Trương thị vừa vào phòng, cũng cảm thấy hơi nóng. Đây là phòng ngoài đã ấm áp như vậy thì phòng trong càng ấm hơn. Trương thị rất hài lòng, vẻ mặt càng thêm nhu hòa.
Cái niên đại này, nữ nhân ở cữ chú trọng nhất là không thể bị trúng gió, cùng với việc giữ cho ấm, nhất là vào mùa này. Phòng Trương Thải Vân đốt ấm áp như vậy, cũng có thể thấy được Lục gia coi trọng và quan ái đối với người con dâu này. Làm người nhà mẹ đẻ, không có gì hài lòng hơn so với cái này.
“Phòng đốt rất ấm áp.” Trương thị liền nói một câu với lão thái thái Lục gia cùng con dâu trưởng Lục gia phụng đi cùng.
“Củi có rất nhiều còn mua thêm được than đá, ” Lão thái thái Lục gia liền cười nói, “Bình thường ta cũng bảo bọn chúng đem phòng đốt ấm áp lên. Hiện tại cháu gái đang trong thời kì ở cữ, sao có thể đông lạnh cháu? Ta cùng vợ lão đại mỗi ngày ba lần tới đây nhóm lửa. Bỉnh Võ cũng biết đau lòng vợ hắn, hắn rảnh rỗi cũng đốt củi.”
Nghe Lục gia lão thái thái nói xong lời cuối cùng, tất cả mọi người nhịn cười không được.
Mọi người cứ cười nói như vậy vào phòng, Trương Thải Vân ở trong phòng đã sớm nghe thấy động tĩnh, chỉ là vừa sinh chưa được mấy ngày, phải đắp chăn không thể xuống giường, vì vậy chỉ có thể từ trên giường gạch ngồi dậy, thấy Trương thị cùng mọi người vào phòng, liền vội ngồi thẳng người chào hỏi.
“Mau nằm mau nằm, cẩn thận chăn rơi xuống .” Trương thị vội nói, lại không thể lập tức đi qua.
Mọi người mới từ bên ngoài đi vào, trên người mang gió lạnh sợ truyền cho sản phụ cùng đứa trẻ sơ sinh, vì vậy trước tiên liền ngồi ở một gian khác. Lão thái thái Lục gia phụng bồi mọi người ngồi, con dâu trưởng Lục gia liền bận rộn bưng trà rót nước, mang điểm tâm cùng trái cây tới để mọi người ăn.
Trương Thải Vân và mọi người phải cách một tấm bình phong, nàng là người thích náo nhiệt, hơn nữa tựa hồ từ sau sinh sản hồi phục, tinh thần tốt vô cùng, cách bình phong mà vẫn chuyện trò náo nhiệt với mọi người.
“Hài tử ngủ chưa? Ta nhỏ giọng một chút.” Trương thị liền nói.
“Không có chuyện gì, cháu nó vừa vặn tỉnh, đang cho bú sữa ạ.” Trương Thải Vân vội nói, “Ngày qua ngày, chỉ có ngủ.”
“Hài tử mới ra đời, đứa nào không phải chỉ biết ngủ, cháu còn muốn bé con làm gì?” Trương thị liền cười nói.
Trương Thải Vân cười hì hì không nói.
Trương thị, Lý thị, Trương Vương thị, lão thái thái Lục gia đã chuyển đến chủ đề Trương Thải Vân có đủ sữa hay không?
Liên Mạn Nhi ở một bên, trộm đánh giá Trương Thải Vân. Bởi vì sợ gặp gió rét, từ đầu đến chân Trương Thải Vân đều quấn chặt chẽ. Nàng cùng nhi tử có hai cái đệm chăn một lớn một nhỏ. Bày song song cùng nhau, phía trên đệm chăn của Tiểu gia hỏa còn dùng đệm giường nho nhỏ vây lên một bình chướng hình bầu dục.
