Gói bánh trái, muối dưa chua, đây là chuyện mà người nông dân phải làm vào mùa đông, nhưng ở thành thị thì không giống như vậy. Người trong thành phần lớn không tự gói bánh trái, cũng không muối dưa, muốn ăn, thì bên ngoài có bán.
Ở Liên gia, Chu thị đặt ra quy củ là mỗi năm đến tháng chạp đều phải chuẩn bị, chọn bánh trái tốt nhất, dưa chua, mua thêm đậu phụ đông tặng cho nhà Liên Lan Nhi ở phủ thành. Theo như Chu thị nói thì Liên Lan Nhi có nhà mẹ đẻ nghèo như bà, không có thứ tốt, chỉ có mấy loại thổ sản quê nhà này thôi.
Điều này đại biểu cho sự coi trọng con gái đã xuất giá của Liên gia. Dĩ nhiên đây là con gái ruột của Chu thị, thế hệ cháu gái của Liên gia, nhìn đãi ngộ bình thường của các nàng lúc ở nhà cũng có thể thấy, tương lai những người như Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Liên Diệp Nhi xuất giá rồi nhất định sẽ không có loại đãi ngộ này.
Chu thị luôn dẫm nát con dâu dưới lòng bàn chân, con gái của Chu thị trời sinh đã cao quý hơn con gái của con dâu.
Dĩ nhiên, năm mới hàng năm, Liên Lan Nhi cũng sẽ mang lễ vật về Tam Thập Lý doanh tử, thăm Liên lão gia tử và Chu thị.
Trong lòng Liên Mạn Nhi không thích cách Chu thị phân biệt đối xử con gái và cháu gái nhưng bình đẳng mà nói, nhà mẹ đẻ và cô cô đã xuất giá có qua có lại, nàng cũng không phản đối.
Liên lão gia tử viết phong thư này để cho Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ không quên đưa đồ tết cho Liên Lan Nhi, làm cho con cái thêm đoàn kết, qua lại hài hòa, không nên lúc bọn họ không ở nơi này mà lạnh nhạt với Liên Lan Nhi.
Liên lão gia tử và Chu thị thích đưa cái gì cho Liên Lan Nhi, Liên Mạn Nhi không có ý kiến. Nếu như Liên Lan Nhi là người tốt, nàng cũng đưa vài thứ đi qua.
Nhưng hiển nhiên, chuyện cũng không phải chỉ như vậy.
Trong phòng yên lặng hồi lâu, Liên Thủ Tín đành mở miệng trước.
“Tam Lang thành thân chúng ta tặng gì?” Liên Thủ Tín hỏi Trương thị.
“Giống như tặng cho Nhị Lang, tặng thêm một chút… Tam Lang ở rể có tốt hay không phải sau này mới biết được. Vương Thất cô nương kia nhìn qua là một người lanh lẹ, Tam Lang tính tình mềm yếu, sau này nàng sẽ không ức hiếp Tam Lang. Cuộc sống ở Vương gia cũng khá tốt.” Trương thị chậm rãi nói.
Ăn cơm chung nồi bao năm, Trương thị coi như là nhìn Tam Lang lớn lên, nàng vốn từ ái, vì vậy đối với tương lai của Tam Lang, nàng mất nhiều tâm tư.
“Chuyện này nàng làm chủ là được.” Liên Thủ Tín nói, “Nàng xem, vừa rồi Tam bá của bọn nhỏ nói, ta năm nay tặng cho Thái Thương cái gì?”
“Ta đã nói với chàng rồi, ta sẽ không đi Thái Thương.” Trương thị liền nói, “Muốn đi ngươi tự đi đi.”
“Ta đi cũng không được, sắp năm mới rồi, trong nhà cũng không thể thiếu ta.” Liên Thủ Tín liền nói, “Chính là bánh trái, đậu phụ đông, dưa chua đều là đồ nặng cân, nhờ người nào chuyển cũng phải tính.”
Cái gọi là nặng cân chính là đồ lớn, nặng nề.
“Còn nhờ người khác chuyển làm gì, một mình ngươi đi tặng chứ sao.” Trương thị đột nhiên cười lạnh nói.
