Nửa tháng sau, mắt thấy hôn lễ của Cảnh Minh và Lương Thục muốn bắt đầu, không khí ở H thành như bị đốt nóng.
Nhiệt độ tháng sáu ở thành phố như H thành nói khó chịu thì không đến mức, bởi vì tại nơi đông đúc nhộn nhịp, cái họ quen thuộc nhất là khói bụi và mùi dầu khí. Một nửa cảm xúc nóng nảy đó là do thứ này tạo ra, cho nên chỉ cần chịu đựng một chút, ra ngoài trang bị đầy đủ, đợi đến khi đặt chân vào cơ sở hạ tầng cao cấp, hưởng thụ máy lạnh thì chẳng ai cảm thấy nóng nữa.
Chỉ có những người phải bôn ba ngoài đường, lăn lộn dưới ánh mặt trời mới thấy khó chịu. Nhưng họ chịu khổ quen lại đã sớm mất đi cảm giác.
Lương Thục khổ sở lắm mới chạy ra ngoài, nhưng thân làm tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, cô ta chỉ mới đi được một cây số đã cảm thấy không thể thở nổi. Nắng nóng và mệt mỏi khiến uất ức trong lòng cô ta càng đè nén càng dễ bùng nổ.
Cô ta trực tiếp ngồi bên đường khóc như đồ thần kinh.
Người ta nói không phải oan gia thì không dễ gặp nhau chắc cũng không có sai.
Nếu không Lương Thục khó khăn lắm mới gắng sức chạy được ra khỏi khu biệt thự cao cấp, đến được đường lớn xe chạy, vừa ngồi một chút sao lại đã gặp được xe của Mục Thanh và Lương Doanh đi ngang qua, vừa lúc dừng đèn đỏ, ngay trước mặt Lương Thục chứ.
Lương Thục khóc đến mặt mũi tèm lem không có một chút hình tượng trợn to mắt một cách ngớ ngẩn nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế sau xe, bên dưới tủi thân dần dần nổi lên kinh hỉ.
“Mục tổng!”
Một tiếng hô mang theo vui sướng này đánh động cả nửa con đường, thế mà người phát ra nó lại chẳng hề thấy mất mặt, vừa hô lên đã vụt đứng dậy lao xuống đường, nhào đến bên cạnh cửa xe của Mục Thanh.
Từ góc độ của cô ta chỉ nhìn thấy mỗi Mục Thanh, mà trong mắt cô ta cũng chỉ có mỗi anh, vừa liều mạng bám vào cửa xe vừa hớn hở nói: “Đúng là anh rồi!”
“Anh xem, chúng ta thật có duyên phải không! Gặp được anh em thật vui lắm!”
“…”
Người một đường quả thật đều bị cô ta làm cho câm nín.
Đây là lời thoại kiểu ngớ ngẩn gì đây? Thời buổi này còn có não tàn chạy ra đường, sao không đem nó nhốt lại? Lỡ gây ra tai nạn giao thông thì sao?
Mà giống như họ nghĩ, hiện tại cô ta chính là đang cản trở giao thông công cộng.
Đèn đỏ có bao nhiêu giây? Quay qua quay lại đã hết.
Tinh tinh tinh…
Tiếng còi thúc giục ở phía sau không ngừng vang lên. Làn đường một chiều chỉ có thể chạy song song hai chiếc xe oto, xe của Mục Thanh lại nằm đầu tiên, chiếm một đường, bị giục là chuyện trong định liệu.
“Tránh ra!”
Mục Thanh trước đó bị cô ta nói điên nói khùng đã bất mãn lắm rồi, hiện tại càng không kiêng nể gì mà lạnh lùng đánh đuổi.
“Mục Thanh, em không có cố ý, em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi. Anh có thể…”
Không biết sợi dây thần kinh nào của Lương Thục bị chập mạch mà không thấy ác cảm trong mắt người khác, vẫn còn giả bộ đáng yêu. Nhưng cô ta còn chưa nói xong đã thấy Lương Doanh hé ra từ phía sau Mục Thanh, cô ta liền phát cuồng: “Sao chị lại ở đây!!?”
“.”
Mặt Lương Doanh đúng kiểu chẳng còn gì để nói nhìn cô ta.
Mà cô cũng không cần nói gì hết.
“Tránh!”
Mục Thanh rét lạnh buông một câu xong liền không để Lương Thục có phản ứng đã hất mạnh cánh cửa xe của mình ra.
“A!”
Lương Thục vốn đang bám trên cửa xe không kịp phòng bị lập tức bị hất văng, theo quán tính ngã mạnh xuống.
