Một lượng bạc một cân, Liên Thủ Tín, Trương thị đều cho rằng quá đắt, không hợp lý. Chẳng qua, hiện tại khoai lang còn không có mở rộng trồng trọt ra, mọi người đến mua khoai lang, đa số đều giữ lại làm giống. Liên Mạn Nhi có thể tiên đoán được, chờ sau này khoai lang mở rộng ra, giá tiền sẽ trở nên rất rẻ. Nhưng là giờ này khắc này, giá trị của khoai lang ở đây không hề thấp.
“Vậy thì năm xâu tiền một cân?” Liên Mạn Nhi đề nghị. Năm xâu tiền chính là năm trăm văn tiền.
“Vẫn còn quá đắt.” Liên Thủ Tín liền nói.
“à.” Liên Mạn Nhi liền rơi vào trầm tư. Khoai lang quả thật không giống với cây ngô, bởi vì phủ Phúc Châu đã có người trồng rồi, cũng ăn rồi. Cây ngô có thể một năm bốn mùa làm món ăn chính, mà ở phương diện này thì khoai lang có giá trị thấp một chút. Hơn nữa trực tiếp bán khoai lang, cùng trải qua gia công xong mới bán, cái giá tiền này sẽ không giống nhau.
“Cha, nếu không như vậy đi.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, liền đem ý nghĩ của mình nói ra, “Hơn một ngàn cân khoai lang của chúng ta, nhà chúng ta giữ lại nhiều một chút. Hay là để lại một nửa đi. Một nửa, nhà chúng ta để ăn dần, rồi chọn ít giống tốt, sẽ giữ đến đến đầu mùa xuân sang năm, đến lúc đó trong đất chúng ta sinh ra cây con thì mới bán lấy tiền cũng được.”
Nhà nông dân, cho dù hiện tại dùng nhiều tiền đem khoai lang mua về, cũng phải để lại đến đầu mùa xuân sang năm, còn phải ở trong đất mình ươm giống, chỉ bằng vào lực lượng một nhà một hộ, thì chắc chắn khó khăn. Nhưng mà nhà Liên Mạn Nhi thì khác, nhà nàng đất nhiều, có thể xây dựng một cái hầm đặc biệt để cất giữ khoai lang. Hơn nữa Liên Thủ Tín đã có kinh nghiệm ươm giống cây non, sang năm làm tiếp, thì sẽ quen việc dễ làm.
Hơn nữa bán khoai lang ươm, khẳng định so sánh với việc trực tiếp bán khoai lang làm ra tiền. Mặc dù giá tiền đưa ra tương đối cao, nhưng cũng dễ dàng làm cho người ta tiếp nhận hơn.
Làm như vậy, vì người, mà cũng vì mình.
“Tốt cứ như vậy đi.” Liên Thủ Tín nghe lời Liên Mạn Nhi nói xong…, lập tức đồng ý.
Liên Mạn Nhi cười cười, nghĩ thầm, nàng hiện tại coi như là đã hoàn toàn sáp nhập vào cái gia đình này rồi. Ngay cả ý nghĩ cũng giống như họ. Người một nhà của Liên Thủ Tín này, chính xác mà nói, là người làm ruộng đôn hậu, chất phác. Mặc dù mở ra cửa hàng, làm mua bán, nhưng mà bọn họ vẫn duy trì bản chất của người làm ruộng như cũ. Thuần phác, đôn hậu, trầm ổn, có quan hệ rất lớn với cuộc sống gần với đất đai của họ. Phẩm chất trên người của bọn họ cũng giống như vùng đất này.
Mà làm thương nhân, thì bọn họ tất nhiên không đủ gian manh.
Vào thời điểm bán hạt ngô, Liên Mạn Nhi đã phát giác , hiện tại, cảm giác lại khắc sâu thêm.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, bọn họ muốn từng đời từng đời đều ở trên mặt đất này mà sống, bóc lột quá đáng, mà không biết hồi báo, không chịu bỏ ra. Thì không thể tồn tại lâu dài, đạo lý tụ phúc, tụ phú lúc nào cũng đúng.
