Edit: Huyền Phạm Beta: Tiểu Tuyền Ba mẹ con nàng cầm chổi quét sạch chuồng gà, sau đó dùng đồ hốt phân, hốt phân gà cùng các loại linh tinh đem ra ngoài cửa lớn. Vì mảnh đất nhà mình mà tích cóp từng tí một phân bón, nhà Liên Mạn Nhi cũng tự mình tích lấy một đống phân, đối diện ngay với đống phân của phòng lớn. Hai mẹ con Triệu Thị cùng Liên Diệp Nhi cũng đi theo giúp đỡ, thậm chí đem chuồng gà không dùng đến thanh lý một lần triệt để.
Như vậy đã quét xong sạch sẽ, vẫn không thể đem gà con bỏ vào.
Vừa vặn Liên Thủ Tín trở về. Hắn trông thấy mấy người Trương Thị dọn dẹp chuồng gà gọn gàng sạch sẽ, bên trên phòng trên vẫn yên ắng, lúc này hắn mới yên tâm.
“Cha bọn trẻ, vừa vặn chàng trở về rồi.” Trương Thị thấy Liên Thủ Tín trở về rồi, mặt lộ ra vẻ vui mừng, đem chuồng gà chỉ cho hắn xem. “Chàng xem cái chuồng gà này, còn phải kê lót thêm một tầng đất. Ta còn thiếu một cái máng cho gà ăn, còn thiếu một cái cửa chuồng gà nữa.”
“Cái này cũng dễ xử lý.” Liên Thủ Tín lập tức lên tiếng. “Đất cát ta có sẵn rồi, một hồi ta bảo người đem đất đổ lên, còn cửa cùng máng ăn, để ta bảo thợ mộc lấy những mảnh gỗ thừa, không bao nhiêu thời gian sẽ làm ra.”
“Vậy được.” Trương Thị cười nói, những việc này Liên Thủ Tín thông thạo, Trương Thị đối với những cái này cũng thật cao hứng. “Bên kia công việc có thuận lợi không? Bên này cũng không có công việc gì, chàng vẫn nên trở về bên kia a, công việc bên cửa hàng của chúng ta mới là đại sự.”
“Ta đã để cho người giúp ở bên kia, cũng không có việc gì.” Liên Thủ Tín lên tiếng. “Mạn Nhi đâu rồi? Ngày mai hạ thưởng muốn dùng gạch xanh rồi, ta muốn tìm nàng đem tiền chi ra, sớm một chút đi kéo một chuyến trở về.”
“Mạn Nhi mới vừa đi vào trong phòng, ta với chàng đi vào đó tìm nàng.” Trương Thị cùng Liên Thủ Tín tiến vào Tây sương phòng.
“Mạn Nhi, cha con tìm con chi tiền.” Vừa vào phòng, Trương Thị một bên đối với Liên Mạn Nhi nói, một bên quay người rót một chén nước cho Liên Thủ Tín, “Cha bọn trẻ, chàng uống cái này, bên trong Mạn Nhi của chúng ta có cho thêm mật ong, vừa vặn có thể uống được rồi, uống cái này rất tốt cho sức khỏe.”
Liên Thủ Tín cười cười, tiếp nhận chén, uống một hơi cạn sạch.
Liên Mạn Nhi vừa rửa tay xong, nghe nói Liên Thủ Tín muốn chi tiền, liền lấy văn kiện sổ sách, cùng hộp tiền mang ra.
Nhà vệ sinh sau khi sửa lại xong, một nhà Liên Mạn Nhi lại thương lượng chuyện xây thêm cửa hàng. Mặc dù giấy thuê mướn ở trong miếu đến cuối năm mới đến kỳ, tựa hồ đợi cho mùa thu hoạch qua đi, lúc đấy mở ra chuyện xây nhà cũng chưa muộn. Nhưng mà người một nhà lại bàn bạc một phen, cảm thấy nhà ở vẫn nên sớm một chút xây lên, để tránh xuất hiện cái gì ngoài ý muốn. Bởi vì thoáng cái đã hết năm, cửa hàng nhà nàng làm ăn thịnh vượng, dẫn đến sự chú ý của nhiều người, trong đó cũng có không ít người đỏ mắt, trong lòng mang ý xấu.
