Edit: Dao Dao
Beta: Tiểu Tuyền
“Tiết lộ thì tiết lộ.” Trương thị suy nghĩ một lát, liền gật đầu nói. Hai năm qua Trương Thải Vân ở nhà nàng không ít, tự nhiên nhờ vậy mà số lần đi thị trấn cũng nhiều hơn, cũng không xa lạ gì với Lục gia và Lục Bính Võ. Hôm nay Trương thị có thể tỏ thái độ như vậy trước mặt Ngô Vương thị, dĩ nhiên là biết rõ tâm ý của Trương gia đối với chuyện này. Mà trong lòng Trương gia bằng lòng với chuyện này, cũng bởi vì thấy hai người Trương Thải Vân và Lục Bính Võ hợp nhau. Liên Mạn Nhi nhận được câu trả lời khẳng định của Trương thị, liền cười tủm tỉm trở về Tây phòng.
Buổi tối sau khi tắt đèn, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Trương Thải Vân lần lượt nằm xuống giường gạch, hôm nay các nàng nghỉ hơi sớm, bởi vậy không có ai lập tức chìm vào giấc ngủ.
Liên Mạn Nhi liền vô tình cố ý gợi ra chuyện chiều này Ngô Vương thị tới chơi, lại cố ý đề cao Lục Bính Võ. Trương Thải Vân giống như cảm giác được, cũng không có nói nhiều như mọi khi, mà nín thở nghe xem Liên Mạn Nhi muốn nói gì. Đáng tiếc, Liên Mạn Nhi chỉ mơ mơ hồ hồ nói hai câu, liền chuyển chủ đề khác.
“Mẹ muội nói đã mang thư cho ông ngoại rồi, sáng mai, nếu không thì chiều mai sẽ đến tay ông ngoại bà ngoại.” Liên Mạn Nhi nói.
“Ngũ ca trở về rồi, không phải đã sớm có người mang thư sang bên kia sao?” Trương Thải Vân hơi kinh ngạc hỏi. Ngũ Lang trở về, Trương gia nhận được thư, dĩ nhiên là phải đến thăm, “Thế nào lại cho người mang thư nữa?”
“Là có chuyện gì khác sao?” Trương Thải Vân quay mặt qua, nhìn Liên Mạn Nhi hỏi dò.
“Dù sao cũng không phải chuyện của anh muội.” Liên Mạn Nhi nói xong liền cố ý ngáp một cái, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Trương Thải Vân cũng không phải đứa ngốc, đối với tâm ý của nhà mình và Lục gia, nàng cũng biết mơ hồ một ít. Liên Mạn Nhi nói như vậy, sao nàng lại không sinh nghi trong lòng. Nhưng, dù nàng hào phóng sáng sủa, có thể tự nhiên mà trêu ghẹo Liên Chi Nhi, nhưng đụng phải chuyện của mình, cũng không thể hào phóng như bình thường, không có kiêng dè.
Liên Mạn Nhi nhắm mắt lại, sau nửa ngày không nghe Trương Thải Vân có động tĩnh gì, nàng liền vụng trộm hé mắt ra một đường nhỏ, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, Liên Mạn Nhi đã thấy Trương Thải Vân mở to hai mắt, khuôn mặt hồng hồng đang nín thinh.
Liên Mạn Nhi nhịn không được cười khẽ một tiếng. Trương Thải Vân cuối cùng vẫn không kìm nổi, nàng dịch người lại gần Liên Mạn Nhi, vươn tay ra chọc Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi, Mạn Nhi, ngủ chưa, đừng a, tỉnh, tỷ có chuyện muốn hỏi muội.” Trương Thải Vân một bên chọc Liên Mạn Nhi, một bên hạ giọng nói.
Bị chọc nhột, Liên Mạn Nhi muốn giả bộ ngủ cũng không giả vờ nổi nữa, nàng đành phải mở to mắt.
