Liên Thủ Tín với Ngũ Lang còn chưa nói gì, Tiểu Thất đã đi đến trước mặt Liên Mạn Nhi, cười hì hì nói mấy câu chúc mừng Liên Mạn Nhi, còn vươn tay ra đòi tiền mừng.
Liên Mạn Nhi lúc này vốn có chút xấu hổ, nhưng nhìn qua cái bộ dạng này của Tiểu Thất, nàng lập tức làm bộ trừng mắt lên.
“Tiền mừng không có, nhóc con chỉ biết suy nghĩ linh tinh.” Liên Mạn Nhi vừa nói, vừa búng một phát lên trán Tiểu Thất.
Một phát này, tự nhiên nàng cũng không thật sự dùng sức. Tiểu Thất ai u một tiếng nhảy dựng lên, một tay ôm đầu, miệng không ngừng kêu la tỏ vẻ ủy khuất.
“Cha, mẹ, ca, tỷ tỷ đánh con.” hắn vẫn không quên hướng ba người tố cáo.
Người một nhà đều vui vẻ, đừng thấy Tiểu Thất ở bên ngoài luôn mang một bộ dạng tiểu đại nhân, đến khi chỉ có mấy người nhà mình, tính tình trẻ con lại không nhịn được mà phát tác.
“Tỷ tỷ con còn đang thẹn thùng, con còn trêu chọc nó. Nó không đánh con thì đánh người nào.” Trương Thị cười nói.
Tiểu Thất thấy không ai giúp hắn, thoáng cái khuôn mặt ủy khuất đã biến mất không còn dấu vết, một mặt đến ngồi bên cạnh Liên Mạn Nhi, cười hì hì nhìn Liên Mạn Nhi.
Mai mối hôn sự cho cô nương trong nhà, tất nhiên là một chuyện vui lớn. Nhưng chuyện này cũng đồng nghĩa với việc cô nương đó đến lúc phải gả ra cửa. Mặc dù còn chưa có định ngày, nhưng người một nhà bọn họ, kể cả Tiểu Thất, cũng hiểu rõ, ngày đó chắc chắn không còn xa.
Ngoài niềm vui sướng hài lòng, còn bắt đầu có chút không nỡ.
Bọn nha đầu mang trà giải rượu cùng một ít trái cây tươi mới đi lên, người một nhà vừa uống trà, vừa hứng thú lảm nhảm chuyện nhà. Đề tài, thủy chung cũng chỉ xoay quanh chuyện hôn sự của Ngũ Lang và Mạn Nhi.
“Mới vừa rồi Ngũ Lang nói với ta, muốn đem chuyện của nó định ra rõ ràng thỏa đáng. Không để chậm trễ Mạn Nhi cùng Lục gia.” Liên Thủ Tín hạ thấp giọng nói với Trương Thị.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh, đang nói chuyện cùng Tiểu Thất, chỉ nghe loáng thoáng hai ba câu, suy đoán một chút, cũng biết Liên Thủ Tín đang nói đến chuyện gì.
“Cha, mẹ, ca, chuyện này không thể làm như vậy.” Liên Mạn Nhi vội vàng nói, “Đây là đại sự cả đời của ca ca, hơn nữa không chỉ là cả đời của một mình ca, còn quan hệ đến cả nhà đấy.”
Nói trắng ra, nếu Liên Mạn Nhi gả phải người không tốt, là ủy khuất một mình nàng. Nhưng nếu như Ngũ Lang cưới một người vợ không thích hợp vào cửa, ủy khuất kia không chỉ có một mình Ngũ Lang, mà còn ảnh hưởng không nhỏ tới cả Liên gia nữa. Cho nên, chuyện của Ngũ Lang không thể làm qua loa được.
“Trước hết chúng ta cứ bàn chuyện này, ngàn vạn lần vì gấp gáp chuyện của con, mà qua loa tính toán hôn sự của con. Một chút cũng không được qua loa. Chúng ta phải xem xét thật tốt, còn phải từ từ mà chọn lựa, chọn một chị dâu thật tốt cho chúng ta. Bằng không, con là người đầu tiên không đáp ứng.” Liên Mạn Nhi nghiêm nghị nói.
