Edit: Phiêu Phiêu
Beta: Tiểu Tuyền
“ Nên, nên là … ” Thải Tú nghe Trầm Lục hỏi, liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trầm Lục mỉm cười, nàn
“ Mạn Nhi, đã nói là dùng bữa trưa ở đây mà, ta đã bảo nhà bếp chuẩn bị rồi, toàn là những món ngươi và tiểu Thất thích ăn.” Trầm Khiêm nghe Liên Mạn Nhi nói muốn về, dĩ nhiên là không đồng ý nên cố gắng giữ lại.
Liên Mạn Nhi lắc đầu, tiểu Thất đương nhiên là đi cùng Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi lại dắt tiểu Thất cùng Trầm Cẩn từ biệt.Trầm Cẩn vừa thay xong chiếc váy, từ trong phòng đi ra, nghe nói Liên Mạn Nhi muốn đi về cũng lấy làm kinh ngạc.
“ Bên ngoài nắng lớn như vậy, còn về làm gì. Hai người ở lại dùng cơm đi, tiểu Thất còn phải cùng Cửu đệ học tiếp nữa.” Lúc Trầm Cẩn khuyên như vậy thì cẩn thận nhìn sắc mặt của Liên Mạn Nhi.
Sắc mặt Liên Mạn Nhi không một chút khác thường, chỉ là nhất định không chịu ở lại dùng cơm.
“ Hôm nay nhà cậu muội chắc là có người đến, dù sao thì cũng phải về xem sao.”
Liên Mạn Nhi chỉ nói muốn về, cũng không hề nói khi nào sẽ đến.
Trầm Cẩn và Trầm Khiêm không thể giữ được Liên Mạn Nhi, Trầm Cẩn nhìn nha đầu bên cạnh mình liếc mắt, nàng kia vội vàng xoay người theo hướng Thường Thanh viên chạy đi.
Bên này Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất đi khỏi Niệm viên, cũng là lúc Trầm Lục ở Thường Thanh viên nhận được tin tức.
“ … Nhìn nàng không có vẻ gì là tức giận, còn cùng Ngũ cô nương và Cửu gia cười cười, nói nói, chỉ là nhất định muốn về, không chịu ở lại dùng cơm.” Nha đầu của Trầm Cẩn đang cùng Trầm Lục bẩm báo.
Lúc này, Thải Tú đương nhiên là không còn ở trong phòng. Sau khi Trầm Lục hỏi rõ mọi chuyện liền cho người đem nàng ta xuống giam lại, cũng không có lập tức đưa nàng ta đi nông trang.
“ Cách xử trí chuyện này, Cửu đệ chắc là đã nói với hai tỷ đệ bọn họ đúng không? ” Trầm Lục vừa hỏi vừa nâng chén trà để gần môi, nhưng không uống, mà giống như đang dồn tâm tư vào thưởng thức hương trà.
“ Bẩm Lục gia, mọi chuyện Cửu gia đã nói rõ ràng với hai tỷ đệ Mạn Nhi cô nương rồi.” Nha đầu đó vội vàng nói.
“ Ta biết rồi. Ngươi về đi.” Trầm Lục lại ngửi hương trà, phất phất tay cho nha đầu lui.
Chờ nha đầu kia đi khỏi, Trầm Lục mới chậm rãi đặt chén trà xuống. Hắn đứng lên, ở trong phòng đi tới đi lui hai bước, sau đó đi ra khỏi phòng.
Trầm Lục ra khỏi phòng, không nói năng gì nên người hầu bên cạnh cũng không dám hỏi, chỉ lặng lẽ theo sau, giữ khoảng cách bước chân không gần không xa.
Trầm Lục đi xuống bậc tam cấp thì hơi dừng lại một chút. Hắn xoay người quẹo bên trái đi tới hướng hành lang bên cạnh vạc cá lớn, nhìn những con cá đang tự do bơi lội bên trong một cái. Sau đó, hắn liền bỏ đi.