“Chuyện gì vậy, Thải Vân tỷ, tỷ chọc muội như vậy, muội ngủ rồi cũng bị chọc tỉnh dậy.” Liên Mạn Nhi phàn nàn nói.
“Mạn Nhi, ta hỏi muội”, Trương Thải Vân thấy Liên Mạn Nhi mở mắt, liền lấy khuỷu tay chống nửa người ngồi dậy, mở đôi mắt to sáng lóng lánh mà nhìn Liên Mạn Nhi, “hôm nay Ngô tam thẩm và cô thật ra là nói chuyện gì? Ông nội tỷ sắp tới, ngoài thăm Ngũ ca ra, còn có chuyện gì khác?”
“Muội nào biết được.” Liên Mạn Nhi nhìn Trương Thải Vân sốt ruột, thầm cười trộm trong lòng, cố ý nói.
“Mạn Nhi, muội đừng giấu diếm ta, hai ta giao tình thật tốt mà, ta có chuyện gì cũng chưa từng giấu muội bao giờ,… Chi Nhi tỷ không biết thì ta tin, nhưng khẳng định muội cái gì cũng biết.” Trương Thải Vân bám lấy Liên Mạn Nhi truy hỏi, rất có dáng vẻ Liên Mạn Nhi không nói, nàng liền không cho Liên Mạn Nhi ngủ. Liên Chi Nhi ở bên cạnh cũng chưa ngủ, nghe Liên Mạn Nhi và Trương Thải Vân nói chuyện, nàng cũng đoán được là chuyện gì, nên không nói gì, chỉ âm thầm cười trộm.
“Mạn Nhi, muội nói một chút cho ta biết nhanh, nếu không, khẳng định cả đêm nay ta sẽ không ngủ được.” Trương Thải Vân lại năn nỉ Liên Mạn Nhi.
Lời này Liên Mạn Nhi tin tưởng, trong lòng Trương Thải Vân không chịu nổi chuyện gì, hơn nữa, nếu như nàng không nói cho Trương Thải Vân biết, Trương Thải Vân ngủ không được, nhất định sẽ truy hỏi tới cùng, chắc chắn nàng cũng ngủ không yên ổn.
“Dù sao cũng không là phải chuyện của anh muội,” Liên Mạn Nhi lên tiếng, “về phần là chuyện gì, đó là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, tỷ cũng đừng hỏi muội nữa, chính tỷ thử ngẫm lại sẽ rõ.” Liên Mạn Nhi nói xong, lại nhắm mắt lại.
Trương Thải Vân sau khi giật mình nửa ngày, lặng lẽ không gây tiếng động mà nằm vào trong chăn. Ngay khi Liên Mạn Nhi cho là Trương Thải Vân đã ngủ, Trương Thải Vân lại dịch đến bên người nàng đụng đụng, đôi mắt mở to ra, một chút buồn ngủ cũng không.
“Thật sự là chuyện của ta?” Trương Thải Vân hỏi yếu ớt.
Tiểu cô nương tuổi này đối với chuyện đính hôn, xuất giá, bình thường đều có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi, căng thẳng. Đương nhiên Trương Thải Vân cũng không ngoại lệ. Trong lòng Liên Mạn Nhi liền mềm nhũn, không đành lòng trêu Trương Thải Vân nữa.
“Ừ” Liên Mạn Nhi mở mắt ra, gật đầu với Trương Thải Vân bên gối.
“Vậy, cô cả đã nói gì rồi?” Trương Thải Vân liền hỏi.
“Mẹ liền cũng không nói cái gì, là Ngô tam thẩm đến hỏi ý mẹ liền, nhất định là Lục gia bên kia nhờ nàng đến đây. Mẹ liền liền cho người mang thư đi, … Lục gia bên kia nói, không để ý bối phận.” Liên Mạn Nhi liền nói những gì nghe ngóng được bên chỗ Trương thị cho Trương Thải Vân.
