“Khiến em chịu oan ức rồi, Khả Hân!”
“Em chỉ cần biết anh yêu em là được rồi, Minh!”
Hai người kích động ôm nhau thắm thiết, hạnh phúc bắn ra bốn phía.
Đêm đó hai người họ nằm trên giường dịu dàng ôm nhau, nói chuyện đứa bé. Cảnh Minh lại càng vui hơn khi phát hiện Mục Khả Hân mang thai đôi. Sau đó là hắn kích động không ngừng nói cho Mục Khả Hân biết dự định tương lai của mình, vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp tràn ngập hướng tới.
Nếu họ không phải đang đạp lên người khác để mưu cầu hạnh phúc cho mình thì đó sẽ là một câu chuyện đẹp.
…
“Khốn nạn! Cảnh Minh anh là gã khốn nạn!”
Xoảng xoảng xoảng…
“Tôi sẽ không để yên cho các người đâu!”
…
“Doanh Doanh!”
Lương Doanh đang ung dung đi bên người Mục Thanh bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi này, cô không chút suy nghĩ quay đầu nhìn về phía nơi phát ra, sau đó hơi giật mình.
Người gọi cô bất ngờ lại là Lương Chính.
Ông ấy có vẻ rất kích động mà cầm theo ly rượu đi về phía cô. Có lẽ ông ta cũng không nghĩ sẽ nhìn thấy cô ở đây đi.
Cũng phải thôi, từ lúc họ cãi nhau ở Lương gia, cha con hai người chưa từng gặp nhau lại. Lương Doanh không về nhà, bên ngoài họ cũng không đụng vào nhau. So với Lương Thục năm lần bảy lượt chạm trán cô thì Lương Chính quả thật là duyên phận nhạt nhòa. Dù gì cũng là cha con, họ đã từng có một quãng thời gian dài thật sự hạnh phúc, lý nào lại chẳng có chút tình thương nào với nhau.
May mà có buổi xã giao giữa các nhà đầu tư do chủ dự án lớn đang tìm đối tượng hợp tác tổ chức thì có lẽ Lương Chính cũng không gặp được cô ở bên ngoài.
Lương Doanh hôm nay vẫn thanh lãnh như đóa tuyết liên thánh khiết, cự người ngàn dặm. Đứng bên cạnh Mục tổng tài cao, bề ngoài tuấn tú lớn lên xuất sắc xứng đôi đến mức khiến người không ngừng quay đầu nhìn lại.
Dù gì cũng là cha con, cho dù có cãi nhau thế nào thì họ cũng không thể phủ nhận mối quan hệ mật thiết này. Chưa nói Lương Doanh đương nhiên là không có ý nghĩ đó.
Nhưng chính là…
“Lương tổng, ông quen biết vợ của Mục tổng à?”
Đây là lời do người đang đứng nói chuyện với Lương Chính nãy giờ nói ra. Đối phương thấy ông kích động chạy tới đây, phát hiện ông hướng về Mục Thanh cũng liền tranh thủ chạy theo, hi vọng tìm được cơ hội đáp được lên người anh. Hắn không ngờ ông còn có một tầng quan hệ không tồi với Mục Thanh.
Cũng là do ngày thường Mục Thanh rất khó gần. Mục thị dùng thực lực mà đứng vững tại H thành, trừ người tổ chức bữa tiệc thì chẳng ai dám bắt chuyện với anh cả.
Người kia cũng là may mắn nghe thấy Mục Thanh giới thiệu người con gái bên cạnh cho đối tác khác mới biết lần này anh mang theo vợ tới. Mặc dù ở H thành chưa ai nghe ra phong thanh anh cưới ai thì cứ đáp lên trước, không sớm thì muộn trắng đen cũng rõ ràng thôi.
Nhưng anh ta không biết một câu này lại nhắc nhở Lương Chính chỉ lo nhìn Lương Doanh mà không thấy Mục Thanh ở bên cạnh.
“Lận tổng nói ai?”
Ông ngờ vực nhìn người kia, chính là Lận tổng trong miệng ông hỏi.
Lận tổng vô cùng nhiệt tình đáp: “Còn ai nữa.”
“Cô gái này ông quen đúng không?”
Hắn chỉ vào Lương Doanh dẫn dắt.
