Trong ba ngày ở Thạch Lĩnh phường thị, ngoài việc thu thập tài liệu Bạch Dịch còn gặp mấy đệ tử thuộc Thương Vân Tông cũng có mặt ở đây, nhưng bộ dáng vội vã nhưng đang tìm kiếm gì đó chứ không giống người tới đây để tìm kiếm tài nguyên.
Đối với mấy người đồng môn gặp được trong phường thị này Bạch Dịch cũng không để ý. Ba ngày sau hắn rời khỏi phường thị.
Xuất phát từ phường thị Thạch Lĩnh, hắn ngự kiếm phi hành tới Thương Vân Tông chỉ mất có hơn nửa ngày. Tại phường thị, Bạch Dịch đã mua một kiện Pháp khí đê giai phi hành để làm phương tiện đi lại, cũng tiện che giấu khả năng ngự kiếm thuần thục của mình.
Dù sao hắn cũng không vội, Bạch Dịch thoải mái ngồi trên phi chu, chỉ dùng Linh khí vừa đủ để điều khiển.
Tính từ lúc xuất phát ở Thương Vân Tông tới giờ mới qua gần mười ngày, đệ tử tham gia rèn luyện đều đã quay trở về tông môn, sợ rằng Bạch Dịch là người cuối cùng trở về. Dù sao hắn đã trừ bỏ Lũng Thiên Lý, từ giờ trở đi đã có thể an tĩnh tu luyện rồi, mấy ngày thời gian cũng không tính là gì.
Sau nửa ngày phi hành, bỗng trên khuôn mặt Bạch Dịch hiện lên một tia chấn động, hắn nhìn về sau lưng. Từ xa xa có một đội tu sĩ đang ngự kiếm phi hành với tốc độ rất nhanh đuổi theo.
Đám tu sĩ này có mười mấy người, tất cả đều mặc đạo bào màu trắng của đệ tử chân truyền, ai nấy sắc mặt âm trầm không nói một lời. Tất cả đều có tu vi Trúc Cơ kỳ.
Chờ đám người bay lại gần, Bạch Dịch phát hiện trên vạt áo những người này đều có in hình một cái lò đan tinh xảo.
Họ chính là đệ tử chân truyền của Đan Các thuộc Thương Vân Tông.
Đám đệ tử chân truyền này từ phía sau chạy tới, phương hướng chắc là trở về tông môn, nhưng từ sắc mặt âm trầm của từng người thì có thể đoán rằng họ đã gặp chuyện không tốt nào đó.
Tiếng phi kiếm xé gió lao đi, không bao lâu sau những đệ tử chân truyền này đã bay vượt qua Bạch Dịch. Có người hờ hững liếc mắt nhìn hắn, có người làm như không thấy, chỉ một mực bay đi.
Thấy đám đệ tử Đan Các này bay trở về tông môn, không hiểu sao Bạch Dịch lại đứng bật dậy.
Thời hạn rèn luyện ở Thái Hằng sơn mạch là sáu ngày, hiện giờ đã qua gần mười ngày rồi, theo lý thuyết những đệ tử này đã phải trở về tông môn từ lâu. Hơn nữa nếu là đi rèn luyện thì nhiều nhất cũng chỉ vài người cùng đi, rất ít khi xuất hiện một đám hơn mười người đi thám hiểm địa vực như vừa rồi.
Chẳng lẽ những đệ tử Đan Các này vì chuyện khác nào đó nên mới chậm trễ như vậy, hoặc là bọn họ vừa mới đi hoàn thành nhiệm vụ của tông môn về?
Mấy đạo kiếm quang bay qua bên người Bạch Dịch, bỗng có một người trung niên tuổi gần năm muói đang bay qua chợt dừng lại hỏi. “Vị sư đệ này có phải mới trở về từ Thái Hằng sơn mạch hay không?”
Ngữ khí của đối phương khá lịch sự, Bạch Dịch cũng chắp tay đáp. “Vài ngày trước ta đã rời khỏi sơn mạch, sau đó đi tới phường thị Thạch Lĩnh một chuyến.”
