Edit: Gà Rù Beta: Nora Cả nhà Liên Mạn Nhi đang ở hậu viện thì nghe hạ nhân báo Liên Thủ Lễ tới, muốn gặp Liên Thủ Tín.
“… Bộ dáng Tam lão gia có vẻ rất sốt ruột.” Người tới bẩm báo còn nói thêm một câu.
Ở trong thôn, hầu như không có gì là bí mật, huống chi hai xe chở gỗ lớn như vậy từ trấn trên xuống, lại còn đi qua đường phố. Theo Liên Mạn Nhi đoán, Liên Thủ Lễ đã hay tin nên mới đến đây tìm Liên Thủ Tín hỏi.
Một trăm bộ bàn, gỗ do người đặt cung cấp, lại còn trả trước tiền công, đây rõ ràng là một vụ làm ăn béo bở. Những phần gỗ thừa có thể dùng làm củi đốt hay đóng thành mấy vật dụng nhỏ trong nhà. Chỉ một mối làm ăn này thôi đã đủ cho cả một gia đình bình thường chi tiêu trong một năm.
Thợ mộc ở mười dặm tám thôn này, chỉ sợ không ai dám nhận vụ làm ăn lớn như vậy. Mà từ một trăm bộ thoáng cái biến thành năm mươi bộ, tiền có thể kiếm được cũng giảm đi một nữa. Liên Thủ Lễ không nóng ruột mới là lạ.
Nhưng chuyện này chẳng cón cách nào khác, dù sao, không thể vì để cho Liên Thủ Lễ kiếm tiền mà làm chậm trễ chuyện đại sự của học đường.
“Để ta đi xem thế nào.” Liên Thủ Tín đứng lên nói.
“Cha, cha cố gắng nói chuyện với Tam bá. Tam bá là người thông tình đạt lý, nói rõ ràng ra thì sẽ không có chuyện gì.” Liên Mạn Nhi nói với Liên Thủ Tín.
“Ừ.” Liên Thủ Tín gật đầu, rồi đi ra tiền viện.
“Những cái bàn này thật sự gấp như vậy, không thể cho thêm thời gian sao?” Thấy Liên Thủ Tín đi ra ngoài, Trương thị bèn nhỏ giọng hỏi Liên Mạn Nhi.
“Mẹ, mẹ hỏi gì kỳ vậy, nếu thời gian có thể thư thả thêm, con sao phải an bài cách khác chứ?” Liên Mạn Nhi vừa bận rộn việc trong tay, vừa đáp lời: “Lại nói tiếp, chuyện này lúc đầu là do cha con quá nóng lòng. Chứ một trăm bộ bàn, tính đến lúc học đường nhà ta khai giảng, một người vốn làm không xuể.”
“Mà xung quanh nhà chúng ta, không chỉ có nhà Tam bá làm mộc. Đều là hàng xóm láng giềng lúc tối lửa tắt đèn với nhau, chúng ta nên quan tâm một chút. Nhà Tam bá đâu chỉ trông cậy vào mỗi việc nhà chúng ta đâu.” Liên Mạn Nhi lại nói.
Nói đến công việc chiếu cố những thợ mộc khác trong mười dặm tám thôn, Trương thị không có ý kiến.
“Con nói phải, hàng xóm láng giềng, có thể chiếu cố thì nên chiếu cố.” Trương thị liền nói.
“Còn không phải thế sao ạ.” Liên Mạn Nhi cười: “Việc đóng bàn kia con đã chia cho hai nhà rồi, sau này lại có công việc tương tự cũng nên chia như thế… Để tất cả mọi người đều được thơm lây.”
Những lời này của Liên Mạn Nhi có hơi khác so với những gì mà nàng vừa nói với Liên Thủ Tín.
Nhưng mà, chỉ là đổi cách nói khác thôi, Trương thị cũng không kịp phải ứng lại.
“Được thơm lây, câu này phải để người khác nói chứ. Cái con bé này…” Trương thị cười.
Tiền viện.
Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ ngồi đối diện nhau trong tiền sảnh, không khí trong phòng có chút khẩn trương. Mà không khí khẩn trương này đến từ Liên Thủ Lễ.
“Lão Tứ, ta, ta mới vừa rồi ở trên đường nhìn thấy xe gỗ của nhà đệ. Ta nghe nói đệ phân việc làm năm mươi bộ bàn cho lão Triệu ở Triệu gia thôn và lão Lý ở Tây thôn, có phải không?” Liên Thủ Lễ nhìn Liên Thủ Tín, cẩn thận hỏi.
“À, đúng là có việc như vậy. Tam ca, đệ. . .” Liên Thủ Tín gật đầu nói.
“Lão Tứ” Liên Thủ Lễ không đợi Liên Thủ Tín nói xong, đã vội nói xen vào: “Năm mươi bộ bàn kia dùng vào việc gì, sao ta chưa từng nghe đệ nói qua. Chắc là không phải dùng cho học đường chứ? Theo ta thấy, học đường kia của đệ không dùng đến một trăm bộ đâu.”
Nghe Liên Thủ Lễ nói như vậy, Liên Thủ Tín có chút kinh ngạc. Liên Thủ Lễ nếu đã nghe nói, chắc hẳn cũng đã biết, năm mươi bộ bàn kia là nằm trong số một trăm bộ mà học đường cần dùng. Hiện tại Liên Thủ Lễ nói như vậy, ý tứ đã rất rõ ràng.
“Tam ca, chuyện này đệ đang định nói với huynh.” Liên Thủ Tín không giấu giếm, nói với Liên Thủ Lễ: “Lúc đầu đệ tính chưa kỹ, giờ xem xét lại, thấy năm mươi bộ bàn cho học đường không đủ dùng, còn thiếu năm mươi bộ, nên chỉ có thể tìm người khác đóng.”
“Lão Tứ, đệ, ý đệ là…” Liên Thủ Lễ cố gắng trấn định, nhưng giọng nói vẫn có chút run run.
Liên Thủ Lễ người này chưa từng có kinh nghiệm giải quyết đại sự gì, cho nên, khi gặp phải chuyện hệ trọng sẽ khó tránh khỏi khẩn trương, lộ ra sắc mặt. Trên phương diện này, Liên Thủ Tín thành thục hơn Liên Thủ Lễ nhiều. Thứ nhất, về tính cách, Liên Thủ Tín trầm ổn hơn Liên Thủ Lễ rất nhiều. Còn về những mặt khác, những kinh nghiệm từng trải mà Liên Thủ Tín có, Liên Thủ Lễ không thể bằng được.
Đương nhiên, điều này cũng phần nào liên quan tới sự khác biệt thân phận của hai người hiện giờ.
“Tam ca, thật xin lỗi. Không còn biện pháp, dù sao cũng không thể bắt ca phải làm đêm làm ngày đẩy nhanh tiến độ được. Mắt thấy năm mới sắp đến, cũng phải nghỉ ngơi vài ngày. Thân thể ca không thể chịu được mệt nhọc quá độ.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Ta không ngại mệt nhọc, không phải đều đã nói đâu vào đấy rồi sao? Lão Tứ, đệ, đệ không thể…” Liên Thủ Lễ vội nói.
“Tam ca, ca đừng lo lắng.” Liên Thủ Tín vội vươn tay trấn an Liên Thủ Lễ: “Hiện giờ thực sự là không còn cách nào, công việc kia không phải một mình ca làm gấp là có thể xong được… Mà một năm có bao nhiêu ngày, nhà đệ còn không ít việc đảm bảo đủ cho ca làm. Không có việc này thì còn việc khác mà.”
“Lão Tứ, ta đã nghe người ta nói rồi, ta sẽ giảm bớt tiền công, một trăm bộ, đệ hãy cho ta thêm một chút thời gian…” vành mắt Liên Thủ Lễ có chút đỏ lên.