Trầm Lục đi rất chậm. Bọn người hầu không nhìn ra được hắn muốn đi đâu.
Đi đến cổng chính của Thường Thanh viên, hắn lại dừng lại.
Đang là buổi trưa, cổng chính lại không có mái che, Trầm Lục cứ đứng như vậy dưới nắng, hắn mơ màng đưa tay đùa nghịch giàn dây leo rũ xuống trên giá.
Đó là một cây tường vi, cành lá xum xuê, nở đầy hoa tường vi những cánh hoa sắc vàng tầng tầng lớp lớp, dụ dỗ ong bướm bay lượn vờn quanh. Tường vi nhiều gai, nên Trầm Lục vô ý bị gai đâm vào ngón tay.
Trầm Lục nhìn giọt máu đỏ tươi trên ngón tay, ánh mắt bỗng tối lại.
Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, bọn người hầu đều biết tâm trạng Trầm Lục không tốt, bây giờ không biết ý của hắn, nên không dám tiến lên phía trước quấy rầy.
Một lát sau, Trầm Lục chậm rãi đi trở về.
“ Gọi người mời Cửu gia đến đây dùng cơm.”
Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất ngồi xe ngựa nhà mình, rời khỏi cửa Tây của Niệm viên để xuống núi. Tỷ đệ hai người không ai nói chuyện, Liên Mạn Nhi vén màn cửa sổ bên cạnh lên, rồi xoay người nhìn về phía sau xe một cái.
Bọn họ càng lúc càng rời xa Niệm viên, nhưng vẫn có thể nhìn thấy Trầm Khiêm dắt người đứng ở cửa, nhìn bọn họ.
Liên Mạn Nhi âm thầm thở dài, buông rèm cửa xuống.
“ Tiểu Thất, chuyện hôm nay khi về nhà chúng ta đừng kể với cha, mẹ nhé.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng dặn dò tiểu Thất.
“ Tỷ, đệ biết rồi, đệ sẽ không nói.” Tiểu Thất gật đầu nói.
Hai đứa bé rất hiểu chuyện. Chuyện ngày hôm nay, nếu để Liên Thủ Tín cùng Trương thị biết, hai người bọn họ nhất định sẽ lo lắng. Hai đứa trẻ không muốn tăng thêm phiền não cho cha, mẹ bọn họ.
“ Tiểu Thất,” Liên Mạn Nhi ngồi ở đó, nghĩ ngợi một lát rồi mới nói, “ Nếu chúng ta không lên núi nữa, hay là đệ đi trường tư thục học …”
Tiểu Thất hơi sửng sờ nhìn Liên Mạn Nhi. Ánh mắt của hai tỷ đệ gặp nhau.
“ Dạ.” tiểu Thất nặng nề gật đầu, “ … trường tư thục rất tốt, không phải ca ca cũng học ở đó rồi đậu tú tài đó sao, đệ cũng có thể, … còn có Lỗ tiên sinh cho đệ bài tập nữa.”
“ Lỗ tiên sinh cùng ca ca cũng sắp trở về rồi …”
“ Tỷ, tỷ yên tâm đi đệ sẽ cố gắng học.” Tiểu Thất mím môi nói, “ … tỷ, Hạch Đào mang túi sách của đệ, tiểu Cửu ca bảo đệ để túi sách lại, nhưng đệ không chịu.”
Liên Mạn Nhi đưa tay vuốt má tiểu Thất. Đứa nhỏ này, còn thông minh và hiểu chuyện hơn so với nàng tưởng.
Cùng tiểu Thất thương lượng xong, Liên Mạn Nhi cẩn thận dặn dò tiểu Hỷ, tiểu Khánh cùng tiểu Đào. Về đến nhà, mọi người không ai nhắc đến chuyện đó, nên Liên Thủ Tín và Trương thị tự nhiên không biết chuyện này, nhìn thấy con trai, con gái nhỏ về nhà ăn cơm, hai vợ chồng thật sự rất cao hứng.
