Edit: Thanh Lê Beta: Sakura “Chính cô ta không quy không củ, không có cha nương giáo dưỡng, còn có mặt mũi mà nói người khác.” Chu thị đứng trong phòng mắng.
Liên Mạn Nhi quay mặt, không khoa trương mà nói thì Chu thị quả thực chính là một từ điển bách khoa toàn thư về ngôn ngữ mắng chửi người ở nông thôn. Vô cùng đáng ăn mừng chính là trong số con cháu Liên gia cũng chỉ có Liên Thủ Nghĩa giống điểm này của Chu thị. Mà Liên Thủ Tín chính là trái ngược với bọn họ, hắn cơ hồ một câu mắng chửi người cũng không.
Còn có Trương thị, nàng cũng sẽ không mắng chửi người.
May mắn, may mắn. Liên Mạn Nhi trong lòng niệm Phật, cho dù Liên Thủ Tín cùng Trương thị ngốc nghếch một ít, nàng cũng biết cùng lắm nàng để tâm nhiều chút là được, so với một cặp phụ mẫu suốt ngày nói lời thô tục hết bài này đến bài khác tốt hơn nhiều.
Quả nhiên thấy đủ thường vui vẻ, Liên Mạn Nhi tự giễu.
Một bàn kia của chị dâu Triệu Tú Nga, hiện tại đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người ngồi trong viện, mọi người vừa ăn vừa nhịn không được nhao nhao nghị luận, nói cái gì cũng có.
Hộ nông dân phần lớn chất phác, có bản năng cần kiệm, tuyệt sẽ không lãng phí đồ ăn của mình. Mà lãng phí đồ ăn của người khác, trong mắt bọn hắn cũng rất là không phúc hậu, là phẩm hạnh có vấn đề. Hành vi chị dâu Triệu Tú Nga mang theo hai em dâu cùng mấy cháu trai mà lại chiếm lấy một bàn cỗ, trong mắt bọn hắn là không có phúc hậu. Các nàng cũng không phải tới chậm mà là cố ý rơi ở phía sau, hướng người tiếp khách muốn một bàn cỗ.
Nếu chị dâu Triệu Tú Nga chỉ coi thường Chu thị thì xem như là nàng da mặt dày, nhưng nàng lại mắng Chu thị, khiến những người có quan niệm kính lão đắc thọ càng phản cảm đối với nàng.
“Nhà thân gia của lão Liên gia lần này cũng không hay ho a.” Một phu nhân lớn tuổi nhỏ giọng nói.
“Ngươi mới là ăn mày đói cơm ấy.” Ở bàn bên kia, mấy đứa trẻ tranh nhau càn quét đồ ăn trên bàn, Tứ Lang còn tranh thủ thời gian nói một câu.
Đừng có bắt đầu cãi nhau chứ…, như vậy sẽ không tốt. Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Liên Tú Nhi, không biết nàng có dặn bọn Tứ Lang không. Ý của Liên Mạn Nhi là để cho Tứ Lang mấy đứa ra đem thức ăn ăn hết sạch, sau đó liền đi, không nên cùng chị dâu Triệu Tú Nga đối diện xung đột ngôn ngữ.
Đây chính là biện pháp chị dâu Triệu Tú Nga đối phó Chu thị.
Chị dâu Triệu Tú Nga yêu cầu dọn một bàn cỗ để cho người ta nhìn không vừa mắt, nhưng đây là thời điểm vui mừng nên cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Chu thị là bà nội của chú rể, nếu Chu thị bởi vì chuyện này mà quấy tiệc rượu, khẳng định bị người khen chê, còn làm cho Nhị Lang cũng bị chê bai.
Đồng dạng, nếu như chị dâu Triệu Tú Nga bởi vì có mấy đứa trẻ choai choai đoạt đồ ăn liền bắt đầu to tiếng, chính là nàng không hiểu chuyện, bụng dạ hẹp hòi, không để ý thể diện em gái chồng Triệu Tú Nga của nàng. Nàng sẽ bị người khen chê, đánh mất thể diện Triệu Tú Nga và người nhà Triệu gia.
Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.
Liên Mạn Nhi đối với nhiều cách làm của Chu thị vô cùng không đồng ý, nhưng có một thực tế không thể cải biến chính là Chu thị là trưởng bối cao nhất Liên gia. Nếu ở trong nhà chuyện gì đều nói được, nhưng đối mặt với ngoại nhân, người Liên gia là người một nhà.
Chị dâu Triệu Tú Nga mang mấy người độc chiếm một bàn cỗ, Liên Mạn Nhi sẽ không nói cái gì. Nhưng khi nghe Chu thị mắng chửi, chị dâu Triệu Tú Nga vẫn có thể tiếp tục ăn cỗ, gì cũng không nói. Liên Mạn Nhi không quản chuyện này, còn cho rằng người này thật không đơn giản.
Nhưng chị dâu Triệu Tú Nga thật không nên mắng Chu thị.
Các nàng là những con gái, cháu gái đều đang ở trước mặt Chu thị, lại cứ như vậy để cho người mắng, không trả chút lễ lại chẳng phải là để cho người ta xem thường rồi.
Hiện tại tình hình nơi này, chị dâu Triệu Tú Nga đứng dậy mắng chửi là đã trở thành tầm thường.
Kế tiếp, chỉ cần Tứ Lang mấy đứa bỏ đi, chuyện này liền viên mãn kết thúc. Chị dâu Triệu Tú Nga lại có da mặt dày tới đâu cũng không tốt tiếp tục mở miệng muốn một bàn cỗ khác a.
Nàng nếu thật sự mở miệng muốn tiếp thì càng không chừng mực, đem mặt mũi đánh mất hết.
Bên này Liên Mạn Nhi đang nghĩ ngợi, bàn ăn bên kia đã có tiến triển mới.
Chị dâu Triệu Tú Nga bị Tứ Lang chống đối, cảm thấy không có mặt mũi, xắn tay áo lên đánh Tứ Lang một cái. Tứ Lang chỉ lo chú ý ăn không tránh được, trên ót liền bị đánh một bàn tay.
Liên Mạn Nhi dậm chân, tìm đến Tứ Lang là bởi vì hắn lôi thôi, lại tham ăn, có thể làm buồn nôn chị dâu Triệu Tú Nga. Lúc nãy nàng nói cùng Chu thị là để cho Tứ Lang đem đồ ăn ăn hết sau đó bỏ chạy. Kết quả thành cũng dó tham ăn mà bại cũng do tham ăn, Tứ Lang ăn một chốc sợ là đã quên hết lời dặn của Liên Tú Nhi rồi, nên lúc cần đi hắn lại không đi!
Giờ lại thành đánh nhau, đúng là náo nhiệt. Liên Mạn Nhi xoa trán.
Tứ Lang bị đánh trúng, rốt cục không ăn nữa, đứng lên, chùng người xuống liền hướng bụng chị dâu Triệu Tú Nga đụng tới. Chị dâu Triệu Tú Nga bị đụng lui về phía sau hai bước, trượt chân, được em dâu nàng đỡ mới miễn cưỡng không ngã sấp xuống.
“Làm sao, đây là làm sao vậy?” Ngô Ngọc Xương bước nhanh từ tiền viện đi tới, vừa đi vừa nói.
Mấy đứa trẻ con Tứ Lang còn không có ngốc lắm, thấy người đến liền vội vàng giải tán ngay lập tức. Một tên tiểu tử Hà gia dường như còn ngại không ăn đủ, đem một miếng thức ăn cuối cùng trong bát chộp vào trong tay, vừa hướng trong miệng nhét, vừa chạy lẹp xẹp ra ngoài.
Ngô Ngọc Xương quát mắng hai tiếng, làm bộ đuổi theo.
