Dịch giả: archnguyen1984
Tốc độ của sông ngầm không chỉ rất nhanh mà mặt nước còn lạnh như băng. Đệ tử rơi vào trong nước còn chưa kịp nhìn rõ chung quanh đã bị cuốn ngày càng sâu vào trong lòng đất.
Trong tiếng sóng nổ vang, rất nhiều đệ tử bị tung lên quật xuống. Đừng nói phi hành, đệ tử còn giữ được phi kiếm bên mình cũng không có mấy cái. Tất cả đệ tử bị cuốn xuống sông chỉ biết sợ hãi, nhìn mình ngày càng trôi xa hơn.
Bạch Dịch đã thu hồi phi kiếm dưới chân. Ở dưới sông ngầm cuồn cuộn này, ngay cả hắn cũng không có cách nào thoát ra được.
Trong sóng ngầm không chỉ có tu sĩ nhân tộc mà còn có trùng yêu trong lòng đất xen lẫn với đá vụn. Trong dòng chảy ấy, trùng yêu dù cường đại thế nào cũng không khống chế được thân thể, còn những viên đá vụn lại chẳng khác nào những mối nguy chí mạng.
Đá lớn đá nhỏ kích thước không đều, tốc độ không chỉ nhanh mà còn không tuân theo quy luật nào cả. Tu chân giả bị đá văng trúng, nhẹ thì sứt đầu mẻ trán, nặng thì có thể mất mạng ngay lập tức.
Hiện tại Bạch Dịch cũng không có cách nào ngự kiếm, chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng Đảo Thiên Công.
Hắn dùng linh thức cảm nhận xung quanh thân thể mình, phát hiện thấy đá vụn là lập tức vận dụng Đảo Thiên Công đánh văng hầu hết những hòn đá bình thường, chỉ trừ những tảng đá thật lớn.
Sông ngầm trôi ngày càng xa. Thế giới xung quanh là một mảnh đen kịt nhưng con sông ngầm không có dấu hiệu yếu bớt. Nó vẫn oằn mình chảy sâu vào lòng đất.
Trong lúc sông ngầm cuốn đi rất nhiều tu sĩ và trùng yêu, nó đồng thời để lộ ra một huyệt mộ thần bí trong lòng Thương Vân Tông. Trong huyệt mộ vắng vẻ âm u đặt một cỗ quan tài bằng đá cực lớn. Bốn phía quan tài được nối với tám đầu khóa sắt đen như mực.
Tám cái khóa này tản ra vẻ tịch mịch lạnh lùng như băng hàn. Dưới ánh hàn mang chiếu xuống, trên mỗi cái khóa lại hiện ra một ít Long văn (hoa văn rồng) trông rất sống động, không khác tám cái đầu hắc long gắt gao khóa quan tài đá này lại.
Theo dòng chảy không ngừng của con sông, tám đầu khóa sắt cuối cùng cũng đứt đoạn, sau đó bị sông ngầm cuốn trôi theo vào sâu trong lòng đất.
Xoạt!
Không biết đã qua bao lâu, bên tai Bạch Dịch vang lên một tiếng nổ lớn, sau đó thân thể hắn bị tung lên trời, rời khỏi mặt nước.
Vừa thoát khỏi mặt nước, Bạch Dịch liện vận chuyển Đảo Thiên Công, phòng ngừa nguy hiểm quanh mình nhưng rất nhanh sau đó, thân thể hắn lại rơi nhanh xuống mặt nước lạnh như băng.
Lần rơi xuống này hắn không cảm giác được dòng chảy xiết của nước như trước nữa, xung quanh đã yên tĩnh trở lại.
Sau khi dùng Linh thức cảm nhận một lát, Bạch Dịch vạch nước mà ra.
Trên đỉnh đầu hắn là một thác nước đang đổ xuống không ngừng, nơi Bạch Dịch đứng là một đầm nước khổng lồ, xung quanh đều là thác nước đổ xuống tạo thành từng tầng hơi nước ẩm ướt, lạnh buốt.
Cố sức rời khỏi phạm vi của thác nước, tới bên bờ Bạch Dịch mới nhìn rõ địa thế hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này là một động đá vôi rộng lớn chừng mấy trăm trượng. Trên động đá có rất nhiều khối nham thạch lộng lẫy nổi lên, hình dáng đa dạng. Một số ít tham thạch còn tản ra ánh sáng màu xanh nhạt, mới nhìn dễ khiến người ta phải giật mình.