Trương thị thoáng cái thay đổi sắc mặt, Liên Mạn Nhi nhạy cảm phát hiện, Trương thị nổi giận. Liên Mạn Nhi đảo mắt, vội vàng dùng mắt ra hiệu với Ngũ Lang, tiểu Thất và Liên Chi Nhi, bốn hài tử đều xuống kháng, không nói tiếng nào ra khỏi phòng, Liên Mạn Nhi còn tiện tay đóng cửa phòng lại.
Liên Mạn Nhi vừa rời phòng, thì tiếng của Trương thị lại vang lên.
“Nhiều tháng rồi không gặp mặt, ngươi không nhớ cha mẹ ngươi sao? Ngươi đừng kiêng dè mấy mẹ con ta, ngươi nên đi thì cứ đi.” Ngữ điệu của Trương thị có chút kì quái, “Ngươi đi gần gũi cha mẹ ngươi. Đại ca của ngươi làm Huyện thừa, hiện tại cả nhà đều hưởng phúc, ngươi đi chuyến này cũng không cần về đâu. Ngươi ở lại bên kia, đi theo mọi người hưởng phúc đi.”
“Sao lại thế này, ta có nói gì đâu. Nàng tự dưng nổi giận với ta.” Liên Thủ Tín không hiểu ra sao nói, “Nàng làm sao thế, nửa năm nay, nàng ngày càng dễ nóng nảy.”
Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, tiểu Thất và Liên Chi Nhi đứng ngoài cửa, ai cũng không đi. Mấy cái đầu nhỏ tụ lại một chỗ, đều dán tai vào cửa, lắng nghe động tĩnh trong nhà.
“Ta tính tình không tốt, ngươi đi tìm tốt đi.” Trương thị cao giọng nói, “Tính tình của ta là ngày một ngày hai mới có sao. từ trước tới này ta vẫn vậy, trước kia ngươi không phát hiện, giờ lại nhận ra ta nóng nảy? Ngươi bây giờ không giống trước kia, ngươi là Liên Tứ lão gia, phía trên có lão thái gia và lão thái thái là cha mẹ ruột, còn có đại ca làm Huyện thừa Đại lão gia, còn có Nhị ca như vậy, cổng chào ngự ban ở đại môn cũng ghi tên của ngươi.”
“Ngươi ghê gớm quá, ngươi là Liên Tứ lão gia rồi! Ngươi không thấy ta thuận mắt cũng đúng thôi. Ngươi còn sống cuộc sống ngột ngạt này làm gì, ngươi tới Thái Thương tìm cha mẹ ngươi, tìm đại ca, nhị ca tốt của ngươi, để bọn họ tìm cho ngươi đại cô nương xinh đẹp, tính tình lại tốt. Ngươi cũng đừng cưới vợ bé, ngươi cứ đuổi ta đi, làm cho người ta đường đường chính chính vào cửa. Chỉ bằng ngươi có thể không được, thì có đại ca, nhị ca giỏi giang kia của ngươi, không chừng còn có thể tìm cho ngươi người có số của hồi môn đáng kể…”
Liên Thủ Tín càng nghe càng thấy mơ hồ, vội vàng biện giải cho mình.
“Mẹ bọn nhỏ, sao nàng lại nói những lời này. Có phải nàng nghe ai nói nhảm rồi không? Không thể tin những lời đó được. Ta hàng ngày không đi xa, đều ở gần đây, mỗi ngày gặp ai, nói chuyện với ai nàng đều biết. Cho dù có con dâu nói chuyện với ta cũng chỉ là chào hỏi. Con dâu tiếng xấu nổi danh trong thôn, nếu ta nhìn thấy cũng đều đi đường vòng. Nàng cũng biết con người ta, chuyện không đứng đắn kia tuyệt đối không có.”
Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút liền cho rằng có người nói láo trước mặt Trương thị, nói hắn có ngoại đạo nhân.
Ngoại đạo nhân là thổ ngữ của vùng Tam Thập Lý doanh, ý những nam nhân hoặc nữ nhân có tình nhân bên ngoài.
