Chương 26: Anh Cố không đau lòng sao?
Đặt hoa hồng lên bàn tay đang đeo găng tay của Tiết Phạn, Thẩm Tích Chu đứng thẳng người, nhìn Tiết Phạn thật sâu.
Đi nhé.
Cứ yên tâm, những người đã hại cô phải nằm ở đây, tôi sẽ không bỏ qua cho bất kì kẻ nào, cho dù tôi có phải trả một cái giá thật lớn, tôi cũng muốn kéo theo tất cả bọn họ cùng vào Địa Ngục với tôi.
Cứ yên tâm đi đi.
Từ nay về sau, trên thế giới này không có Tiết Phạn, chỉ còn lại Thẩm Tích Chu, mà Thẩm Tích Chu mãi mãi cũng sẽ không quên Tiết Phạn.
Vĩnh viễn.
Trong mắt dường như có một ngọn lửa bùng cháy, lại giống như có một dòng nước lập tức xô vỡ bờ đê.
Thẩm Tích Chu cúi đầu, đi theo người phía trước ra khỏi chỗ đặt quan tài của Tiết Phạn, không quay đầu lại nữa.
Đợi sau khi tất cả mọi người từ biệt xong, quan tài của Tiết Phạn sắp bị đóng lại.
Thẩm Tích Chu nhìn chằm chằm vào nắp quan tài, cô vẫn luôn nắm chặt bàn tay bị tay áo che khuất, móng tay dường như đã đâm rách da thịt.
Đúng lúc này, một mảnh trắng tuyết, mang theo mùi thơm nhàn nhạt Tequila, khăn tay được gấp ngay ngắn xuất hiện trong tầm mắt Thẩm Tích Chu.
Ngón tay thon dài trắng nõn cầm chiếc khăn tay. Móng tay mượt mà sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, ngón tay thẳng tắp giống như một cây bút lông, gọn gàng nhưng lại tràn đầy sức mạnh.
Thuận tay nắm chiếc khăn tay vuốt vuốt, ánh mắt Thẩm Tích Chu chầm chậm nhìn lên phía trên, cuối cùng nhìn thấy một khuôn mặt trắng trẻo như ngọc.
Lại là Cố Phi Dương!
Cố Phi Dương cũng không nói lời nào, trên mặt anh mang theo một chút ôn hoà như ánh mặt trời ấm áp, cũng không phải là đang cười, nhưng lại khiến người khác cảm thấy như được tắm gió xuân.
Thẩm Tích Chu nhíu mày, im lặng có chút ý hỏi.
Khoé môi Cố Phi Dương nhếch lên, trong mắt mang theo kiên trì.
Đây là đám tang của nhà họ Tiết, Thẩm Tích Chu đại diện cho mình và cũng đại diện cho nhà họ Thẩm tham gia, cô không muốn gây ra chuyện gì đó để mọi người chú ý đến mình. Cô không từ chối, đưa tay nhận chiếc khăn tay, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”
Quan tài đã bị bốn người nâng lên, tất cả mọi người đi theo phía sau người nhà họ Tiết, đi tới nghĩa trang phía sau giáo đường.
Đứng ở bên cạnh khu mộ, mục sư đang làm các thủ tục cuối cùng.
Người của nhà họ Tiết đứng trên đầu, bọn họ đều mặc quần áo màu đen, tất cả mọi người đều có vẻ bi ai giống nhau, khuôn mặt nghiêm túc.
Thẩm Tích Chu đứng ở trong đám đông, khoé miệng nhếch lên.
Có lẽ trên thế giới này sẽ chẳng có ai có một cơ hội được tham gia tang lễ của chính bản thân mình, nếu như có thể, đây cũng được coi là một câu chuyện độc đáo.
“Cô Thẩm quen biết cô Tiết sao?” Trên đường đi, Cố Phi Dương vẫn luôn im lặng, bây giờ đột nhiên hỏi một câu.
Ánh mắt Thẩm Tích Chu quan sát Cố Phi Dương một vòng, rồi mới nhàn nhạt cười nói: “Chỉ nghe nói qua mà thôi.”
Đáp án này nghe rất chân thành, nhưng lại khó che đậy sự qua loa ở trong đó, đương nhiên là Cố Phi Dương không tin, anh cũng không ngừng gỡ rối, gật đầu, Cố Phi Dương thuận miệng nói với Thẩm Tích Chu: “Vừa rồi nhìn cô rất đau lòng, tôi còn tưởng hai người là bạn bè rất thân nữa đấy.”
Khoé môi Thẩm Tích Chu giật giật.
Cố Phi Dương đang thăm dò cô. Mặc dù không biết Cố Phi Dương đã nhìn ra cái gì, nhưng Thẩm Tích Chu đã dám làm như vậy, thì cũng đã suy nghĩ đến câu trả lời, tự nhiên sẽ không sợ bất kì người nào thăm dò.
Bao gồm cả Cố Phi Dương.
Ngẩng đầu lên, Thẩm Tích Chu nhìn sang Cố Phi Dương, dưới ánh mặt trời, cô giống như là một đóa hoa anh đào trắng muốt, khoé môi lộ ra nụ cười trào phúng nhàn nhạt: “Sinh mệnh của một người đang ở độ tuổi rực rỡ, cứ tan biến như vậy, anh Cố không có một chút đau lòng nào sao?”
………….
/605
|