Ps: cực mặn!! Két!
Tiếng cửa mở vang lên khiến cho hai con người trong phòng thoáng cái dừng lại những vận động nguyên thủy của mình, sau đó họ thản nhiên liếc nhìn vào những người đang tiến tới rồi lại điềm nhiên tiếp tục.
Chụt... chụt... rột roạt.....
Tiểu Y dẫn đầu bước vào căn phòng, ngay khi nhìn thấy thân ảnh đang uy nghiêm ngồi kia thì lập tức thay đổi biểu cảm khuôn mặt, từ lạnh nhạt thờ ơ sang cuồng nhiệt sùng kính.
Thậm chí, dưới hạ thân cũng đã không chịu đựng nổi mà rỉ ra một sòng ngọc lộ óng ánh.
Chủ nhân, em đã dẫn cô ấy đến!
Cung kính quỳ một chân xuống báo cáo với Lâm Minh, Tiểu Y dùng một đôi mắt khao khát nhìn vào tiểu thân ảnh đang say mê liếm láp cự vật của hắn.
Đó là một bé gái tầm chín mười tuổi, một khuôn mặt tinh xảo long lanh như thiên sứ trong thế giới thần thoại bước ra, mái tóc và đồng tử đều có bảy màu, khiến cho cô mang theo một nét đẹp rực rỡ.
( Bề ngoài 9 10t vậy thôi chứ thân là một con Thất Thải Thiên Phượng thì ai biết nó bao nhiêu tuổi??)
Trên thân cô bé, vô số dấu vết hoan ái in hằng trên làn da trắng hồng mịn màng, có vết cắn, vết tay và... cũng có dấu vết của dâm dịch chưa khô.
Nếu nói nơi nào còn lành lặn nhất thì chính là hạ thân cô, nó có vẻ được Lâm Minh khá năng niu nên chưa hề bị tàn phá, có chẳng chỉ là hơi sưng lên hồng hào, lặng yên chảy ra ái dịch.
Cô bé này không phải ai khác chính là Thải Nhi, còn Mary và Merlin thì sau khi bị Lâm Minh hành hạ sung sướng đến kiệt sức thì đã chủ động tiến vào Tu Di giới, từ nay trừ khi nào hắn triệu hoán thì sẽ không bao giờ bước ra, chuyên tâm muốn xây dựng một mái nhà mà hắn có thể quay về bất cứ khi nào.
Tốt lắm, lại đây nào!
Lâm Minh ngoắc nhẹ tay, Tiểu Y lập tức vui mừng Vâng một tiếng rồi trong chớp mắt cởi sạch y phục trên người, sau đó cứ thế mà dùng tư thế bốn chi bò tới chỗ hắn.
Nâng lên một bàn chân của Lâm Minh, Tiểu Y giống như một tín đồ trung thành tận tụy mà bắt đầu liếp lám từng tất da thịt, không bỏ xót bất kỳ một milimet nào.
Lâm Minh thoải mái hừ nhẹ một tiếng, sau đó ánh mắt híp lại nhìn về cô gái lạ mới tiến vào sau Tiểu Y.
Đó là một thiếu nữ tuổi tầm 15, khuôn mặt trứng ngỗng tinh tế, mắt to mày liễu, mũi thon môi mỏng, mặc dù còn hơi chút non nớt nhưng cũng đã là một mỹ nhân.
Tuy nhiên, điều khiến Lâm Minh chú ý nhất chính là mái tóc của cô, một mái tóc màu hồng hiếm thấy, được trát thành hai đuôi dài hai bên đầu, hơn nữa trên thân còn mang lấy một khí chất đặc trưng của tiểu thư quyền quý.
Lúc này, thiếu nữ đang đứng sững sờ tại cửa ra vào, dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn ba người bên trong thân mật với nhau.
Sau đó, khuôn mặt cô bắt đầu nhiễm lên một tầng hồng hà, dùng ngón tay chỉ vào hắn lắp bắp nói
Vô... vô sỉ... giữa ban ngày ban mặt mà dám... dám... dám làm chuyện bại hoại như vậy!
