Ngày hôm đó, tin tức sắp có nhật thực không lâu sau cũng truyền đến Phù Ngọc điện.
Chung ma ma sáng sớm đã thức dậy, ở ngay đằng kia hai tay tạo thành chữ thập bái ông trời, Phùng Liên Dung thấy bà thần bí lẩm bẩm, tự nhiên cảm thấy khó hiểu.
“Ma ma đang cầu cái gì vậy?” Nàng hỏi Châu Lan.
Châu Lan cũng là bộ dáng kinh hồn chưa định: “Chủ tử, nghe nói sáng mai có nhật thực đấy!”
Cũng không trách nhóm các nàng kinh hoảng thành như vậy, thật sự là tiếng tăm của nhật thực không tốt. Từ xưa đến nay, chỉ cần nhắc tới nhật thực, nhất định sẽ liên quan đến hai chữ vận rủi, ngay cả Hoàng thượng cũng phải tránh nhật thực, bây giờ tất cả đều làm theo.
Cho nên mọi người trong điện rất sợ hãi.
Chỉ có Phùng Liên Dung vẫn thong dong, nàng nghĩ nghĩ, a một tiếng, hóa ra là ngày này à.
Nàng nhớ được một đời trước cũng có nhật thực, khi đó nàng cũng sợ hãi, sợ bản thân nhìn thấy nhật thực rồi về sau cả đời đều không may mắn. Ngày đó trong cung tất cả đều ngừng vấn an, nàng liền tránh ở trong phòng.
Bây giờ nhớ lại, có nhìn thấy nhật thực hay không, cùng gặp may và gặp rủi một xu quan hệ cũng không có.
Nàng không nhìn, còn không phải cũng giống vậy à?
Phùng Liên Dung uống canh kim ngọc, hỏi Chung ma ma: “Ma ma, xem nhật thực thế nào? Nghe nói chỉ dùng mắt nhìn, ánh mắt sẽ bị mù, phải hay không?”
Chung ma ma sắc mặt trắng bệch hỏi: “Chủ tử hỏi cái này để làm gì, chẳng lẽ chủ tử lại muốn xem cái này?”
“Thật nhiều năm mới có một lần, vì sao không xem?”
Miệng Chung ma ma há to đến mức có thể nuốt được một quả trứng gà, bà tiến lên mấy bước, vươn tay đặt lên trán Phùng Liên Dung: “Ôi, cũng không nóng, sao chủ tử lại nói mê sảng nhỉ!”
Phùng Liên Dung nói: “Ta muốn xem, ma ma cho ta hỏi một chút thôi, thế nào mới có thể không bị thương đến mắt?”
Chung ma ma chết cũng không nói, đủ loại hù dọa Phùng Liên Dung.
Nhưng Phùng Liên Dung là người đã chết một lần, có thể sợ cái gì đây, bây giờ nàng liền đánh cược một lần, không chừng nhìn rồi sẽ không chết sớm như vậy, ai biết được.
Nhưng mà Chung ma ma vẫn không phối hợp, bốn cung nữ cũng là người gan nhỏ.
Phùng Liên Dung uống cạn canh, quệt quệt mồm đi ra ngoài, mắt thấy Đại Lý ở bên ngoài đang dựa đầu vào cửa ngẩn người, liền gọi nói: “Đại Lý, ngươi qua đây.”
Đại Lý nghe thấy thanh âm ôn nhuyễn này, mừng đến chưa hồi được hồn.
Hắn ở chỗ này hầu, đều là nghe mấy người Chung ma ma, Bảo Lan phân phó, bình thường Phùng Liên Dung cũng không nói gì với hắn, lúc này thế nhưng tự mình ra ngoài gọi hắn.
Đại Lý như làn khói chạy tới, kính cẩn nói: “Chủ tử, có gì phân phó nô tài?”
Phùng Liên Dung hỏi: “Ngươi có biết làm thế nào để xem nhật thực không?”
