Chương 14: Thẩm Phi Lan
"Bác sĩ, bác sĩ, Trân Trân của chúng tôi sao rồi? " Thẩm Phi Lan giống như đầu xe lửa vọt tới, bất chấp tất cả kéo tay một bác sĩ đang bước nhanh về phía phòng cấp cứu:"Trân Trân của chúng tôi..."
Bệnh viện Hữu Hảo là bệnh viện nổi tiếng thành phố A, giống như bệnh viện nổi tiếng của nước C, ở trong bệnh viện này có rất nhiều dân chúng đến xem bệnh, đương nhiên người trong giới thượng lưu lại càng không đếm xuể, cho nên, bác sĩ nơi này đã sớm không quan tâm đến thân phận của bệnh nhân.
Cho nên, bị Thẩm Phi Lan ngăn cản, bác sĩ trợn trắng mắt, khó chịu gỡ tay bà ta ra, đi thẳng vào phòng cấp cứu, chỉ để lại phía sau bác sĩ thực tập bị Thẩm Phi Lan lôi kéo.
Đây cũng coi là lần đầu tiên Thẩm Tích Chu thấy Thẩm Phi Lan, đã sớm nghe nói, Thẩm Duyên rất dung túng cô con gái này, bây giờ nhìn một cái quả nhiên là danh bất hư truyền. Chỉ nhìn thái độ cao cao tại thượng của bà ta với bác sĩ thực tập là biết, chỉ kém không dùng ngón tay chỉ vào mặt người ta mà mắng, quả thật Thẩm Phi Lan đúng là bị chiều hư.
Phải biết, phụ nữ trong giới thượng lưu chân chính, cho dù trong lòng không vui, nhưng đối với người ngoài cũng là ôn văn lễ độ, đâu có người nào đanh đá chanh chua như vậy.
Thẩm Duyên ngược lại một mực quan sát biểu tình của Thẩm Tích Chu, nói đến cũng lạ, từ chuyện lần trước, tính tình của cô cháu gái này thay đổi rất lớn, mỗi lần đều khiến ông không đoán ra được chút nào.
Ánh mắt của Thẩm Tích Chu không chút dấu vết thu lại tầm mắt vẫn quan sát phụ nữ đanh đá Thẩm Phi Lan. Thẩm Duyên nhìn vẻ mặt kia, bỗng nhiên cảm thấy hành động bây giờ của Thẩm Phi Lan hết sức chướng mắt. Ông mở miệng kêu Thẩm Phi Lan một tiếng, nhưng Thẩm Phi Lan không nghe thấy, ngược lại Thẩm Văn Sơn vẫn đứng bên cạnh liền vội vàng tiến lên tách Thẩm Phi Lan ra, cứu bác sĩ thực tập trẻ tuổi.
Hai mắt Thẩm Phi Lan đỏ bừng đi tới trước mặt Thẩm Duyên, thận trọng chào hỏi Thẩm Duyên, từ nhỏ đến lớn, Thẩm Phi Lan đều vô cùng sợ Thẩm Duyên, thấy ông giống như chuột thấy mèo vậy.
Thẩm Duyên hắng giọng một cái, không lên tiếng, coi như đáp lại Thẩm Phi Lan.
Thẩm Phi Lan thở hắt ra một cái, sau đó liếc nhìn Thẩm Tích Chu vừa đứng lên. Nhất thời, cơn giận lại bừng bừng dâng lên, nhưng bà ta còn kiêng kỵ Thẩm Duyên ở bên cạnh, nên không tiến lên cho Thẩm Tích Chu hai bạt tai, mà cố kiềm chế tức giận, hỏi dồn hỏi dập.
"Thẩm Tích Chu! Sao cô lại làm ra loại chuyện này? Cô và Trân Trân là chị em, có mâu thuẫn gì không giải quyết được, mà lại khiến nó phải vào bệnh viện, nào có ai lòng dạ độc ác như cô!"
Mặc dù mẹ ruột của Thẩm Tích Chu vẫn không được Thẩm Duyên thừa nhận, nhưng, đây là chuyện riêng của nhà họ Thẩm, không phải là chuyện có thể lấy ra để bàn tán.
Thẩm Duyên rất sĩ diện và bao che khuyết điểm, có một số việc, Thẩm Phi Lan không dám chạm điểm mấu chốt của ông.
Sau khi ông nghe được những lời này của Thẩm Phi Lan, lại khẽ ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía con gái, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm trực tiếp vọt tới. Mặc dù Thẩm Phi Lan mắng Thẩm Tích Chu, nhưng luôn chú ý quan sát biểu tình của Thẩm Duyên, vừa nghe thấy Thẩm Duyên ho khan, lại nhìn thấy vẻ mặt kia của ông, Thẩm Phi Lan giống như gà trống bị người nắm cổ, lập tức im re.
Thẩm Tích Chu nhíu lông mày nhìn Thẩm Duyên, quả nhiên, Thẩm Duyên mới là lão đại của nhà họ Thẩm, thu phục Thẩm Duyên, cũng chính là thu phục nhà họ Thẩm, phán đoán của cô một chút cũng không sai.
"Bác gái, Trân Trân thế nào? Có nghiêm trọng không?" Vừa lúc đó, giọng nói từ xa truyền tới của người đàn ông khiến Thẩm Tích Chu không cách nào xem nhẹ.
/605
|