Nhìn vẻ mặt mắt cỡ kia, Lâm Minh bỗng nhiên bật cười, dùng giọng điệu trêu chọc đáp lại
Ồ, nhưng bây giờ là đêm rồi mà! Hơn nữa đây là việc bình thường giữa chủ tớ với nhau, tại sau lại thành việc bại hoại rồi!!
...
Cô gái á khẩu, sau đó nét mặt vừa thẹn vừa giận hét lên.
Bại hoại chính là bại hoại, cho dù là ban đêm cũng không được phép làm!
Ồ, nhưng cô lấy quyền gì mà quản ta!! Còn nữa, ta là ân nhân cứu mạng của cô đấy, đây là cách cô trả ơn ân nhân của mình hay sao?
Lâm Minh vẫn không chút phật lòng, một mặt đầy ý cười nói, trong khi đó thì một tay vuốt ve hai mái tóc mượt mà bên dưới, khiến hai cô gái hưng phấn càng ra sức phục vụ hắn hơn.
Hừ, ta - Nạp Lan Yên Nhiên, trưởng nữ Nạp Lan gia tộc, thiếu môn chủ Vân Lam tông, có gì mà không quản được ngươi chứ!
Cô gái, à không là Nạp Lan Yên Nhiên chống hai tay xuống vòng eo mảnh khảnh của mình, một mặt kiêu ngạo hướng lên trời.
Điệu bộ đó có phần đáng yêu, khiến Lâm Minh thật muốn... đè ra mà hiếp tại chỗ.
Còn về việc báo ân... hừ, nếu ngươi thật là ân nhân của ta thì bản tiểu thư chắc chắn sẽ đền đáp xứng đáng!
Vậy, ta nhưng mà rất mong chờ a!
Lâm Minh dâm đãng cười lên.
Tất nhiên, ta sẽ khiến ngươi cực kỳ hài lòng. Nhưng đây là lần duy nhất, cho nên tuyệt đối không có lần sau đâu! Hãy biết ơn đi!
Nói xong, Nạp Lan Yên Nhiên trên khóe môi bỗng nhếch lên một nụ cười yêu dị, dưới cái nhìn soi mói của Lâm Minh đột nhiên quỳ xuống, đem bờ mông không to nhưng tròn trịa vểnh lên thật cao, vòng eo tận lực đung đưa qua lại sau đó từ từ bò đến
Bộ dạng này, ngoài trừ không có tai và đuôi thì hoàn toàn xem không khác gì một đầu mẫu cẩu.
Bò đến trước người Lâm Minh, Nạp Lan Yên Nhiên ngước mặt lên nhìn hắn, hé miệng kêu lên hai tiếng Gâu gâu sau đó mở ra đôi môi đỏ mọng mê người, vậy mà bắt đầu cho hắn liếm láp bàn chân.
Lâm Minh cười hài lòng, một tay vuốt ve lấy đầu Tiểu Y xem như khen ngợi.
Hắn thật không ngờ, Tiểu Y sau khi sử dụng ma pháp khống hồn lên Nạp Lan Yên Nhiên lại nhắm đến việc biến cô thành một đầu mẫu thú, khiến cho hắn cảm thấy thú vị vô cùng.
Lâm Minh không chút khách khí cử động lấy ngón chân bản thân không ngừng vờn quanh, đùa giỡn lấy chiếc lưỡi hồng bé nhỏ, khiến Nạp Lan Yên Nhiên phải vất vả há to miệng ra, nước bọt cũng theo đó chảy thành một vũng nhỏ dưới sàn nhà.
Trên bàn chân Lâm Minh, hắn cố tình điều khiển ma lực tạo ra một cỗ mùi tanh hôi, theo miệng mũi tràn vào Nạp Lan Yên Nhiên đại não.
Biểu tình chán ghét trên mặt đối phương cũng dần chuyển sang mê luyến, liên tục dùng mũi hít hà.
Thật là thối... thật là khó ngửi...nhưng tại sao...tại sao mình không thể dừng lại được... thêm nữa... muốn ngửi càng thêm nhiều nữa....
.... không được rồi.... mình không chịu nổi... cơ thể nóng quá...ra.. ra... ra rồi!
