Về đến nhà, Bạch Dịch dùng vải trắng sạch sẽ lau miệng vết thương trên mặt của muội muội, sau đó băng bó cẩn thẩn. Trong nhà không có thuốc nên vừa băng xong lớp vải bên trong đã bắt đầu lộ vết máu thấm ra ngoài.
Vải bình thường không thể cầm máu, lại không có thuốc trị vết thương nên miệng vết thương trên mặt Bạch Ngọc bắt đầu có dấu hiệu thối rữa. Dẫu có cẩn thẩn giữ gìn, sợ rằng khó tránh để lại vết sẹo lớn trên mặt.
Bạch Dịch cau mày. Nếu là trước kia, hắn chỉ tiện tay luyện chế một viên đan dược là có thể giúp vết thương của Bạch Ngọc khỏi hẳn, gương mặt trở lại bình thường. Hiện giờ hắn chỉ là một phàm nhân, hiện giờ chỉ có thể giữ cho vết thương không chuyển nặng, sau này tiến vào tu chân giới, sẽ lại luyện chế đan dược trị thương cho muội muội mình sau.
Hắn không lo lắng chuyện có thể phục hồi như cũ cho muội muội hay không. Điều hắn lo lắng hiện giờ là nếu không có thuốc trị, em hắn sẽ phải chịu đựng nhiều đau khổ.
Trí nhớ của vạn năm trước đã thức tỉnh, cách nghĩ của hắn đương nhiên đã khác với một thiếu niên bị mù mới mười sáu tuổi là Bạch Dịch lúc trước. Hắn bị mù hai mắt, sau khi cha mẹ mất đi, mọi việc đều do một tay muội muội hắn lo lắng. Sau khi đến trấn Vĩnh An này, Bạch Ngọc ra ngoài làm công cả ngày, dùng số tiền ít ỏi ấy để chèo chống cuộc sống của hai anh em.
Đã từng là một tán tiên đứng trên đỉnh tu chân giới, hắn vốn không dễ động dung, càng không dễ để tâm tình biến hóa. Nhưng hiện giờ trong lòng Bạch Dịch, Bạch Ngọc là em của hắn. Những ân tình hắn nhận từ muội muội sẽ khiến hắn cả đời không quên.
“Ta đi mua ít thuốc trị thương. Ngọc nhi ở nhà chờ nhé.”
Bạch Dịch lấy ra ít tiền tiết kiệm mà hai huynh muội nhịn ăn nhịn mặc dành dụm được, nhẹ bảo.
“Ca à, đó là tiền để ca tham gia kỳ thi hương cuối năm. Ca không được làm vậy, muội không sao đâu.”
Bạch Ngọc nằm trên giường gạch thô sơ, thấy ca mình lấy tiền tích lũy khó nhọc định đi mua thuốc thì vội ngăn cản, sau đó như sợ Bạch Dịch không tin, nàng vội mỉm cười thật tươi nói.
“Muội không đau thật mà!”
Gương mặt tươi cười mạnh mẽ của Bạch Ngọc, cùng câu nói ấy làm tâm tình Bạch Dịch chấn động. Hắn ngước mắt nhìn em mình, hồi lâu không nói gì. Trong ánh mắt vốn thuộc về cường giả chỉ biết lạnh lùng nhìn người khác hiện lên những tia tình cảm phức tạp.
Tiêu dao ơi là tiêu dao!
Bạch Dịch tự giễu trong lòng. “Ta là Tiêu Dao Tiên Quân, trải qua vạn năm tu luyện thành tiên, vô tình vô dục, trải khắp thế gian mà đạo lớn không thành. Chẳng lẽ ta đã sai sao?”
Đạo của ta, rốt cuộc sai ở đâu?
Từng là một tuyệt thế cường giả, lúc này, hắn không khỏi rơi vào trầm mặc, một lúc lâu không tìm ra đáp án cho những câu hỏi ấy.
Tại Thường Dương Sơn, hắn bị thần hồn câu diệt, vứt bỏ cái gọi là Tiêu Dao Tiên Quân, vứt bỏ lực lượng, tránh thoát luân hồi mới được trùng sinh như bây giờ. Câu hỏi ấy rất có thể sẽ quanh quẩn tâm trí hắn cả vạn năm, khiến đạo của hắn không thể đại thành.