“Tam ca, đấy không phải vấn đề chính. Chuyện tiền nong, bọn họ đều giống nhau hết. Bọn họ muốn lấy số này để thay tiền học phí, không giống với huynh.” Liên Thủ Tín không hề nghĩ tới, Liên Thủ Lễ lại khó dây dưa như vậy.
“Tam ca, vấn đề là ở chỗ, không thể làm chậm trễ chuyện của học đường được, đó là đại sự… Sau này, đảm bảo sẽ không thiếu việc cho Tam ca. Huynh đệ chúng ta, haiz…~ đệ không muốn nói nhiều, mà cũng không cần nhiều lời.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, rồi nói với Liên Thủ Lễ.
“Chuyện này đã định rồi, không thể sửa lại sao?” Liên Thủ Lễ lại hỏi một câu.
“Tam ca…” Liên Thủ Tín bất đắc dĩ nhìn Liên Thủ Lễ. Đạo lý ông đã nói rõ rồi, nhân tình cũng đã nói hết, thật sự không còn gì để nói nữa.
“Vậy, vậy được, ta đi về đây.” Liên Thủ Lễ đứng lên, đi ra ngoài, đi tới cửa, lại quay đầu hỏi Liên Thủ Tín: “… Lão Tứ, năm mươi bộ bàn kia sẽ không thay đổi chứ?”
“Sẽ không, Tam ca, chuyện này ca cứ yên tâm.” Liên Thủ Tín liền nói.
Sau khi tiễn Liên Thủ Lễ đi ra ngoài, Liên Thủ Tín quay trở về hậu viện. Vào Đông phòng, Liên Thủ Tín ngồi lên kháng, còn làm bộ dùng ống tay áo lau lau cái trán không hề có mồ hôi.
“Sao rồi, có phải Tam bá bọn nhỏ vì chuyện mấy bộ bàn mà đến đây không?” Trương thị hỏi.
“Ừ.” Liên Thủ Tín gật đầu.
“Vậy chàng nói sao, nói xong xuôi rồi chứ?” Trương thị lại hỏi.
“Nói xong rồi.” Liên Thủ Tín thở ra một hơi dài: “Lần tới có chuyện như vậy nữa, chúng ta phải thận trọng chút mới được. Chuyện gì đều phải đi từng bước một, lời gì cũng nên nói từng câu thôi. Bởi vì mọi chuyện luôn thay đổi. Nếu ngay từ đầu, ta không vô ý nói giao cả một trăm bộ bàn cho ca ấy, vậy thì tốt rồi, sẽ không có chuyện như hôm nay.”
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh giương miệng cười. Liên Thủ Tín vừa học được một bài học, lần này có tính là lại thêm được một bài học không?
Dĩ nhiên có thể coi là như vậy.
“Con người Tam bá làm việc có phần hơi cứng nhắc. Chuyện này vốn đã nói xong xuôi rồi, vừa rồi nhìn ca ấy có vẻ rất không vừa ý, khúc mắc này, chắc phải mất vài ngày mới có thể thông suốt được.” Liên Thủ Tín lại nói.
Kỳ thật, Liên Thủ Tín rất hiểu Liên Thủ Lễ.
Liên Thủ Lễ đối với một số chuyện vẫn có chút cứng nhắc, đồng thời, Liên Thủ Lễ và Liên lão gia tử còn có chung một điểm, đó là quá hay lo lắng nghĩ ngợi. Liên Mạn Nhi tin chắc rằng, Liên Thủ Lễ đi chuyến này, tối đến nhất định sẽ không ngủ được. Ông ta còn phải suy nghĩ chuyện này.
Vậy thì cứ để ông ta suy nghĩ thấu đáo đi, không thể bởi vì một thói quen mà coi nó là chuyện đương nhiên. Đã đến thời điểm Liên Thủ Lễ phải học cách trưởng thành.
Người một nhà ăn cơm tối xong, vừa mới thu dọn bàn, Triệu thị và Liên Diệp Nhi đã tới. Trương thị vội mời hai mẹ con vào trong hậu viện, lên kháng ngồi.