Có nhiều đệ tử trên đường trở về tông môn cũng thay đổi phương hướng, việc này Bạch Dịch không cần phải dấu giếm làm gì.
“Lúc ngươi còn ở Thái Hằng sơn mạch có gặp một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn, chứng mười lăm mười sáu tuổi, tu vi Luyện Khí trung kỳ, mạc quần áo màu trắng của Đan Các không?” Người đệ tử trung tuổi kia chợt nhớ tới cái gì, bổ sung thêm. “À, trên mặt nàng còn có một vết sẹo nhàn nhạt.”
Đệ tử tu vi Luyện Khí trung kỳ mà có thể trở thành đệ tử chân truyền thì đều mang Linh căn trong người. Bạch Dịch không ngờ những người này không phải từ sơn mạch trở về mà đang tìm kiếm sư muội đồng môn mới mất tích.
Trong Thái Hằng sơn mạch, Bạch Dịch có gặp qua một nữ tử là sư tỷ Nghê Thu Vũ. Tuy sư tỷ này trẻ tuổi nhưng dung mạo không giống với một thiếu nữ mười sáu tuổi, cũng không phải người của Đan Các nhất mạch.
Vừa định cất lời nói rằng mình chưa gặp thì Bạch Dịch bỗng giật mình, trong lòng hắn nổi lên một dự cảm bất thường.
Thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, là đệ tử chân truyền của Đan Các, trên mặt có vết sẹo…
Bạch Ngọc!
Thiếu nữ theo như mô tả của đối phương hoàn toàn ăn khớp với dung mạo của Bạch Ngọc. Sắc mặt Bạch Dịch đại biến, hắn vội vàng hỏi. “Chẳng lẽ Bạch Ngọc còn chưa trở về tông môn?”
“Ngươi có biết tiểu sư muội ư?” Người đệ tử kia kinh ngạc hỏi lại.
“Bạch Ngọc chính là muội muội của ta, ta chính là Bạch Dịch.” Bạch Dịch lo lắng nói. “Vị sư huynh này, rốt cuộc muội muội ta đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ nàng gặp phải nguy hiểm gì ở Thái Hằng sơn mạch?”
Mấy đệ tử khác đã bay xa, đối phương hơi do dự, biết đằng nào cũng không đuổi kịp nên giảm tốc độ bất đắc dĩ nói. “Thì ra ngươi chính là Bạch Dịch. Ta nghe Tiểu sư muội thường nhắc tới tên ngươi, biết nàng có một ca ca là đệ tử ngoại môn.”
Trong giọng nói của người này ẩn hiện cảm giác khổ sở, sau đó hắn tiếp tục nói. “Lần rèn luyện ở Thái Hằng sơn mạch này có thời hạn là sáu ngày, phần lớn đệ tử đều rời khỏi đó vào ngày cuối cùng, nhưng cho tới ngày thứ bảy tiểu sư muội vẫn không thấy trở lại tông môn. Sư tôn lo lắng nên đã phái rất nhiều đệ tử của Đan Các đi các cùng xung quanh tìm kiếm, cũng phái đệ tử chân truyền quay trở lại Thái Hằng sơn mạch tìm kiếm suốt ba ngày, thậm chí cả Mê Vụ Lâm cũng đã tìm tòi một lần nhưng ko thấy tung tích tiểu sư muội đâu. Có lẽ tiểu sư muội đã…”
Hai chữ vẫn lạc đối phương không dám thốt ra lời, trên mặt tràn đầy vẻ bi thống.
Tu chân giả chết trong hiểm địa là chuyện bình thường. Dù là đồng môn sau khi nghe nói cũng chỉ có cảm giác bi thương trong nhất thời, nhưng Bạch Dịch nghe những lời này như sấm đánh bên tai. Dẫu tâm thần hắn kiên định đến mấy cũng thấy trước mắt tối sầm lại, Pháp khí dưới chân lắc lư một hồi.
Cảnh tượng chết chóc Bạch Dịch đã thấy quá nhiều, dẫu vô số sinh mạng tan thành mây khói cũng chưa từng chấn động được đạo tâm của vị Tán tiên kia. Nhưng kiếp này, Bach Ngọc chính là muội muội của hắn, là người có cùng huyết mạch với hắn.