Sau một hồi lâu, Bạch Dịch bật cười lớn. Đã trùng sinh rồi, dù không vào lục đạo luân hồi, bây giờ sống ở kiếp khác. Tên hắn trước là Bạch Diệc, kiếp này gọi là Bạch Dịch. Chỉ khác một chữ mà lại chênh lệch lớn đến như vậy ư!
Được rồi. Cũng chỉ là một cái tên. Nghĩ đơn giản như vậy cũng tốt. Kiếp này, hãy cứ gọi ta là Bạch Dịch đi!
Thôi trầm ngâm suy tư, hắn thôi không nghĩ đến những chuyện trước kia nữa. Quan trọng là bây giờ, hắn phải tìm cách trị thương cho muội muội của hắn, để muội muội hắn không phải chịu thống khổ nữa.
“Còn hai tháng mới tới hội thi hương, Ngọc nhi không cần quá lo lắng. Tới lúc đó ca sẽ có cách. Miệng vết thương của muội nếu cứ để như vậy sẽ khiến muội trở thành một người quái dị mất thôi.”
Bạch Ngọc nghe thấy hắn hù dọa như vậy thì không lên tiếng ngăn cản nữa nhưng vẻ mặt lo lắng thì vẫn còn, đôi lông mày cau lên.
Thấy bộ dạng của muội muội mình như vậy, Bạch Dịch không khỏi mỉm cười nói.
“Không cần phải lo lắng như vậy. Trước tiên phải cầm máu lại cho muội đã. Sau này ca sẽ điều chế đan dược chữa vết sẹo trên mặt cho muội, chắc chắn không để lại dấu vết gì đâu.”
“Thật vậy sao?” Bạch Ngọc nghe xong liền cao hứng, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi. “Ca không phải thầy thuốc, sao biết cách luyện dược?”
Bạch Dịch khẽ giật mình, mỉm cười. “Tiểu quỷ! Ca đọc nhiều sách như vậy, có xem qua một ít sách về y thuật. Y thuật so với một số thầy lang bình thường chắc cũng không kém bao nhiêu. Yên tâm đi, ca đã lừa gạt muội bao giờ chưa.”
“Vâng, ca là tốt nhất!”
Bạch Ngọc đã yên tâm hơn, nhoẻn miệng nở nụ cười đáng yêu, khuôn mặt như đóa hoa nở rộ.
“Muội nằm nghỉ đi, ca ra ngoài một lúc sẽ quay về.” Đắp mảnh chăn mỏng lên người muội muội xong, Bạch Dịch mới quay người đi ra cửa.
“Ca!” Thấy Bạch Dịch sắp đi ra ngoài cửa, Bạch Ngọc như nhớ nhớ ra điều gì đó vội hô lên. “Ca đi nhanh kẻo trời sắp tối lại không thấy đường. Ngày mai ca lại đi bôi thuốc nhé.”
Bàn tay đang đẩy cửa của Bạch Dịch chợt dừng lại. Hắn quay đầu bảo. “Lúc trước bị đám người nhà họ Hàn ăn hiếp xong, con mắt ca đã tốt hơn trước nhiều rồi. Xem ra, trong họa còn có phúc.”
“Đôi mắt ca đã nhìn được rồi sao!” Bạch Ngọc mở lớn hai mắt, không dám tin. Nàng kinh ngạc một hồi, sau đó duỗi ba ngón tay nhỉ nhắm trắng ngần ra hỏi với vẻ không mấy tin tưởng.
“Đây là mấy ngón?”
Cánh cửa cách chiếc giường chừng hai trượng, trong phòng tuy có đốt đèn nhưng nếu là trước kia, với khoảng cách này Bạch Dịch không thể nào nhìn rõ. Hôm nay hắn chỉ cười hặc hặc đáp.
“Ba con trùng nhỏ!”
“Ca thực sự nhìn thấy rồi sao! Tốt quá rồi!”
Trên giường gạch thô sơ, Bạch Ngọc vui mừng hoa tay mua chân hét lên. Bao nhiêu ủy khuất ban ngày phải chịu, ngay cả vết sẹo phải nhận trên mặt bỗng trở nên thật đáng giá. Chỉ cần mắt ca ca nàng có thể nhìn lại được, dẫu có chuyện gì nàng cũng nguyện ý.
Lúc ra khỏi nhà, trời đã chạng vạng tối. Bạch Dịch đi trên đường, trong lòng suy tư về những điều xảy ra trong ngày.