“Mẹ bọn nhỏ, hai ta sống chung đã nhiều năm, cái khác nàng không tin ta, nhưng chuyện này nàng phải tin. Những năm này nàng làm những gì vì ta, ta đều biết. Chuyện có lỗi với nàng ta sẽ không làm. Ta có một gia đình tốt, con trai con gái dều có, ta sao có thể thành tên khốn kiếp kia. Ta có thể không quan tâm thể diện của mình, ta cũng không thể để… những chuyện như thể này khiến cho người khác chê cười, khiến cho bọn nhỏ cũng mất mặt.”
Vì làm Trương thị yên lòng, Liên Thủ Tín vỗ ngực thể hiện lòng trung thành.
Hắn nói năng khẩn thiết như vậy, Trương thị liền òa khóc.
Nghe thấy tiếng khóc của Trương thị, mấy hài tử ở ngoài nhìn nhau, Liên Mạn Nhi lắc đầu, bây giờ chưa đến lúc các nàng ra mặt. Muốn dỗ dành Trương thị phải để Liên Thủ Tín tự làm.
Trương thị đột nhiên làm khó dễ Liên Thủ Tín, hơn nữa bề ngoài trông như cố tình gây sự, chuyện này không phù hợp với tính cách cùng cách cư xử của Trương thị.
Liên Mạn Nhi liền nhớ lại vừa rồi sau khi Ngô Vương thị đi, Trương thị có chút mất hồn mất vía, tâm sự nặng nề.
Đây là bởi vì Liên Thủ Nhân nạp thiếp, lại do Chu thị làm chủ. Chuyện này không tuân theo chuẩn mực đạo đức trong lòng Trương thị, hơn nữa khiến cho Trương thị có cảm giác nguy cơ.
Mặc dù Trương thị không nói ra, nàng cũng không thể hiểu tại sao Chu thị lại cưới vợ bé cho Liên Thủ Nhân. Vì gây khó dễ con dâu, Chu thị có thể đối xử với Cổ thị như thế, cũng có thể đối đãi nàng như thế. Nàng biết, dù nàng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ra sao, Chu thị cũng không chào đón người con dâu như nàng.
Những chuyện liên tiếp xảy ra ở Thái Thương khiến cho Trương thị nhận ra rõ ràng khuôn mặt thật của những người đó, nàng hoàn toàn mất đi lòng tín nhiệm ở họ.
Liên Thủ Nhân nạp thiếp, tạo ra tiền lệ. Vì làm khó dễ nàng, vì tạo lợi ích cho mình, Chu thị, Liên Thủ Nhân, Liên Nghĩa và những kẻ ở thượng phòng cũng ó thể nhét nữ nhân cho Liên Thủ Tín. Mà Liên lão gia tử dù bất mãn cũng không thể ngăn cản.
Trương thị hiền lành do xuất thân và hoàn cảnh xung quanh nhưng tính hiền lành của nàng tuyệt đối không bao gồm việc trượng phu cưới vợ bé.
Bởi vì cảm giác nguy cơ, bởi vì chống lại hành động sở tác sở vi, vô sỉ của những người kia, Trương thị liền phát tác với Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín ở trong phòng sứt đầu mẻ trán, nói không ít lời hay dụ dỗ Trương thị cũng không thấy hiệu quả, Trương thị giống như muốn đem ủy khuất phải chịu bao năm khóc lên vậy.
“Rốt cuộc là chuyện gì, nàng cũng phải nói để ta hiểu chứ. Quan lại muốn định tội người khác, muốn giam vào đại lao cũng phải nói ra tội danh chứ.” Liên Thủ Tín vừa bất đắc dĩ vừa sốt ruột.
“Lão thái thái cưới vợ bé cho đại ca ngươi.” Trương thị rốt cục nói.
“A?” Liên Thủ Tín giật nẩy người.
“A cái gì, ngươi cũng cao hứng sao. Đại ca ngươi có, không quá mấy ngày lão thái thái sẽ nghĩ tới ngươi. Không phải cùng là nhi tử sao, ngươi bây giờ không làm quan, gom góp tiền bạc, nhanh chóng dọn dẹp một chút, đi Thái Thương, đừng chậm trễ chuyện tốt của ngươi.” Trương thị nức nở nói.
