“Doanh Doanh, ba có chuyện muốn nói với con, con về nhà đi.”
Lương Doanh im lặng một chút, sau đó mới nói: “Được.”
Nói xong cô cúp máy luôn, cũng ngắt nguồn điện thoại luôn.
Hành vi của cô không có kinh động đến ai, cho nên cuộc hợp vẫn đang tiếp tục.
Chỉ có lúc tan hợp, ra khỏi phòng cô mới nghe Mục Thanh hỏi: “Ai gọi em vậy?”
Lương Doanh khựng lại một chút rồi ăn ngay nói thật: “Cha tôi.”
Mục Thanh quả thật có hơi không ngờ, nhưng anh tiếp thu rất nhanh. Có lẽ là do biểu tình của người con gái quá bình thản nên anh cũng tự giác cảm thấy nó chẳng phải chuyện gì to tát để phản ứng quá khích cả. Nhưng anh vẫn hỏi: “Ông ấy gọi đến nói gì?”
“Bảo tôi về nhà một chuyến.”
Về nhà?
“Em cảm thấy ông ấy muốn nói gì?”
Mục Thanh không khỏi nghiêm túc lên.
Thời điểm này vô cùng nhạy cảm, anh không thể không hoài nghi mục đích của Lương Chính chẳng có gì tốt đẹp để nghe. Mà anh quả thật lo lắng cho cô, không muốn cô đi.
Lương Doanh không biết ý nghĩ của anh, hỏi gì đáp nấy: “Nói chuyện liên hôn với Cảnh gia.”
Thật ra cô đã lường được diễn biến tiếp theo sau khi cô về nhà rồi, nhưng mà Lương Doanh vẫn ung dung như vậy, không chút cảm xúc dù là nhỏ nhất. Bởi vì cho dù ông ấy muốn cái gì, cô cũng đã nghĩ xong cách đối phó từ lâu rồi.
Nhưng Mục Thanh không biết, nên anh càng lo: “Nói vậy ông ta vẫn muốn để em đi Cảnh gia, nói không chừng sẽ làm ra thủ đoạn gì đó ép em vào khuôn khổ mà không phải hỏi ý kiến em. Em không thể đi một mình, tôi không yên tâm.”
Lương Doanh hơi cúi đầu, im lặng.
Dáng vẻ kia trong mắt Mục Thanh mang theo quật cường, khiến anh hơi tức.
Nhưng trước khi anh kịp nói gì thì Lương Doanh đã ngẩng đầu lên, điềm tĩnh nhìn anh nói: “Tôi sẽ mang theo Giang Tiềm, giả bộ có việc chỉ tiện đường ghé qua Lương gia một chút rồi đi liền. Ông ấy sẽ không nghi ngờ, càng có cố kỵ mà không dám làm quá.”
“Tôi cũng dễ rời đi.”
Mục Thanh trầm mặc.
Người con gái kia lại kiên định trước sau như một nhìn anh, không chút gợn sóng. Cho anh an tâm.
Một đỗi Mục Thanh mới khẽ thở dài một tiếng.
Trong mắt Lương Doanh chính là anh bị thuyết phục rồi, chiến thắng luôn mang đến thành tựu khiến cô vô thức hơi hé ra một nụ cười đắc ý rất nhỏ.
Mục Thanh ngây người.
Hình như đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười thì phải…
Bình thường cùng lắm chỉ là chút biểu hiện hài lòng, đôi mắt rực lên, cả khuôn mặt đều tỏa sáng… Hình như có tiếng trái tim khẽ rung rinh.
Nụ cười kia đến cũng nhanh đi cũng nhanh. Lương Doanh không biết mình vừa mang đến điều gì cho người đàn ông kia, cô thong dong nói: “Tôi còn chưa nói bao giờ sẽ tới, trước cứ để cho ông ấy chờ một chút đi.”
Lương Doanh thế này thật sự là khiến người bất ngờ, Mục Thanh đều bị cô làm cho giật mình vì sự lém lĩnh kia, sau đó không nhịn được cười dung túng.
“Ừ, cứ để cho ông ta chờ đi.”
…
“Sao rồi? Nó nói gì??”
Lương gia, thấy Lương Chính hạ điện thoại xuống Hứa Duệ Hà liền ghé lại hỏi dồn.
Lương Chính còn đang không ngờ vì Lương Doanh ngắt máy nhanh mà lạnh lùng như vậy, nghe bà ta hỏi liền bực bội ra mặt: “Nói cái gì, nó chỉ nói được rồi cúp máy!”
“Được là tốt rồi! Được là tốt rồi!”
