Dịch giả: archnguyen1984
Ngay lúc Lũng Thiên Lý bước ra khỏi hạp cốc, trước mắt hắn xuất hiện một hình ảnh cổ quái.
Tên thiếu niên vừa mới chật vật chạy ra khỏi hạp cốc đang đạp trên phi kiếm bay xa hơn trăm trượng, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.
“Sao hắn có thể biết Ngự Kiếm Quyết được?” Lũng Thiên Lý kinh ngạc không biết ra sao.
Đệ tử ngoại môn của Thương Vân Tông cũng có người có thể giết được Yêu thú cấp một, cũng có người có tốc độ tu luyện rất nhanh, tiến giai trong thời gian ngắn nhưng tuyệt đối không có ai có thể ngự kiếm phi hành. Đừng nói là Thương Vân Tông, dẫu nhìn khắp tu chân giới ở Thanh Châu cũng chưa từng nghe nói tu chân giả tu vi Luyện Khí trung kỳ mà có thể nắm giữ Ngự Kiếm Quyết.
Phi kiếm có thể chở người, nhất định phải là Pháp khí trung giai trở nên, hơn nữa muốn ngự kiếm phi hành thì không chỉ cần có phi kiếm mà còn cần thuần thục một loại pháp quyết vận chuyển tên là Ngự Kiếm Quyết.
Để không chế Pháp khí phi hành thì chỉ cần rót Linh khí vào Pháp khí là có thể làm được, không cần pháp quyết gì cả. Lượng Linh khí cần tiêu hao cũng rất nhỏ, chỉ tương được với giá một chiếc xe ngựa nào đó chạy đi mà thôi.
Nhưng để có thể ngự kiếm phi hành thì nhất định phải nắm giữ Ngự Kiếm Quyết rất phiền phức, lượng Linh khí tiêu hao cũng rất lớn chẳng khác nào đang cưỡi một con ngựa hoang. Nếu không thể thuần thục kỹ xảo điều khiển thì không thể khống chế được.
Đệ tử ngoại môn bình thường để tu luyện công pháp Luyện khí đã có phần cố sức rồi, làm sao có thời gian đi khổ tu Ngự Kiếm Quyết nữa. Không có kinh nghiệm tu chân, bọn hắn có dày công tu luyện cũng vô ích, căn bản không thể tìm được đường đi đúng.
Ngự Kiếm Quyết hết sức phức tạp. Không có vài năm khổ tu thì không thể nắm giữ. Có một ít tu sĩ vừa mới tu thành Ngự Kiếm Quyết, mấy lần đầu chỉ có thể điều khiến phi kiếm lung la lung lay một chút, trong khi Bạch Dịch có thể dễ dàng điều khiển phi kiếm, thần thái rất thuần thục.
Lũng Thiên Lý có Truy Hồn Kính rất hiệu quả trong việc truy tung, trong khoảng khắc đã có thể cảm giác được phương vị của Bạch Dịch. Trước đó hắn đã thấy pháp khí thuyền mộc của Bạch Dịch bị Cự mãng cắn nát, vừa rồi trong hạp cốc, Phi kiếm lô của đối phương lại bị mình tự tay hủy đi, Lũng Thiên Lý tưởng lúc này Bạch Dịch đã trắng tay rồi, chỉ có thể dựa vào đôi chân để chạy trốn chết. Hắn không thể ngờ, đối phương còn có một kiện Pháp khí trung giai, lại còn có thể ngự kiếm phi hành nữa.
“Luyện Khí trung kỳ đã có thể ngự kiếm phi hành sao? Trên người ngươi còn cất giấu bí mật gì nữa đây!”
Lũng Thiên Lý gằn giọng. “Dẫu ngươi có thể ngự kiếm phi hành thì đã sao. Hôm nay, để ta xem ngươi làm cách nào thoát được khỏi lòng bàn tay Chấp sự ta. Bạch Dịch, mặc kệ ngươi có bí mật gì, ta sẽ bắt ngươi lôi ra bằng sạch.”