“Không qua loa được, con cứ yên tâm đi.” Liên Thủ Tín với Trương Thị đều cười nói.
Ngũ Lang lúc này cũng không tiện nói thêm gì nữa.
“. . . . . . Tuổi Lục gia so với Mạn Nhi lớn hơn. Nhìn ý tứ, có vẻ cũng muốn sớm một chút cưới Mạn Nhi vào cửa.” Trương Thị liền nói.”Chúng ta cứ nói là đợi khi xong chuyện của Ngũ Lang, rồi mới tính đến chuyện của Mạn Nhi, cứ nói như vậy, cũng hợp tình hợp lý. . . . . . . Trong nhà chỉ có mấy người các con, tỷ con đã lập gia đình, nếu Ngũ Lang còn chưa lấy vợ mà Mạn Nhi lại đã gả đi rồi, ai nha, ta vừa nghĩ, trong lòng cũng không biết tư vị gì. . . . . .”
Trương Thị lúc này hoàn toàn là nói lời trong lòng.
“Còn nữa, chuyện này bên Lục gia muốn gấp cũng không được. Hôn sự của Mạn Nhi, nhất định phải chuẩn bị cẩn thận. Đồ cưới cũng phải mất thời gian để thu xếp!” Trương Thị nói tiếp.
“Đó là đương nhiên.” Liên Thủ Tín gật đầu tán thành.
“Đúng vậy.” Ngũ Lang cũng đồng ý.
Một hai năm này, muốn làm tốt cả hôn sự của Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi, người một nhà bọn họ sẽ bận rộn không ít đâu. Có điều, đối với cái loại bận rộn sắp đến này, người một nhà ai ai cũng cực kỳ vui vẻ mà đón nhận.
Buổi tối, một nhà bọn họ cùng nhau ăn xong cơm tối, lại đến phòng Trương Thị ngồi tán gẫu một hồi, mới trở về phòng mình. Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đã trở về trước, Ngũ Lang còn ở lại, nói chuyện với Liên Thủ Tín và Trương Thị một lúc nữa mới rời đi.
Khi Liên Mạn Nhi đã tắt đèn đi ngủ, đèn trong phòng Liên Thủ Tín và Trương Thị vẫn còn sáng.
Hai người bọn họ nằm trong chăn, để đèn sáng thấp giọng nói chuyện.
“Đồ cưới của Mạn Nhi không thể ít, ta muốn nó thật nhiều. Ngũ Lang nói rất đúng, chúng ta có ngày hôm nay, đều nhờ có Mạn Nhi. Lục gia cũng là ân nhân của chúng ta, cho nhiều của hồi môn là điều phải làm .” Liên Thủ Tín nói.
Hiển nhiên, Ngũ Lang hồi nãy đã theo chân bọn họ thương lượng chuyện này.
“Nhất định là phải thế rồi.” Trương Thị cũng nói, “Nếu không có chuyện này, đồ cưới của Mạn Nhi cũng phải dầy một chút. Lục gia đối với chúng ta tốt mười phần, lại không có yêu cầu. Sau này Ngũ Lang và Tiểu Thất có tiền đồ rộng mở, thì cũng là chuyện sau này. Hiện tại thân phận của chúng ta, cùng Trầm gia người ta còn kém một đoạn. Khuê nữ của ta có đồ cưới dày, vào cửa rồi, nói chuyện làm gì cũng không phải khom thắt lưng (ý là không phải cầu cạnh xin xỏ nhìn sắc mặt người khác).”
“Đúng, chính là ý này.” Liên Thủ Tín gật đầu lia lịa.
Hai người hạ giọng nói chuyện, thương lượng đến sau nửa đêm, mới tắt đèn đi ngủ.
Trầm Lục đến ngõ Tùng Thụ, tuy nói là uống rượu nghe hí, chuyện đính hôn cũng chỉ giới hạn ở ước định bằng lời, nhưng tin tức truyền ra vẫn cực kỳ nhanh. Mà đương nhiên, Trầm Lục cũng không có ý định giữ bí mật chuyện này, đây là một trong những nguyên nhân chủ yếu. Cho nên, một buổi tối này, người khó ngủ không chỉ có mỗi Liên Thủ Tín cùng Trương Thị. Phủ Liêu Đông nhà cao cửa rộng này, có mấy nơi cả đêm vẫn thấy ánh đèn dầu chập chờn.
