Mai Tâm Á nghe xong hai ba câu của Trần San thì tiến tới trước mặt Văn Lôi, lay lay hai tay của cô: “Tốt, mình thật không biết, cậu còn muốn giấu giếm mình bao lâu?”
“Đừng tức giận a, Tâm Á, mình không có cơ hội nói a.” Văn Lôi nhìn thấy Tâm Á thực tức giận thì kéo tay Tâm Á giải thích.
“Được rồi, lần sau mời mình ăn đại tiệc đi.” Tâm Á lừa đảo lưu loát.
“Tốt, lần sau cùng đi.” Văn Lôi mừng rỡ như điên khi thấy cơ hội đến, không thể hoàn thành được nhiệm vụ của Thẩm sư huynh giao cho thì thật đau khổ a.
Trần San ngoéo khóe miệng một cái: “Uh, cùng đi, ai đi với ai a Văn Lôi?”
Văn Lôi nuốt nuốt nước miếng: “Chúng ta, ba người cùng đi.”
Trần San đối với sức chiến đấu của Văn Lôi thì không để ý, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tâm Á đột nhiên hỏi: “Cậu ghét Đinh Giai thế sao?”
“Ai chán ghét hắn, lão ấy cứ quấn quýt lấy mình, phiền.” Tâm Á đang vui vẻ, nên nhắc đến cái tên kia thì không suy nghĩ gì đã trả lời.
Văn Lôi mở to hai mắt, thì ra là Trần San cũng muốn hỏi rõ Tâm Á nên tính kế với cô, vẻ mặt Văn Lôi thật bi phẫn, cô dễ bắt nạt thế sao.
“Tam, làm sao cậu biết được, ai nói cho cậu biết, chẳng lẽ lại là Dương Việt?” Tâm Á thật muốn che mặt, khi nãy đã nói ra rồi a. Liếc mắt nhìn Văn Lôi, chỉ sợ Văn Lôi lại suy nghĩ gì.
“Không ai, trong khoảng thời gian này cậu đều không vui, chúng mình đều thấy, cậu không muốn nói nên chúng mình cũng không muốn bức cậu nói.” Trần San nhìn vẻ mặt táo bón của Tâm Á, lần này thì vui rồi, Đinh Giai này cũng được a.
“Hừ, Tâm Á, thì ra là như vậy, cậu giấu cũng kỹ thật.” Lúc này Vu Văn Lôi mới biết nguyên nhân mà Tâm Á không vui: “Đinh Giai nào đó không có chút quan hệ nào với mình, hiện tại mình cũng đã có bạn trai, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều.”
Trần San gật đầu, cô sợ Tâm Á thấy khó xử nên không chịu nói ra, hiện tại vừa vặn có Văn Lôi ở đây, hai người cùng nhau nói rõ thì sau này không còn khúc mắc nữa.
Trần San quả thật là ít nhiều có tính kế với Văn Lôi, chỉ sợ cô ấy còn chưa quên được Đinh Giai, mà Tâm Á thì cô có chút hiểu rõ, cho dù có nói hay không thì Trần San đại khái cũng biết chuyện gì, nhưng có cơ hội tốt thế này thì vẫn nên khai thác, Trần San không muốn sau này Văn Lôi cùng Tâm Á lại đối địch nhau vì đàn ông.
Tâm Á nghe Văn Lôi nói như thế cũng thả lỏng tâm tình một chút: “Tên kia, mình đối với hắn ta không có cảm tình gì đâu.”
Trần San thấy hai nha đầu này cùng chung mối thù thì trong lòng buồn cười, lắc đầu.
Cô xoay người thu dọn mọi thứ trên bàn học, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt một phen, khi đi ra thì hai người kia vẫn còn đang nói chuyện. Trần San cầm lấy sách chuyên ngành lên giường, vừa đọc vừa nghe hai cô nói chuyện.
Sau ngày đó, Mai Tâm Á cùng Vu Văn Lôi hay thảo luận chuyện gì đó, Trần San tiếp tục lui tớ giữa thư viện, ký túc cùng lớp học, thỉnh thoảng lại chạy đến khu huấn luyện, ai cũng có chuyện của mình.
Hàn Khải vừa làm xong công vụ trên tay, xoa xoa mi tâm, nhìn cái di động không vang lên tiếng nào kia mà đôi mắt ảm đạm.