“Đã ăn uống gì chưa? Nếu chưa, thì ở đây ăn cùng luôn.” Trương thị cười nói với Triệu thị và Liên Diệp Nhi.
“Vừa mới ăn xong, không cần đâu.” Triệu thị vội cười tiếp lời.
Liên Mạn Nhi bảo người bưng trà và điểm tâm lên mời Triệu thị và Liên Diệp Nhi ăn. Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất cũng đứng dậy đi đến thư phòng ở tiền viện, để mẹ con các nàng trò chuyện tự nhiên.
Triệu thị ngồi trên kháng, rõ ràng câu nệ hơn ngày thường, ngập ngừng, giống như có lời muốn nói nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Trương thị liền nhắc tới chuyện gia sản với Triệu thị. Liên Mạn Nhi đến chỗ Liên Diệp Nhi, hai người cùng đến Tây phòng nói chuyện.
“Diệp Nhi, có gì muốn nói, muội hãy nói với ta đi.” Đến Tây phòng, Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi lên kháng ngồi. Liên Mạn Nhi liền nói với Liên Diệp Nhi.
“Mạn Nhi tỷ, thật ra, thật ra cũng chẳng có chuyện gì.” Liên Diệp Nhi ở trước mặt Liên Mạn Nhi cảm thấy thoải mái hơn, lúc này mới chịu mở miệng: “Chính là chuyện mấy cái bàn, cha muội về nhà cứ buồn bực lo lắng. Nói cái gì mà đắc tội Tứ thúc, còn bảo muội với nương tới đây, hỏi thăm một chút, cẩn thận xin lỗi một chút.”
Liên Mạn Nhi không nhịn được phì cười một tiếng: “Tam bá nghĩ nhiều rồi. Cha tỷ hẳn đã giải thích rất rõ ràng, lần này thật sự là một mình Tam bá làm không xuể, mấy cái bàn mà học đường cần dùng không thể làm chậm trễ được. Sau này nhà ta có công việc gì, chỉ cần Tam bá không chê, sẽ không bao giờ thiếu phần Tam bá.” Liên Mạn Nhi liền nói. Nói đến đây, Liên Mạn Nhi dừng lại, nhìn Liên Diệp Nhi, cười cười: “Diệp Nhi, chuyện này muội hiểu chứ?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
“Mạn Nhi tỷ, muội hiểu. Học đường là đại sự, không thể bởi vì chiếu cố cho cha muội kiếm tiền mà khiến cho đại sự bị chậm trễ… Chúng ta còn sống với nhau lâu dài, không chỉ có mỗi một công việc này thôi.” Liên Diệp Nhi liền nói.
“Đúng vậy đó.” Liên Mạn Nhi gật đầu. Một tiểu cô nương như Liên Diệp Nhi còn khí khái hơn Liên Thủ Lễ và Triệu thị nhiều.
“Nhưng mà, chuyện này, nếu Tam bá đã hiểu lầm, thì cứ tạm thời để bá ấy hiểu lầm một thời gian đi. Chỉ cần muội với Tam bá mẫu hiểu rõ là được. Chúng ta vẫn sẽ giống như trước kia.” Liên Mạn Nhi lại nói.
Liên Diệp Nhi liền mở to hai mắt, nghe không hiểu ý của Liên Mạn Nhi lắm.
“Diệp Nhi, chuyện này phải xem muội và Tam bá mẫu thế nào. Có lẽ, trong khoảng thời gian này, bọn muội khuyên nhủ Tam bá, bá ấy sẽ dễ dàng nghe lọt tai hơn, không phải sao?” Liên Thủ Lễ cố chấp, có chút đạo lý nói với ông ta, ông ta cũng sẽ không thông, lời nói của Triệu thị và Liên Diệp Nhi không có trọng lượng như vậy. Nhưng liên quan đến đại kế kiếm tiền, mọi chuyện đều có thể biến chuyển. Liên Mạn Nhi cười nói: “Có lẽ cần phải giải thích thật rõ ràng, đỡ cho bá ấy phải nghĩ ngợi nhiều.”