Chị dâu Triệu Tú Nga mấy người đã bị bỏ rơi tại kia.
Chu thị đắc ý.
“Nhà ai có con dâu thế này thật là xui hết mức. Đem mặt mũi Triệu gia các nàng đều mất hết. Cái này chắc do Triệu gia gia giáo kém cỏi, ta xem cũng không tốt lắm, không biết thê tử Nhị Lang thế nào, đừng như chị dâu nàng là được.”
“Mẹ, bác, món kia con còn chưa ăn đủ.” Bên ngoài, có đứa cháu gái của chị dâu Triệu Tú Nga bị ngã dập mông một cái, khóc méo mó lầm bầm nói.
Đây đối với người đang căm tức như chị dâu Triệu Tú Nga mà nói, không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu.
“Đây là có chuyện gì, nhanh ngồi xuống, còn có đồ ăn nữa, một hồi đồ ăn sẽ bưng lên.” Ngô Ngọc Xương đúng lúc này trở lại, cười nói với cả đám chị dâu Triệu Tú Nga, lại ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho tiểu hài tử kia rồi nói, “Béo tiểu tử thực làm cho người ta thích, thức ăn hết rồi đúng không, một hồi đại bá nhìn xem cho cháu, cho cháumột chén đầu tiên, chỉ cho một mình cháu ăn, không cho người khác được không.”
Bên cạnh có người mời chị dâu Triệu Tú Nga đi qua cùng các nàng làm một bàn.
Liên Mạn Nhi thoáng đánh giá qua một chút, những người này đều là người tốt, các nàng làm như vậy cũng không phải vì có hảo cảm với chị dâu Triệu Tú Nga, loại hành vi này, mà hành động này gọi là “cứu tràng” .
Chị dâu Triệu Tú Nga mặt thoạt đỏ thoạt trắng, bây giờ náo cũng không được, không náo cũng không được.
“Chúng ta ăn no rồi, không ăn nữa.”
Chị dâu Triệu Tú Nga liền dẫn mấy em dâu cùng nhóm cháu trai đi, tiếp tục lưu lại đây chỉ thêm mất mặt, còn để cho người ta chế giễu.
Liên Mạn Nhi thấy chị dâu Triệu Tú Nga hướng phòng trên bên kia đi, các nàng đây là muốn hồi trở lại phòng tân hôn của Triệu Tú Nga.
Việc này giải quyết như vậy cũng được coi là viên mãn. Liên Mạn Nhi lui về bên cạnh giường, không đợi nàng ngồi xuống đã nhìn thấy Chu thị mang theo Liên Tú Nhi ra khỏi phòng.
“Ai ôi! Ta đang làm sao mà bên ngoài lại gào khóc thảm thiết thế kia, thật đúng là không biết xấu hổ, giành ăn đến nỗi đánh nhau? Cả đời chưa thấy qua đồ ăn ngon như vậy thì phải, đúng là mất hết cả mặt mũi.” Giọng nói dương dương đắc ý của Liên Tú Nhi từ bên ngoài truyền vào.
Sau đó là tiếng Chu thị cười lạnh.
Liên Mạn Nhi xoa trán bất đắc dĩ, vội vàng cũng theo đi ra ngoài, nhìn thấy Chu thị cùng Liên Tú Nhi đứng dưới mái hiên, tựa hồ là hướng về phía mấy bàn bên cạnh nói chuyện. Ai cũng nghe được ý tứ lời này là nói đến chị dâu Triệu Tú Nga.
Quả nhiên, chị dâu Triệu Tú Nga mới vừa đi tới cửa phòng ngoài kia liền dừng chân lại, quay đầu nhìn sang.
Chị dâu Triệu Tú Nga không phải đèn cạn dầu, tính tình Chu thị cùng Liên Tú Nhi lại là nóng nảy, nếu như đón hỏa, hậu quả không thể lường được.