Lúc này, Lũng Thiên Lý càng thêm khẳng định chắc chắn Bạch Dịch có mang theo dị bảo bên người. Hai mắt ánh lên hung quang, hắn điều khiển phi kiếm đuổi theo.
Trên phi kiếm, Bạch Dịch quay đầu nhìn thoáng qua kẻ thù đang đuổi theo, khóe miệng ra một nụ cười cổ quái giống như muốn giễu cợt đối phương. Sau đó, Linh lực trong cơ thể tuôn ra mãnh liệt, phi kiếm dưới chân lại bay nhanh hơn vài phần, tiến thẳng đến một sơn cốc khổng lồ ở xa xa.
Đối với tu chân giả Luyện Khí bình thường, Ngự Kiếm Quyết đích thực là khó hiểu, tối nghĩa chẳng khác nào thiên thư bình thường nhưng đối với Bạch Dịch, người đã từng là một Tán Tiên thì nó lại quá đơn giản. Chỉ cần có một phi kiếm là Pháp khí trung giai là hắn có thể dễ dàng ngự kiếm phi hành.
Lý do lúc đầu hắn một mực chạy bộ chứ không ngự kiếm là vì muốn mê hoặc đối phương mà thôi. Lúc này đã cách Táng Hồn Cốc không xa nữa, cuối cùng Bạch Dịch đã hiển lộ phần hậu thủ này. Phi kiếm dưới chân hắn chính là Pháp khí trung giai của thanh niên mắt chuột lúc trước.
Trên không trung, hai đạo kiếm quang một đuổi một chạy, không bao lâu đã đi tới bên ngoài Táng Hồn Cốc. Quãng đường vừa rồi đã làm tiêu hao mất của Bạch Dịch hơn nửa Linh khí trong cơ thể.
Trong tay hắn cầm sẵn một khối đê giai Linh thạch, vừa ngự kiếm phi hành hắn vừa dùng Linh thạch để khôi phục Linh khí.
Tu sĩ cấp thấp khác không thể vừa phi hành khống chế phi kiếm vừa khôi phục Linh khí, nhưng Bạch Dịch như ngựa quen đường cũ, nhất tâm nhị dụng vẫn cảm thấy rất dễ dàng, quen thuộc.
“Nhất tâm nhị dụng, kiếm động linh hồi!”
Lũng Thiên Lý nhìn gắt gao vào thiếu niên đang bay phía trước, phát hiện đối phương rõ ràng đang vừa phi hành vừa hấp nạp Linh khí thì thấp giọng quát lên. Vẻ tham lam trong mắt hắn càng đậm, hắn xem Bạch Dịch giống như một bảo tàng cất giấu rất nhiều bảo vật vậy.
Việc nhất tâm nhị dụng, vừa điều khiển phi kiếm vừa hấp nập Linh khí này Lũng Thiên Lý hắn còn chưa có bổn sự nắm giữ, huống chi là các đệ tử ngoại môn. Có ai dám nói trên người Bạch Dịch không có nhiều bảo vật thì Lũng Thiên Lý hắn nhất định không tin được.
Khoảng cách giữa Lũng Thiên Lý và Bạch Dịch lúc này chỉ chưa đầy năm mươi trượng. Càng đuổi, khoảng cách càng gần lại. Tuy phi kiếm dưới chân Bạch Dịch cũng là Pháp khí trung giai nhưng tu vi hai người khác biệt quá lớn. Với tu vi Trúc Cơ trung kỳ, không bao lâu sau đối phương sẽ đuổi kịp hắn.
Trước mặt hai người là một sơn cốc khổng lồ, hàn quang trong mắt Bạch Dịch lóe lên, hắn đạp trên phi kiếm tiến thẳng vào trong đó. Ở phía sau, Lũng Thiên Lý giống như dã lang vẫn đuổi sát không ngừng.