Tên Hàn Phong sống an nhàn từ nhỏ, đã quen sung sướng trở nên hư hỏng. Hôm nay bị cắn mất một tai, hắn quyết không dễ dàng bỏ qua cho hai anh em. Lần này hắn không mang theo nhiều người, Bạch Dịch có thể dễ dàng bức lui. Lần sau nếu đối phương kéo tới vài chục người, trong bộ dạng thân thể thế này, hắn không chắc có thể ngăn cản được. Song quyền nan địch tứ thủ. Xem ra, muốn thoát khỏi kiếp nạn này, chỉ có cách đem muội muội hắn rời khỏi trấn Vĩnh An.
Tránh chỗ khó tìm chỗ an lành là đạo lý người thường cũng hiểu được, huống chi là Bạch Dịch bây giờ. Hắn dù là tán tiên trùng sinh, tu vi không còn, nhưng với tâm trí của người đã từng đứng trên đỉnh tu chân giới, hắn biết mình không thể vội vàng cuồng ngạo. Nhất thời phải tìm cách để tránh cơn phong ba này. Chỉ cần hắn tu luyện ra linh khí, trở thành một tu chân giả. Đám người phàm của Hàn gia liền không đáng nhắc tới.
Quyết định như vậy rồi, Bạch Dịch không suy nghĩ thêm nữa. Hắn đi vào một hiệu thuốc trong thị trấn. Phương thuốc hắn đưa ra khiến chưởng quầy nghẹn họng nhìn trân trối.
“Khách quan, là ai kê đơn thuốc này vậy?”
Vị chưởng quầy dụi mắt, giật mình hỏi.
“Mấy vị thuốc này có thể chữa tả lỵ, có vị chữa thuận khí, tráng dương, còn có vị chữa cả an thai,… Tất cả bỏ vào trong một đơn thuốc như vậy, ăn vào khó tránh khỏi độc hại. Ngươi muốn dùng nó cho kẻ thù uống sao?”
“Ta có nói là dùng để uống sao?”, Bạch Dịch vừa buồn cười vừa bảo, “ta dùng vào việc khác.”
Phương thuốc của tán tiên, người thường sao có thể biết được diệu dụng. Bạch Dịch tự nhủ như vậy. Thần y bình thường cũng khó có được kinh nghiệm và những lý giải về dược như hắn.
“Phương thuốc này còn có hiệu quả trị liệu gì?” Chưởng quầy thuốc ngạc nhiên hỏi lại. “Ta làm nghề y nhiều năm, cho tới giờ chưa từng nghe qua phương thuốc nào như thế này. Ngươi lấy nó từ đâu?”
Chưởng quầy hết sức tò mò, từ ánh mắt là có thể nhận ra vị này rất muốn tìm hiểu chân tướng của phương thuốc này. Bạch Dịch với tay lấy thuốc, trả tiền rồi lại cười. Hắn chỉ để lại một câu.
“Là phương thuốc bí mật của tổ tiên, không thể truyền cho người ngoài.”
Chưởng quầy thuốc cười khổ. Đúng lúc ấy, bên ngoài tiệm thuốc vang lên nhiều tiếng người hô ngựa hý, náo loạn cả một góc đường. Sau đó có một đội vệ binh mặc giáp da tiến vào.
Nhìn trang phục của đám vệ binh này không giống của biên quân, cũng không phải quân nhân của trấn Vĩnh An này. Da của áo giáp đều do da thú tốt chế thành. Lông mày mỗi người ẩn hiện sát khí như quân đội tinh nhuệ của Đại Phổ Quốc.
“Ai là chưởng quầy của tiệm thuốc này, ai là chủ tọa?” Một viên sĩ quan vác cương đao lạnh giọng quát hỏi.
Vừa thấy vệ binh xông tới, chưởng quầy liền khẽ run rẩy, biết là đã xảy ra chuyện. Vị này vội ôm quyền khom người nói.
“Tiểu lão nhân chính là chưởng quầy thuốc.” Nói xong, chỉ tay qua một bên, hướng một người nói tiếp. “Hắn chính là tọa đường tiên sinh. Không biết binh gia có điều gì phân phó?”
“Chúng ta là hộ vệ của Cảnh vương phủ, không phải binh gia.”
Viên sĩ quan mang nét mặt lo lắng, quét mắt nhìn ra cửa thấy Bạch Dịch lại tưởng là học đồ của tiệm thuốc, hắn lạnh giọng quát.
