Tiếp tân chỉ tay tới khu ghế sofa đặt rất nhiều trong đại sảnh, xung quanh những cây trụ cột thật lớn, xanh hóa đầy đủ, không khí tốt vô cùng. Cho dù có nằm ở đó cả ngày cũng được. Mà ý của tiếp tân chính là như vậy. Bởi vì nhân viên của công ty trừ khi tan tầm, còn không rất ít ai giữa chừng bỗng nhiên đi xuống lắm. Lương Thục có thể phải chờ cả ngày.
Nhưng bất kể là cái nào Lương Thục cũng không muốn tiếp thu.
Cô ta là muốn lợi dụng thân phận của Lương Doanh để lẻn vào Mục thị, tiếp cận Mục Thanh, đâu phải thật đến tìm Lương Doanh đâu chứ!
Cảnh Minh trước đây chỉ biết Lương Doanh, đây quả thật là lần đầu tiên hắn gặp Lương Thục mặt dù hắn đã từng thấy qua hình của cô ta rồi. Cứ nghĩ hai người là chị em thì kiểu gì cũng phải dính dán một chút, kết quả ấn tượng đầu tiên đã khiến hắn chán ghét không chịu được.
Vốn trong lòng đã có thiên vị không rõ dành cho Lương Doanh, ngẫm đến phải dùng Lương Thục thay thế, biểu tình của hắn không khỏi trở nên xấu xí. Cho dù hắn vốn đã định không phải cưới vì yêu thích gì đối phương, cũng định sẽ không yêu thì hắn cũng không muốn tùy tiện cưới ả đàn bà ngu ngốc này.
Lương Thục không biết đã bị đánh giá thấp trong mắt Cảnh Minh.
Sau khi cô ta gân cổ gân họng cả buổi mà tiếp tân vẫn không cho cô ta lên, còn dọa sẽ gọi bảo vệ, cô ta sợ hãi mất mặt không thể không quay đầu đi. Thật ra cô ta định bụng sẽ tìm một nơi gần đây ngồi xuống đợi Mục Thanh thật ấy chứ. Kết quả vừa quay đầu cô ta đã thấy Cảnh Minh cúi đầu đứng ở đó, biểu tình không rõ.
“Anh là Cảnh Minh?”
Lương Thục bộp bộp đi tới, không biết dáng vẻ của mình có bao nhiêu ngu ngốc mà hất mặt hỏi: “Anh đến tìm chị ta?”
Cảnh Minh trong khoảnh khắc ấy không khỏi hiện lên một suy nghĩ, chẳng lẽ cô ta chưa từ bỏ ý đồ, muốn dựa vào hắn để đi lên? Cô ta đần độn đến mức này sao? Cho rằng hắn sẽ dẫn cô ta lên?
Không đúng, cô ta muốn gặp Lương Doanh làm gì? Không phải hai người họ không ưa nhau ư?
Nhưng Cảnh Minh đã nghĩ oan cho Lương Thục rồi. Cô ta ngu thật nhưng không có mất trí nhớ.
“Không phải chị ta đã từ chối anh rồi sao? Còn muốn đến đây lôi kéo, mất mặt?”
“.”
“Tôi nói anh ngừng lại đi, thái độ của chị ta rất cứng rắn, không khéo đến mặt của anh chị ta cũng chẳng thèm nhìn nữa đấy.”
Lương Thục càng nói càng cảm thấy bản thân nói có lý mà càng giương giương tự đắc, ánh mắt tội nghiệp nhìn Cảnh Minh.
Cô ta một chút cũng không nhìn xem âm trầm trong mắt anh ta đã sắp nhỏ thành giọt, tựa như axit, muốn phun cho cô ta thành cái sàn rồi.
Cảnh Minh nhịn lại nhịn mới không đánh cô ta, một hồi đặng âm u nói: “Nếu cô ta không chịu cưới tôi thì cô tự mình đến?”
Vốn dĩ hắn không muốn để cho Lương Thục tới một chút nào, hắn không muốn mình bị ghê tởm.
Ai biết hắn vừa nói xong Lương Thục đã như dẫm phải phân, nhảy dựng lên: “Anh đừng có mơ!”
“Có chết tôi cũng không thèm lấy anh!”
Âm thanh của cô ta chói tai vô cùng, cũng thu hút một đám ánh mắt khiến hắn gai hết cả người qua đây. Gân xanh trên trán hắn không khỏi giật thình thịch.
