Mẹ Mục nửa hiểu nửa không, kích động vỗ tay cô bộp bộp, miệng không ngừng nói được được, xém mất hết cả phong phạm Mục phu nhân hớn hở dẫn con dâu vào đến giữa phòng khách.
Mục Thanh mặc dù đã đoán được nhưng anh vẫn thấy bất ngờ vì cô chịu gọi. Còn gọi một cách vô cảm, có vẻ cứng đờ đáng yêu như thế. Anh thề là lúc đó anh chỉ nói đùa thôi… Đúng là lần nào cũng ngoài sức tưởng tượng của anh. Nghĩ thì nghĩ, anh vẫn nhắm mắt đi theo hai người kia vào phòng.
Phòng khách của biệt thự nhỏ là dạng ngồi bệt dưới đất, vừa gần gũi lại đơn giản.
Mẹ Mục để cô ngồi xuống ổn định rồi mới bắt đầu giới thiệu với một đám mắt to mắt nhỏ xung quanh bàn trà bằng kính hình chữ nhật có chiều dài hai mét.
“Đây là ba của con.”
Bà chỉ vào người ngồi gần mình nhất, híp mắt nói.
Lương Doanh ngoan ngoãn gọi: “Ba.”
“Tốt tốt! Đây, quà ra mắt.”
Ba Mục không chút keo kiệt đưa một bao lì xì giống như đã chuẩn bị trước ra.
Lương Doanh cảm ơn rồi nhận, nhưng trước khi nhận cô còn nhìn qua Mục Thanh bên cạnh một cái. Ánh mắt kia khiến người ta tò mò nhưng chỉ có Mục Thanh là hiểu.
“Nó nhìn con làm gì vậy?”
Người ta nói nơi đông người thì miệng sẽ rộng, không quản được. Ở đây toàn là người nhà, sự cố kỵ lại càng thêm ít. Chú hai Mục gia không thèm nghĩ liền nhìn Mục Thanh hớn hở hỏi.
Mục Thanh rất phối hợp: “Trước khi vào đây con đã nói sẽ có quà gặp mặt.”
Cho nên Lương Doanh là đang biểu thị sự kinh ngạc đối với phán đoán như thần của anh.
“Ha hả!”
Quả nhiên anh vừa nói xong một đám người đã cười ha ha, chứng tỏ đều đã hiểu cả rồi.
Ở trong tiếng cười này, vốn đang rất bình tĩnh Lương cô nương lại trộm đỏ tai.
Dáng vẻ bồn chồn rất nhỏ kia đổi lại là người khác sẽ không khiến người ta lập tức nhận ra, nhưng đổi thành cô lại rõ rành rành. Đám người như phát hiện ra vật quý, ngoài mặt sợ chọc dâu lớn xấu hổ, trong lòng lại âm thầm trầm trồ không thôi.
Một chút phát hiện đặc biệt đem quan hệ của đám người kéo gần.
Lương Doanh còn không biết thuộc tính manh của mình đã bị phát hiện, còn trộm thở phào vì không ai trêu ghẹo cô.
Sau đó dưới sự giúp sức của mẹ Mục, Lương Doanh rốt cuộc làm quen được với tất cả mọi người.
Ngoài cha mẹ chồng của cô, bên trong phòng khách có vợ chồng chú hai Mục Dũng, vợ chồng chú ba Mục Thần. Nhà chú hai có hai người con, con trai trưởng là Mục Thuật, con trai thứ là Mục Khiêm. Nhà chú ba cũng có hai, con trai trưởng là Mục Hàn, con gái là Mục Thịnh Ca. Một đám em họ của Mục Thanh chưa có ai là có vợ có chồng, cho dù là Mục Thuật vô tình ra trước, lớn hơn anh hai tuổi. Cho nên Mục Thanh liền xứng chức anh cả, không chỉ có vợ trước mà còn sắp có con. Mấy người phía sau có giục ngựa cũng chạy theo không kịp. Mục tổng lại được một phen đắc ý.