Ăn cơm xong, Liên Mạn Nhi thử cùng Liên Thủ Tín và Trương thị thương lượng.
“ … Tiểu Cửu rất ham chơi, nói là đến học nhưng con thấy hắn chính là đến chơi đùa. Nếu là để tiểu Thất cùng hắn học một tháng, tiểu Thất cũng sẽ học hắn chơi thỏa thích luôn.” Không để tiểu Thất lên núi học, chuyện này không thể giấu được hai người, nên Liên Mạn Nhi nhất định phải tìm một lý do thích hợp.
Thật xin lỗi, tiểu Mập, Liên Mạn Nhi âm thầm nói trong lòng.
“ Thật à? ” Liên Thủ Tín và Trương thị nghe Liên Mạn Nhi nói dường như cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm. “ Ai, ta nói mà, đứa bé đó tốt tính, cái này không cần nói, chỉ là … người ta rốt cuộc không giống như chúng ta, học cái gì thì học chút ít là được.”
“ Ta thấy, hắn muốn gọi tiểu Thất chúng ta làm bạn chơi cùng thôi.” Trương thị nói, “ Ta đang nghĩ, không nói cái khác, cứ nể tình Thạch thái y đi, hơn nữa Tiểu Cửu gia cũng không thể ngày ngày ở trên núi mãi, vậy cứ để cho tiểu Thất cùng hắn chơi đùa, nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Liên Mạn Nhi xoa xoa trán, Trương thị cả đời này không thể làm một người mẫu thân nghiêm khắc được. Cũng may các con của nàng đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, biết tự kiềm chế bản thân.
“ Tiểu Thất không đi học, vậy tiểu Cửu gia kia có tức giận không? Chuyện này các con đã nói với người ta chưa? ” Liên Thủ Tín hỏi.
“ Cha, người cũng không cần lo lắng, con có cách, hắn cũng không thể tức giận được.” Liên Mạn Nhi nói.
Liên Mạn Nhi nói chắc chắn như vậy, Liên Thủ Tín và Trương thị cũng không có ý kiến.
Lại nói thêm mấy câu, Liên Mạn Nhi liền đi về Tây sương phòng. Dọn về nhà mới bọn họ vẫn giữ thói quen khi còn ở nhà cũ, ăn xong cơm trưa, đều đi ngủ trưa một lát. Thật ra, không phải chỉ có bọn họ mà cả thôn Tam Thập Lý doanh tử đều có thói quen này.
Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi nằm trên giường gạch, nói chuyện câu được câu không một lát, nhìn thấy mắt Liên Chi Nhi díp lại, Liên Mạn Nhi cũng phối hợp nhắm mắt lại, không nói nữa.
Chỉ là, nàng không cò ngủ.
Chung quanh rất an tĩnh, Liên Mạn Nhi nhắm mắt lại đem chuyện xảy ra trên núi, nhớ lại từng chút một.
Làm một người khách, nàng có nên rộng lượng một chút không? Từ thái độ của Trầm Khiêm, nàng có thể khẳng định, lần này sau khi Trầm Lục về phủ trong thành, bà nhũ mẫu của Liễu đại nương kia, chắc chắn không được sống yên lành. Trầm Lục nói sẽ nghiêm khắc trừng phạt thì nhất định không phải chỉ là khiển trách thôi.
Điểm này Liên Mạn Nhi dám khẳng định.
Sau đó, chính là Thải Tú. Trầm Khiêm đối với chuyện trừng phạt Thải Tú, không hề nói rõ ràng. Dù sao, Thải Tú cũng là nha đầu hầu hạ trong phòng của Trầm Lục. Thải Tú bị đánh, còn bị đưa về nông trang, điều này đối với đại nha đầu trong Trầm phủ chắc là hình phạt rất nặng rồi.