Đại Lý trước kia là nam nhi, không tiền không thế, cũng từng trộn lẫn khắp nơi, xem nhật thực thế nào, hắn đã nghe người ta nói qua, lập tức trả lời: “Hồi chủ tử, chuyện này rất dễ, dùng một bồn dầu là được, đến lúc đó thiên cẩu hiện ra, chủ tử không cần ngẩng đầu, chỉ nhìn dầu, nghe nói cũng thấy được rõ ràng.”
Phùng Liên Dung rất vui vẻ: “Ngươi nói là thật?”
“Nô tài cũng không dám lừa chủ tử.”
“Vậy sáng mai ngươi đi lấy giúp ta một bồn dầu lớn đến đây.” Phùng Liên Dung bảo Bảo Lan đưa bạc cho hắn, “Thừa lại thì cho ngươi.”
Đại Lý cảm tạ nói nhất định sẽ làm thỏa đáng.
Chung ma ma ở trong phòng hô to gọi nhỏ, khuyên Phùng Liên Dung không nên xem.
Phùng Liên Dung không để ý bà.
Kết quả bữa trưa Chung ma ma còn kháng nghị, nói không ăn cơm.
Phùng Liên Dung vẫn không để ý.
Chung ma ma người không xấu, nhưng mấy năm của đời trước đều là Chung ma ma dặn dò nàng phải như vậy, phải như vậy, mãi cho đến khi nàng qua đời. Phùng Liên Dung nghĩ rằng, đời này nàng không cần Chung ma ma quản, nhưng là Chung ma ma nhất quyết không đồng ý, vậy coi như lần này cho Chung ma ma một cái giác ngộ.
Nàng là có thể mặc kệ Chung ma ma sống chết, cho dù Chung ma ma không ăn cơm, nàng cũng sẽ không thể khuất phục.
Tuy rằng nô tì này có ý muốn tốt cho chủ tử.
Phùng Liên Dung than một tiếng, tiếp tục xem sách dạy đánh cờ.
Chung ma ma tức giận đến đau đầu, thấy nàng đã hạ quyết tâm, cuối cùng không còn cách nào khác, cơm chiều còn không phải vẫn ăn vào bụng như thường.
Sau đó Tôn Tú nghe nói nàng muốn xem nhật thực, cũng tới khuyên, nhưng Phùng Liên Dung vẫn không thay đổi chủ ý, Tôn Tú không dám xem, cũng quản không xong.
Đến ngày hôm sau, Đại Lý đến phòng bếp Đông cung mua dầu, Tôn Du quản lý phòng bếp liền hỏi sao lại cần nhiều dầu như vậy, tuy rằng trong cung dầu cũng không coi là đắt, nhưng đây cũng quá nhiều.
Đại Lý liền nói Phùng quý nhân muốn xem nhật thực, lời này làm Tôn Du giật mình.
Đại Lý lấy bạc ra: “Ngài nói từng này dầu bao nhiêu bạc, tưng đây đủ chưa?”
Tôn Du cười nói: “Muốn bạc cái gì, Lý tiểu đệ, ngươi cầm dầu này đi đi, dù sao cũng nhiều, chỉ cần nhớ ở trước mặt Phùng quý nhân giúp ta nói tốt hai câu, ngươi xem được không?”
Phòng ăn bọn họ bình thường không có ai để trèo cao, Tô Du từng hâm nóng chân giò cho Phùng quý nhân, hắn cũng biết Thái tử chỉ ban thưởng cho một mình Phùng quý nhân, đây cũng là khác biệt.
Hắn bỏ chút dầu được coi là cái gì.
Đại Lý suy nghĩ một chút liền đáp ứng, bưng dầu trở về.
Kết quả hắn đi chưa được bao lâu, Hoàng Ích Tam lại đây muốn dầu.
Tôn Du lúc này không quá khó hiểu, hỏi: “Không phải là Điện hạ cũng muốn xem nhật thực đấy chứ?”
Hoàng Ích Tam là tùy thị bên người Thái tử, ngược lại lại kinh ngạc: “Ngươi làm sao mà biết được?”
“Vừa rồi tiểu hoàng môn bên người Phùng quý nhân cũng đến muốn dầu, nói là Phùng quý nhân muốn xem nhật thực.” Tôn du cười nói, “Phùng quý nhân lá gan vẫn rất lớn.”