“Mang những thuốc tốt nhất của tiệm đi theo chúng ta tới cứu tiểu vương gia. Nếu chậm trễ, ba người các ngươi khó mà toàn mạng.”
Vải bình thường không thể cầm máu, lại không có thuốc trị vết thương nên miệng vết thương trên mặt Bạch Ngọc bắt đầu có dấu hiệu thối rữa. Dẫu có cẩn thẩn giữ gìn, sợ rằng khó tránh để lại vết sẹo lớn trên mặt.
Bạch Dịch cau mày. Nếu là trước kia, hắn chỉ tiện tay luyện chế một viên đan dược là có thể giúp vết thương của Bạch Ngọc khỏi hẳn, gương mặt trở lại bình thường. Hiện giờ hắn chỉ là một phàm nhân, hiện giờ chỉ có thể giữ cho vết thương không chuyển nặng, sau này tiến vào tu chân giới, sẽ lại luyện chế đan dược trị thương cho muội muội mình sau.
Hắn không lo lắng chuyện có thể phục hồi như cũ cho muội muội hay không. Điều hắn lo lắng hiện giờ là nếu không có thuốc trị, em hắn sẽ phải chịu đựng nhiều đau khổ.
Trí nhớ của vạn năm trước đã thức tỉnh, cách nghĩ của hắn đương nhiên đã khác với một thiếu niên bị mù mới mười sáu tuổi là Bạch Dịch lúc trước. Hắn bị mù hai mắt, sau khi cha mẹ mất đi, mọi việc đều do một tay muội muội hắn lo lắng. Sau khi đến trấn Vĩnh An này, Bạch Ngọc ra ngoài làm công cả ngày, dùng số tiền ít ỏi ấy để chèo chống cuộc sống của hai anh em.
Đã từng là một tán tiên đứng trên đỉnh tu chân giới, hắn vốn không dễ động dung, càng không dễ để tâm tình biến hóa. Nhưng hiện giờ trong lòng Bạch Dịch, Bạch Ngọc là em của hắn. Những ân tình hắn nhận từ muội muội sẽ khiến hắn cả đời không quên.
“Ta đi mua ít thuốc trị thương. Ngọc nhi ở nhà chờ nhé.”
Bạch Dịch lấy ra ít tiền tiết kiệm mà hai huynh muội nhịn ăn nhịn mặc dành dụm được, nhẹ bảo.
“Ca à, đó là tiền để ca tham gia kỳ thi hương cuối năm. Ca không được làm vậy, muội không sao đâu.”
Bạch Ngọc nằm trên giường gạch thô sơ, thấy ca mình lấy tiền tích lũy khó nhọc định đi mua thuốc thì vội ngăn cản, sau đó như sợ Bạch Dịch không tin, nàng vội mỉm cười thật tươi nói.
“Muội không đau thật mà!”
Gương mặt tươi cười mạnh mẽ của Bạch Ngọc, cùng câu nói ấy làm tâm tình Bạch Dịch chấn động. Hắn ngước mắt nhìn em mình, hồi lâu không nói gì. Trong ánh mắt vốn thuộc về cường giả chỉ biết lạnh lùng nhìn người khác hiện lên những tia tình cảm phức tạp.
Tiêu dao ơi là tiêu dao!
Bạch Dịch tự giễu trong lòng. “Ta là Tiêu Dao Tiên Quân, trải qua vạn năm tu luyện thành tiên, vô tình vô dục, trải khắp thế gian mà đạo lớn không thành. Chẳng lẽ ta đã sai sao?”
Đạo của ta, rốt cuộc sai ở đâu?
Từng là một tuyệt thế cường giả, lúc này, hắn không khỏi rơi vào trầm mặc, một lúc lâu không tìm ra đáp án cho những câu hỏi ấy.
Tại Thường Dương Sơn, hắn bị thần hồn câu diệt, vứt bỏ cái gọi là Tiêu Dao Tiên Quân, vứt bỏ lực lượng, tránh thoát luân hồi mới được trùng sinh như bây giờ. Câu hỏi ấy rất có thể sẽ quanh quẩn tâm trí hắn cả vạn năm, khiến đạo của hắn không thể đại thành.
Sau một hồi lâu, Bạch Dịch bật cười lớn. Đã trùng sinh rồi, dù không vào lục đạo luân hồi, bây giờ sống ở kiếp khác. Tên hắn trước là Bạch Diệc, kiếp này gọi là Bạch Dịch. Chỉ khác một chữ mà lại chênh lệch lớn đến như vậy ư!