“Đại tẩu tử.” Liên Mạn Nhi vội vàng cười xông lên chào hỏi chị dâu Triệu Tú Nga. “Đại tẩu tử, thế nào nhanh như vậy đã ăn xong rồi. Đại tẩu ta sao lại không ở cùng với mọi người? Đại tẩu tử, đây là bà nội ta.”
Liên Mạn Nhi chỉ vào Chu thị, sau đó lại chỉ Liên Tú Nhi, “Đây là cô cô ta.”
Cái này có tính là vung tay che trời không, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ. Song phương đều biết rõ đối phương là ai nhưng không nói ra, chỉ có thể “mượn rượu giả điên.” Trong lúc mấu chốt này, nàng hướng chị dâu Triệu Tú Nga chỉ ra thân phận Chu thị cùng Liên Tú Nhi. Chị dâu Triệu Tú Nga là vãn bối, sau lưng như thế nào người khác không biết, nhưng ở trước mặt cũng không tốt cùng Chu thị và Liên Tú Nhi mắng nhau, chỉ có thể nhịn cơn tức này.
Trừ phi, các nàng có ý định lát nữa đem Triệu Tú Nga lĩnh về nhà.
Chị dâu Triệu Tú Nga đã bị chặn họng.
Quả nhiên, chị dâu Triệu Tú Nga xanh cả mặt, mân miệng, tựa hồ sợ có lời nói gì không hay sẽ theo trong miệng mình xuất ra.
“Bà nội, cô cô, đó là đại tẩu của chị dâu Tú Nga.” Liên Mạn Nhi cười nói với Chu thị cùng Liên Tú Nhi.
Song phương cách một khoảng, ai cũng không nói gì.
Chu thị cười lạnh một tiếng, tựa hồ muốn mở miệng nói chuyện. Liên Mạn Nhi thầm kêu không tốt. Chu thị cái này người thật đúng là không chịu buông tha người. Hiện tại chị dâu Triệu Tú Nga đang phải chịu thiệt, Chu thị có tức giận gì cũng nên tiêu tan, không lẽ lại nói mấy lời trào phúng lạnh nhạt nữa.
Liên Mạn Nhi đang nghĩ nên nói cái gì nữa để đem vấn đề chuyển hướng, khóe mắt liếc qua nhìn thấy Tương thị mang theo Liên Đóa Nhi cùng Nữu Nữu từ bên ngoài sân nhỏ từ từ đi vào, lập tức con mắt sáng ngời.
“Đại tẩu, ngươi đi đâu?” Liên Mạn Nhi gọi Tương thị đến, “Mau tới cùng đại tẩu của chị dâu Tú Nga trò chuyện đi.”
Tương thị nhìn thấy không khí Chu thị cùng chị dâu Triệu Tú Nga bên này có chút cứng ngắc, vội vàng đi nhanh hơn vài bước, đến trước mặt chị dâu Triệu Tú Nga.
“Đại tẩu tử, bên ngoài đang lạnh, ta nhanh vào nhà nói chuyện đi.” Vừa nói chuyện, vừa kéo chị dâu Triệu Tú Nga đi vào nhà.
Liên Mạn Nhi thở dài một hơi.
“Bà nội, cô cô, chúng ta cũng vào nhà a.”
…
Sau khi tiệc rượu giải tán, Liên gia người một nhà cùng người phục vụ khai tiệc ăn cơm.
Chu thị lệnh mở ba bàn cỗ. Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi, Liên Nha Nhi, Tiểu Thất, Ngũ Lang, Trương thị, Triệu thị ngồi một bàn.
Trương Khánh Niên uống rượu nên muốn nghỉ một chút, tỉnh rượu mới đi. Trương Thải Vân an vị tại bên người Liên Mạn Nhi. Một bên nhìn Liên Mạn Nhi ăn cơm, một bên cùng Liên Mạn Nhi nói chuyện.