“Nhà chúng ta giữ lại một nửa, vậy một nửa khác ta bán cho ai?” Ngũ lang liền hỏi.
“Trước gửi cho Ấu Hằng ca một trăm cân đi, còn lại đều bán, cái giá tiền này à. . . . . .” Liên Mạn Nhi cẩn thận mà suy nghĩ. Hiện tại một cân gạo trắng thượng hạng là mười văn tiền, khoai lang là đồ mới lạ, muốn mua về ăn cái mới lạ, thì nhất định cũng đều giàu có dư thừa . Hơn nữa khoai lang một lần cũng không có thể ăn nhiều.”Vậy chúng ta quyết định bán năm mươi văn tiền một cân nhé?”
“Cái giá này là chúng ta bán theo giá của khoai giống.” Liên Mạn Nhi lại bổ sung một câu, “Bất kể nhà ai đến mua, chúng ta đều bán số lượng hạn chế. Không bán nhiều. Như vậy mới có thể làm cho càng nhiều người mua được khoai lang.”
Người một nhà thương lượng hồi lâu, cuối cùng đều đạt thành nhất trí.
Bọn họ sau khi thương lượng ổn thỏa, thì từng tốp từng tốp người đã tới rồi. Có người nhận ra được , có người lại không hề nhận ra, nhưng mục đích của mọi người cũng là một. Bọn họ hoặc là tận mắt nhìn thấy, hoặc là nghe người ta thuật lại, biết được sản lượng của khoai lang cực cao. Bọn họ cũng muốn mua khoai về để sang năm trồng.
Liên lão gia tử cũng tới, ông là bị năn nỉ đến để cùng Liên Thủ Tín thương lượng.
“Ông nội, các thúc bá, xin hãy an tĩnh , nghe cha cháu nói một câu.” Nhìn Liên Thủ Tín bị mọi người vây bắt, ngươi một lời ta một câu , Liên Mạn Nhi từ trong nhà mang nước trà ra, liền cười lớn tiếng nói một câu.
Khoai này là của nhà các nàng, bất kể là các người nói gì, cuối cùng người làm chủ cũng là các nàng, là Liên Thủ Tín. Nên mọi người không lên tiếng nữa, chỉ nhìn Liên Thủ Tín.
Liên Mạn Nhi đã đi qua, châm thêm nước trong chén trà cho Liên Thủ Tín.
“Cha, người đừng bối rối, cứ nói theo những gì chúng ta thương lượng là được.” Liên Mạn hạ thấp giọng nói.
“Được, để cha nói.” Liên Thủ Tín uống một hớp nước, rồi hắng giọng một cái, lúc này mới mở miệng nói, “Chúng ta đều là hương lý hương thân, ta cũng là nông dân. Nông dân chúng ta quanh năm suốt tháng bám đất làm việc là vì cái gì, không phải là vì để cho một nhà lớn nhỏ có thể ăn cơm no, mặc xiêm y ấm, cuộc sống trôi qua tốt một chút sao? Loại khoai này có sản lượng cao, có nó, ta và các người sẽ không sợ đói bụng nữa. Các người nếu muốn trồng, thì Liên Thủ Tín ta sẽ không nói hai lời, khoai lang này khẳng định bán cho các người.”
Lời nói của Liên Thủ Tín vô cùng có lực.
Mọi người cả phòng đều trầm trồ khen ngợi.
” Tứ ca thật tốt, thật trượng nghĩa.”
“Lão Tứ đứa nhỏ này, ta đã xem thường hắn, đứa nhỏ này nhân nghĩa, mềm lòng.”
“Tứ thúc, ngươi cũng biết nhà ta, nhà ta nghèo leng ceng có tiếng, quanh năm suốt tháng, cơm ăn không đủ no. Tứ thúc, nhà ta cũng muốn trồng khoai lang, nhưng mà. . . . . . lại không có tiền mang ra . . . . . .”
