Edit: Phi Yến
Beta: Tiểu Tuyền Dân gian có câu tục ngữ, gọi là mười lăm trăng sáng, mười sáu trăng tròn. Nhưng buổi tối mười lăm tháng tám năm nay trăng sáng sao thưa, trên trời chỉ có lác đác vài đám mây thật mỏng, là cơ hội hiếm có để ngắm trăng.
Nhà Liên Mạn Nhi bày mấy bàn tiệc ở bên hồ sen, chung quanh dựng cột treo đèn lồng. Khúc tiên sinh đương nhiên cũng được mời đến, ngoài ra còn mời nhà Liên Diệp Nhi, nhà Ngô Gia Hưng, nhà Lục Bính Võ.
Mấy hộ gia đình này đều ở gần, lại có quan hệ mật thiết với nhà Liên Mạn Nhi, bình thường có chuyện cũng hỗ trợ lẫn nhau, nên nhân dịp Trung thu mời bọn họ đến cùng nhau vui vẻ náo nhiệt.
Liên Chi Nhi còn đem Đại Bảo theo, vì sợ đêm lạnh nên cho bé mặc áo lạnh, còn choàng một chiếc áo đỏ bên ngoài.
Đứa bé trắng mập, mặc quần áo màu đỏ càng có thêm không khí vui mừng.
Trương Thải Vân cũng đến với một cái bụng to, nàng đã mang thai tám tháng, chỉ là vẫn thích náo nhiệt như trước kia. Trương Thái Vân vì mang thai nên Liên Mạn Nhi an bài ghế ngồi đặc biệt cho nàng, Trương Thải Vân đỡ bụng ngồi xuống, một mình chiếm hai chỗ.
Tiệc rượu tối nay chuẩn bị tương đối đơn giản, trừ các loại bánh Trung thu còn có cua hấp. Bởi vì Trung thu ngắm trăng, nên Liên Mạn Nhi dặn dò quản sự ao cá chọn ra những con cua lớn chuẩn bị cho nhà mình ăn. Ăn cua đương nhiên không thể thiếu rượu, bên cạnh có một bếp lò nhỏ, đang đun rượu Thiệu Hưng.
Ngoài ra, ở nơi ít gió còn bày mấy bếp lò, phía trên có lưới sắt, có mấy gã sai vặt đang bận rộn nướng thịt cá.
Trương Thải Vân vì mang bầu không được ăn cua, thấy mọi người ăn ngon lành, nàng cũng có chút thèm thuồng nhưng Trương thị ngồi bên cạnh, cách đó không xa còn có mẹ chồng của nàng nên không dám ăn trộm.
“ Mạn Nhi con cua này đều lớn mập như năm trước.” Trương Thải Vân nói.
“ Ừ.” Liên Mạn Nhi ăn một miếng cua, nhấp một hớp rượu, sau đó mới gật đầu nói, “Năm nay chọn giống cua, nuôi ở chế độ đặc biệt, lại chọn những con tốt nhất để lại cho nhà ăn.
“ Vậy …. Chắc là để lại nhiều phải không?” Trương Thải Vân hai mắt trông mong nhìn Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi đương nhiên hiểu ý của Trương Thái Vân, cười thầm trong lòng.
“ Ừ, để lại không ít, đợi qua hai ngày ca ca và tiểu Thất về ăn.” Mạn Nhi âm thầm cười, ngoài mặt tỉnh bơ giả vờ như đang chân chính trả lời câu hỏi của Trương Thải Vân.
“ A, vậy lúc đó ăn xong chắc là còn dư chứ?” Trương Thải Vân nói.
“ Có thể ăn đến tháng chín.” Liên Mạn Nhi nói, lúc này nàng không nhịn được nữa phì cười “ Thải Vân tỷ, tỷ đừng mơ nữa, đợi đến lúc tỷ có thể ăn được thì đừng nói là cua to, mà cua nhỏ cũng không còn đâu. Tỷ nha, đợi đến năm sau đi.”
