Từ biệt Phổ Dương Vương, bốn người Bạch Dịch đi khỏi Vương phủ. Hắn và Nghê Thu Vũ cưỡi Thanh Vân Tước, Mục Linh trên phi thuyền chở Mục Thập Tam. Phi thuyền xinh xắn bị Mục Thập Tam ép tới uốn cong, vất vả lắm đoàn người mới đi tới một thành nhỏ có truyền tống trận.
Vừa vào thành, Mục Linh đã hô loạn. “Mục Vũ! Ngươi là tên khốn kiếp!”
Trong thành không có bóng dáng của Mục Vũ, cả tòa thành không khác gì một tòa thành chết. Truyền tống trận cực lớn không có ánh sáng dần trở nên ảm đạm, ven rìa biên giới vẫn còn chút tầng sáng nhàn nhạt từ từ tắt lụi. Lúc Mục Linh vọt tới bên cạnh, vầng sáng ấy đã hoàn toàn biến mất.
“Không chờ chúng ta đã mở pháp trận ra, Mục Vũ, ta trở lại sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
Mục Linh phẫn nộ, không ngừng mắng mỏ đối phương, mắng xong còn hung hăng đá Mục Thập Tam mấy cước.
Mục gia mở truyền tống trận là trận pháp hai chiều, vừa đi một hồi, chỉ trừ khi không có ai vận hành trận pháp, còn không truyền tống trận ở Nam Chiếu sẽ luôn dồi dào linh khí. Xem ra hôm nay, đoàn người Mục Vũ tới trước ở đây nhưng không chờ nhóm người Mục Linh mà trực tiếp truyền tống trở về Mục gia rồi.
Mở truyền tống trận lớn thế này cần nhiều linh lực, lại cần am hiểu tinh thông về nó. Loại tu sĩ Trúc Cơ như Mục Linh thì không có cách nào vận hành được.
Mục Linh nhìn Bạch Dịch và Nghê Thu Vũ với ánh nhìn áy náy, sau mới bất đắc dĩ nói. “Tên biểu đệ kia của ta là tên khốn kiếp, hiện giờ chúng ta chỉ có thể bay trở về thôi.”
Từ Nam Chiếu đến Ngũ Nhạc không tốn nửa tháng thì không tới được, lại thêm đoạn đường từ Ngũ Nhạc trở về Đại phổ nữa, lộ trình phải mất gần một tháng. Những đệ tử khác có lẽ sẽ không tiếc vài ngày mà bay đi, nhưng Bạch Dịch lại không muốn lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Tại Nam Chiếu đã chậm mất ít nhất nửa tháng, giờ lại chậm nữa thì có trời mới biết trưởng lão ở Đan Các có tìm ra Dương Hải hay không. Bạch Dịch nhất định phải chủ động nắm giữ cục diện để khi trưởng lão Đan Các có dị động là hắn sẽ có đối sách an bài ngay.
Nghê Thu Vũ không nói gì, chỉ an ủi hảo hữu vài câu. Đối với chuyện truyền tống trận bị đóng cửa, nàng không những không phiền muộn mà còn thấy mơ hồ có cảm giác mừng vui.
Nếu mất thêm một tháng di chuyển, là thêm một tháng nàng có cơ hội ở bên cạnh Bạch Dịch. Đừng nói một tháng, cho dù một năm nàng cũng tình nguyện.
Bạch Dịch khe nhíu mày, đi quanh đại trận một vòng, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Mục Linh và Nghê Thu Vũ, hắn ném ra ngoài ba ngàn khối linh thạch cấp thấp.
Số linh thạch này xếp thành một vòng khuyên tròn, bao quanh truyền tống trận, sau đó hắn bắt đầu niệm lên những câu chú tối nghĩa.
“Hắn sẽ mở đại trận Truyền tống?” Mục Linh quay sang bên hỏi, giọng không dám tin. Nghê Thu Vũ cũng chỉ biết lắc đầu.
Ô… ô..n..g!
Biên giới truyền tống trận lại phát sáng, một cỗ linh khí nồng đậm từ từ bốc lên, hóa thành vầng sáng. Lúc nó bay lên cao hơn nửa người, Bạch Dịch bước lên trận pháp, theo sau hắn là Mục Thập Tam.
Mục Linh thấy truyền tống trận được mở bởi một tu sĩ Trúc Cơ thì vui mừng, nhanh chóng kéo Nghê Thu Vũ đi tới. Một mảng bạch mang sáng chói qua đi, bên trong trận pháp đã trống rống. Ba ngàn khối linh thạch xung quanh hóa thành bột mịn bị gió thổi qua hóa tan vào hư vô.