Liên Thủ Tín và Trương Thị là cao hứng mà không ngủ được, còn kẻ khác không ngủ được, tất nhiên không phải vì nguyên nhân này.
“. . . . . . Thật đã định rồi? Là Lục gia tự mình tới cửa? . . . . . . Không thể nào. . . . . . Nàng ta bằng cái gì, chỉ là một nha đầu đến từ nông thôn . . . . . . sao có thể. . . . . .”
Tiếp theo là âm thanh loảng xoảng của chén đĩa do bàn trà bị hất đổ.
“Chuyện này, ai cũng chưa chắc. Chưa nói lễ đính hôn còn chưa đặt xong, cho dù đặt lễ đính hôn rồi, thì cuối cùng cũng không nhất định có thể thành. Cho dù thành thì thế nào, cũng có người mới vào cửa một ngày, ngày thứ hai đã chết bất đắc kỳ tử. Không có phúc khí, chính là không có phúc khí thôi. . . . . . . chuyện như vậy ở Trầm gia cũng không phải là chưa từng có. . . . . .”
“Cho dù ngày thứ hai đã chết, cũng chiếm mất vị trí vợ cả (chính thất) rồi. Cái danh kế thất kia. . . . . . Ta cũng không muốn. . . . . .”
“Được, được, được, vậy thì tìm cách không cho nàng ta vào cửa. . . . . .”
. . . . . .
Một đêm này Liên Thủ Tín cùng Trương Thị mặc dù đến khuya mới ngủ, nhưng ngày thứ hai vẫn dậy thật sớm, hơn nữa cũng không có vẻ gì là mệt mỏi. Đêm qua thật ra Liên Mạn Nhi cũng ngủ không quá an ổn, dù sao, cuộc sống của nàng phát sinh biến hóa lớn đến như vậy, cho dù có bình tĩnh đi nữa, tâm tư cũng khó tránh khỏi có chút kích động.
Người một nhà ăn điểm tâm, sau đó cùng xem xét an bài việc đặt mua đồ cưới cho Liên Mạn Nhi. Ngũ Lang mặc dù còn chưa đính hôn, nhưng đón dâu trong một hai năm là chuyện ván đã đóng thuyền, vì vậy, bọn họ liền thương lượng, vừa lúc có thể đặt mua cùng nhau.
Liên Thủ Tín nhắc tới vấn đề phòng ốc đầu tiên.
“Ta và mẹ con cũng đã suy nghĩ tốt lắm, cho dù trong lòng chúng ta không nỡ, nhưng cũng không phải không hiểu chuyện. Sau này Ngũ Lang, sợ là thời gian ở phủ thành nhiều càng. Còn xa hơn nữa, có thể đến kinh thành, hay phía nam, thì chúng ta sẽ không ngăn cản. Mặc dù như vậy, vẫn không thể quên nhà cũ của chúng ta.”
“Ta và nương con đã thương lượng, ở nhà cũ, xây một khóa viện bên cạnh cho con. Ta cũng bắt chước mấy nhà trong phủ thành, đến lúc đó người trẻ tuổi các con một mình một cái sân, cũng thuận tiện.”
“Đúng vậy.” Trương Thị gật đầu.
Để ra cái quyết định này, đối với Liên Thủ Tín và Trương Thị mà nói thật không dễ dàng. Ngay từ ban đầu khi xây nhà, bọn họ đã tính sau này sẽ xây thêm mấy cái sương phòng ở trong viện, sau này cho Ngũ Lang và Tiểu Thất cưới vợ ở. Như vậy, cùng ở trong một cái sân, có tiếng động gì cũng nghe thấy, như vậy mới thỏa mãn tâm ý của bọn họ, người làm cha mẹ đều thích con cháu quây quần dưới gối, đoàn viên, náo nhiệt.
Liên Thủ Tín và Trương Thị thực sự vì bọn nhỏ suy nghĩ, là kiểu phụ huynh tương đối sáng suốt.