Trương Thải Vân vô cùng thất vọng, mà lúc này mới nhận ra là Liên Mạn Nhi đang trêu chọc nàng, thật ra đã sớm đoán được ý nàng, sớm nói với nàng là không được ăn không phải được rồi sao, làm nàng hy vọng lại tốn công nói nãy giờ.
“ Mạn Nhi, muội đợi đi khi nào ta sinh con xong sẽ không cho nó gọi muội là dì đâu.” Trương Thải Vân vẻ mặt hùng hổ nói.
“ Chuyện này không đến phiên tỷ quản đâu, muội chính là dì của nó, lại đối xử tốt với nó, sao nó không nhận muội, gọi muội là dì được?” Liên Mạn Nhi cười nói.
Trương thị và Lục gia lão thái thái ngồi bên cạnh nghe hai tỷ muội đấu võ mồm không nhịn được cười.
“ …. Thải Vân à, chính là cái tính khí này, sắp làm mẹ rồi mà còn giống như đứa con nít.” Trương thị nói.
“ Còn trẻ mà, chúng ta khi còn trẻ cũng vậy thôi.” Lục lão thái thái rất phóng khoáng, “ Tính tình đứa nhỏ này ta rất thích, không khoe khoang, không nhỏ mọn, biết lý lẽ.”
“ ….. Trong mấy nàng dâu trẻ tuổi quanh đây, trừ Chi Nhi nhà mọi người ra thì có thể nói nàng là người rất có năng lực.”
Hiển nhiên Lục gia đối với Trương Thái Vân cô con dâu này vô cùng vừa ý.
Sau khi Trương Thải Vân cùng Lục Bính Võ thành hôn, rất nhiều công việc vận chuyển của Liên gia đều giao cho Lục gia. Tiệm tạp hóa của Lục gia bởi vì nhờ vào hàng hóa của Bách hóa Liên ký mà làm ăn ngày càng phát đạt. Hai năm nay, ngoài những công việc kinh doanh trước kia, Lục gia còn mở ra một nhà tuyến xe lớn, ngoài việc chở hàng cho Liên gia còn kinh doanh xe chở thuê.
Liên Mạn Nhi còn gợi ý cho Trương Thái Vân, để cho Lục gia mở một “ Tuyến xe” từ trấn Thanh Dương đến Cẩm Dương, mỗi ngày có đúng giờ xuất phát, đúng giớ nghỉ ngơi, từ trấn Thanh Dương xuất phát, đi theo lộ tuyến cố định, đến huyện thành, sau đó lại đi về, thường là sáng đi tối về.
Trương Thải Vân về nói với Lục Bính Võ, cả nhà thương lượng, sau y theo đó mà áp dụng.
Sau đó, tuyến xe mở ra khách lui tới ngày càng nhiều, Lục gia đang định mở thêm vài tuyến nữa.
Tuyến xe này đem đến rất nhiều lợi nhuận cho Lục gia, đồng thời cũng tạo phương tiện đi lại thuận tiện cho dân chúng trấn Thanh Dương và thôn Tam Thập lý doanh tử.
Trước đây, muốn đi Huyện thành Cẩm Dương , ở nhà không có xe và gia súc, chỉ có thể đi bộ hoặc mướn xe. Đi bộ thì rất mệt mà thuê xe lại hao tốn quá lớn. Bây giờ có tuyến xe của Lục gia mọi người không cần tốn quá nhiều tiền mà vẫn thoải mái ngồi xe đến huyện thành, ai nấy đều vui mừng.
Vì việc này mà địa vị của Trương Thải Vân ở nhà họ Lục càng cao, sau đó nàng cố ý may một bộ quần áo cho Liên Mạn Nhi để cảm ơn.
Mà tuyến xe từ trấn Thanh Dương đến Cẩm Dương huyện này cũng gợi nên hứng thú làm ăn của những trấn khác, Lục gia làm ăn đang tốt nên trấn Thanh Dương cũng không đoạt được mối làm ăn của họ. Nhưng người của những trấn khác cũng bắt chước làm theo, dần dần tuyến xe đi lại ở Huyện thành Cẩm Dương đặc biệt đông đúc, các huyện khác của phủ Liêu Đông cũng xuất hiện nhiều tuyến xe.
