Thượng phòng ở nội viện nhà mới của Liên Mạn Nhi là ở phía bắc, một chính bốn phụ, tổng cộng năm gian. Ở giữa là gian chính, có đặt các vách ngăn ở các hướng nam bắc. Hai bên cửa vào là lò than đá, ngăn với mặt phía bắc là không gian để chứa đồ, có bày bốn ngăn để chứa các loại đồ vật khác nhau. Bắc môn ở phía sau, có hình chữ nhật được tạo từ gỗ.
Cửa gỗ này cũng ở hướng bắc, bên trên vách gỗ có khắc hoa đơn giản, chính diện là hai cánh cửa. Hiện tại hai cánh cửa đang được mở ra, Liên Thủ Tín nhìn theo hướng tay chỉ của Liên Mạn Nhi có thể trông thấy phòng nhỏ ở bên trong.
Ở giữa phòng bày một khối vải sa tanh vàng lóa mắt, bên trên để thánh chỉ ngự tứ cổng chào và vàng được ban thưởng.
Trong phòng nhỏ bày một cái bàn thờ, ở giữa là lư hương, bên trong cắm đàn hương thượng đẳng, khói đang lượn lờ bay, ngoài ra trên bàn thờ còn đặt đủ loại trái cây, điểm tâm.
Liên Thủ Tín có chút mơ màng, từ lúc nhận được thánh chỉ tới nay thì luôn đặt nó ở đây. Hôm nay là ngày tất niên, tất nhiên phải thắp hương cung phụng cho thánh chỉ, nhưng chuyện đó với bái tế tổ tông cũng không phải như nhau.
“Cha, về sau cứ sang năm mới, chúng ta muốn bái tế thì cứ bái tế thánh chỉ.” Liên Mạn Nhi đương nhiên biết rõ suy nghĩ của Liên Thủ Tín, liền vừa cười vừa nói.
“Cha, cha mỗi ngày đều nghe tiểu Thất đọc sách, nghe Lỗ tiên sinh nói chuyện học hành, cha cũng nghe không ít về quân thần phụ tử, quân thần vẫn luôn được đặt ở phía trước. Trong trung hiếu thì chữ trung cũng được đặt ở trước. Cha không phải mỗi ngày đều nhắc tới, nói hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, không biết báo đáp thế nào sao.”
“Ông nội ta đã đem bài vị của ông bà cố đi Thái Thương rồi, một năm ba tiết bốn mùa, đại bá ta vẫn còn đang ở đó, đâu có thiếu gì chuyện cung phụng hương khói.”
“Nhà chúng ta cung phụng thắp hương cho thánh chỉ mới là đúng đắn nhất nên làm.” Liên Mạn Nhi nói với Liên Thủ Tín.
Còn có một số dự định, nhưng bây giờ Liên Mạn Nhi chưa có ý định nói luôn với Liên Thủ Tín.
Trong gia phả Liên gia, tổ tông Liên gia cũng chỉ có phụ mẫu của Liên lão gia tử. Tìm hiểu các đời trước đó cũng không có mộ phần của ai, thậm chí danh tính cũng không biết chính xác. Đương nhiên cũng có khả năng Liên Thủ Nhân với Liên Kế Tổ biết rõ điều này. Bất quá Liên Mạn Nhi tin chắc rằng Liên Thủ Tín không biết, Ngũ Lang với tiểu Thất càng không biết.
Thường chỉ có đại tộc mới có truyền thừa, còn hộ nông dân bình thường thậm chí cả người đọc sách cũng không có. Loại đồ vật như gia phả, gia phổ càng không cần phải nói.
Đừng thấy Liên lão gia tử rất chú trọng quy củ, rất coi trọng việc đọc sách, một lòng mong mỏi con trai trưởng được nổi bật nhờ khoa cử, làm rạng rỡ tổ tông như vậy, chính Liên gia cũng không có gia phả hay gia phổ.
Mặc dù Liên Thủ Nhân rốt cục cũng đã làm quan, có thể Liên gia muốn lập gia phả, gia phổ. Nhưng nhà Liên Mạn Nhi đã ra ở riêng, có thể đứng ở vị trí nào trong đó, các nàng cũng không cần phải có vị trí gì đó.