Nhưng mà, hình phạt rất nặng kia so với những ấm ức mà nàng phải chịu thì sao?
Phải biết rằng, nàng rất có khả năng bị sắp xếp ở cùng với một người đàn ông khiếm nhã nào đó, thì nửa đời sau của nàng sẽ sống trong đau khổ và nhục nhã. Chuyện này hoàn toàn chỉ dựa vào một trong những ý niệm của Thải Tú mà thôi. Có phải là nên cảm ơn nàng ta vì đã muốn mạng của nàng chứ không phải là chuyện phá hư danh tiếc kia, ít ra, nàng có thể trong sạch mà chết đi sao?
Đúng vậy, Thải Tú nuốn chính là mạng của nàng.
Trầm Khiêm nói với nàng, Liễu đại nương kia vì con của nhũ mẫu bà ta bị đánh, mới hận nàng, cho nên xúi giục Thải Tú. Mà Liễu đại nương kia thành công chắc chắn là vì lợi dụng lòng đố kỵ của Thải Tú.
Thải Tú là ai, Liên Mạn Nhi nghĩ, nếu đối phương không phải là Thải Tú, sợ rằng Trầm Lục sẽ không chỉ vả miệng và đuổi tới thôn trang đơn giản như vậy. Có phải là đợi chuyện này dịu xuống, Trầm Lục sẽ mềm lòng mà đem Thải Tú trở về không
Đàn ông đối với mỹ nhân, nhất là với người một lòng ái mộ hắn, lại còn sớm chiều ở chung, làm sao không mềm lòng?
Điển tích “Yển tụ công sàm” (ý là che lỗ mũi tới mị hoặc chủ nhân), Liên Mạn Nhi không phải không biết. Liễu đại nương có thể xúi giục được Thải Tú chắc chắn không phải chỉ trong một hai ngày mà thành. Vậy ảnh hưởng của Thải Tú với Trầm Lục thì sai? Mưa dầm thấm lâu, một ngày hai ngày không thấy gì nhưng thời gian dài thì sao.
Liên Mạn Nhi nghĩ về chuyện hôm nay mà thấy sợ, nàng không phải chỉ nghĩ cho bản thân, mà còn lo lắng cho tiểu Thất và Ngũ lang.
Nếu đối tượng bọn hắn tính toán không phải là nàng mà là tiểu Thất và Ngũ lang thì sao? Thải Tú gạt nàng nói tiểu Thất té bị thương rất nghiêm trọng? Nếu như chuyện đó là thật thì phải làm sao đây?
Có lẽ, nàng nên biểu hiện rộng lượng hơn nữa để không làm Trầm Lục khó xử. Liên Mạn Nhi cũng biết, làm như vậy mới có lợi, cũng là cách nhìn xa trông rộng, nhưng suy đi nghĩ lại, kết quả là nàng làm không được.
Chợp mắt một chút, thấy Liên Chi Nhi thức dậy, Liên Mạn Nhi cũng dậy theo.
Rửa mặt xong, đợi Liên Chi Nhi đi Đông phòng tìm Trương thị thêu thùa, Liên Mạn Nhi mở tủ, lấy từ trong tủ ra chiếc hộp khảm xà cừ, lại gọi tiểu Hỷ và tiểu Khánh vào.
“ … Các ngươi đi Niệm viên, đem cái này đưa cho Ngũ cô nương Trầm gia, nói ta đem lễ vật của nàng tặng ta giữ ở bên mình hai ngày, tấm lòng của nàng ta đã nhận, về phần đồ vẫn là để Ngũ cô nương nhận lại đi.” Liên Mạn Nhi dặn dò hai nha đầu, “ Lại nói với Cửu gia, buổi trưa hôm nay tiểu Thất không đến. Cứ nói … nhà cậu ta phái người đưa tin, muốn đón chúng ta đến ở vài ngày."