Hàn Khải biết nha đầu kia có kế hoạch của mình nên rất ít khi gọi điện nhưng đôi khi Hàn Khải cũng buồn bực, thấy mình cứ như một ông chồng ai oán. Hiện tại trừ những khi gọi điện cho Trần San hay nhận điện của cô thì anh mới nhu hòa một chút, còn không thì lãnh khí của anh càng lúc càng bức người.
Hàn Khải gõ nhẹ vào cái bàn tính toán, nên đem nha đầu kia đặt dưới tầm mắt của mình mới có thể an tâm, tuy rằng cứ cách một ngày thì lão Hồ lại nộp bản báo cáo về thời khóa biểu của nha đầu kia, nhưng Trần San cũng quá vô tâm khiến cho Hàn Khải có chút không yên.
“Hàn cục, đây là báo cáo tình báo đã sàng lọc trong năm nay.” Lão Hồ nhìn vẻ mặt âm trầm của Hàn cục rồi đem tư liệu đặt lên bàn.
Hàn Khải liếc đôi mắt lãnh đạm gật đầu với Hồ thư ký: “Uh, gọi Phương Xử đến đây một chuyến.”
Lão Hồ lui ra ngoài cửa, thầm nghĩ, khi nãy quần áo mình lại bị nhìn xuyên thấu rồi, sao nha đầu kia còn không gọi điện đến, mình có nên nhắc nhở nha đầu kia một chút không nhỉ, cứ như vậy chắc mình sẽ bị cảm quá.
Trần San quả thực là không tim không phổi, căn bản đã quên bản thân mình có bạn trai, lúc này cô cùng Tâm Á đang cầm báo cáo tài chính, tính toán việc buôn bán tháng này.
Cuộc sống thế này cũng thật vui, học tập tốt, kiếm tiền nhiều.
Gần một năm cửa hàng buôn bán rất bình thường, không có gì để lo lắng. Chu Ngọc làm cũng rất tốt, không có chuyện lừa gạt gian dối nào. Lần này Trần San tính toán kỳ nghỉ hè tới sẽ như thế nào đây dù còn hơn một tháng nữa mới tới.
Bây giờ không gấp, cứ từ từ mà suy nghĩ.
Khi Trần San nhận được điện thoại của Hàn Khải thì đang chuẩn bị thi cuối kỳ, lúc đó cô có chút mê mang, sau đó vỗ vỗ cái đầu rồi đi đến ban công.
“Đừng tức giận a, Tâm Á, mình không có cơ hội nói a.” Văn Lôi nhìn thấy Tâm Á thực tức giận thì kéo tay Tâm Á giải thích.
“Được rồi, lần sau mời mình ăn đại tiệc đi.” Tâm Á lừa đảo lưu loát.
“Tốt, lần sau cùng đi.” Văn Lôi mừng rỡ như điên khi thấy cơ hội đến, không thể hoàn thành được nhiệm vụ của Thẩm sư huynh giao cho thì thật đau khổ a.
Trần San ngoéo khóe miệng một cái: “Uh, cùng đi, ai đi với ai a Văn Lôi?”
Văn Lôi nuốt nuốt nước miếng: “Chúng ta, ba người cùng đi.”
Trần San đối với sức chiến đấu của Văn Lôi thì không để ý, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tâm Á đột nhiên hỏi: “Cậu ghét Đinh Giai thế sao?”
“Ai chán ghét hắn, lão ấy cứ quấn quýt lấy mình, phiền.” Tâm Á đang vui vẻ, nên nhắc đến cái tên kia thì không suy nghĩ gì đã trả lời.
Văn Lôi mở to hai mắt, thì ra là Trần San cũng muốn hỏi rõ Tâm Á nên tính kế với cô, vẻ mặt Văn Lôi thật bi phẫn, cô dễ bắt nạt thế sao.
“Tam, làm sao cậu biết được, ai nói cho cậu biết, chẳng lẽ lại là Dương Việt?” Tâm Á thật muốn che mặt, khi nãy đã nói ra rồi a. Liếc mắt nhìn Văn Lôi, chỉ sợ Văn Lôi lại suy nghĩ gì.
“Không ai, trong khoảng thời gian này cậu đều không vui, chúng mình đều thấy, cậu không muốn nói nên chúng mình cũng không muốn bức cậu nói.” Trần San nhìn vẻ mặt táo bón của Tâm Á, lần này thì vui rồi, Đinh Giai này cũng được a.