Muốn lập gia phả, gia phổ thì nhà các nàng nên tự mình lập. Mà chuyện đại sự này, Liên Mạn Nhi cũng không gửi kì vọng vào Liên Thủ Tín. Trong kế hoạch của nàng, chuyện này nên do Ngũ Lang cùng tiểu Thất hoàn thành.
Đợi đến khi Liên Thủ Tín và Trương thị được trăm tuổi về sau, Ngũ Lang với tiểu Thất xây dựng từ đường, lập gia phả, Liên Thủ Tín với Trương thị chính là tổ tông, chính là nguồn gốc của nhà này.
Các nàng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, có rất nhiều ân oán với thượng phòng, hơn nữa cũng không hợp nhau, làm như vậy là hợp tình hợp lý nhất.
Ý nghĩ này Liên Mạn Nhi mới chỉ từng nói ra cùng Ngũ Lang, khi đó Ngũ Lang yên lặng gật đầu, sau đó càng thêm hăng hái học bài.
Sau này có nói với Liên Thủ Tín một câu cũng là chuyện của sau này. Hiện tại chỉ cần thống nhất việc cung phụng thánh chỉ cùng cổng chào vào ngày tết là được rồi, đây chính là nguồn gốc làm giàu của nhà các nàng.
“A…” Liên Thủ Tín a một tiếng, nhất thời không nói được điều gì.
“Cha, tiền giấy để đi viếng mồ mả vào ngày mai, chúng con đều đã chuẩn bị xong cả.” Liên Mạn Nhi lại nói.
Trong nhà có thể không cung phụng, không bái tế, nhưng ngày tết Liên Thủ Tín đều đi viếng mộ, đốt vàng mã. Chuyện này Liên Mạn Nhi cũng không phản đối.
Liên lão gia tử cùng cả nhà kia đều đang ở Thái Thương. Mặc dù cuối thu Liên Kế Tổ có về thu tô, nhưng năm nay phía bên kia cũng không có ai có ý định về viếng mồ mả, đốt vàng mã. Chỉ có gửi thư dặn dò Liên Thủ Tín, Liên Thủ Lễ dẫn Ngũ Lang với tiểu Thất đi.
“Cha, cứ làm như thế đi.” Ngũ Lang từ bên ngoài đi vào, nói.
“… Vậy được.” Liên Thủ Tín gật đầu.
Liên Mạn Nhi trao đổi một ánh mắt với Ngũ Lang, trong lòng âm thầm vui mừng.
… …
Màn đêm buông xuống, hai bên cửa lớn của Liên gia cùng với cổng chào vua ban đều thắp đèn lồng đỏ thẫm. Ở chính sảnh tiền viện, thư phòng, cửa phòng của Lỗ tiên sinh cũng đã thắp đèn lồng đỏ, cả bên trong nội viện ngoài trước cửa thượng phòng thì các cột dọc hành lang cũng được treo đèn lồng.
Dựa theo tập tục, đêm trừ tịch – đêm ba mươi phải thắp đèn chong, đèn chong là loại đèn ít hao tổn nhất, nên dù là gia đình nghèo khó đến đâu thì đêm nay cũng phải có ít nhất một chiếc đèn thắp xuyên đêm không tắt.
Năm nay tất cả các sân, kể cả cửa hàng của Liên gia đều được treo đèn lồng trước cửa, trong đó đèn lồng ở nội viện là nhiều nhất.
Liên Mạn Nhi thích đèn lồng màu đỏ vì nó thể hiện sự vui mừng, trong đêm lạnh còn có cảm giác ấm áp.
Màn đêm vừa buông, bên ngoài đã có tiếng pháo nổ liên tiếp, Ngũ Lang với tiểu Thất cũng thỉnh thoảng chạy ra đốt mấy dây pháo, hoặc mấy quả pháo. Đến giờ hợi, Trương thị cùng Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi lại bắt đầu bận rộn.
Các nàng phải làm sủi cảo.
Tập tục của Liêu Đông phủ bên này là vào ngày giao thừa, buổi trưa ăn bữa cơm đoàn viên, buổi tối ăn sủi cảo đón giao thừa. Sủi cảo vào hôm nay cũng không giống với sủi cảo vào ngày thường, nhất định phải gói thành hình nguyên bảo (thỏi vàng) để thể hiện điều tốt đẹp. Mà trong nhân bánh sủi cảo còn có thể bỏ đồng tiền, người nào ăn trúng thì năm đó người đó sẽ gặp nhiều may mắn.