Cố gắng ổn định lại tinh thần, sắc mặt Bạch Dịch đã tái nhợt. Hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao mấy đệ tử Đan Các của Thương Vân Tông lúc ở phường thị lại dáo dác như đang tìm kiếm cái gì. Thì ra là bọn họ được phái ra để đi tìm Bạch Ngọc.
Sáu ngày rèn luyện đã hết nhưng chưa trở về, nay đã gần mười ngày rồi, loại hiểm địa như Thái Hằng sơn mạch Bạch Dịch hiểu rõ, sinh cơ của muội muội mình mỏng manh như thế nào. Nhưng hắn không dám tin vào điều đó. Hắn khàn giọng hỏi. “Các sư huynh quay lại sơn mạch tìm kiếm, chẳng lẽ không thu được manh mối nào?”
Người đệ tử kia lắc đầu không đáp.
Thái độ trầm mặc của đối phương chứng tỏ Bạch Ngọc lành ít dữ nhiều. Có lẽ đã vẫn lạc ở trong sơn mạch rồi. Điều này giống như một kích chí mạng đánh vào Bạch Dịch.
Sau một hồi yên lặng, Bạch Dịch miễn cưỡng lấy lại tinh thần. Hắn dù sao cũng từng sống qua tuế nguyệt dài đằng đẵng, đạo tâm của người khác khó mà so sánh được. Hiện giờ tâm thần hắn đã ổn định trở lại.
Bình tĩnh lại rồi Bạch Dịch mới nhớ tới lời tên đệ tử vừa mới nói tới, hắn hỏi. “Vì sao sư huynh lại tới Mệ Vụ Lâm tìm tòi? Chẳng lẽ Bạch Ngọc đã đi tới một trong ba đại hiểm địa đó?”
Tên đệ tử này cảm thấy ngạc nhiên. Hắn không dám tin một thiếu niên vừa biết muội muội mình rất có thể đã chết trong sơn mạch, mà trong một thời gian ngắn đã lấy lại tinh thần, còn nhớ rõ vừa rồi đối phương đã nói những gì.
“Đó chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi.”
Người đệ tử này do dự một chút rồi nói tiếp. “Trước khi đi, sư tôn đã từng đệ cập tới chuyện muốn luyện chế một lò đan dược, duy chỉ thiếu có một loại Linh thảo, mà loại Linh thảo này chỉ có ở Mê Vụ Lâm trong Thái Hằng sơn mạch. Tiểu sư muội gia nhập Đan Các không lâu, lại vô cùng tôn kính sư tôn. Từ đó chúng ta mới suy đoán tiểu sư muội rất có khả năng đã xâm nhập vào Mê Vụ Lâm và gặp nạn trong đó.”
Nghe người đệ tử này nói, lông mày Bạch Dịch nhíu chặt lại. Tính tình của Bạch Ngọc hắn là người hiểu rõ nhất. Nha đầu kia nhất định sẽ tìm cách báo đáp người đã đối xử tốt với mình.
Lúc trước hai huynh muội vừa mới tới trấn Vĩnh An, Bạch Dịch từng vì muội muội làm một cây trâm gỗ, Bạch Ngọc vui mừng vô cùng, suốt ngày đội ở trên đầu, thỉnh thoảng sẽ lấy ra chơi rồi có một lần làm rơi mất. Bạch Ngọc khóc lớn một hồi, sau có một lão khất cái nhặt được mang trả. Chỉ là một việc nhỏ mà Bạch Ngọc dùng tiền làm công ít ỏi đãi tên khất cái kia một bữa ăn bánh bao thịt no nê.
Bạch Ngọc có thể đối xử như vậy với một tên khất cái, thì vị sư tôn mà nàng rất voi trọng còn quan trọng với nàng tới nhường nào. Biết sư tôn thiếu một loại Linh thảo để luyện đan, rất có khả năng Bạch Ngọc đã đi sâu vào hiểm địa trong sơn mạch để tìm kiếm.
