Trần ba làm việc hiệu suất có vẻ cao, không quá hai ngày liền đem giấy báo thi về cho Trần San, cũng thông qua sự đồng ý của Trần mẹ, cầm tư liệu trở về, cũng thông báo 2 ngày sau phải đi thi viết.
Trần San trở nên vui vẻ rất nhiều, tự nhủ trong lòng, đây mới là cuộc sống thường nhật nha, cúi đầu đọc sách, sau đó lên mạng làm trắc nghiệm.
Buổi tối, Trần mẹ ở trong phòng hỏi “Sao lại đồng ý thế, San San nhát gan, không an toàn.”
“Không có việc gì, nửa năm không gặp nha đầu kia, xem ra ở trường học khiến tính cách nó gan dạ hơn 1 chút, sẽ không có việc gì “ Trần ba nằm trên giường đối diện với Trần mẹ nói
“Vậy anh cứ quyết định đi.”.
“Em không phải sợ nó yếu đuối sao, anh thấy San San so với trước kia tốt hơn nhiều, cũng nên buông lỏng nó chút, sau này nó còn phải làm một vị bác sĩ thành thục, tuy nói ngay từ đầu nó sống chết cũng không đồng ý, nhưng xem ra hiện tại, về mặt này nó phát triển rất tốt. Chúng ta cũng không có khả năng đi theo nó cả đời.”
“Được rồi, nghe lời anh, dù sao cũng là con đường học của nó, để nó tự quyết định đi.”
Trần San dưới tình huống không biết gì đã bình an vượt qua kì nguy hiểm.
Hôm sau, Trần San nhớ đến cuộc thi lần trước, nhưng mà lần này cô thấy bình thản hơn rất nhiều, cho nên mới nói kinh nghiệm sống phong phú cũng là một loại tài sản.
Kết thúc thi viết, lần đầu tiên lên xe lái thử huấn luyện viên đã ca ngợi trực tiếp, xác định phương hướng thật tốt, thật tốt a. Trần San tự nhủ trong lòng, đây là cô dùng mạng sống để đổi được a, lần sau nếu thấy đụng xe nhất định cô cũng có thể bật dậy mà quay đầu bỏ chạy ngay lập tức, đây là kinh nghiệm a.
Một đường thuận lợi, sơ khảo rồi đến nội khảo, kiểm tra 1 lần liền thông qua, huấn luyện viên lại ca ngợi, tố chất người này thật cao a. Về đến nhà, Trần San đối mặt với biểu tình sợ hãi của Trần ba Trần mẹ thì trong lòng căng thẳng không thôi, biểu hiện của cô cũng quá…Nhưng mà cũng may Trần ba Trần mẹ nghĩ rằng mặc dù con gái của mình đối với việc nấu cơm xào rau đều làm hỏng, trù nghệ không biết gì, nhưng ở phương diện khác đều có chút thiên phú, nên rất vui vẻ mà chuẩn bị đại tiệc chúc mừng.
Dòng sông nhỏ uống quanh, cổ kính, màu nước trong xanh, cột cầu lộ ra thanh thoát, tiếng đàn tranh vang lên nhẹ nhàng, Trần San nuốt nước miếng xuống, một nhà ba người khẽ giọng nói chuyện. Đối với Trần San mà nói, ngày xưa cô cùng lắm là chỉ đến quán cà phê nói chuyện với bạn bè, thi thoảng mới đi nói chuyện cùng khách. Loại cảm giác hưởng thụ cao thế này hoàn toàn không có. Kỳ thật nói thẳng thắn, cô đã từng đến khách sạn ăn cơm, từng cầm cái chén đến mất chục đồng dùng bữa, từng ăn bữa cơm phải hẹn trước đến một tuần. Hiện tại Trần San càng được mở rộng kiến thức, có ba cô gái xinh đẹp đi đến bàn của họ, đặt đồ ăn lên bàn, cảm giác tao nhã không nói nên lời. Trần san cảm thấy lúc này đây mình chính là đại quý phi, cô gái phục vụ xinh đẹp đứng sát ở phía sau, tay bóc khăn lau, chỉ còn thiếu chút nữa là đút cô ăn thôi.