Giới thiệu xong Lương Doanh được ba cái lì xì từ ba vai vế lớn nhất trong nhà. Mục Thanh làm anh cả giới thiệu chị dâu không chuẩn bị quà thì phải hứa miệng cho đám em họ mỗi người một món quà, tự mình chọn. Không khí trong phòng đủ vui nhộn.
Mẹ Mục trộm nói với Lương Doanh: “Trong nhà còn một người lớn tuổi nhất nhưng ông già rồi, thời gian hoạt động ít. Đợi khi nào ông tỉnh dậy lại giới thiệu cho con.”
“Dạ mẹ.”
Lương cô nương không tò mò không lí lắc, bảo sao nghe vậy ngoan đến phát hoảng.
“Chị dâu! Chị dâu! Chúng ta đi mở sòng!”
Làm em gái duy nhất trong nhà, Mục Thịnh Ca đủ hoạt bát, vừa gặp như đã quen thân từ lâu là người đầu tiên chạy tới bên cạnh Lương Doanh trước.
“Mở sòng?”
Kết quả phát hiện chị dâu nghe không hiểu, cô nàng tròn mắt lên kinh ngạc vô cùng.
Lương cô nương vẫn một mặt ham học hỏi nhìn cô, đợi được giải thích.
Mục Thanh nghẹn cười, chu đáo mở miệng: “Ý em ấy là đánh bài.”
Lương cô nương còn nghiêm chỉnh đáp: “Là vậy sao?”
Người một nhà Mục gia: “…”.
Chết tiệt, ngây thơ dữ!
“Anh Thanh, mau dạy vợ anh đánh bài!”
Đám em họ hai mặt nhìn nhau, sau đó líu ríu ồn ào thúc giục.
“Được thôi.”
Mục Thanh không chút khách khí, đi đầu vung tay bắt đầu cuộc chơi.
Không biết là ai đã chuẩn bị trước, anh vừa dứt lời một bộ bài đã được ném lên bài. Mọi người trừ mẹ Mục và hai thím phải vào bếp thì những người còn lại đều ngồi quanh bàn trà, náo nhiệt vô cùng.
Lương Doanh mặc dù không biết chơi nhưng không có tỏ ra câu nệ, trong lúc vô tình còn để lộ sự hứng thú rất bé nhỏ với thứ mình không biết, tò mò ghé vào xem bài trên tay Mục Thanh, ngoan ngoãn nghe anh dạy mình làm sao chơi.
Người phát hiện ra điểm thú vị này đều im lặng không ai chủ động nói ra, nhưng không khí trên bàn bài ngày một thuận buồm xuôi gió.
Trong lúc không ai để ý, Lương Doanh đã đem mình hòa vào quần thể náo nhiệt này.
Gần trưa, mẹ Mục sợ Lương Doanh thân mình đang bất tiện bị mệt nên đã để Mục Thanh mang cô rút ra. Vừa lúc ông nội của anh có tinh thần, cả nhà sợ ồn ông liền không chơi nữa.
Ông nội Mục về già có chút bệnh không hiếm lạ nên được bác sĩ dặn nên nghỉ ngơi nhiều chứ thật ra ông còn rất tỉnh táo.
“Đây là Doanh Doanh?”
Ông cụ ánh mắt quắc thước, khí thế nhiều năm trên thương trường không phải cố ý bày ra nhìn Lương Doanh.
Nói về mặt không đổi sắc thì Lương Doanh không cần cố gắng cũng làm được. Cô vẫn cung kính dạ thưa lễ phép, không chút làm bộ nhưng dưới ánh mắt của những người từng trải nó lại thành sự thành thục chính chắn, rất dễ được lòng họ.
“Ba, không phải ngài còn nói sợ không đợi được bế chắt ư? Bảy tháng nữa thôi là có rồi.”
Mẹ Mục nháy mắt nói.
“Ồ?”
Chuyện này mẹ Mục chưa có nói trước cho ai ngoài chồng bà nên đến hôm nay người một nhà mới biết. Ông nội Mục không khỏi kinh ngạc, sau đó ánh mắt sáng rỡ nhìn Lương Doanh: “Thế ư?”