“Ta đã tính toán như thế này, các người có lẽ biết, đem cây giống ươm trong đất là chuyện tốn nhiều công sức, nếu làm không tốt, khoai lang giống sẽ hỏng. Hiện tại cách thời điểm trồng khoai, còn hơn nửa năm, khoai lang này, mùa đông thì không trồng được. . . . . . . Ta tính toán sang năm sẽ ươm cây non. Các người nếu muốn trồng khoai, thì sang năm tới đây mua cây non. Ta làm thế là vì các người suy nghĩ, người nhà nông chúng ta có tiền không dễ dàng, hiện tại cuộc sống của ta trôi qua hơi tốt một chút, chuyện mạo hiểm này cứ để ta gánh chịu. Ta cho các ngươi thời gian suy nghĩ, sang năm đến mua cây non, hay là hiện tại mua khoai lang có sẵn.” Liên Thủ Tín lại nói.
Đây là giải thích mới vừa rồi cả nhà bọn họ thương lượng xong.
“Lão Tứ là một người thành thật.” Bỗng có lão nhân thở dài nói.
“Nhân nghĩa, có lương tâm.” Rất nhiều người đều gật đầu khen ngợi.
“Tứ thúc, sang năm ngươi thật bán cây non khoai lang a, vậy ta sẽ đặt cọc trước, ta sợ sang năm nhiều người mua, sẽ không đến lượt nhà chúng ta.” Lại có một người nói.
“Sang năm nhà ta khẳng định sẽ bán cây khoai lang non , cũng không cần đặt cọc gì, khoai này khẳng định sẽ bán cho người trong thôn mình trước.” Liên Thủ Tín nói.
“Hay vẫn nên đặt cọc đi, nếu không, trong lòng chúng ta sẽ không yên ổn.”
Rất nhiều người nghe xong lời Liên Thủ Tín nói, đều thay đổi ý. Không mua khoai lang, mà là tính toán đợi đến sang năm mua khoai ươm giống. Hơn nữa, bọn họ còn sợ đến lúc đó mua không được, muốn cùng Liên Thủ Tín đặt cọc trước .
Liên Thủ Tín liền quay qua … hỏi ý kiến thê nhi nhà mình.
“Muốn đặt cọc, vậy thì đặt cọc. Đến lúc đó cây non khoai lang cũng có hạn, chúng ta cứ áp dụng đến trước hết trước. Người nào có đặt cọc, đến lúc đó sẽ bán cho họ trước.” Ngũ lang nói, “Thúc bá nào muốn đặt cọc. Theo đến bên này, cháu sẽ ghi vào sổ.” Ngũ lang liền nói.
Cứ như vậy , đại đa số mọi người đều đi theo ngũ lang qua một bên.
Những người ở lại đều muốn mua khoai lang . Cũng đều là Phú hộ, nhà giàu. Nơi này có quản sự Vương Cử nhân phái tới, và vài quản sự ở thôn trấn chung quanh được chủ nhà phái tới, lão Kim không ngờ cũng ngồi ở trong đó.
Những người này đều là người có tiền, có người, mua khoai lang trở về, trừ để làm giống, bọn họ cũng có thể ăn.
“Mới vừa rồi Trầm Lục gia mang đi hai cái sọt khoai lang, hai cái đó ước chừng một trăm hai mươi ba cân. Trầm Lục gia cho để lại một trăm hai mươi lượng bạc.” Liên Thủ Tín nói.
Lúc ấy Trầm Lục cho bạc, người ở chỗ này đều nhìn thấy qua, mặc dù Liên Thủ Tín không nói, nhưng bọn họ đều biết.
“Lão Tứ huynh đệ, khoai này của ngươi. Định bán một lượng bạc một cân hả?” Lão Kim cười ha ha hỏi.
“Lão Kim đại ca, đừng nói một lượng bạc, hai lượng, năm lượng, mười hai lượng, nếu như người khác muốn mua cũng phải mua giá đó a.” Liên Thủ Tín cũng cười nói.
Mọi người nghe hắn nói như vậy, rõ ràng là muốn nâng giá tiền khoai lang lên. Nên nhíu chân mày.
