Nghe Bạch Dịch nói, Khương Đại Xuyên sững sờ cả buổi vẫn không phản ứng, nhưng Cao Nhân ở bên cạnh đã nhìn ra ý ở ngoài lời, vội tiếp lời. “Trong Tàng Thư Các đúng là có chim, hơn nữa còn là một con chim om sòm mọc lên đôi mắt chó.”
Cao Nhân nói xong, rốt cuộc Khương Đại Xuyên đã hiểu ra. Hắn nín cười, lớn tiếng nói. “Mắt chó, thân chim thì có khác gì quái vật. A, đúng rồi, nhất định là một con chim chó!”
Hai người dứt lời, đám đệ tử xung quang cùng hùa vào cười theo.
Đệ tử tới Tàng Thư Các tu luyện công pháp rất nhiều, còn Chấp sự trông coi lại chỉ có một người. Bạch Dịch dụng kế chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, vừa không đắc tội với các đệ tử bình thường khác, lại có thể thầm mắng tên Chấp sự kia một phen.
Tên Chấp sự vốn đang đắc ý đã trở nên ảo não, tức giận muộn ra tay thì ba tên đệ tử ngoại môn kia đã cao chạy xa bay mất rồi, không cho hắn có cơ hội làm gì cả.
“Dám nhục mạ Chấp sự! Mấy tên này…, chúng là đám đệ tử khốn nạn ở đâu thế!” Tên Chấp sự mặc thanh y đứng ở cửa ra vào Tàng Thư Các mắng nhiếc. Mấy từ đệ tử khốn nạn vừa ra khỏi miệng, đám đệ tử xung quanh nghe được vội biến sắc.
Dù là đệ tử nội môn hay ngoại môn cũng đều là đệ tử. Hắn mắng người ta như vậy chẳng phải là đã động chạm tới tất cả đệ tử trong Thương Vân Tông rồi hay sao. Nhất là một tên đệ tử chân truyền mặc áo trắng vừa muốn đi vào Tàng Thư Các nghe được thì giận giữ hét lên.
“Đệ tử khốn nạn? Chấp sự đại nhân thật bá đạo. Lẽ nào ngươi đã tu ra Kim Đan, hay đã trở thành trưởng lão rồi? Hay ngươi đích thực chỉ là một con chim?”
Tên đệ tử chân truyền gầm lên làm tên Chấp sự sợ tới mức khóe mắt giật giật, vội vàng giải thích. Thân phận Chấp sự của hắn còn chưa đủ để chọc giận một đệ tử chân truyền, hắn đành phải nhẫn nhịn nuốt giận vào lòng.
Trở lại con đường quay lại Lưu Tiên Cư, Cao Nhân và Khương Đại Xuyên nhịn không được, cùng cười to rất thoải mái. Tuy mất một khối Linh thạch, lại chẳng học được gì nhưng được thấy Bạch Dịch đấu võ mồm một phen, lại nhớ tới thái độ tức giận của tên Chấp sự Tàng Thư Các thì hai người đều cảm thấy rất thống khoái.
Trở lại chỗ ở, sau một ngày tập luyện Phượng Minh kiếm pháp Bạch Dịch đã có thể sử dụng đơn giản ba tầng đầu tiên với đầy đủ uy lực. Nếu không phải cảnh giới của hắn quá thấp, hắn có thể luyện thành tầng thứ tư. Loại kiếm pháp ở cấp độ này, với kinh nghiệm của hắn thì không cần nhiều thời gian để tu luyện đã có thể nắm giữ thuần thục.
Phượng Minh kiếm pháp và Trùng Vân kiếm pháp đều giống nhau, uy lực tầng thứ ba đã khá tốt, so với thức thứ ba của Lô Đào kiếm thức cũng mạnh hơn rất nhiều. Đệ tử bình thường phải khổ luyện khoảng hai, ba năm mới có thể hoàn toàn nắm giữ tầng thứ ba này. Tầng thứ tư Trùng Vân kiếm pháp cần phải có Linh lực mới thi triển được, cũng tức là phải tiến giai tới cảnh giới Trúc Cơ.
Tạm dừng nghỉ, Bạch Dịch quay trở lại phòng mình, sau đó bày ra một tư thế cổ quái. Một tay chống đẩy, dựng ngược thân thể lên sau đó co hai chân lại, tay còn lại bấm ra một ấn quyết kỳ dị, nhìn qua thì giống như đang ngồi thiền, chỉ là thân thể hoàn toàn ngược lại với bình thường mà thôi.
