dịch:Lạc Đinh Đang
Đám người đến cướp đoạt gồm mười bảy đệ tử ngoại môn. Cầm đầu là hai người một cao một thấp, đều có tu vi Luyện Khí trung kì.
Ở khu cư trú của Bạch Dịch chỉ có Khương Đại Xuyên đạt đến Luyện Khí trung kì, hiển nhiên đánh không lại hai người cùng giai. Những đệ tử lạ mặt kia đem khu vực này vơ vét hết một lượt. Họ vừa định rời đi thì bắt gặp ba người trở về.
“Thì ra còn có ba con cá lọt lưới.” Đệ tử cao lớn trừng mắt nói, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường.
“Ba người các ngươi đem Thông Mạch Đan trên người giao hết ra đây, thời điểm này ngày mai mới được trở về. Nghe rõ cả chưa?” Đệ tử vóc dáng thấp bé, gương mặt dữ tợn. Ánh mắt hắn trợn lớn, đầy khiển trách.
Cao Nhân vừa bị một cái tát, trong người ôm đầy một bụng oán khí. Giờ lại nghe đối phương nói lời ngông cuồng, tất cả bực tức đều dâng lên. Hắn phẫn nộ quát: “Muốn đoạt đan thì đoạt hả? Dựa vào đâu mà bắt chúng ta ngồi một đêm trên bãi cỏ! Ngươi là Chấp sự ngoại môn sao?”
“Ha ha. Chúng ta không phải Chấp sự ngoại môn nhưng so với đệ tử ngoại môn các ngươi thì mạnh gấp trăm lần.” Đệ tử cao lớn cười lạnh nói: “Nếu như ngươi có thể đánh bại chúng ta, đương nhiên có thể đoạt lại Linh đan đồng thời bắt chúng ta ngồi một đêm trên bãi cỏ. Nhưng mà ngươi không có năng lực này, ha ha.”
“Ngồi một đêm trên bãi cỏ đối với các ngươi là có lợi đó. Năm trước có mấy đệ tử đui mù mạo phạm chúng ta, ngươi đoán xem bọn họ thế nào?” Người có vóc dáng thấp bé trong mắt lóe lên hung quang, hừ lạnh nói: “Hừ, năm nay bọn họ vẫn còn phải nằm trên giường!”
Có thể dễ dàng đánh bại đám người Khương Đại Xuyên nói lên thực lực của hai đệ tử một cao một thấp này không hề tầm thường. Đệ tử Luyện Khí sơ kì còn không có cách nào chống cự lại, đừng nói đến tiểu vương gia còn chưa tu ra Linh khí.
Cao Nhân nộ khí công tâm, đã sớm quên nơi này là tông môn tu chân chứ không phải nơi bình thường. Hắn muốn xông lên liều mạng thì bị một thân ảnh ngăn cản.
Bạch Dịch lúc này mặt trầm như nước. Hắn từng bước bước ra, trong tay cầm một bình sứ đựng Thông Mạch Đan, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Chỗ này còn mấy chục viên Thông Mạch Đan, nếu như có thể đoạt được, nó chính là của các ngươi.”
Vào Nhập Vân Cốc, Bạch Dịch vốn định nhờ vào Linh khí bên trong tông môn để yên tĩnh tu luyện. Nhưng hai lần ba phen bị người ta đe dọa bắt nạt, Bạch Dịch đã tức giận. So với một mực nhường nhịn, chẳng bằng trực tiếp khiến đối phương hoảng sợ e ngại.
Thấy bình sứ trong tay Bạch Dịch, hai người kia trong mắt sáng ngời. Chúng nhìn nhau cười, đồng thời rút ra phi lô kiếm.
“Tiểu tử, thức thời thì giao ra đan dược, miễn cho một trận hành hung.”
“Nếu không muốn nằm trên giường một năm hoặc nửa năm thì giao Thông Mạch Đan ra đây!”
Nói xong, hai người cùng lúc tiến gần Bạch Dịch, trong tay chúng cầm Pháp Khí Mộc kiếm chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Hai người đều cẩn thận nhưng đối diện với một thiếu niên bộ dáng vô cùng bình tĩnh khiến chúng cảm thấy kì quái.