Nhưng thế còn chưa hết.
“Anh nhìn lại mình đi, chỉ là con do tiểu tam sinh ra, có chỗ nào xứng với tôi chứ! Anh chỉ xứng với bà điên Lương Doanh kia thôi!”
“Anh đi mà tai họa chị ta, đừng có đến tìm tôi!”
“Ôi ghê quá đi! Tại sao tôi phải đứng đây cùng anh chứ!”
Nói xong cô ta chạy biến, như thể đang tránh xa một cái hố phân thúi rình, khiến toàn thân cô ta run lên, phản ứng thái quá vô cùng.
Cô ta đi rồi, nhưng không có mang đi hậu quả mà cô ta tạo ra.
Một đám người trố mắt nhìn theo bóng dáng cô ta đi, sau đó mang theo tò mò cùng tìm tòi dán lên người Cảnh Minh. Bất kể nó có mang theo ác ý xăm xoi hay không đối với hắn vẫn chẳng khác nào lăng trì.
Cảnh Minh đứng đó, cúi gầm mặt, ánh mắt khuất dưới rèn mi lại có thể giết chết người. Quanh thân lại toàn là sương lạnh.
Đều đã bị coi thường nhiều năm nhưng chưa lần nào Cảnh Minh cảm thấy mất mặt như bây giờ. Nó khiến cảm xúc bạo ngược trong lòng hắn sôi sùng sục, khiến hắn giận đến muốn nổ tung. Nắm tay đang nắm chặt đến bật máu đều run rẩy.
Khéo làm sao cảnh tượng mới nãy đều lọt vào tai vào mắt Lương Doanh đang cùng Mục Thanh chuẩn bị ra ngoài.
Kiếp trước làm vợ chồng với hắn vài năm, Lương Doanh biết con người Cảnh Minh vô cùng trọng sĩ diện, đặc biệt không thích người ta nhắc tới xuất thân của mình chứ đừng nói trào phúng bôi nhọ đến mức này. Vốn không phải là người nhiều cảm xúc Lương Doanh một phút này đều không khỏi thương hại cho hắn.
Nhưng ai biểu hắn tới đây? Lương Doanh không chút nào đắn đo đã nghĩ hắn vẫn chưa chịu buông tha.
“Tới đó chút đi.”
Cô nói với người bên cạnh rồi nhấc chân đi tới.
…
Kịch trường:
Mục tổng: Vợ tôi sắp hắc hóa!
Lương cô nương: “…”
Nhưng bất kể là cái nào Lương Thục cũng không muốn tiếp thu.
Cô ta là muốn lợi dụng thân phận của Lương Doanh để lẻn vào Mục thị, tiếp cận Mục Thanh, đâu phải thật đến tìm Lương Doanh đâu chứ!
Cảnh Minh trước đây chỉ biết Lương Doanh, đây quả thật là lần đầu tiên hắn gặp Lương Thục mặt dù hắn đã từng thấy qua hình của cô ta rồi. Cứ nghĩ hai người là chị em thì kiểu gì cũng phải dính dán một chút, kết quả ấn tượng đầu tiên đã khiến hắn chán ghét không chịu được.
Vốn trong lòng đã có thiên vị không rõ dành cho Lương Doanh, ngẫm đến phải dùng Lương Thục thay thế, biểu tình của hắn không khỏi trở nên xấu xí. Cho dù hắn vốn đã định không phải cưới vì yêu thích gì đối phương, cũng định sẽ không yêu thì hắn cũng không muốn tùy tiện cưới ả đàn bà ngu ngốc này.
Lương Thục không biết đã bị đánh giá thấp trong mắt Cảnh Minh.
Sau khi cô ta gân cổ gân họng cả buổi mà tiếp tân vẫn không cho cô ta lên, còn dọa sẽ gọi bảo vệ, cô ta sợ hãi mất mặt không thể không quay đầu đi. Thật ra cô ta định bụng sẽ tìm một nơi gần đây ngồi xuống đợi Mục Thanh thật ấy chứ. Kết quả vừa quay đầu cô ta đã thấy Cảnh Minh cúi đầu đứng ở đó, biểu tình không rõ.
“Anh là Cảnh Minh?”
Lương Thục bộp bộp đi tới, không biết dáng vẻ của mình có bao nhiêu ngu ngốc mà hất mặt hỏi: “Anh đến tìm chị ta?”