Vừa tiến vào mảnh sơn cốc khổng lồ này, một luồng hàn khí lập tức kéo tới. Càng xâm nhập vào trong, trên đỉnh núi xuất hiện một tầng sương mỏng lạnh lẽo.
Cảm nhận được làn khí lạnh trong sơn cốc, thần sắc Bạch Dịch không thay đổi, vẫn tăng tốc phi hành nhưng trong lòng Lũng Thiên Lý lại bồn chồn. Hắn cảm thấy lạnh dọc sống lưng.
“Nơi này là…”
Lũng Thiên Lý đang sắm vai kẻ đi săn, một mực truy đuổi Bạch Dịch như mèo vờn chuột, suốt cả quãng đường phi hành hắn không quá chú ý tới lộ tuyến, lúc này cẩn thận nhớ lại thì kinh hãi hô lên. “Nơi này là Táng Hồn Cốc!”
Táng Hồn Cốc chính là một trong ba đại hiểm địa ở trong Thái Hằng sơn mạch.
Nếu nói khu vực bên ngoài Thái Hằng sơn mạch chỉ thích hợp cho đệ tử Luyện Khí kỳ thăm dò, thì khu vực chính thức của nó cũng chỉ dành cho tu sĩ có tu vi Trúc Cơ rèn luyện mà thôi. Còn ba đại hiểm địa của nó, tu sĩ không đạt tới Kim Đan cảnh thì có rất ít người dám bước vào trong đó.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ không dám bước vào trong sơn mạch. Tu sĩ Trúc Cơ không dám tiến vào ba đại hiểm địa. Năm đó, nếu Dương Nhất Phàm không bị ma chú quấy nhiễu nhiều năm làm cho cảnh giới bị ngã xuống, hắn cũng sẽ không bước chân vào Táng Hồn Cốc này.
Ba nơi này được gọi là ba đại hiểm địa vì trong đó không chỉ có địa hình hiểm ác, sát cơ xuất hiện khắp nơi mà còn có thân ảnh Yêu thú cấp ba xuất hiện. Từng nghe nói có cường giả Kim Đan cảnh thấy được Yêu thú cấp bốn xuất hiện ở ba đại hiểm địa này.
Một con Yêu thú cấp ba đã có thực lực chiến đấu với tu chân giả Trúc Cơ hậu kỳ. Nếu xuất hiện Yêu thú cấp bốn, trừ phi đạt tới cảnh giới Kim Đan, nếu dưới cảnh giới này gặp chúng thì chắc chắn phải chết.
Thấy bản thân đã tiến vào Táng Hồn Cốc, sắc mặt Lũng Thiên Lý đại biến, bắt đầu liều mạng thúc giục Linh khí, điều khiển phi kiếm gia tăng tốc độ rút ngắn khoảng cách với Bạch Dịch ở cách phía trước chỉ khoảng ba mươi trượng.
Dù Lũng Thiên Lý có tự tin tới đâu cũng không dám một mình đối mặt với Yêu thú cấp ba. Nếu chẳng may gặp phải Yêu thú cấp bốn thật thì hắn có chính cái mạng cũng không đủ để chết.
“Bạch Dịch!” Lũng Thiên Lý trầm giọng hét lớn. “Ngươi chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, một khi gặp phải Yêu thú ở nơi này chắc chắn phải chết. Chỉ cần ngươi đem bảo bối bên người giao ra đây, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.”
Thấy Lũng Thiên Lý hô to, Bạch Dịch không thèm quay đầu lại, hắn mang khối Linh thạch đã ảm đạm, vỡ vụn ném ra ngoài tạo thành một dải óng ánh, sau đó tiếp tục lấy ra một khối Linh thạch khác, hấp nạp để nhanh chóng khôi phục tu vi.