“Dường như tiểu tử này có chút quái dị.” Người cao lớn nhíu mày nói, đem Mộc kiếm chắn ngang trước người.
“Trước tiên đem phế hắn đi, ta xem hắn còn quái dị thế nào được nữa.” Người vóc dáng thấp hung ác gầm nhẹ, Mộc kiếm trong tay thúc giục ra, mang theo tiếng gió đâm về phía Bạch Dịch.
Khoảng cách hai người đã tiếp cận một trượng (bằng 10 thước Trung Quốc cổ, khoảng 3, 33 m) chung quanh Bạch Dịch, vừa đúng phạm vi công kích của đê giai Pháp Khí. Vừa thấy đối phương dùng phi kiếm, khóe miệng Bạch Dịch treo một nụ cười lạnh. Hắn thu bình sứ lại, bấm động kiếm quyết, trong nháy mắt, phi lô Mộc kiếm hiện ra.
Kiếm xuất ra chính là thức thứ ba của Lô Đào Kiếm Thức. Chỉ thấy phi lô kiếm hóa thành hơn mười tàn ảnh như lưu tinh xuất hiện.
“Trời, thức thứ ba Lô Đào kiếm pháp!”
“Tu vi hắn mới đến Luyện Khí sơ kì, làm sao có khả năng!”
Tiếng kinh hô vừa mới thốt ra, vai của người cao lớn đã xuất hiện hai dòng máu, hắn ta kêu thảm thiết rồi bị bay ngược ra ngoài. Phi kiếm của người vóc dáng thấp chưa đến bên người Bạch Dịch đã bị một đạp kiếm quang đánh bay. Trên chân của hắn ta xuất hiện năm, sáu lỗ máu, hắn kêu gào không dứt.
Một chiêu đả thương hai gã đệ tử Luyện Khí trung kì!
Nhập Vân Cốc lấy võ, tất cả đều là bản lĩnh của chính mình. Chỉ cần không có mạng người, Chấp sự sẽ không quản. Thời điểm Bạch Dịch đánh bại Khương Đại Xuyên không có người nhìn thấy, lúc này tất cả các đệ tử khác có mặt đều choáng váng. Nhất là đệ tử ở khu vực này. Bấy giờ họ mới biết tiểu thúc của Khương Đại Xuyên lợi hại như vậy.
Dù sao nơi này là Thương Vân Tông, Bạch Dịch chỉ có thể vận dụng kiếm thức cơ bản của Nhập Vân Cốc để đối địch. Tuy là kiến thức căn bản nhưng đến tay hắn đều trở thành kiếm pháp tinh xảo. Lại nói đối phương còn chưa thi triển được ra thức thứ ba, mà cho dù có khổ luyện Lô Đào Kiếm Thức nhiều năm cũng không bằng kiếm pháp tinh xảo của lão đạo Bạch Dịch.
Hắn chính là Tán Tiên, kiếm đạo Luyện Khí kì hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Bạch Dịch trong nháy mắt đánh bại hai thủ lĩnh của những người từ bên ngoài đến. Đám người Khương Đại Xuyên sửng sốt một hồi sau đó vội vàng vây quanh chỗ Bạch Dịch.
Hai thủ lĩnh Luyện Khí trung kì cũng bị đánh bại, những người khác lập tức ỉu xìu đi xuống. Họ vội vàng lấy tất cả đan dược trên người ra. Khương Đại Xuyên chưa yên tâm, tự mình lần lượt lục soát từng người một sau đó đem những vật quý này làm chiến lợi phẩm dâng lên cho tiểu thúc của hắn.
“Ngươi giữ lấy đi.” Bạch Dịch nói. Hắn bước đến chỗ hai đệ tử bị hắn đánh trọng thương ở gần đấy, ánh mắt lãnh đạm.
“Đừng, đừng động thủ.” Người cao lớn cắn răng chịu đựng nói. Hắn ta cố sức lấy đan dược của mình ra: “Nó đều là của ngươi.”
Người vóc dáng thấp kia bắp chân đã huyết nhục mơ hồ (máu thịt không rõ), cố nén đau đớn lấy đan dược trên người ra.