Hứa Duệ Hà chỉ biết mỗi kết quả, liên tục nói thầm hai câu mới nhận ra biểu tình bất mãn của Lương Chính mà vội vàng an ủi: “Nó chịu về là được rồi. Có lẽ nó đang bận nên không kịp nói nhiều với anh thôi. Dù sao lúc nó về sẽ có cơ hội cho anh nói. Muốn mắng bao nhiêu thì mắng.”. Đam Mỹ Hài
“Hừ! Chỉ cần nó đừng có chống đối, tôi mới không muốn mắng nó.”
Lương Chính hơi dịu xuống, không nghĩ rằng lời nói của mình lại khiến người nào đó bất mãn. Bà ta chỉ hận mối quan hệ cha con của họ không bất hòa.
Hứa Duệ Hà đè xuống khó chịu trong lòng, thuận theo tiếp lời: “Được được, không mắng. Con cái không nghe lời có thể dạy từ từ, chỉ cần nó hiếu thuận là được.”
“Hừ! Tôi xem nó ra ngoài hai tháng nay đã nhiễm phải cái xấu rồi, còn dám làm chuyện lỗ mãng như vậy. May mà Cảnh gia bên kia không tính toán.”
“Còn có, Cảnh Minh kia vậy mà chấp nhất với Doanh Doanh như vậy.”
Sao không phải đâu, đến Hứa Duệ Hà đang mệt mỏi vì vội vàng quạt gió bên tai Lương Chính, để ông đừng đánh chủ ý lên người Lương Thục còn bất ngờ, sau đó vui mừng quá đỗi, thậm chí là muốn nhiệt tình cảm ơn Cảnh Minh một phen nữa.
Bất kể hắn vì nguyên nhân gì, trong lúc vô tình đã đứng cùng một chuyến tuyến với Hứa Duệ Hà rồi.
“Doanh Doanh là một đứa trẻ ngoan. Có lẽ nó bị cái gì kích thích mới làm ra chuyện như vậy thôi, chúng ta nhiều khuyên giải, nó nhất định sẽ hiểu cho nổi khổ tâm của ông.”
Cho dù tiện chủng kia mang thai thật, thậm chí là có người đàn ông bên ngoài thật thì sao, bà ta không quan tâm. Bà ta chỉ cần Lương Doanh ngồi vào khuôn khổ có lợi cho bà ta thôi.
Là do họ đã quen cô ngoan ngoãn phục tùng rồi cho nên mới tự cao tự đại, quen thoái chỉ tay năm ngón mà không nghĩ sẽ có lúc con thú sổ lồng, thoát khỏi sự cầm tù của họ cơ chứ.
…
Kịch trường:
Mục tổng: Giang Tiềm, thả chó!
Giang trợ lý: “…”
Lương Doanh im lặng một chút, sau đó mới nói: “Được.”
Nói xong cô cúp máy luôn, cũng ngắt nguồn điện thoại luôn.
Hành vi của cô không có kinh động đến ai, cho nên cuộc hợp vẫn đang tiếp tục.
Chỉ có lúc tan hợp, ra khỏi phòng cô mới nghe Mục Thanh hỏi: “Ai gọi em vậy?”
Lương Doanh khựng lại một chút rồi ăn ngay nói thật: “Cha tôi.”
Mục Thanh quả thật có hơi không ngờ, nhưng anh tiếp thu rất nhanh. Có lẽ là do biểu tình của người con gái quá bình thản nên anh cũng tự giác cảm thấy nó chẳng phải chuyện gì to tát để phản ứng quá khích cả. Nhưng anh vẫn hỏi: “Ông ấy gọi đến nói gì?”
“Bảo tôi về nhà một chuyến.”
Về nhà?
“Em cảm thấy ông ấy muốn nói gì?”
Mục Thanh không khỏi nghiêm túc lên.
Thời điểm này vô cùng nhạy cảm, anh không thể không hoài nghi mục đích của Lương Chính chẳng có gì tốt đẹp để nghe. Mà anh quả thật lo lắng cho cô, không muốn cô đi.
Lương Doanh không biết ý nghĩ của anh, hỏi gì đáp nấy: “Nói chuyện liên hôn với Cảnh gia.”
Thật ra cô đã lường được diễn biến tiếp theo sau khi cô về nhà rồi, nhưng mà Lương Doanh vẫn ung dung như vậy, không chút cảm xúc dù là nhỏ nhất. Bởi vì cho dù ông ấy muốn cái gì, cô cũng đã nghĩ xong cách đối phó từ lâu rồi.
Nhưng Mục Thanh không biết, nên anh càng lo: “Nói vậy ông ta vẫn muốn để em đi Cảnh gia, nói không chừng sẽ làm ra thủ đoạn gì đó ép em vào khuôn khổ mà không phải hỏi ý kiến em. Em không thể đi một mình, tôi không yên tâm.”
Lương Doanh hơi cúi đầu, im lặng.
Dáng vẻ kia trong mắt Mục Thanh mang theo quật cường, khiến anh hơi tức.