Từ Mục gia đến Nam Chiếu, truyền tống lại là loại đơn hướng, chỉ cần có đầy đủ linh thạch cỡ như chỗ ba ngàn linh thạch kia là Bạch Dịch có thể dễ dàng vận hành được.
Điểm tốt của truyền tống trận là có thể biến ra ngoài bạn dặm trong nháy mắt. Đám người Mục Đức tới chưa được bao lâu, truyền tống trận đã lại bừng sáng hào quang. Thân ảnh cao lớn của Mục Thập Tam xuất hiện đầu tiên. Hắn nhìn tòa viện quen thuộc, cười lớn hài lòng, trong tay hắn vẫn là con Thiên Cơ Khôi Lỗi sắp bị hắn bẻ gãy.
Trở lại Mục gia, Mục Linh vừa áy náy vừa tạm biệt Bạch Dịch và Nghê Thu Vũ, chuẩn bị tìm Mục Vũ tính sổ. Bạch Dịch không muốn ở lại Mục gia nên cũng rời đi trong ngày.
Chuyến đi Nam Chiếu coi như thuận lợi. Bạch Dịch xếp bằng trên lưng Thanh Vân Tước nhắm mắt dưỡng thần. Nghê Thu Vũ ngồi yên phía sau hắn, thỉnh thoảng nhìn trộm bóng lưng đối phương.
Chỉ mất vài ngày là quay lại đại Phổ, không biết Đan Các có động tĩnh gì không. Trong lòng bạch Dịch bỗng dâng lên cảm giác hơi bực bội. Dù hắn có trở nên mạnh mẽ nhanh thế nào, tên Tào Cửu Tiễn như một ngọn núi cao, với tu vi Kim Đan hậu kỳ vẫn chắn ngang đỉnh đầu hắn.
Gió lạnh thổi tới không làm nguôi cảm giác này trong lòng Bạch Dịch. Những con gió vì thế mà càng lạnh lẽo hơn.
Bạch Dịch đã quyết chủ ý, chỉ cần trở lại tông môn sẽ nhanh chóng dùng Hối Linh Đan nâng cao tu vi. Phải nhanh chóng đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể thu hẹp khoảng cách lại gần một chút.
Hối Linh Đan có bốn hạt, dùng một hạt là có thể trong nửa năm nâng cao tu vi của tu sĩ Trúc Cơ, giá trị mấy vạn linh thạch. Nó được coi là đan dược cực phẩm trong những loại linh đan cấp bảy. Điểm yếu là không thể dùng liên tục. Tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ, một năm chỉ dùng nhiều nhất một hạt thôi.
Với bốn hạt Hối Linh Đan, tu sĩ Trúc Cơ bình thường cần tới bốn năm để tiêu hóa hết. Bạch Dịch muốn dựa vào nó để nâng cao cảnh giới, lại không muốn mất nhiều thời gian như thế thì chỉ có cách dùng Đảo Thiên Công, ba ngày dùng một hạt có khi.
Linh lực trong Hối Linh Đan rất bá đạo, sau khi phục dụng không những tăng cường tu vi mà có thể gây nên tổn thương kinh mạch cho tu sĩ nên không thể liên tục dùng nó. Bạch Dịch khi đã vận chuyển Đảo Thiên Công, kinh mạch toàn thân cường hoành lên mấy lần, muốn chống lại lực xung kích từ linh lực của Hối Linh Đan không phải việc khó.
Phổ Dương Vương cho hắn hai mươi vạn linh thạch, đủ để hắn mua rất nhiều nguyên liệu luyện chế Hối Linh Đan. Với kinh nghiệm và thủ đoạn của mình, hắn luyện chế một ít Hối Linh Đan không khó.
Sau khi quyết định dùng Hối Linh Đan để xung kích Trúc Cơ hậu kỳ, nỗi bực dọc trong người Bạch Dịch mới dần tan đi. Nhưng gió lạnh đập vào cơ thể ngày một lạnh, trong gió tồn tại không ít băng châu.
Trăng trong nhô lên cao, sao giăng đầy trời, cả bầu trời không gợn một chút mây đen. Bạch Dịch khẽ giật mình, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Thiên tượng có dị biến, ngay cả Thanh Vân Tước cũng nhận ra. Con chim tước màu xanh dương cực lớn nhanh chóng dừng lại, lượn vòng trên không, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Trên người Nghê Thu Vũ bị phủ một lớp băng châu, khuôn mặt trở nên hơi xanh xao. Nàng vốn tưởng rằng đó là biểu hiện bình thường nhưng ngẩng đầu lên trên mới thấy trăng sáng vằng vặc.