“Mạn Nhi tỷ, muội hiểu.” Liên Diệp Nhi nghe hiểu rồi.
“… Bộ dáng Tam lão gia có vẻ rất sốt ruột.” Người tới bẩm báo còn nói thêm một câu.
Ở trong thôn, hầu như không có gì là bí mật, huống chi hai xe chở gỗ lớn như vậy từ trấn trên xuống, lại còn đi qua đường phố. Theo Liên Mạn Nhi đoán, Liên Thủ Lễ đã hay tin nên mới đến đây tìm Liên Thủ Tín hỏi.
Một trăm bộ bàn, gỗ do người đặt cung cấp, lại còn trả trước tiền công, đây rõ ràng là một vụ làm ăn béo bở. Những phần gỗ thừa có thể dùng làm củi đốt hay đóng thành mấy vật dụng nhỏ trong nhà. Chỉ một mối làm ăn này thôi đã đủ cho cả một gia đình bình thường chi tiêu trong một năm.
Thợ mộc ở mười dặm tám thôn này, chỉ sợ không ai dám nhận vụ làm ăn lớn như vậy. Mà từ một trăm bộ thoáng cái biến thành năm mươi bộ, tiền có thể kiếm được cũng giảm đi một nữa. Liên Thủ Lễ không nóng ruột mới là lạ.
Nhưng chuyện này chẳng cón cách nào khác, dù sao, không thể vì để cho Liên Thủ Lễ kiếm tiền mà làm chậm trễ chuyện đại sự của học đường.
“Để ta đi xem thế nào.” Liên Thủ Tín đứng lên nói.
“Cha, cha cố gắng nói chuyện với Tam bá. Tam bá là người thông tình đạt lý, nói rõ ràng ra thì sẽ không có chuyện gì.” Liên Mạn Nhi nói với Liên Thủ Tín.
“Ừ.” Liên Thủ Tín gật đầu, rồi đi ra tiền viện.
“Những cái bàn này thật sự gấp như vậy, không thể cho thêm thời gian sao?” Thấy Liên Thủ Tín đi ra ngoài, Trương thị bèn nhỏ giọng hỏi Liên Mạn Nhi.
“Mẹ, mẹ hỏi gì kỳ vậy, nếu thời gian có thể thư thả thêm, con sao phải an bài cách khác chứ?” Liên Mạn Nhi vừa bận rộn việc trong tay, vừa đáp lời: “Lại nói tiếp, chuyện này lúc đầu là do cha con quá nóng lòng. Chứ một trăm bộ bàn, tính đến lúc học đường nhà ta khai giảng, một người vốn làm không xuể.”
“Mà xung quanh nhà chúng ta, không chỉ có nhà Tam bá làm mộc. Đều là hàng xóm láng giềng lúc tối lửa tắt đèn với nhau, chúng ta nên quan tâm một chút. Nhà Tam bá đâu chỉ trông cậy vào mỗi việc nhà chúng ta đâu.” Liên Mạn Nhi lại nói.
Nói đến công việc chiếu cố những thợ mộc khác trong mười dặm tám thôn, Trương thị không có ý kiến.
“Con nói phải, hàng xóm láng giềng, có thể chiếu cố thì nên chiếu cố.” Trương thị liền nói.
“Còn không phải thế sao ạ.” Liên Mạn Nhi cười: “Việc đóng bàn kia con đã chia cho hai nhà rồi, sau này lại có công việc tương tự cũng nên chia như thế… Để tất cả mọi người đều được thơm lây.”
Những lời này của Liên Mạn Nhi có hơi khác so với những gì mà nàng vừa nói với Liên Thủ Tín.
Nhưng mà, chỉ là đổi cách nói khác thôi, Trương thị cũng không kịp phải ứng lại.
“Được thơm lây, câu này phải để người khác nói chứ. Cái con bé này…” Trương thị cười.
Tiền viện.
Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ ngồi đối diện nhau trong tiền sảnh, không khí trong phòng có chút khẩn trương. Mà không khí khẩn trương này đến từ Liên Thủ Lễ.