Nhưng trước khi anh kịp nói gì thì Lương Doanh đã ngẩng đầu lên, điềm tĩnh nhìn anh nói: “Tôi sẽ mang theo Giang Tiềm, giả bộ có việc chỉ tiện đường ghé qua Lương gia một chút rồi đi liền. Ông ấy sẽ không nghi ngờ, càng có cố kỵ mà không dám làm quá.”
“Tôi cũng dễ rời đi.”
Mục Thanh trầm mặc.
Người con gái kia lại kiên định trước sau như một nhìn anh, không chút gợn sóng. Cho anh an tâm.
Một đỗi Mục Thanh mới khẽ thở dài một tiếng.
Trong mắt Lương Doanh chính là anh bị thuyết phục rồi, chiến thắng luôn mang đến thành tựu khiến cô vô thức hơi hé ra một nụ cười đắc ý rất nhỏ.
Mục Thanh ngây người.
Hình như đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười thì phải…
Bình thường cùng lắm chỉ là chút biểu hiện hài lòng, đôi mắt rực lên, cả khuôn mặt đều tỏa sáng… Hình như có tiếng trái tim khẽ rung rinh.
Nụ cười kia đến cũng nhanh đi cũng nhanh. Lương Doanh không biết mình vừa mang đến điều gì cho người đàn ông kia, cô thong dong nói: “Tôi còn chưa nói bao giờ sẽ tới, trước cứ để cho ông ấy chờ một chút đi.”
Lương Doanh thế này thật sự là khiến người bất ngờ, Mục Thanh đều bị cô làm cho giật mình vì sự lém lĩnh kia, sau đó không nhịn được cười dung túng.
“Ừ, cứ để cho ông ta chờ đi.”
…
“Sao rồi? Nó nói gì??”
Lương gia, thấy Lương Chính hạ điện thoại xuống Hứa Duệ Hà liền ghé lại hỏi dồn.
Lương Chính còn đang không ngờ vì Lương Doanh ngắt máy nhanh mà lạnh lùng như vậy, nghe bà ta hỏi liền bực bội ra mặt: “Nói cái gì, nó chỉ nói được rồi cúp máy!”
“Được là tốt rồi! Được là tốt rồi!”
Hứa Duệ Hà chỉ biết mỗi kết quả, liên tục nói thầm hai câu mới nhận ra biểu tình bất mãn của Lương Chính mà vội vàng an ủi: “Nó chịu về là được rồi. Có lẽ nó đang bận nên không kịp nói nhiều với anh thôi. Dù sao lúc nó về sẽ có cơ hội cho anh nói. Muốn mắng bao nhiêu thì mắng.”. Đam Mỹ Hài
“Hừ! Chỉ cần nó đừng có chống đối, tôi mới không muốn mắng nó.”
Lương Chính hơi dịu xuống, không nghĩ rằng lời nói của mình lại khiến người nào đó bất mãn. Bà ta chỉ hận mối quan hệ cha con của họ không bất hòa.
Hứa Duệ Hà đè xuống khó chịu trong lòng, thuận theo tiếp lời: “Được được, không mắng. Con cái không nghe lời có thể dạy từ từ, chỉ cần nó hiếu thuận là được.”
“Hừ! Tôi xem nó ra ngoài hai tháng nay đã nhiễm phải cái xấu rồi, còn dám làm chuyện lỗ mãng như vậy. May mà Cảnh gia bên kia không tính toán.”
“Còn có, Cảnh Minh kia vậy mà chấp nhất với Doanh Doanh như vậy.”
Sao không phải đâu, đến Hứa Duệ Hà đang mệt mỏi vì vội vàng quạt gió bên tai Lương Chính, để ông đừng đánh chủ ý lên người Lương Thục còn bất ngờ, sau đó vui mừng quá đỗi, thậm chí là muốn nhiệt tình cảm ơn Cảnh Minh một phen nữa.
Bất kể hắn vì nguyên nhân gì, trong lúc vô tình đã đứng cùng một chuyến tuyến với Hứa Duệ Hà rồi.
“Doanh Doanh là một đứa trẻ ngoan. Có lẽ nó bị cái gì kích thích mới làm ra chuyện như vậy thôi, chúng ta nhiều khuyên giải, nó nhất định sẽ hiểu cho nổi khổ tâm của ông.”
Cho dù tiện chủng kia mang thai thật, thậm chí là có người đàn ông bên ngoài thật thì sao, bà ta không quan tâm. Bà ta chỉ cần Lương Doanh ngồi vào khuôn khổ có lợi cho bà ta thôi.
Là do họ đã quen cô ngoan ngoãn phục tùng rồi cho nên mới tự cao tự đại, quen thoái chỉ tay năm ngón mà không nghĩ sẽ có lúc con thú sổ lồng, thoát khỏi sự cầm tù của họ cơ chứ.
…
Kịch trường:
Mục tổng: Giang Tiềm, thả chó!
Giang trợ lý: “…”
/71
|