Tường cát mang theo Cương Phong chi lực vây kín tròn tám lần, sức gió cuồng bạo vẫn không cách nào chôn vùi ánh lửa trong đỉnh bằng đồng đỏ. Tuy Tào Cửu Tiền lông tóc không tổn hại, nhưng hai kiện Pháp bảo đao thuẫn đã tiêu tan hoàn toàn, bề mặt đỉnh bằng đồng đỏ cũng lồi lõm khắp nơi.
Đó là dấu vết sau khi bị Cương Phong tàn sát bừa bãi.
Bốn phía lại tiếp tục ngưng tụ tường cát, thần sắc Tào Cửu Tiền lại hoàn toàn buông lỏng. Bão cát lần thứ chín rõ ràng yếu hơn rất nhiều so với mấy lần trước.
Nhiều nhất là mười đạo bão cát xoắn giết, đây là phán đoán trong lòng Tào Cửu Tiền. Chỉ cần vượt qua hai lần cuối cùng, hắn có đủ lòng tin phá hỏng tòa đại trận sắp hao hết linh lực này.
Chẳng những tổn thất hai kiện Pháp bảo cấp thấp, ngay cả đỉnh bằng đồng đỏ trước mắt cũng bị tổn hại cực kỳ nghiêm trọng. Tào Cửu Tiền không những không cảm thấy đáng tiếc, ngược lại trong lòng càng nóng thêm.
Đối với những thủ đoạn thần kỳ của Bạch Dịch, Tào Cửu Tiền đã sớm mê tít mắt không thôi. Khỏi cần phải nói, nếu có thể đoạt được cách bày bố đại trận này từ chỗ Bạch Dịch, Tào Cửu Tiền tin tưởng dựa vào lực lượng của mình, cho dù gặp phải cường giả Nguyên Anh sơ kỳ hắn cũng có năng lực thoát thân.
Nghĩ đến thực lực của mình không lâu sau có thể tăng mạnh, Tào Cửu Tiền cười lạnh ngăn được bão cát xoắn giết lần thứ chín. Quả nhiên, khi bão cát lần thứ chín đi qua, xung quanh lại tiếp tục ngưng tụ ra tường cát. Tường cát lần này chẳng những cực kỳ thấp bé, ngay cả tốc độ cũng chậm lại, nhìn qua thì uy lực thường thường.
Tào Cửu Tiền vô cùng khẳng định, trận pháp sắp đến trình trạng sụp đổ. Chỉ cần vượt qua lần bão cát cuối cùng, bóng dáng của Bạch Dịch sẽ xuất hiện trước mắt.
Vỗ vỗ thân đỉnh bằng đồng đỏ, Tào Cửu Tiền vận chuyển linh lực, toàn lực ứng phó ngăn cản bão cát xoắn giết. Mặc dù hắn có thể kết luận đây là một lần cuối cùng, nhưng vẫn cực kỳ cẩn thận như trước.
Trong bão cát cuồng bạo, chẳng biết lúc nào ẩn vào từng thanh từng thanh phi kiếm như cá bơi lội. Những phi kiếm này vô cùng nhỏ, toàn bộ có ba mươi sáu thanh, nhất là một thanh kiếm nhỏ đen như mực, giống như một con cá mập bơi trong bão cát, chỉ cần tìm được cơ hội sẽ bùng phát đả thương người.
Sau chín đạo bão cát, Bạch Dịch đã khôi phục linh lực. Trong nháy mắt làm hai khối linh thạch trong tay vỡ vụn, hắn gọi ra Tử Đằng Kiếm, hai mắt như điện, gắt gao nhìn chằm chằm vào một lần bão cát cuối cùng trong đại trận.
Hắn muốn nhờ lần bão cát cuối cùng, hoàn toàn trọng thương Tào Cửu Tiền!
Toàn bộ ba mươi sáu thanh Tử Đằng Kiếm bay lượn ở tầng đáy bão cát, mục tiêu của Bạch Dịch cũng không phải là bản thân Tào Cửu Tiền, mà là quái đỉnh màu đồng đỏ kia. Bởi vì hắn nhìn ra đỉnh bằng đồng đỏ đã tâm huyết tương liên với Tào Cửu Tiền.