Tất nhiên, Bạch Dịch không thừa thời gian đi làm những việc vô nghĩa. Thứ hắn đang tu tập chính là thức thứ nhất của một loại công pháp luyện thể.
Loại công pháp này gọi là Đảo Thiên Công, là mật pháp độc môn của Tiêu Dao Tiên Quân. Nó chia làm sáu tầng. Một khi luyện thành, cường độ thân thể có thể so với tinh cương, so với Yêu thú, là một loại pháp môn cường hóa bản thể rất kỳ dị.
Phàm là những công pháp có thể cường hóa thân thể đều được gọi chung là phương pháp luyện thể. Ở trong tu chân giới nói Thanh Không Vực, nhưng loại công pháp này không quá phổ biến. Theo cảnh giới tăng lên, bản thể của tu chân giả cũng mạnh mẽ hơn. Chỉ cần tu luyện tới Trúc Cơ, độ cứng cáp của thân thể đã vượt xa thân thể của phàm nhân. Chính vì vậy mà có rất ít người chịu khó tu tập những loại công pháp cường thân kiện thể này.
Tuy vậy, thân thể tu chân giả có mạnh mẽ, cũng là mạnh mẽ so với thân thể của phàm nhân mà thôi. Nếu so với một ít Yêu thú cấp một thì còn kém khá xa. Tuy nhiên, tu sĩ còn có Pháp Khí, đạo pháp vừa có khả năng tấn công, lại có khả năng phòng ngự. Vì vậy việc nâng cao sự mãnh mẽ của thân thể thường không được coi trọng đúng mực.
Việc này chứng tỏ một điều, phần lớn tu chân giả ỷ lại, phụ thuộc vào Pháp Khí, Pháp Bảo. Năm đó, Tiêu Dao Tiên Quân nhìn ra được nhược điểm này nên mới bỏ ra khá nhiều thời gian để tự sáng tạo ra một bộ công pháp rèn luyện thân thể.
Muốn luyện bộ công pháp này thì huyết dịch cần phải đảo ngược, Linh khí đảo lưu, dùng huyết nghịch toàn thân luyện linh mạch, cùng cùng đạt được tác dụng cường hóa thân thể. Bình thường nếu không sử dụng tới, thân thể người tu luyện cũng đã mạnh mẽ hơn thân thể tu sĩ cùng giai nhiều. Nếu thi triển tầng thứ nhất, thân thể có thể ngạnh kháng đê giai Pháp Khí tấn công mà không bị tổn hại, chỉ là số lượng Linh khí bị tiêu hao đi cũng không ít.
Với cảnh giới thấp kém hiện nay của Bạch Dịch, công pháp thích hợp để sử dụng đã ít lại càng ít. Đảo Thiên Công có thể coi như một loại. Càng sớm tu luyện càng thu được nhiều chỗ tốt. Tu chân giới hiện giờ đã có rất ít tu sĩ có thể dùng thân thể để chống lại Pháp Khí.
Làm cho thân thể có thể so với Pháp Khí chính là chỗ hơn người của Đảo Thiên Công. Từ đây suy ra, nếu tu thành tầng thứ hai bộ công pháp này, cường độ thân thể có thể so với Pháp Khí trung giai, luyện thành tầng thứ ba, thân thể có thể đón đỡ Pháp Khí cao giai. Một khi tu luyện tới tầng thứ tư thì có thể ngạnh kháng mấy lần Pháp bảo đê giai tấn công.
Đảo Thiên Công tuy kỳ dị, lại rất khó tu thành. Người luyện tập cần thường xuyên tu luyện quanh năm suốt tháng. Trong một thời gian ngắn có thể luyện thành hai tầng đầu, nhưng càng về sau tu luyện càng khó. Năm đó, Bạch Dịch phải tiêu tốn rất nhiều năm tháng mới có thể luyện thành tầng cuối cùng của Đảo Thiên Công.
Sau hơn nửa tháng chỉ tập trung tu luyện, cuối cùng Bạch Dịch đã luyện thành tầng thứ nhất của công pháp Đảo Thiên Công này.