Liên Mạn Nhi đối với chuyện này rất vui mừng.
Đây là một chuyện tốt, tạo phương tiện đi lại cho dân chúng, lại có thể xúc tiến phát triển kinh tế. Kinh tế phát triển là điều kiện tiên quyết để cho Liên ký và các thương nhân khác làm ăn phát đạt, ngay cả những hộ nông dân bởi vì sự phát triển cùng lưu thông thuận tiện cũng được lợi không ít.
Ngày nay trấn Thanh Dương đã trở thành trấn giàu có nhất trong Huyện thành Cẩm Dương . Đương nhiên hương thân trong Tam Thập Lý doanh tử là những người được lợi, mà còn là lớn nhất.
Đây là điều mà Liên Mạn Nhi hy vọng, mọi người giàu lên, càng có nhiều người đi học, càng nhiều người nhớ đến cổng chào của Liên gia, thay đổi phong tục, nhà nàng căn cơ càng ổn, ở thôn Tam Thập Lý doanh tử này kinh doanh ngày càng ổn định, mà về mặt tình cảm nàng cũng hy vọng mọi người trong thôn có cuộc sống tốt.
Ăn một con cua, uống hai chén rượu nhỏ, Liên Mạn Nhi lại cùng Trương Thải Vân ăn thêm ít bánh Trung thu, Đại Bảo ở bên cạnh bắt đầu mở mắt không lên. Tuy vậy nó cũng không muốn ngủ, vẫn nằm trong lòng Liên Chi Nhi ê a nói chuyện.
Bên kia Ngô Gia Hưng, Ngô Ngọc Qúy, Liên Thủ Tín và Khúc tiên sinh đang uống rượu cao hứng, nữ quyến bên này Ngô Vương thị cùng Lục gia thái thái nói chuyện náo nhiệt không dứt.
“ Tỷ, Thải Vân tỷ, chúng ta đừng ngồi đây nữa, về phòng chơi đi.” Liên Mạn Nhi đề nghị.
Liên Chi Nhi đang muốn về phòng dỗ Đại Bảo ngủ, Trương Thải Vân ngồi lâu cũng mệt, hai người đều đồng ý. Mạn Nhi hỏi Diệp Nhi, Diệp Nhi thấy bọn họ đều muốn đi, nên nàng cũng đi theo.
Mấy người trở về phòng, trong phòng ít người, không ồn ào như trước nên chỉ trong chốc lát Đại Bảo đã ngủ. Liên Mạn Nhi gọi người đem ít điểm tâm và trái cây đến, mọi người cũng không ra ngoài nữa, ngồi trên giường nói chuyện.
“ Quần áo và tã chuẩn bị xong chưa?” Liên Chi Nhi hỏi Trương Thải Vân.
“ Bên này chuẩn bị xong rồi, mấy hôm trước cha muội sang đó bọn tiểu Long có gửi thư cho muội nói bà, mẹ và thím của muội cũng chuẩn bị cho muội không ít.” Trương Thải Vân nói.
“ Ta cũng chuẩn bị cho muội hai bộ.” Liên Chi Nhi nói.
“ Chúng ta bên này cũng có, nương của muội chuẩn bị hai bộ, muội cũng làm hai bộ.” Mạn Nhi nói, “ Còn có tam bá mẫu, mấy hôm cùng mẹ muội làm hình như cũng có chuẩn bị cho tỷ.”
“ Đúng vậy,” Liên Diệp Nhi cười nói, “ Mẹ của muội chuẩn bị hai bộ, cha muội mấy hôm nay đang tìm gỗ tốt, cha nói muốn đóng một cái thùng tắm cho em bé.”