“Chúng ta bị nhốt trong trận pháp, hãy cẩn thận!” Bạch Dịch vẫn ngẩng đầu nói, mặc cho gió tuyết thổi rát vào mặt, tropng giọng nói không nghe ra chút cảm xúc nào.
Bên dưới Thanh Vân Tước là một triền núi, trên triền núi rải rác hơn mười gian nhà dân hình thù quái dị, xem ra đều là nơi cư trú của đám thợ săn nhưng trong mắt Bạch Dịch lại cấu thành một loại đại trận.
Dóc Sát Mã chính là tên của phiên núi này. Đi từ Mục gia về Đại Phổ nhất định phải đi qua.
Cái tên Dốc Sát Mã cũng bắt nguồn từ một đoạn tin đồn quỷ dị.
Nghe nói nhiều năm trước, nơi này có một ít man nhân sinh sống. Những người này đều là dã nhân chưa khai hóa, chỉ biết ăn tươi nuốt sống không khác gì dã thú. Sau có thế gia nhìn trúng địa thế hiểm yếu của nơi này mới lập lên một chi của gia tộc.
Thế gia kia không phải thế gia bình thường mà chính là thế gia tu chân Ngũ Nhạc. Đám con cháu sau khi phát hiện đám dã nhân thì giết hết toàn bộ, máu nhuộm triền núi.
Có người thường qua đây chứng kiến khắp nơi đều là máu và tay chân đã bị đoạn, cả gan hỏi sự tình, được cho biết trưởng lão trong tộc thích thịt ngựa. Bọn hắn vội mang ngựa ra giết, khiến cho máu chảy nhuộm khắp núi mới qua được.
Từ đó lan truyền cái tên Dốc Sát Mã, mà nhánh gia tộc tu chân kia phát hiện oán khí quá nặng thì buông tha không lấy làm chỗ ở nữa, đồng thời biến nó thành một tòa sát trận.
Hôm nay, gia chủ tương lai, người thừa kế của Chương gia thế hệ này tên là Chương Nhạc đang đứng trên triền núi tối tăm, ánh mắt tràn ngập đố kỵ nhìn gắt gao Bạch Dịch đang bị hãm trong trận pháp.
Vừa vào thành, Mục Linh đã hô loạn. “Mục Vũ! Ngươi là tên khốn kiếp!”
Trong thành không có bóng dáng của Mục Vũ, cả tòa thành không khác gì một tòa thành chết. Truyền tống trận cực lớn không có ánh sáng dần trở nên ảm đạm, ven rìa biên giới vẫn còn chút tầng sáng nhàn nhạt từ từ tắt lụi. Lúc Mục Linh vọt tới bên cạnh, vầng sáng ấy đã hoàn toàn biến mất.
“Không chờ chúng ta đã mở pháp trận ra, Mục Vũ, ta trở lại sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
Mục Linh phẫn nộ, không ngừng mắng mỏ đối phương, mắng xong còn hung hăng đá Mục Thập Tam mấy cước.
Mục gia mở truyền tống trận là trận pháp hai chiều, vừa đi một hồi, chỉ trừ khi không có ai vận hành trận pháp, còn không truyền tống trận ở Nam Chiếu sẽ luôn dồi dào linh khí. Xem ra hôm nay, đoàn người Mục Vũ tới trước ở đây nhưng không chờ nhóm người Mục Linh mà trực tiếp truyền tống trở về Mục gia rồi.
Mở truyền tống trận lớn thế này cần nhiều linh lực, lại cần am hiểu tinh thông về nó. Loại tu sĩ Trúc Cơ như Mục Linh thì không có cách nào vận hành được.
Mục Linh nhìn Bạch Dịch và Nghê Thu Vũ với ánh nhìn áy náy, sau mới bất đắc dĩ nói. “Tên biểu đệ kia của ta là tên khốn kiếp, hiện giờ chúng ta chỉ có thể bay trở về thôi.”