Hoàng Ích Tam gật gật đầu: “Vậy ở đây còn đủ dầu hay không?”
“Sao lại không đủ, cho dù không đủ, ăn dầu phộng cũng phải lấy cho Điện hạ.” Tôn Du vội vàng kêu gã sai vặt bưng dầu tới, đưa cho Hoàng Ích Tam một bồn lớn.
Hoàng Ích Tam bưng dầu đi.
Lúc này Thái tử đang ở bên trong viện của chính điện chờ.
Hoàng Ích Tam đặt dầu xuống, lát sau lại nghĩ, Thái tử hưng trí bừng bừng muốn xem nhật thực, Phùng quý nhân cũng muốn xem nhật thực, có phải nên cùng Thái tử nói một tiếng hay không?
Theo ý hắn, Thái tử đối Phùng Liên Dung rất tốt, thị tẩm hai lần, liền thưởng hai lần.
Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Điện hạ, Phùng quý nhân cũng muốn xem nhật thực, vừa rồi nô tài đi lấy dầu, Tôn quản sự nói Phùng quý nhân đã phái người đến lấy một chậu dầu đi rồi.”
Chuyện này tự nhiên nằm ngoài dự kiến của Thái tử.
Thật ra hắn vốn muốn mời Thái tử phi cùng nhau xem, kết quả Thái tử phi sợ tới mức hoa dung thất sắc, cũng làm hắn rất mất hứng, không nghĩ tới Phùng Liên Dung lại có bực dũng khí này.
Hắn cười nói: “ngươi đi đón nàng đến đây.”
Hoàng Ích Tam lập tức đi.
Trong Phù Ngọc điện, Đại Lý đang chuyển vị trí cho chậu dầu.
Phùng Liên Dung bảo hắn đặt ở phía Tây viện, bên kia ít thứ che chắn, nhìn càng rõ ràng hơn.
Đại Lý còn nhớ rõ Tôn Du, nói: “Chủ tử, dầu này là Tôn quản sự đưa, vốn nô tài muốn bỏ tiền ra mua, Tôn quản sự nói chủ tử muốn liền tính trên đầu hắn.”
Phùng Liên Dung gật gật đầu, ý bảo đã biết.
Nàng nghĩ một chút, hình như sau này Tôn Du thăng chức làm quản lý cơm ngục? Dù sao người này suy nghĩ tương đối nhanh nhẹn, bằng không cũng sẽ không thể thăng nhanh như vậy.
Dù sao quản lý cơm ngục phía trên có một thái giám chưởng ấn, còn có tả hữu thiếu giám, giám thừa, điển bộ. Phía dưới còn có phụng ngự, tùy tùng, còn có mấy chục người đấy. Người người đều muốn tranh vị trí phía trên, có khi còn ai cũng không chiếm được, không chắc ngày kia còn từ thập nhị giám chuyển một cái lại làm thượng cấp.
Chung ma ma thấy bồn dầu nàng đều đã đặt xong, lại ở bên trong than ngắn thở dài.
Bảo Lan đánh bạo tiến lên khuyên nhủ: “Chủ tử, vẫn là không nên xem, xem ma ma lo lắng.”
Phùng Liên Dung nói: “Các ngươi không xem cũng được, đừng cản ta.”
Giọng điệu rất là kiên quyết, Bảo Lan chỉ phải lại lui xuống.
Lúc này, Hoàng Ích Ba dẫn hai tiểu hoàng môn đến đây.
Chung ma ma nghe thấy, lập tức cả người đều có tinh thần, bạch bạch chạy tới, cười tủm tỉm nói: “Điện hạ có chuyện gì phân phó?”
Hoàng Ích Ba nói: “Điện hạ gọi quý nhân qua.”
Canh giờ không đúng a!
Chung ma ma tuy rằng cũng có chờ mong, cũng không nghĩ đến thật sự gọi quý nhân qua, bà lại có chút kinh hoàng.