Trương thị cán bột, Liên Mạn Nhi với Liên Chi Nhi gói, hôm nay nhân bánh sủi cảo là thịt bò, trộn với một chút thịt heo, không bỏ thêm thứ gì khác, chỉ nên nếm một chút gia vị và hành băm nhỏ. Đây là một loại thịt viên để làm nhân bánh sủi cảo.
Sau khi gói xong sủi cảo, ở gian ngoài cũng đã nấu xong một nồi nước xương hầm, Trương thị liền bỏ sủi cảo vào một cái tô, đem ra ngoài nấu.
Sủi cảo ăn vào đêm trừ tịch – đêm ba mươi là sủi cảo nấu, chứ không phải là sủi cảo hấp như bình thường vẫn ăn. Trước kia khi chưa ở riêng, sủi cảo vào đêm trừ tịch – đêm ba mươi đều là sủi cảo hấp, không phải vì người của Liên gia không biết phong tục này, mà vì Chu thị thích. Chu thị không thích nấu sủi cảo, theo lời của nàng nói thì là ngại nấu sủi cảo “nước súp không” .
Năm ngoái mặc dù nhà Liên Mạn Nhi đã ra ở riêng, nhưng lúc đó còn ở trong khu nhà cũ, còn phải cố kỵ sắc mặt của Chu thị. Ví dụ như các nàng ăn cá cũng bị Chu thị chỉ cây dâu mắng cây hòe, ngày ba mươi cuối năm vì cầu sự yên lặng, Trương thị phải dựa vào quy củ của thượng phòng, làm sủi cảo hấp.
Hiện tại, Trương thị là chủ mẫu của một nhà, không bao giờ cần xem sắc mặt ai nữa, nàng trưng cầu ý kiến của mọi người trong nhà rồi quyết định bữa tiệc này ăn sủi cảo nấu.
Kỳ thật trong tâm tư của Liên Mạn Nhi thích ăn sủi cảo hấp, nhưng nàng cũng không ghét sủi cảo nấu. Bữa tiệc này, đương nhiên làm theo phong tục thì tốt hơn.
Trương thị đang nấu sủi cảo, bên này Liên Mạn Nhi với Liên Chi Nhi sắp xếp bát đĩa, đợi sủi cảo chín sẽ bày lên. Mấy bát sủi cảo, tính cả mấy đĩa đồ ăn, tổng cộng xếp đầy hai hộp cơm, Liên Mạn Nhi lại lấy thêm một hộp cơm để đựng bát đũa, xong xuôi ba mẹ con đi đến tiền viện.
Ở chính sảnh tiền viện, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang với tiểu Thất đang ở cùng Lỗ tiên sinh chuẩn bị đón giao thừa.
Thấy các nàng đến, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất liền liền cất đĩa dưa chuột tráng miệng trên bàn sang một bên. Trương thị lấy sủi cảo và mấy đĩa đồ ăn từ trong hộp ra, Liên Mạn Nhi cũng dọn bát đũa ra, người một nhà ngồi vây quanh bàn, bắt đầu ăn sủi cảo.
Sủi cảo nguyên bảo mập mạp nhưng không quá lớn, há to mồm là một ngụm có thể ăn hết một cái. Lúc Lỗ tiên sinh ăn đến cái thứ ba thì trong nhân bánh có một đồng tiền bạc.
“Chúc mừng Lỗ tiên sinh, sang năm nhất định xuôi chèo mát mái, mọi sự đại cát.” Mọi người đều cười chúc mừng Lỗ tiên sinh.
Lỗ tiên sinh biết rõ, đây nhất định vừa rồi lúc Liên Mạn Nhi múc sủi cảo cho ông, cố ý bỏ vào để lấy dấu hiệu tốt, nhưng ông cũng vô cùng vui mừng.
Sau đó, tiểu Thất cũng ăn trúng đồng tiền bạc, tiếp theo là Ngũ Lang, sau một hồi thì mọi người đều ăn trúng, tự nhiên mỗi người đều vui mừng.
Ăn xong sủi cảo đêm trừ tịch – đêm 30, trước khi chờ đợi năm mới sang còn có một chuyện cần phải làm.
Hai tỷ muội Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi trở về nội viện, vào trong phòng mình, lấy bộ đồ mới cùng thùng gỗ đã chuẩn bị sẵn ra. Sau đó lại mang đầy đủ các dụng cụ tắm rửa rồi ra cửa phòng, đi dọc hành lang ra khỏi cửa tròn phía tây, tiến vào tây khóa viện.