Sau khi tiến vào Táng Hồn Cốc, Bạch Dịch hướng về một phương chạy như bay. Đang phi hành, hắn cũng không ngừng đảo mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Ngay lúc Lũng Thiên Lý bước ra khỏi hạp cốc, trước mắt hắn xuất hiện một hình ảnh cổ quái.
Tên thiếu niên vừa mới chật vật chạy ra khỏi hạp cốc đang đạp trên phi kiếm bay xa hơn trăm trượng, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.
“Sao hắn có thể biết Ngự Kiếm Quyết được?” Lũng Thiên Lý kinh ngạc không biết ra sao.
Đệ tử ngoại môn của Thương Vân Tông cũng có người có thể giết được Yêu thú cấp một, cũng có người có tốc độ tu luyện rất nhanh, tiến giai trong thời gian ngắn nhưng tuyệt đối không có ai có thể ngự kiếm phi hành. Đừng nói là Thương Vân Tông, dẫu nhìn khắp tu chân giới ở Thanh Châu cũng chưa từng nghe nói tu chân giả tu vi Luyện Khí trung kỳ mà có thể nắm giữ Ngự Kiếm Quyết.
Phi kiếm có thể chở người, nhất định phải là Pháp khí trung giai trở nên, hơn nữa muốn ngự kiếm phi hành thì không chỉ cần có phi kiếm mà còn cần thuần thục một loại pháp quyết vận chuyển tên là Ngự Kiếm Quyết.
Để không chế Pháp khí phi hành thì chỉ cần rót Linh khí vào Pháp khí là có thể làm được, không cần pháp quyết gì cả. Lượng Linh khí cần tiêu hao cũng rất nhỏ, chỉ tương được với giá một chiếc xe ngựa nào đó chạy đi mà thôi.
Nhưng để có thể ngự kiếm phi hành thì nhất định phải nắm giữ Ngự Kiếm Quyết rất phiền phức, lượng Linh khí tiêu hao cũng rất lớn chẳng khác nào đang cưỡi một con ngựa hoang. Nếu không thể thuần thục kỹ xảo điều khiển thì không thể khống chế được.
Đệ tử ngoại môn bình thường để tu luyện công pháp Luyện khí đã có phần cố sức rồi, làm sao có thời gian đi khổ tu Ngự Kiếm Quyết nữa. Không có kinh nghiệm tu chân, bọn hắn có dày công tu luyện cũng vô ích, căn bản không thể tìm được đường đi đúng.
Ngự Kiếm Quyết hết sức phức tạp. Không có vài năm khổ tu thì không thể nắm giữ. Có một ít tu sĩ vừa mới tu thành Ngự Kiếm Quyết, mấy lần đầu chỉ có thể điều khiến phi kiếm lung la lung lay một chút, trong khi Bạch Dịch có thể dễ dàng điều khiển phi kiếm, thần thái rất thuần thục.
Lũng Thiên Lý có Truy Hồn Kính rất hiệu quả trong việc truy tung, trong khoảng khắc đã có thể cảm giác được phương vị của Bạch Dịch. Trước đó hắn đã thấy pháp khí thuyền mộc của Bạch Dịch bị Cự mãng cắn nát, vừa rồi trong hạp cốc, Phi kiếm lô của đối phương lại bị mình tự tay hủy đi, Lũng Thiên Lý tưởng lúc này Bạch Dịch đã trắng tay rồi, chỉ có thể dựa vào đôi chân để chạy trốn chết. Hắn không thể ngờ, đối phương còn có một kiện Pháp khí trung giai, lại còn có thể ngự kiếm phi hành nữa.
“Luyện Khí trung kỳ đã có thể ngự kiếm phi hành sao? Trên người ngươi còn cất giấu bí mật gì nữa đây!”
Lũng Thiên Lý gằn giọng. “Dẫu ngươi có thể ngự kiếm phi hành thì đã sao. Hôm nay, để ta xem ngươi làm cách nào thoát được khỏi lòng bàn tay Chấp sự ta. Bạch Dịch, mặc kệ ngươi có bí mật gì, ta sẽ bắt ngươi lôi ra bằng sạch.”