Bởi vậy, người một nhà quyết định, trước khi cày bừa vụ xuân, thì phải đem cửa hàng xây lên.
Việc xây cái cửa hàng này, cũng không thể giống như xây cái nhà vệ sinh lúc trước kia, người một nhà vì thế mà đầu tư hết tâm lực cùng tài lực. Bình thường có thể tìm người trong thôn làm giúp, nhưng người có tay nghề xây nhà, còn phải thông qua Ngô Ngọc Quý, mời tới mấy lão thợ thủ công có danh tiếng ở địa phương cách xa trăm dặm.
Liên gia cũng tự mình làm những việc đơn giản. Liên Thủ Tín là tổng thanh tra công trường xây nhà, Liên Mạn Nhi là tổng quản sổ sách. Mọi thứ chi tiêu ở của hàng mỗi một đồng tiền đều do Liên Mạn Nhi thống nhất chưởng quản, đưa ra.
“Cha, muốn chi lĩnh tiền làm gì, chi bao nhiêu?” Liên Mạn Nhi mở ra sổ sách, đề bút nơi tay, hỏi Liên Thủ Tín.
“Tiền mua gạch xanh, còn có tiền thuê xe ngựa chở.” Liên Thủ Tín buông chén, nghiêm mặt nói ra, “Gạch xanh mua trước sáu trăm khối, ước chừng được ba xe mới có thể kéo trở về, cộng lại phải chi một ngàn ba trăm năm mươi văn tiền.”
Liên Mạn Nhi tính một cái, lại so sánh lấy sổ sách phía trước đã liệt ra dự toán nhìn nhìn, lúc này mới hạ bút, tại bên trên sổ sách viết hai khoản tiền.
“Tìm thuê xe nhà ai?” Trương thị liền hỏi Liên Thủ Tín.
“Ngày ta động thổ, không phải Vương Thạch Lưu đến tìm ta sao, nói ta đem những việc cần thuê xe giao cho hắn.” Liên Thủ Tín nói, “Ba cái xe gạch này,cái xe ngựa kia nhà hắn vừa vặn đủ, ta vừa mới nói liền để cho hắn chở đi . Vương Lựu nói với ta, chất hàng lên xe và dỡ hàng xuống đều là chuyện của hắn, là hắn làm giúp cho ta, không lấy tiền công. Ta thấy một mình hắn, cũng không đủ sức, ta lại đi theo xe giúp hắn chuyển gạch. Một hồi Ngũ Lang trở về, lại để cho Ngũ Lang đi cùng xe trả tiền.”
“Việc này đi, ta ở cùng một cái thôn nên hiểu rõ đấy, Vương Thạch Lưu cùng vợ hắn đều là người thành thật.” Trương thị lên tiếng.
“Hai ngày này, Vương Thạch Lưu cùng cha hắn đều làm giúp ta, đều rất cam lòng xuất khí lực đấy. Trong nội tâm của ta cũng nguyện ý đem việc thuê xe giao cho hắn.” Liên Thủ Tín liền cười nói.
Đôi vợ chồng nói chuyện, Liên Mạn Nhi đã đem các khoản ghi lại, một bên đem bút giao cho Liên Thủ Tín, lại để cho hắn vẽ chữ ký vào, một bên mở hộp tiền ra, từ bên trong lấy ra một điếu tiền cùng ba xâu tiền, cùng năm mươi văn tiền lẻ.
Liên Thủ Tín tại bên trên sổ sách vẽ lên, đem tiền thu vào trong ngực, liền hướng miếu đầu đi.
“Ngày hôm nay ào ào mà chi tiền ra bên ngoài.” Trương thị nhìn xem sổ sách đã có độ dày một ít, cảm khái nói.