“Đương nhiên rồi, nó là con gái tôi.”
Lương Chính lắc đầu đính chính cho đúng.
Lận tổng kia lập tức kinh ngạc: “A vậy sao! Tôi không ngờ đó!”
“Sao ông không nói sớm!?”
“Nói sớm cái gì?”
Lương Chính ngu người hỏi lại, ông đều bị hắn nói đến mơ hồ.
Lương Thục im lặng nhìn cảnh này, biểu tình lạnh nhạt, nhưng cũng không ngắt lời cuộc nói chuyện giữa họ.
Mục Thanh không biết cô nghĩ gì nhưng mà anh vẫn thẳng thắn đứng sau lưng cô, dựa vào chiều cao mà sừng sững trong mắt đám người. Anh lại ung dung ôm lấy eo người con gái, mười phần thể hiện sự chiếm hữu đối với cô, không có chút nào che giấu.
Cho dù là khi chạm vào ánh mắt mang theo cảm xúc khác thường theo thời gian của Lương Chính sau khi nghe thấy rõ ràng ý tứ của Lận tổng.
“Nói sớm ông là thông gia của Mục gia a!”
Lận tổng giống như cảm thấy mình bị đùa giỡn mà buồn bực trừng ông. Nhưng mà điều nên nói rõ hắn vẫn là nói hết: “Con gái ông là vợ của Mục tổng, ông không phải thông gia của Mục gia thì còn là gì nữa!”
“Lương tổng ông thật là biết giả bộ.”
Chỉ có Lương Chính biết ông ta không giả bộ.
Nhưng lúc này ông ta lại không có thời gian đi bác bỏ lời này. Ông ta chấn động không chịu được nhìn đứa con gái do vợ trước sinh ra, càng lớn lại càng giống bà, kể cả biểu tình thanh lãnh chói mắt kia nữa. Sau đó ông nhìn cái bụng lớn của cô, lại nhìn cử chỉ thân mật của Mục Thanh chưa từng bị nó làm cho khó chịu…
“Lận tổng thứ lỗi, tôi muốn nói chuyện riêng với con gái tôi một chút.”
Lương Chính mất một lúc mới bình tĩnh lại, sau đó đè xuống nội tâm kích động nói với Lận tổng.
Đối phương mặc dù rất không nguyện ý nhưng vẫn thức thời tránh đi. Trước đó còn không quên nói ra nói vào muốn Lương Chính lần sau mời rượu bồi tội.
Lương Chính cười nói nhất định, so với ai còn vui hơn mà tiễn đối phương đi.
Đợi người đi rồi ông ta liền hận không tiến lên nắm tay Lương Doanh gặng hỏi cho kỹ. Cuối cùng dưới biểu tình lạnh nhạt trước sau như một của cô, ông chẳng đề lên được bao nhiêu bất mãn đã kích động hỏi: “Doanh Doanh, sao con không nói gì với ba?”
“Ba nói cái gì?”
Lương Doanh lạnh nhạt hỏi lại.
Biểu hiện của cô khiến Mục Thanh từ khó hiểu đến có dự cảm, biểu tình càng thêm nghiêm nghị.
“Còn cái gì nữa! Ba…”
Lương Chính có bao nhiêu phấn khích đều bị sắc mặt của cô làm nghẹn lại. Ông ú ớ một hồi, nhưng cuối cùng vẫn bị hạnh phúc bất ngờ ập tới xua đi khó chịu trong lòng, không tiếp tục dây dưa với cô nữa mà chuyển sang nhìn Mục Thanh cười híp mắt thỏa mãn hỏi: “Đây là con rễ của ba đúng không? Vậy nó là cha của đứa bé con đang mang ư?”
“Nếu con chịu nói sớm ba sẽ không ép con…”
Lương Doanh là con gái ông ta, ông ta không biết mười thì cũng biết bảy tám. Nếu đứa nhỏ không phải của Mục Thanh thì còn lâu cô mới mang theo nó qua lại với anh. Cho nên Lương Chính không chút do dự nhận định rồi ý nghĩ của mình. Mặc dù rất oán trách cô không nói gì nhưng lúc này ông tự biết không thể ở trước mặt Mục Thanh răn dạy cô.
Liền đổi sang bắt chuyện với Mục Thanh.