Kiếm Pháp hay đạo quyết cần phải có sự cảm ngộ nhất định mới có thể luyện thành. Còn công pháp luyện thể lại cẩn bản thân phải vô cùng chăm chỉ rèn luyện. Với kinh nghiệm đã có, Bạch Dịch nghĩ hắn phải mất một tháng mới có thể luyện thành tầng thứ nhất, cuối cùng cũng mất gần một tháng. Nếu là người khác, có thể tu thành nó trong vài năm đã là rất nhanh rồi.
Hiện tại Lưu Tiên Cư khá tĩnh lặng, còn ở các khu cư trú khác của đệ tử Thương Vân Tông lúc nào cũng náo nhiệt. Ngày mai sẽ là ngày diễn ra lần rèn luyện tại Thái Hằng sơn mạch năm nay.
Khoảng cách tới thời điểm diễn ra sự kiện chỉ còn một ngày, rất nhiều đệ tử bình thường vội vàng mua sắm Linh Đan, chế tạo Pháp Khí, đan dược. Mọi người đều muốn dùng một ngày cuối cùng này để làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Những đệ tử chân truyền vốn tự cho mình cao cao tại thượng lại có sự chuẩn bị khác với đám đệ tử bình thường. Bọn họ không cố gắng đi tìm kiếm đan dược hay vũ khí cao giai. Những đệ tử này đã sớm được coi là thành phần hạt giống, được các trưởng lão tặng cho Pháp Khí cao giai và những đan dược trân quý rồi. Bọn họ còn có thể tùy ý sử dụng Linh thạch. Điều bọn họ muốn nhất chính là có thể trong thời gian ngắn nâng cao cảnh giới bản thân.
Giữa sườn núi Phù Diêu Phong bố trí rất nhiều sơn động lớn nhỏ. Đây là nơi chỉ đệ tử chân truyền mới có thể tới ở. Linh khí nơi này cao hơn gấp đôi so với nơi ở của đệ tử bình thường. Độ nồng đậm của Linh khí gần như biến nó hóa thành mây mù bao phủ nơi đây.
Trong một động phủ ở nơi này, có một tên đệ tử chân truyền thân thể cao lớn, tuổi khoảng hơn ba mươi, khuôn mặt lạnh lùng nhìn có vài phần giống với Lũng Thiên Lý đang ở. Đây là đệ tử chân truyền được Võ trưởng lão của Diêu Phong Phù rất xem trọng. Hắn tên là Lũng Thiên Nhai.
“Đã có Truy Hồn Kính ở đây, tên đệ tử kia nhất định mất mạng. Thiên Lý tạ ơn đại ca.” Lũng Thiên Lý cầm trong tay một tấm gương đồng, cung kính thi lễ. Vẻ mặt hắn mừng rỡ vô cùng. Lần này hắn tới đây chính là đệ mượn đại ca hắn thứ Pháp Khí kỳ dị này.
“Chỉ là một tên đệ tử ngoại môn mà có thể đùa nghịch một vị Chấp sự, chứng tỏ người đó cũng có vài phần bổn sự.” Lũng Thiên Nhai ngồi xếp bằng, hừ lạnh một tiếng. “Ngươi là đệ đệ của Lũng Thiên Nhai ta, ngay cả một tên đệ tử ngoại môn ở Thường Vân Tông cũng không xử lý được thì chẳng phải đã ném đi mặt mũi của Lũng gia ta hay sao.”
“Tiểu tử kia không có bản lãnh gì, chỉ là vận khí hắn khá tốt. Đã có Truy Hồn Kính của đại ca đây, hắn nhất định phải chết không thể nghi ngờ.” Lũng Thiên Lý vừa cười âm trầm vừa nói.
“Dám trêu ngươi, giết là được. Tuy vậy đừng lộ liễu quá. Đừng để Chấp Pháp Điện nắm được nhược điểm thì không có ai dám động tới ngươi. Đi đi, ta còn phải bế quan. Không quá một năm, đại ca ngươi sẽ tiến giai Kim Đan cảnh. Tới lúc ấy, dù là trưởng lão trong tông cũng phải nhường ngươi ba phần.” Lũng Thiên Nhai phất tay nói.
“Đại ca có thiên phú dị bẩm, năm sau nhất định thành công tiến giai Kim Đan cảnh!” Lũng Thiên Lý nói xong liền cầm tấm gương đồng rời khỏi động phủ.
Từ trong động đi ra, Lũng Thiên Lý nhìn về hướng Lưu Tiên Cư, lạnh nhạt nói. “Bạch Dịch ơi Bạch Dịch, số mệnh ngươi quả thực rất cao đấy. Ta đã mua chuộc cả tù nhân Thiên Lao cũng không giết được ngươi. Lần này, đích thân ta sẽ ra tay động thủ.”