Nếu quả thực Bạch Ngọc đã tiến vào Mê Vụ Lâm, sau mười ngày vẫn không có tin tức gì thì chỉ có một kết cục dành cho nàng. Đó là phải chết không thể nghi ngờ gì nữa!
Đối với mấy người đồng môn gặp được trong phường thị này Bạch Dịch cũng không để ý. Ba ngày sau hắn rời khỏi phường thị.
Xuất phát từ phường thị Thạch Lĩnh, hắn ngự kiếm phi hành tới Thương Vân Tông chỉ mất có hơn nửa ngày. Tại phường thị, Bạch Dịch đã mua một kiện Pháp khí đê giai phi hành để làm phương tiện đi lại, cũng tiện che giấu khả năng ngự kiếm thuần thục của mình.
Dù sao hắn cũng không vội, Bạch Dịch thoải mái ngồi trên phi chu, chỉ dùng Linh khí vừa đủ để điều khiển.
Tính từ lúc xuất phát ở Thương Vân Tông tới giờ mới qua gần mười ngày, đệ tử tham gia rèn luyện đều đã quay trở về tông môn, sợ rằng Bạch Dịch là người cuối cùng trở về. Dù sao hắn đã trừ bỏ Lũng Thiên Lý, từ giờ trở đi đã có thể an tĩnh tu luyện rồi, mấy ngày thời gian cũng không tính là gì.
Sau nửa ngày phi hành, bỗng trên khuôn mặt Bạch Dịch hiện lên một tia chấn động, hắn nhìn về sau lưng. Từ xa xa có một đội tu sĩ đang ngự kiếm phi hành với tốc độ rất nhanh đuổi theo.
Đám tu sĩ này có mười mấy người, tất cả đều mặc đạo bào màu trắng của đệ tử chân truyền, ai nấy sắc mặt âm trầm không nói một lời. Tất cả đều có tu vi Trúc Cơ kỳ.
Chờ đám người bay lại gần, Bạch Dịch phát hiện trên vạt áo những người này đều có in hình một cái lò đan tinh xảo.
Họ chính là đệ tử chân truyền của Đan Các thuộc Thương Vân Tông.
Đám đệ tử chân truyền này từ phía sau chạy tới, phương hướng chắc là trở về tông môn, nhưng từ sắc mặt âm trầm của từng người thì có thể đoán rằng họ đã gặp chuyện không tốt nào đó.
Tiếng phi kiếm xé gió lao đi, không bao lâu sau những đệ tử chân truyền này đã bay vượt qua Bạch Dịch. Có người hờ hững liếc mắt nhìn hắn, có người làm như không thấy, chỉ một mực bay đi.
Thấy đám đệ tử Đan Các này bay trở về tông môn, không hiểu sao Bạch Dịch lại đứng bật dậy.
Thời hạn rèn luyện ở Thái Hằng sơn mạch là sáu ngày, hiện giờ đã qua gần mười ngày rồi, theo lý thuyết những đệ tử này đã phải trở về tông môn từ lâu. Hơn nữa nếu là đi rèn luyện thì nhiều nhất cũng chỉ vài người cùng đi, rất ít khi xuất hiện một đám hơn mười người đi thám hiểm địa vực như vừa rồi.
Chẳng lẽ những đệ tử Đan Các này vì chuyện khác nào đó nên mới chậm trễ như vậy, hoặc là bọn họ vừa mới đi hoàn thành nhiệm vụ của tông môn về?
Mấy đạo kiếm quang bay qua bên người Bạch Dịch, bỗng có một người trung niên tuổi gần năm muói đang bay qua chợt dừng lại hỏi. “Vị sư đệ này có phải mới trở về từ Thái Hằng sơn mạch hay không?”
Ngữ khí của đối phương khá lịch sự, Bạch Dịch cũng chắp tay đáp. “Vài ngày trước ta đã rời khỏi sơn mạch, sau đó đi tới phường thị Thạch Lĩnh một chuyến.”
Có nhiều đệ tử trên đường trở về tông môn cũng thay đổi phương hướng, việc này Bạch Dịch không cần phải dấu giếm làm gì.