“Em chỉ cần biết anh yêu em là được rồi, Minh!”
Hai người kích động ôm nhau thắm thiết, hạnh phúc bắn ra bốn phía.
Đêm đó hai người họ nằm trên giường dịu dàng ôm nhau, nói chuyện đứa bé. Cảnh Minh lại càng vui hơn khi phát hiện Mục Khả Hân mang thai đôi. Sau đó là hắn kích động không ngừng nói cho Mục Khả Hân biết dự định tương lai của mình, vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp tràn ngập hướng tới.
Nếu họ không phải đang đạp lên người khác để mưu cầu hạnh phúc cho mình thì đó sẽ là một câu chuyện đẹp.
…
“Khốn nạn! Cảnh Minh anh là gã khốn nạn!”
Xoảng xoảng xoảng…
“Tôi sẽ không để yên cho các người đâu!”
…
“Doanh Doanh!”
Lương Doanh đang ung dung đi bên người Mục Thanh bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi này, cô không chút suy nghĩ quay đầu nhìn về phía nơi phát ra, sau đó hơi giật mình.
Người gọi cô bất ngờ lại là Lương Chính.
Ông ấy có vẻ rất kích động mà cầm theo ly rượu đi về phía cô. Có lẽ ông ta cũng không nghĩ sẽ nhìn thấy cô ở đây đi.
Cũng phải thôi, từ lúc họ cãi nhau ở Lương gia, cha con hai người chưa từng gặp nhau lại. Lương Doanh không về nhà, bên ngoài họ cũng không đụng vào nhau. So với Lương Thục năm lần bảy lượt chạm trán cô thì Lương Chính quả thật là duyên phận nhạt nhòa. Dù gì cũng là cha con, họ đã từng có một quãng thời gian dài thật sự hạnh phúc, lý nào lại chẳng có chút tình thương nào với nhau.
May mà có buổi xã giao giữa các nhà đầu tư do chủ dự án lớn đang tìm đối tượng hợp tác tổ chức thì có lẽ Lương Chính cũng không gặp được cô ở bên ngoài.
Lương Doanh hôm nay vẫn thanh lãnh như đóa tuyết liên thánh khiết, cự người ngàn dặm. Đứng bên cạnh Mục tổng tài cao, bề ngoài tuấn tú lớn lên xuất sắc xứng đôi đến mức khiến người không ngừng quay đầu nhìn lại.
Dù gì cũng là cha con, cho dù có cãi nhau thế nào thì họ cũng không thể phủ nhận mối quan hệ mật thiết này. Chưa nói Lương Doanh đương nhiên là không có ý nghĩ đó.
Nhưng chính là…
“Lương tổng, ông quen biết vợ của Mục tổng à?”
Đây là lời do người đang đứng nói chuyện với Lương Chính nãy giờ nói ra. Đối phương thấy ông kích động chạy tới đây, phát hiện ông hướng về Mục Thanh cũng liền tranh thủ chạy theo, hi vọng tìm được cơ hội đáp được lên người anh. Hắn không ngờ ông còn có một tầng quan hệ không tồi với Mục Thanh.
Cũng là do ngày thường Mục Thanh rất khó gần. Mục thị dùng thực lực mà đứng vững tại H thành, trừ người tổ chức bữa tiệc thì chẳng ai dám bắt chuyện với anh cả.
Người kia cũng là may mắn nghe thấy Mục Thanh giới thiệu người con gái bên cạnh cho đối tác khác mới biết lần này anh mang theo vợ tới. Mặc dù ở H thành chưa ai nghe ra phong thanh anh cưới ai thì cứ đáp lên trước, không sớm thì muộn trắng đen cũng rõ ràng thôi.
Nhưng anh ta không biết một câu này lại nhắc nhở Lương Chính chỉ lo nhìn Lương Doanh mà không thấy Mục Thanh ở bên cạnh.
“Lận tổng nói ai?”
Ông ngờ vực nhìn người kia, chính là Lận tổng trong miệng ông hỏi.
Lận tổng vô cùng nhiệt tình đáp: “Còn ai nữa.”
“Cô gái này ông quen đúng không?”
Hắn chỉ vào Lương Doanh dẫn dắt.