Nhờ ánh sáng phát ra từ nham thạch, Bạch Dịch đưa mắt quan sát. Trong động đá vôi có rất nhiều tu sĩ của cả Thương Vân Tông, hàn Ngọc Tông và Thất Sát Môn, kẻ đứng người ngồi.
Nhìn quanh một lượt, Bạch Dịch đưa mắt nhìn về phần cuối của đỉnh thác nước.
Nơi đó có một khối đá to lao ra, có một lỗ thủng, từ đó nước sông ngầm mang theo các đệ tử đổ vào. Những lỗ thủng kiểu này không chỉ có một, đệ tử bị sông ngầm cuốn đi chắc đều được đưa tới những hang động đá vôi như thế này.
Đi tới cuối hang động, Bạch Dịch khoanh chân ngồi xuống, lấy Linh thạch ra lặng lẽ khôi phục Linh lực.
Lúc còn bị sông ngầm cuốn đi, Bạch Dịch dùng Đảo Thiên Công tránh được hầu hết đá vụn, tuy thân thể bị ướt nhưng không bị thương. Trên người những tu sĩ khác ít nhiều đều có thương tích, sứt đầu mẻ trán còn xem là nhẹ. Có nhiều nằm yên trong đầm nước không nhúc nhích, có lẽ đều đã bỏ mình.
Trong động đá, có một số đệ tử băng bó vết thương xong, ăn đan dược hồi sức đang bắt đầu tìm kiếm đồng môn quen biết. Cách Bạch Dịch không xa có mấy đệ tử của Thương Vân Tông đang tụ tập lại một chỗ, mặt mày ủ rũ bàn cách trốn khỏi nơi này.“Chúng ta bị sông ngầm cuốn tới chỗ này, không biết có thể quay trở lên mặt đất hay không nữa.”
“Với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của ta mà vẫn cảm thấy vô sách, nơi này nhất định phải ở rất sâu trong lòng đất. Trừ phi tìm được đường ra, nếu không chỉ có chết ở đây mà thôi.”
“Không đến mức như vậy chứ. Chúng ta đều là tu chân giả, dù không có đồ ăn, mấy chục ngày không ăn gì cũng không thể chết ngay được.”
“Đúng, tu sĩ đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, ít nhất có thể tích cốc một tháng. Chúng ta liên thủ tìm lối ra, sớm muộn cũng sẽ trở lên mặt đất.”
“Chỉ cần trở lại mặt đất, dù cách xa tông môn vạn dặm chúng ta cũng có thể quay trở về được.”
Mấy đệ tử Thương Vân Tông này tuy đều có thương tích trên người nhưng tinh thần đã khôi phục không ít. Nhưng trong bọn họ có một đệ tử sắc mặt chuyển thành âm trầm nói. “Các ngươi đừng quên, nơi này là thế giới dưới lòng đất, cũng chính là địa bàn của trùng yêu nhất tộc.”
Lòng đất không khác biển sâu, đều là cấm địa của tu chân giả.
Hải tộc dưới biển thần bí hung tàn. Không chỉ có bản thể to lớn, thực lực cũng cực kỳ đáng sợ, có rất ít tu chân giả chính thức đi thăm dò những khu vực biển sâu như thế. Trùng yêu trong lòng đất thì âm u cuồng bạo. Tuy hình thái có khác nhau nhưng đều là ác mộng đối với hầu hết tu chân giả.
Có rất ít tu chân giả chính thức khám phá và hiểu biết về thế giới dưới lòng đất, những người này tu vi ít phải từ Kim Đan kỳ trở lên, bằng không mà nói, chắc chắn chỉ có đi mà không có về.
Có thể áp chế tâm cảnh của tu sĩ Trúc Cơ, đủ thấy hang động đá vôi này cũng phải ở cực sâu dưới đất. Ở độ sâu này, khả năng có trùng yêu qua lại là rất lớn.
“Rầm…ào ào…!”
Lúc mấy tên đệ tử đang bàn nhau, từ trong thác nước chợt trôi ra một đồ vật đen sì, rậm rạp chằng chịt. Đám người đang nghỉ ngơi nhìn thấy nó thì đều biến sắc.
Những đồ vật đen sì kìa đều là một loại trùng yêu hình giáp xác. May là chúng đều đã chết, trôi lơ lửng trên mặt nước không nhúc nhích.
Bị sông ngầm cuốn tới nơi này, tất nhiên không chỉ có tu sĩ của tam tông, còn có rất nhiều trùng yêu dưới lòng đất.