May cho cô ta là ngã xuống lề đường bên cạnh, nếu không cản đường xe chạy bị mắng là không nói, có bị xe tông cũng là do cô ta tự chịu.
Còn Mục Thanh sau khi lạnh lùng ném được cô ta ra đến nhìn cũng không nhìn cô ta một cái đã cho tài xế lái xe đi.
“Mục tổng! Anh đừng đi!! A đau quá… Hu hu!!”
Thế mà Lương Thục vẫn còn không chịu buông tha, kết quả trong lúc lộn xộn đụng vào vết trầy trên lòng bàn tay do lúc ngã chà xuống mặt đường tạo thành mà đau đến khóc lên. Dáng vẻ muốn bao nhiêu chật vật là có bấy nhiêu chật vật, chẳng còn chút dáng vẻ nghênh ngang kiều quý trước đây nữa.
Cũng là cô ta tự chịu, trách được ai.
Có điều cô ta còn chưa khóc được mấy đã bất thình lình bị người lôi lên.
“Các người làm gì vậy!? Buông tôi ra!”
“Lương tiểu thư, chúng tôi phụ trách đưa cô về Lương gia.”
Hai người vệ sĩ không xem chút phản kháng của cô ta ra gì, trực tiếp dùng tư thế giọng kiềm đem cô ta lôi đi.
“Không! Tôi không đi! Buông ra! Buông ra!!!”
“Là chị ta phải không!!? Chị ta hại tôi còn chưa đủ thảm!! Lương Doanh tôi hận chị!!”
“A buông ra!! Tôi không về! Buông tôi ra!!”
Nhưng mặc cho Lương Thục la hét bể họng thì cô ta vẫn bị tống lên xe, bị đưa đi mất.
Cô ta đến cuối cùng nghĩ tất cả là do Lương Doanh làm, nhưng cô ta lại không biết người muốn đem cô ta về lại là Cảnh Minh. Cái người đã vô tình đem cảnh này nhìn thấy hết, sau đó thay vì chán ghét vô hạn chính là ý nghĩ muốn cô ta phải sống thảm hơn nữa, cho nên anh liền làm việc thiện thay Lương gia đưa cô ta về.
Chỉ có cô ta càng thảm hắn mới vui.
Chẳng lẽ hắn còn không trị được Lương Thục kia sao, Cảnh Minh âm u cười gằn đem cảnh Lương Thục bị lôi đi thu vào đáy mắt, sau đó thong dong lái xe đi.
Privacy and cookie settings
Nhiệt độ tháng sáu ở thành phố như H thành nói khó chịu thì không đến mức, bởi vì tại nơi đông đúc nhộn nhịp, cái họ quen thuộc nhất là khói bụi và mùi dầu khí. Một nửa cảm xúc nóng nảy đó là do thứ này tạo ra, cho nên chỉ cần chịu đựng một chút, ra ngoài trang bị đầy đủ, đợi đến khi đặt chân vào cơ sở hạ tầng cao cấp, hưởng thụ máy lạnh thì chẳng ai cảm thấy nóng nữa.
Chỉ có những người phải bôn ba ngoài đường, lăn lộn dưới ánh mặt trời mới thấy khó chịu. Nhưng họ chịu khổ quen lại đã sớm mất đi cảm giác.
Lương Thục khổ sở lắm mới chạy ra ngoài, nhưng thân làm tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, cô ta chỉ mới đi được một cây số đã cảm thấy không thể thở nổi. Nắng nóng và mệt mỏi khiến uất ức trong lòng cô ta càng đè nén càng dễ bùng nổ.
Cô ta trực tiếp ngồi bên đường khóc như đồ thần kinh.
Người ta nói không phải oan gia thì không dễ gặp nhau chắc cũng không có sai.
Nếu không Lương Thục khó khăn lắm mới gắng sức chạy được ra khỏi khu biệt thự cao cấp, đến được đường lớn xe chạy, vừa ngồi một chút sao lại đã gặp được xe của Mục Thanh và Lương Doanh đi ngang qua, vừa lúc dừng đèn đỏ, ngay trước mặt Lương Thục chứ.
Lương Thục khóc đến mặt mũi tèm lem không có một chút hình tượng trợn to mắt một cách ngớ ngẩn nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế sau xe, bên dưới tủi thân dần dần nổi lên kinh hỉ.
“Mục tổng!”
Một tiếng hô mang theo vui sướng này đánh động cả nửa con đường, thế mà người phát ra nó lại chẳng hề thấy mất mặt, vừa hô lên đã vụt đứng dậy lao xuống đường, nhào đến bên cạnh cửa xe của Mục Thanh.
