Edit: An Beta: Nora Trầm Lục lấy hộp đặt lên trên bàn. Liên Mạn Nhi thấy hộp sơn khắc này không nhỏ, cũng không biết bên trong đựng cái gì. Trầm Lục không mở hộp mà vươn hai ngón tay thon dài đẩy hộp gỗ về phía Liên Mạn Nhi.
Là cái gì vậy, Liên Mạn Nhi nhìn Trầm Lục, dù không mở miệng nói chuyện nhưng ánh mắt kia rõ ràng đang hỏi.
Trầm Lục cũng không nói, dùng ánh mắt ý bảo Liên Mạn Nhi mở ra xem xem.
Liên Mạn Nhi liếc nhìn hộp gỗ, lại nhìn Trầm Lục một cái, cũng không vội vàng mở hộp gỗ ra. Trầm Lục đưa nàng cái gì nhỉ? Liên Mạn Nhi một tay chống cằm làm bộ dáng suy tư.
Nói đi cũng phải nói lại, kể từ khi quen biết Trầm Lục, số lần Trầm Lục tặng đồ cho nàng có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa mỗi lần đều rất “hình thức hóa”, đều là lễ nghi. Tặng phẩm dù đa dạng, từ vải vóc, lá trà đến vàng bạc các loại nhưng đều không mang sắc thái cá nhân.
Cái duy nhất có chút sắc thái cá nhân là bộ trâm Trầm Cẩn trực tiếp tặng nàng. Nhưng cái đó cũng không liên quan tới Trầm Lục. Không sai, không liên quan tới Trầm Lục.
Còn lần này, Trầm Lục gọi nàng đến, lại tự mình tặng đồ cho nàng. Vừa rồi Liên Thủ Tín, Ngũ Lang đều ở đây, mỗi người bọn họ đều có khả năng thay Trầm Lục chuyển món đồ này cho nàng mà.
Đây là lần đầu tiên Trầm Lục tặng riêng đồ cho nàng, là món quà chứa sắc thái cá nhân đầu tiên.
Giống như lúc Ngũ Lang từ kinh thành về đều mua quà cho mọi người trong nhà. Có lẽ Trầm Lục cũng thế. Trong hộp này là quà Trầm Lục mang về từ kinh thành, cũng có một phần cho nàng sao? Không biết là gì nhỉ, còn để riêng trong một chiếc hộp, hơn nữa bộ dạng của Trầm Lục còn thần bí như vậy.
Con ngươi Liên Mạn Nhi đảo quanh, không nhìn ra cái gì trên mặt Trầm Lục, nàng liền len lén dùng mắt ra hiệu với Tiểu Thất. Tiểu Thất tới đây trước nàng, có lẽ sẽ biết tin gì đó?
Tiểu Thất nháy mắt với Liên Mạn Nhi, vẻ mặt vô tội. Cái gì nó cũng không biết nha.
“Sao vậy, không muốn lấy?” Trầm Lục thấy Liên Mạn Nhi chậm chạp không mở hộp gỗ, còn “mắt đi mày lại” với Tiểu Thất, chỉ thiếu nói thầm nữa thôi, liền nhíu mày hỏi.
“Sao có thể!” Liên Mạn Nhi vội ngồi thẳng dậy, không chống cằm suy tư nữa. Khó được Trầm Lục tặng quà, sao nàng có thể không nhận chứ.
“Lục gia, đây là gì vậy ạ?” Liên Mạn Nhi đặt tay lên trên hộp, trước khi mở ra nàng lại hỏi một câu.
“Chẳng phải mở ra sẽ biết sao.” Trầm Lục thản nhiên nói, ánh mắt chuyển từ mặt Liên Mạn Nhi tới mặt Tiểu Thất rồi lại vòng trở lại. Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ gõ bàn, nhìn Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi cũng không có thay đổi gì lớn so với lúc hắn rời đi. Chẳng qua là gương mặt tròn trịa mềm mại hơn một chút, làn da trắng hồng vô cùng mịn màng, hình như cũng cao hơn một chút.
Gần đây tiểu nha đầu này sống không tệ, Trầm Lục nghĩ. Hơn nữa, còn thú vị ở chỗ là có chút kiêng kị hắn. Nếu là trước đây, hắn gọi nàng tới trước mặt, chắc chắn nàng sẽ chạy thẳng tới. Nhưng hôm nay nàng cố ý dẫn theo một cái đuôi nhỏ.
