Năm địch nhân bị Mạc A kéo lại một người, Bạch Dịch lập tức tìm được cơ hội, trường thương biến ảo thành chiến phủ, một búa hất văng trường đao của tu sĩ giáp đen đối diện. Không chờ đối phương lui về sau, cự phủ đã biến thành một thanh trường kiếm, như gió bay điện chớp đâm vào bụng đối phương.
Một kích trúng mục tiêu, Bạch Dịch không buồn nhìn sống chết của đối phương. Trong nháy mắt rút trường kiếm, nó lần nữa biến thành trường thương, mãnh liệt quét qua hai tu sĩ giáp đen trái phải.
Một người bị phá sẽ không ai chống đỡ được Bạch Dịch. Không lâu sau, bốn tu sĩ giáp đen đã bị đánh bay. Hắn xoay một thương, chém tu sĩ giáp đen bị Mạc A cắn khỏi đài cao.
Mạc A nằm rạp trên đất, ngửa đầu nhìn Bạch Dịch cười ngây ngô. Hắn cười cười, trong miệng lộ ra máu tươi địch nhân để lại, nhìn như một dã thú.
Hóa ra cắn chết địch nhân chính là phương thức giết người của Mạc A. Đầu lưỡi hắn trong một lần đại chiến vì cắn trúng một cánh tay địch nhân, mới bị gã ngang nhiên xé nát. Tuy cuối cùng địch nhân chết, nhưng đầu lưỡi Mạc A cũng không còn
Mạc A, Mạc A!
Mạc A vẫn nắm chặt chiến kỳ Hắc Hổ, vẫn gào thét ký hiệu không ai nghe hiểu. Không đợi hắn nói xong, một đạo hàn quang đã chém từ dưới lên.
Một nhóm tu sĩ giáp đen khác của Vĩnh Xương Vương phủ tấn công lên đài, chỉ có ba người. Tu sĩ giáp đen đầu tiên leo lên liền bổ một đao về phía Mạc A.
Đao pháp của Tu Chân Giả nhanh hơn phàm nhân rất nhiều. Mạc A cực kỳ nhanh nhẹn, vừa nghe tiếng đao phong hắn đã bắt đầu tránh. Có lẽ đao đối thủ quá nhanh, hắn lại bị trọng thương, chỉ kịp né đầu, cánh tay nâng cờ lại không tránh thoát.
Ánh đao chớp động, một tay Mạc A bị chém rời, chiến kỳ Hắc Hổ lập tức đổ xuống, nhưng rất nhanh đã được Mạc A dùng một tay tiếp tục nâng dậy. Dù toàn thân hắn là máu, chiến kỳ vẫn được nâng thẳng tắp.
Ngân thương sáng loáng trong tay Bạch Dịch lần nữa tung lên, ba đối thủ bị bức phải lui về phía sau. Chẳng qua bóng địch nhân trên đài cao càng nhiều, lập tức Bạch Dịch bị vô số giáp đen bao phủ.
Tu sĩ giáp đen Phổ Dương Vương chậm một bước, chờ khi họ leo lên đài cao, tầng đài cao cuối cùng này đã không còn bao nhiêu chỗ đặt chân. Hỗn chiến bộc phát ở nơi cao nhất trên Vương kỳ đài, thỉng thoảng có bóng dáng các tu sĩ ngã xuống dưới đài.
Bên người Bạch Dịch chẳng biết lúc nào nhiều hơn một người mặc giáp sắt lạ lẫm, động tác của người này vô cùng nhanh chóng và mạnh mẽ. Không có vũ khí nhưng dũng mãnh dị thường, làm như không thấy ánh đao kiếm vũ, khi có cơ hội sẽ khiến một địch nhân trọng thương. Dù đao thép có thể cắt đứt thiết giáp trên người nhưng gã hồn nhiên không phát hiện ra.
Thiên Cơ Khôi Lỗi thứ hai được Bạch Dịch phóng ra. Khôi Lỗi cấp thấp có thể so với tu sĩ Luyện Khí, gần như có thể xưng là tồn tại vô địch trên loại chiến trường này, vì Khôi Lỗi không có sinh mạng, càng không thấy đau. Chúng chỉ nghe lệnh từ chủ nhân, dù chiến đấu chỉ còn một cái đầu cũng có thể mạnh mẽ cắn địch nhân một ngụm.
