Mọi người đều biết hai vợ chồng Trầm Tam gia và Trầm tam phu nhân rất hòa thuận. Trong phòng nha đầu bà tử sớm đã lui ra ngoài, hai vợ chồng nói chuyện cũng không cần kiêng kỵ.
“. . . . . .Hôm nay, Liên phu nhân nói với thiếp muốn làm mối cho Ngũ Lang nhà nàng.” Trầm tam phu nhân nhìn Trầm Tam gia, thấy hắn nghe say mê liền thấp giọng nói: “. . . . . . tuổi thích hợp lại có tướng mạo, làm việc đối đãi mọi người cũng tốt, đỗ Cử nhân, có ân sư như vậy sau này tiền đồ sẽ rộng mở. Cha mẹ chồng hiền hoà cũng không phải là người cay nghiệt, huynh đệ tỷ muội hòa thuận, thật hiếm có mối hôn sự tốt như vậy, thiếp nghe điều kiện của hắn cũng động tâm, tuổi Nghị Nhi nhà chúng ta đã đến lúc đề cập chuyện hôn nhân, còn Thi Nhi có thể chờ thêm hai năm.”
Nghe lời nói của Trầm Tam phu nhân là nhìn trúng Ngũ Lang, muốn làm mối khuê nữ Trầm Nghị của mình cho Ngũ Lang. Trầm Tam đang nghiêng người dựa vào gối, lúc này ngồi thẳng lưng nhìn thẳng Trầm Tam phu nhân.
“Làm sao? Nói một chút. . . . . .” Trầm Tam phu nhân lại hỏi.
“Chuyện này đừng quyết định, tính tình lão Lục ta biết rõ, chuyện kia như ván đã đóng thuyền rồi.” Trầm Tam khoát tay, nghiêm mặt nói.
“Thiếp cũng biết giờ nói gì cũng vô ích .” Trầm tam phu nhân nhẹ nhàng thở dài: “Còn hỏi thiếp có cô nương nào tốt thì nói một chút.”
“Nếu đã nhờ vả thì nàng phải quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.” Trầm Tam liền nói.
“Chuyện này đương nhiên.” Trầm tam phu nhân gật đầu nói.
Đồng thời, trong ngõ Tùng Thụ.
Người một nhà Liên Mạn Nhi đã về đến nhà, thay đổi lại xiêm y xong lại đến ngồi nói chuyện trong phòng Trương thị. Liên Mạn Nhi ngồi bên cạnh Trương thị, trong tay cầm một tách lớn trà long nhãn táo cẩu kỷ tử, nhìn lướt qua bốn phía.Trên mặt mọi người ai cũng có nét vui mừng, xem ra lần này đi Trầm phủ bái phỏng Trầm Tam, Trầm Cửu và Trầm Tam phu nhân, đúng như mong muốn cho nên vui vẻ.
“. . . . . . Nghe nói đệ và Tiểu Cửu đến trường cưỡi ngựa?” Liên Mạn Nhi hỏi tiểu Thất.
“Vâng.” Tiểu Thất cười nói với Liên Mạn Nhi và Trương thị, Sở tiên sinh kiểm tra công khóa của hắn như thế nào, còn tặng hắn hai bộ sách mới, rồi hắn mới đi chơi với Trầm Khiêm.
“Đệ nói với Tiểu Cửu ca là nhà chúng ta mở tiệc rượu, mời huynh ấy đến, lần trước tới Tây Uyển cũng không có thời gian xem thật kỹ.” Tiểu Thất cười nói: “Tiểu Cửu ca còn nói với đệ, thời gian ở phủ thành hay là cùng đọc sách với huynh ấy, Sở tiên sinh cũng muốn giảng mấy chương sách cho đệ.”
“Được.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Liên Thủ Tín, Trương thị và Ngũ Lang cũng gật đầu đồng ý, như vậy lúc về tiểu Thất sẽ không làm trễ công khóa.
Hơn nữa tiểu Thất và Trầm Khiêm ở chung tình cảm càng ngày càng tốt, hai người bọn họ cùng nhau đọc sách đốc thúc lẫn nhau, mặt khác có Sở tiên sinh ở đó tiểu Thất sẽ tự giác hơn, Trầm Khiêm lại không giống loại quần là áo lụa nên không sợ bọn họ chơi đùa gây chuyện.