Lúc này Liên Thủ Tín mới hiểu tại sao Trương thị nổi giận với hắn.
“Đây là thật sao?” Liên Thủ Tín hỏi, “Ông nội bọn nhỏ có nói gì trong thư đâu.”
Với xuất thân và hoàn cảnh sống của Liên Thủ Tín, cưới vợ bé đối với hắn là cũng là chuyện của thế giới khác. Hơn nữa trong thư Liên lão gia tử không nói, Liên Thủ Tín tỏ ra nghi ngờ cũng là hợp lý.
Nhưng hôm nay Trương thị không thấu tình đạt lý như vậy.
“Ngươi không tin ta, vậy ngươi tới Thái Thương đi, không phải lúc đó cái gì cũng biết sao?” Trương thị đuổi Liên Thủ Tín đi Thái Thương.
“Ta đi Thái Thương làm gì, ta không đi.” Liên Thủ Tín nói, đối với Trương thị đang kích động, Liên Thủ Tín có cảm giác vô lực, không biết làm thế nào.
“Hừ.” Trương thị hừ lạnh.
“Mẹ bọn nhỏ, nàng không nên bởi vì chuyện này mà nghi ngờ ta.” Liên Thủ Tín ngồi xuống cạnh Trương thị, “Ta đối với nàng tuyệt đối không có ngoại tâm. Chúng ta là vợ chồng son, ai cũng không thể chia cắt chúng ta. Cho dù bà nội bọn nhỏ có ý định này, có sắp đặt chuyện gì cho ta, ta cũng chết không đáp ứng. Đây là chuyện táng tận lương tâm, ta không thể làm chuyện có lỗi với nàng. Bất kể lúc nào, bất kể hai ta ra sao, bất kể ai nói chuyện này, cho dù trời cao có sập, ta cũng quyết không làm ra chuyện như vậy.”
“Ta thề với trời, nếu ta không tuân theo lời hôm nay ta nói, ta sẽ cả người lở loét, trời giáng ngũ lôi đánh…” Liên Thủ Tín giơ tay thề.
Ở Liên gia, Chu thị đặt ra quy củ là mỗi năm đến tháng chạp đều phải chuẩn bị, chọn bánh trái tốt nhất, dưa chua, mua thêm đậu phụ đông tặng cho nhà Liên Lan Nhi ở phủ thành. Theo như Chu thị nói thì Liên Lan Nhi có nhà mẹ đẻ nghèo như bà, không có thứ tốt, chỉ có mấy loại thổ sản quê nhà này thôi.
Điều này đại biểu cho sự coi trọng con gái đã xuất giá của Liên gia. Dĩ nhiên đây là con gái ruột của Chu thị, thế hệ cháu gái của Liên gia, nhìn đãi ngộ bình thường của các nàng lúc ở nhà cũng có thể thấy, tương lai những người như Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Liên Diệp Nhi xuất giá rồi nhất định sẽ không có loại đãi ngộ này.
Chu thị luôn dẫm nát con dâu dưới lòng bàn chân, con gái của Chu thị trời sinh đã cao quý hơn con gái của con dâu.
Dĩ nhiên, năm mới hàng năm, Liên Lan Nhi cũng sẽ mang lễ vật về Tam Thập Lý doanh tử, thăm Liên lão gia tử và Chu thị.
Trong lòng Liên Mạn Nhi không thích cách Chu thị phân biệt đối xử con gái và cháu gái nhưng bình đẳng mà nói, nhà mẹ đẻ và cô cô đã xuất giá có qua có lại, nàng cũng không phản đối.
Liên lão gia tử viết phong thư này để cho Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ không quên đưa đồ tết cho Liên Lan Nhi, làm cho con cái thêm đoàn kết, qua lại hài hòa, không nên lúc bọn họ không ở nơi này mà lạnh nhạt với Liên Lan Nhi.
Liên lão gia tử và Chu thị thích đưa cái gì cho Liên Lan Nhi, Liên Mạn Nhi không có ý kiến. Nếu như Liên Lan Nhi là người tốt, nàng cũng đưa vài thứ đi qua.