Mục Thanh mặc dù đã đoán được nhưng anh vẫn thấy bất ngờ vì cô chịu gọi. Còn gọi một cách vô cảm, có vẻ cứng đờ đáng yêu như thế. Anh thề là lúc đó anh chỉ nói đùa thôi… Đúng là lần nào cũng ngoài sức tưởng tượng của anh. Nghĩ thì nghĩ, anh vẫn nhắm mắt đi theo hai người kia vào phòng.
Phòng khách của biệt thự nhỏ là dạng ngồi bệt dưới đất, vừa gần gũi lại đơn giản.
Mẹ Mục để cô ngồi xuống ổn định rồi mới bắt đầu giới thiệu với một đám mắt to mắt nhỏ xung quanh bàn trà bằng kính hình chữ nhật có chiều dài hai mét.
“Đây là ba của con.”
Bà chỉ vào người ngồi gần mình nhất, híp mắt nói.
Lương Doanh ngoan ngoãn gọi: “Ba.”
“Tốt tốt! Đây, quà ra mắt.”
Ba Mục không chút keo kiệt đưa một bao lì xì giống như đã chuẩn bị trước ra.
Lương Doanh cảm ơn rồi nhận, nhưng trước khi nhận cô còn nhìn qua Mục Thanh bên cạnh một cái. Ánh mắt kia khiến người ta tò mò nhưng chỉ có Mục Thanh là hiểu.
“Nó nhìn con làm gì vậy?”
Người ta nói nơi đông người thì miệng sẽ rộng, không quản được. Ở đây toàn là người nhà, sự cố kỵ lại càng thêm ít. Chú hai Mục gia không thèm nghĩ liền nhìn Mục Thanh hớn hở hỏi.
Mục Thanh rất phối hợp: “Trước khi vào đây con đã nói sẽ có quà gặp mặt.”
Cho nên Lương Doanh là đang biểu thị sự kinh ngạc đối với phán đoán như thần của anh.
“Ha hả!”
Quả nhiên anh vừa nói xong một đám người đã cười ha ha, chứng tỏ đều đã hiểu cả rồi.
Ở trong tiếng cười này, vốn đang rất bình tĩnh Lương cô nương lại trộm đỏ tai.
Dáng vẻ bồn chồn rất nhỏ kia đổi lại là người khác sẽ không khiến người ta lập tức nhận ra, nhưng đổi thành cô lại rõ rành rành. Đám người như phát hiện ra vật quý, ngoài mặt sợ chọc dâu lớn xấu hổ, trong lòng lại âm thầm trầm trồ không thôi.
Một chút phát hiện đặc biệt đem quan hệ của đám người kéo gần.
Lương Doanh còn không biết thuộc tính manh của mình đã bị phát hiện, còn trộm thở phào vì không ai trêu ghẹo cô.
Sau đó dưới sự giúp sức của mẹ Mục, Lương Doanh rốt cuộc làm quen được với tất cả mọi người.
Ngoài cha mẹ chồng của cô, bên trong phòng khách có vợ chồng chú hai Mục Dũng, vợ chồng chú ba Mục Thần. Nhà chú hai có hai người con, con trai trưởng là Mục Thuật, con trai thứ là Mục Khiêm. Nhà chú ba cũng có hai, con trai trưởng là Mục Hàn, con gái là Mục Thịnh Ca. Một đám em họ của Mục Thanh chưa có ai là có vợ có chồng, cho dù là Mục Thuật vô tình ra trước, lớn hơn anh hai tuổi. Cho nên Mục Thanh liền xứng chức anh cả, không chỉ có vợ trước mà còn sắp có con. Mấy người phía sau có giục ngựa cũng chạy theo không kịp. Mục tổng lại được một phen đắc ý.