Ra hiệu Cao Nhân thu đan dược của hai người, Bạch Dịch lạnh lùng cười. Hắn lấy trên người đệ tử cao lớn ra một khối đá nhỏ xinh. Đây chính là một khối đê giai Linh Thạch.
Cầm Linh Thạch trên tay, Bạch Dịch quát lạnh: “Cút! Còn dám tới nữa, trên người các ngươi không chỉ nhiều thêm mấy cái lỗ nữa đâu.”
Bị lấy đi Linh Thạch, sắc mặt người cao lớn trong nháy mắt trở nên xanh mét. Hắn ta phát cáu nhưng lại nhịn xuống. Ánh mắt tràn đầy hận ý, hắn lảo đảo dẫn người rời đi.
Đối phương vừa đi, những đệ tử sau lưng Bạch Dịch lập tức reo lên.
“Đám này là một lũ sói khinh người! Chúng ta đã biết dùng võ để lấy, sau này chờ chúng ta tiến giai Luyện Khí trung kì, nhất định cho bọn hắn đẹp mắt!”
“Tu vi tuy quan trọng nhưng kiếm đạo cũng không thể thiếu sót. Về sau ta muốn khổ luyện Lô Đào Kiếm Pháp! Tiểu thúc kiếm pháp cao siêu, dùng sức mình đánh thánh hai đệ tử Luyện Khí trung kì, thật là uy phong.”
Đối với việc đệ tử chung quanh tâng bốc, Bạch Dịch chỉ mỉm cười rồi xoay người vào trong phòng. Hắn vận chuyển tâm pháp, khôi phục lại Linh khí đã tiêu hao hết.
Lần này đánh bại hai đệ tử Luyện Khí trung kì là hắn đã dốc toàn lực. Tuy rằng kiếm pháp của hắn tinh xảo nhưng mà Linh khí trong cơ thể quá yếu. Tại cảnh giới Luyện Khí sơ kì có thể thi triển một lần thức thứ ba của Lô Đào kiếm đã là cực hạn. Nếu nhiều thêm vài đối thủ Luyện Khí trung kì, hắn không dám cam đoan có thể dễ dàng thắng được.
Cuối cùng thì vẫn là cảnh giới quá kém, Linh khí có thể vận dụng quá ít. Nếu như hắn tiến giai đến Luyện Khí trung kì, Linh khí trong cơ thể nhiều gấp hai lần so với Luyện Khí sơ kì.
Tĩnh tu hơn một canh giờ, Linh khí trong cơ thể Bạch Dịch đã khôi phục. Hắn vừa mở mắt ra đã thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng hô hào ầm ĩ.
“Linh thạch của Cát thị huynh đệ ở khu cư trú trong này!”
“Nghe nói hai Linh Thạch của huynh đệ kia bị một đệ tử Luyện Khí sơ kì đoạt được. Ta muốn xem là ai đui mù, cảnh giới Luyện Khí sơ kì mà dám dùng võ đoạt Linh Thạch.”
“Tìm được tiểu tử kia phải đem Linh Thạch lấy đi!”
Nghe được những tiếng kêu la lộn xộn, Bạch Dịch chau mày, đẩy cửa đi ra.
Khu cư trú bên ngoài đã có trăm đệ tử ngoại môn ở đó. Họ vây quanh khu cư trú. Những đệ tử này chia ra làm vài nhóm, trong đó đã có người sinh ra địch ý.
Bị nhiều người vây quanh như vậy, Khương Đại Xuyên sợ đến choáng váng. Tu vi của hắn chỉ là Luyện Khí trung kì, trong tay cũng chỉ có mười thủ hạ. Cho dù có thêm hai người Luyện Khí trung kì giúp đỡ cũng không thể đánh thắng nhiều người như thế.
Thấy một màn như này, Bạch Dịch đã đoán được là hai huynh đệ Cát thị một cao một thấp lúc trước gây nên.
Mất đi Linh Thạch lại còn trọng thương, hai huynh đệ nuốt không trôi cục tức này, dứt khoát đem tin Bạch Dịch cướp Linh Thạch đến báo cho những khu vực khác. Đây là mượn đao giết người!