“. . . . . . Ta đã đem lời nói rồi , bất kể sau này khoai lang giá cả thế nào, hiện tại muốn mua khoai lang, thì cứ năm mươi văn tiền một cân. Mỗi nhà mỗi hộ, ta cũng không bán nhiều , mà bán có số lượng. Cũng là vì để cho mọi người đều có thể mua được. Hiện tại khoai lang hiếm quý nhưng sang năm các người đều trồng rồi, hơn nữa mở rộng ra.”
“. . . . . . Khoai này về tạm thời cho nhà mình ăn cũng tốt, giữ lại làm giống cũng tốt. Ta vẫn là câu nói kia, chỗ khoai lang này, mua về rồi, thì không thể tăng giá bán trao tay. Ta đem giá tiền khoai lang hạ thấp như vậy, cũng chính vì chúng ta là hương lý hương thân, muốn cho nhiều người có thể trồng khoai này, ăn được khoai này. Ta đây là nói . . . . . .” Nói đến đây, Liên Thủ Tín gõ đầu óc của mình, liền quay đầu nhìn Liên Mạn Nhi.
“Lời quân tử, cha, ta là nói lời quân tử.” Liên Mạn Nhi liền cười nói, “Nói một lời là quyết định, người trong phòng này đều là người có thể diện, hiểu được giữ lời. Đây là ca con từ trên sách học được.”
“Đúng, đây chính là lời quân tử. Các người nếu như đồng ý, khoai lang này ta liền bán.”
Có Trầm Lục gia ở phía trước làm tấm gương, những người này cứ nghĩ Liên Thủ Tín muốn công phu sư tử ngoạm. Nhưng Liên Thủ Tín lại đem giá tiền khoai lang quyết định năm mươi văn tiền một cân, thì dù có cau mày , cũng sẽ giãn ra.
Liên Thủ Tín đem lời nói đều nói xong, hơn nữa những câu rơi xuống đất đều có sức ảnh hưởng.
“Lão Tứ huynh đệ, lão ca ca ta không nhìn lầm ngươi, tốt, là một hán tử có đảm đương, lòng dạ rộng lớn.” Lão Kim liền cười ha ha nói.
“. . . . . . Đều nghe nói Liên Tứ gia tính tình mềm yếu, ngươi nhìn người ta nói chuyện xem, cứng cỏi đường đường a.” Đã có người nhỏ giọng nghị luận.
“Là một người chính trực.”
“Nói chuyện làm việc có nề nếp , cũng không trách được nhà người ta ngày càng khá lên.”
Nghị luận của những người này, lọt vào trong lổ tai của Liên Thủ Tín một chút, thân thể kia không khỏi càng thêm cao ngất. mấy người Trương thị, Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe thấy được, trong lòng cũng vui lây.
Nói xong việc bán khoai lang, người một nhà liền bận rộn lên. Khoai lang sàng chọn, trong đất đã làm xong. Những củ khoai đầu nhỏ, hoặc là trong lúc đào ra bị tổn hại, và những củ to, đều đưa chia ra cả.
… mà mấy củ khoai lang lớn và nguyên vẹn, nhà Liên Mạn Nhi cũng không có mang ra, còn lại mới tính bán vào lúc này.
Khoai lang số lượng hạn chế, một nhà một hộ nhiều nhất chỉ có thể mua năm mươi cân.
Tuy là nói như vậy, nhưng hai hộ nhà Vương Cử nhân gia, cùng lão Kim này, Liên Mạn Nhi vẫn rộng rãi hơn. Bán cho Vương Cử nhân chín mươi cân, còn lại lão Kim là tám mươi cân. Về phần những thôn khác, thì vững vàng giữ hạn định ở năm mươi cân.
Chỉ một ngày thời gian, đã năm trăm cân khoai lang đều bán sạch, được hai mươi lăm lượng hai bạc.
” Bán khoai lang lần này, không đáng giá bằng cây ngô.” Tiểu Thất nhìn đám bạc trong hộp gỗ, lầm bầm nói.