Giới thiệu xong Lương Doanh được ba cái lì xì từ ba vai vế lớn nhất trong nhà. Mục Thanh làm anh cả giới thiệu chị dâu không chuẩn bị quà thì phải hứa miệng cho đám em họ mỗi người một món quà, tự mình chọn. Không khí trong phòng đủ vui nhộn.
Mẹ Mục trộm nói với Lương Doanh: “Trong nhà còn một người lớn tuổi nhất nhưng ông già rồi, thời gian hoạt động ít. Đợi khi nào ông tỉnh dậy lại giới thiệu cho con.”
“Dạ mẹ.”
Lương cô nương không tò mò không lí lắc, bảo sao nghe vậy ngoan đến phát hoảng.
“Chị dâu! Chị dâu! Chúng ta đi mở sòng!”
Làm em gái duy nhất trong nhà, Mục Thịnh Ca đủ hoạt bát, vừa gặp như đã quen thân từ lâu là người đầu tiên chạy tới bên cạnh Lương Doanh trước.
“Mở sòng?”
Kết quả phát hiện chị dâu nghe không hiểu, cô nàng tròn mắt lên kinh ngạc vô cùng.
Lương cô nương vẫn một mặt ham học hỏi nhìn cô, đợi được giải thích.
Mục Thanh nghẹn cười, chu đáo mở miệng: “Ý em ấy là đánh bài.”
Lương cô nương còn nghiêm chỉnh đáp: “Là vậy sao?”
Người một nhà Mục gia: “…”.
Chết tiệt, ngây thơ dữ!
“Anh Thanh, mau dạy vợ anh đánh bài!”
Đám em họ hai mặt nhìn nhau, sau đó líu ríu ồn ào thúc giục.
“Được thôi.”
Mục Thanh không chút khách khí, đi đầu vung tay bắt đầu cuộc chơi.
Không biết là ai đã chuẩn bị trước, anh vừa dứt lời một bộ bài đã được ném lên bài. Mọi người trừ mẹ Mục và hai thím phải vào bếp thì những người còn lại đều ngồi quanh bàn trà, náo nhiệt vô cùng.
Lương Doanh mặc dù không biết chơi nhưng không có tỏ ra câu nệ, trong lúc vô tình còn để lộ sự hứng thú rất bé nhỏ với thứ mình không biết, tò mò ghé vào xem bài trên tay Mục Thanh, ngoan ngoãn nghe anh dạy mình làm sao chơi.
Người phát hiện ra điểm thú vị này đều im lặng không ai chủ động nói ra, nhưng không khí trên bàn bài ngày một thuận buồm xuôi gió.
Trong lúc không ai để ý, Lương Doanh đã đem mình hòa vào quần thể náo nhiệt này.
Gần trưa, mẹ Mục sợ Lương Doanh thân mình đang bất tiện bị mệt nên đã để Mục Thanh mang cô rút ra. Vừa lúc ông nội của anh có tinh thần, cả nhà sợ ồn ông liền không chơi nữa.
Ông nội Mục về già có chút bệnh không hiếm lạ nên được bác sĩ dặn nên nghỉ ngơi nhiều chứ thật ra ông còn rất tỉnh táo.
“Đây là Doanh Doanh?”
Ông cụ ánh mắt quắc thước, khí thế nhiều năm trên thương trường không phải cố ý bày ra nhìn Lương Doanh.
Nói về mặt không đổi sắc thì Lương Doanh không cần cố gắng cũng làm được. Cô vẫn cung kính dạ thưa lễ phép, không chút làm bộ nhưng dưới ánh mắt của những người từng trải nó lại thành sự thành thục chính chắn, rất dễ được lòng họ.
“Ba, không phải ngài còn nói sợ không đợi được bế chắt ư? Bảy tháng nữa thôi là có rồi.”
Mẹ Mục nháy mắt nói.
“Ồ?”
Chuyện này mẹ Mục chưa có nói trước cho ai ngoài chồng bà nên đến hôm nay người một nhà mới biết. Ông nội Mục không khỏi kinh ngạc, sau đó ánh mắt sáng rỡ nhìn Lương Doanh: “Thế ư?”
/71
|