Từ Nam Chiếu đến Ngũ Nhạc không tốn nửa tháng thì không tới được, lại thêm đoạn đường từ Ngũ Nhạc trở về Đại phổ nữa, lộ trình phải mất gần một tháng. Những đệ tử khác có lẽ sẽ không tiếc vài ngày mà bay đi, nhưng Bạch Dịch lại không muốn lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Tại Nam Chiếu đã chậm mất ít nhất nửa tháng, giờ lại chậm nữa thì có trời mới biết trưởng lão ở Đan Các có tìm ra Dương Hải hay không. Bạch Dịch nhất định phải chủ động nắm giữ cục diện để khi trưởng lão Đan Các có dị động là hắn sẽ có đối sách an bài ngay.
Nghê Thu Vũ không nói gì, chỉ an ủi hảo hữu vài câu. Đối với chuyện truyền tống trận bị đóng cửa, nàng không những không phiền muộn mà còn thấy mơ hồ có cảm giác mừng vui.
Nếu mất thêm một tháng di chuyển, là thêm một tháng nàng có cơ hội ở bên cạnh Bạch Dịch. Đừng nói một tháng, cho dù một năm nàng cũng tình nguyện.
Bạch Dịch khe nhíu mày, đi quanh đại trận một vòng, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Mục Linh và Nghê Thu Vũ, hắn ném ra ngoài ba ngàn khối linh thạch cấp thấp.
Số linh thạch này xếp thành một vòng khuyên tròn, bao quanh truyền tống trận, sau đó hắn bắt đầu niệm lên những câu chú tối nghĩa.
“Hắn sẽ mở đại trận Truyền tống?” Mục Linh quay sang bên hỏi, giọng không dám tin. Nghê Thu Vũ cũng chỉ biết lắc đầu.
Ô… ô..n..g!
Biên giới truyền tống trận lại phát sáng, một cỗ linh khí nồng đậm từ từ bốc lên, hóa thành vầng sáng. Lúc nó bay lên cao hơn nửa người, Bạch Dịch bước lên trận pháp, theo sau hắn là Mục Thập Tam.
Mục Linh thấy truyền tống trận được mở bởi một tu sĩ Trúc Cơ thì vui mừng, nhanh chóng kéo Nghê Thu Vũ đi tới. Một mảng bạch mang sáng chói qua đi, bên trong trận pháp đã trống rống. Ba ngàn khối linh thạch xung quanh hóa thành bột mịn bị gió thổi qua hóa tan vào hư vô.
Từ Mục gia đến Nam Chiếu, truyền tống lại là loại đơn hướng, chỉ cần có đầy đủ linh thạch cỡ như chỗ ba ngàn linh thạch kia là Bạch Dịch có thể dễ dàng vận hành được.
Điểm tốt của truyền tống trận là có thể biến ra ngoài bạn dặm trong nháy mắt. Đám người Mục Đức tới chưa được bao lâu, truyền tống trận đã lại bừng sáng hào quang. Thân ảnh cao lớn của Mục Thập Tam xuất hiện đầu tiên. Hắn nhìn tòa viện quen thuộc, cười lớn hài lòng, trong tay hắn vẫn là con Thiên Cơ Khôi Lỗi sắp bị hắn bẻ gãy.
Trở lại Mục gia, Mục Linh vừa áy náy vừa tạm biệt Bạch Dịch và Nghê Thu Vũ, chuẩn bị tìm Mục Vũ tính sổ. Bạch Dịch không muốn ở lại Mục gia nên cũng rời đi trong ngày.
Chuyến đi Nam Chiếu coi như thuận lợi. Bạch Dịch xếp bằng trên lưng Thanh Vân Tước nhắm mắt dưỡng thần. Nghê Thu Vũ ngồi yên phía sau hắn, thỉnh thoảng nhìn trộm bóng lưng đối phương.
Chỉ mất vài ngày là quay lại đại Phổ, không biết Đan Các có động tĩnh gì không. Trong lòng bạch Dịch bỗng dâng lên cảm giác hơi bực bội. Dù hắn có trở nên mạnh mẽ nhanh thế nào, tên Tào Cửu Tiễn như một ngọn núi cao, với tu vi Kim Đan hậu kỳ vẫn chắn ngang đỉnh đầu hắn.
Gió lạnh thổi tới không làm nguôi cảm giác này trong lòng Bạch Dịch. Những con gió vì thế mà càng lạnh lẽo hơn.
Bạch Dịch đã quyết chủ ý, chỉ cần trở lại tông môn sẽ nhanh chóng dùng Hối Linh Đan nâng cao tu vi. Phải nhanh chóng đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể thu hẹp khoảng cách lại gần một chút.