Quái đỉnh màu đồng đỏ kia chính là Pháp bảo bản mạng của Tào Cửu Tiền.
Lấy tâm huyết rèn luyện Pháp bảo bản mạng, một khi bị phá hủy, tâm thần của chủ nhân theo đó cũng bị trọng thương. Chỉ cần Tào Cửu Tiền có chút thất thần ngắn ngủi, Bạch Dịch liền có cơ hội hoàn toàn giết chết hắn!
Ô...ô...n...g!
Trong lúc đó âm thanh kiếm kêu ầm ầm nổ vang. Ba mươi sáu thanh Tử Đằng Kiếm không tạo thành kiếm trận mà toàn bộ đều phát ra âm thanh ưng gáy hạc kêu, tiếng kêu rung trời khiến bão cát cuồng liệt đều dừng lại trong chớp mắt, sau đó liền biến thành bão cát hung bạo.
Trong gió có cát, trong cát giấu kiếm, kiếm chấn minh âm, Tầng thứ tám Phượng Minh kiếm pháp được Bạch Dịch toàn lực thúc giục!
Bên trong bão cát hung bạo mơ hồ truyền ra tiếng phượng gáy. Tuy tầng thứ tám Phượng Minh kiếm pháp có thể phát ra tiếng phượng gáy, nhưng hợp với âm thanh của ba mươi sáu thanh Tử Đằng Kiếm, vẫn phát ra tiếng phượng rống long ngâm như trước.
Trong nháy mắt Tào Cửu Tiền hiện thân trên phi kiếm bắt đầu hợp lực phòng ngự. Đại trận sắp sụp đổ, lúc này hắn không đáng phải xuất kích. Chỉ cần nhịn đến khi trận pháp tự vỡ vụn, Bạch Dịch liền biến thành cá nằm trên thớt, mặc hắn xâu xé.
Mặc dù Tào Cửu Tiền đã thúc giục toàn bộ linh lực, nhưng công kích sóng âm của Phượng Minh kiếm pháp vẫn lọt vào trong cơ thể của hắn. Một đạo gợn sóng vô hình như ưng như hạc bay thẳng vào thức hải Tào Cửu Tiền.
Cảm giác thấy loại pháp thuật sóng âm, Tào Cửu Tiền bỗng cả kinh, vội vàng điều động lực lượng linh thức, toàn lực ngăn cản. Mà bản thể của hắn cũng sinh ra chút mờ mịt.
Mượn cơ hội bản thân Tào Cửu Tiền sững sờ, Diêm Sơn hai tay đứt rời xuất hiện ở phía sau đỉnh bằng đồng đỏ. Hắn vận chuyển toàn bộ lực lượng, tung chân đá về phía Pháp bảo cấp trung này. Phía trước đỉnh bằng đồng đỏ, Mạc A tung bay trên Chiến Hồn kỳ há to miệng, coi đỉnh bằng đồng đỏ thành củ cải trắng, dốc sức liều mạng mà gặm cắn.
Bên trái đỉnh bằng đồng đỏ, ba mươi lăm thanh Tử Đằng Kiếm tạo thành hình dáng máy xay gió, liên tiếp chặt chém không ngừng. Phía bên phải, cầm hắc kiếm trong tay, Đảo Thiên Công được vận chuyển tới cực hạn, Bạch Dịch đã vung kiếm chém tới.
Bản thân Tào Cửu Tiền luôn núp trong đỉnh, khi hắn hao phí tâm lực ngăn cản công kích sóng âm, bốn phía đỉnh bằng đồng đỏ đã xuất hiện vài chỗ có vết nứt. Nhất là chỗ hắc kiếm của Bạch Dịch chém qua đã có một đạo vết nứt hẹp dài xuất hiện.
Bạch Dịch chém xuống không đơn thuần là vết nứt, độc Sát Văn ở trạng thái khí đã lặng yên không tiếng động xâm nhập vào đỉnh. Đợi khi Tào Cửu Tiền hoàn toàn quét sạch sóng âm trong người, hắn chợt phát hiện Pháp bảo cấp trung của mình sắp bị nghiền nát.
Tiểu súc sinh! Hai mắt Tào Cửu Tiền đỏ bừng, nổi giận quát: Dám đả thương Pháp bảo bản mạng của lão phu, ngươi muốn chết!