Chỉ thấy toàn thân Nạp Lan Yên Nhiên bỗng chốc cứng đờ, trên khuôn mặt tràn đầy biểu tình thỏa mãn.
Sau đó, theo một trận run rẩy kịch liệt, từ hạ thân cô một dòng nước tí tách chảy ào ạt ra, dọc theo hai bên đùi thon mà chảy xuống sàn ướt lấy một vùng lớn.
Há miệng thở dốc vài cái, Nạp Lan Yên Nhiên lại một lần nữa tận tụy ở trên chân Lâm Minh liếm láp lấy, biểu cảm so với một đầu chó nhỏ quấn quýt chủ nhân cũng không khác gì.
Đợi đến trên chân hắn ướt dầm dề nước bọt, cô mới ngước lên khuôn mặt đã xấu hổ và động tình đến ửng hồng của mình, liếm liếm khóe môi đầy yêu dị với hắn.
Đừng chỉ lo nhìn, mau chóng đem chân dẫm lên trên đầu ta!
Nghe Nạp Lan Yên Nhiên dùng biểu lộ kiêu ngạo nói ra lời nói dâm dật như thế, Lâm Minh khoái trá mĩm cười đem chân phải của mình dẫm nát lên mái tóc hồng mịn màng của cô.
Nạp Lan Yên Nhiên mặc kệ bàn chân hắn trên đầu mình, quỳ mọp xuống đất lớn giọng tuyên thệ lấy
Ta, Nạp Lan Yên Nhiên, trưởng nữ Nạp Lan gia tộc, thiếu tông chủ Vân Lam Tông. Hôm nay, đem danh dự, tôn nghiêm, sinh mạng của tất cả tộc nhân và sư môn bản thân ra thề rằng....
Nói đến đây, trên mặt Nạp Lan Yên Nhiên bỗng chốc hiện lên sự giãy dụa, nhưng sau khi trong mắt lóe lên một tia sáng đen kịt như thâm uyên thì lại một lần nữa mĩm cười
... từ hôm nay về sau, ta chính thức trở thành tính nô lệ của vị ân nhân trước mặt đây, dâm loạn thanh xuân thân thể lẫn linh hồn này đều sẽ thuộc về ngài. Bất kể ở đâu, khi nào, chỉ cần chủ nhân mong muốn thì ta sẽ cởi sạch quần áo chổng mông lên để mặc ngài phát tiết, ta muốn hướng về một đầu dâm đãng tiểu sủng vật mà cố gắng rèn luyện.
Cho nên, xin chủ nhân đừng nhân từ, hãy tận tình nhục nhã ta, chà đạp lên tôn nghiêm của ta, để ta có thể trở thành ngài hoàn mỹ nhất tình nô!!
Nguyên bản kiêu ngạo cao quý khí chất giờ đã không còn lại chút gì, Nạp Lan Yên Nhiên nâng nhẹ đầu lên, hơi thở gấp gáp nhìn chăm chú lấy Lâm Minh, mong đợi câu trả lời của hắn
Lâm Minh bất động thanh sắc cười, nâng lên bàn chân, sau đó dẫm lên trên đôi song phong của Nạp Lan Yên Nhiên, dù cách vài tầng áo vẫn cảm nhận được sự đàn hồi mê người
Nói như vậy, từ nay ngươi sẽ thành chuyên chúc tiểu sủng vật của ta rồi! Thử sủa vài tiếng xem nào!
Gâu gâu gâu
Nạp Lan Yên Nhiên không chút do dự mở ra môi hồng bắt đầu học chó con sủa loạn lên, phối hợp cùng biểu cảm xấu hổ khiến cho không gian tràn đầy nét dâm loạn.
Sau đó cơ thể lại run rẩy mãnh liệt lên, một lần nữa tiếp tục đạt đến cao trào...
Như vậy a... . Lâm Minh tà ác cười cười, bỏ chân khỏi bộ ngực mềm mại của Yên Nhiên, dùng tay đẩy ra Thải Nhi và Tiểu Y rồi lúc lắc cự vật to lớn của mình.
Đến đây đi, dâm đãng hạ lưu tiểu sủng vật của ta, hãy cho ta thấy ý chí muốn trở thành tính nô của ngươi đi nào!!