Hối Linh Đan có bốn hạt, dùng một hạt là có thể trong nửa năm nâng cao tu vi của tu sĩ Trúc Cơ, giá trị mấy vạn linh thạch. Nó được coi là đan dược cực phẩm trong những loại linh đan cấp bảy. Điểm yếu là không thể dùng liên tục. Tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ, một năm chỉ dùng nhiều nhất một hạt thôi.
Với bốn hạt Hối Linh Đan, tu sĩ Trúc Cơ bình thường cần tới bốn năm để tiêu hóa hết. Bạch Dịch muốn dựa vào nó để nâng cao cảnh giới, lại không muốn mất nhiều thời gian như thế thì chỉ có cách dùng Đảo Thiên Công, ba ngày dùng một hạt có khi.
Linh lực trong Hối Linh Đan rất bá đạo, sau khi phục dụng không những tăng cường tu vi mà có thể gây nên tổn thương kinh mạch cho tu sĩ nên không thể liên tục dùng nó. Bạch Dịch khi đã vận chuyển Đảo Thiên Công, kinh mạch toàn thân cường hoành lên mấy lần, muốn chống lại lực xung kích từ linh lực của Hối Linh Đan không phải việc khó.
Phổ Dương Vương cho hắn hai mươi vạn linh thạch, đủ để hắn mua rất nhiều nguyên liệu luyện chế Hối Linh Đan. Với kinh nghiệm và thủ đoạn của mình, hắn luyện chế một ít Hối Linh Đan không khó.
Sau khi quyết định dùng Hối Linh Đan để xung kích Trúc Cơ hậu kỳ, nỗi bực dọc trong người Bạch Dịch mới dần tan đi. Nhưng gió lạnh đập vào cơ thể ngày một lạnh, trong gió tồn tại không ít băng châu.
Trăng trong nhô lên cao, sao giăng đầy trời, cả bầu trời không gợn một chút mây đen. Bạch Dịch khẽ giật mình, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Thiên tượng có dị biến, ngay cả Thanh Vân Tước cũng nhận ra. Con chim tước màu xanh dương cực lớn nhanh chóng dừng lại, lượn vòng trên không, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Trên người Nghê Thu Vũ bị phủ một lớp băng châu, khuôn mặt trở nên hơi xanh xao. Nàng vốn tưởng rằng đó là biểu hiện bình thường nhưng ngẩng đầu lên trên mới thấy trăng sáng vằng vặc.
“Chúng ta bị nhốt trong trận pháp, hãy cẩn thận!” Bạch Dịch vẫn ngẩng đầu nói, mặc cho gió tuyết thổi rát vào mặt, tropng giọng nói không nghe ra chút cảm xúc nào.
Bên dưới Thanh Vân Tước là một triền núi, trên triền núi rải rác hơn mười gian nhà dân hình thù quái dị, xem ra đều là nơi cư trú của đám thợ săn nhưng trong mắt Bạch Dịch lại cấu thành một loại đại trận.
Dóc Sát Mã chính là tên của phiên núi này. Đi từ Mục gia về Đại Phổ nhất định phải đi qua.
Cái tên Dốc Sát Mã cũng bắt nguồn từ một đoạn tin đồn quỷ dị.
Nghe nói nhiều năm trước, nơi này có một ít man nhân sinh sống. Những người này đều là dã nhân chưa khai hóa, chỉ biết ăn tươi nuốt sống không khác gì dã thú. Sau có thế gia nhìn trúng địa thế hiểm yếu của nơi này mới lập lên một chi của gia tộc.
Thế gia kia không phải thế gia bình thường mà chính là thế gia tu chân Ngũ Nhạc. Đám con cháu sau khi phát hiện đám dã nhân thì giết hết toàn bộ, máu nhuộm triền núi.
Có người thường qua đây chứng kiến khắp nơi đều là máu và tay chân đã bị đoạn, cả gan hỏi sự tình, được cho biết trưởng lão trong tộc thích thịt ngựa. Bọn hắn vội mang ngựa ra giết, khiến cho máu chảy nhuộm khắp núi mới qua được.
Từ đó lan truyền cái tên Dốc Sát Mã, mà nhánh gia tộc tu chân kia phát hiện oán khí quá nặng thì buông tha không lấy làm chỗ ở nữa, đồng thời biến nó thành một tòa sát trận.
Hôm nay, gia chủ tương lai, người thừa kế của Chương gia thế hệ này tên là Chương Nhạc đang đứng trên triền núi tối tăm, ánh mắt tràn ngập đố kỵ nhìn gắt gao Bạch Dịch đang bị hãm trong trận pháp.
/321
|