Dù sao trong cung cũng kiêng kị ban ngày tuyên dâm. Vậy sao Thái tử vẫn bảo chủ tử qua đây? Thanh quý như hắn không giống như người sẽ làm loại chuyện này, hơn nữa, chính là đối thanh danh của chủ tử bà cũng không tốt, nghiêm trọng chút còn bị cái tội danh ‘quyễn rũ chủ tử’!
Bà đang nghĩ loạn thất bát nháo, Phùng Liên Dung hỏi Hoàng Ích Ba: “Điện hạ sao lại muốn gặp ta lúc này?”
Hoàng Ích Ba nhìn chậu dầu, cười nói: “Điện hạ mời quý nhân cùng người xem nhật thực.”
Chung ma ma kém chút đặt chân ngồi xuống.
Đây là đâu với đâu đây!
Có điều chỉ lát sau bà liền trở lại bình thường, nhật thực không phải thứ tốt, nhưng Điện hạ là tốt mà, Thái tử muốn xem, còn gọi chủ tử của bà cùng nhau xem, đó là vô cùng vinh hạnh đó! Nhưng bà lại nghĩ tới một chuyện, vội hỏi: “Chỉ gọi quý nhân của chúng ta thôi à? Nương nương có đó không?”
“Chỉ Phùng quý nhân.”
Lần này Chung ma ma càng vui vẻ hơn, vội vàng kéo Phùng Liên Dung vào trong thay quần áo.
Nhật thực lại như thế nào, cũng không phải cái gì may mắn, nó khiến nhiều người sợ hãi như vậy. Phùng Liên Dung nghĩ rằng không có khả năng xem nhật thực còn phải thay quần áo, cho nên nàng lập tức cự tuyệt Chung ma ma, chỉ mặc bộ quần áo đơn giản này theo Hoàng Ích Ba đến chính điện.
Thái tử nhìn thấy nàng liền cười rộ lên: “Nàng thật sự muốn xem nhật thực à?”
“Đúng vậy, Điện hạ, bên chỗ thiếp thân dầu cũng đã đặt xong rồi.” Phùng Liên Dung nhìn qua chậu dầu của Thái tử, chậu dầu này cùng của nàng không giống nhau, của nàng là chậu đồng, Thái tử chính là chậu vàng, sáng đến mù mắt người.
“Đến, qua đây.” Thái tử bảo nàng cùng ngồi, hỏi Hoàng Ích Tam còn bao lâu.
Hoàng Ích Tam nhìn bóng mặt trời bên ngoài thư phòng, trả lời: “Nếu Khâm Thiên Giám không tính sai, đại khái còn một khắc nữa.”
Đó là sắp bắt đầu.
Phùng Liên Dung ngẩng đầu lên.
Lúc này trên trời có mây, không phải ngày nắng gắt, đám mây bay bay, lúc nào cũng ngăn cản ánh mặt trời, không thấy có bao nhiêu ánh mặt trời, cũng không chói mắt.
Nàng đang nhìn, trước mắt đột nhiên đen ngòm.
Thái tử đặt tay trên mắt nàng: “Nhìn lung tung gì vậy, lát nữa mặt trời lên, sẽ làm bị thương ánh mắt.”
Phùng Liên Dung bị động tác thân mật này khiến cả người đều tê rần.
Mấy ngày nay, việc thị tẩm, ban thưởng, giống như cưỡi ngựa lướt qua trước mắt. Trước kia Thái tử thật sự chưa từng đối nàng như vậy, nàng nghĩ thầm, chính mình không phải thật sự muốn đổi vận đấy chứ?
Nàng cười hì hì, đặt tay lên mu bàn tay Thái tử: “Vậy Điện hạ liên tục bịt lại, mắt thiếp thân sẽ không bị thương.”
Thái tử phì cười nói: “Nói cái gì đâu, liên tục bịt lại nàng còn xem nhật thực thế nào?” Hắn nhấn đầu nàng một cái, “Đầu thấp, nhìn chậu dầu, đừng ngẩng lên.”
Hắn thả tay ra.
Phùng Liên Dung trước mắt lại sáng bừng.
Có điều Thái tử liền thuận thế cầm tay nàng, tại đây dưới ngày nổi gió, phá lệ ấm.