“Vậy ngày mai ông ngoại đến, chắc có thể định ra việc hôn nhân của Thải Vân rồi.” Liên Chi Nhi đột nhiên nói.
“Thải Vân tỷ, tỷ nghĩ thế nào?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi giống nhau, đều nghiêng đầu nhìn Trương Thải Vân.
Người Trương Thải Vân hình như hơi rụt vào trong chăn, nhưng mùa này, mọi người chỉ đắp dưới nách, đầu và chân lộ ra ngoài nhiều, chỉ cố ý che kín bụng khỏi trúng gió, bởi vậy, động tác này của Trương Thải Vân, cũng không thể giúp nàng núp đi.
“Ta có thể nghĩ thế nào…” Trương Thải Vân nhỏ giọng nói.
“Nói dứt khoát là tỷ có vui hay không chứ sao?” Liên Mạn Nhi lên tiếng, “Tỷ của muội lúc đó, còn được mẹ muội hỏi đấy. Thải Vân tỷ, nếu tỷ không thích, mẹ muội có thể làm chủ cho tỷ, ngăn chuyện này lại.”
Khi Liên Mạn Nhi nói như vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trương Thải Vân, định thông qua biểu hiện của Trương Thải Vân, nhìn thấu tâm tư của nàng.
“Đây là chuyện lớn cả đời, đương nhiên Thải Vân phải cam tâm tình nguyện mới được.” Đúng lúc này Liên Chi Nhi cũng không thẹn thùng vì Liên Mạn Nhi nói ra chuyện của nàng, mà nghiêm mặt nói.
Cả nửa ngày sau Trương Thải Vân vẫn không lên tiếng, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi thầm trao đổi một ánh mắt, hai tỷ muội biết rõ, đối với việc hôn nhân này, Trương Thải Vân cũng cam tâm tình nguyện, tối thiểu nàng ấy không ghét.
“Thải Vân tỷ, tỷ là người rất sảng khoái. Trong phòng này, cũng không có người ngoài, chỉ có ba tỷ muội chúng ta,…” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng cười nói.
“Ta…” Trương Thải Vân há to miệng, dù sao cũng là con gái, hai chữ bằng lòng cũng khó nói ra,… “Trên thị trấn cũng tốt, ở gần các người, đi vài bước đường là tới.”
Một cô gái, lấy chồng ở xa là mùi vị gì, nghĩ một cái sẽ biết. Đến thị trấn Thanh Dương, mặc dù không gần thôn Thiêu Oa, nhưng lại gần Trương thị. Có một vị cô ruột thương nàng ở gần, mọi thứ có thể giúp đỡ lẫn nhau, cái này tự nhiên là tốt.
“Về sau, tỷ với tỷ của muội, càng gần hơn.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Không chỉ Trương thị, Liên Mạn Nhi cũng rất tán thành việc hôn nhân này. Không chỉ vì các phương diện Lục gia đều hợp, còn có một duyên cớ, là Trương Thải Vân cũng gả đến thị trấn, về sau sẽ ở cùng một phố với Liên Chi Nhi, hai tỷ muội có thể chăm sóc lẫn nhau, bình thường có thể đến nhà làm bạn, nếu trong nhà có ai có chuyện gì có thể giúp đỡ lẫn nhau, đều tốt hơn người khác.
Một đêm này, ba tỷ muội thì thầm nói đến nửa đêm, trời sắp sáng mới mơ màng một lúc.
Mọi người ăn điểm tâm như thường, trên bàn cơm, Trương thị liếc nhìn Liên Mạn Nhi dò hỏi, Liên Mạn Nhi cười gật đầu với Trương thị, Trương thị hiểu ý, nụ cười trên mặt càng thoải mái hơn. Ăn xong điểm tâm, đưa tiểu Thất đi Niệm viên, sau đó xe ngựa chở một nhà Trương Thanh Sơn vội vàng đến của nhà Liên Mạn Nhi. Hiển nhiên, người một nhà này là vội vàng vất vả chạy tới.