Đám người đến cướp đoạt gồm mười bảy đệ tử ngoại môn. Cầm đầu là hai người một cao một thấp, đều có tu vi Luyện Khí trung kì.
Ở khu cư trú của Bạch Dịch chỉ có Khương Đại Xuyên đạt đến Luyện Khí trung kì, hiển nhiên đánh không lại hai người cùng giai. Những đệ tử lạ mặt kia đem khu vực này vơ vét hết một lượt. Họ vừa định rời đi thì bắt gặp ba người trở về.
“Thì ra còn có ba con cá lọt lưới.” Đệ tử cao lớn trừng mắt nói, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường.
“Ba người các ngươi đem Thông Mạch Đan trên người giao hết ra đây, thời điểm này ngày mai mới được trở về. Nghe rõ cả chưa?” Đệ tử vóc dáng thấp bé, gương mặt dữ tợn. Ánh mắt hắn trợn lớn, đầy khiển trách.
Cao Nhân vừa bị một cái tát, trong người ôm đầy một bụng oán khí. Giờ lại nghe đối phương nói lời ngông cuồng, tất cả bực tức đều dâng lên. Hắn phẫn nộ quát: “Muốn đoạt đan thì đoạt hả? Dựa vào đâu mà bắt chúng ta ngồi một đêm trên bãi cỏ! Ngươi là Chấp sự ngoại môn sao?”
“Ha ha. Chúng ta không phải Chấp sự ngoại môn nhưng so với đệ tử ngoại môn các ngươi thì mạnh gấp trăm lần.” Đệ tử cao lớn cười lạnh nói: “Nếu như ngươi có thể đánh bại chúng ta, đương nhiên có thể đoạt lại Linh đan đồng thời bắt chúng ta ngồi một đêm trên bãi cỏ. Nhưng mà ngươi không có năng lực này, ha ha.”
“Ngồi một đêm trên bãi cỏ đối với các ngươi là có lợi đó. Năm trước có mấy đệ tử đui mù mạo phạm chúng ta, ngươi đoán xem bọn họ thế nào?” Người có vóc dáng thấp bé trong mắt lóe lên hung quang, hừ lạnh nói: “Hừ, năm nay bọn họ vẫn còn phải nằm trên giường!”
Có thể dễ dàng đánh bại đám người Khương Đại Xuyên nói lên thực lực của hai đệ tử một cao một thấp này không hề tầm thường. Đệ tử Luyện Khí sơ kì còn không có cách nào chống cự lại, đừng nói đến tiểu vương gia còn chưa tu ra Linh khí.
Cao Nhân nộ khí công tâm, đã sớm quên nơi này là tông môn tu chân chứ không phải nơi bình thường. Hắn muốn xông lên liều mạng thì bị một thân ảnh ngăn cản.
Bạch Dịch lúc này mặt trầm như nước. Hắn từng bước bước ra, trong tay cầm một bình sứ đựng Thông Mạch Đan, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Chỗ này còn mấy chục viên Thông Mạch Đan, nếu như có thể đoạt được, nó chính là của các ngươi.”
Vào Nhập Vân Cốc, Bạch Dịch vốn định nhờ vào Linh khí bên trong tông môn để yên tĩnh tu luyện. Nhưng hai lần ba phen bị người ta đe dọa bắt nạt, Bạch Dịch đã tức giận. So với một mực nhường nhịn, chẳng bằng trực tiếp khiến đối phương hoảng sợ e ngại.
Thấy bình sứ trong tay Bạch Dịch, hai người kia trong mắt sáng ngời. Chúng nhìn nhau cười, đồng thời rút ra phi lô kiếm.
“Tiểu tử, thức thời thì giao ra đan dược, miễn cho một trận hành hung.”
“Nếu không muốn nằm trên giường một năm hoặc nửa năm thì giao Thông Mạch Đan ra đây!”
Nói xong, hai người cùng lúc tiến gần Bạch Dịch, trong tay chúng cầm Pháp Khí Mộc kiếm chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Hai người đều cẩn thận nhưng đối diện với một thiếu niên bộ dáng vô cùng bình tĩnh khiến chúng cảm thấy kì quái.