Biết kiêng kị hắn, đây là chuyện tốt sao? Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi, mắt hơi híp lại. Hơn nữa, dù Liên Mạn Nhi muốn tránh hiềm nghi, sao lúc đối mặt với hắn cũng không hề câu nệ, không bó tay bó chân, vẫn tự nhiên như trước.
Điều này làm cho hắn thấy rất dễ chịu.
Cử chỉ của Liên Mạn Nhi khi ở trước mặt hắn, một phần là vì bản tính của nàng, một phần khác vì trước mặt nàng là hắn. Dù Liên Mạn Nhi chưa từng nói gì nhưng hắn có thể cảm giác được, Liên Mạn Nhi toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, gần gũi hắn. Bởi vì có tình cảm như vậy nên lúc ở trước mặt hắn, Liên Mạn Nhi mới có thể ung dung tự tại đến thế.
Trầm Lục nhất thời cảm thấy tâm tình thật tốt, hôm nay gọi Liên Mạn Nhi đến, quả nhiên là đúng đắn. Vốn hắn định ngày mai hoặc ngày kia, chờ không bận rộn như trước, cũng không nhiều người như vậy sẽ thuận tiện hơn.
Hôm nay có chút vội vã nhưng trong lòng hắn không muốn đợi. Hôm nay làm như vậy cũng không phải hắn nhất thời cao hứng. Mà kết quả này làm hắn rất hài lòng.
Liên Mạn Nhi đang cúi đầu mở hộp gỗ cũng cảm giác được ánh mắt sáng rực của Trầm Lục. Điều này làm nàng thấy hơi áp lực. Có một số việc, nàng không phải không cảm thấy. Nếu như Trầm Lục không phải là Trầm Lục mà là một người khác của một gia đình khác thì chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
Có lẽ, ừ, chẳng qua là có lẽ, định hôn trước Ngũ Lang cũng không sao, chuyện cô nương xuất giá trước khi ca ca thành hôn cũng không phải chuyện hiếm lạ. Dĩ nhiên, nàng cũng không định gả đi sớm như vậy.
Nhưng Trầm Lục chính là Trầm Lục, Lục gia của Trầm gia, sau lưng có quá nhiều người, trên người có quá nhiều thứ phải lo. Đây cũng không phải chỉ là việc nàng có nguyện ý đối mặt cùng hắn, gánh vác cùng hắn hay không.
Cho nên, Trầm Lục cuối cùng cũng chỉ là Trầm Lục, dù hắn là một nam nhân rất tốt, thậm chí khiến nàng rung động.
Cuối cùng Liên Mạn Nhi cũng mở hộp gỗ ra, thứ trong hộp gỗ khiến nàng trợn tròn mắt. Tiểu Thất cũng lại gần, khẽ hô một tiếng.
Trong hộp gỗ, trên đệm nhung đỏ thẫm là hai quả hồ lô xinh đẹp.
Liên Mạn Nhi cẩn thận lấy hồ lô ra, cẩn thận quan sát.
“Lục gia, đây là hồ lô ở Niệm viên sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Đúng vậy. Trước khi đi kinh thành ta từng đồng ý với nàng. Thành phẩm cuối cùng cũng không nhiều, trừ đi quà chúc thọ cũng chỉ còn hai quả này.” Trầm Lục liền nói.
Liên Mạn Nhi gật đầu. Trầm Lục nói chờ hắn từ kinh thành về sẽ đưa hồ lô cho nàng, chuyện này dĩ nhiên nàng còn nhớ, chỉ là không nghĩ Trầm Lục nhớ rõ như vậy, còn tiến hành nhanh như thế.
Khác với hồ lô dị hình dị dạng mà lúc đầu mấy người Liên Mạn Nhi thiết kế, hai quả hồ lô này ngoại hình không kỳ lạ, đường vân phía ngoài của nó mới là điểm đặc biệt. Cẩn thận nhìn có thể thấy nó “sinh trưởng” ra chữ hỷ, còn có hoa văn hai con chim Hỉ Thước đậu trên cành mai. Dù là chữ hỷ hay hoa văn đều rất giống thật, không có chút dấu vết chạm khắc nào, giống như trời sinh nó đã như thế vậy.