Đây là cách làm thông dụng của nhà nông, trẻ mới sinh mặc dù cũng bao vây kín, nhưng vẫn sợ bởi vì người chiếu cố sản phụ đi tới đi lui mang gió lạnh mà ảnh hưởng đến trẻ mới sinh, cho nên mới an trí như vậy.
Lão thái thái Lục gia cùng con dâu trưởng Lục gia ở trong phòng tiếp chuyện một hồi liền tìm cớ đứng dậy rời đi. Lúc này đám người Trương thị mới đi ra sau bình phong nhìn Trương Thải Vân cùng hài tử.
Liên Mạn Nhi bởi vì lâu không nhìn thấy Đại Bảo rồi, vừa mới vào phòng đã ôm Đại Bảo vào trong lòng, hôm nay bị đẩy ở phía sau đám người, không thể làm gì khác ngoài chuyện đem mọi nơi trong nhà đánh giá một phen.
Trong nhà thu dọn vô cùng chỉnh tề, tất cả mọi thứ bày biện đều mới. Chỉ thấy trên kệ tủ, còn có trên giường gạch, trên bàn đều bày rất nhiều đồ. Những thứ này, cũng là lễ người tới xuống sữa. Những thứ lễ kia mới vừa rồi nhà Liên Mạn Nhi đưa tới, cũng được đem đến đây. Con dâu trưởng Lục gia để Trương Thải Vân giữ.
“Mạn Nhi.” Liên Mạn Nhi đang ngắm chung quan thì nghe thấy Trương Thải Vân gọi mình.
Liên Mạn Nhi liền mang Đại Bảo cho Liên Chi Nhi ôm còn mình tới bên kháng Trương Thải Vân.
“Mạn Nhi.”
“Thải Vân tỷ.”
Hai tỷ muội lâu ngày không gặp, nên vừa thấy mặt tự nhiên sẽ thân mật vô cùng. Trương Thải Vân liền để cho Liên Mạn Nhi nhìn con của nàng.
“Mạn Nhi, mau nhìn cháu trai của muội đi.” Mắt Trương Thải Vân long lanh, vừa ghé sát vào đoàn chăn, “Thuyên Trụ, mau nhìn, là ai tới thăm con nè. Người này là dì Mạn Nhi, dì Mạn Nhi tới thăm con đó.”
Trương Thải Vân cùng Lục Bỉnh Võ sinh con đầu lòng là trai, vừa sinh ra ông nội của cháu liền lấy nhũ danh, tên là Thuyên Trụ (buộc lại). Ý tứ trong đó không nói cũng hiểu, chính là chỗ đứa trẻ chào đời là nhà chúng ta, đã bị nhà chúng ta cho buộc lại rồi, không đi được nơi khác. Đây cũng là cách làm thông dụng của nhà nông dân, kỳ vọng đứa trẻ có thể bình an khỏe mạnh lớn lên, sống lâu trăm tuổi.
Ở phủ Liêu Đông khi tùy tiện vào một thôn làng nào đó, thì nhiều người có nhũ danh là buộc lại hoặc khóa lại, từ lão ông tám mươi tuổi, đến trẻ mới sinh còn ôm trong ngực.
Trương Thải Vân tính cách lanh lẹ, nhưng sau khi sinh, cả người tựa hồ có có chút biến hóa nho nhỏ. Liên Mạn Nhi nghĩ, không phải nguyên nhân do cả người Trương Thải Vân mập một vòng, mà là trên người Trương Thải Vân thêm một…. loại cảm giác khác.
Mẫu tính, giờ phút này toàn thân Trương Thải Vân đều bao phủ ánh sáng mẫu tính, ấm áp mà nhu hòa.
Trẻ nít trên giường gạch phát ra tiếng ê a, đem lực chú ý của Liên Mạn Nhi từ trên người Trương Thải Vân dẫn qua. Liên Mạn Nhi cúi người xuống, để sát mắt vào đánh giá.