Xuống bậc thang, theo đường nhỏ lót đá xanh đi đến một bức tường làm bình phong sau cổng, lại đi lên hai bậc thềm đá, mở cửa đi vào.
Trước khi sang năm mới có một chuyện trọng yếu nhất phải làm đó là tắm rửa.
Bước qua cửa phòng tắm, vượt qua một bức ngăn cách nhỏ thì nhiệt khí đập vào mặt.
Ở phía bắc bên ngoài phòng tắm xây một bức tường làm bình phong, bên trong đặt một tấm ngăn cách đối diện cửa có tác dụng giữ ấm vào mùa đông, còn vì sự riêng tư trong phòng tắm. Trong phòng tắm cũng được phân ra, chính giữa phòng bỏ tấm ngăn cách, bên trong là bồn cầu tự hoại, bên ngoài là phòng tắm. Trong phòng tắm để hai thùng tắm to bằng gỗ, trong thùng tắm có một tấm ván gỗ làm giá đỡ. Ngoài ra trong phòng tắm còn có một chum bụng tròn đựng với một cái bếp.
Lửa trong bếp đang đỏ, bên trên đặt một ấm nước, Trương thị đang ngồi ở bên bếp lò coi lửa.
“Nước nấu cho các con được rồi, nhanh tắm rửa lúc nước còn nóng đi.” Trương thị thấy hai khuê nữ đi vào, liền vội vàng cười gọi.
“Vâng.” Liên Chi Nhi với Liên Mạn Nhi đáp ứng, liền đi đến bên cạnh thùng tắm.
Nước trong thùng tắm đàng bốc hơi nóng, Liên Mạn Nhi thò tay vào, cảm giác nóng nóng, liền vội vàng cởi quần áo bỏ trên tấm giá gỗ, ngay lập tức nhảy vào thùng tắm, toàn bộ thân thể chìm vào trong nước.
Bởi vì đối diện bức tường còn có một bếp lửa khác được đốt cả ngày, thêm cả nhiệt khí ở bếp lò bên cạnh, trong phòng tắm có thể nói là ấm áp như xuân, lại được ngâm mình trong làn nước nóng, trong mùa đông rét lạnh này còn có cái gì thoải mái hơn cảm giác này.
“Thật thoải mái.” Liên Mạn Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Cửa gỗ này cũng ở hướng bắc, bên trên vách gỗ có khắc hoa đơn giản, chính diện là hai cánh cửa. Hiện tại hai cánh cửa đang được mở ra, Liên Thủ Tín nhìn theo hướng tay chỉ của Liên Mạn Nhi có thể trông thấy phòng nhỏ ở bên trong.
Ở giữa phòng bày một khối vải sa tanh vàng lóa mắt, bên trên để thánh chỉ ngự tứ cổng chào và vàng được ban thưởng.
Trong phòng nhỏ bày một cái bàn thờ, ở giữa là lư hương, bên trong cắm đàn hương thượng đẳng, khói đang lượn lờ bay, ngoài ra trên bàn thờ còn đặt đủ loại trái cây, điểm tâm.
Liên Thủ Tín có chút mơ màng, từ lúc nhận được thánh chỉ tới nay thì luôn đặt nó ở đây. Hôm nay là ngày tất niên, tất nhiên phải thắp hương cung phụng cho thánh chỉ, nhưng chuyện đó với bái tế tổ tông cũng không phải như nhau.
“Cha, về sau cứ sang năm mới, chúng ta muốn bái tế thì cứ bái tế thánh chỉ.” Liên Mạn Nhi đương nhiên biết rõ suy nghĩ của Liên Thủ Tín, liền vừa cười vừa nói.
“Cha, cha mỗi ngày đều nghe tiểu Thất đọc sách, nghe Lỗ tiên sinh nói chuyện học hành, cha cũng nghe không ít về quân thần phụ tử, quân thần vẫn luôn được đặt ở phía trước. Trong trung hiếu thì chữ trung cũng được đặt ở trước. Cha không phải mỗi ngày đều nhắc tới, nói hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, không biết báo đáp thế nào sao.”
“Ông nội ta đã đem bài vị của ông bà cố đi Thái Thương rồi, một năm ba tiết bốn mùa, đại bá ta vẫn còn đang ở đó, đâu có thiếu gì chuyện cung phụng hương khói.”