Nhưng hiển nhiên, chuyện cũng không phải chỉ như vậy.
Trong phòng yên lặng hồi lâu, Liên Thủ Tín đành mở miệng trước.
“Tam Lang thành thân chúng ta tặng gì?” Liên Thủ Tín hỏi Trương thị.
“Giống như tặng cho Nhị Lang, tặng thêm một chút… Tam Lang ở rể có tốt hay không phải sau này mới biết được. Vương Thất cô nương kia nhìn qua là một người lanh lẹ, Tam Lang tính tình mềm yếu, sau này nàng sẽ không ức hiếp Tam Lang. Cuộc sống ở Vương gia cũng khá tốt.” Trương thị chậm rãi nói.
Ăn cơm chung nồi bao năm, Trương thị coi như là nhìn Tam Lang lớn lên, nàng vốn từ ái, vì vậy đối với tương lai của Tam Lang, nàng mất nhiều tâm tư.
“Chuyện này nàng làm chủ là được.” Liên Thủ Tín nói, “Nàng xem, vừa rồi Tam bá của bọn nhỏ nói, ta năm nay tặng cho Thái Thương cái gì?”
“Ta đã nói với chàng rồi, ta sẽ không đi Thái Thương.” Trương thị liền nói, “Muốn đi ngươi tự đi đi.”
“Ta đi cũng không được, sắp năm mới rồi, trong nhà cũng không thể thiếu ta.” Liên Thủ Tín liền nói, “Chính là bánh trái, đậu phụ đông, dưa chua đều là đồ nặng cân, nhờ người nào chuyển cũng phải tính.”
Cái gọi là nặng cân chính là đồ lớn, nặng nề.
“Còn nhờ người khác chuyển làm gì, một mình ngươi đi tặng chứ sao.” Trương thị đột nhiên cười lạnh nói.
Trương thị thoáng cái thay đổi sắc mặt, Liên Mạn Nhi nhạy cảm phát hiện, Trương thị nổi giận. Liên Mạn Nhi đảo mắt, vội vàng dùng mắt ra hiệu với Ngũ Lang, tiểu Thất và Liên Chi Nhi, bốn hài tử đều xuống kháng, không nói tiếng nào ra khỏi phòng, Liên Mạn Nhi còn tiện tay đóng cửa phòng lại.
Liên Mạn Nhi vừa rời phòng, thì tiếng của Trương thị lại vang lên.
“Nhiều tháng rồi không gặp mặt, ngươi không nhớ cha mẹ ngươi sao? Ngươi đừng kiêng dè mấy mẹ con ta, ngươi nên đi thì cứ đi.” Ngữ điệu của Trương thị có chút kì quái, “Ngươi đi gần gũi cha mẹ ngươi. Đại ca của ngươi làm Huyện thừa, hiện tại cả nhà đều hưởng phúc, ngươi đi chuyến này cũng không cần về đâu. Ngươi ở lại bên kia, đi theo mọi người hưởng phúc đi.”
“Sao lại thế này, ta có nói gì đâu. Nàng tự dưng nổi giận với ta.” Liên Thủ Tín không hiểu ra sao nói, “Nàng làm sao thế, nửa năm nay, nàng ngày càng dễ nóng nảy.”
Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, tiểu Thất và Liên Chi Nhi đứng ngoài cửa, ai cũng không đi. Mấy cái đầu nhỏ tụ lại một chỗ, đều dán tai vào cửa, lắng nghe động tĩnh trong nhà.
“Ta tính tình không tốt, ngươi đi tìm tốt đi.” Trương thị cao giọng nói, “Tính tình của ta là ngày một ngày hai mới có sao. từ trước tới này ta vẫn vậy, trước kia ngươi không phát hiện, giờ lại nhận ra ta nóng nảy? Ngươi bây giờ không giống trước kia, ngươi là Liên Tứ lão gia, phía trên có lão thái gia và lão thái thái là cha mẹ ruột, còn có đại ca làm Huyện thừa Đại lão gia, còn có Nhị ca như vậy, cổng chào ngự ban ở đại môn cũng ghi tên của ngươi.”