“Sân của Tiểu Thất thì cứ để đến sau này dùng, tiện tay cũng hoàn thiện luôn đi. Sân của hai người các con, cũng sẽ giống như sân của ta.” Liên Thủ Tín lại nói.
Ngũ Lang và Tiểu Thất đều không có ý kiến. Thì ra lúc trước xây nhà cũ, đã để trống đủ không gian để sau này xây thêm phòng, hai năm qua, trong lòng Liên Thủ Tín vẫn tính toán muốn đem phòng ốc của Ngũ Lang và Tiểu Thất xây thêm cho hoàn thiện. Hiện tại, chính là lúc đó.
“Phòng ốc này, nên mời người ở phủ thành vẽ ra kiểu dáng (thiết kế), lại nhìn xem sở thích của ca cùng Tiểu Thất, cũng có thể chỉnh sửa.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Mặc dù là thảo luận đặt mua đồ cưới cho mình, nhưng Liên Mạn Nhi lại không tránh đi. Đây cũng là đại sự trong gia đình, ý kiến của nàng vẫn quan trọng trước sau như một.
“Được, cứ như vậy đi. Chờ khi có được bản vẽ thật tốt, ta liền trở về một phen, đem chuyện này thu xếp. Sau này còn trông coi, an bài mấy người có thể tin được.” Liên Thủ Tín nói.
“Chuyện phòng ốc nhà cũ cứ như vậy an bài, sau này hai người các con ở phủ thành, thì ở nơi này. Ở đây cũng có mấy sân viện, hơn nữa trong vườn kia cũng có chút ít đất, thế là tạm ổn.” Trương Thị tiếp lời.
Chuyện phòng xá, quyết định như vậy, kế tiếp chính là đặt mua đồ.
“Làm cho Mạn Nhi một cái giường, toàn bộ gia cụ, chuyện gỗ làm mấy thứ này, ta đã sớm nghe ngóng tốt. Mua ở chỗ Mộc Tài của phủ thành đi, gỗ tốt vật liệu gì cũng có.” Liên Thủ Tín lên tiếng, hiển nhiên, trong lòng hắn đã sớm nghĩ chuyện này, mới có thể để ý đến.”Phủ Liêu Đông chúng ta mà nói, gỗ thông, du mộc, dương mộc kia đều không cần nói, còn có gỗ hoa lê, gỗ lim thượng hạng gì đó từ phía nam chuyển đến, đến lúc đó ta phải chọn mua thứ thật tốt. Mời thợ mộc tốt nhất, nhanh chóng đặt làm.”
Về phần vải vóc, hương liệu các loại…, người một nhà đã bàn bạc để cho Tưởng chưởng quỹ, hôm nay chính là Tưởng đại quản sự tự mình xuôi nam đi đặt mua.
“Năm trước đi thu mua đồ cho bách hóa, cũng là hắn đi. Quen thuộc chuyện bên kia, ánh mắt cũng sàng sỏi, chuyện này giao cho hắn là thích hợp nhất.”
“Ta lập danh sách, đưa cho hắn mua theo danh sách này. Còn dặn dò hắn, cũng không cần cứ nhìn chằm chằm vào danh sách, nếu hắn nhìn thấy gì tốt, mới mẻ, cứ chủ động mua về.”
Người một nhà cứ như vậy đem mấy chuyện lớn này định ra, lập tức bắt tay an bài người đặt mua.
Trong lúc vui sướng lại bận rộn thế này, thời gian trôi qua thật nhanh. Mùa đông ở phủ Liêu Đông, theo trận tuyết rơi đầu tiên đã nhanh chóng kéo đến.
Tại đại trạch Liên gia, ngồi trong phòng khách hậu viện, Liên Mạn Nhi mặc một thân áo ở nhà màu hồng khói, cùng áo choàng ngắn đính hạt, quần mỏng thêu hoa đỏ, ngồi trên giường gạch.
Bắt đầu từ mùa đông, trong nhà luôn đốt kháng ấm áp, dưới đất còn có thêm một chậu than hồng. Liên Mạn Nhi ngồi ở đó, trong tay cầm một ấm lô khối lập phương nho nhỏ, dưới chân giẫm lên lò sưởi chân, nhìn vài thứ mới lạ tiểu nha đầu ngoài cửa vừa bưng vào.