Được rồi. Cũng chỉ là một cái tên. Nghĩ đơn giản như vậy cũng tốt. Kiếp này, hãy cứ gọi ta là Bạch Dịch đi!
Thôi trầm ngâm suy tư, hắn thôi không nghĩ đến những chuyện trước kia nữa. Quan trọng là bây giờ, hắn phải tìm cách trị thương cho muội muội của hắn, để muội muội hắn không phải chịu thống khổ nữa.
“Còn hai tháng mới tới hội thi hương, Ngọc nhi không cần quá lo lắng. Tới lúc đó ca sẽ có cách. Miệng vết thương của muội nếu cứ để như vậy sẽ khiến muội trở thành một người quái dị mất thôi.”
Bạch Ngọc nghe thấy hắn hù dọa như vậy thì không lên tiếng ngăn cản nữa nhưng vẻ mặt lo lắng thì vẫn còn, đôi lông mày cau lên.
Thấy bộ dạng của muội muội mình như vậy, Bạch Dịch không khỏi mỉm cười nói.
“Không cần phải lo lắng như vậy. Trước tiên phải cầm máu lại cho muội đã. Sau này ca sẽ điều chế đan dược chữa vết sẹo trên mặt cho muội, chắc chắn không để lại dấu vết gì đâu.”
“Thật vậy sao?” Bạch Ngọc nghe xong liền cao hứng, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi. “Ca không phải thầy thuốc, sao biết cách luyện dược?”
Bạch Dịch khẽ giật mình, mỉm cười. “Tiểu quỷ! Ca đọc nhiều sách như vậy, có xem qua một ít sách về y thuật. Y thuật so với một số thầy lang bình thường chắc cũng không kém bao nhiêu. Yên tâm đi, ca đã lừa gạt muội bao giờ chưa.”
“Vâng, ca là tốt nhất!”
Bạch Ngọc đã yên tâm hơn, nhoẻn miệng nở nụ cười đáng yêu, khuôn mặt như đóa hoa nở rộ.
“Muội nằm nghỉ đi, ca ra ngoài một lúc sẽ quay về.” Đắp mảnh chăn mỏng lên người muội muội xong, Bạch Dịch mới quay người đi ra cửa.
“Ca!” Thấy Bạch Dịch sắp đi ra ngoài cửa, Bạch Ngọc như nhớ nhớ ra điều gì đó vội hô lên. “Ca đi nhanh kẻo trời sắp tối lại không thấy đường. Ngày mai ca lại đi bôi thuốc nhé.”
Bàn tay đang đẩy cửa của Bạch Dịch chợt dừng lại. Hắn quay đầu bảo. “Lúc trước bị đám người nhà họ Hàn ăn hiếp xong, con mắt ca đã tốt hơn trước nhiều rồi. Xem ra, trong họa còn có phúc.”
“Đôi mắt ca đã nhìn được rồi sao!” Bạch Ngọc mở lớn hai mắt, không dám tin. Nàng kinh ngạc một hồi, sau đó duỗi ba ngón tay nhỉ nhắm trắng ngần ra hỏi với vẻ không mấy tin tưởng.
“Đây là mấy ngón?”
Cánh cửa cách chiếc giường chừng hai trượng, trong phòng tuy có đốt đèn nhưng nếu là trước kia, với khoảng cách này Bạch Dịch không thể nào nhìn rõ. Hôm nay hắn chỉ cười hặc hặc đáp.
“Ba con trùng nhỏ!”
“Ca thực sự nhìn thấy rồi sao! Tốt quá rồi!”
Trên giường gạch thô sơ, Bạch Ngọc vui mừng hoa tay mua chân hét lên. Bao nhiêu ủy khuất ban ngày phải chịu, ngay cả vết sẹo phải nhận trên mặt bỗng trở nên thật đáng giá. Chỉ cần mắt ca ca nàng có thể nhìn lại được, dẫu có chuyện gì nàng cũng nguyện ý.
Lúc ra khỏi nhà, trời đã chạng vạng tối. Bạch Dịch đi trên đường, trong lòng suy tư về những điều xảy ra trong ngày.