“Đừng chỉ nhìn bạc, thử nghĩ xem hôm nay chúng ta còn chiếm được gì?” Liên Mạn Nhi giơ tay lên, xoa bóp mặt của tiểu Thất bánh, cười nói.
“Vậy thì năm xâu tiền một cân?” Liên Mạn Nhi đề nghị. Năm xâu tiền chính là năm trăm văn tiền.
“Vẫn còn quá đắt.” Liên Thủ Tín liền nói.
“à.” Liên Mạn Nhi liền rơi vào trầm tư. Khoai lang quả thật không giống với cây ngô, bởi vì phủ Phúc Châu đã có người trồng rồi, cũng ăn rồi. Cây ngô có thể một năm bốn mùa làm món ăn chính, mà ở phương diện này thì khoai lang có giá trị thấp một chút. Hơn nữa trực tiếp bán khoai lang, cùng trải qua gia công xong mới bán, cái giá tiền này sẽ không giống nhau.
“Cha, nếu không như vậy đi.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, liền đem ý nghĩ của mình nói ra, “Hơn một ngàn cân khoai lang của chúng ta, nhà chúng ta giữ lại nhiều một chút. Hay là để lại một nửa đi. Một nửa, nhà chúng ta để ăn dần, rồi chọn ít giống tốt, sẽ giữ đến đến đầu mùa xuân sang năm, đến lúc đó trong đất chúng ta sinh ra cây con thì mới bán lấy tiền cũng được.”
Nhà nông dân, cho dù hiện tại dùng nhiều tiền đem khoai lang mua về, cũng phải để lại đến đầu mùa xuân sang năm, còn phải ở trong đất mình ươm giống, chỉ bằng vào lực lượng một nhà một hộ, thì chắc chắn khó khăn. Nhưng mà nhà Liên Mạn Nhi thì khác, nhà nàng đất nhiều, có thể xây dựng một cái hầm đặc biệt để cất giữ khoai lang. Hơn nữa Liên Thủ Tín đã có kinh nghiệm ươm giống cây non, sang năm làm tiếp, thì sẽ quen việc dễ làm.
Hơn nữa bán khoai lang ươm, khẳng định so sánh với việc trực tiếp bán khoai lang làm ra tiền. Mặc dù giá tiền đưa ra tương đối cao, nhưng cũng dễ dàng làm cho người ta tiếp nhận hơn.
Làm như vậy, vì người, mà cũng vì mình.
“Tốt cứ như vậy đi.” Liên Thủ Tín nghe lời Liên Mạn Nhi nói xong…, lập tức đồng ý.
Liên Mạn Nhi cười cười, nghĩ thầm, nàng hiện tại coi như là đã hoàn toàn sáp nhập vào cái gia đình này rồi. Ngay cả ý nghĩ cũng giống như họ. Người một nhà của Liên Thủ Tín này, chính xác mà nói, là người làm ruộng đôn hậu, chất phác. Mặc dù mở ra cửa hàng, làm mua bán, nhưng mà bọn họ vẫn duy trì bản chất của người làm ruộng như cũ. Thuần phác, đôn hậu, trầm ổn, có quan hệ rất lớn với cuộc sống gần với đất đai của họ. Phẩm chất trên người của bọn họ cũng giống như vùng đất này.
Mà làm thương nhân, thì bọn họ tất nhiên không đủ gian manh.
Vào thời điểm bán hạt ngô, Liên Mạn Nhi đã phát giác , hiện tại, cảm giác lại khắc sâu thêm.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, bọn họ muốn từng đời từng đời đều ở trên mặt đất này mà sống, bóc lột quá đáng, mà không biết hồi báo, không chịu bỏ ra. Thì không thể tồn tại lâu dài, đạo lý tụ phúc, tụ phú lúc nào cũng đúng.
“Nhà chúng ta giữ lại một nửa, vậy một nửa khác ta bán cho ai?” Ngũ lang liền hỏi.