Đôi vợ chồng già Trương Thanh Sơn, Lý thị, hai vợ chồng Trương Khánh Niên, Trương Vương thị, vợ chồng Trương Lưu Niên và Hồ thị, còn cả hai đứa nhỏ Tiểu Long và Tiểu Hổ đều đã tới.
“… trời vừa sáng, chúng ta liền ăn nhanh đi tới… Nhờ người giữ nhà dùm, để chúng ta đều tới đây.”Lý thị nói với Trương thị.
Mọi người gặp mặt, đặc biệt là thăm Ngũ Lang mới trở về, dĩ nhiên sẽ có hàn huyên, náo nhiệt một phen. Về sau, mọi người tự động chia làm hai tốp, các nam nhân đều vây quanh Ngũ Lang nói chuyện, các nữ nhân thì đi hậu viện đông phòng ngồi, nói đến chủ đề khác.
Chuyện xem như đã nước chảy thành sông, Trương gia cũng là người làm việc phóng khoáng, Trương Vương thị gọi Trương Thải Vân qua một bên, hai mẹ con nói mấy câu, Liên Mạn Nhi ở bên cạnh thấy Trương Thải Vân đỏ mặt gật đầu, sau đó Trương Vương thị cười trở về.
“Được.” Trương Vương thị cười nói.
Chuyện kế tiếp càng thuận lợi hơn, Trương thị cho người lên thị trấn, mời mấy người Ngô gia đến, ngay sau đó người Lục gia cũng đến rồi. Tiền viện hậu viện đều có tiếng cười nói, khói dầu cùng mùa thơm trong phòng bếp cũng bay đi rất xa rất xa. Trương thị mang người đi thu xếp tiệc rượu, Ngô Ngọc Qúy và Ngô Vương thị liền làm bà mai, Lục gia và Trương gia cùng trao đổi canh thiếp và lễ đính hôn, giờ chỉ còn đem ngày thành hôn định ra.
Lục lão gia tử có ý là hai đứa trẻ, nhất là Lục Bính Võ tuổi cũng không nhỏ rồi, muốn kết hôn sớm chút. Trương gia bên này cũng không có ý kiến. Hôn kỳ của Liên Chi Nhi định vào tháng chạp, hôn kỳ của Trương Thải Vân và Lục Bính Võ liền định vào tháng hai năm tới. Như vậy, cách hôn kỳ của Liên Chi Nhi một khoảng, hai nhà cũng có đủ thời gian chuẩn bị.
Vì là tiệc đính hôn nên trừ một nhà Liên Mạn Nhi, ngoài người Trương gia, Lục gia, Ngô gia, lại mời ít người quen trong thôn và trên thị trấn đến. Lúc khai tiệc, Liên Thủ Tín còn xếp bọn sai vặt đốt pháo ở ngoài cửa, tô đậm làm nóng thêm không khí vui mừng.
Đợi nếm qua tiệc rượu, khách tản đi, người Trương gia ở lại.
“Chuyện Thải Vân đã định ra như vậy, trong lòng chúng ta cũng khoan khoái nhiều lắm.” Lý thị lên tiếng.
Gả khuê nữ, cưới con dâu, bình thường người ta lo chuyện phía trước hơn. Bởi vì khuê nữ là gả đến nhà người ta, sau này tốt xấu thế nào, nhà mẹ đẻ không làm chủ được.
“Lục gia không tệ, nhưng, ta đặc biệt hợp ý mối hôn nhân này, cũng không phải vì vậy. Mấu chốt là có cô cả của con bé ở đây, cái đó và gả bên cạnh chúng ta không có gì khác nhau.” Trương Vương thị lên tiếng.
“Thải Vân và Chi Nhi về sau sẽ cùng ở một phố, cái này rất tốt.” Lý thị cũng cười không ngậm miệng được.