“Nơi này nguy hiểm như vậy, chúng ta nên sớm liên thủ hàng động là tốt nhất.”
“Trong mấy người chúng ta, Vương sư huynh có cảnh giới cao nhất. Xin mời Vương sư huynh dẫn đầu, sáu người chúng ta hình thành một tổ, cùng đi tìm lối thoát.”
“Được, quyết định vậy đi. Thác nước sẽ mang theo rất nhiều trùng yêu, nơi này không nên ở lâu, chúng ta xuất phát thôi.”
Sáu đệ tử Thương Vân thảo luận xong, nhao nhao đứng dậy, đi bốn phía tìm kiếm. Một lúc sau, tất cả cùng đi vào một cái thông đạo tĩnh mịch.
Trong động đá vôi này có hơn mười thông đạo, hình thù uốn lượn cũng có, thẳng tắp cũng có, đều không biết thông đến nơi nào. Không chỉ có sáu người vừa rồi, rất nhiều người khác cũng tìm cách rời khỏi động đá. Có người đi một mình, có chỗ người tụ tập lại thành một nhóm cùng hành động.
Sau khi khôi phục Linh lực, Bạch Dịch ngửa đầu nhìn những tham thạch treo ngược trên đầu, hàng lông mày hơi nhăn lại.
Hắn không biết vị trí của động đá vôi này, nhưng hắn có thể kết luận, động đá này phải cách mặt đất ít nhất mười vạn trượng.
Sâu trong lòng đất mười vạn trượng!
Hắn đưa ra phán đoán như vậy là nhờ vào những nham thạch đang tỏa sáng trên đỉnh động kia.
Loại nham thạch này gọi là Thanh Quang thạch, có rất ít tu chân giả từng nhìn thấy. Bình thường chúng chỉ tồn tại dưới lòng đất sâu hàng chục, thậm chí mấy chục vạn trượng.
Nhìn thấy Thanh Quang thạch, Bạch Dịch biết mình đã rơi vào hiểm địa. Đúng như đám đệ tử vừa rồi lo lắng, ở nơi cực sâu trong lòng đất này, những con trùng yêu kinh khủng mới là chúa tể chính thức.
Tốc độ của sông ngầm không chỉ rất nhanh mà mặt nước còn lạnh như băng. Đệ tử rơi vào trong nước còn chưa kịp nhìn rõ chung quanh đã bị cuốn ngày càng sâu vào trong lòng đất.
Trong tiếng sóng nổ vang, rất nhiều đệ tử bị tung lên quật xuống. Đừng nói phi hành, đệ tử còn giữ được phi kiếm bên mình cũng không có mấy cái. Tất cả đệ tử bị cuốn xuống sông chỉ biết sợ hãi, nhìn mình ngày càng trôi xa hơn.
Bạch Dịch đã thu hồi phi kiếm dưới chân. Ở dưới sông ngầm cuồn cuộn này, ngay cả hắn cũng không có cách nào thoát ra được.
Trong sóng ngầm không chỉ có tu sĩ nhân tộc mà còn có trùng yêu trong lòng đất xen lẫn với đá vụn. Trong dòng chảy ấy, trùng yêu dù cường đại thế nào cũng không khống chế được thân thể, còn những viên đá vụn lại chẳng khác nào những mối nguy chí mạng.
Đá lớn đá nhỏ kích thước không đều, tốc độ không chỉ nhanh mà còn không tuân theo quy luật nào cả. Tu chân giả bị đá văng trúng, nhẹ thì sứt đầu mẻ trán, nặng thì có thể mất mạng ngay lập tức.
Hiện tại Bạch Dịch cũng không có cách nào ngự kiếm, chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng Đảo Thiên Công.
Hắn dùng linh thức cảm nhận xung quanh thân thể mình, phát hiện thấy đá vụn là lập tức vận dụng Đảo Thiên Công đánh văng hầu hết những hòn đá bình thường, chỉ trừ những tảng đá thật lớn.
Sông ngầm trôi ngày càng xa. Thế giới xung quanh là một mảnh đen kịt nhưng con sông ngầm không có dấu hiệu yếu bớt. Nó vẫn oằn mình chảy sâu vào lòng đất.