Có một Thiên Cơ Khôi Lỗi giúp đỡ, cuối cùng Bạch Dịch cũng phát huy được trong đám người. Không lâu sau, quân đội bên hắn xông lên đài cao càng nhiều, Phổ Dương Vương phủ lập tức chiếm thượng phong.
Đối thủ trên đài không ngừng thay phiên, khi có người bị đánh khỏi đài, phía dưới lập tức có người bổ sung. Không ai biết rõ một khắc sau xuất hiện trước mình là địch nhân hay chiến hữu, dù là Bạch Dịch cũng không thể biết trước, bởi vì Tuyệt Linh Giáp không những ngăn chặn linh lực, mà còn ngăn cách linh thức.
Địch nhân phía trước bị một thương của Bạch Dịch quét bay, hắn ngẩng phắt đầu lên, Vương kỳ ngay trên đỉnh đầu.
Không trì hoãn, Bạch Dịch vọt mạnh vài bước muốn vượt lên đỉnh chóp Vương kỳ đài. Đúng lúc này, một vùng bóng dáng màu xanh bỗng nhào tới từ dưới.
Đó là mười tu sĩ giáp xanh, đều là cảnh giới Luyện Khí kỳ. Mười mấy người này cùng xông lên, vũ khí cũng không cần, trực tiếp đánh về phía Bạch Dịch. Vì khoảng cách quá gần, Bạch Dịch chỉ kịp đánh bay ba người đã bị những tu sĩ giáp xanh còn lại vây quanh.
Trong nháy mắt Bạch Dịch bị vây quanh, một tu sĩ giáp đen cực kỳ cường tráng lập tức xoay người leo lên đỉnh đài, sắc mặt dữ tợn chụp lấy Vương kỳ.
Lấy tính mạng tu sĩ giáp xanh cuốn lấy Bạch Dịch là chiến thuật cuối cùng Vĩnh Xương Vương nghĩ ra để giành thắng lợi cuối cùng. Rất rõ ràng, chiến thuật này sắp thành công.
Chiến trường vô cùng hỗn loạn, lại không cách nào dùng được linh thức, Bạch Dịch chỉ có thể dùng hai mắt phán đoán chiến cuộc. Nhưng mắt một người dù sao cũng có hạn, bị mười tu sĩ không muốn sống đột nhiên xuất hiện vây quanh, nhất thời trong nửa khắc hắn không kịp tránh.
Dùng lực tránh thoát mười tu sĩ giáp xanh, lãnh ý trong mắt Bạch Dịch càng đậm. Vương kỳ sắp bị rút lên, hắn đã không kịp ngăn rồi. Vương kỳ bị địch nhân rút một lần liền biểu thị Phổ Dương Vương phủ thất bại một lần.
Nghê Thu Vũ vẫn không có cơ hội leo lên tầng cao nhất của Vương kỳ đài. Thấy địch nhân sắp rút Vương kỳ lên, ánh mắt nàng gần như đỏ bừng, nhưng nàng vẫn không phá được tu sĩ giáp đen triền đấu cùng mình. Dù Mục Linh song đao tung bay, cũng không có cơ hội tiếp cận Vương kỳ.
Tâm Phổ Dương Vương đã hoàn toàn chìm xuống, nếu năm nay vẫn không thể chiến thắng, chỉ sợ Vương phủ của hắn không giữ được. Không có tài nguyên cung cấp cho binh mã thủ hạ, năm sau một người hắn cũng không triệu tập được.
Tâm mọi người đều đều trầm xuống, mọi người trơ mắt nhìn gã tu sĩ giáp đen kia cầm Vương kỳ. Nhưng không đợi hắn dùng lực rút Vương kỳ ra, một cán đại kỳ đen như mực như quỷ mị xuất hiện trên đỉnh chóp của đài cao.
Lúc này Mạc A như một ác quỷ đánh về tay cầm Vương kỳ của tu sĩ giáp đen. Hắn chỉ còn một cánh tay, chiến kỳ Hắc Hổ được hắn ôm trong ngực, sau khi bổ nhào lên người đối phương, hắn mở miệng đầy máu ra, một ngụm cắn vào tay muốn nhổ cờ của đối phương.