Xây nhà, còn muốn xây kín, vậy không được dùng tiền thì phải làm thế nào đây, Liên Mạn Nhi cười thầm. Nàng xem, cái này coi như là ít đấy, ngoại trừ đưa tiền công cho thợ thủ công, những vật liệu tất yếu như gỗ, gạch ngói các loại, hay tối thiểu là đá, sỏi có thể tại bên trong sông đào ra, những thứ này chỉ cần giao tiền bốc xếp, cũng không cần nhiều tiền.
Liên Mạn Nhi cùng Trương thị nói mấy câu, vừa đem sổ sách, hộp tiền các loại đều thu vào, Liên Thủ Tín vừa đi, những người đem cát sỏi đến.
Hai mẹ con bề bộn đi ra mời vào, đem cát đất đều đổ trên mặt đất của chuồng gà. Người đến là một người lớn lên có chút ngu ngơ, ngoại trừ cát mịn cùng đất, hắn còn mang theo chút ít tro bùn cùng bay ra, đem bốn phía chuồng gà có khe hở nào đều dùng tro bùn đắp vào , rồi san bằng.
“… Tứ thúc nói, sợ có chuột theo hốc tường ở bên trong chui vào, đem gà con ngậm trong mồm đi.” Người trẻ tuổi nói, “Tứ thúc còn nói, máng ăn, còn có cửa , trước khi ăn cơm, có thể làm được rồi.”
“Được rồi, ta cũng biết rồi.” Trương thị cười nói, liền mời người trẻ tuổi, “Vào trong phòng uống chén nước a.”
“Không, ta phải trở về, bên kia công việc còn không có làm xong.” Người trẻ tuổi nói xong, liền đem xe đẩy đi.
Không có cửa, chuồng gà tạm thời vẫn không thể dùng. Trương thị cùng Liên Mạn Nhi liền đem ba mươi con gà con đều để trong giỏ lớn thả ra, Liên Chi Nhi nhi cùng Liên Diệp nhi cầm bốn cái chén lớn, hai cái trong chén là nước trong, hai cái khác bên trong là gạo kê. Nhìn xem gà con líu ríu mà lách vào uống nước mổ thóc. Đợi gà con đều cho ăn no, mấy mẹ con các nàng lại đem chúng đều đuổi cùng một chỗ, tính cả nước trong cùng gạo kê, đều dùng một cái cái sọt lớn đậy lại, miễn cho gà con chạy khắp nơi.
Trương thị ngẩng đầu nhìn xem mặt trời dần dần nghiêng về phía tây, liền nói thời điểm nấu cơm đến rồi. Bất kể là mời thợ thủ công hay người trong thôn đến giúp, mỗi ngày Liên gia đều cung cấp ba bữa cơm. Bởi vì cửa hàng ở bên cạnh, nên gần đây đều ở chỗ này nấu cơm.
“Tam thẩm, trong phòng cùng ngoài phòng, đều phiền người để ý, ta đem bọn trẻ đi làm cơm.”
Trương thị dặn dò Triệu thị. Nhưng Liên Mạn Nhi vẫn như trước đem cửa buồng đóng lại rồi, ba mẹ con các nàng lại mang theo Liên Diệp nhi liền hướng miếu đầu mà đi.
Đến miếu đầu, xa xa đã có thể trông thấy nền tảng của cửa hàng mới, dựng nên mấy cây cột buộc vòng quanh cửa hàng đại khái đã hình thành hình dạng. Liên Thủ Tín mang theo mười mấy người đang bận rộn mà làm.
“Mẹ, con đi trước xem cha thế nào.” Liên Mạn Nhi nói.
“Đi thôi.” Trương thị gật đầu.
Cứ như vậy, Trương thị mang theo Liên Chi Nhi nhi cùng Liên Diệp nhi đi vào bên trong cửa hàng nấu cơm, Liên Mạn Nhi thì trực tiếp hướng cửa hàng mới còn đang làm đi lên.
“Nhị tỷ ” tiểu Thất theo sau lưng Liên Thủ Tín chạy sang, đến trước mặt Liên Mạn Nhi, nhìn xem Liên Mạn Nhi cười.