Trong lúc sông ngầm cuốn đi rất nhiều tu sĩ và trùng yêu, nó đồng thời để lộ ra một huyệt mộ thần bí trong lòng Thương Vân Tông. Trong huyệt mộ vắng vẻ âm u đặt một cỗ quan tài bằng đá cực lớn. Bốn phía quan tài được nối với tám đầu khóa sắt đen như mực.
Tám cái khóa này tản ra vẻ tịch mịch lạnh lùng như băng hàn. Dưới ánh hàn mang chiếu xuống, trên mỗi cái khóa lại hiện ra một ít Long văn (hoa văn rồng) trông rất sống động, không khác tám cái đầu hắc long gắt gao khóa quan tài đá này lại.
Theo dòng chảy không ngừng của con sông, tám đầu khóa sắt cuối cùng cũng đứt đoạn, sau đó bị sông ngầm cuốn trôi theo vào sâu trong lòng đất.
Xoạt!
Không biết đã qua bao lâu, bên tai Bạch Dịch vang lên một tiếng nổ lớn, sau đó thân thể hắn bị tung lên trời, rời khỏi mặt nước.
Vừa thoát khỏi mặt nước, Bạch Dịch liện vận chuyển Đảo Thiên Công, phòng ngừa nguy hiểm quanh mình nhưng rất nhanh sau đó, thân thể hắn lại rơi nhanh xuống mặt nước lạnh như băng.
Lần rơi xuống này hắn không cảm giác được dòng chảy xiết của nước như trước nữa, xung quanh đã yên tĩnh trở lại.
Sau khi dùng Linh thức cảm nhận một lát, Bạch Dịch vạch nước mà ra.
Trên đỉnh đầu hắn là một thác nước đang đổ xuống không ngừng, nơi Bạch Dịch đứng là một đầm nước khổng lồ, xung quanh đều là thác nước đổ xuống tạo thành từng tầng hơi nước ẩm ướt, lạnh buốt.
Cố sức rời khỏi phạm vi của thác nước, tới bên bờ Bạch Dịch mới nhìn rõ địa thế hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này là một động đá vôi rộng lớn chừng mấy trăm trượng. Trên động đá có rất nhiều khối nham thạch lộng lẫy nổi lên, hình dáng đa dạng. Một số ít tham thạch còn tản ra ánh sáng màu xanh nhạt, mới nhìn dễ khiến người ta phải giật mình.
Nhờ ánh sáng phát ra từ nham thạch, Bạch Dịch đưa mắt quan sát. Trong động đá vôi có rất nhiều tu sĩ của cả Thương Vân Tông, hàn Ngọc Tông và Thất Sát Môn, kẻ đứng người ngồi.
Nhìn quanh một lượt, Bạch Dịch đưa mắt nhìn về phần cuối của đỉnh thác nước.
Nơi đó có một khối đá to lao ra, có một lỗ thủng, từ đó nước sông ngầm mang theo các đệ tử đổ vào. Những lỗ thủng kiểu này không chỉ có một, đệ tử bị sông ngầm cuốn đi chắc đều được đưa tới những hang động đá vôi như thế này.
Đi tới cuối hang động, Bạch Dịch khoanh chân ngồi xuống, lấy Linh thạch ra lặng lẽ khôi phục Linh lực.
Lúc còn bị sông ngầm cuốn đi, Bạch Dịch dùng Đảo Thiên Công tránh được hầu hết đá vụn, tuy thân thể bị ướt nhưng không bị thương. Trên người những tu sĩ khác ít nhiều đều có thương tích, sứt đầu mẻ trán còn xem là nhẹ. Có nhiều nằm yên trong đầm nước không nhúc nhích, có lẽ đều đã bỏ mình.
Trong động đá, có một số đệ tử băng bó vết thương xong, ăn đan dược hồi sức đang bắt đầu tìm kiếm đồng môn quen biết. Cách Bạch Dịch không xa có mấy đệ tử của Thương Vân Tông đang tụ tập lại một chỗ, mặt mày ủ rũ bàn cách trốn khỏi nơi này.“Chúng ta bị sông ngầm cuốn tới chỗ này, không biết có thể quay trở lên mặt đất hay không nữa.”
“Với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của ta mà vẫn cảm thấy vô sách, nơi này nhất định phải ở rất sâu trong lòng đất. Trừ phi tìm được đường ra, nếu không chỉ có chết ở đây mà thôi.”
“Không đến mức như vậy chứ. Chúng ta đều là tu chân giả, dù không có đồ ăn, mấy chục ngày không ăn gì cũng không thể chết ngay được.”