“Mạn Nhi, đại tẩu muội… lén lút… ở cùng một nam nhân đấy…”
Liên Mạn Nhi quay mặt, không khoa trương mà nói thì Chu thị quả thực chính là một từ điển bách khoa toàn thư về ngôn ngữ mắng chửi người ở nông thôn. Vô cùng đáng ăn mừng chính là trong số con cháu Liên gia cũng chỉ có Liên Thủ Nghĩa giống điểm này của Chu thị. Mà Liên Thủ Tín chính là trái ngược với bọn họ, hắn cơ hồ một câu mắng chửi người cũng không.
Còn có Trương thị, nàng cũng sẽ không mắng chửi người.
May mắn, may mắn. Liên Mạn Nhi trong lòng niệm Phật, cho dù Liên Thủ Tín cùng Trương thị ngốc nghếch một ít, nàng cũng biết cùng lắm nàng để tâm nhiều chút là được, so với một cặp phụ mẫu suốt ngày nói lời thô tục hết bài này đến bài khác tốt hơn nhiều.
Quả nhiên thấy đủ thường vui vẻ, Liên Mạn Nhi tự giễu.
Một bàn kia của chị dâu Triệu Tú Nga, hiện tại đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người ngồi trong viện, mọi người vừa ăn vừa nhịn không được nhao nhao nghị luận, nói cái gì cũng có.
Hộ nông dân phần lớn chất phác, có bản năng cần kiệm, tuyệt sẽ không lãng phí đồ ăn của mình. Mà lãng phí đồ ăn của người khác, trong mắt bọn hắn cũng rất là không phúc hậu, là phẩm hạnh có vấn đề. Hành vi chị dâu Triệu Tú Nga mang theo hai em dâu cùng mấy cháu trai mà lại chiếm lấy một bàn cỗ, trong mắt bọn hắn là không có phúc hậu. Các nàng cũng không phải tới chậm mà là cố ý rơi ở phía sau, hướng người tiếp khách muốn một bàn cỗ.
Nếu chị dâu Triệu Tú Nga chỉ coi thường Chu thị thì xem như là nàng da mặt dày, nhưng nàng lại mắng Chu thị, khiến những người có quan niệm kính lão đắc thọ càng phản cảm đối với nàng.
“Nhà thân gia của lão Liên gia lần này cũng không hay ho a.” Một phu nhân lớn tuổi nhỏ giọng nói.
“Ngươi mới là ăn mày đói cơm ấy.” Ở bàn bên kia, mấy đứa trẻ tranh nhau càn quét đồ ăn trên bàn, Tứ Lang còn tranh thủ thời gian nói một câu.
Đừng có bắt đầu cãi nhau chứ…, như vậy sẽ không tốt. Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Liên Tú Nhi, không biết nàng có dặn bọn Tứ Lang không. Ý của Liên Mạn Nhi là để cho Tứ Lang mấy đứa ra đem thức ăn ăn hết sạch, sau đó liền đi, không nên cùng chị dâu Triệu Tú Nga đối diện xung đột ngôn ngữ.
Đây chính là biện pháp chị dâu Triệu Tú Nga đối phó Chu thị.
Chị dâu Triệu Tú Nga yêu cầu dọn một bàn cỗ để cho người ta nhìn không vừa mắt, nhưng đây là thời điểm vui mừng nên cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Chu thị là bà nội của chú rể, nếu Chu thị bởi vì chuyện này mà quấy tiệc rượu, khẳng định bị người khen chê, còn làm cho Nhị Lang cũng bị chê bai.
Đồng dạng, nếu như chị dâu Triệu Tú Nga bởi vì có mấy đứa trẻ choai choai đoạt đồ ăn liền bắt đầu to tiếng, chính là nàng không hiểu chuyện, bụng dạ hẹp hòi, không để ý thể diện em gái chồng Triệu Tú Nga của nàng. Nàng sẽ bị người khen chê, đánh mất thể diện Triệu Tú Nga và người nhà Triệu gia.
Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.
Liên Mạn Nhi đối với nhiều cách làm của Chu thị vô cùng không đồng ý, nhưng có một thực tế không thể cải biến chính là Chu thị là trưởng bối cao nhất Liên gia. Nếu ở trong nhà chuyện gì đều nói được, nhưng đối mặt với ngoại nhân, người Liên gia là người một nhà.
Chị dâu Triệu Tú Nga mang mấy người độc chiếm một bàn cỗ, Liên Mạn Nhi sẽ không nói cái gì. Nhưng khi nghe Chu thị mắng chửi, chị dâu Triệu Tú Nga vẫn có thể tiếp tục ăn cỗ, gì cũng không nói. Liên Mạn Nhi không quản chuyện này, còn cho rằng người này thật không đơn giản.
Nhưng chị dâu Triệu Tú Nga thật không nên mắng Chu thị.
Các nàng là những con gái, cháu gái đều đang ở trước mặt Chu thị, lại cứ như vậy để cho người mắng, không trả chút lễ lại chẳng phải là để cho người ta xem thường rồi.
Hiện tại tình hình nơi này, chị dâu Triệu Tú Nga đứng dậy mắng chửi là đã trở thành tầm thường.
Kế tiếp, chỉ cần Tứ Lang mấy đứa bỏ đi, chuyện này liền viên mãn kết thúc. Chị dâu Triệu Tú Nga lại có da mặt dày tới đâu cũng không tốt tiếp tục mở miệng muốn một bàn cỗ khác a.
Nàng nếu thật sự mở miệng muốn tiếp thì càng không chừng mực, đem mặt mũi đánh mất hết.
Bên này Liên Mạn Nhi đang nghĩ ngợi, bàn ăn bên kia đã có tiến triển mới.
Chị dâu Triệu Tú Nga bị Tứ Lang chống đối, cảm thấy không có mặt mũi, xắn tay áo lên đánh Tứ Lang một cái. Tứ Lang chỉ lo chú ý ăn không tránh được, trên ót liền bị đánh một bàn tay.
Liên Mạn Nhi dậm chân, tìm đến Tứ Lang là bởi vì hắn lôi thôi, lại tham ăn, có thể làm buồn nôn chị dâu Triệu Tú Nga. Lúc nãy nàng nói cùng Chu thị là để cho Tứ Lang đem đồ ăn ăn hết sau đó bỏ chạy. Kết quả thành cũng dó tham ăn mà bại cũng do tham ăn, Tứ Lang ăn một chốc sợ là đã quên hết lời dặn của Liên Tú Nhi rồi, nên lúc cần đi hắn lại không đi!
Giờ lại thành đánh nhau, đúng là náo nhiệt. Liên Mạn Nhi xoa trán.
Tứ Lang bị đánh trúng, rốt cục không ăn nữa, đứng lên, chùng người xuống liền hướng bụng chị dâu Triệu Tú Nga đụng tới. Chị dâu Triệu Tú Nga bị đụng lui về phía sau hai bước, trượt chân, được em dâu nàng đỡ mới miễn cưỡng không ngã sấp xuống.
“Làm sao, đây là làm sao vậy?” Ngô Ngọc Xương bước nhanh từ tiền viện đi tới, vừa đi vừa nói.
Mấy đứa trẻ con Tứ Lang còn không có ngốc lắm, thấy người đến liền vội vàng giải tán ngay lập tức. Một tên tiểu tử Hà gia dường như còn ngại không ăn đủ, đem một miếng thức ăn cuối cùng trong bát chộp vào trong tay, vừa hướng trong miệng nhét, vừa chạy lẹp xẹp ra ngoài.
Ngô Ngọc Xương quát mắng hai tiếng, làm bộ đuổi theo.
Chị dâu Triệu Tú Nga mấy người đã bị bỏ rơi tại kia.