Cao Nhân nói xong, rốt cuộc Khương Đại Xuyên đã hiểu ra. Hắn nín cười, lớn tiếng nói. “Mắt chó, thân chim thì có khác gì quái vật. A, đúng rồi, nhất định là một con chim chó!”
Hai người dứt lời, đám đệ tử xung quang cùng hùa vào cười theo.
Đệ tử tới Tàng Thư Các tu luyện công pháp rất nhiều, còn Chấp sự trông coi lại chỉ có một người. Bạch Dịch dụng kế chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, vừa không đắc tội với các đệ tử bình thường khác, lại có thể thầm mắng tên Chấp sự kia một phen.
Tên Chấp sự vốn đang đắc ý đã trở nên ảo não, tức giận muộn ra tay thì ba tên đệ tử ngoại môn kia đã cao chạy xa bay mất rồi, không cho hắn có cơ hội làm gì cả.
“Dám nhục mạ Chấp sự! Mấy tên này…, chúng là đám đệ tử khốn nạn ở đâu thế!” Tên Chấp sự mặc thanh y đứng ở cửa ra vào Tàng Thư Các mắng nhiếc. Mấy từ đệ tử khốn nạn vừa ra khỏi miệng, đám đệ tử xung quanh nghe được vội biến sắc.
Dù là đệ tử nội môn hay ngoại môn cũng đều là đệ tử. Hắn mắng người ta như vậy chẳng phải là đã động chạm tới tất cả đệ tử trong Thương Vân Tông rồi hay sao. Nhất là một tên đệ tử chân truyền mặc áo trắng vừa muốn đi vào Tàng Thư Các nghe được thì giận giữ hét lên.
“Đệ tử khốn nạn? Chấp sự đại nhân thật bá đạo. Lẽ nào ngươi đã tu ra Kim Đan, hay đã trở thành trưởng lão rồi? Hay ngươi đích thực chỉ là một con chim?”
Tên đệ tử chân truyền gầm lên làm tên Chấp sự sợ tới mức khóe mắt giật giật, vội vàng giải thích. Thân phận Chấp sự của hắn còn chưa đủ để chọc giận một đệ tử chân truyền, hắn đành phải nhẫn nhịn nuốt giận vào lòng.
Trở lại con đường quay lại Lưu Tiên Cư, Cao Nhân và Khương Đại Xuyên nhịn không được, cùng cười to rất thoải mái. Tuy mất một khối Linh thạch, lại chẳng học được gì nhưng được thấy Bạch Dịch đấu võ mồm một phen, lại nhớ tới thái độ tức giận của tên Chấp sự Tàng Thư Các thì hai người đều cảm thấy rất thống khoái.
Trở lại chỗ ở, sau một ngày tập luyện Phượng Minh kiếm pháp Bạch Dịch đã có thể sử dụng đơn giản ba tầng đầu tiên với đầy đủ uy lực. Nếu không phải cảnh giới của hắn quá thấp, hắn có thể luyện thành tầng thứ tư. Loại kiếm pháp ở cấp độ này, với kinh nghiệm của hắn thì không cần nhiều thời gian để tu luyện đã có thể nắm giữ thuần thục.
Phượng Minh kiếm pháp và Trùng Vân kiếm pháp đều giống nhau, uy lực tầng thứ ba đã khá tốt, so với thức thứ ba của Lô Đào kiếm thức cũng mạnh hơn rất nhiều. Đệ tử bình thường phải khổ luyện khoảng hai, ba năm mới có thể hoàn toàn nắm giữ tầng thứ ba này. Tầng thứ tư Trùng Vân kiếm pháp cần phải có Linh lực mới thi triển được, cũng tức là phải tiến giai tới cảnh giới Trúc Cơ.
Tạm dừng nghỉ, Bạch Dịch quay trở lại phòng mình, sau đó bày ra một tư thế cổ quái. Một tay chống đẩy, dựng ngược thân thể lên sau đó co hai chân lại, tay còn lại bấm ra một ấn quyết kỳ dị, nhìn qua thì giống như đang ngồi thiền, chỉ là thân thể hoàn toàn ngược lại với bình thường mà thôi.