“Dường như tiểu tử này có chút quái dị.” Người cao lớn nhíu mày nói, đem Mộc kiếm chắn ngang trước người.
“Trước tiên đem phế hắn đi, ta xem hắn còn quái dị thế nào được nữa.” Người vóc dáng thấp hung ác gầm nhẹ, Mộc kiếm trong tay thúc giục ra, mang theo tiếng gió đâm về phía Bạch Dịch.
Khoảng cách hai người đã tiếp cận một trượng (bằng 10 thước Trung Quốc cổ, khoảng 3, 33 m) chung quanh Bạch Dịch, vừa đúng phạm vi công kích của đê giai Pháp Khí. Vừa thấy đối phương dùng phi kiếm, khóe miệng Bạch Dịch treo một nụ cười lạnh. Hắn thu bình sứ lại, bấm động kiếm quyết, trong nháy mắt, phi lô Mộc kiếm hiện ra.
Kiếm xuất ra chính là thức thứ ba của Lô Đào Kiếm Thức. Chỉ thấy phi lô kiếm hóa thành hơn mười tàn ảnh như lưu tinh xuất hiện.
“Trời, thức thứ ba Lô Đào kiếm pháp!”
“Tu vi hắn mới đến Luyện Khí sơ kì, làm sao có khả năng!”
Tiếng kinh hô vừa mới thốt ra, vai của người cao lớn đã xuất hiện hai dòng máu, hắn ta kêu thảm thiết rồi bị bay ngược ra ngoài. Phi kiếm của người vóc dáng thấp chưa đến bên người Bạch Dịch đã bị một đạp kiếm quang đánh bay. Trên chân của hắn ta xuất hiện năm, sáu lỗ máu, hắn kêu gào không dứt.
Một chiêu đả thương hai gã đệ tử Luyện Khí trung kì!
Nhập Vân Cốc lấy võ, tất cả đều là bản lĩnh của chính mình. Chỉ cần không có mạng người, Chấp sự sẽ không quản. Thời điểm Bạch Dịch đánh bại Khương Đại Xuyên không có người nhìn thấy, lúc này tất cả các đệ tử khác có mặt đều choáng váng. Nhất là đệ tử ở khu vực này. Bấy giờ họ mới biết tiểu thúc của Khương Đại Xuyên lợi hại như vậy.
Dù sao nơi này là Thương Vân Tông, Bạch Dịch chỉ có thể vận dụng kiếm thức cơ bản của Nhập Vân Cốc để đối địch. Tuy là kiến thức căn bản nhưng đến tay hắn đều trở thành kiếm pháp tinh xảo. Lại nói đối phương còn chưa thi triển được ra thức thứ ba, mà cho dù có khổ luyện Lô Đào Kiếm Thức nhiều năm cũng không bằng kiếm pháp tinh xảo của lão đạo Bạch Dịch.
Hắn chính là Tán Tiên, kiếm đạo Luyện Khí kì hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Bạch Dịch trong nháy mắt đánh bại hai thủ lĩnh của những người từ bên ngoài đến. Đám người Khương Đại Xuyên sửng sốt một hồi sau đó vội vàng vây quanh chỗ Bạch Dịch.
Hai thủ lĩnh Luyện Khí trung kì cũng bị đánh bại, những người khác lập tức ỉu xìu đi xuống. Họ vội vàng lấy tất cả đan dược trên người ra. Khương Đại Xuyên chưa yên tâm, tự mình lần lượt lục soát từng người một sau đó đem những vật quý này làm chiến lợi phẩm dâng lên cho tiểu thúc của hắn.
“Ngươi giữ lấy đi.” Bạch Dịch nói. Hắn bước đến chỗ hai đệ tử bị hắn đánh trọng thương ở gần đấy, ánh mắt lãnh đạm.
“Đừng, đừng động thủ.” Người cao lớn cắn răng chịu đựng nói. Hắn ta cố sức lấy đan dược của mình ra: “Nó đều là của ngươi.”
Người vóc dáng thấp kia bắp chân đã huyết nhục mơ hồ (máu thịt không rõ), cố nén đau đớn lấy đan dược trên người ra.