Beta: Tiểu Tuyền
“Tiết lộ thì tiết lộ.” Trương thị suy nghĩ một lát, liền gật đầu nói. Hai năm qua Trương Thải Vân ở nhà nàng không ít, tự nhiên nhờ vậy mà số lần đi thị trấn cũng nhiều hơn, cũng không xa lạ gì với Lục gia và Lục Bính Võ. Hôm nay Trương thị có thể tỏ thái độ như vậy trước mặt Ngô Vương thị, dĩ nhiên là biết rõ tâm ý của Trương gia đối với chuyện này. Mà trong lòng Trương gia bằng lòng với chuyện này, cũng bởi vì thấy hai người Trương Thải Vân và Lục Bính Võ hợp nhau. Liên Mạn Nhi nhận được câu trả lời khẳng định của Trương thị, liền cười tủm tỉm trở về Tây phòng.
Buổi tối sau khi tắt đèn, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Trương Thải Vân lần lượt nằm xuống giường gạch, hôm nay các nàng nghỉ hơi sớm, bởi vậy không có ai lập tức chìm vào giấc ngủ.
Liên Mạn Nhi liền vô tình cố ý gợi ra chuyện chiều này Ngô Vương thị tới chơi, lại cố ý đề cao Lục Bính Võ. Trương Thải Vân giống như cảm giác được, cũng không có nói nhiều như mọi khi, mà nín thở nghe xem Liên Mạn Nhi muốn nói gì. Đáng tiếc, Liên Mạn Nhi chỉ mơ mơ hồ hồ nói hai câu, liền chuyển chủ đề khác.
“Mẹ muội nói đã mang thư cho ông ngoại rồi, sáng mai, nếu không thì chiều mai sẽ đến tay ông ngoại bà ngoại.” Liên Mạn Nhi nói.
“Ngũ ca trở về rồi, không phải đã sớm có người mang thư sang bên kia sao?” Trương Thải Vân hơi kinh ngạc hỏi. Ngũ Lang trở về, Trương gia nhận được thư, dĩ nhiên là phải đến thăm, “Thế nào lại cho người mang thư nữa?”
“Là có chuyện gì khác sao?” Trương Thải Vân quay mặt qua, nhìn Liên Mạn Nhi hỏi dò.
“Dù sao cũng không phải chuyện của anh muội.” Liên Mạn Nhi nói xong liền cố ý ngáp một cái, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Trương Thải Vân cũng không phải đứa ngốc, đối với tâm ý của nhà mình và Lục gia, nàng cũng biết mơ hồ một ít. Liên Mạn Nhi nói như vậy, sao nàng lại không sinh nghi trong lòng. Nhưng, dù nàng hào phóng sáng sủa, có thể tự nhiên mà trêu ghẹo Liên Chi Nhi, nhưng đụng phải chuyện của mình, cũng không thể hào phóng như bình thường, không có kiêng dè.
Liên Mạn Nhi nhắm mắt lại, sau nửa ngày không nghe Trương Thải Vân có động tĩnh gì, nàng liền vụng trộm hé mắt ra một đường nhỏ, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, Liên Mạn Nhi đã thấy Trương Thải Vân mở to hai mắt, khuôn mặt hồng hồng đang nín thinh.
Liên Mạn Nhi nhịn không được cười khẽ một tiếng. Trương Thải Vân cuối cùng vẫn không kìm nổi, nàng dịch người lại gần Liên Mạn Nhi, vươn tay ra chọc Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi, Mạn Nhi, ngủ chưa, đừng a, tỉnh, tỷ có chuyện muốn hỏi muội.” Trương Thải Vân một bên chọc Liên Mạn Nhi, một bên hạ giọng nói.
Bị chọc nhột, Liên Mạn Nhi muốn giả bộ ngủ cũng không giả vờ nổi nữa, nàng đành phải mở to mắt.