Tất nhiên, Bạch Dịch không thừa thời gian đi làm những việc vô nghĩa. Thứ hắn đang tu tập chính là thức thứ nhất của một loại công pháp luyện thể.
Loại công pháp này gọi là Đảo Thiên Công, là mật pháp độc môn của Tiêu Dao Tiên Quân. Nó chia làm sáu tầng. Một khi luyện thành, cường độ thân thể có thể so với tinh cương, so với Yêu thú, là một loại pháp môn cường hóa bản thể rất kỳ dị.
Phàm là những công pháp có thể cường hóa thân thể đều được gọi chung là phương pháp luyện thể. Ở trong tu chân giới nói Thanh Không Vực, nhưng loại công pháp này không quá phổ biến. Theo cảnh giới tăng lên, bản thể của tu chân giả cũng mạnh mẽ hơn. Chỉ cần tu luyện tới Trúc Cơ, độ cứng cáp của thân thể đã vượt xa thân thể của phàm nhân. Chính vì vậy mà có rất ít người chịu khó tu tập những loại công pháp cường thân kiện thể này.
Tuy vậy, thân thể tu chân giả có mạnh mẽ, cũng là mạnh mẽ so với thân thể của phàm nhân mà thôi. Nếu so với một ít Yêu thú cấp một thì còn kém khá xa. Tuy nhiên, tu sĩ còn có Pháp Khí, đạo pháp vừa có khả năng tấn công, lại có khả năng phòng ngự. Vì vậy việc nâng cao sự mãnh mẽ của thân thể thường không được coi trọng đúng mực.
Việc này chứng tỏ một điều, phần lớn tu chân giả ỷ lại, phụ thuộc vào Pháp Khí, Pháp Bảo. Năm đó, Tiêu Dao Tiên Quân nhìn ra được nhược điểm này nên mới bỏ ra khá nhiều thời gian để tự sáng tạo ra một bộ công pháp rèn luyện thân thể.
Muốn luyện bộ công pháp này thì huyết dịch cần phải đảo ngược, Linh khí đảo lưu, dùng huyết nghịch toàn thân luyện linh mạch, cùng cùng đạt được tác dụng cường hóa thân thể. Bình thường nếu không sử dụng tới, thân thể người tu luyện cũng đã mạnh mẽ hơn thân thể tu sĩ cùng giai nhiều. Nếu thi triển tầng thứ nhất, thân thể có thể ngạnh kháng đê giai Pháp Khí tấn công mà không bị tổn hại, chỉ là số lượng Linh khí bị tiêu hao đi cũng không ít.
Với cảnh giới thấp kém hiện nay của Bạch Dịch, công pháp thích hợp để sử dụng đã ít lại càng ít. Đảo Thiên Công có thể coi như một loại. Càng sớm tu luyện càng thu được nhiều chỗ tốt. Tu chân giới hiện giờ đã có rất ít tu sĩ có thể dùng thân thể để chống lại Pháp Khí.
Làm cho thân thể có thể so với Pháp Khí chính là chỗ hơn người của Đảo Thiên Công. Từ đây suy ra, nếu tu thành tầng thứ hai bộ công pháp này, cường độ thân thể có thể so với Pháp Khí trung giai, luyện thành tầng thứ ba, thân thể có thể đón đỡ Pháp Khí cao giai. Một khi tu luyện tới tầng thứ tư thì có thể ngạnh kháng mấy lần Pháp bảo đê giai tấn công.
Đảo Thiên Công tuy kỳ dị, lại rất khó tu thành. Người luyện tập cần thường xuyên tu luyện quanh năm suốt tháng. Trong một thời gian ngắn có thể luyện thành hai tầng đầu, nhưng càng về sau tu luyện càng khó. Năm đó, Bạch Dịch phải tiêu tốn rất nhiều năm tháng mới có thể luyện thành tầng cuối cùng của Đảo Thiên Công.
Sau hơn nửa tháng chỉ tập trung tu luyện, cuối cùng Bạch Dịch đã luyện thành tầng thứ nhất của công pháp Đảo Thiên Công này.
Kiếm Pháp hay đạo quyết cần phải có sự cảm ngộ nhất định mới có thể luyện thành. Còn công pháp luyện thể lại cẩn bản thân phải vô cùng chăm chỉ rèn luyện. Với kinh nghiệm đã có, Bạch Dịch nghĩ hắn phải mất một tháng mới có thể luyện thành tầng thứ nhất, cuối cùng cũng mất gần một tháng. Nếu là người khác, có thể tu thành nó trong vài năm đã là rất nhanh rồi.