“ Vậy thì tốt quá ta đang lo không biết lấy thùng nào tắm ba ngày cho em bé.” Trương Thải Vân cười, lại nói với Diệp Nhi, “Trưa nay ta nghe lão gia tử nói Tam bá đã tìm được gỗ tốt, qua lễ sẽ kéo về.”
Nói đến Lục gia lão gia tử Trương Thải Vân đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“ Lão gia tử nhà muội nói, hôm nay nhìn thấy cha Nha Nhi.” Trương Thải Vân nói với Mạn Nhi.
“ A, ở đâu?”
“ Ở đầu thôn Lưu trang, hình như là cùng với mấy tên vô lại.” Trương Thải Vân nói.
“ Đây nhất định là do Tết có chút tiền, muốn đốt tiền, tìm người đòi tiền đây mà.” Liên Mạn Nhi cười lạnh nói.
Đòi tiền chính là đánh bạc, là cách nói thông tục nơi đây.
“ Ca ca đã sớm đánh tiếng khắp nơi rồi, không có nhà nào dám chào đón ông ta đâu, ông ta cũng chỉ cùng với mấy tên vô lại đánh nhỏ, không làm ra được chuyện gì lớn đâu.” Liên Mạn Nhi lại nói, “ Nhưng dù sao mọi người cũng để ý ông ta một chút.”
“ Chắc rồi.” Liên Chi Nhi, Diệp Nhi, Trương Thải Vân đều gật đầu.
“ Năm nay mọi người đưa lễ qua, lão thái thái có nói gì không?Hình như mấy ngày nay rất yên tĩnh.” Trương Thải Vân lại nói.
“ Đều là đồ tốt, bà có thể nói được gì chứ?” Liên Mạn Nhi nói, “ Đừng thấy bà có vẻ hiên ngang nhưng thật ra trong lòng lại chột dạ. Bà hiểu rõ cái gì được hưởng, cái gì không nên hưởng, bây giờ ngoài những lúc cha mẹ Nha Nhi chọc tức bà ra, thì bà đang sống rất thoải mái.”
“ Vậy tiền của cha Nha Nhi là ….”
Beta: Tiểu Tuyền Dân gian có câu tục ngữ, gọi là mười lăm trăng sáng, mười sáu trăng tròn. Nhưng buổi tối mười lăm tháng tám năm nay trăng sáng sao thưa, trên trời chỉ có lác đác vài đám mây thật mỏng, là cơ hội hiếm có để ngắm trăng.
Nhà Liên Mạn Nhi bày mấy bàn tiệc ở bên hồ sen, chung quanh dựng cột treo đèn lồng. Khúc tiên sinh đương nhiên cũng được mời đến, ngoài ra còn mời nhà Liên Diệp Nhi, nhà Ngô Gia Hưng, nhà Lục Bính Võ.
Mấy hộ gia đình này đều ở gần, lại có quan hệ mật thiết với nhà Liên Mạn Nhi, bình thường có chuyện cũng hỗ trợ lẫn nhau, nên nhân dịp Trung thu mời bọn họ đến cùng nhau vui vẻ náo nhiệt.
Liên Chi Nhi còn đem Đại Bảo theo, vì sợ đêm lạnh nên cho bé mặc áo lạnh, còn choàng một chiếc áo đỏ bên ngoài.
Đứa bé trắng mập, mặc quần áo màu đỏ càng có thêm không khí vui mừng.
Trương Thải Vân cũng đến với một cái bụng to, nàng đã mang thai tám tháng, chỉ là vẫn thích náo nhiệt như trước kia. Trương Thái Vân vì mang thai nên Liên Mạn Nhi an bài ghế ngồi đặc biệt cho nàng, Trương Thải Vân đỡ bụng ngồi xuống, một mình chiếm hai chỗ.
Tiệc rượu tối nay chuẩn bị tương đối đơn giản, trừ các loại bánh Trung thu còn có cua hấp. Bởi vì Trung thu ngắm trăng, nên Liên Mạn Nhi dặn dò quản sự ao cá chọn ra những con cua lớn chuẩn bị cho nhà mình ăn. Ăn cua đương nhiên không thể thiếu rượu, bên cạnh có một bếp lò nhỏ, đang đun rượu Thiệu Hưng.