Liên Mạn Nhi lúc này vốn có chút xấu hổ, nhưng nhìn qua cái bộ dạng này của Tiểu Thất, nàng lập tức làm bộ trừng mắt lên.
“Tiền mừng không có, nhóc con chỉ biết suy nghĩ linh tinh.” Liên Mạn Nhi vừa nói, vừa búng một phát lên trán Tiểu Thất.
Một phát này, tự nhiên nàng cũng không thật sự dùng sức. Tiểu Thất ai u một tiếng nhảy dựng lên, một tay ôm đầu, miệng không ngừng kêu la tỏ vẻ ủy khuất.
“Cha, mẹ, ca, tỷ tỷ đánh con.” hắn vẫn không quên hướng ba người tố cáo.
Người một nhà đều vui vẻ, đừng thấy Tiểu Thất ở bên ngoài luôn mang một bộ dạng tiểu đại nhân, đến khi chỉ có mấy người nhà mình, tính tình trẻ con lại không nhịn được mà phát tác.
“Tỷ tỷ con còn đang thẹn thùng, con còn trêu chọc nó. Nó không đánh con thì đánh người nào.” Trương Thị cười nói.
Tiểu Thất thấy không ai giúp hắn, thoáng cái khuôn mặt ủy khuất đã biến mất không còn dấu vết, một mặt đến ngồi bên cạnh Liên Mạn Nhi, cười hì hì nhìn Liên Mạn Nhi.
Mai mối hôn sự cho cô nương trong nhà, tất nhiên là một chuyện vui lớn. Nhưng chuyện này cũng đồng nghĩa với việc cô nương đó đến lúc phải gả ra cửa. Mặc dù còn chưa có định ngày, nhưng người một nhà bọn họ, kể cả Tiểu Thất, cũng hiểu rõ, ngày đó chắc chắn không còn xa.
Ngoài niềm vui sướng hài lòng, còn bắt đầu có chút không nỡ.
Bọn nha đầu mang trà giải rượu cùng một ít trái cây tươi mới đi lên, người một nhà vừa uống trà, vừa hứng thú lảm nhảm chuyện nhà. Đề tài, thủy chung cũng chỉ xoay quanh chuyện hôn sự của Ngũ Lang và Mạn Nhi.
“Mới vừa rồi Ngũ Lang nói với ta, muốn đem chuyện của nó định ra rõ ràng thỏa đáng. Không để chậm trễ Mạn Nhi cùng Lục gia.” Liên Thủ Tín hạ thấp giọng nói với Trương Thị.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh, đang nói chuyện cùng Tiểu Thất, chỉ nghe loáng thoáng hai ba câu, suy đoán một chút, cũng biết Liên Thủ Tín đang nói đến chuyện gì.
“Cha, mẹ, ca, chuyện này không thể làm như vậy.” Liên Mạn Nhi vội vàng nói, “Đây là đại sự cả đời của ca ca, hơn nữa không chỉ là cả đời của một mình ca, còn quan hệ đến cả nhà đấy.”
Nói trắng ra, nếu Liên Mạn Nhi gả phải người không tốt, là ủy khuất một mình nàng. Nhưng nếu như Ngũ Lang cưới một người vợ không thích hợp vào cửa, ủy khuất kia không chỉ có một mình Ngũ Lang, mà còn ảnh hưởng không nhỏ tới cả Liên gia nữa. Cho nên, chuyện của Ngũ Lang không thể làm qua loa được.
“Trước hết chúng ta cứ bàn chuyện này, ngàn vạn lần vì gấp gáp chuyện của con, mà qua loa tính toán hôn sự của con. Một chút cũng không được qua loa. Chúng ta phải xem xét thật tốt, còn phải từ từ mà chọn lựa, chọn một chị dâu thật tốt cho chúng ta. Bằng không, con là người đầu tiên không đáp ứng.” Liên Mạn Nhi nghiêm nghị nói.
“Không qua loa được, con cứ yên tâm đi.” Liên Thủ Tín với Trương Thị đều cười nói.