“Trước gửi cho Ấu Hằng ca một trăm cân đi, còn lại đều bán, cái giá tiền này à. . . . . .” Liên Mạn Nhi cẩn thận mà suy nghĩ. Hiện tại một cân gạo trắng thượng hạng là mười văn tiền, khoai lang là đồ mới lạ, muốn mua về ăn cái mới lạ, thì nhất định cũng đều giàu có dư thừa . Hơn nữa khoai lang một lần cũng không có thể ăn nhiều.”Vậy chúng ta quyết định bán năm mươi văn tiền một cân nhé?”
“Cái giá này là chúng ta bán theo giá của khoai giống.” Liên Mạn Nhi lại bổ sung một câu, “Bất kể nhà ai đến mua, chúng ta đều bán số lượng hạn chế. Không bán nhiều. Như vậy mới có thể làm cho càng nhiều người mua được khoai lang.”
Người một nhà thương lượng hồi lâu, cuối cùng đều đạt thành nhất trí.
Bọn họ sau khi thương lượng ổn thỏa, thì từng tốp từng tốp người đã tới rồi. Có người nhận ra được , có người lại không hề nhận ra, nhưng mục đích của mọi người cũng là một. Bọn họ hoặc là tận mắt nhìn thấy, hoặc là nghe người ta thuật lại, biết được sản lượng của khoai lang cực cao. Bọn họ cũng muốn mua khoai về để sang năm trồng.
Liên lão gia tử cũng tới, ông là bị năn nỉ đến để cùng Liên Thủ Tín thương lượng.
“Ông nội, các thúc bá, xin hãy an tĩnh , nghe cha cháu nói một câu.” Nhìn Liên Thủ Tín bị mọi người vây bắt, ngươi một lời ta một câu , Liên Mạn Nhi từ trong nhà mang nước trà ra, liền cười lớn tiếng nói một câu.
Khoai này là của nhà các nàng, bất kể là các người nói gì, cuối cùng người làm chủ cũng là các nàng, là Liên Thủ Tín. Nên mọi người không lên tiếng nữa, chỉ nhìn Liên Thủ Tín.
Liên Mạn Nhi đã đi qua, châm thêm nước trong chén trà cho Liên Thủ Tín.
“Cha, người đừng bối rối, cứ nói theo những gì chúng ta thương lượng là được.” Liên Mạn hạ thấp giọng nói.
“Được, để cha nói.” Liên Thủ Tín uống một hớp nước, rồi hắng giọng một cái, lúc này mới mở miệng nói, “Chúng ta đều là hương lý hương thân, ta cũng là nông dân. Nông dân chúng ta quanh năm suốt tháng bám đất làm việc là vì cái gì, không phải là vì để cho một nhà lớn nhỏ có thể ăn cơm no, mặc xiêm y ấm, cuộc sống trôi qua tốt một chút sao? Loại khoai này có sản lượng cao, có nó, ta và các người sẽ không sợ đói bụng nữa. Các người nếu muốn trồng, thì Liên Thủ Tín ta sẽ không nói hai lời, khoai lang này khẳng định bán cho các người.”
Lời nói của Liên Thủ Tín vô cùng có lực.
Mọi người cả phòng đều trầm trồ khen ngợi.
” Tứ ca thật tốt, thật trượng nghĩa.”
“Lão Tứ đứa nhỏ này, ta đã xem thường hắn, đứa nhỏ này nhân nghĩa, mềm lòng.”
“Tứ thúc, ngươi cũng biết nhà ta, nhà ta nghèo leng ceng có tiếng, quanh năm suốt tháng, cơm ăn không đủ no. Tứ thúc, nhà ta cũng muốn trồng khoai lang, nhưng mà. . . . . . lại không có tiền mang ra . . . . . .”