Chu thị đắc ý.
“Nhà ai có con dâu thế này thật là xui hết mức. Đem mặt mũi Triệu gia các nàng đều mất hết. Cái này chắc do Triệu gia gia giáo kém cỏi, ta xem cũng không tốt lắm, không biết thê tử Nhị Lang thế nào, đừng như chị dâu nàng là được.”
“Mẹ, bác, món kia con còn chưa ăn đủ.” Bên ngoài, có đứa cháu gái của chị dâu Triệu Tú Nga bị ngã dập mông một cái, khóc méo mó lầm bầm nói.
Đây đối với người đang căm tức như chị dâu Triệu Tú Nga mà nói, không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu.
“Đây là có chuyện gì, nhanh ngồi xuống, còn có đồ ăn nữa, một hồi đồ ăn sẽ bưng lên.” Ngô Ngọc Xương đúng lúc này trở lại, cười nói với cả đám chị dâu Triệu Tú Nga, lại ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho tiểu hài tử kia rồi nói, “Béo tiểu tử thực làm cho người ta thích, thức ăn hết rồi đúng không, một hồi đại bá nhìn xem cho cháu, cho cháumột chén đầu tiên, chỉ cho một mình cháu ăn, không cho người khác được không.”
Bên cạnh có người mời chị dâu Triệu Tú Nga đi qua cùng các nàng làm một bàn.
Liên Mạn Nhi thoáng đánh giá qua một chút, những người này đều là người tốt, các nàng làm như vậy cũng không phải vì có hảo cảm với chị dâu Triệu Tú Nga, loại hành vi này, mà hành động này gọi là “cứu tràng” .
Chị dâu Triệu Tú Nga mặt thoạt đỏ thoạt trắng, bây giờ náo cũng không được, không náo cũng không được.
“Chúng ta ăn no rồi, không ăn nữa.”
Chị dâu Triệu Tú Nga liền dẫn mấy em dâu cùng nhóm cháu trai đi, tiếp tục lưu lại đây chỉ thêm mất mặt, còn để cho người ta chế giễu.
Liên Mạn Nhi thấy chị dâu Triệu Tú Nga hướng phòng trên bên kia đi, các nàng đây là muốn hồi trở lại phòng tân hôn của Triệu Tú Nga.
Việc này giải quyết như vậy cũng được coi là viên mãn. Liên Mạn Nhi lui về bên cạnh giường, không đợi nàng ngồi xuống đã nhìn thấy Chu thị mang theo Liên Tú Nhi ra khỏi phòng.
“Ai ôi! Ta đang làm sao mà bên ngoài lại gào khóc thảm thiết thế kia, thật đúng là không biết xấu hổ, giành ăn đến nỗi đánh nhau? Cả đời chưa thấy qua đồ ăn ngon như vậy thì phải, đúng là mất hết cả mặt mũi.” Giọng nói dương dương đắc ý của Liên Tú Nhi từ bên ngoài truyền vào.
Sau đó là tiếng Chu thị cười lạnh.
Liên Mạn Nhi xoa trán bất đắc dĩ, vội vàng cũng theo đi ra ngoài, nhìn thấy Chu thị cùng Liên Tú Nhi đứng dưới mái hiên, tựa hồ là hướng về phía mấy bàn bên cạnh nói chuyện. Ai cũng nghe được ý tứ lời này là nói đến chị dâu Triệu Tú Nga.
Quả nhiên, chị dâu Triệu Tú Nga mới vừa đi tới cửa phòng ngoài kia liền dừng chân lại, quay đầu nhìn sang.
Chị dâu Triệu Tú Nga không phải đèn cạn dầu, tính tình Chu thị cùng Liên Tú Nhi lại là nóng nảy, nếu như đón hỏa, hậu quả không thể lường được.