Hiện tại Lưu Tiên Cư khá tĩnh lặng, còn ở các khu cư trú khác của đệ tử Thương Vân Tông lúc nào cũng náo nhiệt. Ngày mai sẽ là ngày diễn ra lần rèn luyện tại Thái Hằng sơn mạch năm nay.
Khoảng cách tới thời điểm diễn ra sự kiện chỉ còn một ngày, rất nhiều đệ tử bình thường vội vàng mua sắm Linh Đan, chế tạo Pháp Khí, đan dược. Mọi người đều muốn dùng một ngày cuối cùng này để làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Những đệ tử chân truyền vốn tự cho mình cao cao tại thượng lại có sự chuẩn bị khác với đám đệ tử bình thường. Bọn họ không cố gắng đi tìm kiếm đan dược hay vũ khí cao giai. Những đệ tử này đã sớm được coi là thành phần hạt giống, được các trưởng lão tặng cho Pháp Khí cao giai và những đan dược trân quý rồi. Bọn họ còn có thể tùy ý sử dụng Linh thạch. Điều bọn họ muốn nhất chính là có thể trong thời gian ngắn nâng cao cảnh giới bản thân.
Giữa sườn núi Phù Diêu Phong bố trí rất nhiều sơn động lớn nhỏ. Đây là nơi chỉ đệ tử chân truyền mới có thể tới ở. Linh khí nơi này cao hơn gấp đôi so với nơi ở của đệ tử bình thường. Độ nồng đậm của Linh khí gần như biến nó hóa thành mây mù bao phủ nơi đây.
Trong một động phủ ở nơi này, có một tên đệ tử chân truyền thân thể cao lớn, tuổi khoảng hơn ba mươi, khuôn mặt lạnh lùng nhìn có vài phần giống với Lũng Thiên Lý đang ở. Đây là đệ tử chân truyền được Võ trưởng lão của Diêu Phong Phù rất xem trọng. Hắn tên là Lũng Thiên Nhai.
“Đã có Truy Hồn Kính ở đây, tên đệ tử kia nhất định mất mạng. Thiên Lý tạ ơn đại ca.” Lũng Thiên Lý cầm trong tay một tấm gương đồng, cung kính thi lễ. Vẻ mặt hắn mừng rỡ vô cùng. Lần này hắn tới đây chính là đệ mượn đại ca hắn thứ Pháp Khí kỳ dị này.
“Chỉ là một tên đệ tử ngoại môn mà có thể đùa nghịch một vị Chấp sự, chứng tỏ người đó cũng có vài phần bổn sự.” Lũng Thiên Nhai ngồi xếp bằng, hừ lạnh một tiếng. “Ngươi là đệ đệ của Lũng Thiên Nhai ta, ngay cả một tên đệ tử ngoại môn ở Thường Vân Tông cũng không xử lý được thì chẳng phải đã ném đi mặt mũi của Lũng gia ta hay sao.”
“Tiểu tử kia không có bản lãnh gì, chỉ là vận khí hắn khá tốt. Đã có Truy Hồn Kính của đại ca đây, hắn nhất định phải chết không thể nghi ngờ.” Lũng Thiên Lý vừa cười âm trầm vừa nói.
“Dám trêu ngươi, giết là được. Tuy vậy đừng lộ liễu quá. Đừng để Chấp Pháp Điện nắm được nhược điểm thì không có ai dám động tới ngươi. Đi đi, ta còn phải bế quan. Không quá một năm, đại ca ngươi sẽ tiến giai Kim Đan cảnh. Tới lúc ấy, dù là trưởng lão trong tông cũng phải nhường ngươi ba phần.” Lũng Thiên Nhai phất tay nói.
“Đại ca có thiên phú dị bẩm, năm sau nhất định thành công tiến giai Kim Đan cảnh!” Lũng Thiên Lý nói xong liền cầm tấm gương đồng rời khỏi động phủ.
Từ trong động đi ra, Lũng Thiên Lý nhìn về hướng Lưu Tiên Cư, lạnh nhạt nói. “Bạch Dịch ơi Bạch Dịch, số mệnh ngươi quả thực rất cao đấy. Ta đã mua chuộc cả tù nhân Thiên Lao cũng không giết được ngươi. Lần này, đích thân ta sẽ ra tay động thủ.”
/321
|