“Đương nhiên rồi, nó là con gái tôi.”
Lương Chính lắc đầu đính chính cho đúng.
Lận tổng kia lập tức kinh ngạc: “A vậy sao! Tôi không ngờ đó!”
“Sao ông không nói sớm!?”
“Nói sớm cái gì?”
Lương Chính ngu người hỏi lại, ông đều bị hắn nói đến mơ hồ.
Lương Thục im lặng nhìn cảnh này, biểu tình lạnh nhạt, nhưng cũng không ngắt lời cuộc nói chuyện giữa họ.
Mục Thanh không biết cô nghĩ gì nhưng mà anh vẫn thẳng thắn đứng sau lưng cô, dựa vào chiều cao mà sừng sững trong mắt đám người. Anh lại ung dung ôm lấy eo người con gái, mười phần thể hiện sự chiếm hữu đối với cô, không có chút nào che giấu.
Cho dù là khi chạm vào ánh mắt mang theo cảm xúc khác thường theo thời gian của Lương Chính sau khi nghe thấy rõ ràng ý tứ của Lận tổng.
“Nói sớm ông là thông gia của Mục gia a!”
Lận tổng giống như cảm thấy mình bị đùa giỡn mà buồn bực trừng ông. Nhưng mà điều nên nói rõ hắn vẫn là nói hết: “Con gái ông là vợ của Mục tổng, ông không phải thông gia của Mục gia thì còn là gì nữa!”
“Lương tổng ông thật là biết giả bộ.”
Chỉ có Lương Chính biết ông ta không giả bộ.
Nhưng lúc này ông ta lại không có thời gian đi bác bỏ lời này. Ông ta chấn động không chịu được nhìn đứa con gái do vợ trước sinh ra, càng lớn lại càng giống bà, kể cả biểu tình thanh lãnh chói mắt kia nữa. Sau đó ông nhìn cái bụng lớn của cô, lại nhìn cử chỉ thân mật của Mục Thanh chưa từng bị nó làm cho khó chịu…
“Lận tổng thứ lỗi, tôi muốn nói chuyện riêng với con gái tôi một chút.”
Lương Chính mất một lúc mới bình tĩnh lại, sau đó đè xuống nội tâm kích động nói với Lận tổng.
Đối phương mặc dù rất không nguyện ý nhưng vẫn thức thời tránh đi. Trước đó còn không quên nói ra nói vào muốn Lương Chính lần sau mời rượu bồi tội.
Lương Chính cười nói nhất định, so với ai còn vui hơn mà tiễn đối phương đi.
Đợi người đi rồi ông ta liền hận không tiến lên nắm tay Lương Doanh gặng hỏi cho kỹ. Cuối cùng dưới biểu tình lạnh nhạt trước sau như một của cô, ông chẳng đề lên được bao nhiêu bất mãn đã kích động hỏi: “Doanh Doanh, sao con không nói gì với ba?”
“Ba nói cái gì?”
Lương Doanh lạnh nhạt hỏi lại.
Biểu hiện của cô khiến Mục Thanh từ khó hiểu đến có dự cảm, biểu tình càng thêm nghiêm nghị.
“Còn cái gì nữa! Ba…”
Lương Chính có bao nhiêu phấn khích đều bị sắc mặt của cô làm nghẹn lại. Ông ú ớ một hồi, nhưng cuối cùng vẫn bị hạnh phúc bất ngờ ập tới xua đi khó chịu trong lòng, không tiếp tục dây dưa với cô nữa mà chuyển sang nhìn Mục Thanh cười híp mắt thỏa mãn hỏi: “Đây là con rễ của ba đúng không? Vậy nó là cha của đứa bé con đang mang ư?”
“Nếu con chịu nói sớm ba sẽ không ép con…”
Lương Doanh là con gái ông ta, ông ta không biết mười thì cũng biết bảy tám. Nếu đứa nhỏ không phải của Mục Thanh thì còn lâu cô mới mang theo nó qua lại với anh. Cho nên Lương Chính không chút do dự nhận định rồi ý nghĩ của mình. Mặc dù rất oán trách cô không nói gì nhưng lúc này ông tự biết không thể ở trước mặt Mục Thanh răn dạy cô.
Liền đổi sang bắt chuyện với Mục Thanh.
/71
|