“Lão Tứ, ta, ta mới vừa rồi ở trên đường nhìn thấy xe gỗ của nhà đệ. Ta nghe nói đệ phân việc làm năm mươi bộ bàn cho lão Triệu ở Triệu gia thôn và lão Lý ở Tây thôn, có phải không?” Liên Thủ Lễ nhìn Liên Thủ Tín, cẩn thận hỏi.
“À, đúng là có việc như vậy. Tam ca, đệ. . .” Liên Thủ Tín gật đầu nói.
“Lão Tứ” Liên Thủ Lễ không đợi Liên Thủ Tín nói xong, đã vội nói xen vào: “Năm mươi bộ bàn kia dùng vào việc gì, sao ta chưa từng nghe đệ nói qua. Chắc là không phải dùng cho học đường chứ? Theo ta thấy, học đường kia của đệ không dùng đến một trăm bộ đâu.”
Nghe Liên Thủ Lễ nói như vậy, Liên Thủ Tín có chút kinh ngạc. Liên Thủ Lễ nếu đã nghe nói, chắc hẳn cũng đã biết, năm mươi bộ bàn kia là nằm trong số một trăm bộ mà học đường cần dùng. Hiện tại Liên Thủ Lễ nói như vậy, ý tứ đã rất rõ ràng.
“Tam ca, chuyện này đệ đang định nói với huynh.” Liên Thủ Tín không giấu giếm, nói với Liên Thủ Lễ: “Lúc đầu đệ tính chưa kỹ, giờ xem xét lại, thấy năm mươi bộ bàn cho học đường không đủ dùng, còn thiếu năm mươi bộ, nên chỉ có thể tìm người khác đóng.”
“Lão Tứ, đệ, ý đệ là…” Liên Thủ Lễ cố gắng trấn định, nhưng giọng nói vẫn có chút run run.
Liên Thủ Lễ người này chưa từng có kinh nghiệm giải quyết đại sự gì, cho nên, khi gặp phải chuyện hệ trọng sẽ khó tránh khỏi khẩn trương, lộ ra sắc mặt. Trên phương diện này, Liên Thủ Tín thành thục hơn Liên Thủ Lễ nhiều. Thứ nhất, về tính cách, Liên Thủ Tín trầm ổn hơn Liên Thủ Lễ rất nhiều. Còn về những mặt khác, những kinh nghiệm từng trải mà Liên Thủ Tín có, Liên Thủ Lễ không thể bằng được.
Đương nhiên, điều này cũng phần nào liên quan tới sự khác biệt thân phận của hai người hiện giờ.
“Tam ca, thật xin lỗi. Không còn biện pháp, dù sao cũng không thể bắt ca phải làm đêm làm ngày đẩy nhanh tiến độ được. Mắt thấy năm mới sắp đến, cũng phải nghỉ ngơi vài ngày. Thân thể ca không thể chịu được mệt nhọc quá độ.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Ta không ngại mệt nhọc, không phải đều đã nói đâu vào đấy rồi sao? Lão Tứ, đệ, đệ không thể…” Liên Thủ Lễ vội nói.
“Tam ca, ca đừng lo lắng.” Liên Thủ Tín vội vươn tay trấn an Liên Thủ Lễ: “Hiện giờ thực sự là không còn cách nào, công việc kia không phải một mình ca làm gấp là có thể xong được… Mà một năm có bao nhiêu ngày, nhà đệ còn không ít việc đảm bảo đủ cho ca làm. Không có việc này thì còn việc khác mà.”
“Lão Tứ, ta đã nghe người ta nói rồi, ta sẽ giảm bớt tiền công, một trăm bộ, đệ hãy cho ta thêm một chút thời gian…” vành mắt Liên Thủ Lễ có chút đỏ lên.
“Tam ca, đấy không phải vấn đề chính. Chuyện tiền nong, bọn họ đều giống nhau hết. Bọn họ muốn lấy số này để thay tiền học phí, không giống với huynh.” Liên Thủ Tín không hề nghĩ tới, Liên Thủ Lễ lại khó dây dưa như vậy.