Chung ma ma sáng sớm đã thức dậy, ở ngay đằng kia hai tay tạo thành chữ thập bái ông trời, Phùng Liên Dung thấy bà thần bí lẩm bẩm, tự nhiên cảm thấy khó hiểu.
“Ma ma đang cầu cái gì vậy?” Nàng hỏi Châu Lan.
Châu Lan cũng là bộ dáng kinh hồn chưa định: “Chủ tử, nghe nói sáng mai có nhật thực đấy!”
Cũng không trách nhóm các nàng kinh hoảng thành như vậy, thật sự là tiếng tăm của nhật thực không tốt. Từ xưa đến nay, chỉ cần nhắc tới nhật thực, nhất định sẽ liên quan đến hai chữ vận rủi, ngay cả Hoàng thượng cũng phải tránh nhật thực, bây giờ tất cả đều làm theo.
Cho nên mọi người trong điện rất sợ hãi.
Chỉ có Phùng Liên Dung vẫn thong dong, nàng nghĩ nghĩ, a một tiếng, hóa ra là ngày này à.
Nàng nhớ được một đời trước cũng có nhật thực, khi đó nàng cũng sợ hãi, sợ bản thân nhìn thấy nhật thực rồi về sau cả đời đều không may mắn. Ngày đó trong cung tất cả đều ngừng vấn an, nàng liền tránh ở trong phòng.
Bây giờ nhớ lại, có nhìn thấy nhật thực hay không, cùng gặp may và gặp rủi một xu quan hệ cũng không có.
Nàng không nhìn, còn không phải cũng giống vậy à?
Phùng Liên Dung uống canh kim ngọc, hỏi Chung ma ma: “Ma ma, xem nhật thực thế nào? Nghe nói chỉ dùng mắt nhìn, ánh mắt sẽ bị mù, phải hay không?”
Chung ma ma sắc mặt trắng bệch hỏi: “Chủ tử hỏi cái này để làm gì, chẳng lẽ chủ tử lại muốn xem cái này?”
“Thật nhiều năm mới có một lần, vì sao không xem?”
Miệng Chung ma ma há to đến mức có thể nuốt được một quả trứng gà, bà tiến lên mấy bước, vươn tay đặt lên trán Phùng Liên Dung: “Ôi, cũng không nóng, sao chủ tử lại nói mê sảng nhỉ!”
Phùng Liên Dung nói: “Ta muốn xem, ma ma cho ta hỏi một chút thôi, thế nào mới có thể không bị thương đến mắt?”
Chung ma ma chết cũng không nói, đủ loại hù dọa Phùng Liên Dung.
Nhưng Phùng Liên Dung là người đã chết một lần, có thể sợ cái gì đây, bây giờ nàng liền đánh cược một lần, không chừng nhìn rồi sẽ không chết sớm như vậy, ai biết được.
Nhưng mà Chung ma ma vẫn không phối hợp, bốn cung nữ cũng là người gan nhỏ.
Phùng Liên Dung uống cạn canh, quệt quệt mồm đi ra ngoài, mắt thấy Đại Lý ở bên ngoài đang dựa đầu vào cửa ngẩn người, liền gọi nói: “Đại Lý, ngươi qua đây.”
Đại Lý nghe thấy thanh âm ôn nhuyễn này, mừng đến chưa hồi được hồn.
Hắn ở chỗ này hầu, đều là nghe mấy người Chung ma ma, Bảo Lan phân phó, bình thường Phùng Liên Dung cũng không nói gì với hắn, lúc này thế nhưng tự mình ra ngoài gọi hắn.
Đại Lý như làn khói chạy tới, kính cẩn nói: “Chủ tử, có gì phân phó nô tài?”
Phùng Liên Dung hỏi: “Ngươi có biết làm thế nào để xem nhật thực không?”
Đại Lý trước kia là nam nhi, không tiền không thế, cũng từng trộn lẫn khắp nơi, xem nhật thực thế nào, hắn đã nghe người ta nói qua, lập tức trả lời: “Hồi chủ tử, chuyện này rất dễ, dùng một bồn dầu là được, đến lúc đó thiên cẩu hiện ra, chủ tử không cần ngẩng đầu, chỉ nhìn dầu, nghe nói cũng thấy được rõ ràng.”