Tiểu Thuyên Trụ cả thân thể đều được bao bọc ở trong chăn, trên đầu còn đội thêm mũ trẻ con, chỉ lộ ra một cái mặt tròn nhỏ nhắn đỏ rừng rực. Tướng mạo của Trương Thải Vân cùng Lục Bỉnh Võ đều không tệ, nên hài tử hai người sinh cũng sẽ không kém. Mắt to chớp chớp hai cái liền nhắm lại, miệng nhỏ nhúc nhích.
Hài tử còn quá nhỏ, bởi vì tất cả mọi người là họ hàng gần, nơi ở đặc biệt gần, cho nên mới được đi vào nhìn đứa trẻ. Mặc dù như vậy, Liên Mạn Nhi cũng không dám quá thân mật với tiểu bảo bối này, chỉ ở trên bọc chăn nhỏ sờ sờ, lại đem tay vươn vào, sờ sờ tay nhỏ mập mạp của Tiểu Thuyên Trụ.
Thân thể Tiểu Thuyên Trụ đang ở trong chăn giật giật, ánh mắt nửa khép, cái miệng nhỏ nhắn nhúc nhích hai cái, tựa hồ là không nhịn được, trong lòng Liên Mạn Nhi cười thầm.
Tất cả mọi người nhìn Tiểu Thuyên Trụ, liền ngồi trên giường gạch. Tiểu Thuyên Trụ bị bắt nằm lại sau bình phong trên kháng, còn Trương Thải Vân có thể ra ngồi cùng một chỗ với mọi người.
Một phòng nữ quyến đủ già trẻ lớn bé, liền nổi lên tán gẫu. Chuyện đầu tiên đàm luận, tất nhiên là chuyện Trương Thải Vân sinh con. Nói đến Trương Thải Vân đau trọn một đêm mới sinh hạ Thuyên Trụ .
“Đau đến mức tim cũng chết lặng luôn.” Trương Thải Vân tuy là nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn tươi cười như cũ. Hiển nhiên lúc ấy cho dù đau đớn, nhưng hiện tại cũng đã qua, tiểu bảo bối bao mặt nằm trong chăn bên kia hoàn toàn có thể làm cho nàng quên mất đau đớn khi đó.
“Ta chỉ cho cháu một mánh khoé.” Trương thị liền nói.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe, chỉ có nín cười. Thì ra chuyện sanh con cũng có “mánh khoé” a.
Trương thị cùng Lý thị kể lại thì ra lúc Trương Vương thị sinh thai đầu, cũng chính là thời điểm sinh Trương Thải Vân, cũng bị rất nhiều thống khổ.
“Mẹ cháu khi đó thai động còn sớm hơn cả cháu, đau cả một ngày một đêm.” Lý thị liền nói, ” Thời điểm chờ sinh tiểu Long, lại không như vậy. Thai động cũng không nói với ta, lúc muốn sinh mới nói cho ta biết. Ta mới đem đồ chuẩn bị ngay ngắn thì tiểu Long đã sinh.”
Nói về chuyện sinh thai đầu, Trương Thải Vân như vậy tựa hồ rất tốt, thể trạng tốt giống mẹ nàng -Trương Vương thị.
” Thời điểm ta sinh Đại Bảo, thời gian so sánh với người khác còn dài hơn.” Liên Chi Nhi cũng nói.
Nói đến thể trạng cường kiện, Trương Thải Vân còn tốt hơn Liên Chi Nhi. Nói đến Liên Chi Nhi, mặc dù lúc nhỏ phải trải qua không ít khổ, nhưng trên người hiện tại đã không có lưu lại cái ảnh hưởng gì. Một mặt, tất nhiên là do cuộc sống sau này của Liên gia khá giả, mặt khác không thể không nói đến than thể khoẻ mạnh của Liên Thủ Tín và Trương thị, lại là lúc còn trẻ sinh ra Liên Chi Nhi, điều kiện có sẵn của Liên Chi Nhi cũng không tệ lắm.
Nói chuyện lại nói đến lễ xuống sữa mọi người đưa tới.