Tên Hàn Phong sống an nhàn từ nhỏ, đã quen sung sướng trở nên hư hỏng. Hôm nay bị cắn mất một tai, hắn quyết không dễ dàng bỏ qua cho hai anh em. Lần này hắn không mang theo nhiều người, Bạch Dịch có thể dễ dàng bức lui. Lần sau nếu đối phương kéo tới vài chục người, trong bộ dạng thân thể thế này, hắn không chắc có thể ngăn cản được. Song quyền nan địch tứ thủ. Xem ra, muốn thoát khỏi kiếp nạn này, chỉ có cách đem muội muội hắn rời khỏi trấn Vĩnh An.
Tránh chỗ khó tìm chỗ an lành là đạo lý người thường cũng hiểu được, huống chi là Bạch Dịch bây giờ. Hắn dù là tán tiên trùng sinh, tu vi không còn, nhưng với tâm trí của người đã từng đứng trên đỉnh tu chân giới, hắn biết mình không thể vội vàng cuồng ngạo. Nhất thời phải tìm cách để tránh cơn phong ba này. Chỉ cần hắn tu luyện ra linh khí, trở thành một tu chân giả. Đám người phàm của Hàn gia liền không đáng nhắc tới.
Quyết định như vậy rồi, Bạch Dịch không suy nghĩ thêm nữa. Hắn đi vào một hiệu thuốc trong thị trấn. Phương thuốc hắn đưa ra khiến chưởng quầy nghẹn họng nhìn trân trối.
“Khách quan, là ai kê đơn thuốc này vậy?”
Vị chưởng quầy dụi mắt, giật mình hỏi.
“Mấy vị thuốc này có thể chữa tả lỵ, có vị chữa thuận khí, tráng dương, còn có vị chữa cả an thai,… Tất cả bỏ vào trong một đơn thuốc như vậy, ăn vào khó tránh khỏi độc hại. Ngươi muốn dùng nó cho kẻ thù uống sao?”
“Ta có nói là dùng để uống sao?”, Bạch Dịch vừa buồn cười vừa bảo, “ta dùng vào việc khác.”
Phương thuốc của tán tiên, người thường sao có thể biết được diệu dụng. Bạch Dịch tự nhủ như vậy. Thần y bình thường cũng khó có được kinh nghiệm và những lý giải về dược như hắn.
“Phương thuốc này còn có hiệu quả trị liệu gì?” Chưởng quầy thuốc ngạc nhiên hỏi lại. “Ta làm nghề y nhiều năm, cho tới giờ chưa từng nghe qua phương thuốc nào như thế này. Ngươi lấy nó từ đâu?”
Chưởng quầy hết sức tò mò, từ ánh mắt là có thể nhận ra vị này rất muốn tìm hiểu chân tướng của phương thuốc này. Bạch Dịch với tay lấy thuốc, trả tiền rồi lại cười. Hắn chỉ để lại một câu.
“Là phương thuốc bí mật của tổ tiên, không thể truyền cho người ngoài.”
Chưởng quầy thuốc cười khổ. Đúng lúc ấy, bên ngoài tiệm thuốc vang lên nhiều tiếng người hô ngựa hý, náo loạn cả một góc đường. Sau đó có một đội vệ binh mặc giáp da tiến vào.
Nhìn trang phục của đám vệ binh này không giống của biên quân, cũng không phải quân nhân của trấn Vĩnh An này. Da của áo giáp đều do da thú tốt chế thành. Lông mày mỗi người ẩn hiện sát khí như quân đội tinh nhuệ của Đại Phổ Quốc.
“Ai là chưởng quầy của tiệm thuốc này, ai là chủ tọa?” Một viên sĩ quan vác cương đao lạnh giọng quát hỏi.
Vừa thấy vệ binh xông tới, chưởng quầy liền khẽ run rẩy, biết là đã xảy ra chuyện. Vị này vội ôm quyền khom người nói.
“Tiểu lão nhân chính là chưởng quầy thuốc.” Nói xong, chỉ tay qua một bên, hướng một người nói tiếp. “Hắn chính là tọa đường tiên sinh. Không biết binh gia có điều gì phân phó?”
“Chúng ta là hộ vệ của Cảnh vương phủ, không phải binh gia.”
Viên sĩ quan mang nét mặt lo lắng, quét mắt nhìn ra cửa thấy Bạch Dịch lại tưởng là học đồ của tiệm thuốc, hắn lạnh giọng quát.
“Mang những thuốc tốt nhất của tiệm đi theo chúng ta tới cứu tiểu vương gia. Nếu chậm trễ, ba người các ngươi khó mà toàn mạng.”
/321
|