Chương 9: Dỗ dành người đàn ông
Nghe thấy hai người nhắc đến nhập học, Khương Sắt lúc này mới phản ứng lại được.
Hình như.... Ngày kia là nhập học rồi.
Nhập học thì cô không thể ở nhà họ Nhiếp được nữa, chưa nói đến núi Bàn Long cách đại học truyền thông Bắc Kinh xa cỡ nào, thời gian cô đi đi về mỗi ngày cũng phải mất hơn ba tiếng đồng hồ.
Lại cộng thêm bây giờ cô không muốn lộ mặt. Nếu như ở lại nhà họ Nhiếp, mỗi ngày đi đi về về khó tránh khỏi việc bị lộ.
Tối hôm ấy cô nhắc đến chuyện này với Nhiếp Tư Cảnh.
"......" Tay đang sấy tóc của người đàn ông khựng lại, nét mặt khó đoán.
Khương Sắt cảm thấy hơi nóng trên đầu mình, hơi bất mãn khẽ đẩy cánh tay của người đàn ông. Chỉ sấy mãi ở một chỗ rất nóng.
Người đàn ông lại tiếp tục sấy tóc.
"Cuối tuần em cũng sẽ về lại, anh thấy thế nào?" Khương Sắt lại tiếp tục nói, dẫu sao tụi cô chỉ vừa mới kết hôn mà đã ở riêng, ui nhưng cũng đâu tính là ở riêng, cô cũng chỉ là đi học thôi mà.
Người đàn ông 'Ừm' một tiếng không rõ.
Đợi đến khi người đàn ông đặt máy sấy tóc xuống một bên, Khương Sắt đang ngồi trên sô pha bất chợt xoay người nhào vào trong ngực người đàn ông. Nở nụ cười đầy ranh mãnh "Sao lại giống một người chồng oán giận thế kia."
Người đàn ông liếc cô một cái, mím môi.
Chậc, cũng rất kiêu ngạo nha.
Khương Sắt trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt lại dỗ dành anh "Cũng đâu phải là em không về đâu, cũng chỉ năm ngày thôi mà, nếu anh nhớ em thì cứ liên lạc Wechat cho em là được mà....."
Khương Sắt dỗ dành cả một lúc lâu, thấy Nhiếp Tư Cảnh vẫn làm thinh như cũ.
Cô khẽ nghiến răng rồi hôn lên.
"....." Rất nhanh Nhiếp Tư Cảnh liền nắm được quyền làm chủ, ôm lấy cô đè xuống giường, cẩn thận hôn lấy cô.
Không mang theo một chút tình, ham muốn, chỉ thành kính dịu dàng hôn cô.
Hôn đến Khương Sắt đều có chút không thở nổi, Nhiếp Tư Cảnh mới buông cô ra.
Khương Sắt có hơi lâng lâng một chút, giống hệt như một đứa ngốc. Cô vẫn còn đang kinh ngạc với khả năng học tập của Nhiếp Tư Cảnh, rõ ràng là vào lần hôn đầu tiên chỉ biết gặm biết cắn, không ngờ mới chỉ không bao lâu đã học được cách đi sâu vào rồi.
Nhiếp Tư Cảnh chỉnh lại đầu tóc cho Khương Sắt rồi mới ôm cô đến gối, đắp chăn lên cho cô.
"Anh sắp xếp chỗ ở cho em." Đôi mắt người đàn ông rủ xuống, tròng mắt màu xanh lam bình tĩnh nhìn Khương Sắt đang chỉ để lộ ra một cái đầu. Khương Sắt chớp chớp mắt, cô biết Nhiếp Tư Cảnh lúc này đã thỏa hiệp rồi.
Quả nhiên, không có chuyện gì là không thể giải quyết được bằng nụ hôn cả. Nếu có, vậy thì hôn thêm mấy lần.
Cô lắc đầu "Không cần đâu, ở cạnh trường em có chỗ ở."
Sau khi cô trưởng thành liền dọn ra khỏi nhà họ Khương mua một căn chung cư ở gần trường đại học truyền thông Bắc Kinh để cô và Khương Húc ở.
Nhiếp Tư Cảnh nhìn cô "Em trai em.... Ở chung với em à?"
Khương Sắt "..... Đúng vậy, nhưng tụi em cũng không ở chung một phòng" Chung cư một phòng khách ba phòng ngủ. Ngoài phòng ngủ của hai chị em ra còn có một phòng Khương Sắt muốn tiện cho Khương Húc luyện tập nên đã mua thiết bị thu âm và ca hát.
"Nó thành niên rồi." Người đàn ông thong thả ung dung nói, giọng nói bình thản.
Nhưng Khương Sắt lại có thể cảm nhận được rõ ràng trong giọng nói của Nhiếp Tư Cảnh phảng phất sự ghen tuông cùng với bất mãn. Cô cười thành tiếng "Húc là em trai của em mà....."
Người đàn ông này sao mà ai cũng ghen cho được, hơn nữa ghen tuông thôi cũng đáng yêu như vậy.
Thấy Nhiếp Tư Cảnh còn muốn nói thêm gì đó, Khương Sắt nhanh chóng lừa, dỗ dành anh đi ngủ. Sẵn Khương Sắt cũng đồng ý luôn điều kiện ngày mai đối phương sẽ đưa cô trở lại chỗ ở.
Khương Sắt nghĩ thầm, vừa hay Khương Húc ngày mai chắc hẳn là cũng đến rồi.
Ngày hôm sau.
Kỳ thật cô cũng không có gì để mang theo, ở chung cư đều có đồ của cô, nhưng Khương Sắt không nỡ xa những chiếc váy xinh đẹp ở trong phòng để đồ kia nên đã xếp thành hai vali mang theo.
Khương Sắt nhìn thấy giày và túi xách được nhồi đầy vali, trong lòng thỏa mãn.
Những thứ này đều là mạng sống của phụ nữ nha!
Khương Sắt là điển hình của kiểu con gái dù có khổ bản thân thì cũng không thể không mua giày và quần áo.
Mình có thể không ăn không uống, nhưng kiểu túi xách mới này mình nhất định phải có. Vậy nên Khương Húc lúc nào cũng lo lắng nếu chỉ hơi lơ là liệu chị gái mình có lang thang đầu đường xó chợ không, do vậy lúc nào cũng đem tiền mình kiếm được đưa hết cho chị.
Về sau còn là Khương Sắt làm thẻ ngân hàng cho Khương Húc, cậu đem tiền gửi hết vào trong chiếc thẻ ấy nhưng tấm thẻ kia vẫn là do Khương Sắt cất giữ.
/1633
|