Uy áp Kim Đan hậu kỳ lan ra, trong tiếng gầm thét Tào Cửu Tiền thi triển ra đạo pháp hệ Hỏa sở trường nhất. Đỉnh bằng đồng đỏ lập tức phát ra một biển lửa, ngay cả cát bên trong bão cát to lớn cũng bị nướng phát ra âm thanh.
Tất nhiên Diêm Sơn nhanh chóng lùi ra, liệt diễm tổn hại quá lớn với thương thế của hắn. Mạc A vẫn liều mạng gặm cắn đỉnh bằng đồng đỏ cũng bị Bạch Dịch trực tiếp thu hồi.
Trước khi biển lửa tiến đến, Bạch Dịch đột nhiên lui lại mấy trượng, một tay cầm kiếm khe khẽ hất lên, chủ kiếm đen kịt chỉ về phía sau.
Tụ kiếm!
Trong biển lửa, Bạch Dịch thấp giọng quát lạnh. Ba mươi lăm thanh Tử Đằng Kiếm còn lại như nghe được tiếng kêu dồn dập bay tới, quanh quẩn bên cạnh hắn.
Ngưng kiếm!
Theo tiếng quát nhẹ tiếp theo của Bạch Dịch, ba mươi lăm thanh Tử Đằng Kiếm một thanh tiếp một thanh mà bay về phía chủ kiếm đen kịt. Lấy hắc kiếm làm chuôi, trong khoảnh khắc ngưng tụ ra một lưỡi dao khổng lồ chống trời do phi kiếm tạo thành.
Lưỡi đao khổng lồ sau lưng Bạch Dịch dài khoảng hơn hai trượng. Khi toàn bộ Tử Đằng Kiếm ngưng tụ hoàn tất, một đạo lôi hồ màu tím bỗng nhiên từ phát ra từ chuôi kiếm của chủ kiếm, trong chớp mắt liền trải rộng đến lưỡi dao khổng lồ phía trên.
Bước một bước ra, vận chuyển Đảo Thiên Công, hai tay Bạch Dịch cùng nắm. Lưỡi dao khổng lồ từ phía sau kéo lê một vết kiếm giống như lưỡi trăng khuyết, nơi mũi kiếm hướng đến, phát ra một đạo sét màu tím sậm gào thét!
Phong! Lôi! Trảm!
Bạch Dịch trầm giọng hét to, thi triển sát chiêu cuối cùng của Phong Lôi kiếm trận. Tử Đằng Mộc trong Tử Đàn Lôi đều bị ép ra, Tử Lôi kết hợp với kiếm phong lạnh thấu xương, nổ vang một đạo sấm sét kinh người, theo đó thiên địa linh khí xung quanh đều run lên.
Tào Cửu Tiền cuối cùng cũng bị chấn kinh rồi, đại danh Tử Đàn Lôi hắn đã sớm nghe thấy, đó là cả dây Tử Đằng Mộc trong trăm ngàn năm mới có thể nén lại hóa thành lực lượng Lôi Điện.
Tử Mộc sinh lôi là đặc thù của Tử Đằng Mộc, mà Tử Đàn Lôi chẳng những uy lực kinh người, còn có đặc tính độn gió mà chém. Chỉ cần có gió, khoảng cách công kích của Tử Đàn Lôi thậm chí có thể vượt qua trăm trượng. Hơn nữa gió không dứt, lôi không mất!
Gió, có thể giúp thế lửa, cũng có thể giúp lôi uy. Trong nháy mắt khi thấy Tử Lôi lao tới, Tào Cửu Tiền liền đưa ra quyết định. Hắn không chút do dự nhảy ra khỏi đỉnh bằng đồng đỏ, lấy Pháp bảo bản mạng này chắn trước người, sau đó toàn lực thúc gục linh lực, chuẩn bị lấy đỉnh bằng đồng đỏ tàn tạ tới đón đạo sấm sét kinh thiên kia.