“Có nói khi nào thì bắt đầu không? Cho người chuẩn bị xe mỗi ngày đưa đệ đi qua đó, còn cần chuẩn bị những thứ gì hay dẫn ai theo hầu tự mình suy nghĩ rồi báo lại.”
“Vâng.” Tiểu Thất gật đầu.
“. . . . . . Đưa bái thiếp xong còn ở trước mặt mời, Trầm Tam gia nhất định sẽ đồng ý đi, mặt khác còn có. . . . . .” Liên Thủ Tín lần này mời Trầm Tam gia mặt khác còn mời ba người con cháu của Trầm gia ở phủ thành tới dự tiệc.
Mọi người nói chuyện an bài bữa tiệc… Trương thị liền không nhịn được cười cười.
“Ngày hôm nay ta nói với Trầm Tam phu nhân, Trầm tam phu nhân đã đồng ý giúp đỡ, còn nói với ta vài khuê nữ có số tuổi cũng tương đương.” Trương thị nói với Liên Thủ Tín.
Tiểu Thất và Liên Mạn Nhi cũng biết Trương thị đang nói việc gì, vì vậy ngồi im nghe, sợ sẽ bỏ sót cái gì, Ngũ Lang thì có chút mất tự nhiên nhưng cũng ngồi không nhúc nhích.
“. . . . . . Có người chúng ta mời đến có người không, Trầm Tam phu nhân nói ngày đó nhà bọn họ mở tiệc rượu những người đó tất nhiên sẽ đến, các cô nương cũng sẽ đi đến, lúc đó ta sẽ chú ý kỹ hơn.” Trương thị nói xong thì cười nhìn sang Ngũ Lang: “Mạn Nhi cũng nghe được không ít thông tin từ các cô nương Trầm gia.”
“Dạ.” Liên Mạn Nhi vừa đáp vừa nhìn về phía Ngũ lang làm mặt quỷ.
“Ngũ Lang hiện tại con nói cho mẹ biết, con vừa ý người như thế nào, đến lúc đó mẹ và muội muội con sẽ để ý.” Trương thị nói với Ngũ Lang.
“Mẹ. . . . . .” mặc dù Ngũ Lang từng trải nhưng vẫn chỉ là thiếu niên, hơn nữa da mặt hắn đặc biệt mỏng trong chuyện này, tuy ở dưới ánh đèn vẫn nhìn ra mặt bị đỏ.”Mẹ, mẹ và cha làm chủ là được.”
“Cái gì tùy ý? Đây là cưới vợ cho con, cũng phải hợp ý con mới được.” Trương thị liền nói.
Mặt Ngũ Lang càng đỏ hơn.
“Mẹ” Liên Mạn Nhi lại cười: “Bây giờ Người hỏi đại ca, ca ấy xấu hổ sao dám nói, chờ chúng ta đi rồi hãy hỏi tiếp a.”
Nói xong Liên Mạn Nhi còn cố ý cười, Tiểu Thất cũng vừa cười vừa liếc Ngũ Lang ở một bên thật vui vẻ.
Ngũ Lang càng ngượng ngùng.
“Hai người các con nghịch ngợm càn rỡ, đây là chuyện đại sự, đừng đùa ca con! Được rồi, cũng không còn chuyện gì, hai đứa nên đi ngủ thì đi ngủ, nên đọc sách đi đọc sách, còn. . . . . . Ngũ Lang trước đừng đi.” Trương thị vội vàng nói.
Trương thị như vậy Liên Mạn Nhi và tiểu Thất càng tỏ ra vui vẻ nhưng cười một hồi đều đứng lên cáo từ rời đi, ra khỏi cửa phòng Liên Mạn Nhi định đi về phòng mình nhưng lại bị tiểu Thất giữ lại.
Tiểu Thất liền hướng Liên Mạn Nhi nháy mắt muốn Liên Mạn Nhi ở lại cùng nghe lén với hắn, đây là chuyện tỷ đệ thường làm nhưng lần này Liên Mạn Nhi còn chần chờ một chút.