Phùng Liên Dung rất vui vẻ: “Ngươi nói là thật?”
“Nô tài cũng không dám lừa chủ tử.”
“Vậy sáng mai ngươi đi lấy giúp ta một bồn dầu lớn đến đây.” Phùng Liên Dung bảo Bảo Lan đưa bạc cho hắn, “Thừa lại thì cho ngươi.”
Đại Lý cảm tạ nói nhất định sẽ làm thỏa đáng.
Chung ma ma ở trong phòng hô to gọi nhỏ, khuyên Phùng Liên Dung không nên xem.
Phùng Liên Dung không để ý bà.
Kết quả bữa trưa Chung ma ma còn kháng nghị, nói không ăn cơm.
Phùng Liên Dung vẫn không để ý.
Chung ma ma người không xấu, nhưng mấy năm của đời trước đều là Chung ma ma dặn dò nàng phải như vậy, phải như vậy, mãi cho đến khi nàng qua đời. Phùng Liên Dung nghĩ rằng, đời này nàng không cần Chung ma ma quản, nhưng là Chung ma ma nhất quyết không đồng ý, vậy coi như lần này cho Chung ma ma một cái giác ngộ.
Nàng là có thể mặc kệ Chung ma ma sống chết, cho dù Chung ma ma không ăn cơm, nàng cũng sẽ không thể khuất phục.
Tuy rằng nô tì này có ý muốn tốt cho chủ tử.
Phùng Liên Dung than một tiếng, tiếp tục xem sách dạy đánh cờ.
Chung ma ma tức giận đến đau đầu, thấy nàng đã hạ quyết tâm, cuối cùng không còn cách nào khác, cơm chiều còn không phải vẫn ăn vào bụng như thường.
Sau đó Tôn Tú nghe nói nàng muốn xem nhật thực, cũng tới khuyên, nhưng Phùng Liên Dung vẫn không thay đổi chủ ý, Tôn Tú không dám xem, cũng quản không xong.
Đến ngày hôm sau, Đại Lý đến phòng bếp Đông cung mua dầu, Tôn Du quản lý phòng bếp liền hỏi sao lại cần nhiều dầu như vậy, tuy rằng trong cung dầu cũng không coi là đắt, nhưng đây cũng quá nhiều.
Đại Lý liền nói Phùng quý nhân muốn xem nhật thực, lời này làm Tôn Du giật mình.
Đại Lý lấy bạc ra: “Ngài nói từng này dầu bao nhiêu bạc, tưng đây đủ chưa?”
Tôn Du cười nói: “Muốn bạc cái gì, Lý tiểu đệ, ngươi cầm dầu này đi đi, dù sao cũng nhiều, chỉ cần nhớ ở trước mặt Phùng quý nhân giúp ta nói tốt hai câu, ngươi xem được không?”
Phòng ăn bọn họ bình thường không có ai để trèo cao, Tô Du từng hâm nóng chân giò cho Phùng quý nhân, hắn cũng biết Thái tử chỉ ban thưởng cho một mình Phùng quý nhân, đây cũng là khác biệt.
Hắn bỏ chút dầu được coi là cái gì.
Đại Lý suy nghĩ một chút liền đáp ứng, bưng dầu trở về.
Kết quả hắn đi chưa được bao lâu, Hoàng Ích Tam lại đây muốn dầu.
Tôn Du lúc này không quá khó hiểu, hỏi: “Không phải là Điện hạ cũng muốn xem nhật thực đấy chứ?”
Hoàng Ích Tam là tùy thị bên người Thái tử, ngược lại lại kinh ngạc: “Ngươi làm sao mà biết được?”
“Vừa rồi tiểu hoàng môn bên người Phùng quý nhân cũng đến muốn dầu, nói là Phùng quý nhân muốn xem nhật thực.” Tôn du cười nói, “Phùng quý nhân lá gan vẫn rất lớn.”