Mà lúc này, Trần San có cảm giác tội lỗi, tất cả là của Trần San nên hưởng thụ, bản thân giống như cướp đoạt đi của người khác cái gì đó, đây là cha mẹ cô ấy, là gia đình của cô ấy, mà Trần San lại chiếm lấy thân xác của cô, cũng hưởng thụ những gì vốn là của cô. Nghĩ đến đây, sắc mặt có chút tái nhợt, Trần San không thể nào thoải mái ăn uống, đồ ăn quả là có chút khó nuốt.
“Con sao vậy San San?” Trần mẹ thấy con gái mình không khỏe.
Trần san ngẩng đầu muốn nói lại thôi.
“Sao vậy con? Ăn không hợp khẩu vị?” Trần mẹ nghĩ con gái mình không thích.
“Không có gì, con, con muốn đi toilet.” Do bất ngờ, Trần san không tìm được lí do hợp lí, cô thầm nghĩ phải tìm nơi nào yên tĩnh suy nghĩ một chút, không biết nên đối mặt với Trần ba, Trần mẹ như thế nào, làm cho Trần San nhất thời không nói gì được.
Cảm xúc đến quá nhanh, nhờ một cô gái xinh đẹp dẫn đường, đi vào gian rửa mặt xa hoa, Trần San sờ lên khuôn mặt có điểm quen thuộc nhưng lại xa lạ, nước mắt không biết tại sao lại chảy xuống.
Không phải nói thêm gì nữa, Trần San biết, cô chưa bao giờ là người con gái giàu tình cảm, nhìn cô gái trong gương mang sự thanh xuân, chỉ có đôi mắt lộ ra ánh sáng thâm thúy, linh hồn không phù hợp với lứa tuổi, luôn luôn có một loại bất đồng.
Lúc này, có người từ cánh cửa bên cạnh đi ra, đứng cách Trần San mấy bước chân rửa tay xong, đang chuẩn bị ra ngoài, bỗng bắt gặp ánh mắt thâm thúy kia đang rơi lệ, linh quang trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, dừng lại vài giây, sau đó xoay người rời đi.
Trần San trở nên vui vẻ rất nhiều, tự nhủ trong lòng, đây mới là cuộc sống thường nhật nha, cúi đầu đọc sách, sau đó lên mạng làm trắc nghiệm.
Buổi tối, Trần mẹ ở trong phòng hỏi “Sao lại đồng ý thế, San San nhát gan, không an toàn.”
“Không có việc gì, nửa năm không gặp nha đầu kia, xem ra ở trường học khiến tính cách nó gan dạ hơn 1 chút, sẽ không có việc gì “ Trần ba nằm trên giường đối diện với Trần mẹ nói
“Vậy anh cứ quyết định đi.”.
“Em không phải sợ nó yếu đuối sao, anh thấy San San so với trước kia tốt hơn nhiều, cũng nên buông lỏng nó chút, sau này nó còn phải làm một vị bác sĩ thành thục, tuy nói ngay từ đầu nó sống chết cũng không đồng ý, nhưng xem ra hiện tại, về mặt này nó phát triển rất tốt. Chúng ta cũng không có khả năng đi theo nó cả đời.”
“Được rồi, nghe lời anh, dù sao cũng là con đường học của nó, để nó tự quyết định đi.”
Trần San dưới tình huống không biết gì đã bình an vượt qua kì nguy hiểm.
Hôm sau, Trần San nhớ đến cuộc thi lần trước, nhưng mà lần này cô thấy bình thản hơn rất nhiều, cho nên mới nói kinh nghiệm sống phong phú cũng là một loại tài sản.
Kết thúc thi viết, lần đầu tiên lên xe lái thử huấn luyện viên đã ca ngợi trực tiếp, xác định phương hướng thật tốt, thật tốt a. Trần San tự nhủ trong lòng, đây là cô dùng mạng sống để đổi được a, lần sau nếu thấy đụng xe nhất định cô cũng có thể bật dậy mà quay đầu bỏ chạy ngay lập tức, đây là kinh nghiệm a.