Trên đỉnh hai quả hồ lô còn có một đoạn dây cuống dài, không biết bị xử lý như thế nào mà cuộn tròn, thắt thành hình song điệp (hai con bươm bướm), nhìn tinh xảo khác lạ.
Liên Mạn Nhi nhìn mà khen không dứt miệng.
Chỉ nhìn hai quả hồ lô này đã có thể tưởng tượng ra hồ lô Trầm Lục tặng chúc thọ hoàng đế tinh xảo như thế nào, xinh đẹp ra sao. Mà loại phương pháp khiến nó giống thật như vậy của Trầm Lục lại càng tinh vi thoát tục.
“Lục gia, hai quả này tặng cho ta sao?” Liên Mạn Nhi cầm hồ lô, yêu thích không buông tay hỏi.
“Tất nhiên.” Trầm Lục thấy Liên Mạn Nhi thích hồ lô này, tự nhiên trong lòng thấy cao hứng.
“Nhận thì vô lễ, từ chối lại có tội, ta đành áy náy vậy.” Liên Mạn Nhi đứng lên vén áo hành lễ với Trầm Lục, sau đó mới cười toe toét ngồi xuống nhận lấy hồ lô, còn kéo hộp gỗ về phía mình và Tiểu Thất như sợ Trầm Lục sẽ hối hận lấy lại quà vậy.
“Vật này nàng đem về cũng đừng để lại trong hộp.” Trầm Lục nhìn động tác của Liên Mạn Nhi, trong mắt có ý cười: “Nên bày ra ngoài, hồ lô này có ý nghĩa cát tường gì, các ngươi cũng biết chứ?”
Nói hết câu cuối, Trầm Lục dùng giọng điệu kiểm tra bài tập, còn cố ý nhìn Tiểu Thất một cái.
“Trừ tà.” Liên Mạn Nhi cười đáp. Từ trước đến nay hồ lô là vật biểu tượng, được treo trước cửa trừ tà, gọi lộc.
“Phúc lộc.” Tiểu Thất nói. Đây là do hồ lô đọc gần giống phúc lộc, hộ lộc, cát tường.
“Lục gia yên tâm, đồ tốt như vậy, chúng ta trở về chắc chắn sẽ không cất giấu.” Liên Mạn Nhi vội nói, đồng thời lén véo Tiểu Thất dưới gầm bàn, ý bảo nó đừng nói nữa.
Nếu tiếp tục nói, hồ lô nhiều quả sẽ ngụ ý con cháu đầy đàn, gia đình sung túc. Mà hồ lô thon vào ở giữa còn có ngụ ý vợ chồng hòa thuận đầm ấm.
Liên Mạn Nhi nhớ được, hình như nàng từng nói với Trầm Lục, nàng thích loại hồ lô thổ sản của phủ Liêu Đông dáng vẻ… ngây thơ chân chất, tròn vo hơn là loại hồ lô thắt ở giữa này.
Trầm Lục có lẽ đã quên rồi, Liên Mạn nhi nghĩ, có lẽ Trầm Lục cho rằng loại hồ lô thắt ở giữa này hiếm thấy ở phủ Liêu Đông nên cố ý chọn hai quả như vậy tặng nàng.
“Ừ” Ánh mắt Trầm Lục sắc bén cỡ nào, tất nhiên nhìn ra chuyện Liên Mạn Nhi lén lút làm.
Chắc hẳn Liên Mạn Nhi hiểu được ý tứ của hắn, hắn có thể tưởng tượng ra, chín phần mười sau khi Liên Mạn Nhi trở về sẽ vứt xó hai quả hồ lô này. Đối với việc này hắn có một chút bất mãn. Nhưng cũng không quan hệ. Hồ lô này Liên Mạn Nhi có thể không cho người ngoài xem nhưng nàng không thể không cho người trong nhà xem.
“Lục gia lần này vào kinh rất cực khổ, trước năm mới có lẽ sẽ không ra cửa nữa chứ.” Liên Mạn Nhi nói chuyện phiếm với Trầm Lục.
“Nghỉ mấy ngày, còn phải tới doanh trại xem xét một chút.” Trầm Lục liền nói.