“Đúng, tu sĩ đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, ít nhất có thể tích cốc một tháng. Chúng ta liên thủ tìm lối ra, sớm muộn cũng sẽ trở lên mặt đất.”
“Chỉ cần trở lại mặt đất, dù cách xa tông môn vạn dặm chúng ta cũng có thể quay trở về được.”
Mấy đệ tử Thương Vân Tông này tuy đều có thương tích trên người nhưng tinh thần đã khôi phục không ít. Nhưng trong bọn họ có một đệ tử sắc mặt chuyển thành âm trầm nói. “Các ngươi đừng quên, nơi này là thế giới dưới lòng đất, cũng chính là địa bàn của trùng yêu nhất tộc.”
Lòng đất không khác biển sâu, đều là cấm địa của tu chân giả.
Hải tộc dưới biển thần bí hung tàn. Không chỉ có bản thể to lớn, thực lực cũng cực kỳ đáng sợ, có rất ít tu chân giả chính thức đi thăm dò những khu vực biển sâu như thế. Trùng yêu trong lòng đất thì âm u cuồng bạo. Tuy hình thái có khác nhau nhưng đều là ác mộng đối với hầu hết tu chân giả.
Có rất ít tu chân giả chính thức khám phá và hiểu biết về thế giới dưới lòng đất, những người này tu vi ít phải từ Kim Đan kỳ trở lên, bằng không mà nói, chắc chắn chỉ có đi mà không có về.
Có thể áp chế tâm cảnh của tu sĩ Trúc Cơ, đủ thấy hang động đá vôi này cũng phải ở cực sâu dưới đất. Ở độ sâu này, khả năng có trùng yêu qua lại là rất lớn.
“Rầm…ào ào…!”
Lúc mấy tên đệ tử đang bàn nhau, từ trong thác nước chợt trôi ra một đồ vật đen sì, rậm rạp chằng chịt. Đám người đang nghỉ ngơi nhìn thấy nó thì đều biến sắc.
Những đồ vật đen sì kìa đều là một loại trùng yêu hình giáp xác. May là chúng đều đã chết, trôi lơ lửng trên mặt nước không nhúc nhích.
Bị sông ngầm cuốn tới nơi này, tất nhiên không chỉ có tu sĩ của tam tông, còn có rất nhiều trùng yêu dưới lòng đất.
“Nơi này nguy hiểm như vậy, chúng ta nên sớm liên thủ hàng động là tốt nhất.”
“Trong mấy người chúng ta, Vương sư huynh có cảnh giới cao nhất. Xin mời Vương sư huynh dẫn đầu, sáu người chúng ta hình thành một tổ, cùng đi tìm lối thoát.”
“Được, quyết định vậy đi. Thác nước sẽ mang theo rất nhiều trùng yêu, nơi này không nên ở lâu, chúng ta xuất phát thôi.”
Sáu đệ tử Thương Vân thảo luận xong, nhao nhao đứng dậy, đi bốn phía tìm kiếm. Một lúc sau, tất cả cùng đi vào một cái thông đạo tĩnh mịch.
Trong động đá vôi này có hơn mười thông đạo, hình thù uốn lượn cũng có, thẳng tắp cũng có, đều không biết thông đến nơi nào. Không chỉ có sáu người vừa rồi, rất nhiều người khác cũng tìm cách rời khỏi động đá. Có người đi một mình, có chỗ người tụ tập lại thành một nhóm cùng hành động.
Sau khi khôi phục Linh lực, Bạch Dịch ngửa đầu nhìn những tham thạch treo ngược trên đầu, hàng lông mày hơi nhăn lại.
Hắn không biết vị trí của động đá vôi này, nhưng hắn có thể kết luận, động đá này phải cách mặt đất ít nhất mười vạn trượng.
Sâu trong lòng đất mười vạn trượng!
Hắn đưa ra phán đoán như vậy là nhờ vào những nham thạch đang tỏa sáng trên đỉnh động kia.
Loại nham thạch này gọi là Thanh Quang thạch, có rất ít tu chân giả từng nhìn thấy. Bình thường chúng chỉ tồn tại dưới lòng đất sâu hàng chục, thậm chí mấy chục vạn trượng.
Nhìn thấy Thanh Quang thạch, Bạch Dịch biết mình đã rơi vào hiểm địa. Đúng như đám đệ tử vừa rồi lo lắng, ở nơi cực sâu trong lòng đất này, những con trùng yêu kinh khủng mới là chúa tể chính thức.
/321
|