“Ta đã tính toán như thế này, các người có lẽ biết, đem cây giống ươm trong đất là chuyện tốn nhiều công sức, nếu làm không tốt, khoai lang giống sẽ hỏng. Hiện tại cách thời điểm trồng khoai, còn hơn nửa năm, khoai lang này, mùa đông thì không trồng được. . . . . . . Ta tính toán sang năm sẽ ươm cây non. Các người nếu muốn trồng khoai, thì sang năm tới đây mua cây non. Ta làm thế là vì các người suy nghĩ, người nhà nông chúng ta có tiền không dễ dàng, hiện tại cuộc sống của ta trôi qua hơi tốt một chút, chuyện mạo hiểm này cứ để ta gánh chịu. Ta cho các ngươi thời gian suy nghĩ, sang năm đến mua cây non, hay là hiện tại mua khoai lang có sẵn.” Liên Thủ Tín lại nói.
Đây là giải thích mới vừa rồi cả nhà bọn họ thương lượng xong.
“Lão Tứ là một người thành thật.” Bỗng có lão nhân thở dài nói.
“Nhân nghĩa, có lương tâm.” Rất nhiều người đều gật đầu khen ngợi.
“Tứ thúc, sang năm ngươi thật bán cây non khoai lang a, vậy ta sẽ đặt cọc trước, ta sợ sang năm nhiều người mua, sẽ không đến lượt nhà chúng ta.” Lại có một người nói.
“Sang năm nhà ta khẳng định sẽ bán cây khoai lang non , cũng không cần đặt cọc gì, khoai này khẳng định sẽ bán cho người trong thôn mình trước.” Liên Thủ Tín nói.
“Hay vẫn nên đặt cọc đi, nếu không, trong lòng chúng ta sẽ không yên ổn.”
Rất nhiều người nghe xong lời Liên Thủ Tín nói, đều thay đổi ý. Không mua khoai lang, mà là tính toán đợi đến sang năm mua khoai ươm giống. Hơn nữa, bọn họ còn sợ đến lúc đó mua không được, muốn cùng Liên Thủ Tín đặt cọc trước .
Liên Thủ Tín liền quay qua … hỏi ý kiến thê nhi nhà mình.
“Muốn đặt cọc, vậy thì đặt cọc. Đến lúc đó cây non khoai lang cũng có hạn, chúng ta cứ áp dụng đến trước hết trước. Người nào có đặt cọc, đến lúc đó sẽ bán cho họ trước.” Ngũ lang nói, “Thúc bá nào muốn đặt cọc. Theo đến bên này, cháu sẽ ghi vào sổ.” Ngũ lang liền nói.
Cứ như vậy , đại đa số mọi người đều đi theo ngũ lang qua một bên.
Những người ở lại đều muốn mua khoai lang . Cũng đều là Phú hộ, nhà giàu. Nơi này có quản sự Vương Cử nhân phái tới, và vài quản sự ở thôn trấn chung quanh được chủ nhà phái tới, lão Kim không ngờ cũng ngồi ở trong đó.
Những người này đều là người có tiền, có người, mua khoai lang trở về, trừ để làm giống, bọn họ cũng có thể ăn.
“Mới vừa rồi Trầm Lục gia mang đi hai cái sọt khoai lang, hai cái đó ước chừng một trăm hai mươi ba cân. Trầm Lục gia cho để lại một trăm hai mươi lượng bạc.” Liên Thủ Tín nói.
Lúc ấy Trầm Lục cho bạc, người ở chỗ này đều nhìn thấy qua, mặc dù Liên Thủ Tín không nói, nhưng bọn họ đều biết.
“Lão Tứ huynh đệ, khoai này của ngươi. Định bán một lượng bạc một cân hả?” Lão Kim cười ha ha hỏi.
“Lão Kim đại ca, đừng nói một lượng bạc, hai lượng, năm lượng, mười hai lượng, nếu như người khác muốn mua cũng phải mua giá đó a.” Liên Thủ Tín cũng cười nói.
Mọi người nghe hắn nói như vậy, rõ ràng là muốn nâng giá tiền khoai lang lên. Nên nhíu chân mày.