Có rất nhiều con cháu Trầm gia đảm nhận chức vụ trong quân, phần lớn thời gian trong năm của Trầm Lục đều sống trong doanh trại. Mà đến gần cuối năm, hắn muốn tới doanh trại tuần tra một lần. Liên Mạn Nhi từng nghe Trầm Cẩn nói, có đôi lần Trầm Lục thậm chí ăn tết trong quân doanh.
“Các ngươi định khi nào về thôn?” Trầm Lục hỏi Liên Mạn Nhi.
“Chắc sẽ trong hai ngày tới, xem Lục gia còn căn dặn gì, với xem ca ca của ta còn cần sắp xếp gì không nữa. Tỷ tỷ ta sắp thành thân, phải về nhà chuẩn bị một chút.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Chuyện này ta biết, Ngũ Lang đã nói với ta.” Trầm Lục liền nói: “Thời gian còn kịp, đừng đi vội vã. Các ngươi cũng nên làm quen với những người trong phủ thành.”
Liên Mạn Nhi hiểu, đây là Trầm Lục chỉ bảo nàng, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Phía ngoài vang lên tiếng bước chân, Ngũ Lang và Trương thị, Liên Chi Nhi từ bên ngoài vào. Liên Mạn Nhi nhân cơ hội kéo Tiểu Thất đứng lên, cáo từ Trầm Lục.
“Cũng không còn sớm nữa, Lục gia đi đường xa mệt mỏi, cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừ.” Trầm Lục gật đầu, nhìn Liên Mạn Nhi thật kĩ một lần.
Cả nhà rời khỏi Trầm phủ, trở lại nhà ở ngõ Tùng Thụ. Liên Thủ Tín và Trương thị chú ý tới hộp gỗ Liên Mạn Nhi sai người cầm về.
“Đây là cái gì vậy?” Trương thị hỏi.
“Là đồ trang trí Lục gia tặng ạ.” Liên Mạn Nhi vừa trả lời vừa sai Tiểu Hỉ đem hộp cất vào trong tủ: “Vật dễ hỏng, nên cất trong tủ để tránh phiền toái… Mẹ, mẹ và tỷ xem Phượng Hoàng Lâu rồi, cảm thấy ra sao?”
Hời hợt nói xong, Liên Mạn Nhi lập tức chuyển chủ đề.
Là cái gì vậy, Liên Mạn Nhi nhìn Trầm Lục, dù không mở miệng nói chuyện nhưng ánh mắt kia rõ ràng đang hỏi.
Trầm Lục cũng không nói, dùng ánh mắt ý bảo Liên Mạn Nhi mở ra xem xem.
Liên Mạn Nhi liếc nhìn hộp gỗ, lại nhìn Trầm Lục một cái, cũng không vội vàng mở hộp gỗ ra. Trầm Lục đưa nàng cái gì nhỉ? Liên Mạn Nhi một tay chống cằm làm bộ dáng suy tư.
Nói đi cũng phải nói lại, kể từ khi quen biết Trầm Lục, số lần Trầm Lục tặng đồ cho nàng có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa mỗi lần đều rất “hình thức hóa”, đều là lễ nghi. Tặng phẩm dù đa dạng, từ vải vóc, lá trà đến vàng bạc các loại nhưng đều không mang sắc thái cá nhân.
Cái duy nhất có chút sắc thái cá nhân là bộ trâm Trầm Cẩn trực tiếp tặng nàng. Nhưng cái đó cũng không liên quan tới Trầm Lục. Không sai, không liên quan tới Trầm Lục.
Còn lần này, Trầm Lục gọi nàng đến, lại tự mình tặng đồ cho nàng. Vừa rồi Liên Thủ Tín, Ngũ Lang đều ở đây, mỗi người bọn họ đều có khả năng thay Trầm Lục chuyển món đồ này cho nàng mà.
Đây là lần đầu tiên Trầm Lục tặng riêng đồ cho nàng, là món quà chứa sắc thái cá nhân đầu tiên.
Giống như lúc Ngũ Lang từ kinh thành về đều mua quà cho mọi người trong nhà. Có lẽ Trầm Lục cũng thế. Trong hộp này là quà Trầm Lục mang về từ kinh thành, cũng có một phần cho nàng sao? Không biết là gì nhỉ, còn để riêng trong một chiếc hộp, hơn nữa bộ dạng của Trầm Lục còn thần bí như vậy.