“Tỷ, chúng ta nghe một chút ca muốn cưới chị dâu có dáng vẻ như thế nào nha.” Tiểu Thất nhỏ giọng nói với Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi liền cười, tỷ đệ liền lặng lẽ không tiếng động đến cạnh cửa nghiêng tai lắng nghe trong phòng nói chuyện, đã nghe Trương thị hỏi Ngũ Lang nhưng không nghe được Ngũ Lang nói cái gì, tỷ đệ liếc nhau một cái lại bận rộn áp tai sát vào cửa.
Bỗng nghe két một tiếng cửa đột nhiên mở ra, Trương thị nhô đầu ra bất đắc dĩ nhìn Liên Mạn Nhi và tiểu Thất.
Liên Mạn Nhi và tiểu Thất cũng biết lần này nghe lén không được, tỷ đệ liền trao đổi ánh mắt lập tức cười chạy đi. Trương thị đứng ở cửa chỉ có thể cười lắc đầu than thở, còn dặn dò bọn họ chạy chậm đừng để bị ngã.
Nghe lén không thành công Liên Mạn Nhi có một chút tiếc nuối nhưng cũng không để trong lòng, vốn hành động này chỉ là đùa giỡn, vả lại vì huynh muội bọn họ thân cận nên trong lòng Ngũ Lang suy nghĩ như thế nào nàng tất nhiên sẽ biết.
Ngày thứ hai, gia đình Liên Mạn Nhi làm tiệc rượu mời khách bày ở bên trong Tây Uyển, nam khách ở đông sương phòng, nữ khách thì ở tây sương, tất cả đều tụ họp ở phòng khách gần hồ sen. Ngày hôm nay, người đến là khách, uống rượu nghe hí khúc vui mừng náo nhiệt không cần phải nói.
Liên Mạn Nhi đang nói chuyện với các cô nương và nhóm con dâu thì có quản sự nương tử tìm nàng có chuyện, một chút nhàn rỗi cũng không có. Suốt một ngày náo nhiệt, đến đầu buổi chiều tân khách mới ra về. Đầu tiên Liên Mạn Nhi để cho Trương thị trở về nghỉ ngơi, nàng cho nha đầu bà tử thu dọn nhà cửa, an bài thỏa đáng mọi chuyện mới trở lại trong viện.
Lúc này đã là giờ thân, Liên Mạn Nhi về phòng thay đổi quần áo mặc ở nhà thì Trương thị phái đại nha đầu Đa Phúc tới gọi nàng.
“Phu nhân nói đến xem cô nương đã nghỉ ngơi chưa, nếu chưa nghỉ ngơi thì mời đi qua trò chuyện”. Đa Phúc nói với Liên Mạn Nhi.
“Ta sẽ tới.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Ở trong phòng Trương thị, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất đều ở đây, thấy Liên Mạn Nhi tiến vào tiểu Thất đứng dậy chờ Liên Mạn Nhi ngồi ở bên cạnh Trương thị mới ngồi xuống.
Mọi người nói chút việc nhà, năm nay có thêm một số gia đình tặng lễ nên quà cáp trong nhà càng thêm dầy. Sang thu, ngày càng lúc càng ngắn, quay đi quay lại trời bên ngoài đã tối, lúc này đã là lúc hoàng hôn.
Bỗng nhiên, Cát Tường đi vào nói có quản sự bẩm báo là Trầm Lục đã về.
“Hả, không phải nói ngày mai mới về tới sao?” Liên Mạn Nhi kinh ngạc nói.
Trầm Lục phái người báo tin cho Trầm Tam là ngày mai giờ Tỵ có thể đến phủ thành, đương nhiên là sẽ không sai. Nhưng hôm nay đến trước một đêm, chẳng lẽ là có chuyện quan trọng đột xuất.
Liên Mạn Nhi nghĩ vậy, đương nhiên Ngũ Lang cũng nghĩ thế, hai huynh muội trao đổi ánh mắt, bất giác đều có chút khẩn trương.