Beta: Tiểu Tuyền
“ Nên, nên là … ” Thải Tú nghe Trầm Lục hỏi, liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trầm Lục mỉm cười, nàn
“ Mạn Nhi, đã nói là dùng bữa trưa ở đây mà, ta đã bảo nhà bếp chuẩn bị rồi, toàn là những món ngươi và tiểu Thất thích ăn.” Trầm Khiêm nghe Liên Mạn Nhi nói muốn về, dĩ nhiên là không đồng ý nên cố gắng giữ lại.
Liên Mạn Nhi lắc đầu, tiểu Thất đương nhiên là đi cùng Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi lại dắt tiểu Thất cùng Trầm Cẩn từ biệt.Trầm Cẩn vừa thay xong chiếc váy, từ trong phòng đi ra, nghe nói Liên Mạn Nhi muốn đi về cũng lấy làm kinh ngạc.
“ Bên ngoài nắng lớn như vậy, còn về làm gì. Hai người ở lại dùng cơm đi, tiểu Thất còn phải cùng Cửu đệ học tiếp nữa.” Lúc Trầm Cẩn khuyên như vậy thì cẩn thận nhìn sắc mặt của Liên Mạn Nhi.
Sắc mặt Liên Mạn Nhi không một chút khác thường, chỉ là nhất định không chịu ở lại dùng cơm.
“ Hôm nay nhà cậu muội chắc là có người đến, dù sao thì cũng phải về xem sao.”
Liên Mạn Nhi chỉ nói muốn về, cũng không hề nói khi nào sẽ đến.
Trầm Cẩn và Trầm Khiêm không thể giữ được Liên Mạn Nhi, Trầm Cẩn nhìn nha đầu bên cạnh mình liếc mắt, nàng kia vội vàng xoay người theo hướng Thường Thanh viên chạy đi.
Bên này Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất đi khỏi Niệm viên, cũng là lúc Trầm Lục ở Thường Thanh viên nhận được tin tức.
“ … Nhìn nàng không có vẻ gì là tức giận, còn cùng Ngũ cô nương và Cửu gia cười cười, nói nói, chỉ là nhất định muốn về, không chịu ở lại dùng cơm.” Nha đầu của Trầm Cẩn đang cùng Trầm Lục bẩm báo.
Lúc này, Thải Tú đương nhiên là không còn ở trong phòng. Sau khi Trầm Lục hỏi rõ mọi chuyện liền cho người đem nàng ta xuống giam lại, cũng không có lập tức đưa nàng ta đi nông trang.
“ Cách xử trí chuyện này, Cửu đệ chắc là đã nói với hai tỷ đệ bọn họ đúng không? ” Trầm Lục vừa hỏi vừa nâng chén trà để gần môi, nhưng không uống, mà giống như đang dồn tâm tư vào thưởng thức hương trà.
“ Bẩm Lục gia, mọi chuyện Cửu gia đã nói rõ ràng với hai tỷ đệ Mạn Nhi cô nương rồi.” Nha đầu đó vội vàng nói.
“ Ta biết rồi. Ngươi về đi.” Trầm Lục lại ngửi hương trà, phất phất tay cho nha đầu lui.
Chờ nha đầu kia đi khỏi, Trầm Lục mới chậm rãi đặt chén trà xuống. Hắn đứng lên, ở trong phòng đi tới đi lui hai bước, sau đó đi ra khỏi phòng.
Trầm Lục ra khỏi phòng, không nói năng gì nên người hầu bên cạnh cũng không dám hỏi, chỉ lặng lẽ theo sau, giữ khoảng cách bước chân không gần không xa.
Trầm Lục đi xuống bậc tam cấp thì hơi dừng lại một chút. Hắn xoay người quẹo bên trái đi tới hướng hành lang bên cạnh vạc cá lớn, nhìn những con cá đang tự do bơi lội bên trong một cái. Sau đó, hắn liền bỏ đi.
