông ta không có.”
Đổi lại một đời, Lương Doanh lại càng thấy nhiều hơn sự lạnh lùng của ông ta. Cô không biết người cha mình dựa vào, như một nơi an ủi tâm linh lãnh cảm của mình lại là người như vậy.
“Hi vọng ông ấy nghe lọt tai những lời em nói.”
Cô không muốn nhìn thấy thêm nhiều điều khiến hình tượng người cha trong lòng cô vỡ vụn nữa.
Mặc cho cô cảm thấy hi vọng đó thật xa vời.
Từ khoảnh khắc ông ta li hôn với mẹ cô thì mọi thứ vốn không theo ý cô nữa. Gia đình này đã không còn trọn vẹn từ lâu.
…
“Anh Minh, bây giờ anh ở đây sao?”
Mục Khả Hân vừa đi vào ngôi nhà lớn không kém Lương gia mà cô ta từng đến, trong mắt đều là hướng tới được giấu rất sâu, ngoài miệng lại nói: “Nếu em có thể ở đây với anh được thì tốt quá.”
“Rộng như vậy lại lạnh lẽo…”
“Cho nên tôi đưa em về, khiến em làm nơi này ấm áp hơn.”
Cảnh Minh ôm eo cô ta ẩn ý nói.
“Anh nói… Em được ở đây ư?”
Mục Khả Hân có vẻ không tin được nhìn hắn.
“Đúng vậy, em đang mang thai con của anh, nhà này tại sao không thể ở. Bất cứ ai cũng có thể không có tư cách đó, còn em thì có.”
“Nhưng anh vừa mới kết hôn… Lương gia sẽ…”
Cảnh Minh âm trầm ngắt lời cô ta: “Lương gia còn đang dựa dẫm vào anh, cho dù có biết thì ông ta cũng sẽ ngậm miệng làm người câm.”
“Cảnh Minh! Con đàn bà này là ai!??”
Ngay lúc hắn vừa dứt lời thì bên trên lầu ầm ầm vang lên một tiếng quát tháo đầy giận dữ.
Theo sau đó là tiếng bước chân bịch bịch như có người chạy vội trên cầu thang, người đó đúng là Lương Thục không sai.
Vốn dĩ cô ta bị bỏ rơi một mình trong căn nhà lớn này không ai quan tâm đã sớm không chịu nổi, khó khăn lắm mới đợi được gã đàn ông kia về. Kết quả… Anh ta lại dẫn về một mụ đàn bà, còn mang thai!!!
Cô cô… Cô ta còn nhịn nữa thì đó không phải Lương Thục!
“Cảnh Minh sao anh dám!!! Dám rước con đàn bà này về hả!??”
“Anh xem tôi là cái gì hả!??”
“Tôi đánh chết đôi cẩu nam nữ các người!!!”
Oán hận tích tụ bao lâu nay trong lòng Lương Thục cuối cùng cũng không đè nén nổi nữa mà bùng nổ tại một khắc này. Cho dù cô ta chẳng thiết tha gì Cảnh Minh cũng chịu không nổi sĩ nhục này.
“Dù sao ba cũng chỉ cần đạt được mục đích thôi, kể cả có đạp con gái ba xuống, dần dần trở nên hèn mọn trong mắt người ta.”
Lương Chính rốt cuộc không mở miệng nổi nữa. Ông ôm tim như thể sắp ngất đến nơi, nhưng lại không thể nói ra một lời phản bác lại trước đôi mắt thanh minh trong suốt của người con gái.
Lại lúc không khí như bị đè nén đến thở không nổi này, Lương Doanh bỗng nhiên như quả bóng bị chọt thủng, mềm giọng nói: “Ba, có một sự thật không thể thay đổi. Con là con gái ba.”
“Hiếu thuận với ba là đạo làm con, con gái sẽ không về già để ba cô đơn. Sẽ phụng dưỡng ba lúc xế bóng. Con của con cũng sẽ hiếu thuận với ông ngoại. Thế nhưng ba, ba đừng nghĩ lợi dụng chúng con vì tư lợi, nó khiến lòng người rét lạnh, ba à.”
“Có lẽ không có ba sẽ không có con bây giờ, làm con phải trả hiếu cho ba…”
Mục Thanh bỗng nhiên ngắt lời cô: “Đợi chúng tôi kết hôn, lễ tiết Mục gia sẽ đưa đầy đủ. Đó là sính lễ của Mục gia cho con dâu. Doanh Doanh không cần của hồi môn thì Mục gia vẫn công nhận cô ấy.”
“Nhưng mà Mục gia không có truyền thống lấy hôn nhân ra làm chính trị. Trừ sính lễ, Mục gia sẽ không liên danh thương trường với Lương gia bất cứ hạng mục nào. Lương tổng có thể cầm cái danh kia ra ngoài làm gì, Mục gia không quan tâm. Nhưng có vấn đề gì không liên quan đến Mục gia. Lương tổng có thể nghĩ cẩn thận trước khi làm.”
“Xin phép chúng tôi đi trước.”
Nói xong anh dứt khoác ôm eo người con gái phần bụng hơn bốn tháng đã nhô lên nhưng phần lớn đều bị chiếc váy trên người che mất rời đi, không để cô nói lời nào nữa.