“Nhà chúng ta cung phụng thắp hương cho thánh chỉ mới là đúng đắn nhất nên làm.” Liên Mạn Nhi nói với Liên Thủ Tín.
Còn có một số dự định, nhưng bây giờ Liên Mạn Nhi chưa có ý định nói luôn với Liên Thủ Tín.
Trong gia phả Liên gia, tổ tông Liên gia cũng chỉ có phụ mẫu của Liên lão gia tử. Tìm hiểu các đời trước đó cũng không có mộ phần của ai, thậm chí danh tính cũng không biết chính xác. Đương nhiên cũng có khả năng Liên Thủ Nhân với Liên Kế Tổ biết rõ điều này. Bất quá Liên Mạn Nhi tin chắc rằng Liên Thủ Tín không biết, Ngũ Lang với tiểu Thất càng không biết.
Thường chỉ có đại tộc mới có truyền thừa, còn hộ nông dân bình thường thậm chí cả người đọc sách cũng không có. Loại đồ vật như gia phả, gia phổ càng không cần phải nói.
Đừng thấy Liên lão gia tử rất chú trọng quy củ, rất coi trọng việc đọc sách, một lòng mong mỏi con trai trưởng được nổi bật nhờ khoa cử, làm rạng rỡ tổ tông như vậy, chính Liên gia cũng không có gia phả hay gia phổ.
Mặc dù Liên Thủ Nhân rốt cục cũng đã làm quan, có thể Liên gia muốn lập gia phả, gia phổ. Nhưng nhà Liên Mạn Nhi đã ra ở riêng, có thể đứng ở vị trí nào trong đó, các nàng cũng không cần phải có vị trí gì đó.
Muốn lập gia phả, gia phổ thì nhà các nàng nên tự mình lập. Mà chuyện đại sự này, Liên Mạn Nhi cũng không gửi kì vọng vào Liên Thủ Tín. Trong kế hoạch của nàng, chuyện này nên do Ngũ Lang cùng tiểu Thất hoàn thành.
Đợi đến khi Liên Thủ Tín và Trương thị được trăm tuổi về sau, Ngũ Lang với tiểu Thất xây dựng từ đường, lập gia phả, Liên Thủ Tín với Trương thị chính là tổ tông, chính là nguồn gốc của nhà này.
Các nàng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, có rất nhiều ân oán với thượng phòng, hơn nữa cũng không hợp nhau, làm như vậy là hợp tình hợp lý nhất.
Ý nghĩ này Liên Mạn Nhi mới chỉ từng nói ra cùng Ngũ Lang, khi đó Ngũ Lang yên lặng gật đầu, sau đó càng thêm hăng hái học bài.
Sau này có nói với Liên Thủ Tín một câu cũng là chuyện của sau này. Hiện tại chỉ cần thống nhất việc cung phụng thánh chỉ cùng cổng chào vào ngày tết là được rồi, đây chính là nguồn gốc làm giàu của nhà các nàng.
“A…” Liên Thủ Tín a một tiếng, nhất thời không nói được điều gì.
“Cha, tiền giấy để đi viếng mồ mả vào ngày mai, chúng con đều đã chuẩn bị xong cả.” Liên Mạn Nhi lại nói.
Trong nhà có thể không cung phụng, không bái tế, nhưng ngày tết Liên Thủ Tín đều đi viếng mộ, đốt vàng mã. Chuyện này Liên Mạn Nhi cũng không phản đối.
Liên lão gia tử cùng cả nhà kia đều đang ở Thái Thương. Mặc dù cuối thu Liên Kế Tổ có về thu tô, nhưng năm nay phía bên kia cũng không có ai có ý định về viếng mồ mả, đốt vàng mã. Chỉ có gửi thư dặn dò Liên Thủ Tín, Liên Thủ Lễ dẫn Ngũ Lang với tiểu Thất đi.
“Cha, cứ làm như thế đi.” Ngũ Lang từ bên ngoài đi vào, nói.
“… Vậy được.” Liên Thủ Tín gật đầu.
Liên Mạn Nhi trao đổi một ánh mắt với Ngũ Lang, trong lòng âm thầm vui mừng.
