Chương 3 Nhiếp Tư Cảnh
“Nhưng trước đó, mấy người kia đều không chống đỡ được.” Khương Sắt bình tĩnh nói.
“Ông cụ Nhiếp, xin ông cho con một cơ hội.” Khương Sắt tiếp tục nói. Ông cụ Nhiếp có chút do dự, nếu Khương Sắt xảy ra chuyện, vậy thì Nhiếp Tư Cảnh tỉnh lại chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình.
Lúc này, trong phòng, người đàn ông đơn phương chém giết, cả người tràn đầy sát khí tàn bạo kia, giống như cảm ứng được gì đó, bỗng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Hơn mười người lính đặc chủng ở trong phòng càng không chống đỡ được, hơn nữa bọn họ cảm thấy được người đàn ông này không dùng hết sức, nhưng bây giờ hình như có gì đó ở ngoài cửa, điên cuồng xông ra ngoài.
Đã có mấy người lính đặc chủng cả người đầy máu bị khiêng ra ngoài.
Khương Sắt nhìn mấy người đó, cắn răng, trực tiếp đẩy cửa đi vào trong.
Căn phòng rất lớn, bây giờ vô cùng hỗn loạn, các đồ dùng trong nhà xa xỉ đắt tiền đã bị vỡ nát dưới đất, mấy người lính đặc chủng thì đang khó khăn ngăn chặn sự tấn công của Nhiếp Tư Cảnh.
Nhìn thấy Khương Sắt vào thì kinh ngạc vô cùng. Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc hơn là, Nhiếp Tư Cảnh vốn dĩ đang điên cuồng tấn công bọn họ lại đột nhiên ngừng lại.
Đôi mắt của anh nhìn chằm chằm vào Khương Sắt đột nhiên xuất hiện.
Bọn họ đối mắt nhìn nhau, nhìn thấy được sự kỳ diệu trong mắt đối phương.
“Mọi người ra ngoài trước đi.” Khương Sắt nhẹ giọng nói, nhìn Nhiếp Tư Cảnh vừa xa lạ lai quen thuộc, sự lo lắng trong lòng từ từ chiến thắng sự lo sợ trên cơ thể.
Cô không sợ anh.
Cô đã nhìn thấy sự khủng bố ghê người nhất của anh, là trước mộ của cô.
Mấy người lính đặc chủng đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn quản gia đang nháy mắt ra hiệu ở ngoài cửa, do dự một lúc rồi vẫn từ từ lui ra khỏi căn phòng.
Dù sao thì, nếu đánh tiếp nữa, bọn họ sẽ không còn mạng!
Mà sau khi mấy người lính đặc chủng kia ra ngoài, Nhiếp Tư Cảnh vốn đang đứng cách đó không xa, đột nhiên lại xuất hiện trước mặt Khương Sắt, gương mặt cô sững sốt, “Anh…” Người này sao đột nhiên lại xuất hiện trước mặt cô?! Hơn nữa mới đánh nhau với mấy người lính đặc chủng kia lâu như vậy mà trên người đối phương lại không có vết thương gì.
Một tay Nhiếp Tư Cảnh nắm chặt cổ tay cô, ép lên tường.
Cả người anh khẽ cúi xuống, ngửi ngửi cổ của Khương Sắt, giống như đang tìm kiếm gì đó, lại giống như rất quen thuộc…
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phà vào cổ khiến Khương Sắt hơi ngứa ngứa. Cô hơi khó chịu, khẽ nghiêng đầu, Nhiếp Tư Cảnh lại vặn đầu của cô qua.
Nhiếp Tư Cảnh khẽ khom người xuống, trán của hai người chạm nhau.
Nhờ ánh sáng hắt vào trong phòng, Khương Sắt có thể nhìn thấy đôi mắt màu lam thẳm của người đàn ông, huyết sắc từ từ tan đi, trong đôi mắt của anh chỉ phản chiếu Khương Sắt, giống như là cả thế giới vậy.
Trong ánh mắt của Nhiếp Tư Cảnh, trong đôi mắt hoa đào phong tình vô hạn kia là tràn đầy lo lắng và căng thẳng, cùng với nuông chiểu. Hoàn toàn không có sự sợ hãi, cũng không có ánh mắt như nhìn quái vật, điều này khiến sự tàn bạo trong lòng Nhiếp Tư Cảnh từ từ tan đi.
Anh ôm cả người cô lên, đặt cô lên giường.
Chỗ này, chính là chỗ duy nhất trong bị vỡ nát ở trong căn phòng.
Nhiếp Tư Cảnh điên cuồng vẫn còn chút lý trí, anh biết đây là phòng tân hôn mà người hầu mới sắp xếp xong, cũng biết đây là phòng ngủ của anh và người vợ mới cưới.
Khương Sắt bị đặt lên giường, có chút không quen, vặn vặn người. Nhiếp Tư Cảnh vỗ vai cô, “Đừng động, ngủ với anh.” Giọng nói trầm khàn, đôi mắt vô cùng tỉnh táo, không còn sự điên cuồng như lúc nãy.
Khương Sắt khẽ lắc lắc đôi chân, “Em chưa tháo giày.”
Cô không nói là không thể, chỉ là nói chưa tháo giày. Hành động nuông chiều này khiến máu huyết cà người Nhiếp Tư Cảnh trở nên hưng phấn.
Sao cô có thể đáng yêu như vậy.
Không được, sẽ dọa cô mất.
/1633
|