Tiếng nổ nặng nề vang lên, đồng đỏ trong đỉnh nổ vang. Giữa điện quang lượn lờ, cái Pháp bảo cấp trung này bắt đầu đứt gãy từng tầng. Sau khi ngăn cản được Phong Lôi Trảm của Bạch Dịch, Tào Cửu Tiền há mồm phun ra máu tươi, đỉnh bằng đồng đỏ trước người lập tức biến thành bột mịn.
Đó là dấu vết sau khi bị Cương Phong tàn sát bừa bãi.
Bốn phía lại tiếp tục ngưng tụ tường cát, thần sắc Tào Cửu Tiền lại hoàn toàn buông lỏng. Bão cát lần thứ chín rõ ràng yếu hơn rất nhiều so với mấy lần trước.
Nhiều nhất là mười đạo bão cát xoắn giết, đây là phán đoán trong lòng Tào Cửu Tiền. Chỉ cần vượt qua hai lần cuối cùng, hắn có đủ lòng tin phá hỏng tòa đại trận sắp hao hết linh lực này.
Chẳng những tổn thất hai kiện Pháp bảo cấp thấp, ngay cả đỉnh bằng đồng đỏ trước mắt cũng bị tổn hại cực kỳ nghiêm trọng. Tào Cửu Tiền không những không cảm thấy đáng tiếc, ngược lại trong lòng càng nóng thêm.
Đối với những thủ đoạn thần kỳ của Bạch Dịch, Tào Cửu Tiền đã sớm mê tít mắt không thôi. Khỏi cần phải nói, nếu có thể đoạt được cách bày bố đại trận này từ chỗ Bạch Dịch, Tào Cửu Tiền tin tưởng dựa vào lực lượng của mình, cho dù gặp phải cường giả Nguyên Anh sơ kỳ hắn cũng có năng lực thoát thân.
Nghĩ đến thực lực của mình không lâu sau có thể tăng mạnh, Tào Cửu Tiền cười lạnh ngăn được bão cát xoắn giết lần thứ chín. Quả nhiên, khi bão cát lần thứ chín đi qua, xung quanh lại tiếp tục ngưng tụ ra tường cát. Tường cát lần này chẳng những cực kỳ thấp bé, ngay cả tốc độ cũng chậm lại, nhìn qua thì uy lực thường thường.
Tào Cửu Tiền vô cùng khẳng định, trận pháp sắp đến trình trạng sụp đổ. Chỉ cần vượt qua lần bão cát cuối cùng, bóng dáng của Bạch Dịch sẽ xuất hiện trước mắt.
Vỗ vỗ thân đỉnh bằng đồng đỏ, Tào Cửu Tiền vận chuyển linh lực, toàn lực ứng phó ngăn cản bão cát xoắn giết. Mặc dù hắn có thể kết luận đây là một lần cuối cùng, nhưng vẫn cực kỳ cẩn thận như trước.
Trong bão cát cuồng bạo, chẳng biết lúc nào ẩn vào từng thanh từng thanh phi kiếm như cá bơi lội. Những phi kiếm này vô cùng nhỏ, toàn bộ có ba mươi sáu thanh, nhất là một thanh kiếm nhỏ đen như mực, giống như một con cá mập bơi trong bão cát, chỉ cần tìm được cơ hội sẽ bùng phát đả thương người.
Sau chín đạo bão cát, Bạch Dịch đã khôi phục linh lực. Trong nháy mắt làm hai khối linh thạch trong tay vỡ vụn, hắn gọi ra Tử Đằng Kiếm, hai mắt như điện, gắt gao nhìn chằm chằm vào một lần bão cát cuối cùng trong đại trận.
Hắn muốn nhờ lần bão cát cuối cùng, hoàn toàn trọng thương Tào Cửu Tiền!
Toàn bộ ba mươi sáu thanh Tử Đằng Kiếm bay lượn ở tầng đáy bão cát, mục tiêu của Bạch Dịch cũng không phải là bản thân Tào Cửu Tiền, mà là quái đỉnh màu đồng đỏ kia. Bởi vì hắn nhìn ra đỉnh bằng đồng đỏ đã tâm huyết tương liên với Tào Cửu Tiền.
Quái đỉnh màu đồng đỏ kia chính là Pháp bảo bản mạng của Tào Cửu Tiền.