Ngoài ra, ở nơi ít gió còn bày mấy bếp lò, phía trên có lưới sắt, có mấy gã sai vặt đang bận rộn nướng thịt cá.
Trương Thải Vân vì mang bầu không được ăn cua, thấy mọi người ăn ngon lành, nàng cũng có chút thèm thuồng nhưng Trương thị ngồi bên cạnh, cách đó không xa còn có mẹ chồng của nàng nên không dám ăn trộm.
“ Mạn Nhi con cua này đều lớn mập như năm trước.” Trương Thải Vân nói.
“ Ừ.” Liên Mạn Nhi ăn một miếng cua, nhấp một hớp rượu, sau đó mới gật đầu nói, “Năm nay chọn giống cua, nuôi ở chế độ đặc biệt, lại chọn những con tốt nhất để lại cho nhà ăn.
“ Vậy …. Chắc là để lại nhiều phải không?” Trương Thải Vân hai mắt trông mong nhìn Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi đương nhiên hiểu ý của Trương Thái Vân, cười thầm trong lòng.
“ Ừ, để lại không ít, đợi qua hai ngày ca ca và tiểu Thất về ăn.” Mạn Nhi âm thầm cười, ngoài mặt tỉnh bơ giả vờ như đang chân chính trả lời câu hỏi của Trương Thải Vân.
“ A, vậy lúc đó ăn xong chắc là còn dư chứ?” Trương Thải Vân nói.
“ Có thể ăn đến tháng chín.” Liên Mạn Nhi nói, lúc này nàng không nhịn được nữa phì cười “ Thải Vân tỷ, tỷ đừng mơ nữa, đợi đến lúc tỷ có thể ăn được thì đừng nói là cua to, mà cua nhỏ cũng không còn đâu. Tỷ nha, đợi đến năm sau đi.”
Trương Thải Vân vô cùng thất vọng, mà lúc này mới nhận ra là Liên Mạn Nhi đang trêu chọc nàng, thật ra đã sớm đoán được ý nàng, sớm nói với nàng là không được ăn không phải được rồi sao, làm nàng hy vọng lại tốn công nói nãy giờ.
“ Mạn Nhi, muội đợi đi khi nào ta sinh con xong sẽ không cho nó gọi muội là dì đâu.” Trương Thải Vân vẻ mặt hùng hổ nói.
“ Chuyện này không đến phiên tỷ quản đâu, muội chính là dì của nó, lại đối xử tốt với nó, sao nó không nhận muội, gọi muội là dì được?” Liên Mạn Nhi cười nói.
Trương thị và Lục gia lão thái thái ngồi bên cạnh nghe hai tỷ muội đấu võ mồm không nhịn được cười.
“ …. Thải Vân à, chính là cái tính khí này, sắp làm mẹ rồi mà còn giống như đứa con nít.” Trương thị nói.
“ Còn trẻ mà, chúng ta khi còn trẻ cũng vậy thôi.” Lục lão thái thái rất phóng khoáng, “ Tính tình đứa nhỏ này ta rất thích, không khoe khoang, không nhỏ mọn, biết lý lẽ.”
“ ….. Trong mấy nàng dâu trẻ tuổi quanh đây, trừ Chi Nhi nhà mọi người ra thì có thể nói nàng là người rất có năng lực.”
Hiển nhiên Lục gia đối với Trương Thái Vân cô con dâu này vô cùng vừa ý.
Sau khi Trương Thải Vân cùng Lục Bính Võ thành hôn, rất nhiều công việc vận chuyển của Liên gia đều giao cho Lục gia. Tiệm tạp hóa của Lục gia bởi vì nhờ vào hàng hóa của Bách hóa Liên ký mà làm ăn ngày càng phát đạt. Hai năm nay, ngoài những công việc kinh doanh trước kia, Lục gia còn mở ra một nhà tuyến xe lớn, ngoài việc chở hàng cho Liên gia còn kinh doanh xe chở thuê.