Từ góc độ của cô ta chỉ nhìn thấy mỗi Mục Thanh, mà trong mắt cô ta cũng chỉ có mỗi anh, vừa liều mạng bám vào cửa xe vừa hớn hở nói: “Đúng là anh rồi!”
“Anh xem, chúng ta thật có duyên phải không! Gặp được anh em thật vui lắm!”
“…”
Người một đường quả thật đều bị cô ta làm cho câm nín.
Đây là lời thoại kiểu ngớ ngẩn gì đây? Thời buổi này còn có não tàn chạy ra đường, sao không đem nó nhốt lại? Lỡ gây ra tai nạn giao thông thì sao?
Mà giống như họ nghĩ, hiện tại cô ta chính là đang cản trở giao thông công cộng.
Đèn đỏ có bao nhiêu giây? Quay qua quay lại đã hết.
Tinh tinh tinh…
Tiếng còi thúc giục ở phía sau không ngừng vang lên. Làn đường một chiều chỉ có thể chạy song song hai chiếc xe oto, xe của Mục Thanh lại nằm đầu tiên, chiếm một đường, bị giục là chuyện trong định liệu.
“Tránh ra!”
Mục Thanh trước đó bị cô ta nói điên nói khùng đã bất mãn lắm rồi, hiện tại càng không kiêng nể gì mà lạnh lùng đánh đuổi.
“Mục Thanh, em không có cố ý, em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi. Anh có thể…”
Không biết sợi dây thần kinh nào của Lương Thục bị chập mạch mà không thấy ác cảm trong mắt người khác, vẫn còn giả bộ đáng yêu. Nhưng cô ta còn chưa nói xong đã thấy Lương Doanh hé ra từ phía sau Mục Thanh, cô ta liền phát cuồng: “Sao chị lại ở đây!!?”
“.”
Mặt Lương Doanh đúng kiểu chẳng còn gì để nói nhìn cô ta.
Mà cô cũng không cần nói gì hết.
“Tránh!”
Mục Thanh rét lạnh buông một câu xong liền không để Lương Thục có phản ứng đã hất mạnh cánh cửa xe của mình ra.
“A!”
Lương Thục vốn đang bám trên cửa xe không kịp phòng bị lập tức bị hất văng, theo quán tính ngã mạnh xuống.
May cho cô ta là ngã xuống lề đường bên cạnh, nếu không cản đường xe chạy bị mắng là không nói, có bị xe tông cũng là do cô ta tự chịu.
Còn Mục Thanh sau khi lạnh lùng ném được cô ta ra đến nhìn cũng không nhìn cô ta một cái đã cho tài xế lái xe đi.
“Mục tổng! Anh đừng đi!! A đau quá… Hu hu!!”
Thế mà Lương Thục vẫn còn không chịu buông tha, kết quả trong lúc lộn xộn đụng vào vết trầy trên lòng bàn tay do lúc ngã chà xuống mặt đường tạo thành mà đau đến khóc lên. Dáng vẻ muốn bao nhiêu chật vật là có bấy nhiêu chật vật, chẳng còn chút dáng vẻ nghênh ngang kiều quý trước đây nữa.
Cũng là cô ta tự chịu, trách được ai.
Có điều cô ta còn chưa khóc được mấy đã bất thình lình bị người lôi lên.
“Các người làm gì vậy!? Buông tôi ra!”
“Lương tiểu thư, chúng tôi phụ trách đưa cô về Lương gia.”
Hai người vệ sĩ không xem chút phản kháng của cô ta ra gì, trực tiếp dùng tư thế giọng kiềm đem cô ta lôi đi.
“Không! Tôi không đi! Buông ra! Buông ra!!!”
“Là chị ta phải không!!? Chị ta hại tôi còn chưa đủ thảm!! Lương Doanh tôi hận chị!!”
“A buông ra!! Tôi không về! Buông tôi ra!!”
Nhưng mặc cho Lương Thục la hét bể họng thì cô ta vẫn bị tống lên xe, bị đưa đi mất.
Cô ta đến cuối cùng nghĩ tất cả là do Lương Doanh làm, nhưng cô ta lại không biết người muốn đem cô ta về lại là Cảnh Minh. Cái người đã vô tình đem cảnh này nhìn thấy hết, sau đó thay vì chán ghét vô hạn chính là ý nghĩ muốn cô ta phải sống thảm hơn nữa, cho nên anh liền làm việc thiện thay Lương gia đưa cô ta về.
Chỉ có cô ta càng thảm hắn mới vui.
Chẳng lẽ hắn còn không trị được Lương Thục kia sao, Cảnh Minh âm u cười gằn đem cảnh Lương Thục bị lôi đi thu vào đáy mắt, sau đó thong dong lái xe đi.
Privacy and cookie settings
/71
|