Lấy tâm huyết rèn luyện Pháp bảo bản mạng, một khi bị phá hủy, tâm thần của chủ nhân theo đó cũng bị trọng thương. Chỉ cần Tào Cửu Tiền có chút thất thần ngắn ngủi, Bạch Dịch liền có cơ hội hoàn toàn giết chết hắn!
Ô...ô...n...g!
Trong lúc đó âm thanh kiếm kêu ầm ầm nổ vang. Ba mươi sáu thanh Tử Đằng Kiếm không tạo thành kiếm trận mà toàn bộ đều phát ra âm thanh ưng gáy hạc kêu, tiếng kêu rung trời khiến bão cát cuồng liệt đều dừng lại trong chớp mắt, sau đó liền biến thành bão cát hung bạo.
Trong gió có cát, trong cát giấu kiếm, kiếm chấn minh âm, Tầng thứ tám Phượng Minh kiếm pháp được Bạch Dịch toàn lực thúc giục!
Bên trong bão cát hung bạo mơ hồ truyền ra tiếng phượng gáy. Tuy tầng thứ tám Phượng Minh kiếm pháp có thể phát ra tiếng phượng gáy, nhưng hợp với âm thanh của ba mươi sáu thanh Tử Đằng Kiếm, vẫn phát ra tiếng phượng rống long ngâm như trước.
Trong nháy mắt Tào Cửu Tiền hiện thân trên phi kiếm bắt đầu hợp lực phòng ngự. Đại trận sắp sụp đổ, lúc này hắn không đáng phải xuất kích. Chỉ cần nhịn đến khi trận pháp tự vỡ vụn, Bạch Dịch liền biến thành cá nằm trên thớt, mặc hắn xâu xé.
Mặc dù Tào Cửu Tiền đã thúc giục toàn bộ linh lực, nhưng công kích sóng âm của Phượng Minh kiếm pháp vẫn lọt vào trong cơ thể của hắn. Một đạo gợn sóng vô hình như ưng như hạc bay thẳng vào thức hải Tào Cửu Tiền.
Cảm giác thấy loại pháp thuật sóng âm, Tào Cửu Tiền bỗng cả kinh, vội vàng điều động lực lượng linh thức, toàn lực ngăn cản. Mà bản thể của hắn cũng sinh ra chút mờ mịt.
Mượn cơ hội bản thân Tào Cửu Tiền sững sờ, Diêm Sơn hai tay đứt rời xuất hiện ở phía sau đỉnh bằng đồng đỏ. Hắn vận chuyển toàn bộ lực lượng, tung chân đá về phía Pháp bảo cấp trung này. Phía trước đỉnh bằng đồng đỏ, Mạc A tung bay trên Chiến Hồn kỳ há to miệng, coi đỉnh bằng đồng đỏ thành củ cải trắng, dốc sức liều mạng mà gặm cắn.
Bên trái đỉnh bằng đồng đỏ, ba mươi lăm thanh Tử Đằng Kiếm tạo thành hình dáng máy xay gió, liên tiếp chặt chém không ngừng. Phía bên phải, cầm hắc kiếm trong tay, Đảo Thiên Công được vận chuyển tới cực hạn, Bạch Dịch đã vung kiếm chém tới.
Bản thân Tào Cửu Tiền luôn núp trong đỉnh, khi hắn hao phí tâm lực ngăn cản công kích sóng âm, bốn phía đỉnh bằng đồng đỏ đã xuất hiện vài chỗ có vết nứt. Nhất là chỗ hắc kiếm của Bạch Dịch chém qua đã có một đạo vết nứt hẹp dài xuất hiện.
Bạch Dịch chém xuống không đơn thuần là vết nứt, độc Sát Văn ở trạng thái khí đã lặng yên không tiếng động xâm nhập vào đỉnh. Đợi khi Tào Cửu Tiền hoàn toàn quét sạch sóng âm trong người, hắn chợt phát hiện Pháp bảo cấp trung của mình sắp bị nghiền nát.
Tiểu súc sinh! Hai mắt Tào Cửu Tiền đỏ bừng, nổi giận quát: Dám đả thương Pháp bảo bản mạng của lão phu, ngươi muốn chết!