Lúc này, Lũng Thiên Lý càng thêm khẳng định chắc chắn Bạch Dịch có mang theo dị bảo bên người. Hai mắt ánh lên hung quang, hắn điều khiển phi kiếm đuổi theo.
Trên phi kiếm, Bạch Dịch quay đầu nhìn thoáng qua kẻ thù đang đuổi theo, khóe miệng ra một nụ cười cổ quái giống như muốn giễu cợt đối phương. Sau đó, Linh lực trong cơ thể tuôn ra mãnh liệt, phi kiếm dưới chân lại bay nhanh hơn vài phần, tiến thẳng đến một sơn cốc khổng lồ ở xa xa.
Đối với tu chân giả Luyện Khí bình thường, Ngự Kiếm Quyết đích thực là khó hiểu, tối nghĩa chẳng khác nào thiên thư bình thường nhưng đối với Bạch Dịch, người đã từng là một Tán Tiên thì nó lại quá đơn giản. Chỉ cần có một phi kiếm là Pháp khí trung giai là hắn có thể dễ dàng ngự kiếm phi hành.
Lý do lúc đầu hắn một mực chạy bộ chứ không ngự kiếm là vì muốn mê hoặc đối phương mà thôi. Lúc này đã cách Táng Hồn Cốc không xa nữa, cuối cùng Bạch Dịch đã hiển lộ phần hậu thủ này. Phi kiếm dưới chân hắn chính là Pháp khí trung giai của thanh niên mắt chuột lúc trước.
Trên không trung, hai đạo kiếm quang một đuổi một chạy, không bao lâu đã đi tới bên ngoài Táng Hồn Cốc. Quãng đường vừa rồi đã làm tiêu hao mất của Bạch Dịch hơn nửa Linh khí trong cơ thể.
Trong tay hắn cầm sẵn một khối đê giai Linh thạch, vừa ngự kiếm phi hành hắn vừa dùng Linh thạch để khôi phục Linh khí.
Tu sĩ cấp thấp khác không thể vừa phi hành khống chế phi kiếm vừa khôi phục Linh khí, nhưng Bạch Dịch như ngựa quen đường cũ, nhất tâm nhị dụng vẫn cảm thấy rất dễ dàng, quen thuộc.
“Nhất tâm nhị dụng, kiếm động linh hồi!”
Lũng Thiên Lý nhìn gắt gao vào thiếu niên đang bay phía trước, phát hiện đối phương rõ ràng đang vừa phi hành vừa hấp nạp Linh khí thì thấp giọng quát lên. Vẻ tham lam trong mắt hắn càng đậm, hắn xem Bạch Dịch giống như một bảo tàng cất giấu rất nhiều bảo vật vậy.
Việc nhất tâm nhị dụng, vừa điều khiển phi kiếm vừa hấp nập Linh khí này Lũng Thiên Lý hắn còn chưa có bổn sự nắm giữ, huống chi là các đệ tử ngoại môn. Có ai dám nói trên người Bạch Dịch không có nhiều bảo vật thì Lũng Thiên Lý hắn nhất định không tin được.
Khoảng cách giữa Lũng Thiên Lý và Bạch Dịch lúc này chỉ chưa đầy năm mươi trượng. Càng đuổi, khoảng cách càng gần lại. Tuy phi kiếm dưới chân Bạch Dịch cũng là Pháp khí trung giai nhưng tu vi hai người khác biệt quá lớn. Với tu vi Trúc Cơ trung kỳ, không bao lâu sau đối phương sẽ đuổi kịp hắn.
Trước mặt hai người là một sơn cốc khổng lồ, hàn quang trong mắt Bạch Dịch lóe lên, hắn đạp trên phi kiếm tiến thẳng vào trong đó. Ở phía sau, Lũng Thiên Lý giống như dã lang vẫn đuổi sát không ngừng.