Liên Mạn Nhi đã cho Thuyên Trụ khóa trường mệnh, vòng đeo tay, vòng tay nhỏ đều cầm tới, mở ra cho Trương Thải Vân xem.
Hộp đầu là Trương thị và Liên Thủ Tín cho, trong đó là trọn bộ vòng cổ, khóa trường mệnh, vòng đeo tay, vòng đeo chân, một hộp khác là Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất cho cháu ngoại trai bé nhỏ mới sinh, gồm một đôi vòng đeo tay cùng vòng đeo chân, chẳng qua là hình dạng khác nhau, có cái phía trên treo lục lạc, có cái phía trên treo khóa bạc nho nhỏ, quả dưa nho nhỏ các loại…, hình dạng đều cực kì tinh xảo, là chuyên chế tạo cho trẻ nhỏ mới sinh.
Trương Thải Vân thích thú, lập tức liền đi qua đeo lên cho Thuyên Trụ.
“Lễ xuống sữa này, đều đem tới phòng của Thải Vân sao?” Trương thị nhìn trên kệ, dưới đất một hồi, liền thấp giọng hỏi.
“Cũng có rất nhiều thứ để ở phòng chính.” Trương Vương thị liền nói, ” Bố chồng, mẹ chồng của Thải Vân đều là người danh giá, bất kể người nào tặng lễ đều đưa đến chính phòng, sau đó liền đem tới trong phòng này. Chúng ta phải đưa trở về không ít.”
“Người ta danh giá, ta cũng không phải là loại không biết chuyện . Đồ bày đặt ở hai nơi, người đến xem cũng mãn nhãn vừa lòng, sau đó cũng đều để bố chồng, mẹ chồng cháu nó phân bổ. Ta đã nói cùng Thải Vân. Không phải là ta khen đứa nhỏ này, những nhân tình đạo lý kia, không cần ta nói, tất cả cái đó con ta cũng hiểu. Rồi hãy nói, cháu nó tâm rộng, thoải mái, không phải là người tính toán chi li, nhỏ nhen, đối với mấy cái đồ này cũng không để trong lòng.”
“. . . . . . Người ta cũng thoáng, làm việc lịch sự ngay thẳng, rất thương tiếc Thải Vân cùng Thuyên Trụ. Đã đốt nóng kháng, sợ bó củi cháy tạo khói bụi làm nghẹn hai mẹ con cháu nó, trong phòng liền đốt than, ngoài phòng cũng đốt than đá. Một ngày từ sáng đến tối đều chuẩn bị bốn năm bữa ăn, tạo hình đa dạng có chuẩn bị, ban đêm lại còn nấu trứng gà đường đỏ. . . . . . . Những thứ đồ đưa tới này, trước tiên đều cho Thải Vân ăn, chúng ta ở nơi này, nhà họ cũng khoản đãi như khách.” Lý thị cũng nói.
“Chị dâu trưởng của cháu nó không tệ, ” Trương Vương thị lại nói, “Giúp đỡ hầu hạ Thải Vân, một câu oán than cũng không có, chuyện gì cũng nghĩ chu đáo, có một chị dâu thật đáng kiêu ngạo.”
“Đúng là hai cái tốt hợp lại thành chuyện tốt, ” Ngô Vương thị ở bên cạnh liền nói, “Chúng ta ở gần, nhìn rất rõ. Sau khi Thải Vân gả vào nhà này, nói chuyện làm việc cũng không có soi mói, bới móc. Sống chung một thời gian thì sẽ thấy, lúc này còn không hiện ra hết rồi sao?”
“Đứa nhỏ Thải Vân này mở miệng là không chừa mặt mũi ai, thật ra thì rất vô tâm, chuyện gì qua liền cho qua, tâm địa lại nóng.” Lý thị cũng khen cháu gái của mình.
Trương Thải Vân quả thật có những ưu điểm này, hơn nữa thái độ làm người ngay thẳng, chịu khó, Lục gia cố ý cầu hôn Trương Thải Vân cho Lục Bỉnh Võ, trừ bởi vì giao tình với Trương Thanh Sơn, tín nhiệm sự dạy dỗ của Trương gia ra, cũng thật lòng yêu thích Trương Thải Vân.