“Ngươi ghê gớm quá, ngươi là Liên Tứ lão gia rồi! Ngươi không thấy ta thuận mắt cũng đúng thôi. Ngươi còn sống cuộc sống ngột ngạt này làm gì, ngươi tới Thái Thương tìm cha mẹ ngươi, tìm đại ca, nhị ca tốt của ngươi, để bọn họ tìm cho ngươi đại cô nương xinh đẹp, tính tình lại tốt. Ngươi cũng đừng cưới vợ bé, ngươi cứ đuổi ta đi, làm cho người ta đường đường chính chính vào cửa. Chỉ bằng ngươi có thể không được, thì có đại ca, nhị ca giỏi giang kia của ngươi, không chừng còn có thể tìm cho ngươi người có số của hồi môn đáng kể…”
Liên Thủ Tín càng nghe càng thấy mơ hồ, vội vàng biện giải cho mình.
“Mẹ bọn nhỏ, sao nàng lại nói những lời này. Có phải nàng nghe ai nói nhảm rồi không? Không thể tin những lời đó được. Ta hàng ngày không đi xa, đều ở gần đây, mỗi ngày gặp ai, nói chuyện với ai nàng đều biết. Cho dù có con dâu nói chuyện với ta cũng chỉ là chào hỏi. Con dâu tiếng xấu nổi danh trong thôn, nếu ta nhìn thấy cũng đều đi đường vòng. Nàng cũng biết con người ta, chuyện không đứng đắn kia tuyệt đối không có.”
Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút liền cho rằng có người nói láo trước mặt Trương thị, nói hắn có ngoại đạo nhân.
Ngoại đạo nhân là thổ ngữ của vùng Tam Thập Lý doanh, ý những nam nhân hoặc nữ nhân có tình nhân bên ngoài.
“Mẹ bọn nhỏ, hai ta sống chung đã nhiều năm, cái khác nàng không tin ta, nhưng chuyện này nàng phải tin. Những năm này nàng làm những gì vì ta, ta đều biết. Chuyện có lỗi với nàng ta sẽ không làm. Ta có một gia đình tốt, con trai con gái dều có, ta sao có thể thành tên khốn kiếp kia. Ta có thể không quan tâm thể diện của mình, ta cũng không thể để… những chuyện như thể này khiến cho người khác chê cười, khiến cho bọn nhỏ cũng mất mặt.”
Vì làm Trương thị yên lòng, Liên Thủ Tín vỗ ngực thể hiện lòng trung thành.
Hắn nói năng khẩn thiết như vậy, Trương thị liền òa khóc.
Nghe thấy tiếng khóc của Trương thị, mấy hài tử ở ngoài nhìn nhau, Liên Mạn Nhi lắc đầu, bây giờ chưa đến lúc các nàng ra mặt. Muốn dỗ dành Trương thị phải để Liên Thủ Tín tự làm.
Trương thị đột nhiên làm khó dễ Liên Thủ Tín, hơn nữa bề ngoài trông như cố tình gây sự, chuyện này không phù hợp với tính cách cùng cách cư xử của Trương thị.
Liên Mạn Nhi liền nhớ lại vừa rồi sau khi Ngô Vương thị đi, Trương thị có chút mất hồn mất vía, tâm sự nặng nề.
Đây là bởi vì Liên Thủ Nhân nạp thiếp, lại do Chu thị làm chủ. Chuyện này không tuân theo chuẩn mực đạo đức trong lòng Trương thị, hơn nữa khiến cho Trương thị có cảm giác nguy cơ.
Mặc dù Trương thị không nói ra, nàng cũng không thể hiểu tại sao Chu thị lại cưới vợ bé cho Liên Thủ Nhân. Vì gây khó dễ con dâu, Chu thị có thể đối xử với Cổ thị như thế, cũng có thể đối đãi nàng như thế. Nàng biết, dù nàng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ra sao, Chu thị cũng không chào đón người con dâu như nàng.