Ngũ Lang lúc này cũng không tiện nói thêm gì nữa.
“. . . . . . Tuổi Lục gia so với Mạn Nhi lớn hơn. Nhìn ý tứ, có vẻ cũng muốn sớm một chút cưới Mạn Nhi vào cửa.” Trương Thị liền nói.”Chúng ta cứ nói là đợi khi xong chuyện của Ngũ Lang, rồi mới tính đến chuyện của Mạn Nhi, cứ nói như vậy, cũng hợp tình hợp lý. . . . . . . Trong nhà chỉ có mấy người các con, tỷ con đã lập gia đình, nếu Ngũ Lang còn chưa lấy vợ mà Mạn Nhi lại đã gả đi rồi, ai nha, ta vừa nghĩ, trong lòng cũng không biết tư vị gì. . . . . .”
Trương Thị lúc này hoàn toàn là nói lời trong lòng.
“Còn nữa, chuyện này bên Lục gia muốn gấp cũng không được. Hôn sự của Mạn Nhi, nhất định phải chuẩn bị cẩn thận. Đồ cưới cũng phải mất thời gian để thu xếp!” Trương Thị nói tiếp.
“Đó là đương nhiên.” Liên Thủ Tín gật đầu tán thành.
“Đúng vậy.” Ngũ Lang cũng đồng ý.
Một hai năm này, muốn làm tốt cả hôn sự của Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi, người một nhà bọn họ sẽ bận rộn không ít đâu. Có điều, đối với cái loại bận rộn sắp đến này, người một nhà ai ai cũng cực kỳ vui vẻ mà đón nhận.
Buổi tối, một nhà bọn họ cùng nhau ăn xong cơm tối, lại đến phòng Trương Thị ngồi tán gẫu một hồi, mới trở về phòng mình. Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đã trở về trước, Ngũ Lang còn ở lại, nói chuyện với Liên Thủ Tín và Trương Thị một lúc nữa mới rời đi.
Khi Liên Mạn Nhi đã tắt đèn đi ngủ, đèn trong phòng Liên Thủ Tín và Trương Thị vẫn còn sáng.
Hai người bọn họ nằm trong chăn, để đèn sáng thấp giọng nói chuyện.
“Đồ cưới của Mạn Nhi không thể ít, ta muốn nó thật nhiều. Ngũ Lang nói rất đúng, chúng ta có ngày hôm nay, đều nhờ có Mạn Nhi. Lục gia cũng là ân nhân của chúng ta, cho nhiều của hồi môn là điều phải làm .” Liên Thủ Tín nói.
Hiển nhiên, Ngũ Lang hồi nãy đã theo chân bọn họ thương lượng chuyện này.
“Nhất định là phải thế rồi.” Trương Thị cũng nói, “Nếu không có chuyện này, đồ cưới của Mạn Nhi cũng phải dầy một chút. Lục gia đối với chúng ta tốt mười phần, lại không có yêu cầu. Sau này Ngũ Lang và Tiểu Thất có tiền đồ rộng mở, thì cũng là chuyện sau này. Hiện tại thân phận của chúng ta, cùng Trầm gia người ta còn kém một đoạn. Khuê nữ của ta có đồ cưới dày, vào cửa rồi, nói chuyện làm gì cũng không phải khom thắt lưng (ý là không phải cầu cạnh xin xỏ nhìn sắc mặt người khác).”
“Đúng, chính là ý này.” Liên Thủ Tín gật đầu lia lịa.
Hai người hạ giọng nói chuyện, thương lượng đến sau nửa đêm, mới tắt đèn đi ngủ.
Trầm Lục đến ngõ Tùng Thụ, tuy nói là uống rượu nghe hí, chuyện đính hôn cũng chỉ giới hạn ở ước định bằng lời, nhưng tin tức truyền ra vẫn cực kỳ nhanh. Mà đương nhiên, Trầm Lục cũng không có ý định giữ bí mật chuyện này, đây là một trong những nguyên nhân chủ yếu. Cho nên, một buổi tối này, người khó ngủ không chỉ có mỗi Liên Thủ Tín cùng Trương Thị. Phủ Liêu Đông nhà cao cửa rộng này, có mấy nơi cả đêm vẫn thấy ánh đèn dầu chập chờn.