Hoàng Ích Tam gật gật đầu: “Vậy ở đây còn đủ dầu hay không?”
“Sao lại không đủ, cho dù không đủ, ăn dầu phộng cũng phải lấy cho Điện hạ.” Tôn Du vội vàng kêu gã sai vặt bưng dầu tới, đưa cho Hoàng Ích Tam một bồn lớn.
Hoàng Ích Tam bưng dầu đi.
Lúc này Thái tử đang ở bên trong viện của chính điện chờ.
Hoàng Ích Tam đặt dầu xuống, lát sau lại nghĩ, Thái tử hưng trí bừng bừng muốn xem nhật thực, Phùng quý nhân cũng muốn xem nhật thực, có phải nên cùng Thái tử nói một tiếng hay không?
Theo ý hắn, Thái tử đối Phùng Liên Dung rất tốt, thị tẩm hai lần, liền thưởng hai lần.
Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Điện hạ, Phùng quý nhân cũng muốn xem nhật thực, vừa rồi nô tài đi lấy dầu, Tôn quản sự nói Phùng quý nhân đã phái người đến lấy một chậu dầu đi rồi.”
Chuyện này tự nhiên nằm ngoài dự kiến của Thái tử.
Thật ra hắn vốn muốn mời Thái tử phi cùng nhau xem, kết quả Thái tử phi sợ tới mức hoa dung thất sắc, cũng làm hắn rất mất hứng, không nghĩ tới Phùng Liên Dung lại có bực dũng khí này.
Hắn cười nói: “ngươi đi đón nàng đến đây.”
Hoàng Ích Tam lập tức đi.
Trong Phù Ngọc điện, Đại Lý đang chuyển vị trí cho chậu dầu.
Phùng Liên Dung bảo hắn đặt ở phía Tây viện, bên kia ít thứ che chắn, nhìn càng rõ ràng hơn.
Đại Lý còn nhớ rõ Tôn Du, nói: “Chủ tử, dầu này là Tôn quản sự đưa, vốn nô tài muốn bỏ tiền ra mua, Tôn quản sự nói chủ tử muốn liền tính trên đầu hắn.”
Phùng Liên Dung gật gật đầu, ý bảo đã biết.
Nàng nghĩ một chút, hình như sau này Tôn Du thăng chức làm quản lý cơm ngục? Dù sao người này suy nghĩ tương đối nhanh nhẹn, bằng không cũng sẽ không thể thăng nhanh như vậy.
Dù sao quản lý cơm ngục phía trên có một thái giám chưởng ấn, còn có tả hữu thiếu giám, giám thừa, điển bộ. Phía dưới còn có phụng ngự, tùy tùng, còn có mấy chục người đấy. Người người đều muốn tranh vị trí phía trên, có khi còn ai cũng không chiếm được, không chắc ngày kia còn từ thập nhị giám chuyển một cái lại làm thượng cấp.
Chung ma ma thấy bồn dầu nàng đều đã đặt xong, lại ở bên trong than ngắn thở dài.
Bảo Lan đánh bạo tiến lên khuyên nhủ: “Chủ tử, vẫn là không nên xem, xem ma ma lo lắng.”
Phùng Liên Dung nói: “Các ngươi không xem cũng được, đừng cản ta.”
Giọng điệu rất là kiên quyết, Bảo Lan chỉ phải lại lui xuống.
Lúc này, Hoàng Ích Ba dẫn hai tiểu hoàng môn đến đây.
Chung ma ma nghe thấy, lập tức cả người đều có tinh thần, bạch bạch chạy tới, cười tủm tỉm nói: “Điện hạ có chuyện gì phân phó?”
Hoàng Ích Ba nói: “Điện hạ gọi quý nhân qua.”
Canh giờ không đúng a!
Chung ma ma tuy rằng cũng có chờ mong, cũng không nghĩ đến thật sự gọi quý nhân qua, bà lại có chút kinh hoàng.