Trầm Lục đi rất chậm. Bọn người hầu không nhìn ra được hắn muốn đi đâu.
Đi đến cổng chính của Thường Thanh viên, hắn lại dừng lại.
Đang là buổi trưa, cổng chính lại không có mái che, Trầm Lục cứ đứng như vậy dưới nắng, hắn mơ màng đưa tay đùa nghịch giàn dây leo rũ xuống trên giá.
Đó là một cây tường vi, cành lá xum xuê, nở đầy hoa tường vi những cánh hoa sắc vàng tầng tầng lớp lớp, dụ dỗ ong bướm bay lượn vờn quanh. Tường vi nhiều gai, nên Trầm Lục vô ý bị gai đâm vào ngón tay.
Trầm Lục nhìn giọt máu đỏ tươi trên ngón tay, ánh mắt bỗng tối lại.
Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, bọn người hầu đều biết tâm trạng Trầm Lục không tốt, bây giờ không biết ý của hắn, nên không dám tiến lên phía trước quấy rầy.
Một lát sau, Trầm Lục chậm rãi đi trở về.
“ Gọi người mời Cửu gia đến đây dùng cơm.”
Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất ngồi xe ngựa nhà mình, rời khỏi cửa Tây của Niệm viên để xuống núi. Tỷ đệ hai người không ai nói chuyện, Liên Mạn Nhi vén màn cửa sổ bên cạnh lên, rồi xoay người nhìn về phía sau xe một cái.
Bọn họ càng lúc càng rời xa Niệm viên, nhưng vẫn có thể nhìn thấy Trầm Khiêm dắt người đứng ở cửa, nhìn bọn họ.
Liên Mạn Nhi âm thầm thở dài, buông rèm cửa xuống.
“ Tiểu Thất, chuyện hôm nay khi về nhà chúng ta đừng kể với cha, mẹ nhé.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng dặn dò tiểu Thất.
“ Tỷ, đệ biết rồi, đệ sẽ không nói.” Tiểu Thất gật đầu nói.
Hai đứa bé rất hiểu chuyện. Chuyện ngày hôm nay, nếu để Liên Thủ Tín cùng Trương thị biết, hai người bọn họ nhất định sẽ lo lắng. Hai đứa trẻ không muốn tăng thêm phiền não cho cha, mẹ bọn họ.
“ Tiểu Thất,” Liên Mạn Nhi ngồi ở đó, nghĩ ngợi một lát rồi mới nói, “ Nếu chúng ta không lên núi nữa, hay là đệ đi trường tư thục học …”
Tiểu Thất hơi sửng sờ nhìn Liên Mạn Nhi. Ánh mắt của hai tỷ đệ gặp nhau.
“ Dạ.” tiểu Thất nặng nề gật đầu, “ … trường tư thục rất tốt, không phải ca ca cũng học ở đó rồi đậu tú tài đó sao, đệ cũng có thể, … còn có Lỗ tiên sinh cho đệ bài tập nữa.”
“ Lỗ tiên sinh cùng ca ca cũng sắp trở về rồi …”
“ Tỷ, tỷ yên tâm đi đệ sẽ cố gắng học.” Tiểu Thất mím môi nói, “ … tỷ, Hạch Đào mang túi sách của đệ, tiểu Cửu ca bảo đệ để túi sách lại, nhưng đệ không chịu.”
Liên Mạn Nhi đưa tay vuốt má tiểu Thất. Đứa nhỏ này, còn thông minh và hiểu chuyện hơn so với nàng tưởng.
Cùng tiểu Thất thương lượng xong, Liên Mạn Nhi cẩn thận dặn dò tiểu Hỷ, tiểu Khánh cùng tiểu Đào. Về đến nhà, mọi người không ai nhắc đến chuyện đó, nên Liên Thủ Tín và Trương thị tự nhiên không biết chuyện này, nhìn thấy con trai, con gái nhỏ về nhà ăn cơm, hai vợ chồng thật sự rất cao hứng.