Gâu gâu gâu
Tiếng cửa mở vang lên khiến cho hai con người trong phòng thoáng cái dừng lại những vận động nguyên thủy của mình, sau đó họ thản nhiên liếc nhìn vào những người đang tiến tới rồi lại điềm nhiên tiếp tục.
Chụt... chụt... rột roạt.....
Tiểu Y dẫn đầu bước vào căn phòng, ngay khi nhìn thấy thân ảnh đang uy nghiêm ngồi kia thì lập tức thay đổi biểu cảm khuôn mặt, từ lạnh nhạt thờ ơ sang cuồng nhiệt sùng kính.
Thậm chí, dưới hạ thân cũng đã không chịu đựng nổi mà rỉ ra một sòng ngọc lộ óng ánh.
Chủ nhân, em đã dẫn cô ấy đến!
Cung kính quỳ một chân xuống báo cáo với Lâm Minh, Tiểu Y dùng một đôi mắt khao khát nhìn vào tiểu thân ảnh đang say mê liếm láp cự vật của hắn.
Đó là một bé gái tầm chín mười tuổi, một khuôn mặt tinh xảo long lanh như thiên sứ trong thế giới thần thoại bước ra, mái tóc và đồng tử đều có bảy màu, khiến cho cô mang theo một nét đẹp rực rỡ.
( Bề ngoài 9 10t vậy thôi chứ thân là một con Thất Thải Thiên Phượng thì ai biết nó bao nhiêu tuổi??)
Trên thân cô bé, vô số dấu vết hoan ái in hằng trên làn da trắng hồng mịn màng, có vết cắn, vết tay và... cũng có dấu vết của dâm dịch chưa khô.
Nếu nói nơi nào còn lành lặn nhất thì chính là hạ thân cô, nó có vẻ được Lâm Minh khá năng niu nên chưa hề bị tàn phá, có chẳng chỉ là hơi sưng lên hồng hào, lặng yên chảy ra ái dịch.
Cô bé này không phải ai khác chính là Thải Nhi, còn Mary và Merlin thì sau khi bị Lâm Minh hành hạ sung sướng đến kiệt sức thì đã chủ động tiến vào Tu Di giới, từ nay trừ khi nào hắn triệu hoán thì sẽ không bao giờ bước ra, chuyên tâm muốn xây dựng một mái nhà mà hắn có thể quay về bất cứ khi nào.
Tốt lắm, lại đây nào!
Lâm Minh ngoắc nhẹ tay, Tiểu Y lập tức vui mừng Vâng một tiếng rồi trong chớp mắt cởi sạch y phục trên người, sau đó cứ thế mà dùng tư thế bốn chi bò tới chỗ hắn.
Nâng lên một bàn chân của Lâm Minh, Tiểu Y giống như một tín đồ trung thành tận tụy mà bắt đầu liếp lám từng tất da thịt, không bỏ xót bất kỳ một milimet nào.
Lâm Minh thoải mái hừ nhẹ một tiếng, sau đó ánh mắt híp lại nhìn về cô gái lạ mới tiến vào sau Tiểu Y.
Đó là một thiếu nữ tuổi tầm 15, khuôn mặt trứng ngỗng tinh tế, mắt to mày liễu, mũi thon môi mỏng, mặc dù còn hơi chút non nớt nhưng cũng đã là một mỹ nhân.
Tuy nhiên, điều khiến Lâm Minh chú ý nhất chính là mái tóc của cô, một mái tóc màu hồng hiếm thấy, được trát thành hai đuôi dài hai bên đầu, hơn nữa trên thân còn mang lấy một khí chất đặc trưng của tiểu thư quyền quý.
Lúc này, thiếu nữ đang đứng sững sờ tại cửa ra vào, dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn ba người bên trong thân mật với nhau.
Sau đó, khuôn mặt cô bắt đầu nhiễm lên một tầng hồng hà, dùng ngón tay chỉ vào hắn lắp bắp nói
Vô... vô sỉ... giữa ban ngày ban mặt mà dám... dám... dám làm chuyện bại hoại như vậy!