“Chuyện gì vậy, Thải Vân tỷ, tỷ chọc muội như vậy, muội ngủ rồi cũng bị chọc tỉnh dậy.” Liên Mạn Nhi phàn nàn nói.
“Mạn Nhi, ta hỏi muội”, Trương Thải Vân thấy Liên Mạn Nhi mở mắt, liền lấy khuỷu tay chống nửa người ngồi dậy, mở đôi mắt to sáng lóng lánh mà nhìn Liên Mạn Nhi, “hôm nay Ngô tam thẩm và cô thật ra là nói chuyện gì? Ông nội tỷ sắp tới, ngoài thăm Ngũ ca ra, còn có chuyện gì khác?”
“Muội nào biết được.” Liên Mạn Nhi nhìn Trương Thải Vân sốt ruột, thầm cười trộm trong lòng, cố ý nói.
“Mạn Nhi, muội đừng giấu diếm ta, hai ta giao tình thật tốt mà, ta có chuyện gì cũng chưa từng giấu muội bao giờ,… Chi Nhi tỷ không biết thì ta tin, nhưng khẳng định muội cái gì cũng biết.” Trương Thải Vân bám lấy Liên Mạn Nhi truy hỏi, rất có dáng vẻ Liên Mạn Nhi không nói, nàng liền không cho Liên Mạn Nhi ngủ. Liên Chi Nhi ở bên cạnh cũng chưa ngủ, nghe Liên Mạn Nhi và Trương Thải Vân nói chuyện, nàng cũng đoán được là chuyện gì, nên không nói gì, chỉ âm thầm cười trộm.
“Mạn Nhi, muội nói một chút cho ta biết nhanh, nếu không, khẳng định cả đêm nay ta sẽ không ngủ được.” Trương Thải Vân lại năn nỉ Liên Mạn Nhi.
Lời này Liên Mạn Nhi tin tưởng, trong lòng Trương Thải Vân không chịu nổi chuyện gì, hơn nữa, nếu như nàng không nói cho Trương Thải Vân biết, Trương Thải Vân ngủ không được, nhất định sẽ truy hỏi tới cùng, chắc chắn nàng cũng ngủ không yên ổn.
“Dù sao cũng không là phải chuyện của anh muội,” Liên Mạn Nhi lên tiếng, “về phần là chuyện gì, đó là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, tỷ cũng đừng hỏi muội nữa, chính tỷ thử ngẫm lại sẽ rõ.” Liên Mạn Nhi nói xong, lại nhắm mắt lại.
Trương Thải Vân sau khi giật mình nửa ngày, lặng lẽ không gây tiếng động mà nằm vào trong chăn. Ngay khi Liên Mạn Nhi cho là Trương Thải Vân đã ngủ, Trương Thải Vân lại dịch đến bên người nàng đụng đụng, đôi mắt mở to ra, một chút buồn ngủ cũng không.
“Thật sự là chuyện của ta?” Trương Thải Vân hỏi yếu ớt.
Tiểu cô nương tuổi này đối với chuyện đính hôn, xuất giá, bình thường đều có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi, căng thẳng. Đương nhiên Trương Thải Vân cũng không ngoại lệ. Trong lòng Liên Mạn Nhi liền mềm nhũn, không đành lòng trêu Trương Thải Vân nữa.
“Ừ” Liên Mạn Nhi mở mắt ra, gật đầu với Trương Thải Vân bên gối.
“Vậy, cô cả đã nói gì rồi?” Trương Thải Vân liền hỏi.
“Mẹ liền cũng không nói cái gì, là Ngô tam thẩm đến hỏi ý mẹ liền, nhất định là Lục gia bên kia nhờ nàng đến đây. Mẹ liền liền cho người mang thư đi, … Lục gia bên kia nói, không để ý bối phận.” Liên Mạn Nhi liền nói những gì nghe ngóng được bên chỗ Trương thị cho Trương Thải Vân.