Tu sĩ giáp đen trên đỉnh đài hét to một tiếng, vung mạnh cự đao chém vào lưng Mạc A. Có thể là một đao kia dùng quá sức, ngay cả sống đao cũng hãm sâu trong người Mạc A, lại bị xương cốt Mạc A giữ chặt, nhất thời không thể rút ra.
Trúng một đao kia, Mạc A hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hắn lại dốc sức liều mạng đặt chiến kỳ Hắc Hổ của mình cùng chỗ với Vương kỳ, sau đó há miệng tràn đầy máu tươi, lần nữa điên cuồng hô to với đại quân dưới đài cao.
Mạc A! Mạc A!
Gã phàm nhân mập lùn, sau lưng khảm một thanh cự đao, thiếu mất một cánh tay, ngay cơ thể cũng sắp chia hai nửa, vẫn như cũ hô to khẩu hiệu không ai nghe hiểu.
Trước khi chết, ánh mắt Mạc A chuyển hướng về phía Bạch Dịch. Hắn dùng toàn bộ khí lực cuối cùng trong sinh mệnh của mình, đem mặt chiến kỳ Hắc Hổ thuộc về Bạch Dịch ôm sát thêm vài phần, làm cho chiến kỳ này theo hắn cả đời. Giống như mấy chục năm qua, nó thẳng tắp như một trường thương chọc thẳng trời xanh.
Sự lạnh lùng trong mắt Bạch Dịch dần xuất hiện chấn động. Hắn đã trải qua quá nhiều cuộc ác chiến, một phàm nhân chiến tử, trong mắt hắn không lưu nổi chút dấu vết mảy may, nhưng Mạc A chiến tử khiến tâm thần tĩnh như hàn đàm của hắn nổi lên chút sóng gợn.
Mạc A, Mạc A...
Nhỏ giọng đọc câu gào thét không ai nghe hiểu của Mạc A, đột nhiên, Bạch Dịch đã rõ ràng hàm nghĩa của “Mạc A”.
Kia rõ ràng là một lão binh bách chiến, trong trận chiến vạn quân gào thét ra tiếng kèn lệnh tiến công.
Mạc A...
Xông lên!
Một kích trúng mục tiêu, Bạch Dịch không buồn nhìn sống chết của đối phương. Trong nháy mắt rút trường kiếm, nó lần nữa biến thành trường thương, mãnh liệt quét qua hai tu sĩ giáp đen trái phải.
Một người bị phá sẽ không ai chống đỡ được Bạch Dịch. Không lâu sau, bốn tu sĩ giáp đen đã bị đánh bay. Hắn xoay một thương, chém tu sĩ giáp đen bị Mạc A cắn khỏi đài cao.
Mạc A nằm rạp trên đất, ngửa đầu nhìn Bạch Dịch cười ngây ngô. Hắn cười cười, trong miệng lộ ra máu tươi địch nhân để lại, nhìn như một dã thú.
Hóa ra cắn chết địch nhân chính là phương thức giết người của Mạc A. Đầu lưỡi hắn trong một lần đại chiến vì cắn trúng một cánh tay địch nhân, mới bị gã ngang nhiên xé nát. Tuy cuối cùng địch nhân chết, nhưng đầu lưỡi Mạc A cũng không còn
Mạc A, Mạc A!
Mạc A vẫn nắm chặt chiến kỳ Hắc Hổ, vẫn gào thét ký hiệu không ai nghe hiểu. Không đợi hắn nói xong, một đạo hàn quang đã chém từ dưới lên.
Một nhóm tu sĩ giáp đen khác của Vĩnh Xương Vương phủ tấn công lên đài, chỉ có ba người. Tu sĩ giáp đen đầu tiên leo lên liền bổ một đao về phía Mạc A.
Đao pháp của Tu Chân Giả nhanh hơn phàm nhân rất nhiều. Mạc A cực kỳ nhanh nhẹn, vừa nghe tiếng đao phong hắn đã bắt đầu tránh. Có lẽ đao đối thủ quá nhanh, hắn lại bị trọng thương, chỉ kịp né đầu, cánh tay nâng cờ lại không tránh thoát.