“Tan học trở về rồi, thế nào không đi làm bài?” Liên Mạn Nhi sờ sờ đầu nhỏ của tiểu Thất mãnh liệt phát hiện, tiểu Thất giống như lại cao thêm rồi.
“Bài học làm xong rồi.” Tiểu Thất lập tức lên đường, “Ca theo xe đi kéo gạch. Đệ đến giúp cha .”
“Cái này không có hai đứa thì cũng có thể làm rồi, trở lại bên trong cửa hàng đi nhìn xem có thể giúp mẹ con làm cái gì không.” Liên Thủ Tín đối với Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất nói.
Hai cái hài tử không có đi, mà là vòng quanh công trường qua lại nhìn một vòng.
Cái này là cửa hàng mới dựa theo người một nhà thương định ra, là năm gian, kết cấu cao thấp hai tầng, vì để cho khách nhân tiến vào cửa hàng, cũng cảm giác rộng thoáng, tầng trên xếp đặt thiết kế so với phòng ở bình thường còn muốn cao hơn một xích(0,33m).
Lầu một tham khảo bố cục của cửa hàng cũ, đem sắp đặt nhà ăn, phòng bếp, gian thao tác kiêm phòng chứa đồ, phòng nghỉ, lầu hai tương lai ý định ngăn ra, làm phòng thượng hạng.
Dựa vào lưu lượng khách hiện tại bên trong cửa hàng, cửa hàng mới nên có diện tích lớn hơn một chút. Nhưng mà Liên Mạn Nhi muốn nghĩ càng nghĩ xa hơn, cửa hàng của các nàng, về sau chẳng lẽ chỉ kinh doanh có một chút này, không thể đem cái cửa hàng kia, một đổi thành hai, thậm chí ba cái để nó trở thành đại tửu lâu nổi tiếng xa gần sao?
“Cho dù không làm thành tửu lưu, nhưng phía trước cửa hàng là đường lớn, dù mở ra mua bán gì, cũng có thể kiếm tiền.” Tóm lại cái phòng này xây xong rồi, sẽ có chỗ hữu dụng, có thể mang đến tiền lời cho nhà các nàng.
Liên Mạn Nhi lúc ấy nói thuyết phục Liên Thủ Tín cùng Trương thị như vậy.
Chờ Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất từ nhà sau chuyển đi ra, liền nghe thấy tiếng xe ngựa chạy trên đường lớn càng ngày càng gần, là xe kéo gạch đã trở lại rồi. Xe ngựa ở nhà trước dừng lại, Ngũ Lang nhảy xuống trước tiên, cả đám tiến lên trước một lượt, từ trên xe chuyển hàng xuống. Liên Mạn Nhi cũng vội vàng đi theo, ý định giúp đỡ chuyển gạch.
“Gạch này nặng, Mạn Nhi muội một lần tối đa chuyển hai khối, đừng chuyển nhiều hơn.” Ngũ Lang dặn dò, “Tiểu Thất muốn chuyển, một lần thì chuyển một khối.”
Liên Mạn Nhi nghe xong lời nói của Ngũ Lang quả nhiên chỉ chuyển hai khối gạch, lúc bắt đầu, cánh tay Liên Mạn Nhi không khỏi chìm xuống dưới trong thoáng chốc.
Cái gạch xanh này so với gạch hồng xây nhà vệ sinh to gấp đôi, cũng dày gấp đôi, mật độ rất lớn, so với cục gạch hồng rắn chắc hơn, một viên gạch, dựa theo Liên Mạn Nhi đoán chừng, chắc nặng khoản ba bốn cân.
Bất luận là màu sắc, thể tích hay sức nặng, đều cho người ta một loại cảm giác trầm trọng. Một viên gạch như vậy, vẻn vẹn có hai văn tiền, hơn nữa còn là gạch xanh, trong thị trấn Cẩm Dương này, chỉ có hai nhà có lò gạch có thể đốt ra. Giá tiền đắt nhưng là đáng giá.