Ăn cơm xong, Liên Mạn Nhi thử cùng Liên Thủ Tín và Trương thị thương lượng.
“ … Tiểu Cửu rất ham chơi, nói là đến học nhưng con thấy hắn chính là đến chơi đùa. Nếu là để tiểu Thất cùng hắn học một tháng, tiểu Thất cũng sẽ học hắn chơi thỏa thích luôn.” Không để tiểu Thất lên núi học, chuyện này không thể giấu được hai người, nên Liên Mạn Nhi nhất định phải tìm một lý do thích hợp.
Thật xin lỗi, tiểu Mập, Liên Mạn Nhi âm thầm nói trong lòng.
“ Thật à? ” Liên Thủ Tín và Trương thị nghe Liên Mạn Nhi nói dường như cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm. “ Ai, ta nói mà, đứa bé đó tốt tính, cái này không cần nói, chỉ là … người ta rốt cuộc không giống như chúng ta, học cái gì thì học chút ít là được.”
“ Ta thấy, hắn muốn gọi tiểu Thất chúng ta làm bạn chơi cùng thôi.” Trương thị nói, “ Ta đang nghĩ, không nói cái khác, cứ nể tình Thạch thái y đi, hơn nữa Tiểu Cửu gia cũng không thể ngày ngày ở trên núi mãi, vậy cứ để cho tiểu Thất cùng hắn chơi đùa, nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Liên Mạn Nhi xoa xoa trán, Trương thị cả đời này không thể làm một người mẫu thân nghiêm khắc được. Cũng may các con của nàng đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, biết tự kiềm chế bản thân.
“ Tiểu Thất không đi học, vậy tiểu Cửu gia kia có tức giận không? Chuyện này các con đã nói với người ta chưa? ” Liên Thủ Tín hỏi.
“ Cha, người cũng không cần lo lắng, con có cách, hắn cũng không thể tức giận được.” Liên Mạn Nhi nói.
Liên Mạn Nhi nói chắc chắn như vậy, Liên Thủ Tín và Trương thị cũng không có ý kiến.
Lại nói thêm mấy câu, Liên Mạn Nhi liền đi về Tây sương phòng. Dọn về nhà mới bọn họ vẫn giữ thói quen khi còn ở nhà cũ, ăn xong cơm trưa, đều đi ngủ trưa một lát. Thật ra, không phải chỉ có bọn họ mà cả thôn Tam Thập Lý doanh tử đều có thói quen này.
Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi nằm trên giường gạch, nói chuyện câu được câu không một lát, nhìn thấy mắt Liên Chi Nhi díp lại, Liên Mạn Nhi cũng phối hợp nhắm mắt lại, không nói nữa.
Chỉ là, nàng không cò ngủ.
Chung quanh rất an tĩnh, Liên Mạn Nhi nhắm mắt lại đem chuyện xảy ra trên núi, nhớ lại từng chút một.
Làm một người khách, nàng có nên rộng lượng một chút không? Từ thái độ của Trầm Khiêm, nàng có thể khẳng định, lần này sau khi Trầm Lục về phủ trong thành, bà nhũ mẫu của Liễu đại nương kia, chắc chắn không được sống yên lành. Trầm Lục nói sẽ nghiêm khắc trừng phạt thì nhất định không phải chỉ là khiển trách thôi.
Điểm này Liên Mạn Nhi dám khẳng định.
Sau đó, chính là Thải Tú. Trầm Khiêm đối với chuyện trừng phạt Thải Tú, không hề nói rõ ràng. Dù sao, Thải Tú cũng là nha đầu hầu hạ trong phòng của Trầm Lục. Thải Tú bị đánh, còn bị đưa về nông trang, điều này đối với đại nha đầu trong Trầm phủ chắc là hình phạt rất nặng rồi.