Cái niên đại này, nữ nhân ở cữ chú trọng nhất là không thể bị trúng gió, cùng với việc giữ cho ấm, nhất là vào mùa này. Phòng Trương Thải Vân đốt ấm áp như vậy, cũng có thể thấy được Lục gia coi trọng và quan ái đối với người con dâu này. Làm người nhà mẹ đẻ, không có gì hài lòng hơn so với cái này.
“Phòng đốt rất ấm áp.” Trương thị liền nói một câu với lão thái thái Lục gia cùng con dâu trưởng Lục gia phụng đi cùng.
“Củi có rất nhiều còn mua thêm được than đá, ” Lão thái thái Lục gia liền cười nói, “Bình thường ta cũng bảo bọn chúng đem phòng đốt ấm áp lên. Hiện tại cháu gái đang trong thời kì ở cữ, sao có thể đông lạnh cháu? Ta cùng vợ lão đại mỗi ngày ba lần tới đây nhóm lửa. Bỉnh Võ cũng biết đau lòng vợ hắn, hắn rảnh rỗi cũng đốt củi.”
Nghe Lục gia lão thái thái nói xong lời cuối cùng, tất cả mọi người nhịn cười không được.
Mọi người cứ cười nói như vậy vào phòng, Trương Thải Vân ở trong phòng đã sớm nghe thấy động tĩnh, chỉ là vừa sinh chưa được mấy ngày, phải đắp chăn không thể xuống giường, vì vậy chỉ có thể từ trên giường gạch ngồi dậy, thấy Trương thị cùng mọi người vào phòng, liền vội ngồi thẳng người chào hỏi.
“Mau nằm mau nằm, cẩn thận chăn rơi xuống .” Trương thị vội nói, lại không thể lập tức đi qua.
Mọi người mới từ bên ngoài đi vào, trên người mang gió lạnh sợ truyền cho sản phụ cùng đứa trẻ sơ sinh, vì vậy trước tiên liền ngồi ở một gian khác. Lão thái thái Lục gia phụng bồi mọi người ngồi, con dâu trưởng Lục gia liền bận rộn bưng trà rót nước, mang điểm tâm cùng trái cây tới để mọi người ăn.
Trương Thải Vân và mọi người phải cách một tấm bình phong, nàng là người thích náo nhiệt, hơn nữa tựa hồ từ sau sinh sản hồi phục, tinh thần tốt vô cùng, cách bình phong mà vẫn chuyện trò náo nhiệt với mọi người.
“Hài tử ngủ chưa? Ta nhỏ giọng một chút.” Trương thị liền nói.
“Không có chuyện gì, cháu nó vừa vặn tỉnh, đang cho bú sữa ạ.” Trương Thải Vân vội nói, “Ngày qua ngày, chỉ có ngủ.”
“Hài tử mới ra đời, đứa nào không phải chỉ biết ngủ, cháu còn muốn bé con làm gì?” Trương thị liền cười nói.
Trương Thải Vân cười hì hì không nói.
Trương thị, Lý thị, Trương Vương thị, lão thái thái Lục gia đã chuyển đến chủ đề Trương Thải Vân có đủ sữa hay không?
Liên Mạn Nhi ở một bên, trộm đánh giá Trương Thải Vân. Bởi vì sợ gặp gió rét, từ đầu đến chân Trương Thải Vân đều quấn chặt chẽ. Nàng cùng nhi tử có hai cái đệm chăn một lớn một nhỏ. Bày song song cùng nhau, phía trên đệm chăn của Tiểu gia hỏa còn dùng đệm giường nho nhỏ vây lên một bình chướng hình bầu dục.
Đây là cách làm thông dụng của nhà nông, trẻ mới sinh mặc dù cũng bao vây kín, nhưng vẫn sợ bởi vì người chiếu cố sản phụ đi tới đi lui mang gió lạnh mà ảnh hưởng đến trẻ mới sinh, cho nên mới an trí như vậy.