Ánh đao chớp động, một tay Mạc A bị chém rời, chiến kỳ Hắc Hổ lập tức đổ xuống, nhưng rất nhanh đã được Mạc A dùng một tay tiếp tục nâng dậy. Dù toàn thân hắn là máu, chiến kỳ vẫn được nâng thẳng tắp.
Ngân thương sáng loáng trong tay Bạch Dịch lần nữa tung lên, ba đối thủ bị bức phải lui về phía sau. Chẳng qua bóng địch nhân trên đài cao càng nhiều, lập tức Bạch Dịch bị vô số giáp đen bao phủ.
Tu sĩ giáp đen Phổ Dương Vương chậm một bước, chờ khi họ leo lên đài cao, tầng đài cao cuối cùng này đã không còn bao nhiêu chỗ đặt chân. Hỗn chiến bộc phát ở nơi cao nhất trên Vương kỳ đài, thỉng thoảng có bóng dáng các tu sĩ ngã xuống dưới đài.
Bên người Bạch Dịch chẳng biết lúc nào nhiều hơn một người mặc giáp sắt lạ lẫm, động tác của người này vô cùng nhanh chóng và mạnh mẽ. Không có vũ khí nhưng dũng mãnh dị thường, làm như không thấy ánh đao kiếm vũ, khi có cơ hội sẽ khiến một địch nhân trọng thương. Dù đao thép có thể cắt đứt thiết giáp trên người nhưng gã hồn nhiên không phát hiện ra.
Thiên Cơ Khôi Lỗi thứ hai được Bạch Dịch phóng ra. Khôi Lỗi cấp thấp có thể so với tu sĩ Luyện Khí, gần như có thể xưng là tồn tại vô địch trên loại chiến trường này, vì Khôi Lỗi không có sinh mạng, càng không thấy đau. Chúng chỉ nghe lệnh từ chủ nhân, dù chiến đấu chỉ còn một cái đầu cũng có thể mạnh mẽ cắn địch nhân một ngụm.
Có một Thiên Cơ Khôi Lỗi giúp đỡ, cuối cùng Bạch Dịch cũng phát huy được trong đám người. Không lâu sau, quân đội bên hắn xông lên đài cao càng nhiều, Phổ Dương Vương phủ lập tức chiếm thượng phong.
Đối thủ trên đài không ngừng thay phiên, khi có người bị đánh khỏi đài, phía dưới lập tức có người bổ sung. Không ai biết rõ một khắc sau xuất hiện trước mình là địch nhân hay chiến hữu, dù là Bạch Dịch cũng không thể biết trước, bởi vì Tuyệt Linh Giáp không những ngăn chặn linh lực, mà còn ngăn cách linh thức.
Địch nhân phía trước bị một thương của Bạch Dịch quét bay, hắn ngẩng phắt đầu lên, Vương kỳ ngay trên đỉnh đầu.
Không trì hoãn, Bạch Dịch vọt mạnh vài bước muốn vượt lên đỉnh chóp Vương kỳ đài. Đúng lúc này, một vùng bóng dáng màu xanh bỗng nhào tới từ dưới.
Đó là mười tu sĩ giáp xanh, đều là cảnh giới Luyện Khí kỳ. Mười mấy người này cùng xông lên, vũ khí cũng không cần, trực tiếp đánh về phía Bạch Dịch. Vì khoảng cách quá gần, Bạch Dịch chỉ kịp đánh bay ba người đã bị những tu sĩ giáp xanh còn lại vây quanh.
Trong nháy mắt Bạch Dịch bị vây quanh, một tu sĩ giáp đen cực kỳ cường tráng lập tức xoay người leo lên đỉnh đài, sắc mặt dữ tợn chụp lấy Vương kỳ.
Lấy tính mạng tu sĩ giáp xanh cuốn lấy Bạch Dịch là chiến thuật cuối cùng Vĩnh Xương Vương nghĩ ra để giành thắng lợi cuối cùng. Rất rõ ràng, chiến thuật này sắp thành công.