Ra hiệu Cao Nhân thu đan dược của hai người, Bạch Dịch lạnh lùng cười. Hắn lấy trên người đệ tử cao lớn ra một khối đá nhỏ xinh. Đây chính là một khối đê giai Linh Thạch.
Cầm Linh Thạch trên tay, Bạch Dịch quát lạnh: “Cút! Còn dám tới nữa, trên người các ngươi không chỉ nhiều thêm mấy cái lỗ nữa đâu.”
Bị lấy đi Linh Thạch, sắc mặt người cao lớn trong nháy mắt trở nên xanh mét. Hắn ta phát cáu nhưng lại nhịn xuống. Ánh mắt tràn đầy hận ý, hắn lảo đảo dẫn người rời đi.
Đối phương vừa đi, những đệ tử sau lưng Bạch Dịch lập tức reo lên.
“Đám này là một lũ sói khinh người! Chúng ta đã biết dùng võ để lấy, sau này chờ chúng ta tiến giai Luyện Khí trung kì, nhất định cho bọn hắn đẹp mắt!”
“Tu vi tuy quan trọng nhưng kiếm đạo cũng không thể thiếu sót. Về sau ta muốn khổ luyện Lô Đào Kiếm Pháp! Tiểu thúc kiếm pháp cao siêu, dùng sức mình đánh thánh hai đệ tử Luyện Khí trung kì, thật là uy phong.”
Đối với việc đệ tử chung quanh tâng bốc, Bạch Dịch chỉ mỉm cười rồi xoay người vào trong phòng. Hắn vận chuyển tâm pháp, khôi phục lại Linh khí đã tiêu hao hết.
Lần này đánh bại hai đệ tử Luyện Khí trung kì là hắn đã dốc toàn lực. Tuy rằng kiếm pháp của hắn tinh xảo nhưng mà Linh khí trong cơ thể quá yếu. Tại cảnh giới Luyện Khí sơ kì có thể thi triển một lần thức thứ ba của Lô Đào kiếm đã là cực hạn. Nếu nhiều thêm vài đối thủ Luyện Khí trung kì, hắn không dám cam đoan có thể dễ dàng thắng được.
Cuối cùng thì vẫn là cảnh giới quá kém, Linh khí có thể vận dụng quá ít. Nếu như hắn tiến giai đến Luyện Khí trung kì, Linh khí trong cơ thể nhiều gấp hai lần so với Luyện Khí sơ kì.
Tĩnh tu hơn một canh giờ, Linh khí trong cơ thể Bạch Dịch đã khôi phục. Hắn vừa mở mắt ra đã thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng hô hào ầm ĩ.
“Linh thạch của Cát thị huynh đệ ở khu cư trú trong này!”
“Nghe nói hai Linh Thạch của huynh đệ kia bị một đệ tử Luyện Khí sơ kì đoạt được. Ta muốn xem là ai đui mù, cảnh giới Luyện Khí sơ kì mà dám dùng võ đoạt Linh Thạch.”
“Tìm được tiểu tử kia phải đem Linh Thạch lấy đi!”
Nghe được những tiếng kêu la lộn xộn, Bạch Dịch chau mày, đẩy cửa đi ra.
Khu cư trú bên ngoài đã có trăm đệ tử ngoại môn ở đó. Họ vây quanh khu cư trú. Những đệ tử này chia ra làm vài nhóm, trong đó đã có người sinh ra địch ý.
Bị nhiều người vây quanh như vậy, Khương Đại Xuyên sợ đến choáng váng. Tu vi của hắn chỉ là Luyện Khí trung kì, trong tay cũng chỉ có mười thủ hạ. Cho dù có thêm hai người Luyện Khí trung kì giúp đỡ cũng không thể đánh thắng nhiều người như thế.
Thấy một màn như này, Bạch Dịch đã đoán được là hai huynh đệ Cát thị một cao một thấp lúc trước gây nên.
Mất đi Linh Thạch lại còn trọng thương, hai huynh đệ nuốt không trôi cục tức này, dứt khoát đem tin Bạch Dịch cướp Linh Thạch đến báo cho những khu vực khác. Đây là mượn đao giết người!
/321
|