Hai người trực tiếp rời khỏi bữa tiệc, mặc cho Lận tổng thấy họ nói chuyện xong muốn chạy tới bắt chuyện đều không ngừng lại bước chân.
Sau đó Lương Chính có vì bị đả kích mà suy tim đột quỵ hay không Mục Thanh không quan tâm, anh trước không có đưa cô về nhà mà chống hết nửa sức nặng trên người cô, chậm rãi cùng cô dạo bước trên đường.
“Thoải mái hơn chưa?”
Được một đỗi anh mới nhẹ giọng hỏi. Lương cô nương chậm rì rì gật đầu.
“Em có thể không cần nói nhiều với ông ta như vậy. Em xem, xúc động quá mức sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em và cả đứa nhỏ.”
“Xin lỗi anh.”
Lương cô nương vẫn dịu ngoan như vậy. So với dáng vẻ hùng hổ mới nãy thì như hai người khác nhau vậy.
Mục Thanh biết, có lẽ mới đầu cô chỉ là muốn cho Lương Chính biết suy nghĩ của mình mà thôi, để ông thôi đánh chủ ý lên người anh. Nhưng tình thân là thứ rất khó bảo muốn không để bụng là có thể quên đi. Nói một hồi Lương Doanh vẫn bị sự thật rét lạnh lòng kia kích thích, cảm xúc hỗn loạn. Nếu không phải anh ôm cô thì anh đã không nhận ra cô khác thường rồi. Ai bảo biểu tình của người con gái có tính lừa gạt đáng sợ như vậy, nhìn từ bên ngoài là nhìn không ra.
“Em cứ nghĩ ông ấy thật yêu mẹ.”
Lương Doanh bỗng nhiên tức cảnh sinh tình nhỏ giọng nói. Giọng điệu có chút mê mang.
“Có lẽ trước đây ông ta yêu. Nhưng thứ tình yêu đó dần dần bị thay đổi theo thời gian.”
Mục Thanh nhạt giọng phân tích.
“Mẹ anh với ba anh không có vậy.”
Lương cô nương biện giải.
“Em nói đúng.”
Mục Thanh bật cười: “Cho nên là do ông ta thôi.”
“Cho dù không còn tình yêu thì người ta cũng sẽ có trách nhiệm với thân nhân, ông ta không có.”
Đổi lại một đời, Lương Doanh lại càng thấy nhiều hơn sự lạnh lùng của ông ta. Cô không biết người cha mình dựa vào, như một nơi an ủi tâm linh lãnh cảm của mình lại là người như vậy.
“Hi vọng ông ấy nghe lọt tai những lời em nói.”
Cô không muốn nhìn thấy thêm nhiều điều khiến hình tượng người cha trong lòng cô vỡ vụn nữa.
Mặc cho cô cảm thấy hi vọng đó thật xa vời.
Từ khoảnh khắc ông ta li hôn với mẹ cô thì mọi thứ vốn không theo ý cô nữa. Gia đình này đã không còn trọn vẹn từ lâu.
…
“Anh Minh, bây giờ anh ở đây sao?”
Mục Khả Hân vừa đi vào ngôi nhà lớn không kém Lương gia mà cô ta từng đến, trong mắt đều là hướng tới được giấu rất sâu, ngoài miệng lại nói: “Nếu em có thể ở đây với anh được thì tốt quá.”
“Rộng như vậy lại lạnh lẽo…”
“Cho nên tôi đưa em về, khiến em làm nơi này ấm áp hơn.”
Cảnh Minh ôm eo cô ta ẩn ý nói.
“Anh nói… Em được ở đây ư?”
Mục Khả Hân có vẻ không tin được nhìn hắn.
“Đúng vậy, em đang mang thai con của anh, nhà này tại sao không thể ở. Bất cứ ai cũng có thể không có tư cách đó, còn em thì có.”
“Nhưng anh vừa mới kết hôn… Lương gia sẽ…”
Cảnh Minh âm trầm ngắt lời cô ta: “Lương gia còn đang dựa dẫm vào anh, cho dù có biết thì ông ta cũng sẽ ngậm miệng làm người câm.”
“Cảnh Minh! Con đàn bà này là ai!??”
Ngay lúc hắn vừa dứt lời thì bên trên lầu ầm ầm vang lên một tiếng quát tháo đầy giận dữ.
Theo sau đó là tiếng bước chân bịch bịch như có người chạy vội trên cầu thang, người đó đúng là Lương Thục không sai.
Vốn dĩ cô ta bị bỏ rơi một mình trong căn nhà lớn này không ai quan tâm đã sớm không chịu nổi, khó khăn lắm mới đợi được gã đàn ông kia về. Kết quả… Anh ta lại dẫn về một mụ đàn bà, còn mang thai!!!
Cô cô… Cô ta còn nhịn nữa thì đó không phải Lương Thục!
“Cảnh Minh sao anh dám!!! Dám rước con đàn bà này về hả!??”
“Anh xem tôi là cái gì hả!??”
“Tôi đánh chết đôi cẩu nam nữ các người!!!”
Oán hận tích tụ bao lâu nay trong lòng Lương Thục cuối cùng cũng không đè nén nổi nữa mà bùng nổ tại một khắc này. Cho dù cô ta chẳng thiết tha gì Cảnh Minh cũng chịu không nổi sĩ nhục này.
/71
|