“Vậy ngày mai ông ngoại đến, chắc có thể định ra việc hôn nhân của Thải Vân rồi.” Liên Chi Nhi đột nhiên nói.
“Thải Vân tỷ, tỷ nghĩ thế nào?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi giống nhau, đều nghiêng đầu nhìn Trương Thải Vân.
Người Trương Thải Vân hình như hơi rụt vào trong chăn, nhưng mùa này, mọi người chỉ đắp dưới nách, đầu và chân lộ ra ngoài nhiều, chỉ cố ý che kín bụng khỏi trúng gió, bởi vậy, động tác này của Trương Thải Vân, cũng không thể giúp nàng núp đi.
“Ta có thể nghĩ thế nào…” Trương Thải Vân nhỏ giọng nói.
“Nói dứt khoát là tỷ có vui hay không chứ sao?” Liên Mạn Nhi lên tiếng, “Tỷ của muội lúc đó, còn được mẹ muội hỏi đấy. Thải Vân tỷ, nếu tỷ không thích, mẹ muội có thể làm chủ cho tỷ, ngăn chuyện này lại.”
Khi Liên Mạn Nhi nói như vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trương Thải Vân, định thông qua biểu hiện của Trương Thải Vân, nhìn thấu tâm tư của nàng.
“Đây là chuyện lớn cả đời, đương nhiên Thải Vân phải cam tâm tình nguyện mới được.” Đúng lúc này Liên Chi Nhi cũng không thẹn thùng vì Liên Mạn Nhi nói ra chuyện của nàng, mà nghiêm mặt nói.
Cả nửa ngày sau Trương Thải Vân vẫn không lên tiếng, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi thầm trao đổi một ánh mắt, hai tỷ muội biết rõ, đối với việc hôn nhân này, Trương Thải Vân cũng cam tâm tình nguyện, tối thiểu nàng ấy không ghét.
“Thải Vân tỷ, tỷ là người rất sảng khoái. Trong phòng này, cũng không có người ngoài, chỉ có ba tỷ muội chúng ta,…” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng cười nói.
“Ta…” Trương Thải Vân há to miệng, dù sao cũng là con gái, hai chữ bằng lòng cũng khó nói ra,… “Trên thị trấn cũng tốt, ở gần các người, đi vài bước đường là tới.”
Một cô gái, lấy chồng ở xa là mùi vị gì, nghĩ một cái sẽ biết. Đến thị trấn Thanh Dương, mặc dù không gần thôn Thiêu Oa, nhưng lại gần Trương thị. Có một vị cô ruột thương nàng ở gần, mọi thứ có thể giúp đỡ lẫn nhau, cái này tự nhiên là tốt.
“Về sau, tỷ với tỷ của muội, càng gần hơn.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Không chỉ Trương thị, Liên Mạn Nhi cũng rất tán thành việc hôn nhân này. Không chỉ vì các phương diện Lục gia đều hợp, còn có một duyên cớ, là Trương Thải Vân cũng gả đến thị trấn, về sau sẽ ở cùng một phố với Liên Chi Nhi, hai tỷ muội có thể chăm sóc lẫn nhau, bình thường có thể đến nhà làm bạn, nếu trong nhà có ai có chuyện gì có thể giúp đỡ lẫn nhau, đều tốt hơn người khác.
Một đêm này, ba tỷ muội thì thầm nói đến nửa đêm, trời sắp sáng mới mơ màng một lúc.
Mọi người ăn điểm tâm như thường, trên bàn cơm, Trương thị liếc nhìn Liên Mạn Nhi dò hỏi, Liên Mạn Nhi cười gật đầu với Trương thị, Trương thị hiểu ý, nụ cười trên mặt càng thoải mái hơn. Ăn xong điểm tâm, đưa tiểu Thất đi Niệm viên, sau đó xe ngựa chở một nhà Trương Thanh Sơn vội vàng đến của nhà Liên Mạn Nhi. Hiển nhiên, người một nhà này là vội vàng vất vả chạy tới.