Những chuyện liên tiếp xảy ra ở Thái Thương khiến cho Trương thị nhận ra rõ ràng khuôn mặt thật của những người đó, nàng hoàn toàn mất đi lòng tín nhiệm ở họ.
Liên Thủ Nhân nạp thiếp, tạo ra tiền lệ. Vì làm khó dễ nàng, vì tạo lợi ích cho mình, Chu thị, Liên Thủ Nhân, Liên Nghĩa và những kẻ ở thượng phòng cũng ó thể nhét nữ nhân cho Liên Thủ Tín. Mà Liên lão gia tử dù bất mãn cũng không thể ngăn cản.
Trương thị hiền lành do xuất thân và hoàn cảnh xung quanh nhưng tính hiền lành của nàng tuyệt đối không bao gồm việc trượng phu cưới vợ bé.
Bởi vì cảm giác nguy cơ, bởi vì chống lại hành động sở tác sở vi, vô sỉ của những người kia, Trương thị liền phát tác với Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín ở trong phòng sứt đầu mẻ trán, nói không ít lời hay dụ dỗ Trương thị cũng không thấy hiệu quả, Trương thị giống như muốn đem ủy khuất phải chịu bao năm khóc lên vậy.
“Rốt cuộc là chuyện gì, nàng cũng phải nói để ta hiểu chứ. Quan lại muốn định tội người khác, muốn giam vào đại lao cũng phải nói ra tội danh chứ.” Liên Thủ Tín vừa bất đắc dĩ vừa sốt ruột.
“Lão thái thái cưới vợ bé cho đại ca ngươi.” Trương thị rốt cục nói.
“A?” Liên Thủ Tín giật nẩy người.
“A cái gì, ngươi cũng cao hứng sao. Đại ca ngươi có, không quá mấy ngày lão thái thái sẽ nghĩ tới ngươi. Không phải cùng là nhi tử sao, ngươi bây giờ không làm quan, gom góp tiền bạc, nhanh chóng dọn dẹp một chút, đi Thái Thương, đừng chậm trễ chuyện tốt của ngươi.” Trương thị nức nở nói.
Lúc này Liên Thủ Tín mới hiểu tại sao Trương thị nổi giận với hắn.
“Đây là thật sao?” Liên Thủ Tín hỏi, “Ông nội bọn nhỏ có nói gì trong thư đâu.”
Với xuất thân và hoàn cảnh sống của Liên Thủ Tín, cưới vợ bé đối với hắn là cũng là chuyện của thế giới khác. Hơn nữa trong thư Liên lão gia tử không nói, Liên Thủ Tín tỏ ra nghi ngờ cũng là hợp lý.
Nhưng hôm nay Trương thị không thấu tình đạt lý như vậy.
“Ngươi không tin ta, vậy ngươi tới Thái Thương đi, không phải lúc đó cái gì cũng biết sao?” Trương thị đuổi Liên Thủ Tín đi Thái Thương.
“Ta đi Thái Thương làm gì, ta không đi.” Liên Thủ Tín nói, đối với Trương thị đang kích động, Liên Thủ Tín có cảm giác vô lực, không biết làm thế nào.
“Hừ.” Trương thị hừ lạnh.
“Mẹ bọn nhỏ, nàng không nên bởi vì chuyện này mà nghi ngờ ta.” Liên Thủ Tín ngồi xuống cạnh Trương thị, “Ta đối với nàng tuyệt đối không có ngoại tâm. Chúng ta là vợ chồng son, ai cũng không thể chia cắt chúng ta. Cho dù bà nội bọn nhỏ có ý định này, có sắp đặt chuyện gì cho ta, ta cũng chết không đáp ứng. Đây là chuyện táng tận lương tâm, ta không thể làm chuyện có lỗi với nàng. Bất kể lúc nào, bất kể hai ta ra sao, bất kể ai nói chuyện này, cho dù trời cao có sập, ta cũng quyết không làm ra chuyện như vậy.”
“Ta thề với trời, nếu ta không tuân theo lời hôm nay ta nói, ta sẽ cả người lở loét, trời giáng ngũ lôi đánh…” Liên Thủ Tín giơ tay thề.
/1022
|