Liên Mạn Nhi quyết định, về sau để xây nhà ở mới của các nàng, đều phải dùng loại gạch xanh này!
Nàng nắm trong tay bàn tính cùng hộp tiền, vì cuộc sống tốt đẹp, Liên Mạn Nhi muốn kiếm càng nhiều lợi nhuận, càng nhiều tiền hơn.
Như vậy đã quét xong sạch sẽ, vẫn không thể đem gà con bỏ vào.
Vừa vặn Liên Thủ Tín trở về. Hắn trông thấy mấy người Trương Thị dọn dẹp chuồng gà gọn gàng sạch sẽ, bên trên phòng trên vẫn yên ắng, lúc này hắn mới yên tâm.
“Cha bọn trẻ, vừa vặn chàng trở về rồi.” Trương Thị thấy Liên Thủ Tín trở về rồi, mặt lộ ra vẻ vui mừng, đem chuồng gà chỉ cho hắn xem. “Chàng xem cái chuồng gà này, còn phải kê lót thêm một tầng đất. Ta còn thiếu một cái máng cho gà ăn, còn thiếu một cái cửa chuồng gà nữa.”
“Cái này cũng dễ xử lý.” Liên Thủ Tín lập tức lên tiếng. “Đất cát ta có sẵn rồi, một hồi ta bảo người đem đất đổ lên, còn cửa cùng máng ăn, để ta bảo thợ mộc lấy những mảnh gỗ thừa, không bao nhiêu thời gian sẽ làm ra.”
“Vậy được.” Trương Thị cười nói, những việc này Liên Thủ Tín thông thạo, Trương Thị đối với những cái này cũng thật cao hứng. “Bên kia công việc có thuận lợi không? Bên này cũng không có công việc gì, chàng vẫn nên trở về bên kia a, công việc bên cửa hàng của chúng ta mới là đại sự.”
“Ta đã để cho người giúp ở bên kia, cũng không có việc gì.” Liên Thủ Tín lên tiếng. “Mạn Nhi đâu rồi? Ngày mai hạ thưởng muốn dùng gạch xanh rồi, ta muốn tìm nàng đem tiền chi ra, sớm một chút đi kéo một chuyến trở về.”
“Mạn Nhi mới vừa đi vào trong phòng, ta với chàng đi vào đó tìm nàng.” Trương Thị cùng Liên Thủ Tín tiến vào Tây sương phòng.
“Mạn Nhi, cha con tìm con chi tiền.” Vừa vào phòng, Trương Thị một bên đối với Liên Mạn Nhi nói, một bên quay người rót một chén nước cho Liên Thủ Tín, “Cha bọn trẻ, chàng uống cái này, bên trong Mạn Nhi của chúng ta có cho thêm mật ong, vừa vặn có thể uống được rồi, uống cái này rất tốt cho sức khỏe.”
Liên Thủ Tín cười cười, tiếp nhận chén, uống một hơi cạn sạch.
Liên Mạn Nhi vừa rửa tay xong, nghe nói Liên Thủ Tín muốn chi tiền, liền lấy văn kiện sổ sách, cùng hộp tiền mang ra.
Nhà vệ sinh sau khi sửa lại xong, một nhà Liên Mạn Nhi lại thương lượng chuyện xây thêm cửa hàng. Mặc dù giấy thuê mướn ở trong miếu đến cuối năm mới đến kỳ, tựa hồ đợi cho mùa thu hoạch qua đi, lúc đấy mở ra chuyện xây nhà cũng chưa muộn. Nhưng mà người một nhà lại bàn bạc một phen, cảm thấy nhà ở vẫn nên sớm một chút xây lên, để tránh xuất hiện cái gì ngoài ý muốn. Bởi vì thoáng cái đã hết năm, cửa hàng nhà nàng làm ăn thịnh vượng, dẫn đến sự chú ý của nhiều người, trong đó cũng có không ít người đỏ mắt, trong lòng mang ý xấu.
Bởi vậy, người một nhà quyết định, trước khi cày bừa vụ xuân, thì phải đem cửa hàng xây lên.