Liên Mạn Nhi còn gợi ý cho Trương Thái Vân, để cho Lục gia mở một “ Tuyến xe” từ trấn Thanh Dương đến Cẩm Dương, mỗi ngày có đúng giờ xuất phát, đúng giớ nghỉ ngơi, từ trấn Thanh Dương xuất phát, đi theo lộ tuyến cố định, đến huyện thành, sau đó lại đi về, thường là sáng đi tối về.
Trương Thải Vân về nói với Lục Bính Võ, cả nhà thương lượng, sau y theo đó mà áp dụng.
Sau đó, tuyến xe mở ra khách lui tới ngày càng nhiều, Lục gia đang định mở thêm vài tuyến nữa.
Tuyến xe này đem đến rất nhiều lợi nhuận cho Lục gia, đồng thời cũng tạo phương tiện đi lại thuận tiện cho dân chúng trấn Thanh Dương và thôn Tam Thập lý doanh tử.
Trước đây, muốn đi Huyện thành Cẩm Dương , ở nhà không có xe và gia súc, chỉ có thể đi bộ hoặc mướn xe. Đi bộ thì rất mệt mà thuê xe lại hao tốn quá lớn. Bây giờ có tuyến xe của Lục gia mọi người không cần tốn quá nhiều tiền mà vẫn thoải mái ngồi xe đến huyện thành, ai nấy đều vui mừng.
Vì việc này mà địa vị của Trương Thải Vân ở nhà họ Lục càng cao, sau đó nàng cố ý may một bộ quần áo cho Liên Mạn Nhi để cảm ơn.
Mà tuyến xe từ trấn Thanh Dương đến Cẩm Dương huyện này cũng gợi nên hứng thú làm ăn của những trấn khác, Lục gia làm ăn đang tốt nên trấn Thanh Dương cũng không đoạt được mối làm ăn của họ. Nhưng người của những trấn khác cũng bắt chước làm theo, dần dần tuyến xe đi lại ở Huyện thành Cẩm Dương đặc biệt đông đúc, các huyện khác của phủ Liêu Đông cũng xuất hiện nhiều tuyến xe.
Liên Mạn Nhi đối với chuyện này rất vui mừng.
Đây là một chuyện tốt, tạo phương tiện đi lại cho dân chúng, lại có thể xúc tiến phát triển kinh tế. Kinh tế phát triển là điều kiện tiên quyết để cho Liên ký và các thương nhân khác làm ăn phát đạt, ngay cả những hộ nông dân bởi vì sự phát triển cùng lưu thông thuận tiện cũng được lợi không ít.
Ngày nay trấn Thanh Dương đã trở thành trấn giàu có nhất trong Huyện thành Cẩm Dương . Đương nhiên hương thân trong Tam Thập Lý doanh tử là những người được lợi, mà còn là lớn nhất.
Đây là điều mà Liên Mạn Nhi hy vọng, mọi người giàu lên, càng có nhiều người đi học, càng nhiều người nhớ đến cổng chào của Liên gia, thay đổi phong tục, nhà nàng căn cơ càng ổn, ở thôn Tam Thập Lý doanh tử này kinh doanh ngày càng ổn định, mà về mặt tình cảm nàng cũng hy vọng mọi người trong thôn có cuộc sống tốt.
Ăn một con cua, uống hai chén rượu nhỏ, Liên Mạn Nhi lại cùng Trương Thải Vân ăn thêm ít bánh Trung thu, Đại Bảo ở bên cạnh bắt đầu mở mắt không lên. Tuy vậy nó cũng không muốn ngủ, vẫn nằm trong lòng Liên Chi Nhi ê a nói chuyện.
Bên kia Ngô Gia Hưng, Ngô Ngọc Qúy, Liên Thủ Tín và Khúc tiên sinh đang uống rượu cao hứng, nữ quyến bên này Ngô Vương thị cùng Lục gia thái thái nói chuyện náo nhiệt không dứt.