Vừa tiến vào mảnh sơn cốc khổng lồ này, một luồng hàn khí lập tức kéo tới. Càng xâm nhập vào trong, trên đỉnh núi xuất hiện một tầng sương mỏng lạnh lẽo.
Cảm nhận được làn khí lạnh trong sơn cốc, thần sắc Bạch Dịch không thay đổi, vẫn tăng tốc phi hành nhưng trong lòng Lũng Thiên Lý lại bồn chồn. Hắn cảm thấy lạnh dọc sống lưng.
“Nơi này là…”
Lũng Thiên Lý đang sắm vai kẻ đi săn, một mực truy đuổi Bạch Dịch như mèo vờn chuột, suốt cả quãng đường phi hành hắn không quá chú ý tới lộ tuyến, lúc này cẩn thận nhớ lại thì kinh hãi hô lên. “Nơi này là Táng Hồn Cốc!”
Táng Hồn Cốc chính là một trong ba đại hiểm địa ở trong Thái Hằng sơn mạch.
Nếu nói khu vực bên ngoài Thái Hằng sơn mạch chỉ thích hợp cho đệ tử Luyện Khí kỳ thăm dò, thì khu vực chính thức của nó cũng chỉ dành cho tu sĩ có tu vi Trúc Cơ rèn luyện mà thôi. Còn ba đại hiểm địa của nó, tu sĩ không đạt tới Kim Đan cảnh thì có rất ít người dám bước vào trong đó.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ không dám bước vào trong sơn mạch. Tu sĩ Trúc Cơ không dám tiến vào ba đại hiểm địa. Năm đó, nếu Dương Nhất Phàm không bị ma chú quấy nhiễu nhiều năm làm cho cảnh giới bị ngã xuống, hắn cũng sẽ không bước chân vào Táng Hồn Cốc này.
Ba nơi này được gọi là ba đại hiểm địa vì trong đó không chỉ có địa hình hiểm ác, sát cơ xuất hiện khắp nơi mà còn có thân ảnh Yêu thú cấp ba xuất hiện. Từng nghe nói có cường giả Kim Đan cảnh thấy được Yêu thú cấp bốn xuất hiện ở ba đại hiểm địa này.
Một con Yêu thú cấp ba đã có thực lực chiến đấu với tu chân giả Trúc Cơ hậu kỳ. Nếu xuất hiện Yêu thú cấp bốn, trừ phi đạt tới cảnh giới Kim Đan, nếu dưới cảnh giới này gặp chúng thì chắc chắn phải chết.
Thấy bản thân đã tiến vào Táng Hồn Cốc, sắc mặt Lũng Thiên Lý đại biến, bắt đầu liều mạng thúc giục Linh khí, điều khiển phi kiếm gia tăng tốc độ rút ngắn khoảng cách với Bạch Dịch ở cách phía trước chỉ khoảng ba mươi trượng.
Dù Lũng Thiên Lý có tự tin tới đâu cũng không dám một mình đối mặt với Yêu thú cấp ba. Nếu chẳng may gặp phải Yêu thú cấp bốn thật thì hắn có chính cái mạng cũng không đủ để chết.
“Bạch Dịch!” Lũng Thiên Lý trầm giọng hét lớn. “Ngươi chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, một khi gặp phải Yêu thú ở nơi này chắc chắn phải chết. Chỉ cần ngươi đem bảo bối bên người giao ra đây, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.”
Thấy Lũng Thiên Lý hô to, Bạch Dịch không thèm quay đầu lại, hắn mang khối Linh thạch đã ảm đạm, vỡ vụn ném ra ngoài tạo thành một dải óng ánh, sau đó tiếp tục lấy ra một khối Linh thạch khác, hấp nạp để nhanh chóng khôi phục tu vi.
Sau khi tiến vào Táng Hồn Cốc, Bạch Dịch hướng về một phương chạy như bay. Đang phi hành, hắn cũng không ngừng đảo mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
/321
|