“Hừ, Tâm Á, thì ra là như vậy, cậu giấu cũng kỹ thật.” Lúc này Vu Văn Lôi mới biết nguyên nhân mà Tâm Á không vui: “Đinh Giai nào đó không có chút quan hệ nào với mình, hiện tại mình cũng đã có bạn trai, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều.”
Trần San gật đầu, cô sợ Tâm Á thấy khó xử nên không chịu nói ra, hiện tại vừa vặn có Văn Lôi ở đây, hai người cùng nhau nói rõ thì sau này không còn khúc mắc nữa.
Trần San quả thật là ít nhiều có tính kế với Văn Lôi, chỉ sợ cô ấy còn chưa quên được Đinh Giai, mà Tâm Á thì cô có chút hiểu rõ, cho dù có nói hay không thì Trần San đại khái cũng biết chuyện gì, nhưng có cơ hội tốt thế này thì vẫn nên khai thác, Trần San không muốn sau này Văn Lôi cùng Tâm Á lại đối địch nhau vì đàn ông.
Tâm Á nghe Văn Lôi nói như thế cũng thả lỏng tâm tình một chút: “Tên kia, mình đối với hắn ta không có cảm tình gì đâu.”
Trần San thấy hai nha đầu này cùng chung mối thù thì trong lòng buồn cười, lắc đầu.
Cô xoay người thu dọn mọi thứ trên bàn học, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt một phen, khi đi ra thì hai người kia vẫn còn đang nói chuyện. Trần San cầm lấy sách chuyên ngành lên giường, vừa đọc vừa nghe hai cô nói chuyện.
Sau ngày đó, Mai Tâm Á cùng Vu Văn Lôi hay thảo luận chuyện gì đó, Trần San tiếp tục lui tớ giữa thư viện, ký túc cùng lớp học, thỉnh thoảng lại chạy đến khu huấn luyện, ai cũng có chuyện của mình.
Hàn Khải vừa làm xong công vụ trên tay, xoa xoa mi tâm, nhìn cái di động không vang lên tiếng nào kia mà đôi mắt ảm đạm.
Hàn Khải biết nha đầu kia có kế hoạch của mình nên rất ít khi gọi điện nhưng đôi khi Hàn Khải cũng buồn bực, thấy mình cứ như một ông chồng ai oán. Hiện tại trừ những khi gọi điện cho Trần San hay nhận điện của cô thì anh mới nhu hòa một chút, còn không thì lãnh khí của anh càng lúc càng bức người.
Hàn Khải gõ nhẹ vào cái bàn tính toán, nên đem nha đầu kia đặt dưới tầm mắt của mình mới có thể an tâm, tuy rằng cứ cách một ngày thì lão Hồ lại nộp bản báo cáo về thời khóa biểu của nha đầu kia, nhưng Trần San cũng quá vô tâm khiến cho Hàn Khải có chút không yên.
“Hàn cục, đây là báo cáo tình báo đã sàng lọc trong năm nay.” Lão Hồ nhìn vẻ mặt âm trầm của Hàn cục rồi đem tư liệu đặt lên bàn.
Hàn Khải liếc đôi mắt lãnh đạm gật đầu với Hồ thư ký: “Uh, gọi Phương Xử đến đây một chuyến.”
Lão Hồ lui ra ngoài cửa, thầm nghĩ, khi nãy quần áo mình lại bị nhìn xuyên thấu rồi, sao nha đầu kia còn không gọi điện đến, mình có nên nhắc nhở nha đầu kia một chút không nhỉ, cứ như vậy chắc mình sẽ bị cảm quá.
Trần San quả thực là không tim không phổi, căn bản đã quên bản thân mình có bạn trai, lúc này cô cùng Tâm Á đang cầm báo cáo tài chính, tính toán việc buôn bán tháng này.
Cuộc sống thế này cũng thật vui, học tập tốt, kiếm tiền nhiều.
Gần một năm cửa hàng buôn bán rất bình thường, không có gì để lo lắng. Chu Ngọc làm cũng rất tốt, không có chuyện lừa gạt gian dối nào. Lần này Trần San tính toán kỳ nghỉ hè tới sẽ như thế nào đây dù còn hơn một tháng nữa mới tới.
Bây giờ không gấp, cứ từ từ mà suy nghĩ.
Khi Trần San nhận được điện thoại của Hàn Khải thì đang chuẩn bị thi cuối kỳ, lúc đó cô có chút mê mang, sau đó vỗ vỗ cái đầu rồi đi đến ban công.
/80
|