Lão thái thái Lục gia cùng con dâu trưởng Lục gia ở trong phòng tiếp chuyện một hồi liền tìm cớ đứng dậy rời đi. Lúc này đám người Trương thị mới đi ra sau bình phong nhìn Trương Thải Vân cùng hài tử.
Liên Mạn Nhi bởi vì lâu không nhìn thấy Đại Bảo rồi, vừa mới vào phòng đã ôm Đại Bảo vào trong lòng, hôm nay bị đẩy ở phía sau đám người, không thể làm gì khác ngoài chuyện đem mọi nơi trong nhà đánh giá một phen.
Trong nhà thu dọn vô cùng chỉnh tề, tất cả mọi thứ bày biện đều mới. Chỉ thấy trên kệ tủ, còn có trên giường gạch, trên bàn đều bày rất nhiều đồ. Những thứ này, cũng là lễ người tới xuống sữa. Những thứ lễ kia mới vừa rồi nhà Liên Mạn Nhi đưa tới, cũng được đem đến đây. Con dâu trưởng Lục gia để Trương Thải Vân giữ.
“Mạn Nhi.” Liên Mạn Nhi đang ngắm chung quan thì nghe thấy Trương Thải Vân gọi mình.
Liên Mạn Nhi liền mang Đại Bảo cho Liên Chi Nhi ôm còn mình tới bên kháng Trương Thải Vân.
“Mạn Nhi.”
“Thải Vân tỷ.”
Hai tỷ muội lâu ngày không gặp, nên vừa thấy mặt tự nhiên sẽ thân mật vô cùng. Trương Thải Vân liền để cho Liên Mạn Nhi nhìn con của nàng.
“Mạn Nhi, mau nhìn cháu trai của muội đi.” Mắt Trương Thải Vân long lanh, vừa ghé sát vào đoàn chăn, “Thuyên Trụ, mau nhìn, là ai tới thăm con nè. Người này là dì Mạn Nhi, dì Mạn Nhi tới thăm con đó.”
Trương Thải Vân cùng Lục Bỉnh Võ sinh con đầu lòng là trai, vừa sinh ra ông nội của cháu liền lấy nhũ danh, tên là Thuyên Trụ (buộc lại). Ý tứ trong đó không nói cũng hiểu, chính là chỗ đứa trẻ chào đời là nhà chúng ta, đã bị nhà chúng ta cho buộc lại rồi, không đi được nơi khác. Đây cũng là cách làm thông dụng của nhà nông dân, kỳ vọng đứa trẻ có thể bình an khỏe mạnh lớn lên, sống lâu trăm tuổi.
Ở phủ Liêu Đông khi tùy tiện vào một thôn làng nào đó, thì nhiều người có nhũ danh là buộc lại hoặc khóa lại, từ lão ông tám mươi tuổi, đến trẻ mới sinh còn ôm trong ngực.
Trương Thải Vân tính cách lanh lẹ, nhưng sau khi sinh, cả người tựa hồ có có chút biến hóa nho nhỏ. Liên Mạn Nhi nghĩ, không phải nguyên nhân do cả người Trương Thải Vân mập một vòng, mà là trên người Trương Thải Vân thêm một…. loại cảm giác khác.
Mẫu tính, giờ phút này toàn thân Trương Thải Vân đều bao phủ ánh sáng mẫu tính, ấm áp mà nhu hòa.
Trẻ nít trên giường gạch phát ra tiếng ê a, đem lực chú ý của Liên Mạn Nhi từ trên người Trương Thải Vân dẫn qua. Liên Mạn Nhi cúi người xuống, để sát mắt vào đánh giá.
Tiểu Thuyên Trụ cả thân thể đều được bao bọc ở trong chăn, trên đầu còn đội thêm mũ trẻ con, chỉ lộ ra một cái mặt tròn nhỏ nhắn đỏ rừng rực. Tướng mạo của Trương Thải Vân cùng Lục Bỉnh Võ đều không tệ, nên hài tử hai người sinh cũng sẽ không kém. Mắt to chớp chớp hai cái liền nhắm lại, miệng nhỏ nhúc nhích.