Liên Thủ Tín và Trương Thị là cao hứng mà không ngủ được, còn kẻ khác không ngủ được, tất nhiên không phải vì nguyên nhân này.
“. . . . . . Thật đã định rồi? Là Lục gia tự mình tới cửa? . . . . . . Không thể nào. . . . . . Nàng ta bằng cái gì, chỉ là một nha đầu đến từ nông thôn . . . . . . sao có thể. . . . . .”
Tiếp theo là âm thanh loảng xoảng của chén đĩa do bàn trà bị hất đổ.
“Chuyện này, ai cũng chưa chắc. Chưa nói lễ đính hôn còn chưa đặt xong, cho dù đặt lễ đính hôn rồi, thì cuối cùng cũng không nhất định có thể thành. Cho dù thành thì thế nào, cũng có người mới vào cửa một ngày, ngày thứ hai đã chết bất đắc kỳ tử. Không có phúc khí, chính là không có phúc khí thôi. . . . . . . chuyện như vậy ở Trầm gia cũng không phải là chưa từng có. . . . . .”
“Cho dù ngày thứ hai đã chết, cũng chiếm mất vị trí vợ cả (chính thất) rồi. Cái danh kế thất kia. . . . . . Ta cũng không muốn. . . . . .”
“Được, được, được, vậy thì tìm cách không cho nàng ta vào cửa. . . . . .”
. . . . . .
Một đêm này Liên Thủ Tín cùng Trương Thị mặc dù đến khuya mới ngủ, nhưng ngày thứ hai vẫn dậy thật sớm, hơn nữa cũng không có vẻ gì là mệt mỏi. Đêm qua thật ra Liên Mạn Nhi cũng ngủ không quá an ổn, dù sao, cuộc sống của nàng phát sinh biến hóa lớn đến như vậy, cho dù có bình tĩnh đi nữa, tâm tư cũng khó tránh khỏi có chút kích động.
Người một nhà ăn điểm tâm, sau đó cùng xem xét an bài việc đặt mua đồ cưới cho Liên Mạn Nhi. Ngũ Lang mặc dù còn chưa đính hôn, nhưng đón dâu trong một hai năm là chuyện ván đã đóng thuyền, vì vậy, bọn họ liền thương lượng, vừa lúc có thể đặt mua cùng nhau.
Liên Thủ Tín nhắc tới vấn đề phòng ốc đầu tiên.
“Ta và mẹ con cũng đã suy nghĩ tốt lắm, cho dù trong lòng chúng ta không nỡ, nhưng cũng không phải không hiểu chuyện. Sau này Ngũ Lang, sợ là thời gian ở phủ thành nhiều càng. Còn xa hơn nữa, có thể đến kinh thành, hay phía nam, thì chúng ta sẽ không ngăn cản. Mặc dù như vậy, vẫn không thể quên nhà cũ của chúng ta.”
“Ta và nương con đã thương lượng, ở nhà cũ, xây một khóa viện bên cạnh cho con. Ta cũng bắt chước mấy nhà trong phủ thành, đến lúc đó người trẻ tuổi các con một mình một cái sân, cũng thuận tiện.”
“Đúng vậy.” Trương Thị gật đầu.
Để ra cái quyết định này, đối với Liên Thủ Tín và Trương Thị mà nói thật không dễ dàng. Ngay từ ban đầu khi xây nhà, bọn họ đã tính sau này sẽ xây thêm mấy cái sương phòng ở trong viện, sau này cho Ngũ Lang và Tiểu Thất cưới vợ ở. Như vậy, cùng ở trong một cái sân, có tiếng động gì cũng nghe thấy, như vậy mới thỏa mãn tâm ý của bọn họ, người làm cha mẹ đều thích con cháu quây quần dưới gối, đoàn viên, náo nhiệt.
Liên Thủ Tín và Trương Thị thực sự vì bọn nhỏ suy nghĩ, là kiểu phụ huynh tương đối sáng suốt.
“Sân của Tiểu Thất thì cứ để đến sau này dùng, tiện tay cũng hoàn thiện luôn đi. Sân của hai người các con, cũng sẽ giống như sân của ta.” Liên Thủ Tín lại nói.