“Đại tẩu tử.” Liên Mạn Nhi vội vàng cười xông lên chào hỏi chị dâu Triệu Tú Nga. “Đại tẩu tử, thế nào nhanh như vậy đã ăn xong rồi. Đại tẩu ta sao lại không ở cùng với mọi người? Đại tẩu tử, đây là bà nội ta.”
Liên Mạn Nhi chỉ vào Chu thị, sau đó lại chỉ Liên Tú Nhi, “Đây là cô cô ta.”
Cái này có tính là vung tay che trời không, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ. Song phương đều biết rõ đối phương là ai nhưng không nói ra, chỉ có thể “mượn rượu giả điên.” Trong lúc mấu chốt này, nàng hướng chị dâu Triệu Tú Nga chỉ ra thân phận Chu thị cùng Liên Tú Nhi. Chị dâu Triệu Tú Nga là vãn bối, sau lưng như thế nào người khác không biết, nhưng ở trước mặt cũng không tốt cùng Chu thị và Liên Tú Nhi mắng nhau, chỉ có thể nhịn cơn tức này.
Trừ phi, các nàng có ý định lát nữa đem Triệu Tú Nga lĩnh về nhà.
Chị dâu Triệu Tú Nga đã bị chặn họng.
Quả nhiên, chị dâu Triệu Tú Nga xanh cả mặt, mân miệng, tựa hồ sợ có lời nói gì không hay sẽ theo trong miệng mình xuất ra.
“Bà nội, cô cô, đó là đại tẩu của chị dâu Tú Nga.” Liên Mạn Nhi cười nói với Chu thị cùng Liên Tú Nhi.
Song phương cách một khoảng, ai cũng không nói gì.
Chu thị cười lạnh một tiếng, tựa hồ muốn mở miệng nói chuyện. Liên Mạn Nhi thầm kêu không tốt. Chu thị cái này người thật đúng là không chịu buông tha người. Hiện tại chị dâu Triệu Tú Nga đang phải chịu thiệt, Chu thị có tức giận gì cũng nên tiêu tan, không lẽ lại nói mấy lời trào phúng lạnh nhạt nữa.
Liên Mạn Nhi đang nghĩ nên nói cái gì nữa để đem vấn đề chuyển hướng, khóe mắt liếc qua nhìn thấy Tương thị mang theo Liên Đóa Nhi cùng Nữu Nữu từ bên ngoài sân nhỏ từ từ đi vào, lập tức con mắt sáng ngời.
“Đại tẩu, ngươi đi đâu?” Liên Mạn Nhi gọi Tương thị đến, “Mau tới cùng đại tẩu của chị dâu Tú Nga trò chuyện đi.”
Tương thị nhìn thấy không khí Chu thị cùng chị dâu Triệu Tú Nga bên này có chút cứng ngắc, vội vàng đi nhanh hơn vài bước, đến trước mặt chị dâu Triệu Tú Nga.
“Đại tẩu tử, bên ngoài đang lạnh, ta nhanh vào nhà nói chuyện đi.” Vừa nói chuyện, vừa kéo chị dâu Triệu Tú Nga đi vào nhà.
Liên Mạn Nhi thở dài một hơi.
“Bà nội, cô cô, chúng ta cũng vào nhà a.”
…
Sau khi tiệc rượu giải tán, Liên gia người một nhà cùng người phục vụ khai tiệc ăn cơm.
Chu thị lệnh mở ba bàn cỗ. Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi, Liên Nha Nhi, Tiểu Thất, Ngũ Lang, Trương thị, Triệu thị ngồi một bàn.
Trương Khánh Niên uống rượu nên muốn nghỉ một chút, tỉnh rượu mới đi. Trương Thải Vân an vị tại bên người Liên Mạn Nhi. Một bên nhìn Liên Mạn Nhi ăn cơm, một bên cùng Liên Mạn Nhi nói chuyện.
“Mạn Nhi, đại tẩu muội… lén lút… ở cùng một nam nhân đấy…”
/1022
|