Dù sao trong cung cũng kiêng kị ban ngày tuyên dâm. Vậy sao Thái tử vẫn bảo chủ tử qua đây? Thanh quý như hắn không giống như người sẽ làm loại chuyện này, hơn nữa, chính là đối thanh danh của chủ tử bà cũng không tốt, nghiêm trọng chút còn bị cái tội danh ‘quyễn rũ chủ tử’!
Bà đang nghĩ loạn thất bát nháo, Phùng Liên Dung hỏi Hoàng Ích Ba: “Điện hạ sao lại muốn gặp ta lúc này?”
Hoàng Ích Ba nhìn chậu dầu, cười nói: “Điện hạ mời quý nhân cùng người xem nhật thực.”
Chung ma ma kém chút đặt chân ngồi xuống.
Đây là đâu với đâu đây!
Có điều chỉ lát sau bà liền trở lại bình thường, nhật thực không phải thứ tốt, nhưng Điện hạ là tốt mà, Thái tử muốn xem, còn gọi chủ tử của bà cùng nhau xem, đó là vô cùng vinh hạnh đó! Nhưng bà lại nghĩ tới một chuyện, vội hỏi: “Chỉ gọi quý nhân của chúng ta thôi à? Nương nương có đó không?”
“Chỉ Phùng quý nhân.”
Lần này Chung ma ma càng vui vẻ hơn, vội vàng kéo Phùng Liên Dung vào trong thay quần áo.
Nhật thực lại như thế nào, cũng không phải cái gì may mắn, nó khiến nhiều người sợ hãi như vậy. Phùng Liên Dung nghĩ rằng không có khả năng xem nhật thực còn phải thay quần áo, cho nên nàng lập tức cự tuyệt Chung ma ma, chỉ mặc bộ quần áo đơn giản này theo Hoàng Ích Ba đến chính điện.
Thái tử nhìn thấy nàng liền cười rộ lên: “Nàng thật sự muốn xem nhật thực à?”
“Đúng vậy, Điện hạ, bên chỗ thiếp thân dầu cũng đã đặt xong rồi.” Phùng Liên Dung nhìn qua chậu dầu của Thái tử, chậu dầu này cùng của nàng không giống nhau, của nàng là chậu đồng, Thái tử chính là chậu vàng, sáng đến mù mắt người.
“Đến, qua đây.” Thái tử bảo nàng cùng ngồi, hỏi Hoàng Ích Tam còn bao lâu.
Hoàng Ích Tam nhìn bóng mặt trời bên ngoài thư phòng, trả lời: “Nếu Khâm Thiên Giám không tính sai, đại khái còn một khắc nữa.”
Đó là sắp bắt đầu.
Phùng Liên Dung ngẩng đầu lên.
Lúc này trên trời có mây, không phải ngày nắng gắt, đám mây bay bay, lúc nào cũng ngăn cản ánh mặt trời, không thấy có bao nhiêu ánh mặt trời, cũng không chói mắt.
Nàng đang nhìn, trước mắt đột nhiên đen ngòm.
Thái tử đặt tay trên mắt nàng: “Nhìn lung tung gì vậy, lát nữa mặt trời lên, sẽ làm bị thương ánh mắt.”
Phùng Liên Dung bị động tác thân mật này khiến cả người đều tê rần.
Mấy ngày nay, việc thị tẩm, ban thưởng, giống như cưỡi ngựa lướt qua trước mắt. Trước kia Thái tử thật sự chưa từng đối nàng như vậy, nàng nghĩ thầm, chính mình không phải thật sự muốn đổi vận đấy chứ?
Nàng cười hì hì, đặt tay lên mu bàn tay Thái tử: “Vậy Điện hạ liên tục bịt lại, mắt thiếp thân sẽ không bị thương.”
Thái tử phì cười nói: “Nói cái gì đâu, liên tục bịt lại nàng còn xem nhật thực thế nào?” Hắn nhấn đầu nàng một cái, “Đầu thấp, nhìn chậu dầu, đừng ngẩng lên.”
Hắn thả tay ra.
Phùng Liên Dung trước mắt lại sáng bừng.
Có điều Thái tử liền thuận thế cầm tay nàng, tại đây dưới ngày nổi gió, phá lệ ấm.
/132
|