“. . . . . . Nói là phủ bên kia phái người đến, đang ở đằng trước. Lục gia đã vào thành nên mời đại gia đi qua nói chuyện.” Cát Tường liền nói.
“Chuyện này. . . . . . Vậy thì mau đi đi.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Đúng, có lẽ Lục gia có chuyện gấp.” Liên Thủ Tín và Trương thị cũng vội nói.
Ngũ lang vội vàng đứng dậy cùng Liên Thủ Tín đi phía trước viện, hiếm khi thấy Liên Thủ Tín trở về một mình.
“Ngũ Lang đổi xiêm y đến Trầm phủ rồi.” Liên Thủ Tín nói với Trương thị, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất.
“. . . . . . Nói cũng không có chuyện gì gấp gáp, mấy ngày qua khí trời tốt, Lục gia cao hứng, muốn nhanh về nhà đoàn tụ nên không nghỉ chân, vì vậy mà về sớm hơn dự định.” Liên Thủ Tín ngồi xuống nói.
“Không có chuyện gì gấp gáp là tốt rồi.” Liên Mạn Nhi nghe Liên Thủ Tín nói như vậy liền yên lòng. “Có lẽ muốn về nhà trước ngày Trùng Dương.”
“Có lẽ vậy.” Liên Thủ Tín gật đầu nói.
Mọi người ngồi nói chuyện như cũ. Một lúc sau thì gã sai vặt của Ngũ Lang trở lại nói Trầm Lục giữ Ngũ Lang ở lại phủ ăn cơm. Người một nhà càng yên tâm liền phân phó phòng bếp dọn cơm ăn, ở tại phòng Trương thị chờ Ngũ Lang trở lại.
Giờ Dậu Ngũ Lang mới từ Trầm phủ trở về.
“. . . . . . Lục gia tốt chứ?” Liên Thủ Tín hỏi.
“Con nhìn rất tốt.” Ngũ Lang cười đáp: “Nói là đi liên tục mấy ngày đường, được tin tốt nên tinh thần cũng tốt.”
Nghe nói Trầm Lục rất tốt mọi người cũng thật cao hứng.
“Vừa trở về đã bảo ca đi qua, còn có người nào nữa không? Gọi gấp như vậy có phải có việc hay không?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“. . . . . .Hôm nay, Liên phu nhân nói với thiếp muốn làm mối cho Ngũ Lang nhà nàng.” Trầm tam phu nhân nhìn Trầm Tam gia, thấy hắn nghe say mê liền thấp giọng nói: “. . . . . . tuổi thích hợp lại có tướng mạo, làm việc đối đãi mọi người cũng tốt, đỗ Cử nhân, có ân sư như vậy sau này tiền đồ sẽ rộng mở. Cha mẹ chồng hiền hoà cũng không phải là người cay nghiệt, huynh đệ tỷ muội hòa thuận, thật hiếm có mối hôn sự tốt như vậy, thiếp nghe điều kiện của hắn cũng động tâm, tuổi Nghị Nhi nhà chúng ta đã đến lúc đề cập chuyện hôn nhân, còn Thi Nhi có thể chờ thêm hai năm.”
Nghe lời nói của Trầm Tam phu nhân là nhìn trúng Ngũ Lang, muốn làm mối khuê nữ Trầm Nghị của mình cho Ngũ Lang. Trầm Tam đang nghiêng người dựa vào gối, lúc này ngồi thẳng lưng nhìn thẳng Trầm Tam phu nhân.
“Làm sao? Nói một chút. . . . . .” Trầm Tam phu nhân lại hỏi.
“Chuyện này đừng quyết định, tính tình lão Lục ta biết rõ, chuyện kia như ván đã đóng thuyền rồi.” Trầm Tam khoát tay, nghiêm mặt nói.
“Thiếp cũng biết giờ nói gì cũng vô ích .” Trầm tam phu nhân nhẹ nhàng thở dài: “Còn hỏi thiếp có cô nương nào tốt thì nói một chút.”
“Nếu đã nhờ vả thì nàng phải quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.” Trầm Tam liền nói.
“Chuyện này đương nhiên.” Trầm tam phu nhân gật đầu nói.
Đồng thời, trong ngõ Tùng Thụ.