“Lúc ngươi còn ở Thái Hằng sơn mạch có gặp một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn, chứng mười lăm mười sáu tuổi, tu vi Luyện Khí trung kỳ, mạc quần áo màu trắng của Đan Các không?” Người đệ tử trung tuổi kia chợt nhớ tới cái gì, bổ sung thêm. “À, trên mặt nàng còn có một vết sẹo nhàn nhạt.”
Đệ tử tu vi Luyện Khí trung kỳ mà có thể trở thành đệ tử chân truyền thì đều mang Linh căn trong người. Bạch Dịch không ngờ những người này không phải từ sơn mạch trở về mà đang tìm kiếm sư muội đồng môn mới mất tích.
Trong Thái Hằng sơn mạch, Bạch Dịch có gặp qua một nữ tử là sư tỷ Nghê Thu Vũ. Tuy sư tỷ này trẻ tuổi nhưng dung mạo không giống với một thiếu nữ mười sáu tuổi, cũng không phải người của Đan Các nhất mạch.
Vừa định cất lời nói rằng mình chưa gặp thì Bạch Dịch bỗng giật mình, trong lòng hắn nổi lên một dự cảm bất thường.
Thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, là đệ tử chân truyền của Đan Các, trên mặt có vết sẹo…
Bạch Ngọc!
Thiếu nữ theo như mô tả của đối phương hoàn toàn ăn khớp với dung mạo của Bạch Ngọc. Sắc mặt Bạch Dịch đại biến, hắn vội vàng hỏi. “Chẳng lẽ Bạch Ngọc còn chưa trở về tông môn?”
“Ngươi có biết tiểu sư muội ư?” Người đệ tử kia kinh ngạc hỏi lại.
“Bạch Ngọc chính là muội muội của ta, ta chính là Bạch Dịch.” Bạch Dịch lo lắng nói. “Vị sư huynh này, rốt cuộc muội muội ta đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ nàng gặp phải nguy hiểm gì ở Thái Hằng sơn mạch?”
Mấy đệ tử khác đã bay xa, đối phương hơi do dự, biết đằng nào cũng không đuổi kịp nên giảm tốc độ bất đắc dĩ nói. “Thì ra ngươi chính là Bạch Dịch. Ta nghe Tiểu sư muội thường nhắc tới tên ngươi, biết nàng có một ca ca là đệ tử ngoại môn.”
Trong giọng nói của người này ẩn hiện cảm giác khổ sở, sau đó hắn tiếp tục nói. “Lần rèn luyện ở Thái Hằng sơn mạch này có thời hạn là sáu ngày, phần lớn đệ tử đều rời khỏi đó vào ngày cuối cùng, nhưng cho tới ngày thứ bảy tiểu sư muội vẫn không thấy trở lại tông môn. Sư tôn lo lắng nên đã phái rất nhiều đệ tử của Đan Các đi các cùng xung quanh tìm kiếm, cũng phái đệ tử chân truyền quay trở lại Thái Hằng sơn mạch tìm kiếm suốt ba ngày, thậm chí cả Mê Vụ Lâm cũng đã tìm tòi một lần nhưng ko thấy tung tích tiểu sư muội đâu. Có lẽ tiểu sư muội đã…”
Hai chữ vẫn lạc đối phương không dám thốt ra lời, trên mặt tràn đầy vẻ bi thống.
Tu chân giả chết trong hiểm địa là chuyện bình thường. Dù là đồng môn sau khi nghe nói cũng chỉ có cảm giác bi thương trong nhất thời, nhưng Bạch Dịch nghe những lời này như sấm đánh bên tai. Dẫu tâm thần hắn kiên định đến mấy cũng thấy trước mắt tối sầm lại, Pháp khí dưới chân lắc lư một hồi.
Cảnh tượng chết chóc Bạch Dịch đã thấy quá nhiều, dẫu vô số sinh mạng tan thành mây khói cũng chưa từng chấn động được đạo tâm của vị Tán tiên kia. Nhưng kiếp này, Bach Ngọc chính là muội muội của hắn, là người có cùng huyết mạch với hắn.
