Chương 6: Vương
Màcông tử bột nhà họ Đoàn- Đoàn Tứ Hủ, bề ngoài là công tử bột nhưng thực chất lại là một con cáo già ẩn sâu, Tống Nhược Hi đã theo dõi cô từ trước khi cô ra mắt, sau đó lợi dụng sự nổi tiếng của Đoàn Tứ Hủ trong làng giải trí lên như diều gặp gió.
Sau khi trở về nhà họ Tống, vì mối quan hệ của Đoàn Tứ Hủ, trực tiếp lấy danh cô cả thực sự của nhà họ Tống, và cũng là bạn thân nhất của Khương Sắc, đuổi Tống Vi Tâm ra khỏi nhà họ Tống.
Ở kiếp trước, Khương Sắt bởi vì mối quan hệ với Tống Vi Tâm đã nhìn rõ bộ mặt thật của Tống Nhược Hi, ngoài ra Khương Mạn Mạn và Tống Nhược Hi rất thân thiết nên đã cản trở cô bằng mọi cách để giành lại giải trí Thiểm Tinh, cuối cùng không rõ lý do, muốn dồn cô vào chỗ chết.
Nhưng bây giờ thì khác, cô ấy là con át chủ bài.
Nghĩ đến đây, Khương Sắt liếc nhìn Nhiếp Tư Cảnh, "Có thể không?"
Nhiếp Tư Cảnh 'ừm'một tiếng. Cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn, chỉ cần cô không rời xa anh.
Ông cụ Nhiếp cũng vui vẻ nhìn cháu mình tự xử lý mà không cần hỏi. Chỉ chu đáo nói với Khương Sắt để cô an tâm đi loạn, nhà họ nhiếp sẽ hỗ trợ cô khi cô gục ngã.
Khương Sắt trong nội tâm cảm động.
Ông cụ Nhiếp cũng nói với Khương Sắt về những sắp xếp sau này của mình.
Việc nhà họ Nhiếp có chủ mẫu lần này nên công bố rộng rãi trước truyền thông, nhưng vì Khương Sắc hiện nay chưa muốn phơi bày, thêm nữa hoàn cảnh của Nhiếp Tư Cảnh, cho nên ông cụ Nhiếp chỉ để các thành viên chính của chi nhánh nhà họ Nhiếp đến gặp Khương Sắt. Chi nhánh của nhà họ Nhiếp rất lớn và thịnh vượng, Khương Sắt ngày nào cũng gặp rất nhiều người, nhiều đến nỗi cô không thể gọi tên họ. Thỉnh thoảng gặp mặt, Nhiếp Tư Cảnh sẽ đi cùng cô ấy. Khương Sắt sẽ thấy rằng những người của những chi nhánh đó trong tiềm thức sẽ trở nên kiềm chế, tôn trọng và thậm chí có chút sợ hãi ngay khi họ nhìn thấy Nhiếp Tư Cảnh.
Không chỉ tiểu bối của chi nhánh, mà ngay cả những trưởng bối cũng là như vậy. Khương Sắt tò mò hỏi Nhiếp Tư Cảnh, mới biết rằng đây là bắt nguồn từ áp lực trong máu. Nhà họ Nhiếp đã được kế thừa hàng nghìn năm, không chỉ dựa vào các quy tắc nghiêm ngặt, mà còn dựa vào mối liên hệ huyết thống. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho dòng máu trực hệ của họ Nhiếp tuy gầy nhưng đường nhánh lại vượng. khiến người ta phục tùng, duy nhất chỉ tồn tại một người.
Sau vài ngày, Khương Sắt cuối cùng cũng nhận ra những thành viên chính của nhà họ Nhiếp. Chỉ riêng thế hệ của ông cụ Nhiếp đã có tám người, và thế hệ tiếp theo còn nhiều hơn thế nữa.
Buổi tối, Khương Sắt uống một ly sữa ở dưới lầu, buồn ngủ đi vào phòng ngủ.
Lần đầu tiên ngủ chung giường với Nhiếp Tư Cảnh, Khương Sắt sợ rằng mình sẽ không quen. Nhưng sau đó, vì vòng tay của Nhiếp Tư Cảnh quá ấm, thêm nữa trong khoảng thời gian này, Nhiếp Tư Cảnh đã rất kiềm chế và không làm bất cứ điều gì khác thường với cô ấy.
Điều đáng kinh ngạc nhất là khi đang hôn trộm Khương Sắc bị cô phát hiện. Sau đó não của Khương Sắc nóng lên, cũng hôn trả. Sau đó, khi Nhiếp Tư Cảnh muốn hôn cô, anh không còn ngại ngùng nữa, và khi muốn hôn cô, anh đã trực tiếp hôn cô.
Khi Khương Sắt tắm xong và thay đồ ngủ, từ phòng tắm đi ra,thấy Nhiếp Tư Cảnh đang đứng trên ban công.
Ban công trong phòng ngủ rất lớn, có một chiếc bàn nhỏ và một chiếc ghế xích đu bên ngoài. Khi Khương Sắt buồn chán, sẽ nằm trên đó và phơi nắng.
Bên ngoài gió lạnh chầm chậm thổi qua, rèm cửa khẽ rung theo gió, người đàn ông đứng đó chống tay vào lan can, anh trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, bóng lưng trông hiu quạnh, vắng vẻ. Nhìn thấy Khương Sắt liền mềm lòng. Chao ôi, tình mẫu tử chết tiệt này tràn ngập.
Khương Sắt bước tới.
Cô ấy chọc vào eo người đàn ông và hỏi một cách ngọt ngào: "Anh đang làm gì vậy".
Nhiếp Tư Cảnh xoay người nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang chọt chọt ở eo mình, cảm nhận được sự lạnh lẽo trên tay cô, anh duỗi tay còn lại quấn lấy đôi tay nhỏ bé, khóe miệng khẽ nhếch lên, "chờ em."
/1633
|