Đôi vợ chồng già Trương Thanh Sơn, Lý thị, hai vợ chồng Trương Khánh Niên, Trương Vương thị, vợ chồng Trương Lưu Niên và Hồ thị, còn cả hai đứa nhỏ Tiểu Long và Tiểu Hổ đều đã tới.
“… trời vừa sáng, chúng ta liền ăn nhanh đi tới… Nhờ người giữ nhà dùm, để chúng ta đều tới đây.”Lý thị nói với Trương thị.
Mọi người gặp mặt, đặc biệt là thăm Ngũ Lang mới trở về, dĩ nhiên sẽ có hàn huyên, náo nhiệt một phen. Về sau, mọi người tự động chia làm hai tốp, các nam nhân đều vây quanh Ngũ Lang nói chuyện, các nữ nhân thì đi hậu viện đông phòng ngồi, nói đến chủ đề khác.
Chuyện xem như đã nước chảy thành sông, Trương gia cũng là người làm việc phóng khoáng, Trương Vương thị gọi Trương Thải Vân qua một bên, hai mẹ con nói mấy câu, Liên Mạn Nhi ở bên cạnh thấy Trương Thải Vân đỏ mặt gật đầu, sau đó Trương Vương thị cười trở về.
“Được.” Trương Vương thị cười nói.
Chuyện kế tiếp càng thuận lợi hơn, Trương thị cho người lên thị trấn, mời mấy người Ngô gia đến, ngay sau đó người Lục gia cũng đến rồi. Tiền viện hậu viện đều có tiếng cười nói, khói dầu cùng mùa thơm trong phòng bếp cũng bay đi rất xa rất xa. Trương thị mang người đi thu xếp tiệc rượu, Ngô Ngọc Qúy và Ngô Vương thị liền làm bà mai, Lục gia và Trương gia cùng trao đổi canh thiếp và lễ đính hôn, giờ chỉ còn đem ngày thành hôn định ra.
Lục lão gia tử có ý là hai đứa trẻ, nhất là Lục Bính Võ tuổi cũng không nhỏ rồi, muốn kết hôn sớm chút. Trương gia bên này cũng không có ý kiến. Hôn kỳ của Liên Chi Nhi định vào tháng chạp, hôn kỳ của Trương Thải Vân và Lục Bính Võ liền định vào tháng hai năm tới. Như vậy, cách hôn kỳ của Liên Chi Nhi một khoảng, hai nhà cũng có đủ thời gian chuẩn bị.
Vì là tiệc đính hôn nên trừ một nhà Liên Mạn Nhi, ngoài người Trương gia, Lục gia, Ngô gia, lại mời ít người quen trong thôn và trên thị trấn đến. Lúc khai tiệc, Liên Thủ Tín còn xếp bọn sai vặt đốt pháo ở ngoài cửa, tô đậm làm nóng thêm không khí vui mừng.
Đợi nếm qua tiệc rượu, khách tản đi, người Trương gia ở lại.
“Chuyện Thải Vân đã định ra như vậy, trong lòng chúng ta cũng khoan khoái nhiều lắm.” Lý thị lên tiếng.
Gả khuê nữ, cưới con dâu, bình thường người ta lo chuyện phía trước hơn. Bởi vì khuê nữ là gả đến nhà người ta, sau này tốt xấu thế nào, nhà mẹ đẻ không làm chủ được.
“Lục gia không tệ, nhưng, ta đặc biệt hợp ý mối hôn nhân này, cũng không phải vì vậy. Mấu chốt là có cô cả của con bé ở đây, cái đó và gả bên cạnh chúng ta không có gì khác nhau.” Trương Vương thị lên tiếng.
“Thải Vân và Chi Nhi về sau sẽ cùng ở một phố, cái này rất tốt.” Lý thị cũng cười không ngậm miệng được.
/1022
|