Việc xây cái cửa hàng này, cũng không thể giống như xây cái nhà vệ sinh lúc trước kia, người một nhà vì thế mà đầu tư hết tâm lực cùng tài lực. Bình thường có thể tìm người trong thôn làm giúp, nhưng người có tay nghề xây nhà, còn phải thông qua Ngô Ngọc Quý, mời tới mấy lão thợ thủ công có danh tiếng ở địa phương cách xa trăm dặm.
Liên gia cũng tự mình làm những việc đơn giản. Liên Thủ Tín là tổng thanh tra công trường xây nhà, Liên Mạn Nhi là tổng quản sổ sách. Mọi thứ chi tiêu ở của hàng mỗi một đồng tiền đều do Liên Mạn Nhi thống nhất chưởng quản, đưa ra.
“Cha, muốn chi lĩnh tiền làm gì, chi bao nhiêu?” Liên Mạn Nhi mở ra sổ sách, đề bút nơi tay, hỏi Liên Thủ Tín.
“Tiền mua gạch xanh, còn có tiền thuê xe ngựa chở.” Liên Thủ Tín buông chén, nghiêm mặt nói ra, “Gạch xanh mua trước sáu trăm khối, ước chừng được ba xe mới có thể kéo trở về, cộng lại phải chi một ngàn ba trăm năm mươi văn tiền.”
Liên Mạn Nhi tính một cái, lại so sánh lấy sổ sách phía trước đã liệt ra dự toán nhìn nhìn, lúc này mới hạ bút, tại bên trên sổ sách viết hai khoản tiền.
“Tìm thuê xe nhà ai?” Trương thị liền hỏi Liên Thủ Tín.
“Ngày ta động thổ, không phải Vương Thạch Lưu đến tìm ta sao, nói ta đem những việc cần thuê xe giao cho hắn.” Liên Thủ Tín nói, “Ba cái xe gạch này,cái xe ngựa kia nhà hắn vừa vặn đủ, ta vừa mới nói liền để cho hắn chở đi . Vương Lựu nói với ta, chất hàng lên xe và dỡ hàng xuống đều là chuyện của hắn, là hắn làm giúp cho ta, không lấy tiền công. Ta thấy một mình hắn, cũng không đủ sức, ta lại đi theo xe giúp hắn chuyển gạch. Một hồi Ngũ Lang trở về, lại để cho Ngũ Lang đi cùng xe trả tiền.”
“Việc này đi, ta ở cùng một cái thôn nên hiểu rõ đấy, Vương Thạch Lưu cùng vợ hắn đều là người thành thật.” Trương thị lên tiếng.
“Hai ngày này, Vương Thạch Lưu cùng cha hắn đều làm giúp ta, đều rất cam lòng xuất khí lực đấy. Trong nội tâm của ta cũng nguyện ý đem việc thuê xe giao cho hắn.” Liên Thủ Tín liền cười nói.
Đôi vợ chồng nói chuyện, Liên Mạn Nhi đã đem các khoản ghi lại, một bên đem bút giao cho Liên Thủ Tín, lại để cho hắn vẽ chữ ký vào, một bên mở hộp tiền ra, từ bên trong lấy ra một điếu tiền cùng ba xâu tiền, cùng năm mươi văn tiền lẻ.
Liên Thủ Tín tại bên trên sổ sách vẽ lên, đem tiền thu vào trong ngực, liền hướng miếu đầu đi.
“Ngày hôm nay ào ào mà chi tiền ra bên ngoài.” Trương thị nhìn xem sổ sách đã có độ dày một ít, cảm khái nói.
Xây nhà, còn muốn xây kín, vậy không được dùng tiền thì phải làm thế nào đây, Liên Mạn Nhi cười thầm. Nàng xem, cái này coi như là ít đấy, ngoại trừ đưa tiền công cho thợ thủ công, những vật liệu tất yếu như gỗ, gạch ngói các loại, hay tối thiểu là đá, sỏi có thể tại bên trong sông đào ra, những thứ này chỉ cần giao tiền bốc xếp, cũng không cần nhiều tiền.