Cảnh Minh trong khoảnh khắc ấy không khỏi hiện lên một suy nghĩ, chẳng lẽ cô ta chưa từ bỏ ý đồ, muốn dựa vào hắn để đi lên? Cô ta đần độn đến mức này sao? Cho rằng hắn sẽ dẫn cô ta lên?
Không đúng, cô ta muốn gặp Lương Doanh làm gì? Không phải hai người họ không ưa nhau ư?
Nhưng Cảnh Minh đã nghĩ oan cho Lương Thục rồi. Cô ta ngu thật nhưng không có mất trí nhớ.
“Không phải chị ta đã từ chối anh rồi sao? Còn muốn đến đây lôi kéo, mất mặt?”
“.”
“Tôi nói anh ngừng lại đi, thái độ của chị ta rất cứng rắn, không khéo đến mặt của anh chị ta cũng chẳng thèm nhìn nữa đấy.”
Lương Thục càng nói càng cảm thấy bản thân nói có lý mà càng giương giương tự đắc, ánh mắt tội nghiệp nhìn Cảnh Minh.
Cô ta một chút cũng không nhìn xem âm trầm trong mắt anh ta đã sắp nhỏ thành giọt, tựa như axit, muốn phun cho cô ta thành cái sàn rồi.
Cảnh Minh nhịn lại nhịn mới không đánh cô ta, một hồi đặng âm u nói: “Nếu cô ta không chịu cưới tôi thì cô tự mình đến?”
Vốn dĩ hắn không muốn để cho Lương Thục tới một chút nào, hắn không muốn mình bị ghê tởm.
Ai biết hắn vừa nói xong Lương Thục đã như dẫm phải phân, nhảy dựng lên: “Anh đừng có mơ!”
“Có chết tôi cũng không thèm lấy anh!”
Âm thanh của cô ta chói tai vô cùng, cũng thu hút một đám ánh mắt khiến hắn gai hết cả người qua đây. Gân xanh trên trán hắn không khỏi giật thình thịch.
Nhưng thế còn chưa hết.
“Anh nhìn lại mình đi, chỉ là con do tiểu tam sinh ra, có chỗ nào xứng với tôi chứ! Anh chỉ xứng với bà điên Lương Doanh kia thôi!”
“Anh đi mà tai họa chị ta, đừng có đến tìm tôi!”
“Ôi ghê quá đi! Tại sao tôi phải đứng đây cùng anh chứ!”
Nói xong cô ta chạy biến, như thể đang tránh xa một cái hố phân thúi rình, khiến toàn thân cô ta run lên, phản ứng thái quá vô cùng.
Cô ta đi rồi, nhưng không có mang đi hậu quả mà cô ta tạo ra.
Một đám người trố mắt nhìn theo bóng dáng cô ta đi, sau đó mang theo tò mò cùng tìm tòi dán lên người Cảnh Minh. Bất kể nó có mang theo ác ý xăm xoi hay không đối với hắn vẫn chẳng khác nào lăng trì.
Cảnh Minh đứng đó, cúi gầm mặt, ánh mắt khuất dưới rèn mi lại có thể giết chết người. Quanh thân lại toàn là sương lạnh.
Đều đã bị coi thường nhiều năm nhưng chưa lần nào Cảnh Minh cảm thấy mất mặt như bây giờ. Nó khiến cảm xúc bạo ngược trong lòng hắn sôi sùng sục, khiến hắn giận đến muốn nổ tung. Nắm tay đang nắm chặt đến bật máu đều run rẩy.
Khéo làm sao cảnh tượng mới nãy đều lọt vào tai vào mắt Lương Doanh đang cùng Mục Thanh chuẩn bị ra ngoài.
Kiếp trước làm vợ chồng với hắn vài năm, Lương Doanh biết con người Cảnh Minh vô cùng trọng sĩ diện, đặc biệt không thích người ta nhắc tới xuất thân của mình chứ đừng nói trào phúng bôi nhọ đến mức này. Vốn không phải là người nhiều cảm xúc Lương Doanh một phút này đều không khỏi thương hại cho hắn.
Nhưng ai biểu hắn tới đây? Lương Doanh không chút nào đắn đo đã nghĩ hắn vẫn chưa chịu buông tha.
“Tới đó chút đi.”
Cô nói với người bên cạnh rồi nhấc chân đi tới.
…
Kịch trường:
Mục tổng: Vợ tôi sắp hắc hóa!
Lương cô nương: “…”
/71
|