“ Tỷ, Thải Vân tỷ, chúng ta đừng ngồi đây nữa, về phòng chơi đi.” Liên Mạn Nhi đề nghị.
Liên Chi Nhi đang muốn về phòng dỗ Đại Bảo ngủ, Trương Thải Vân ngồi lâu cũng mệt, hai người đều đồng ý. Mạn Nhi hỏi Diệp Nhi, Diệp Nhi thấy bọn họ đều muốn đi, nên nàng cũng đi theo.
Mấy người trở về phòng, trong phòng ít người, không ồn ào như trước nên chỉ trong chốc lát Đại Bảo đã ngủ. Liên Mạn Nhi gọi người đem ít điểm tâm và trái cây đến, mọi người cũng không ra ngoài nữa, ngồi trên giường nói chuyện.
“ Quần áo và tã chuẩn bị xong chưa?” Liên Chi Nhi hỏi Trương Thải Vân.
“ Bên này chuẩn bị xong rồi, mấy hôm trước cha muội sang đó bọn tiểu Long có gửi thư cho muội nói bà, mẹ và thím của muội cũng chuẩn bị cho muội không ít.” Trương Thải Vân nói.
“ Ta cũng chuẩn bị cho muội hai bộ.” Liên Chi Nhi nói.
“ Chúng ta bên này cũng có, nương của muội chuẩn bị hai bộ, muội cũng làm hai bộ.” Mạn Nhi nói, “ Còn có tam bá mẫu, mấy hôm cùng mẹ muội làm hình như cũng có chuẩn bị cho tỷ.”
“ Đúng vậy,” Liên Diệp Nhi cười nói, “ Mẹ của muội chuẩn bị hai bộ, cha muội mấy hôm nay đang tìm gỗ tốt, cha nói muốn đóng một cái thùng tắm cho em bé.”
“ Vậy thì tốt quá ta đang lo không biết lấy thùng nào tắm ba ngày cho em bé.” Trương Thải Vân cười, lại nói với Diệp Nhi, “Trưa nay ta nghe lão gia tử nói Tam bá đã tìm được gỗ tốt, qua lễ sẽ kéo về.”
Nói đến Lục gia lão gia tử Trương Thải Vân đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“ Lão gia tử nhà muội nói, hôm nay nhìn thấy cha Nha Nhi.” Trương Thải Vân nói với Mạn Nhi.
“ A, ở đâu?”
“ Ở đầu thôn Lưu trang, hình như là cùng với mấy tên vô lại.” Trương Thải Vân nói.
“ Đây nhất định là do Tết có chút tiền, muốn đốt tiền, tìm người đòi tiền đây mà.” Liên Mạn Nhi cười lạnh nói.
Đòi tiền chính là đánh bạc, là cách nói thông tục nơi đây.
“ Ca ca đã sớm đánh tiếng khắp nơi rồi, không có nhà nào dám chào đón ông ta đâu, ông ta cũng chỉ cùng với mấy tên vô lại đánh nhỏ, không làm ra được chuyện gì lớn đâu.” Liên Mạn Nhi lại nói, “ Nhưng dù sao mọi người cũng để ý ông ta một chút.”
“ Chắc rồi.” Liên Chi Nhi, Diệp Nhi, Trương Thải Vân đều gật đầu.
“ Năm nay mọi người đưa lễ qua, lão thái thái có nói gì không?Hình như mấy ngày nay rất yên tĩnh.” Trương Thải Vân lại nói.
“ Đều là đồ tốt, bà có thể nói được gì chứ?” Liên Mạn Nhi nói, “ Đừng thấy bà có vẻ hiên ngang nhưng thật ra trong lòng lại chột dạ. Bà hiểu rõ cái gì được hưởng, cái gì không nên hưởng, bây giờ ngoài những lúc cha mẹ Nha Nhi chọc tức bà ra, thì bà đang sống rất thoải mái.”
“ Vậy tiền của cha Nha Nhi là ….”
/1022
|