Chiến trường vô cùng hỗn loạn, lại không cách nào dùng được linh thức, Bạch Dịch chỉ có thể dùng hai mắt phán đoán chiến cuộc. Nhưng mắt một người dù sao cũng có hạn, bị mười tu sĩ không muốn sống đột nhiên xuất hiện vây quanh, nhất thời trong nửa khắc hắn không kịp tránh.
Dùng lực tránh thoát mười tu sĩ giáp xanh, lãnh ý trong mắt Bạch Dịch càng đậm. Vương kỳ sắp bị rút lên, hắn đã không kịp ngăn rồi. Vương kỳ bị địch nhân rút một lần liền biểu thị Phổ Dương Vương phủ thất bại một lần.
Nghê Thu Vũ vẫn không có cơ hội leo lên tầng cao nhất của Vương kỳ đài. Thấy địch nhân sắp rút Vương kỳ lên, ánh mắt nàng gần như đỏ bừng, nhưng nàng vẫn không phá được tu sĩ giáp đen triền đấu cùng mình. Dù Mục Linh song đao tung bay, cũng không có cơ hội tiếp cận Vương kỳ.
Tâm Phổ Dương Vương đã hoàn toàn chìm xuống, nếu năm nay vẫn không thể chiến thắng, chỉ sợ Vương phủ của hắn không giữ được. Không có tài nguyên cung cấp cho binh mã thủ hạ, năm sau một người hắn cũng không triệu tập được.
Tâm mọi người đều đều trầm xuống, mọi người trơ mắt nhìn gã tu sĩ giáp đen kia cầm Vương kỳ. Nhưng không đợi hắn dùng lực rút Vương kỳ ra, một cán đại kỳ đen như mực như quỷ mị xuất hiện trên đỉnh chóp của đài cao.
Lúc này Mạc A như một ác quỷ đánh về tay cầm Vương kỳ của tu sĩ giáp đen. Hắn chỉ còn một cánh tay, chiến kỳ Hắc Hổ được hắn ôm trong ngực, sau khi bổ nhào lên người đối phương, hắn mở miệng đầy máu ra, một ngụm cắn vào tay muốn nhổ cờ của đối phương.
Tu sĩ giáp đen trên đỉnh đài hét to một tiếng, vung mạnh cự đao chém vào lưng Mạc A. Có thể là một đao kia dùng quá sức, ngay cả sống đao cũng hãm sâu trong người Mạc A, lại bị xương cốt Mạc A giữ chặt, nhất thời không thể rút ra.
Trúng một đao kia, Mạc A hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hắn lại dốc sức liều mạng đặt chiến kỳ Hắc Hổ của mình cùng chỗ với Vương kỳ, sau đó há miệng tràn đầy máu tươi, lần nữa điên cuồng hô to với đại quân dưới đài cao.
Mạc A! Mạc A!
Gã phàm nhân mập lùn, sau lưng khảm một thanh cự đao, thiếu mất một cánh tay, ngay cơ thể cũng sắp chia hai nửa, vẫn như cũ hô to khẩu hiệu không ai nghe hiểu.
Trước khi chết, ánh mắt Mạc A chuyển hướng về phía Bạch Dịch. Hắn dùng toàn bộ khí lực cuối cùng trong sinh mệnh của mình, đem mặt chiến kỳ Hắc Hổ thuộc về Bạch Dịch ôm sát thêm vài phần, làm cho chiến kỳ này theo hắn cả đời. Giống như mấy chục năm qua, nó thẳng tắp như một trường thương chọc thẳng trời xanh.
Sự lạnh lùng trong mắt Bạch Dịch dần xuất hiện chấn động. Hắn đã trải qua quá nhiều cuộc ác chiến, một phàm nhân chiến tử, trong mắt hắn không lưu nổi chút dấu vết mảy may, nhưng Mạc A chiến tử khiến tâm thần tĩnh như hàn đàm của hắn nổi lên chút sóng gợn.
Mạc A, Mạc A...
Nhỏ giọng đọc câu gào thét không ai nghe hiểu của Mạc A, đột nhiên, Bạch Dịch đã rõ ràng hàm nghĩa của “Mạc A”.
Kia rõ ràng là một lão binh bách chiến, trong trận chiến vạn quân gào thét ra tiếng kèn lệnh tiến công.
Mạc A...
Xông lên!
/321
|