… …
Màn đêm buông xuống, hai bên cửa lớn của Liên gia cùng với cổng chào vua ban đều thắp đèn lồng đỏ thẫm. Ở chính sảnh tiền viện, thư phòng, cửa phòng của Lỗ tiên sinh cũng đã thắp đèn lồng đỏ, cả bên trong nội viện ngoài trước cửa thượng phòng thì các cột dọc hành lang cũng được treo đèn lồng.
Dựa theo tập tục, đêm trừ tịch – đêm ba mươi phải thắp đèn chong, đèn chong là loại đèn ít hao tổn nhất, nên dù là gia đình nghèo khó đến đâu thì đêm nay cũng phải có ít nhất một chiếc đèn thắp xuyên đêm không tắt.
Năm nay tất cả các sân, kể cả cửa hàng của Liên gia đều được treo đèn lồng trước cửa, trong đó đèn lồng ở nội viện là nhiều nhất.
Liên Mạn Nhi thích đèn lồng màu đỏ vì nó thể hiện sự vui mừng, trong đêm lạnh còn có cảm giác ấm áp.
Màn đêm vừa buông, bên ngoài đã có tiếng pháo nổ liên tiếp, Ngũ Lang với tiểu Thất cũng thỉnh thoảng chạy ra đốt mấy dây pháo, hoặc mấy quả pháo. Đến giờ hợi, Trương thị cùng Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi lại bắt đầu bận rộn.
Các nàng phải làm sủi cảo.
Tập tục của Liêu Đông phủ bên này là vào ngày giao thừa, buổi trưa ăn bữa cơm đoàn viên, buổi tối ăn sủi cảo đón giao thừa. Sủi cảo vào hôm nay cũng không giống với sủi cảo vào ngày thường, nhất định phải gói thành hình nguyên bảo (thỏi vàng) để thể hiện điều tốt đẹp. Mà trong nhân bánh sủi cảo còn có thể bỏ đồng tiền, người nào ăn trúng thì năm đó người đó sẽ gặp nhiều may mắn.
Trương thị cán bột, Liên Mạn Nhi với Liên Chi Nhi gói, hôm nay nhân bánh sủi cảo là thịt bò, trộn với một chút thịt heo, không bỏ thêm thứ gì khác, chỉ nên nếm một chút gia vị và hành băm nhỏ. Đây là một loại thịt viên để làm nhân bánh sủi cảo.
Sau khi gói xong sủi cảo, ở gian ngoài cũng đã nấu xong một nồi nước xương hầm, Trương thị liền bỏ sủi cảo vào một cái tô, đem ra ngoài nấu.
Sủi cảo ăn vào đêm trừ tịch – đêm ba mươi là sủi cảo nấu, chứ không phải là sủi cảo hấp như bình thường vẫn ăn. Trước kia khi chưa ở riêng, sủi cảo vào đêm trừ tịch – đêm ba mươi đều là sủi cảo hấp, không phải vì người của Liên gia không biết phong tục này, mà vì Chu thị thích. Chu thị không thích nấu sủi cảo, theo lời của nàng nói thì là ngại nấu sủi cảo “nước súp không” .
Năm ngoái mặc dù nhà Liên Mạn Nhi đã ra ở riêng, nhưng lúc đó còn ở trong khu nhà cũ, còn phải cố kỵ sắc mặt của Chu thị. Ví dụ như các nàng ăn cá cũng bị Chu thị chỉ cây dâu mắng cây hòe, ngày ba mươi cuối năm vì cầu sự yên lặng, Trương thị phải dựa vào quy củ của thượng phòng, làm sủi cảo hấp.
Hiện tại, Trương thị là chủ mẫu của một nhà, không bao giờ cần xem sắc mặt ai nữa, nàng trưng cầu ý kiến của mọi người trong nhà rồi quyết định bữa tiệc này ăn sủi cảo nấu.
Kỳ thật trong tâm tư của Liên Mạn Nhi thích ăn sủi cảo hấp, nhưng nàng cũng không ghét sủi cảo nấu. Bữa tiệc này, đương nhiên làm theo phong tục thì tốt hơn.
Trương thị đang nấu sủi cảo, bên này Liên Mạn Nhi với Liên Chi Nhi sắp xếp bát đĩa, đợi sủi cảo chín sẽ bày lên. Mấy bát sủi cảo, tính cả mấy đĩa đồ ăn, tổng cộng xếp đầy hai hộp cơm, Liên Mạn Nhi lại lấy thêm một hộp cơm để đựng bát đũa, xong xuôi ba mẹ con đi đến tiền viện.