“Tam ca, vấn đề là ở chỗ, không thể làm chậm trễ chuyện của học đường được, đó là đại sự… Sau này, đảm bảo sẽ không thiếu việc cho Tam ca. Huynh đệ chúng ta, haiz…~ đệ không muốn nói nhiều, mà cũng không cần nhiều lời.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, rồi nói với Liên Thủ Lễ.
“Chuyện này đã định rồi, không thể sửa lại sao?” Liên Thủ Lễ lại hỏi một câu.
“Tam ca…” Liên Thủ Tín bất đắc dĩ nhìn Liên Thủ Lễ. Đạo lý ông đã nói rõ rồi, nhân tình cũng đã nói hết, thật sự không còn gì để nói nữa.
“Vậy, vậy được, ta đi về đây.” Liên Thủ Lễ đứng lên, đi ra ngoài, đi tới cửa, lại quay đầu hỏi Liên Thủ Tín: “… Lão Tứ, năm mươi bộ bàn kia sẽ không thay đổi chứ?”
“Sẽ không, Tam ca, chuyện này ca cứ yên tâm.” Liên Thủ Tín liền nói.
Sau khi tiễn Liên Thủ Lễ đi ra ngoài, Liên Thủ Tín quay trở về hậu viện. Vào Đông phòng, Liên Thủ Tín ngồi lên kháng, còn làm bộ dùng ống tay áo lau lau cái trán không hề có mồ hôi.
“Sao rồi, có phải Tam bá bọn nhỏ vì chuyện mấy bộ bàn mà đến đây không?” Trương thị hỏi.
“Ừ.” Liên Thủ Tín gật đầu.
“Vậy chàng nói sao, nói xong xuôi rồi chứ?” Trương thị lại hỏi.
“Nói xong rồi.” Liên Thủ Tín thở ra một hơi dài: “Lần tới có chuyện như vậy nữa, chúng ta phải thận trọng chút mới được. Chuyện gì đều phải đi từng bước một, lời gì cũng nên nói từng câu thôi. Bởi vì mọi chuyện luôn thay đổi. Nếu ngay từ đầu, ta không vô ý nói giao cả một trăm bộ bàn cho ca ấy, vậy thì tốt rồi, sẽ không có chuyện như hôm nay.”
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh giương miệng cười. Liên Thủ Tín vừa học được một bài học, lần này có tính là lại thêm được một bài học không?
Dĩ nhiên có thể coi là như vậy.
“Con người Tam bá làm việc có phần hơi cứng nhắc. Chuyện này vốn đã nói xong xuôi rồi, vừa rồi nhìn ca ấy có vẻ rất không vừa ý, khúc mắc này, chắc phải mất vài ngày mới có thể thông suốt được.” Liên Thủ Tín lại nói.
Kỳ thật, Liên Thủ Tín rất hiểu Liên Thủ Lễ.
Liên Thủ Lễ đối với một số chuyện vẫn có chút cứng nhắc, đồng thời, Liên Thủ Lễ và Liên lão gia tử còn có chung một điểm, đó là quá hay lo lắng nghĩ ngợi. Liên Mạn Nhi tin chắc rằng, Liên Thủ Lễ đi chuyến này, tối đến nhất định sẽ không ngủ được. Ông ta còn phải suy nghĩ chuyện này.
Vậy thì cứ để ông ta suy nghĩ thấu đáo đi, không thể bởi vì một thói quen mà coi nó là chuyện đương nhiên. Đã đến thời điểm Liên Thủ Lễ phải học cách trưởng thành.
Người một nhà ăn cơm tối xong, vừa mới thu dọn bàn, Triệu thị và Liên Diệp Nhi đã tới. Trương thị vội mời hai mẹ con vào trong hậu viện, lên kháng ngồi.
“Đã ăn uống gì chưa? Nếu chưa, thì ở đây ăn cùng luôn.” Trương thị cười nói với Triệu thị và Liên Diệp Nhi.