Người một nhà Liên Mạn Nhi đã về đến nhà, thay đổi lại xiêm y xong lại đến ngồi nói chuyện trong phòng Trương thị. Liên Mạn Nhi ngồi bên cạnh Trương thị, trong tay cầm một tách lớn trà long nhãn táo cẩu kỷ tử, nhìn lướt qua bốn phía.Trên mặt mọi người ai cũng có nét vui mừng, xem ra lần này đi Trầm phủ bái phỏng Trầm Tam, Trầm Cửu và Trầm Tam phu nhân, đúng như mong muốn cho nên vui vẻ.
“. . . . . . Nghe nói đệ và Tiểu Cửu đến trường cưỡi ngựa?” Liên Mạn Nhi hỏi tiểu Thất.
“Vâng.” Tiểu Thất cười nói với Liên Mạn Nhi và Trương thị, Sở tiên sinh kiểm tra công khóa của hắn như thế nào, còn tặng hắn hai bộ sách mới, rồi hắn mới đi chơi với Trầm Khiêm.
“Đệ nói với Tiểu Cửu ca là nhà chúng ta mở tiệc rượu, mời huynh ấy đến, lần trước tới Tây Uyển cũng không có thời gian xem thật kỹ.” Tiểu Thất cười nói: “Tiểu Cửu ca còn nói với đệ, thời gian ở phủ thành hay là cùng đọc sách với huynh ấy, Sở tiên sinh cũng muốn giảng mấy chương sách cho đệ.”
“Được.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Liên Thủ Tín, Trương thị và Ngũ Lang cũng gật đầu đồng ý, như vậy lúc về tiểu Thất sẽ không làm trễ công khóa.
Hơn nữa tiểu Thất và Trầm Khiêm ở chung tình cảm càng ngày càng tốt, hai người bọn họ cùng nhau đọc sách đốc thúc lẫn nhau, mặt khác có Sở tiên sinh ở đó tiểu Thất sẽ tự giác hơn, Trầm Khiêm lại không giống loại quần là áo lụa nên không sợ bọn họ chơi đùa gây chuyện.
“Có nói khi nào thì bắt đầu không? Cho người chuẩn bị xe mỗi ngày đưa đệ đi qua đó, còn cần chuẩn bị những thứ gì hay dẫn ai theo hầu tự mình suy nghĩ rồi báo lại.”
“Vâng.” Tiểu Thất gật đầu.
“. . . . . . Đưa bái thiếp xong còn ở trước mặt mời, Trầm Tam gia nhất định sẽ đồng ý đi, mặt khác còn có. . . . . .” Liên Thủ Tín lần này mời Trầm Tam gia mặt khác còn mời ba người con cháu của Trầm gia ở phủ thành tới dự tiệc.
Mọi người nói chuyện an bài bữa tiệc… Trương thị liền không nhịn được cười cười.
“Ngày hôm nay ta nói với Trầm Tam phu nhân, Trầm tam phu nhân đã đồng ý giúp đỡ, còn nói với ta vài khuê nữ có số tuổi cũng tương đương.” Trương thị nói với Liên Thủ Tín.
Tiểu Thất và Liên Mạn Nhi cũng biết Trương thị đang nói việc gì, vì vậy ngồi im nghe, sợ sẽ bỏ sót cái gì, Ngũ Lang thì có chút mất tự nhiên nhưng cũng ngồi không nhúc nhích.
“. . . . . . Có người chúng ta mời đến có người không, Trầm Tam phu nhân nói ngày đó nhà bọn họ mở tiệc rượu những người đó tất nhiên sẽ đến, các cô nương cũng sẽ đi đến, lúc đó ta sẽ chú ý kỹ hơn.” Trương thị nói xong thì cười nhìn sang Ngũ Lang: “Mạn Nhi cũng nghe được không ít thông tin từ các cô nương Trầm gia.”
“Dạ.” Liên Mạn Nhi vừa đáp vừa nhìn về phía Ngũ lang làm mặt quỷ.
“Ngũ Lang hiện tại con nói cho mẹ biết, con vừa ý người như thế nào, đến lúc đó mẹ và muội muội con sẽ để ý.” Trương thị nói với Ngũ Lang.