Cố gắng ổn định lại tinh thần, sắc mặt Bạch Dịch đã tái nhợt. Hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao mấy đệ tử Đan Các của Thương Vân Tông lúc ở phường thị lại dáo dác như đang tìm kiếm cái gì. Thì ra là bọn họ được phái ra để đi tìm Bạch Ngọc.
Sáu ngày rèn luyện đã hết nhưng chưa trở về, nay đã gần mười ngày rồi, loại hiểm địa như Thái Hằng sơn mạch Bạch Dịch hiểu rõ, sinh cơ của muội muội mình mỏng manh như thế nào. Nhưng hắn không dám tin vào điều đó. Hắn khàn giọng hỏi. “Các sư huynh quay lại sơn mạch tìm kiếm, chẳng lẽ không thu được manh mối nào?”
Người đệ tử kia lắc đầu không đáp.
Thái độ trầm mặc của đối phương chứng tỏ Bạch Ngọc lành ít dữ nhiều. Có lẽ đã vẫn lạc ở trong sơn mạch rồi. Điều này giống như một kích chí mạng đánh vào Bạch Dịch.
Sau một hồi yên lặng, Bạch Dịch miễn cưỡng lấy lại tinh thần. Hắn dù sao cũng từng sống qua tuế nguyệt dài đằng đẵng, đạo tâm của người khác khó mà so sánh được. Hiện giờ tâm thần hắn đã ổn định trở lại.
Bình tĩnh lại rồi Bạch Dịch mới nhớ tới lời tên đệ tử vừa mới nói tới, hắn hỏi. “Vì sao sư huynh lại tới Mệ Vụ Lâm tìm tòi? Chẳng lẽ Bạch Ngọc đã đi tới một trong ba đại hiểm địa đó?”
Tên đệ tử này cảm thấy ngạc nhiên. Hắn không dám tin một thiếu niên vừa biết muội muội mình rất có thể đã chết trong sơn mạch, mà trong một thời gian ngắn đã lấy lại tinh thần, còn nhớ rõ vừa rồi đối phương đã nói những gì.
“Đó chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi.”
Người đệ tử này do dự một chút rồi nói tiếp. “Trước khi đi, sư tôn đã từng đệ cập tới chuyện muốn luyện chế một lò đan dược, duy chỉ thiếu có một loại Linh thảo, mà loại Linh thảo này chỉ có ở Mê Vụ Lâm trong Thái Hằng sơn mạch. Tiểu sư muội gia nhập Đan Các không lâu, lại vô cùng tôn kính sư tôn. Từ đó chúng ta mới suy đoán tiểu sư muội rất có khả năng đã xâm nhập vào Mê Vụ Lâm và gặp nạn trong đó.”
Nghe người đệ tử này nói, lông mày Bạch Dịch nhíu chặt lại. Tính tình của Bạch Ngọc hắn là người hiểu rõ nhất. Nha đầu kia nhất định sẽ tìm cách báo đáp người đã đối xử tốt với mình.
Lúc trước hai huynh muội vừa mới tới trấn Vĩnh An, Bạch Dịch từng vì muội muội làm một cây trâm gỗ, Bạch Ngọc vui mừng vô cùng, suốt ngày đội ở trên đầu, thỉnh thoảng sẽ lấy ra chơi rồi có một lần làm rơi mất. Bạch Ngọc khóc lớn một hồi, sau có một lão khất cái nhặt được mang trả. Chỉ là một việc nhỏ mà Bạch Ngọc dùng tiền làm công ít ỏi đãi tên khất cái kia một bữa ăn bánh bao thịt no nê.
Bạch Ngọc có thể đối xử như vậy với một tên khất cái, thì vị sư tôn mà nàng rất voi trọng còn quan trọng với nàng tới nhường nào. Biết sư tôn thiếu một loại Linh thảo để luyện đan, rất có khả năng Bạch Ngọc đã đi sâu vào hiểm địa trong sơn mạch để tìm kiếm.
Nếu quả thực Bạch Ngọc đã tiến vào Mê Vụ Lâm, sau mười ngày vẫn không có tin tức gì thì chỉ có một kết cục dành cho nàng. Đó là phải chết không thể nghi ngờ gì nữa!
/321
|