Hài tử còn quá nhỏ, bởi vì tất cả mọi người là họ hàng gần, nơi ở đặc biệt gần, cho nên mới được đi vào nhìn đứa trẻ. Mặc dù như vậy, Liên Mạn Nhi cũng không dám quá thân mật với tiểu bảo bối này, chỉ ở trên bọc chăn nhỏ sờ sờ, lại đem tay vươn vào, sờ sờ tay nhỏ mập mạp của Tiểu Thuyên Trụ.
Thân thể Tiểu Thuyên Trụ đang ở trong chăn giật giật, ánh mắt nửa khép, cái miệng nhỏ nhắn nhúc nhích hai cái, tựa hồ là không nhịn được, trong lòng Liên Mạn Nhi cười thầm.
Tất cả mọi người nhìn Tiểu Thuyên Trụ, liền ngồi trên giường gạch. Tiểu Thuyên Trụ bị bắt nằm lại sau bình phong trên kháng, còn Trương Thải Vân có thể ra ngồi cùng một chỗ với mọi người.
Một phòng nữ quyến đủ già trẻ lớn bé, liền nổi lên tán gẫu. Chuyện đầu tiên đàm luận, tất nhiên là chuyện Trương Thải Vân sinh con. Nói đến Trương Thải Vân đau trọn một đêm mới sinh hạ Thuyên Trụ .
“Đau đến mức tim cũng chết lặng luôn.” Trương Thải Vân tuy là nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn tươi cười như cũ. Hiển nhiên lúc ấy cho dù đau đớn, nhưng hiện tại cũng đã qua, tiểu bảo bối bao mặt nằm trong chăn bên kia hoàn toàn có thể làm cho nàng quên mất đau đớn khi đó.
“Ta chỉ cho cháu một mánh khoé.” Trương thị liền nói.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe, chỉ có nín cười. Thì ra chuyện sanh con cũng có “mánh khoé” a.
Trương thị cùng Lý thị kể lại thì ra lúc Trương Vương thị sinh thai đầu, cũng chính là thời điểm sinh Trương Thải Vân, cũng bị rất nhiều thống khổ.
“Mẹ cháu khi đó thai động còn sớm hơn cả cháu, đau cả một ngày một đêm.” Lý thị liền nói, ” Thời điểm chờ sinh tiểu Long, lại không như vậy. Thai động cũng không nói với ta, lúc muốn sinh mới nói cho ta biết. Ta mới đem đồ chuẩn bị ngay ngắn thì tiểu Long đã sinh.”
Nói về chuyện sinh thai đầu, Trương Thải Vân như vậy tựa hồ rất tốt, thể trạng tốt giống mẹ nàng -Trương Vương thị.
” Thời điểm ta sinh Đại Bảo, thời gian so sánh với người khác còn dài hơn.” Liên Chi Nhi cũng nói.
Nói đến thể trạng cường kiện, Trương Thải Vân còn tốt hơn Liên Chi Nhi. Nói đến Liên Chi Nhi, mặc dù lúc nhỏ phải trải qua không ít khổ, nhưng trên người hiện tại đã không có lưu lại cái ảnh hưởng gì. Một mặt, tất nhiên là do cuộc sống sau này của Liên gia khá giả, mặt khác không thể không nói đến than thể khoẻ mạnh của Liên Thủ Tín và Trương thị, lại là lúc còn trẻ sinh ra Liên Chi Nhi, điều kiện có sẵn của Liên Chi Nhi cũng không tệ lắm.
Nói chuyện lại nói đến lễ xuống sữa mọi người đưa tới.
Liên Mạn Nhi đã cho Thuyên Trụ khóa trường mệnh, vòng đeo tay, vòng tay nhỏ đều cầm tới, mở ra cho Trương Thải Vân xem.