Một đường thuận lợi, sơ khảo rồi đến nội khảo, kiểm tra 1 lần liền thông qua, huấn luyện viên lại ca ngợi, tố chất người này thật cao a. Về đến nhà, Trần San đối mặt với biểu tình sợ hãi của Trần ba Trần mẹ thì trong lòng căng thẳng không thôi, biểu hiện của cô cũng quá…Nhưng mà cũng may Trần ba Trần mẹ nghĩ rằng mặc dù con gái của mình đối với việc nấu cơm xào rau đều làm hỏng, trù nghệ không biết gì, nhưng ở phương diện khác đều có chút thiên phú, nên rất vui vẻ mà chuẩn bị đại tiệc chúc mừng.
Dòng sông nhỏ uống quanh, cổ kính, màu nước trong xanh, cột cầu lộ ra thanh thoát, tiếng đàn tranh vang lên nhẹ nhàng, Trần San nuốt nước miếng xuống, một nhà ba người khẽ giọng nói chuyện. Đối với Trần San mà nói, ngày xưa cô cùng lắm là chỉ đến quán cà phê nói chuyện với bạn bè, thi thoảng mới đi nói chuyện cùng khách. Loại cảm giác hưởng thụ cao thế này hoàn toàn không có. Kỳ thật nói thẳng thắn, cô đã từng đến khách sạn ăn cơm, từng cầm cái chén đến mất chục đồng dùng bữa, từng ăn bữa cơm phải hẹn trước đến một tuần. Hiện tại Trần San càng được mở rộng kiến thức, có ba cô gái xinh đẹp đi đến bàn của họ, đặt đồ ăn lên bàn, cảm giác tao nhã không nói nên lời. Trần san cảm thấy lúc này đây mình chính là đại quý phi, cô gái phục vụ xinh đẹp đứng sát ở phía sau, tay bóc khăn lau, chỉ còn thiếu chút nữa là đút cô ăn thôi.
Mà lúc này, Trần San có cảm giác tội lỗi, tất cả là của Trần San nên hưởng thụ, bản thân giống như cướp đoạt đi của người khác cái gì đó, đây là cha mẹ cô ấy, là gia đình của cô ấy, mà Trần San lại chiếm lấy thân xác của cô, cũng hưởng thụ những gì vốn là của cô. Nghĩ đến đây, sắc mặt có chút tái nhợt, Trần San không thể nào thoải mái ăn uống, đồ ăn quả là có chút khó nuốt.
“Con sao vậy San San?” Trần mẹ thấy con gái mình không khỏe.
Trần san ngẩng đầu muốn nói lại thôi.
“Sao vậy con? Ăn không hợp khẩu vị?” Trần mẹ nghĩ con gái mình không thích.
“Không có gì, con, con muốn đi toilet.” Do bất ngờ, Trần san không tìm được lí do hợp lí, cô thầm nghĩ phải tìm nơi nào yên tĩnh suy nghĩ một chút, không biết nên đối mặt với Trần ba, Trần mẹ như thế nào, làm cho Trần San nhất thời không nói gì được.
Cảm xúc đến quá nhanh, nhờ một cô gái xinh đẹp dẫn đường, đi vào gian rửa mặt xa hoa, Trần San sờ lên khuôn mặt có điểm quen thuộc nhưng lại xa lạ, nước mắt không biết tại sao lại chảy xuống.
Không phải nói thêm gì nữa, Trần San biết, cô chưa bao giờ là người con gái giàu tình cảm, nhìn cô gái trong gương mang sự thanh xuân, chỉ có đôi mắt lộ ra ánh sáng thâm thúy, linh hồn không phù hợp với lứa tuổi, luôn luôn có một loại bất đồng.
Lúc này, có người từ cánh cửa bên cạnh đi ra, đứng cách Trần San mấy bước chân rửa tay xong, đang chuẩn bị ra ngoài, bỗng bắt gặp ánh mắt thâm thúy kia đang rơi lệ, linh quang trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, dừng lại vài giây, sau đó xoay người rời đi.
/80
|