Con ngươi Liên Mạn Nhi đảo quanh, không nhìn ra cái gì trên mặt Trầm Lục, nàng liền len lén dùng mắt ra hiệu với Tiểu Thất. Tiểu Thất tới đây trước nàng, có lẽ sẽ biết tin gì đó?
Tiểu Thất nháy mắt với Liên Mạn Nhi, vẻ mặt vô tội. Cái gì nó cũng không biết nha.
“Sao vậy, không muốn lấy?” Trầm Lục thấy Liên Mạn Nhi chậm chạp không mở hộp gỗ, còn “mắt đi mày lại” với Tiểu Thất, chỉ thiếu nói thầm nữa thôi, liền nhíu mày hỏi.
“Sao có thể!” Liên Mạn Nhi vội ngồi thẳng dậy, không chống cằm suy tư nữa. Khó được Trầm Lục tặng quà, sao nàng có thể không nhận chứ.
“Lục gia, đây là gì vậy ạ?” Liên Mạn Nhi đặt tay lên trên hộp, trước khi mở ra nàng lại hỏi một câu.
“Chẳng phải mở ra sẽ biết sao.” Trầm Lục thản nhiên nói, ánh mắt chuyển từ mặt Liên Mạn Nhi tới mặt Tiểu Thất rồi lại vòng trở lại. Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ gõ bàn, nhìn Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi cũng không có thay đổi gì lớn so với lúc hắn rời đi. Chẳng qua là gương mặt tròn trịa mềm mại hơn một chút, làn da trắng hồng vô cùng mịn màng, hình như cũng cao hơn một chút.
Gần đây tiểu nha đầu này sống không tệ, Trầm Lục nghĩ. Hơn nữa, còn thú vị ở chỗ là có chút kiêng kị hắn. Nếu là trước đây, hắn gọi nàng tới trước mặt, chắc chắn nàng sẽ chạy thẳng tới. Nhưng hôm nay nàng cố ý dẫn theo một cái đuôi nhỏ.
Biết kiêng kị hắn, đây là chuyện tốt sao? Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi, mắt hơi híp lại. Hơn nữa, dù Liên Mạn Nhi muốn tránh hiềm nghi, sao lúc đối mặt với hắn cũng không hề câu nệ, không bó tay bó chân, vẫn tự nhiên như trước.
Điều này làm cho hắn thấy rất dễ chịu.
Cử chỉ của Liên Mạn Nhi khi ở trước mặt hắn, một phần là vì bản tính của nàng, một phần khác vì trước mặt nàng là hắn. Dù Liên Mạn Nhi chưa từng nói gì nhưng hắn có thể cảm giác được, Liên Mạn Nhi toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, gần gũi hắn. Bởi vì có tình cảm như vậy nên lúc ở trước mặt hắn, Liên Mạn Nhi mới có thể ung dung tự tại đến thế.
Trầm Lục nhất thời cảm thấy tâm tình thật tốt, hôm nay gọi Liên Mạn Nhi đến, quả nhiên là đúng đắn. Vốn hắn định ngày mai hoặc ngày kia, chờ không bận rộn như trước, cũng không nhiều người như vậy sẽ thuận tiện hơn.
Hôm nay có chút vội vã nhưng trong lòng hắn không muốn đợi. Hôm nay làm như vậy cũng không phải hắn nhất thời cao hứng. Mà kết quả này làm hắn rất hài lòng.
Liên Mạn Nhi đang cúi đầu mở hộp gỗ cũng cảm giác được ánh mắt sáng rực của Trầm Lục. Điều này làm nàng thấy hơi áp lực. Có một số việc, nàng không phải không cảm thấy. Nếu như Trầm Lục không phải là Trầm Lục mà là một người khác của một gia đình khác thì chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
Có lẽ, ừ, chẳng qua là có lẽ, định hôn trước Ngũ Lang cũng không sao, chuyện cô nương xuất giá trước khi ca ca thành hôn cũng không phải chuyện hiếm lạ. Dĩ nhiên, nàng cũng không định gả đi sớm như vậy.