“Mẹ. . . . . .” mặc dù Ngũ Lang từng trải nhưng vẫn chỉ là thiếu niên, hơn nữa da mặt hắn đặc biệt mỏng trong chuyện này, tuy ở dưới ánh đèn vẫn nhìn ra mặt bị đỏ.”Mẹ, mẹ và cha làm chủ là được.”
“Cái gì tùy ý? Đây là cưới vợ cho con, cũng phải hợp ý con mới được.” Trương thị liền nói.
Mặt Ngũ Lang càng đỏ hơn.
“Mẹ” Liên Mạn Nhi lại cười: “Bây giờ Người hỏi đại ca, ca ấy xấu hổ sao dám nói, chờ chúng ta đi rồi hãy hỏi tiếp a.”
Nói xong Liên Mạn Nhi còn cố ý cười, Tiểu Thất cũng vừa cười vừa liếc Ngũ Lang ở một bên thật vui vẻ.
Ngũ Lang càng ngượng ngùng.
“Hai người các con nghịch ngợm càn rỡ, đây là chuyện đại sự, đừng đùa ca con! Được rồi, cũng không còn chuyện gì, hai đứa nên đi ngủ thì đi ngủ, nên đọc sách đi đọc sách, còn. . . . . . Ngũ Lang trước đừng đi.” Trương thị vội vàng nói.
Trương thị như vậy Liên Mạn Nhi và tiểu Thất càng tỏ ra vui vẻ nhưng cười một hồi đều đứng lên cáo từ rời đi, ra khỏi cửa phòng Liên Mạn Nhi định đi về phòng mình nhưng lại bị tiểu Thất giữ lại.
Tiểu Thất liền hướng Liên Mạn Nhi nháy mắt muốn Liên Mạn Nhi ở lại cùng nghe lén với hắn, đây là chuyện tỷ đệ thường làm nhưng lần này Liên Mạn Nhi còn chần chờ một chút.
“Tỷ, chúng ta nghe một chút ca muốn cưới chị dâu có dáng vẻ như thế nào nha.” Tiểu Thất nhỏ giọng nói với Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi liền cười, tỷ đệ liền lặng lẽ không tiếng động đến cạnh cửa nghiêng tai lắng nghe trong phòng nói chuyện, đã nghe Trương thị hỏi Ngũ Lang nhưng không nghe được Ngũ Lang nói cái gì, tỷ đệ liếc nhau một cái lại bận rộn áp tai sát vào cửa.
Bỗng nghe két một tiếng cửa đột nhiên mở ra, Trương thị nhô đầu ra bất đắc dĩ nhìn Liên Mạn Nhi và tiểu Thất.
Liên Mạn Nhi và tiểu Thất cũng biết lần này nghe lén không được, tỷ đệ liền trao đổi ánh mắt lập tức cười chạy đi. Trương thị đứng ở cửa chỉ có thể cười lắc đầu than thở, còn dặn dò bọn họ chạy chậm đừng để bị ngã.
Nghe lén không thành công Liên Mạn Nhi có một chút tiếc nuối nhưng cũng không để trong lòng, vốn hành động này chỉ là đùa giỡn, vả lại vì huynh muội bọn họ thân cận nên trong lòng Ngũ Lang suy nghĩ như thế nào nàng tất nhiên sẽ biết.
Ngày thứ hai, gia đình Liên Mạn Nhi làm tiệc rượu mời khách bày ở bên trong Tây Uyển, nam khách ở đông sương phòng, nữ khách thì ở tây sương, tất cả đều tụ họp ở phòng khách gần hồ sen. Ngày hôm nay, người đến là khách, uống rượu nghe hí khúc vui mừng náo nhiệt không cần phải nói.
Liên Mạn Nhi đang nói chuyện với các cô nương và nhóm con dâu thì có quản sự nương tử tìm nàng có chuyện, một chút nhàn rỗi cũng không có. Suốt một ngày náo nhiệt, đến đầu buổi chiều tân khách mới ra về. Đầu tiên Liên Mạn Nhi để cho Trương thị trở về nghỉ ngơi, nàng cho nha đầu bà tử thu dọn nhà cửa, an bài thỏa đáng mọi chuyện mới trở lại trong viện.