Nhưng mà, hình phạt rất nặng kia so với những ấm ức mà nàng phải chịu thì sao?
Phải biết rằng, nàng rất có khả năng bị sắp xếp ở cùng với một người đàn ông khiếm nhã nào đó, thì nửa đời sau của nàng sẽ sống trong đau khổ và nhục nhã. Chuyện này hoàn toàn chỉ dựa vào một trong những ý niệm của Thải Tú mà thôi. Có phải là nên cảm ơn nàng ta vì đã muốn mạng của nàng chứ không phải là chuyện phá hư danh tiếc kia, ít ra, nàng có thể trong sạch mà chết đi sao?
Đúng vậy, Thải Tú nuốn chính là mạng của nàng.
Trầm Khiêm nói với nàng, Liễu đại nương kia vì con của nhũ mẫu bà ta bị đánh, mới hận nàng, cho nên xúi giục Thải Tú. Mà Liễu đại nương kia thành công chắc chắn là vì lợi dụng lòng đố kỵ của Thải Tú.
Thải Tú là ai, Liên Mạn Nhi nghĩ, nếu đối phương không phải là Thải Tú, sợ rằng Trầm Lục sẽ không chỉ vả miệng và đuổi tới thôn trang đơn giản như vậy. Có phải là đợi chuyện này dịu xuống, Trầm Lục sẽ mềm lòng mà đem Thải Tú trở về không
Đàn ông đối với mỹ nhân, nhất là với người một lòng ái mộ hắn, lại còn sớm chiều ở chung, làm sao không mềm lòng?
Điển tích “Yển tụ công sàm” (ý là che lỗ mũi tới mị hoặc chủ nhân), Liên Mạn Nhi không phải không biết. Liễu đại nương có thể xúi giục được Thải Tú chắc chắn không phải chỉ trong một hai ngày mà thành. Vậy ảnh hưởng của Thải Tú với Trầm Lục thì sai? Mưa dầm thấm lâu, một ngày hai ngày không thấy gì nhưng thời gian dài thì sao.
Liên Mạn Nhi nghĩ về chuyện hôm nay mà thấy sợ, nàng không phải chỉ nghĩ cho bản thân, mà còn lo lắng cho tiểu Thất và Ngũ lang.
Nếu đối tượng bọn hắn tính toán không phải là nàng mà là tiểu Thất và Ngũ lang thì sao? Thải Tú gạt nàng nói tiểu Thất té bị thương rất nghiêm trọng? Nếu như chuyện đó là thật thì phải làm sao đây?
Có lẽ, nàng nên biểu hiện rộng lượng hơn nữa để không làm Trầm Lục khó xử. Liên Mạn Nhi cũng biết, làm như vậy mới có lợi, cũng là cách nhìn xa trông rộng, nhưng suy đi nghĩ lại, kết quả là nàng làm không được.
Chợp mắt một chút, thấy Liên Chi Nhi thức dậy, Liên Mạn Nhi cũng dậy theo.
Rửa mặt xong, đợi Liên Chi Nhi đi Đông phòng tìm Trương thị thêu thùa, Liên Mạn Nhi mở tủ, lấy từ trong tủ ra chiếc hộp khảm xà cừ, lại gọi tiểu Hỷ và tiểu Khánh vào.
“ … Các ngươi đi Niệm viên, đem cái này đưa cho Ngũ cô nương Trầm gia, nói ta đem lễ vật của nàng tặng ta giữ ở bên mình hai ngày, tấm lòng của nàng ta đã nhận, về phần đồ vẫn là để Ngũ cô nương nhận lại đi.” Liên Mạn Nhi dặn dò hai nha đầu, “ Lại nói với Cửu gia, buổi trưa hôm nay tiểu Thất không đến. Cứ nói … nhà cậu ta phái người đưa tin, muốn đón chúng ta đến ở vài ngày."
/1022
|