Nhưng Trầm Lục chính là Trầm Lục, Lục gia của Trầm gia, sau lưng có quá nhiều người, trên người có quá nhiều thứ phải lo. Đây cũng không phải chỉ là việc nàng có nguyện ý đối mặt cùng hắn, gánh vác cùng hắn hay không.
Cho nên, Trầm Lục cuối cùng cũng chỉ là Trầm Lục, dù hắn là một nam nhân rất tốt, thậm chí khiến nàng rung động.
Cuối cùng Liên Mạn Nhi cũng mở hộp gỗ ra, thứ trong hộp gỗ khiến nàng trợn tròn mắt. Tiểu Thất cũng lại gần, khẽ hô một tiếng.
Trong hộp gỗ, trên đệm nhung đỏ thẫm là hai quả hồ lô xinh đẹp.
Liên Mạn Nhi cẩn thận lấy hồ lô ra, cẩn thận quan sát.
“Lục gia, đây là hồ lô ở Niệm viên sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Đúng vậy. Trước khi đi kinh thành ta từng đồng ý với nàng. Thành phẩm cuối cùng cũng không nhiều, trừ đi quà chúc thọ cũng chỉ còn hai quả này.” Trầm Lục liền nói.
Liên Mạn Nhi gật đầu. Trầm Lục nói chờ hắn từ kinh thành về sẽ đưa hồ lô cho nàng, chuyện này dĩ nhiên nàng còn nhớ, chỉ là không nghĩ Trầm Lục nhớ rõ như vậy, còn tiến hành nhanh như thế.
Khác với hồ lô dị hình dị dạng mà lúc đầu mấy người Liên Mạn Nhi thiết kế, hai quả hồ lô này ngoại hình không kỳ lạ, đường vân phía ngoài của nó mới là điểm đặc biệt. Cẩn thận nhìn có thể thấy nó “sinh trưởng” ra chữ hỷ, còn có hoa văn hai con chim Hỉ Thước đậu trên cành mai. Dù là chữ hỷ hay hoa văn đều rất giống thật, không có chút dấu vết chạm khắc nào, giống như trời sinh nó đã như thế vậy.
Trên đỉnh hai quả hồ lô còn có một đoạn dây cuống dài, không biết bị xử lý như thế nào mà cuộn tròn, thắt thành hình song điệp (hai con bươm bướm), nhìn tinh xảo khác lạ.
Liên Mạn Nhi nhìn mà khen không dứt miệng.
Chỉ nhìn hai quả hồ lô này đã có thể tưởng tượng ra hồ lô Trầm Lục tặng chúc thọ hoàng đế tinh xảo như thế nào, xinh đẹp ra sao. Mà loại phương pháp khiến nó giống thật như vậy của Trầm Lục lại càng tinh vi thoát tục.
“Lục gia, hai quả này tặng cho ta sao?” Liên Mạn Nhi cầm hồ lô, yêu thích không buông tay hỏi.
“Tất nhiên.” Trầm Lục thấy Liên Mạn Nhi thích hồ lô này, tự nhiên trong lòng thấy cao hứng.
“Nhận thì vô lễ, từ chối lại có tội, ta đành áy náy vậy.” Liên Mạn Nhi đứng lên vén áo hành lễ với Trầm Lục, sau đó mới cười toe toét ngồi xuống nhận lấy hồ lô, còn kéo hộp gỗ về phía mình và Tiểu Thất như sợ Trầm Lục sẽ hối hận lấy lại quà vậy.
“Vật này nàng đem về cũng đừng để lại trong hộp.” Trầm Lục nhìn động tác của Liên Mạn Nhi, trong mắt có ý cười: “Nên bày ra ngoài, hồ lô này có ý nghĩa cát tường gì, các ngươi cũng biết chứ?”
Nói hết câu cuối, Trầm Lục dùng giọng điệu kiểm tra bài tập, còn cố ý nhìn Tiểu Thất một cái.
“Trừ tà.” Liên Mạn Nhi cười đáp. Từ trước đến nay hồ lô là vật biểu tượng, được treo trước cửa trừ tà, gọi lộc.
“Phúc lộc.” Tiểu Thất nói. Đây là do hồ lô đọc gần giống phúc lộc, hộ lộc, cát tường.