Liên Mạn Nhi cùng Trương thị nói mấy câu, vừa đem sổ sách, hộp tiền các loại đều thu vào, Liên Thủ Tín vừa đi, những người đem cát sỏi đến.
Hai mẹ con bề bộn đi ra mời vào, đem cát đất đều đổ trên mặt đất của chuồng gà. Người đến là một người lớn lên có chút ngu ngơ, ngoại trừ cát mịn cùng đất, hắn còn mang theo chút ít tro bùn cùng bay ra, đem bốn phía chuồng gà có khe hở nào đều dùng tro bùn đắp vào , rồi san bằng.
“… Tứ thúc nói, sợ có chuột theo hốc tường ở bên trong chui vào, đem gà con ngậm trong mồm đi.” Người trẻ tuổi nói, “Tứ thúc còn nói, máng ăn, còn có cửa , trước khi ăn cơm, có thể làm được rồi.”
“Được rồi, ta cũng biết rồi.” Trương thị cười nói, liền mời người trẻ tuổi, “Vào trong phòng uống chén nước a.”
“Không, ta phải trở về, bên kia công việc còn không có làm xong.” Người trẻ tuổi nói xong, liền đem xe đẩy đi.
Không có cửa, chuồng gà tạm thời vẫn không thể dùng. Trương thị cùng Liên Mạn Nhi liền đem ba mươi con gà con đều để trong giỏ lớn thả ra, Liên Chi Nhi nhi cùng Liên Diệp nhi cầm bốn cái chén lớn, hai cái trong chén là nước trong, hai cái khác bên trong là gạo kê. Nhìn xem gà con líu ríu mà lách vào uống nước mổ thóc. Đợi gà con đều cho ăn no, mấy mẹ con các nàng lại đem chúng đều đuổi cùng một chỗ, tính cả nước trong cùng gạo kê, đều dùng một cái cái sọt lớn đậy lại, miễn cho gà con chạy khắp nơi.
Trương thị ngẩng đầu nhìn xem mặt trời dần dần nghiêng về phía tây, liền nói thời điểm nấu cơm đến rồi. Bất kể là mời thợ thủ công hay người trong thôn đến giúp, mỗi ngày Liên gia đều cung cấp ba bữa cơm. Bởi vì cửa hàng ở bên cạnh, nên gần đây đều ở chỗ này nấu cơm.
“Tam thẩm, trong phòng cùng ngoài phòng, đều phiền người để ý, ta đem bọn trẻ đi làm cơm.”
Trương thị dặn dò Triệu thị. Nhưng Liên Mạn Nhi vẫn như trước đem cửa buồng đóng lại rồi, ba mẹ con các nàng lại mang theo Liên Diệp nhi liền hướng miếu đầu mà đi.
Đến miếu đầu, xa xa đã có thể trông thấy nền tảng của cửa hàng mới, dựng nên mấy cây cột buộc vòng quanh cửa hàng đại khái đã hình thành hình dạng. Liên Thủ Tín mang theo mười mấy người đang bận rộn mà làm.
“Mẹ, con đi trước xem cha thế nào.” Liên Mạn Nhi nói.
“Đi thôi.” Trương thị gật đầu.
Cứ như vậy, Trương thị mang theo Liên Chi Nhi nhi cùng Liên Diệp nhi đi vào bên trong cửa hàng nấu cơm, Liên Mạn Nhi thì trực tiếp hướng cửa hàng mới còn đang làm đi lên.
“Nhị tỷ ” tiểu Thất theo sau lưng Liên Thủ Tín chạy sang, đến trước mặt Liên Mạn Nhi, nhìn xem Liên Mạn Nhi cười.
“Tan học trở về rồi, thế nào không đi làm bài?” Liên Mạn Nhi sờ sờ đầu nhỏ của tiểu Thất mãnh liệt phát hiện, tiểu Thất giống như lại cao thêm rồi.