“. . . . . . Ta đã đem lời nói rồi , bất kể sau này khoai lang giá cả thế nào, hiện tại muốn mua khoai lang, thì cứ năm mươi văn tiền một cân. Mỗi nhà mỗi hộ, ta cũng không bán nhiều , mà bán có số lượng. Cũng là vì để cho mọi người đều có thể mua được. Hiện tại khoai lang hiếm quý nhưng sang năm các người đều trồng rồi, hơn nữa mở rộng ra.”
“. . . . . . Khoai này về tạm thời cho nhà mình ăn cũng tốt, giữ lại làm giống cũng tốt. Ta vẫn là câu nói kia, chỗ khoai lang này, mua về rồi, thì không thể tăng giá bán trao tay. Ta đem giá tiền khoai lang hạ thấp như vậy, cũng chính vì chúng ta là hương lý hương thân, muốn cho nhiều người có thể trồng khoai này, ăn được khoai này. Ta đây là nói . . . . . .” Nói đến đây, Liên Thủ Tín gõ đầu óc của mình, liền quay đầu nhìn Liên Mạn Nhi.
“Lời quân tử, cha, ta là nói lời quân tử.” Liên Mạn Nhi liền cười nói, “Nói một lời là quyết định, người trong phòng này đều là người có thể diện, hiểu được giữ lời. Đây là ca con từ trên sách học được.”
“Đúng, đây chính là lời quân tử. Các người nếu như đồng ý, khoai lang này ta liền bán.”
Có Trầm Lục gia ở phía trước làm tấm gương, những người này cứ nghĩ Liên Thủ Tín muốn công phu sư tử ngoạm. Nhưng Liên Thủ Tín lại đem giá tiền khoai lang quyết định năm mươi văn tiền một cân, thì dù có cau mày , cũng sẽ giãn ra.
Liên Thủ Tín đem lời nói đều nói xong, hơn nữa những câu rơi xuống đất đều có sức ảnh hưởng.
“Lão Tứ huynh đệ, lão ca ca ta không nhìn lầm ngươi, tốt, là một hán tử có đảm đương, lòng dạ rộng lớn.” Lão Kim liền cười ha ha nói.
“. . . . . . Đều nghe nói Liên Tứ gia tính tình mềm yếu, ngươi nhìn người ta nói chuyện xem, cứng cỏi đường đường a.” Đã có người nhỏ giọng nghị luận.
“Là một người chính trực.”
“Nói chuyện làm việc có nề nếp , cũng không trách được nhà người ta ngày càng khá lên.”
Nghị luận của những người này, lọt vào trong lổ tai của Liên Thủ Tín một chút, thân thể kia không khỏi càng thêm cao ngất. mấy người Trương thị, Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe thấy được, trong lòng cũng vui lây.
Nói xong việc bán khoai lang, người một nhà liền bận rộn lên. Khoai lang sàng chọn, trong đất đã làm xong. Những củ khoai đầu nhỏ, hoặc là trong lúc đào ra bị tổn hại, và những củ to, đều đưa chia ra cả.
… mà mấy củ khoai lang lớn và nguyên vẹn, nhà Liên Mạn Nhi cũng không có mang ra, còn lại mới tính bán vào lúc này.
Khoai lang số lượng hạn chế, một nhà một hộ nhiều nhất chỉ có thể mua năm mươi cân.
Tuy là nói như vậy, nhưng hai hộ nhà Vương Cử nhân gia, cùng lão Kim này, Liên Mạn Nhi vẫn rộng rãi hơn. Bán cho Vương Cử nhân chín mươi cân, còn lại lão Kim là tám mươi cân. Về phần những thôn khác, thì vững vàng giữ hạn định ở năm mươi cân.
Chỉ một ngày thời gian, đã năm trăm cân khoai lang đều bán sạch, được hai mươi lăm lượng hai bạc.
” Bán khoai lang lần này, không đáng giá bằng cây ngô.” Tiểu Thất nhìn đám bạc trong hộp gỗ, lầm bầm nói.
“Đừng chỉ nhìn bạc, thử nghĩ xem hôm nay chúng ta còn chiếm được gì?” Liên Mạn Nhi giơ tay lên, xoa bóp mặt của tiểu Thất bánh, cười nói.
/1022
|