Lúc này đã là giờ thân, Liên Mạn Nhi về phòng thay đổi quần áo mặc ở nhà thì Trương thị phái đại nha đầu Đa Phúc tới gọi nàng.
“Phu nhân nói đến xem cô nương đã nghỉ ngơi chưa, nếu chưa nghỉ ngơi thì mời đi qua trò chuyện”. Đa Phúc nói với Liên Mạn Nhi.
“Ta sẽ tới.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Ở trong phòng Trương thị, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất đều ở đây, thấy Liên Mạn Nhi tiến vào tiểu Thất đứng dậy chờ Liên Mạn Nhi ngồi ở bên cạnh Trương thị mới ngồi xuống.
Mọi người nói chút việc nhà, năm nay có thêm một số gia đình tặng lễ nên quà cáp trong nhà càng thêm dầy. Sang thu, ngày càng lúc càng ngắn, quay đi quay lại trời bên ngoài đã tối, lúc này đã là lúc hoàng hôn.
Bỗng nhiên, Cát Tường đi vào nói có quản sự bẩm báo là Trầm Lục đã về.
“Hả, không phải nói ngày mai mới về tới sao?” Liên Mạn Nhi kinh ngạc nói.
Trầm Lục phái người báo tin cho Trầm Tam là ngày mai giờ Tỵ có thể đến phủ thành, đương nhiên là sẽ không sai. Nhưng hôm nay đến trước một đêm, chẳng lẽ là có chuyện quan trọng đột xuất.
Liên Mạn Nhi nghĩ vậy, đương nhiên Ngũ Lang cũng nghĩ thế, hai huynh muội trao đổi ánh mắt, bất giác đều có chút khẩn trương.
“. . . . . . Nói là phủ bên kia phái người đến, đang ở đằng trước. Lục gia đã vào thành nên mời đại gia đi qua nói chuyện.” Cát Tường liền nói.
“Chuyện này. . . . . . Vậy thì mau đi đi.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Đúng, có lẽ Lục gia có chuyện gấp.” Liên Thủ Tín và Trương thị cũng vội nói.
Ngũ lang vội vàng đứng dậy cùng Liên Thủ Tín đi phía trước viện, hiếm khi thấy Liên Thủ Tín trở về một mình.
“Ngũ Lang đổi xiêm y đến Trầm phủ rồi.” Liên Thủ Tín nói với Trương thị, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất.
“. . . . . . Nói cũng không có chuyện gì gấp gáp, mấy ngày qua khí trời tốt, Lục gia cao hứng, muốn nhanh về nhà đoàn tụ nên không nghỉ chân, vì vậy mà về sớm hơn dự định.” Liên Thủ Tín ngồi xuống nói.
“Không có chuyện gì gấp gáp là tốt rồi.” Liên Mạn Nhi nghe Liên Thủ Tín nói như vậy liền yên lòng. “Có lẽ muốn về nhà trước ngày Trùng Dương.”
“Có lẽ vậy.” Liên Thủ Tín gật đầu nói.
Mọi người ngồi nói chuyện như cũ. Một lúc sau thì gã sai vặt của Ngũ Lang trở lại nói Trầm Lục giữ Ngũ Lang ở lại phủ ăn cơm. Người một nhà càng yên tâm liền phân phó phòng bếp dọn cơm ăn, ở tại phòng Trương thị chờ Ngũ Lang trở lại.
Giờ Dậu Ngũ Lang mới từ Trầm phủ trở về.
“. . . . . . Lục gia tốt chứ?” Liên Thủ Tín hỏi.
“Con nhìn rất tốt.” Ngũ Lang cười đáp: “Nói là đi liên tục mấy ngày đường, được tin tốt nên tinh thần cũng tốt.”
Nghe nói Trầm Lục rất tốt mọi người cũng thật cao hứng.
“Vừa trở về đã bảo ca đi qua, còn có người nào nữa không? Gọi gấp như vậy có phải có việc hay không?” Liên Mạn Nhi hỏi.
/1022
|