Ở chính sảnh tiền viện, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang với tiểu Thất đang ở cùng Lỗ tiên sinh chuẩn bị đón giao thừa.
Thấy các nàng đến, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất liền liền cất đĩa dưa chuột tráng miệng trên bàn sang một bên. Trương thị lấy sủi cảo và mấy đĩa đồ ăn từ trong hộp ra, Liên Mạn Nhi cũng dọn bát đũa ra, người một nhà ngồi vây quanh bàn, bắt đầu ăn sủi cảo.
Sủi cảo nguyên bảo mập mạp nhưng không quá lớn, há to mồm là một ngụm có thể ăn hết một cái. Lúc Lỗ tiên sinh ăn đến cái thứ ba thì trong nhân bánh có một đồng tiền bạc.
“Chúc mừng Lỗ tiên sinh, sang năm nhất định xuôi chèo mát mái, mọi sự đại cát.” Mọi người đều cười chúc mừng Lỗ tiên sinh.
Lỗ tiên sinh biết rõ, đây nhất định vừa rồi lúc Liên Mạn Nhi múc sủi cảo cho ông, cố ý bỏ vào để lấy dấu hiệu tốt, nhưng ông cũng vô cùng vui mừng.
Sau đó, tiểu Thất cũng ăn trúng đồng tiền bạc, tiếp theo là Ngũ Lang, sau một hồi thì mọi người đều ăn trúng, tự nhiên mỗi người đều vui mừng.
Ăn xong sủi cảo đêm trừ tịch – đêm 30, trước khi chờ đợi năm mới sang còn có một chuyện cần phải làm.
Hai tỷ muội Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi trở về nội viện, vào trong phòng mình, lấy bộ đồ mới cùng thùng gỗ đã chuẩn bị sẵn ra. Sau đó lại mang đầy đủ các dụng cụ tắm rửa rồi ra cửa phòng, đi dọc hành lang ra khỏi cửa tròn phía tây, tiến vào tây khóa viện.
Xuống bậc thang, theo đường nhỏ lót đá xanh đi đến một bức tường làm bình phong sau cổng, lại đi lên hai bậc thềm đá, mở cửa đi vào.
Trước khi sang năm mới có một chuyện trọng yếu nhất phải làm đó là tắm rửa.
Bước qua cửa phòng tắm, vượt qua một bức ngăn cách nhỏ thì nhiệt khí đập vào mặt.
Ở phía bắc bên ngoài phòng tắm xây một bức tường làm bình phong, bên trong đặt một tấm ngăn cách đối diện cửa có tác dụng giữ ấm vào mùa đông, còn vì sự riêng tư trong phòng tắm. Trong phòng tắm cũng được phân ra, chính giữa phòng bỏ tấm ngăn cách, bên trong là bồn cầu tự hoại, bên ngoài là phòng tắm. Trong phòng tắm để hai thùng tắm to bằng gỗ, trong thùng tắm có một tấm ván gỗ làm giá đỡ. Ngoài ra trong phòng tắm còn có một chum bụng tròn đựng với một cái bếp.
Lửa trong bếp đang đỏ, bên trên đặt một ấm nước, Trương thị đang ngồi ở bên bếp lò coi lửa.
“Nước nấu cho các con được rồi, nhanh tắm rửa lúc nước còn nóng đi.” Trương thị thấy hai khuê nữ đi vào, liền vội vàng cười gọi.
“Vâng.” Liên Chi Nhi với Liên Mạn Nhi đáp ứng, liền đi đến bên cạnh thùng tắm.
Nước trong thùng tắm đàng bốc hơi nóng, Liên Mạn Nhi thò tay vào, cảm giác nóng nóng, liền vội vàng cởi quần áo bỏ trên tấm giá gỗ, ngay lập tức nhảy vào thùng tắm, toàn bộ thân thể chìm vào trong nước.
Bởi vì đối diện bức tường còn có một bếp lửa khác được đốt cả ngày, thêm cả nhiệt khí ở bếp lò bên cạnh, trong phòng tắm có thể nói là ấm áp như xuân, lại được ngâm mình trong làn nước nóng, trong mùa đông rét lạnh này còn có cái gì thoải mái hơn cảm giác này.
“Thật thoải mái.” Liên Mạn Nhi thở phào nhẹ nhõm.
/1022
|