Uy áp Kim Đan hậu kỳ lan ra, trong tiếng gầm thét Tào Cửu Tiền thi triển ra đạo pháp hệ Hỏa sở trường nhất. Đỉnh bằng đồng đỏ lập tức phát ra một biển lửa, ngay cả cát bên trong bão cát to lớn cũng bị nướng phát ra âm thanh.
Tất nhiên Diêm Sơn nhanh chóng lùi ra, liệt diễm tổn hại quá lớn với thương thế của hắn. Mạc A vẫn liều mạng gặm cắn đỉnh bằng đồng đỏ cũng bị Bạch Dịch trực tiếp thu hồi.
Trước khi biển lửa tiến đến, Bạch Dịch đột nhiên lui lại mấy trượng, một tay cầm kiếm khe khẽ hất lên, chủ kiếm đen kịt chỉ về phía sau.
Tụ kiếm!
Trong biển lửa, Bạch Dịch thấp giọng quát lạnh. Ba mươi lăm thanh Tử Đằng Kiếm còn lại như nghe được tiếng kêu dồn dập bay tới, quanh quẩn bên cạnh hắn.
Ngưng kiếm!
Theo tiếng quát nhẹ tiếp theo của Bạch Dịch, ba mươi lăm thanh Tử Đằng Kiếm một thanh tiếp một thanh mà bay về phía chủ kiếm đen kịt. Lấy hắc kiếm làm chuôi, trong khoảnh khắc ngưng tụ ra một lưỡi dao khổng lồ chống trời do phi kiếm tạo thành.
Lưỡi đao khổng lồ sau lưng Bạch Dịch dài khoảng hơn hai trượng. Khi toàn bộ Tử Đằng Kiếm ngưng tụ hoàn tất, một đạo lôi hồ màu tím bỗng nhiên từ phát ra từ chuôi kiếm của chủ kiếm, trong chớp mắt liền trải rộng đến lưỡi dao khổng lồ phía trên.
Bước một bước ra, vận chuyển Đảo Thiên Công, hai tay Bạch Dịch cùng nắm. Lưỡi dao khổng lồ từ phía sau kéo lê một vết kiếm giống như lưỡi trăng khuyết, nơi mũi kiếm hướng đến, phát ra một đạo sét màu tím sậm gào thét!
Phong! Lôi! Trảm!
Bạch Dịch trầm giọng hét to, thi triển sát chiêu cuối cùng của Phong Lôi kiếm trận. Tử Đằng Mộc trong Tử Đàn Lôi đều bị ép ra, Tử Lôi kết hợp với kiếm phong lạnh thấu xương, nổ vang một đạo sấm sét kinh người, theo đó thiên địa linh khí xung quanh đều run lên.
Tào Cửu Tiền cuối cùng cũng bị chấn kinh rồi, đại danh Tử Đàn Lôi hắn đã sớm nghe thấy, đó là cả dây Tử Đằng Mộc trong trăm ngàn năm mới có thể nén lại hóa thành lực lượng Lôi Điện.
Tử Mộc sinh lôi là đặc thù của Tử Đằng Mộc, mà Tử Đàn Lôi chẳng những uy lực kinh người, còn có đặc tính độn gió mà chém. Chỉ cần có gió, khoảng cách công kích của Tử Đàn Lôi thậm chí có thể vượt qua trăm trượng. Hơn nữa gió không dứt, lôi không mất!
Gió, có thể giúp thế lửa, cũng có thể giúp lôi uy. Trong nháy mắt khi thấy Tử Lôi lao tới, Tào Cửu Tiền liền đưa ra quyết định. Hắn không chút do dự nhảy ra khỏi đỉnh bằng đồng đỏ, lấy Pháp bảo bản mạng này chắn trước người, sau đó toàn lực thúc gục linh lực, chuẩn bị lấy đỉnh bằng đồng đỏ tàn tạ tới đón đạo sấm sét kinh thiên kia.
Tiếng nổ nặng nề vang lên, đồng đỏ trong đỉnh nổ vang. Giữa điện quang lượn lờ, cái Pháp bảo cấp trung này bắt đầu đứt gãy từng tầng. Sau khi ngăn cản được Phong Lôi Trảm của Bạch Dịch, Tào Cửu Tiền há mồm phun ra máu tươi, đỉnh bằng đồng đỏ trước người lập tức biến thành bột mịn.
/321
|