Nhìn vẻ mặt mắt cỡ kia, Lâm Minh bỗng nhiên bật cười, dùng giọng điệu trêu chọc đáp lại
Ồ, nhưng bây giờ là đêm rồi mà! Hơn nữa đây là việc bình thường giữa chủ tớ với nhau, tại sau lại thành việc bại hoại rồi!!
...
Cô gái á khẩu, sau đó nét mặt vừa thẹn vừa giận hét lên.
Bại hoại chính là bại hoại, cho dù là ban đêm cũng không được phép làm!
Ồ, nhưng cô lấy quyền gì mà quản ta!! Còn nữa, ta là ân nhân cứu mạng của cô đấy, đây là cách cô trả ơn ân nhân của mình hay sao?
Lâm Minh vẫn không chút phật lòng, một mặt đầy ý cười nói, trong khi đó thì một tay vuốt ve hai mái tóc mượt mà bên dưới, khiến hai cô gái hưng phấn càng ra sức phục vụ hắn hơn.
Hừ, ta - Nạp Lan Yên Nhiên, trưởng nữ Nạp Lan gia tộc, thiếu môn chủ Vân Lam tông, có gì mà không quản được ngươi chứ!
Cô gái, à không là Nạp Lan Yên Nhiên chống hai tay xuống vòng eo mảnh khảnh của mình, một mặt kiêu ngạo hướng lên trời.
Điệu bộ đó có phần đáng yêu, khiến Lâm Minh thật muốn... đè ra mà hiếp tại chỗ.
Còn về việc báo ân... hừ, nếu ngươi thật là ân nhân của ta thì bản tiểu thư chắc chắn sẽ đền đáp xứng đáng!
Vậy, ta nhưng mà rất mong chờ a!
Lâm Minh dâm đãng cười lên.
Tất nhiên, ta sẽ khiến ngươi cực kỳ hài lòng. Nhưng đây là lần duy nhất, cho nên tuyệt đối không có lần sau đâu! Hãy biết ơn đi!
Nói xong, Nạp Lan Yên Nhiên trên khóe môi bỗng nhếch lên một nụ cười yêu dị, dưới cái nhìn soi mói của Lâm Minh đột nhiên quỳ xuống, đem bờ mông không to nhưng tròn trịa vểnh lên thật cao, vòng eo tận lực đung đưa qua lại sau đó từ từ bò đến
Bộ dạng này, ngoài trừ không có tai và đuôi thì hoàn toàn xem không khác gì một đầu mẫu cẩu.
Bò đến trước người Lâm Minh, Nạp Lan Yên Nhiên ngước mặt lên nhìn hắn, hé miệng kêu lên hai tiếng Gâu gâu sau đó mở ra đôi môi đỏ mọng mê người, vậy mà bắt đầu cho hắn liếm láp bàn chân.
Lâm Minh cười hài lòng, một tay vuốt ve lấy đầu Tiểu Y xem như khen ngợi.
Hắn thật không ngờ, Tiểu Y sau khi sử dụng ma pháp khống hồn lên Nạp Lan Yên Nhiên lại nhắm đến việc biến cô thành một đầu mẫu thú, khiến cho hắn cảm thấy thú vị vô cùng.
Lâm Minh không chút khách khí cử động lấy ngón chân bản thân không ngừng vờn quanh, đùa giỡn lấy chiếc lưỡi hồng bé nhỏ, khiến Nạp Lan Yên Nhiên phải vất vả há to miệng ra, nước bọt cũng theo đó chảy thành một vũng nhỏ dưới sàn nhà.
Trên bàn chân Lâm Minh, hắn cố tình điều khiển ma lực tạo ra một cỗ mùi tanh hôi, theo miệng mũi tràn vào Nạp Lan Yên Nhiên đại não.
Biểu tình chán ghét trên mặt đối phương cũng dần chuyển sang mê luyến, liên tục dùng mũi hít hà.
Thật là thối... thật là khó ngửi...nhưng tại sao...tại sao mình không thể dừng lại được... thêm nữa... muốn ngửi càng thêm nhiều nữa....
.... không được rồi.... mình không chịu nổi... cơ thể nóng quá...ra.. ra... ra rồi!
Chỉ thấy toàn thân Nạp Lan Yên Nhiên bỗng chốc cứng đờ, trên khuôn mặt tràn đầy biểu tình thỏa mãn.