Ngũ Lang và Tiểu Thất đều không có ý kiến. Thì ra lúc trước xây nhà cũ, đã để trống đủ không gian để sau này xây thêm phòng, hai năm qua, trong lòng Liên Thủ Tín vẫn tính toán muốn đem phòng ốc của Ngũ Lang và Tiểu Thất xây thêm cho hoàn thiện. Hiện tại, chính là lúc đó.
“Phòng ốc này, nên mời người ở phủ thành vẽ ra kiểu dáng (thiết kế), lại nhìn xem sở thích của ca cùng Tiểu Thất, cũng có thể chỉnh sửa.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Mặc dù là thảo luận đặt mua đồ cưới cho mình, nhưng Liên Mạn Nhi lại không tránh đi. Đây cũng là đại sự trong gia đình, ý kiến của nàng vẫn quan trọng trước sau như một.
“Được, cứ như vậy đi. Chờ khi có được bản vẽ thật tốt, ta liền trở về một phen, đem chuyện này thu xếp. Sau này còn trông coi, an bài mấy người có thể tin được.” Liên Thủ Tín nói.
“Chuyện phòng ốc nhà cũ cứ như vậy an bài, sau này hai người các con ở phủ thành, thì ở nơi này. Ở đây cũng có mấy sân viện, hơn nữa trong vườn kia cũng có chút ít đất, thế là tạm ổn.” Trương Thị tiếp lời.
Chuyện phòng xá, quyết định như vậy, kế tiếp chính là đặt mua đồ.
“Làm cho Mạn Nhi một cái giường, toàn bộ gia cụ, chuyện gỗ làm mấy thứ này, ta đã sớm nghe ngóng tốt. Mua ở chỗ Mộc Tài của phủ thành đi, gỗ tốt vật liệu gì cũng có.” Liên Thủ Tín lên tiếng, hiển nhiên, trong lòng hắn đã sớm nghĩ chuyện này, mới có thể để ý đến.”Phủ Liêu Đông chúng ta mà nói, gỗ thông, du mộc, dương mộc kia đều không cần nói, còn có gỗ hoa lê, gỗ lim thượng hạng gì đó từ phía nam chuyển đến, đến lúc đó ta phải chọn mua thứ thật tốt. Mời thợ mộc tốt nhất, nhanh chóng đặt làm.”
Về phần vải vóc, hương liệu các loại…, người một nhà đã bàn bạc để cho Tưởng chưởng quỹ, hôm nay chính là Tưởng đại quản sự tự mình xuôi nam đi đặt mua.
“Năm trước đi thu mua đồ cho bách hóa, cũng là hắn đi. Quen thuộc chuyện bên kia, ánh mắt cũng sàng sỏi, chuyện này giao cho hắn là thích hợp nhất.”
“Ta lập danh sách, đưa cho hắn mua theo danh sách này. Còn dặn dò hắn, cũng không cần cứ nhìn chằm chằm vào danh sách, nếu hắn nhìn thấy gì tốt, mới mẻ, cứ chủ động mua về.”
Người một nhà cứ như vậy đem mấy chuyện lớn này định ra, lập tức bắt tay an bài người đặt mua.
Trong lúc vui sướng lại bận rộn thế này, thời gian trôi qua thật nhanh. Mùa đông ở phủ Liêu Đông, theo trận tuyết rơi đầu tiên đã nhanh chóng kéo đến.
Tại đại trạch Liên gia, ngồi trong phòng khách hậu viện, Liên Mạn Nhi mặc một thân áo ở nhà màu hồng khói, cùng áo choàng ngắn đính hạt, quần mỏng thêu hoa đỏ, ngồi trên giường gạch.
Bắt đầu từ mùa đông, trong nhà luôn đốt kháng ấm áp, dưới đất còn có thêm một chậu than hồng. Liên Mạn Nhi ngồi ở đó, trong tay cầm một ấm lô khối lập phương nho nhỏ, dưới chân giẫm lên lò sưởi chân, nhìn vài thứ mới lạ tiểu nha đầu ngoài cửa vừa bưng vào.
/1022
|