“Vừa mới ăn xong, không cần đâu.” Triệu thị vội cười tiếp lời.
Liên Mạn Nhi bảo người bưng trà và điểm tâm lên mời Triệu thị và Liên Diệp Nhi ăn. Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất cũng đứng dậy đi đến thư phòng ở tiền viện, để mẹ con các nàng trò chuyện tự nhiên.
Triệu thị ngồi trên kháng, rõ ràng câu nệ hơn ngày thường, ngập ngừng, giống như có lời muốn nói nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Trương thị liền nhắc tới chuyện gia sản với Triệu thị. Liên Mạn Nhi đến chỗ Liên Diệp Nhi, hai người cùng đến Tây phòng nói chuyện.
“Diệp Nhi, có gì muốn nói, muội hãy nói với ta đi.” Đến Tây phòng, Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi lên kháng ngồi. Liên Mạn Nhi liền nói với Liên Diệp Nhi.
“Mạn Nhi tỷ, thật ra, thật ra cũng chẳng có chuyện gì.” Liên Diệp Nhi ở trước mặt Liên Mạn Nhi cảm thấy thoải mái hơn, lúc này mới chịu mở miệng: “Chính là chuyện mấy cái bàn, cha muội về nhà cứ buồn bực lo lắng. Nói cái gì mà đắc tội Tứ thúc, còn bảo muội với nương tới đây, hỏi thăm một chút, cẩn thận xin lỗi một chút.”
Liên Mạn Nhi không nhịn được phì cười một tiếng: “Tam bá nghĩ nhiều rồi. Cha tỷ hẳn đã giải thích rất rõ ràng, lần này thật sự là một mình Tam bá làm không xuể, mấy cái bàn mà học đường cần dùng không thể làm chậm trễ được. Sau này nhà ta có công việc gì, chỉ cần Tam bá không chê, sẽ không bao giờ thiếu phần Tam bá.” Liên Mạn Nhi liền nói. Nói đến đây, Liên Mạn Nhi dừng lại, nhìn Liên Diệp Nhi, cười cười: “Diệp Nhi, chuyện này muội hiểu chứ?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
“Mạn Nhi tỷ, muội hiểu. Học đường là đại sự, không thể bởi vì chiếu cố cho cha muội kiếm tiền mà khiến cho đại sự bị chậm trễ… Chúng ta còn sống với nhau lâu dài, không chỉ có mỗi một công việc này thôi.” Liên Diệp Nhi liền nói.
“Đúng vậy đó.” Liên Mạn Nhi gật đầu. Một tiểu cô nương như Liên Diệp Nhi còn khí khái hơn Liên Thủ Lễ và Triệu thị nhiều.
“Nhưng mà, chuyện này, nếu Tam bá đã hiểu lầm, thì cứ tạm thời để bá ấy hiểu lầm một thời gian đi. Chỉ cần muội với Tam bá mẫu hiểu rõ là được. Chúng ta vẫn sẽ giống như trước kia.” Liên Mạn Nhi lại nói.
Liên Diệp Nhi liền mở to hai mắt, nghe không hiểu ý của Liên Mạn Nhi lắm.
“Diệp Nhi, chuyện này phải xem muội và Tam bá mẫu thế nào. Có lẽ, trong khoảng thời gian này, bọn muội khuyên nhủ Tam bá, bá ấy sẽ dễ dàng nghe lọt tai hơn, không phải sao?” Liên Thủ Lễ cố chấp, có chút đạo lý nói với ông ta, ông ta cũng sẽ không thông, lời nói của Triệu thị và Liên Diệp Nhi không có trọng lượng như vậy. Nhưng liên quan đến đại kế kiếm tiền, mọi chuyện đều có thể biến chuyển. Liên Mạn Nhi cười nói: “Có lẽ cần phải giải thích thật rõ ràng, đỡ cho bá ấy phải nghĩ ngợi nhiều.”
“Mạn Nhi tỷ, muội hiểu.” Liên Diệp Nhi nghe hiểu rồi.
/1022
|