Hộp đầu là Trương thị và Liên Thủ Tín cho, trong đó là trọn bộ vòng cổ, khóa trường mệnh, vòng đeo tay, vòng đeo chân, một hộp khác là Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất cho cháu ngoại trai bé nhỏ mới sinh, gồm một đôi vòng đeo tay cùng vòng đeo chân, chẳng qua là hình dạng khác nhau, có cái phía trên treo lục lạc, có cái phía trên treo khóa bạc nho nhỏ, quả dưa nho nhỏ các loại…, hình dạng đều cực kì tinh xảo, là chuyên chế tạo cho trẻ nhỏ mới sinh.
Trương Thải Vân thích thú, lập tức liền đi qua đeo lên cho Thuyên Trụ.
“Lễ xuống sữa này, đều đem tới phòng của Thải Vân sao?” Trương thị nhìn trên kệ, dưới đất một hồi, liền thấp giọng hỏi.
“Cũng có rất nhiều thứ để ở phòng chính.” Trương Vương thị liền nói, ” Bố chồng, mẹ chồng của Thải Vân đều là người danh giá, bất kể người nào tặng lễ đều đưa đến chính phòng, sau đó liền đem tới trong phòng này. Chúng ta phải đưa trở về không ít.”
“Người ta danh giá, ta cũng không phải là loại không biết chuyện . Đồ bày đặt ở hai nơi, người đến xem cũng mãn nhãn vừa lòng, sau đó cũng đều để bố chồng, mẹ chồng cháu nó phân bổ. Ta đã nói cùng Thải Vân. Không phải là ta khen đứa nhỏ này, những nhân tình đạo lý kia, không cần ta nói, tất cả cái đó con ta cũng hiểu. Rồi hãy nói, cháu nó tâm rộng, thoải mái, không phải là người tính toán chi li, nhỏ nhen, đối với mấy cái đồ này cũng không để trong lòng.”
“. . . . . . Người ta cũng thoáng, làm việc lịch sự ngay thẳng, rất thương tiếc Thải Vân cùng Thuyên Trụ. Đã đốt nóng kháng, sợ bó củi cháy tạo khói bụi làm nghẹn hai mẹ con cháu nó, trong phòng liền đốt than, ngoài phòng cũng đốt than đá. Một ngày từ sáng đến tối đều chuẩn bị bốn năm bữa ăn, tạo hình đa dạng có chuẩn bị, ban đêm lại còn nấu trứng gà đường đỏ. . . . . . . Những thứ đồ đưa tới này, trước tiên đều cho Thải Vân ăn, chúng ta ở nơi này, nhà họ cũng khoản đãi như khách.” Lý thị cũng nói.
“Chị dâu trưởng của cháu nó không tệ, ” Trương Vương thị lại nói, “Giúp đỡ hầu hạ Thải Vân, một câu oán than cũng không có, chuyện gì cũng nghĩ chu đáo, có một chị dâu thật đáng kiêu ngạo.”
“Đúng là hai cái tốt hợp lại thành chuyện tốt, ” Ngô Vương thị ở bên cạnh liền nói, “Chúng ta ở gần, nhìn rất rõ. Sau khi Thải Vân gả vào nhà này, nói chuyện làm việc cũng không có soi mói, bới móc. Sống chung một thời gian thì sẽ thấy, lúc này còn không hiện ra hết rồi sao?”
“Đứa nhỏ Thải Vân này mở miệng là không chừa mặt mũi ai, thật ra thì rất vô tâm, chuyện gì qua liền cho qua, tâm địa lại nóng.” Lý thị cũng khen cháu gái của mình.
Trương Thải Vân quả thật có những ưu điểm này, hơn nữa thái độ làm người ngay thẳng, chịu khó, Lục gia cố ý cầu hôn Trương Thải Vân cho Lục Bỉnh Võ, trừ bởi vì giao tình với Trương Thanh Sơn, tín nhiệm sự dạy dỗ của Trương gia ra, cũng thật lòng yêu thích Trương Thải Vân.
/1022
|