“Lục gia yên tâm, đồ tốt như vậy, chúng ta trở về chắc chắn sẽ không cất giấu.” Liên Mạn Nhi vội nói, đồng thời lén véo Tiểu Thất dưới gầm bàn, ý bảo nó đừng nói nữa.
Nếu tiếp tục nói, hồ lô nhiều quả sẽ ngụ ý con cháu đầy đàn, gia đình sung túc. Mà hồ lô thon vào ở giữa còn có ngụ ý vợ chồng hòa thuận đầm ấm.
Liên Mạn Nhi nhớ được, hình như nàng từng nói với Trầm Lục, nàng thích loại hồ lô thổ sản của phủ Liêu Đông dáng vẻ… ngây thơ chân chất, tròn vo hơn là loại hồ lô thắt ở giữa này.
Trầm Lục có lẽ đã quên rồi, Liên Mạn nhi nghĩ, có lẽ Trầm Lục cho rằng loại hồ lô thắt ở giữa này hiếm thấy ở phủ Liêu Đông nên cố ý chọn hai quả như vậy tặng nàng.
“Ừ” Ánh mắt Trầm Lục sắc bén cỡ nào, tất nhiên nhìn ra chuyện Liên Mạn Nhi lén lút làm.
Chắc hẳn Liên Mạn Nhi hiểu được ý tứ của hắn, hắn có thể tưởng tượng ra, chín phần mười sau khi Liên Mạn Nhi trở về sẽ vứt xó hai quả hồ lô này. Đối với việc này hắn có một chút bất mãn. Nhưng cũng không quan hệ. Hồ lô này Liên Mạn Nhi có thể không cho người ngoài xem nhưng nàng không thể không cho người trong nhà xem.
“Lục gia lần này vào kinh rất cực khổ, trước năm mới có lẽ sẽ không ra cửa nữa chứ.” Liên Mạn Nhi nói chuyện phiếm với Trầm Lục.
“Nghỉ mấy ngày, còn phải tới doanh trại xem xét một chút.” Trầm Lục liền nói.
Có rất nhiều con cháu Trầm gia đảm nhận chức vụ trong quân, phần lớn thời gian trong năm của Trầm Lục đều sống trong doanh trại. Mà đến gần cuối năm, hắn muốn tới doanh trại tuần tra một lần. Liên Mạn Nhi từng nghe Trầm Cẩn nói, có đôi lần Trầm Lục thậm chí ăn tết trong quân doanh.
“Các ngươi định khi nào về thôn?” Trầm Lục hỏi Liên Mạn Nhi.
“Chắc sẽ trong hai ngày tới, xem Lục gia còn căn dặn gì, với xem ca ca của ta còn cần sắp xếp gì không nữa. Tỷ tỷ ta sắp thành thân, phải về nhà chuẩn bị một chút.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Chuyện này ta biết, Ngũ Lang đã nói với ta.” Trầm Lục liền nói: “Thời gian còn kịp, đừng đi vội vã. Các ngươi cũng nên làm quen với những người trong phủ thành.”
Liên Mạn Nhi hiểu, đây là Trầm Lục chỉ bảo nàng, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Phía ngoài vang lên tiếng bước chân, Ngũ Lang và Trương thị, Liên Chi Nhi từ bên ngoài vào. Liên Mạn Nhi nhân cơ hội kéo Tiểu Thất đứng lên, cáo từ Trầm Lục.
“Cũng không còn sớm nữa, Lục gia đi đường xa mệt mỏi, cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừ.” Trầm Lục gật đầu, nhìn Liên Mạn Nhi thật kĩ một lần.
Cả nhà rời khỏi Trầm phủ, trở lại nhà ở ngõ Tùng Thụ. Liên Thủ Tín và Trương thị chú ý tới hộp gỗ Liên Mạn Nhi sai người cầm về.
“Đây là cái gì vậy?” Trương thị hỏi.
“Là đồ trang trí Lục gia tặng ạ.” Liên Mạn Nhi vừa trả lời vừa sai Tiểu Hỉ đem hộp cất vào trong tủ: “Vật dễ hỏng, nên cất trong tủ để tránh phiền toái… Mẹ, mẹ và tỷ xem Phượng Hoàng Lâu rồi, cảm thấy ra sao?”
Hời hợt nói xong, Liên Mạn Nhi lập tức chuyển chủ đề.
/1022
|