Sau đó, theo một trận run rẩy kịch liệt, từ hạ thân cô một dòng nước tí tách chảy ào ạt ra, dọc theo hai bên đùi thon mà chảy xuống sàn ướt lấy một vùng lớn.
Há miệng thở dốc vài cái, Nạp Lan Yên Nhiên lại một lần nữa tận tụy ở trên chân Lâm Minh liếm láp lấy, biểu cảm so với một đầu chó nhỏ quấn quýt chủ nhân cũng không khác gì.
Đợi đến trên chân hắn ướt dầm dề nước bọt, cô mới ngước lên khuôn mặt đã xấu hổ và động tình đến ửng hồng của mình, liếm liếm khóe môi đầy yêu dị với hắn.
Đừng chỉ lo nhìn, mau chóng đem chân dẫm lên trên đầu ta!
Nghe Nạp Lan Yên Nhiên dùng biểu lộ kiêu ngạo nói ra lời nói dâm dật như thế, Lâm Minh khoái trá mĩm cười đem chân phải của mình dẫm nát lên mái tóc hồng mịn màng của cô.
Nạp Lan Yên Nhiên mặc kệ bàn chân hắn trên đầu mình, quỳ mọp xuống đất lớn giọng tuyên thệ lấy
Ta, Nạp Lan Yên Nhiên, trưởng nữ Nạp Lan gia tộc, thiếu tông chủ Vân Lam Tông. Hôm nay, đem danh dự, tôn nghiêm, sinh mạng của tất cả tộc nhân và sư môn bản thân ra thề rằng....
Nói đến đây, trên mặt Nạp Lan Yên Nhiên bỗng chốc hiện lên sự giãy dụa, nhưng sau khi trong mắt lóe lên một tia sáng đen kịt như thâm uyên thì lại một lần nữa mĩm cười
... từ hôm nay về sau, ta chính thức trở thành tính nô lệ của vị ân nhân trước mặt đây, dâm loạn thanh xuân thân thể lẫn linh hồn này đều sẽ thuộc về ngài. Bất kể ở đâu, khi nào, chỉ cần chủ nhân mong muốn thì ta sẽ cởi sạch quần áo chổng mông lên để mặc ngài phát tiết, ta muốn hướng về một đầu dâm đãng tiểu sủng vật mà cố gắng rèn luyện.
Cho nên, xin chủ nhân đừng nhân từ, hãy tận tình nhục nhã ta, chà đạp lên tôn nghiêm của ta, để ta có thể trở thành ngài hoàn mỹ nhất tình nô!!
Nguyên bản kiêu ngạo cao quý khí chất giờ đã không còn lại chút gì, Nạp Lan Yên Nhiên nâng nhẹ đầu lên, hơi thở gấp gáp nhìn chăm chú lấy Lâm Minh, mong đợi câu trả lời của hắn
Lâm Minh bất động thanh sắc cười, nâng lên bàn chân, sau đó dẫm lên trên đôi song phong của Nạp Lan Yên Nhiên, dù cách vài tầng áo vẫn cảm nhận được sự đàn hồi mê người
Nói như vậy, từ nay ngươi sẽ thành chuyên chúc tiểu sủng vật của ta rồi! Thử sủa vài tiếng xem nào!
Gâu gâu gâu
Nạp Lan Yên Nhiên không chút do dự mở ra môi hồng bắt đầu học chó con sủa loạn lên, phối hợp cùng biểu cảm xấu hổ khiến cho không gian tràn đầy nét dâm loạn.
Sau đó cơ thể lại run rẩy mãnh liệt lên, một lần nữa tiếp tục đạt đến cao trào...
Như vậy a... . Lâm Minh tà ác cười cười, bỏ chân khỏi bộ ngực mềm mại của Yên Nhiên, dùng tay đẩy ra Thải Nhi và Tiểu Y rồi lúc lắc cự vật to lớn của mình.
Đến đây đi, dâm đãng hạ lưu tiểu sủng vật của ta, hãy cho ta thấy ý chí muốn trở thành tính nô của ngươi đi nào!!
Gâu gâu gâu
/90
|