“Bài học làm xong rồi.” Tiểu Thất lập tức lên đường, “Ca theo xe đi kéo gạch. Đệ đến giúp cha .”
“Cái này không có hai đứa thì cũng có thể làm rồi, trở lại bên trong cửa hàng đi nhìn xem có thể giúp mẹ con làm cái gì không.” Liên Thủ Tín đối với Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất nói.
Hai cái hài tử không có đi, mà là vòng quanh công trường qua lại nhìn một vòng.
Cái này là cửa hàng mới dựa theo người một nhà thương định ra, là năm gian, kết cấu cao thấp hai tầng, vì để cho khách nhân tiến vào cửa hàng, cũng cảm giác rộng thoáng, tầng trên xếp đặt thiết kế so với phòng ở bình thường còn muốn cao hơn một xích(0,33m).
Lầu một tham khảo bố cục của cửa hàng cũ, đem sắp đặt nhà ăn, phòng bếp, gian thao tác kiêm phòng chứa đồ, phòng nghỉ, lầu hai tương lai ý định ngăn ra, làm phòng thượng hạng.
Dựa vào lưu lượng khách hiện tại bên trong cửa hàng, cửa hàng mới nên có diện tích lớn hơn một chút. Nhưng mà Liên Mạn Nhi muốn nghĩ càng nghĩ xa hơn, cửa hàng của các nàng, về sau chẳng lẽ chỉ kinh doanh có một chút này, không thể đem cái cửa hàng kia, một đổi thành hai, thậm chí ba cái để nó trở thành đại tửu lâu nổi tiếng xa gần sao?
“Cho dù không làm thành tửu lưu, nhưng phía trước cửa hàng là đường lớn, dù mở ra mua bán gì, cũng có thể kiếm tiền.” Tóm lại cái phòng này xây xong rồi, sẽ có chỗ hữu dụng, có thể mang đến tiền lời cho nhà các nàng.
Liên Mạn Nhi lúc ấy nói thuyết phục Liên Thủ Tín cùng Trương thị như vậy.
Chờ Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất từ nhà sau chuyển đi ra, liền nghe thấy tiếng xe ngựa chạy trên đường lớn càng ngày càng gần, là xe kéo gạch đã trở lại rồi. Xe ngựa ở nhà trước dừng lại, Ngũ Lang nhảy xuống trước tiên, cả đám tiến lên trước một lượt, từ trên xe chuyển hàng xuống. Liên Mạn Nhi cũng vội vàng đi theo, ý định giúp đỡ chuyển gạch.
“Gạch này nặng, Mạn Nhi muội một lần tối đa chuyển hai khối, đừng chuyển nhiều hơn.” Ngũ Lang dặn dò, “Tiểu Thất muốn chuyển, một lần thì chuyển một khối.”
Liên Mạn Nhi nghe xong lời nói của Ngũ Lang quả nhiên chỉ chuyển hai khối gạch, lúc bắt đầu, cánh tay Liên Mạn Nhi không khỏi chìm xuống dưới trong thoáng chốc.
Cái gạch xanh này so với gạch hồng xây nhà vệ sinh to gấp đôi, cũng dày gấp đôi, mật độ rất lớn, so với cục gạch hồng rắn chắc hơn, một viên gạch, dựa theo Liên Mạn Nhi đoán chừng, chắc nặng khoản ba bốn cân.
Bất luận là màu sắc, thể tích hay sức nặng, đều cho người ta một loại cảm giác trầm trọng. Một viên gạch như vậy, vẻn vẹn có hai văn tiền, hơn nữa còn là gạch xanh, trong thị trấn Cẩm Dương này, chỉ có hai nhà có lò gạch có thể đốt ra. Giá tiền đắt nhưng là đáng giá.
Liên Mạn Nhi quyết định, về sau để xây nhà ở mới của các nàng, đều phải dùng loại gạch xanh này!
Nàng nắm trong tay bàn tính cùng hộp tiền, vì cuộc sống tốt đẹp, Liên Mạn Nhi muốn kiếm càng nhiều lợi nhuận, càng nhiều tiền hơn.
/1022
|